Đạo Phi Thiên Hạ

Chương 1: Gảy đứt dây đàn




Lâm Giang Tiên
Họ giống như hai pho tượng đất vô cảm, đem đập vỡ đi, dùng nước hòa trộn, từ nay trong chàng có thiếp, trong thiếp có chàng. Thế nhưng, tượng đất vẫn là tượng đất, thân thể tuy hòa quyện vào nhau, nhưng trái tim vẫn không cùng nhịp đập.
Chương 1: Gảy đứt dây đàn
Vương triều Nam Nguyệt ở đất Giang Nam là vương quốc giàu có phồn thịnh. Đế đô Phi Thành càng là nơi phồn hoa cẩm tú.
Hôm nay, trong Phi Thành đèn đuốc sáng trưng, nhà nhà treo đèn, chỉ để nghênh đón một người. Dân chúng đổ xô ra đường, chen vai kiễng gót, cũng chỉ để chiêm ngưỡng phong thái của một người. Đó chính là Lục Hoàng tử của Nam Nguyệt - Dạ Vô Yên.
Dạ Vô Yên là con trai thứ sáu của Hoàng đế Gia Tường, mẹ đẻ của chàng xuất thân thấp hèn, vốn là cung nữ của Hoàng đế, nhờ dung mạo hơn người, thỉnh thoảng được sủng ái đã mang long thai. Sau khi sinh Dạ Vô Yên, chưa được vài năm bà bị bệnh qua đời. Theo lẽ thường, Dạ Vô Yên phải do Hoàng hậu nuôi dưỡng, nhưng Thái hậu vì yêu thích sự lanh lợi đáng yêu của chàng, liền giữ bên mình để bầu bạn. Vào năm mười tám tuổi, Dạ Vô Yên chủ động xin đi trấn thủ biên cương phía Tây. Bốn năm chinh chiến, cuối cùng chàng cũng bình định được Ô Thị Quốc bấy lâu vẫn quấy nhiễu ở phía Tây. Hôm nay chính là lúc chàng ca khúc khải hoàn.
Lục Hoàng tử Dạ Vô Yên có được ngày này, thực nằm ngoài dự liệu của mọi người.
Bốn năm trước, khi chàng vẫn còn gầy gò xanh xao, khoác bộ khôi giáp trên mình trông hoàn toàn không phù hợp, thống lĩnh bốn vạn binh mã từ kinh thành ra đi, ai nấy đều đoán rằng, chắc chẳng bao lâu sẽ có tin báo Lục Hoàng tử thảm bại, hy sinh truyền tới. Thế nhưng, tháng này qua tháng khác, năm này qua năm khác, tin tức đó không hề xuất hiện.
Không ngờ hôm nay, lại có tin chàng đã bình định được Ô Thị Quốc.
Xưa nay binh mã Ô Thị Quốc vô cùng dũng mãnh, Lục Hoàng tử có thể đại thắng trở về, không biết đã phải trải qua bao nhiêu trắc trở gian nan mà chưa ai hiểu được.
Lúc này, trên tầng hai Lâm Giang Lầu, chốn phồn hoa nhất của Phi Thành, Giang Sắt Sắt đang ngồi bên bàn gần cửa sổ.
Nàng mặc chiếu áo màu xanh nhạt, tà áo rộng, càng làm nổi bật lên dáng vẻ thanh tú. Mái tóc đen nhánh một nửa được búi lại lạ mắt, phần còn lại để dài buông xuống tận eo, đen huyền như màn đêm. Trên gương mặt trắng trẻo mịn màng, lông mày xanh như dãy núi trông xa, đôi mắt trong như làn thu thủy, đôi môi mềm tựa nụ đào tháng ba. Dung nhan diễm lệ tuyệt trần, lộ rõ khí chất trầm tĩnh kiên định.
Trên phố bỗng trở nên ồn ào, từng đoàn binh sĩ đi qua, mặc dù dưới ánh mặt trời sáng rõ, nhưng ánh mắt họ vẫn lạnh lùng như trải qua sương tuyết. Những người đi xem náo nhiệt trên đường thấy thế không khỏi có phần e sợ. Những người lính trở về từ biên quan này, thân trải qua trăm trận huyết chiến, nên bá khí khác hẳn các cấm vệ quân ở trong thành.
Lục Hoàng tử xanh xao gầy gò trước kia lại có thể huấn luyện được đội quân như thế, thật khiến người ta phải thay đổi cách nhìn.
Trong Lâm Giang Lầu cũng trở nên rối loạn, khách khứa đổ xô về phía cửa sổ để tận mắt nhìn thấy phong thái của Lục Hoàng tử.
A hoàn thân cận của Giang Sắt Sắt là Thanh Mai liền phấn khởi đứng lên, hai tay bám chặt vào song cửa sổ, nghiêng cả nửa người nhìn ra bên ngoài. Chẳng mấy chốc, nàng mừng rỡ gọi: “Tiểu thư, cô gia đến rồi. Tiểu thư mau lại đây xem!”
Nàng quay người lại lay hai vai Giang Sắt Sắt, nàng và tiểu thư đến Lâm Giang Lầu uống trà chính là để gặp mặt cô gia. Giờ cô gia sắp đến rồi, vậy mà tiểu thư lại chẳng tỏ ra chút bận tâm.
Giang Sắt Sắt đang nâng chén trà, bị Thanh Mai lay một cái, chén trà nghiêng đi, nước trà bắn ra ngoài, làm ướt mấy ngón tay của nàng. Nàng rút khăn từ trong tay áo ra, nhẹ nhàng lau cho sạch. Nhưng ánh mắt nàng thì đã nhìn qua đỉnh đầu Thanh Mai, hướng về phía con đường ồn ào trước mặt.
Ấn tượng của nàng đối với Dạ Vô Yên chỉ dừng lại ở cái ngày chàng xuất chinh bốn năm về trước. Khi đó, nàng đứng trên đồi cao, từ xa nhìn theo bóng chàng, thân hình gầy gò, mình mang khôi giáp, thống lĩnh bốn vạn quân lính dứt áo hồng trần ra đi. Trước ngày hôm đó, nàng chẳng hề vừa lòng với cuộc hôn nhân này, đối với chàng, nàng cũng chẳng buồn để ý. Nhưng khi chàng chủ động xin ra ngoài biên quan, nàng đã phải nhìn chàng bằng con mắt khác. Hôm nay, cuối cùng chàng đã ca khúc khải hoàn, trong lòng nàng mừng vui khôn kể xiết.
Đi sau đoàn quân là một con chiến mã toàn thân trắng toát, bên trên là một chàng trai trẻ tuổi, mình bận bộ khôi giáp màu bạc.
Ánh mặt trời tháng tư rất hiền hòa, bao phủ quanh mình chàng, phát ra những luồng ánh sáng đẹp đẽ mê hồn. Chàng đang đứng giữa những luồng ánh sáng ấy, chậm rãi tiến vào tầm mắt Giang Sắt Sắt.
Mặc dù trên mình khoác chiến bào, nhưng từ người chàng lại tỏa ra một phong thái lịch sự, tao nhã.
Đôi lông mày chàng dài tới tận tóc mai, đẹp như một bức tranh thủy mặc. Cặp mắt đan phượng, trong sáng như dòng suối băng, rực rỡ như vì sao lạnh giá, thâm u như đầm nước trong xanh. Sống mũi cao, đôi môi vô cùng hoàn mỹ. Làn môi mỏng của chàng lúc này đang hé mở, mang một nụ cười rất khẽ, nhưng lại có sức hấp dẫn chết người.
Thoạt nhìn, chàng văn nhã là thế, hoàn toàn không giống như vừa mới từ biên cương trở về, cũng chẳng giống như vừa trải qua trăm trận đánh lớn nhỏ. Thế nhưng, Giang Sắt Sắt vẫn có thể cảm nhận được sự lạnh lùng và sắc bén không dễ nhận ra chỉ từ một ánh mắt thoáng qua của chàng.
Người đàn ông này, giống như một thanh kiếm, một thanh kiếm mà lưỡi kiếm được giấu kín trong vỏ, không chút khoa trương lộ liễu. Nếu chỉ nhìn vẻ ngoài, vĩnh viễn không thể nào đoán được, chàng rốt cuộc sâu sắc đến chừng nào.
“Tiểu thư, Lục Hoàng tử trở nên thật là… cứ như là…” Thanh Mai lẩm bẩm như nói mê, hoàn toàn không tìm ra nổi một từ thích hợp để miêu tả Lục Hoàng tử.
Ánh mắt Giang Sắt Sắt bỗng ngưng thần, chăm chú nhìn con ngựa đi bên cạnh Lục Hoàng tử Dạ Vô Yên.
Đó là một con ngựa nhỏ màu đỏ thẫm, trên mình ngựa là một người con gái đang ngồi ngay ngắn.
Một người con gái tuyệt sắc khiến người ta phải sững sờ.
Trông thấy hình ảnh đó, mắt Giang Sắt Sắt như bị thứ gì đó che mờ, có phần nhìn không rõ.
Người con gái đó tuổi còn khá nhỏ, chỉ khoảng mười lăm mười sáu, gương mặt trắng trẻo mịn màng, mịn đến mức dường như ánh mặt trời gay gắt trải một lớp dịu dàng trên da dẻ nàng ta. Chiếc áo màu đỏ son ôm lấy những đường cong tuyệt mĩ, đằng sau cổ áo viền hoa diêm dúa ẩn hiện chiếc áo lót màu trắng nhạt. Phía dưới là chiếc quần màu xanh da trời đẹp đẽ. Quanh eo nàng quấn một chiếc thắt lưng hoa văn sặc sỡ. Phía trên còn treo không biết bao nhiêu đồ trang sức, càng làm nổi bật lên vẻ đẹp của bộ trang phục.
Bộ trang phục sặc sỡ như thế khi mặc trên người, theo lý mà nói, sẽ khiến người ta trở nên thô tục. Nhưng người con gái ấy mặc lên, ngược lại càng tôn lên khí chất khác biệt của nàng ta.
Nàng ta khẽ nghiêng đầu, đôi mắt xinh xắn đen lay láy liếc qua liếc lại, kiều diễm mà đáng yêu. Cũng không biết nhìn thấy chuyện gì thú vị, nàng ta bỗng nhiên bật cười, khẽ kéo Dạ Vô Yên đang cưỡi ngựa đi bên cạnh.
Dạ Vô Yên gập người trên lưng ngựa. Từ phía Sắt Sắt nhìn qua, thấy khuôn mặt nhìn nghiêng của Dạ Vô Yên đang nở nụ cười rất dịu dàng. Không biết người con gái kia đã nói điều gì, mà nụ cười trên mặt chàng càng trở nên rạng rỡ, nhưng vẫn toát lên vẻ dịu dàng không thể diễn tả bằng lời.
Trái tim Sắt Sắt, trong giây phút ấy, bỗng nhiên giống như bị thứ gì châm vào, vô cùng khó chịu.
Là ghen tuông, hay là thứ gì khác, nàng cũng không rõ.
Dạ Vô Yên cũng giống như nàng, chưa từng để ý đến cuộc hôn nhân này. Có lẽ, chàng sớm đã quên, chàng vẫn còn một phu nhân chưa cưới, hoặc giả chàng có nhớ, nhưng e rằng cũng chỉ là một cái danh hiệu phu nhân chưa cưới hão mà thôi.
Đã bốn năm rồi, bốn năm chinh chiến nơi biên cương phía Tây ấy cũng đủ khiến chàng đem lòng yêu một người con gái khác.
Người con gái bên cạnh chàng thật chói lòa. Họ cùng cưỡi ngựa trên phố trông rất xứng đôi, thật khiến người ta không khỏi ngưỡng mộ.
Giang Sắt Sắt quay mặt, tập trung nhìn chén trà trước mắt.
Những lá trà xanh mướt nhẹ xoay trên mặt nước. Nàng bưng chén trà, khẽ nhấp một ngụm. Giây phút đó nàng không hề biết rằng cánh tay mình đang khẽ run lên.
Mặc dù Mẫu thân nàng luôn nói, theo con mắt nhìn người của bà, Lục Hoàng tử Dạ Vô Yên là người nàng có thể trao gửi cả cuộc đời, nhưng như thế không có nghĩa chàng thích hợp làm chồng Giang Sắt Sắt. Mặc dù nàng đã quen nghe Thanh Mai gọi chàng là cô gia, thế nhưng, may mà trái tim nàng vẫn chưa hề trao gửi.
“Tiểu thư, người con gái bên cạnh cô gia là ai? Sao cô ta lại có thể sóng vai bên cạnh cô gia?!” Thanh Mai chỉ về phía người con gái cưỡi ngựa đỏ.
Sắt Sắt lại ngẩng đầu lên, hình ảnh hai người cưỡi ngựa bên nhau đã xa khỏi tầm mắt. Bên tai nàng lúc này chỉ còn vang lên tiếng bước chân soàn soạt của quân sĩ.
Sắt Sắt đưa mắt nhìn lên nói: “Thanh Mai, từ nay về sau không được gọi chàng là cô gia nữa.”
“Tiểu thư, Thanh Mai biết rồi.” Thanh Mai có thể nhận ra cái khẽ chau mày của tiểu thư, hẳn giờ tâm trạng của tiểu thư không vui.
Người con gái mà Lục Hoàng tử đưa từ biên quan trở về là ai, lát nữa, nàng nhất định phải hỏi thăm cho rõ. Nhưng chẳng cần đợi Thanh Mai đi dò hỏi, khi đoàn quân của Lục Hoàng tử đã đi qua, trong Lâm Giang Lầu nhanh chóng nổi lên những lời bàn tán về chàng. Đương nhiên, phần lớn đều là những tin đồn nhảm.
“Mọi người đã biết gì chưa, tôi nghe nói, người con gái đi cùng Lục Hoàng tử vào thành là ý trung nhân của Lục Hoàng tử đấy, nghe đồn thậm chí từng cứu mạng Lục Hoàng tử, hình như là Công chúa của tộc Khương bên Bắc Lỗ Quốc.” Một người áo xám ở bàn bên cạnh khẽ nói.
“Tôi nghe nói, lần này Lục Hoàng tử có thể đánh bại Ô Thị Quốc là nhờ có sự giúp đỡ của Bắc Lỗ Quốc.” Một người áo xanh khác khẽ đáp.
“Tôi còn nghe nói Lục Hoàng tử sẽ phong người con gái đó làm Chính phi!” Người áo xám ra vẻ bí mật nói.
“Không phải vậy chứ? Lục Hoàng tử chẳng phải vẫn còn một Chính phi do Hoàng thượng ban hôn sao, mặc dù chưa thành thân, nhưng dẫu sao cũng là do Hoàng thượng chỉ hôn, Lục Hoàng tử chắc không định làm trái ý chỉ của Hoàng thượng chứ?” Người áo xanh có vẻ không tin.
“Khó nói lắm, anh xem, Lục Hoàng tử dám đưa cô công chúa Bắc Lỗ Quốc ấy về kinh, hơn nữa lại còn để cho thiên hạ nhìn thấy, chứng tỏ Hoàng tử yêu người con gái ấy vô cùng sâu sắc, chắc chắn không sợ việc làm trái ý chỉ của Hoàng thượng đâu.” Người áo xám hạ giọng.
“Các người nói nhảm gì thế, cái gì mà yêu rất sâu sắc, không biết thì đừng có nói lung tung!” Thanh Mai nghe hai người đó nói vậy liền lên tiếng phản bác.
Sắt Sắt không nói gì, lặng lẽ uống cạn chén trà.
“Thanh Mai, chúng ta đi!” Khuôn mặt Giang Sắt Sắt không chút biến sắc, đứng dậy nhanh chóng bước đi. Tựa hồ như những lời đồn đại vừa rồi chẳng hề liên quan tới nàng.
Hai người ngồi kiệu về thẳng phủ. Vừa xuống kiệu, Sắt Sắt liền đi thăm Mẫu thân là Lạc Thị.
Nếu nói trong Giang Phủ có nhân vật nào tiếng tăm lừng lẫy, thì nhị phu nhân Lạc Thị, cũng chính là Mẫu thân của Sắt Sắt, hoàn toàn có thể coi là một nhân vật như thế.
Hơn hai mươi năm trước, Lạc Thị mới mười tám tuổi nhưng đã là đại đương gia hải tặc Đông Hải. Khi cha Sắt Sắt là Giang Nhạn bình định Đông Hải, Lạc Thị mới chỉ hai mươi. Trận chiến năm đó, nàng chiến đấu quyết liệt với Giang Nhạn trên biển nửa ngày trời, hai người càng đánh càng thấy hứng thú với đối phương, cuối cùng nàng dẫn đầu đám hải tặc tiếp nhận chiêu an của triều đình.
Nghe nói năm đó Lạc Thị còn chưa lấy Giang Nhạn, một thân áo đỏ kiều diễm, cưỡi ngựa trắng như tuyết, thét lớn phi qua đường phố phồn hoa chốn đế đô, tuy có chút ngông cuồng kiêu ngạo, nhưng không hề mang vẻ tàn bạo giang hồ, vô cùng diễm lệ xinh tươi. Vẻ đẹp rực rỡ ấy khiến ai trông thấy cũng phải tấm tắc. Lạc Thị theo Giang Nhạn chinh chiến nhiều năm, lập được vô số chiến công, cuối cùng được gả vào Giang Phủ làm thiếp. Chức Định An Hầu của Giang Nhạn có được chẳng phải dễ dàng, trong đó hơn nửa công lao đáng lẽ phải thuộc về Lạc Thị. Lúc này, tại một gian nhã thất trong phủ Định An Hầu, Lạc Thị đang nằm chợp mắt trên chiếc ghế dài. Nghe thấy tiếng bước chân, bà từ từ mở mắt ra nhìn.
Người con gái truyền kỳ năm xưa hô phong hoán vũ giờ đã ăn mặc theo lối một phu nhân phú quý, cất chân đặt tay đậm chất phong phạm quý gia, chỉ có trong sóng mắt chuyển động vẫn còn ẩn giấu vẻ sắc bén, khiến người ta không khó hồi tưởng lại phong thái khi xưa.
“Mẹ, nhìn mẹ kìa, bệnh vẫn chưa khỏi, sao lại ra đây hóng gió rồi?!” Giọng nói của Sắt Sắt có ý trách cứ. Sức khỏe của Mẫu thân đã không còn được như ngày trước. Sau bao nhiêu năm chinh chiến, lại bị thương nhiều lần nên bà đã bị bệnh tật đeo đuổi. Những năm gần đây, mặc dù được điều dưỡng cẩn thận nhưng bà vẫn rất ốm yếu. Một cơn gió khẽ thổi cũng đủ khiến bà đau lưng chóng mặt.
“Sắt Sắt, vừa rồi con ra ngoài à?” Lạc Thị ho vài tiếng, hổn hển hỏi.
Sắt Sắt đi đến bên, nhẹ nhàng đấm lưng cho bà. Nàng khẽ đáp: “Mẹ, Sắt Sắt sai rồi, sau này Sắt Sắt sẽ ở bên mẹ nhiều hơn!”
Lạc Thị nói: “Con cũng không còn nhỏ nữa, đã mười tám tuổi rồi, nếu không phải vì Lục Hoàng tử luôn ở ngoài biên quan thì các con sớm đã thành thân. Nghe nói Lục Hoàng tử đã từ biên quan trở về, cha con muốn tấu xin Hoàng thượng tiến hành hôn sự cho các con. Con không được tùy tiện chạy nhảy lung tung nữa, sau này không có chuyện gì thì hãy ở yên trong phủ.”
Sắt Sắt ngừng lại, nắm tay dừng giữa chừng. Muốn nàng thành thân với Dạ Vô Yên ư? Nhưng mà…
“Sao thế?” Lạc Thị nhận thấy có điều khác lạ, liền khẽ hỏi.
“Không có gì!” Sắt Sắt mỉm cười xoay ra phía trước mặt Mẫu thân, “Con nghĩ, Lục Hoàng tử mới về cung, lại lập được chiến công, chắc là rất bận. Cuộc hôn nhân này cứ tạm hoãn lại cũng không sao, không cần phải vội. Đã đợi bốn năm rồi, thêm mấy ngày nữa cũng chẳng sao.”
Mẫu thân ít khi ra ngoài, không biết chuyện giữa Lục Hoàng tử và công chúa tộc Khương Bắc Lỗ Quốc, tốt hơn hết là nàng không nên nói ra, kẻo Mẫu thân lại lo phiền.
Lạc Thị gật đầu đồng ý.
“Thế cũng được. Vừa rồi cha con phái người đến báo, mấy ngày tới trong cung sẽ có dạ yến, bảo con ăn mặc trang điểm thật đẹp rồi đến tham gia.” Lạc Thị đưa tay vén mấy sợi tóc của Sắt Sắt ra sau tai, trìu mến nói với nàng.
Sau khi được gả vào Giang Phủ, vì sức khỏe yếu, bà chỉ có một đứa con gái là Sắt Sắt. Đứa con này trong mắt người ngoài chẳng có gì đặc biệt, chỉ riêng bà biết, võ nghệ của Sắt Sắt đã hoàn toàn được chân truyền từ bà.
Đây là bí mật giữa bà và Sắt Sắt, ngay cả cha Sắt Sắt cũng không biết. Bởi Giang Nhạn không đồng ý cho Sắt Sắt luyện võ, ông thường bảo con gái luyện võ sẽ sinh ngang bướng, ông vốn hy vọng con gái mình có thể gả vào hoàng tộc, nên khua đao múa kiếm là không cần thiết.
Nhưng Lạc Thị không nghĩ vậy, Sắt Sắt của bà cũng thế. Sắt Sắt nói, thế sự vô thường, là thân con gái chỉ có cách tự cường mới có thể đứng vững giữa thời loạn lạc.
Ba ngày sau, Sắt Sắt theo cha vào hoàng cung tham dự yến tiệc.
Bữa tiệc lần này được tổ chức để mừng công và chào đón Lục Hoàng tử Dạ Vô Yên thắng lợi trở về.
Đêm vừa xuống, trong điện Khánh Tường đã được bài trí cẩn thận, mười hai cột trụ bằng ngọc trong điện đều được nạm những viên dạ minh châu lớn cỡ nắm tay, khiến trong điện sáng rực rỡ như ban ngày.
Khi Sắt Sắt bước vào đại điện, một vài quan viên và gia quyến đã lần lượt vào chỗ. Nàng và mấy tiểu thư con quan cũng nhanh chóng ngồi xuống vị trí của mình.
Bởi buổi tiệc hôm nay vô cùng đặc biệt nên Sắt Sắt trang điểm cẩn thận hơn mọi ngày. Mái tóc đen buộc lên, chải thành búi tóc hình bán nguyệt, cài một cây thoa bằng bạch ngọc cong như vầng trăng, bên cạnh còn rủ xuống một chuỗi những sợi tua mảnh lấp lánh như sao, chuyển động rực rỡ dưới ánh đèn. Nàng mặc bộ triều phục màu xanh lam giản dị, không hề đeo bất kì đồ trang sức nào, bên góc váy có thêu những phiến lá trúc nhỏ màu trắng bạc, trông quý phái mà tao nhã.
Ngồi xuống chưa lâu, nàng bỗng cảm thấy không khí có phần khác lạ, mọi người đều đang nín thở hướng về phía cửa điện, thần sắc mang chút chờ đợi pha lẫn hiếu kì, Sắt Sắt cũng không tránh khỏi bị thu hút mà nhìn về phía đó.
Thái giám trước cửa điện lúc này đang hô lớn: “Thái hậu nương nương đến, Lục Hoàng tử đến.”
Dưới ánh sáng phản chiếu của dạ minh châu, chỉ thấy Lục Hoàng tử Dạ Vô Yên đỡ tay Thái hậu, chậm rãi tiến vào.
Dạ Vô Yên đã cởi bỏ bộ giáp bạc, lúc này trên mình chàng mặc một bộ triều phục bằng gấm hoa màu tím, mái tóc đen được búi bằng một cây trâm ngọc bích. Trên khuôn mặt anh tuấn lông mày đen nhánh, cặp mắt sáng ngời, sống mũi cao cao, khóe miệng khẽ mỉm cười. Đôi mắt phượng kia trông tựa như đang cười, nhưng kì thực ẩn giấu những tia nhìn sắc bén, khiến người ta không dám nhìn trực diện.
Các quan viên đang có mặt tại đây phần lớn đều từng gặp Dạ Vô Yên bốn năm trước. Đêm nay gặp lại, thấy chàng như lột xác, ai nấy không khỏi bàng hoàng kinh ngạc.
Bốn năm ngoài biên quan quả nhiên có thể rèn luyện con người, lúc này Dạ Vô Yên đã không còn là thiếu niên yếu ớt của bốn năm về trước. Thân hình chàng cao lớn, anh tuấn bất phàm, trên mặt ẩn hiện nụ cười, từng động tác cất chân đặt tay đều tràn đầy vẻ quý phái. Mới trông có vẻ văn nhã, nhưng qua đôi mắt phượng lạnh lùng chẳng ai dám thờ ơ trước vẻ tự tin và bá khí đang âm thầm toát ra từ chàng.
Thứ bá khí và vương khí tiềm tàng ấy so với sự sắc bén được thể hiện rõ ràng càng khiến người ta phải lạnh sống lưng. Lưỡi kiếm giấu trong vỏ, không ai biết sau khi được rút ra, nó sẽ sắc lạnh đến nhường nào.
Dạ Vô Yên đỡ Thái hậu chậm rãi bước vào điện, sau lưng họ còn có một người nữa luôn theo sát, chính là Công chúa Bắc Lỗ Quốc đã cùng Dạ Vô Yên sóng vai cưỡi ngựa rong ruổi giữa phố phường đế đô hôm nọ.
Trên tiệc có rất nhiều người chưa từng gặp công chúa Bắc Lỗ Quốc, nhưng đa số mọi người đã được nghe kể lại, nay thấy nàng ta và Lục Hoàng tử Dạ Vô Yên sánh đôi đi vào, đều cảm thấy lời đồn thực không sai. Lục Hoàng tử Dạ Vô Yên quả nhiên vô cùng sủng ái người con gái này, trong buổi lễ như ngày hôm nay đã cùng nàng ta công khai hình bóng không rời.
Lúc nhìn thấy người con gái kia, trong lòng Sắt Sắt không khỏi chùng xuống. Xem ra Dạ Vô Yên đã đưa nàng ta cùng đến Từ Ninh cung đón Thái hậu.
Từ phía xa, Sắt Sắt thấy sắc mặt của Phụ thân Giang Nhạn sầm lại, các phi tần trong cung và tiểu thư con quan cũng đều hoặc vô tình, hoặc cố ý đưa mắt nhìn về phía nàng. Dẫu rằng nàng chẳng quan tâm, nhưng trước cái nhìn thương hại của mọi người, nàng cũng thấy có chút khó xử.
Dạ Vô Yên dìu Thái hậu đến bên sập quý phi bằng gỗ lim đỏ ngồi xuống rồi quay về phía Công chúa Bắc Lỗ Quốc khẽ cười, cuối cùng mới ngồi vào vị trí của mình.
Nhờ cung nữ chỉ, Công chúa Bắc Lỗ Quốc nhanh chóng gia nhập vào chỗ của các nữ nhân thân quyến. Đêm nay phục sức của Công chúa Bắc Lỗ Quốc không sặc sỡ như trên phố nữa, nàng nhập gia tùy tục, mặc triều phục Nam Nguyệt, chiếc váy sa trắng thêu hoa mềm mại như làn sương mỏng quấn quanh thân nàng, đó chính là chiếc váy Vân Yên may tại phường may nổi tiếng chốn đế đô. Mái tóc đen búi cong yêu kiều, trên đầu đội một chiếc mũ trân châu, thứ trân châu óng ánh, phát ra những tia sáng hiền hòa, khiến nàng càng đẹp lộng lẫy, nhưng lại có phần không chân thực, tựa như Hằng Nga trên cung quế mới hạ phàm.
Nàng vừa ngồi xuống, liền có mấy tiểu thư tò mò xán lại, hỏi: “Công chúa thật là xinh đẹp, bộ quần áo này do phường may nổi tiếng trong kinh thành may phải không?”
Cô công chúa kia liền khẽ gật đầu, e lệ cười đáp: “Chắc là thế, ta không có triều phục của quý quốc, vừa đến kinh thành, Yên liền sai người mời các thợ may trong kinh thành đến đo quần áo cho ta. Trước khi đến đây họ mới vừa may xong.”
Bộ triều phục tinh xảo thế này, tất do mấy thợ may nổi tiếng chung sức làm nên, chắc phải mất cả một buổi chiều mới kịp may xong.
Sắt Sắt nghe thấy Công chúa Bắc Lỗ Quốc gọi Dạ Vô Yên bằng một chữ “Yên”, trong lòng dâng lên nỗi chua xót không diễn đạt được thành lời. Nàng cứ tưởng bản thân mình có thể không thèm quan tâm, thế nhưng, nàng nhìn về phía người đàn ông như đóa tuyết liên kia, đó thực sự không phải chồng nàng ư? Hôn ước giữa nàng và chàng biết phải làm thế nào? Nếu vẫn giữ nguyên, từ nay nàng sẽ phải chung chồng với người con gái kia sao?
Sắt Sắt cúi mặt nhìn xuống, lần đầu tiên, mặt hồ trong lòng nàng lăn tăn gợn sóng.
“Hoàng thượng, Hoàng hậu giá lâm!” Theo tiếng hô the thé của thái giám, Hoàng đế Gia Tường mình mặc long bào, cùng Hoàng hậu phục sức lộng lẫy chậm rãi tiến vào trong điện.
Sắt Sắt cùng mọi người lập tức quỳ xuống bái kiến, lúc đứng lên, Hoàng đế Gia Tường uy nghi đã ngồi ngay ngắn trên ngai rồng, đôi mắt thiên tử đang nhìn chăm chăm vào Dạ Vô Yên.
Dạ Vô Yên ngẩng đầu, ánh mắt hai cha con lập tức chạm nhau.
Đôi mắt sâu thẳm của Hoàng đế Gia Tường tràn đầy vẻ kinh ngạc, còn ánh mắt Dạ Vô Yên lại vô cùng bình tĩnh, không hề có bất cứ sự xao động nào.
“Khởi bẩm Hoàng thượng, Lục Hoàng tử lần này đã bình định được Ô Thị Quốc, nêu cao hùng uy của thiên triều ta, quả thực công trạng không nhỏ!” Thừa tướng Tiêu Thanh Minh đứng lên bẩm tấu.
“Ô Thị Quốc xưa nay kiêu dũng hung hăng, lần này Lục Hoàng tử có thể đánh bại chúng, quả là tấm gương mẫu mực về việc dùng binh.” Cha Sắt Sắt cũng không bỏ lỡ thời cơ tiến lên tấu trình.
Các quan viên khác nghe thấy thế, cũng đồng thanh lên tiếng chêm vào.
Dạ Vô Yên lạnh lùng quan sát những khuôn mặt trước mắt, trong đôi mắt phượng ánh lên tia nhìn giễu cợt.
Năm đó sở dĩ chàng xuất chinh, một phần không nhỏ là do những kẻ này hoặc ngấm ngầm hoặc công khai xúi giục. Bọn họ tưởng rằng đẩy chàng ra biên quan là có thể trừ khử được chàng, không ngờ chàng lại có thể sống sót trở về. Giờ đây, lũ hồ ly già này lại gió chiều nào che chiều ấy, trong đầu tính toán những gì, chàng đương nhiên hiểu rõ, thế nên trong lòng không khỏi cảm thấy nực cười.
“Người đâu, tuyên chỉ!” Hoàng đế Gia Tường trầm giọng nói.
Trong điện lập tức trở nên tĩnh lặng, chỉ nghe thấy tiếng thái giám tuyên chỉ.
“Lục Hoàng tử có công bình định Ô Thị Quốc phía Tây, phong làm Tuyền Vương, thưởng ngàn lượng vàng, mười đấu minh châu, hưởng tước thập vạn hộ hầu. Khâm thử.”
Hoàng đế Gia Tường có bốn con trai, đến nay tại thế chỉ còn Tam Hoàng tử, Ngũ Hoàng tử và Lục Hoàng tử, các hoàng tử còn lại đã chết yểu. Tam Hoàng tử và Ngũ Hoàng tử là con đẻ của đương kim Hoàng hậu, Tam Hoàng tử đã được phong làm Thái tử từ hai năm trước, Ngũ Hoàng tử đến nay vẫn chưa từng được phong vương. Chẳng ai ngờ, Lục Hoàng tử Dạ Vô Yên lại được phong vương trước.
“Nhi thần đa tạ ân điển của phụ hoàng.” Dạ Vô Yên tiến lên trầm giọng đáp. Trên khuôn mặt anh tuấn vẫn cực kỳ lạnh nhạt.
Hoàng đế Gia Tường nhìn Dạ Vô Yên mỉm cười, phong vương thưởng tiền cũng không khiến nó có chút gì rung động, rốt cuộc chuyện như thế nào mới có thể khiến nó vui mừng đây? Đưa mắt nhìn qua một lượt những oanh oanh yến yến[1] trên điện, ngài liền mỉm cười. Tính ra, năm nay Dạ Vô Yên đã hai mươi hai tuổi, cũng nên tính chuyện hôn nhân đại sự rồi.
[1]. Chỉ những cô gái có mặt trong bữa tiệc.
“Vô Yên, con và thiên kim tiểu thư của Định An Hầu đính hôn được mười năm rồi. Trẫm đã chọn ngày lành, mười ngày sau sẽ tổ chức hôn sự cho hai con.” Hoàng đế Gia Tường nói.
Sắt Sắt nghe vậy trong lòng không khỏi thất kinh. Nàng chưa từng nghĩ tới việc Hoàng đế lại nhanh chóng quyết định chuyện hôn sự của họ như thế, nhất là ngay trong buổi dạ yến thế này. Chắc cha nàng đã nhắc qua với Hoàng thượng chuyện này. Nàng lo lắng nhìn Dạ Vô Yên, vừa đúng lúc trông thấy đuôi lông mày chàng nhướn lên.
Chàng sẽ cự tuyệt hay là chấp nhận?
Nếu chàng cự tuyệt, với nàng mà nói, lúc này sẽ hơi khó xử. Nhưng, từ nay về sau, nàng sẽ được giải thoát hoàn toàn.
Nếu chàng chấp nhận, dù đêm nay bảo toàn được thể diện cho nàng, nhưng sau này thì sao?
Trong chốc lát, Sắt Sắt thậm chí không biết bản thân mình đang mong chàng cự tuyệt hay chấp nhận.
Trong lòng nàng cứ thấp thỏm không yên, sự trầm tư trong chốc lát của Dạ Vô Yên đối với nàng tựa như sự dằn vặt suốt cả ngàn vạn năm vậy.
Cuối cùng, khóe môi Dạ Vô Yên cũng nở một nụ cười, chàng lạnh lùng đáp: “Bẩm phụ hoàng, nhi thần nghe nói Giang tiểu thư là tài nữ chốn đế đô, nhi thần xuất chinh đã nhiều năm, văn tài thô thiển, tự thấy mình không xứng với Giang tiểu thư, xin phụ hoàng thu hồi hôn ước.”
Chàng đã cự tuyệt rồi!
Sắt Sắt bỗng thấy trong lòng thư thái, nàng đã được tự do. Nhưng nàng lại không thấy vui mừng như tưởng tượng, thậm chí có chút cảm giác lạc lõng. Sớm đã biết chàng không muốn lấy nàng, nhưng không ngờ chàng lại cự tuyệt thẳng thừng như thế. Chàng thực đã không còn là thiếu niên nhẫn nhịn cầu toàn của mấy năm trước nữa mà đã dám trực tiếp chống lại uy quyền của Hoàng đế.
Hoàng đế không vì lời từ chối của Dạ Vô Yên mà nổi cơn thịnh nộ, chỉ khẽ mỉm cười. Cuối cùng nó đã trưởng thành, thậm chí còn có chủ ý riêng. Thế nhưng, ngài không thể chấp thuận lời thỉnh cầu này. Lời ngài nói ra là khuôn vàng thước ngọc, sao có thể dễ dàng thay đổi.
“Hoàng nhi, Giang tiểu thư đợi con đã nhiều năm, con không được phụ lòng nàng ấy. Mười ngày sau cử hành hôn lễ!” Hoàng đế trầm giọng nói.
Dạ Vô Yên cũng không kiên trì thêm nữa, cúi mình đáp: “Nhi thần tuân lệnh. Còn một chuyện nữa, lần này nhi thần bình định Ô Thị, may nhờ có Bắc Lỗ Quốc xuất binh tương trợ. Bắc Lỗ Quốc có ý cùng Nam Nguyệt liên hôn, muốn gả Công chúa Y Doanh Hương cho nhi thần. Cúi mong phụ hoàng ân chuẩn, cho thành hôn cùng ngày với tiểu thư Giang Phủ.”
Lòng Sắt Sắt chùng xuống, hóa ra chàng đồng ý lấy nàng vì muốn phụ hoàng đồng ý hôn sự giữa chàng và Y Doanh Hương. Hoàng đế đã bác bỏ ý kiến của chàng, đương nhiên sẽ phải cho chàng toại nguyện trong chuyện này. Quả nhiên, Hoàng đế chau mày, ngưng thần suy nghĩ trong giây lát, rồi cười đáp: “Chuyện đó có khó gì, nếu đã như vậy, thì cho thành hôn cùng ngày với thiên kim của Định An Hầu.”
“Thế nhưng, thưa phụ hoàng, còn chuyện phân lớn bé thì sao? Nhi thần đã từng đồng ý với Hoàng đế Bắc Lỗ Quốc, để Doanh Hương làm Chính phi.” Dạ Vô Yên hạ giọng hỏi, trên miệng vẫn giữ nguyên nụ cười, chỉ là trong mắt chứa đầy vẻ mong đợi.
Hoàng đế nghe thấy vậy, sắc mặt có phần sa sầm.
Bắc Lỗ Quốc ở phía Bắc Nam Nguyệt, cương thổ rộng hơn Nam Nguyệt, là nước lớn của một phương. Chỉ vì phương Bắc lạnh lẽo, nên Bắc Lỗ Quốc không được phồn thịnh, thế nhưng, mấy năm gần đây Bắc Lỗ Quốc đang trên đà trỗi dậy, thật không thể coi thường.
“Nếu thế, đành để thiên kim của Định An Hầu chịu thiệt, làm Thứ phi vậy!” Hoàng đế Gia Tường trầm ngâm giây lát rồi chầm chậm nói, trong lòng tự lấy làm may mắn vì năm xưa mới chỉ ban hôn chứ chưa nói rõ để thiên kim Giang thị làm Chính phi.
Sắc mặt của Định An Hầu Giang Nhạn đương nhiên rất khó coi, nhưng vẫn mỉm cười tiến lên nói: “Tuyền Vương tướng mạo như rồng phượng, tiện nữ được gả vào vương phủ đã là phúc phận tu được từ kiếp trước, có gì mà thiệt. Vi thần đa tạ ân điển của Hoàng thượng.”
Hoàng đế gật đầu cười: “Khanh gia không cần khách khí.”
Dạ Vô Yên lui xuống, ngồi trên ghế, khóe miệng nở nụ cười, đưa mắt nhìn về phía Công chúa Bắc Lỗ Quốc Doanh Hương đang ngồi cùng đám nữ nhân thân quyến.
Y Doanh Hương cũng liếc mắt tươi cười nhìn sang, tình ý triền miên.
“Liếc ngầm ánh mắt gửi trao.
Thu ba lấp lánh dâng trào khóe mi.” [2]
[2] âm Hán Việt thơ gốc: “Nhãn sắc ám tương câu, thu ba hoành dục lưu”. Câu trong bài từ Bồ Tát man của Nam Đường Hâu Chủ Lý Dục. Bài từ miêu tả tình cảm mê muội của một người đàn ông trên chiếu tiệc trong tiếng nhạc của một cô gái.
Chẳng hiểu tại sao, trong đầu Giang Sắt Sắt bỗng nhiên hiện lên hai câu thơ này.
Khi Hoàng đế ban hôn, không hề nói rõ Sắt Sắt là Chính phi, chỉ nói sẽ là Vương phi. Thế nhưng, Hoàng đế ban hôn, làm gì có chuyện chỉ làm Thứ phi cơ chứ? Ngày nay, chàng vừa mới trở về đã đem Vương phi chưa cưới là nàng giáng làm Thứ phi. Kỳ thực, Chính phi cũng được, Thứ phi cũng xong, chẳng qua cũng chỉ là danh hiệu, đối với Giang Sắt Sắt, chẳng có gì khác biệt.
Thế nhưng, trong mắt người đời, Chính phi và Thứ phi lại khác nhau một trời một vực.
Chính phi là vợ, Thứ phi là thiếp.
Một người đàn ông có thể có rất nhiều thiếp, nhưng chỉ có thể có một vợ. Một người thiếp dù có được sủng ái đến mức nào mãi mãi cũng không vượt nổi vợ. Ví dụ như Lạc Thị, Mẫu thân của Sắt Sắt.
Sắt Sắt luôn không hiểu vì sao Lạc Thị lại chịu làm thiếp của Giang Nhạn. Mặc dù bà đã gắng hết sức hòa nhập với Giang Phủ, nhưng theo những gì Sắt Sắt quan sát thấy, bà và Giang Phủ hoàn toàn không hợp nhau. Mặc dù Phụ thân Giang Nhạn đối xử với bà rất tốt, nhưng Sắt Sắt biết, bà không hề hạnh phúc.
Trong Giang Phủ, đại phu nhân xuất thân cao quý luôn giễu cợt khinh bỉ xuất thân của nhị phu nhân Lạc Thị, nhưng bà không vì thế mà buồn phiền, chỉ cười nhạt đối diện với tất cả.
Bà thường kể với Sắt Sắt về biển lớn. Ban ngày ngắm biển, ban đêm nghe tiếng sóng. Biển rộng trời cao, thoải mái biết bao.
Sắt Sắt từng thề rằng, nàng quyết sẽ không giống như Mẫu thân, chịu làm thiếp của một người đàn ông. Nực cười thay, đêm nay, rốt cuộc nàng vẫn phải làm thiếp, hơn nữa còn là một người thiếp mãi mãi không bao giờ được sủng ái. Điều tồi tệ nhất là nàng không thể cự tuyệt. Bởi lẽ hôn sự của nàng có can hệ tới danh dự của toàn thể nhà họ Giang. Nàng là thiên kim tiểu thư được dạy dỗ theo khuôn phép, hiểu biết lễ nghĩa, nàng không thể hành động hồ đồ. Nếu làm vậy, phụ mẫu nàng chắc chắn sẽ không đồng ý.
Sắt Sắt yên lặng ngồi đó, gương mặt thanh tú khẽ nở nụ cười.
Thứ nàng muốn là tình cảm lứa đôi trọn đời trọn kiếp. Dạ Vô Yên không phải người chồng thích hợp của nàng, đương nhiên nàng cũng sẽ không vì chàng mà đau khổ.
Dạ yến chính thức bắt đầu, cung nữ như bướm lượn trên hoa, không ngừng bưng lên các món cao lương mỹ vị và các loại quỳnh tương ngọc dịch[3]. Tiếng ti trúc vui vẻ nổi lên, mười hai vũ cơ xinh đẹp mặc váy the mỏng, tung tăng nhảy múa trên thảm đỏ ngay giữa đại điện.
[3]. Chỉ các loại rượu ngon.
Người xinh đẹp, nhạc dÂu Dương, múa uyển chuyển.
Chén rượu nồng, thức ăn ngon, hoa thơm ngát.
Đây quả là một đêm hoàn hảo, nàng chẳng có lý do gì lại không tận hưởng tất cả những điều tốt đẹp ấy.
Sắt Sắt cúi mặt cười nhạt, ngón tay thon nhẹ nâng ly rượu, nhấp một ngụm, lại gắp một miếng thức ăn.
“Nghe nói nữ nhân Bắc Lỗ Quốc đều giỏi ca hát, giọng hát của Công chúa Doanh Hương càng như giọng tiên trên trời, không biết Công chúa có bằng lòng hát cho chúng ta nghe một bài không?” Người cất tiếng là Đông cung Thái tử Dạ Vô Trần.
Dạ Vô Trần là trưởng tử của đương kim Minh Hoàng hậu, từ nhỏ đã được Hoàng đế và Hoàng hậu vô cùng sủng ái, tính khí cao ngạo, ngông cuồng. Lúc này chàng đang mặc bộ triều phục gấm hoa màu đen, vạt áo trước dùng chỉ vàng thêu đám mây như ý và hình rồng cưỡi mây, đầu đội chiếc mũ vàng tử ngọc. Lông mày như lưỡi kiếm, ánh mắt sáng rực, dung mạo anh tuấn, cặp mắt đen mang chút lạnh lùng, lặng lẽ quan sát Công chúa Doanh Hương đang đắm chìm trong niềm hoan hỉ.
Y Doanh Hương dường như đã quen với những lời mời như thế, hàng mi dài khẽ rung, mỉm cười gật đầu.
Nhưng Dạ Vô Yên lại có phần không vui, chàng không ngờ Thái tử lại đột nhiên đưa lời đề nghị này, lông mày khẽ nhíu, vừa định mở lời từ chối đã nghe tiếng Minh Hoàng hậu vang lên: “Hoàng thượng, bản cung cũng nghe nói các cô nương ở Bắc Lỗ Quốc rất giỏi ca hát, thực muốn được nghe.”
Hoàng đế Gia Tường gật đầu cười đáp: “Nếu đã như vậy, Trẫm cũng muốn nghe thử một lần xem sao.”
Y Doanh Hương tươi cười đứng lên, khẽ di chuyển mấy bước, tiến ra giữa đại điện, cười nói: “Doanh Hương xin hát tặng Thái hậu, Hoàng thượng, Hoàng hậu một khúc để trợ tửu hứng.”
“Khoan đã,” Minh Hoàng hậu đột nhiên nói, “Bản cung nghe nói thiên kim của Định An Hầu chơi đàn rất giỏi, hay là để Giang tiểu thư đệm đàn cho Công chúa Doanh Hương có được không, tất sẽ tạo ra một khúc nhạc tiên giữa chốn nhân gian.” Hoàng hậu nhẹ mỉm cười, đôi mắt nhìn thẳng về phía Sắt Sắt.
Sắt Sắt vốn định yên lặng thưởng thức món ngon, không ngờ lại trở thành tiêu điểm trong mắt mọi người thêm lần nữa. Nàng khẽ thở dài, đêm nay, số phận không cho nàng được bình yên rồi.
Nàng từ tốn buông đôi đũa ngọc, đứng dậy thi lễ.
Bỗng giọng nói lạnh lùng trầm tĩnh của Dạ Vô Yên truyền tới: “Phụ hoàng, giọng hát của Doanh Hương hợp với thanh xướng[4], không hợp hát theo tiếng đệm đàn, tiếng đàn ngược lại sẽ khiến giọng hát tuyệt vời của nàng không còn thuần khiết nữa.”
[4]. Hát chay
Sắt Sắt ngẩng đầu, có phần kinh ngạc, chỉ thấy đôi mắt phượng đẹp đẽ của Dạ Vô Yên đang lặng lẽ hướng về phía mình.
Lạnh lùng, trầm tĩnh, sâu thẳm, sắc bén.
Chàng nhìn thẳng vào mắt nàng, thần sắc nào cũng có, chỉ không hề có chút dịu dàng.
Đây là lần đầu tiên trong đêm nay Dạ Vô Yên đưa mắt nhìn nàng, hoặc giả mãi cho đến lúc này, chàng mới nhận ra, người con gái mặc áo xanh nhã nhặn này chính là Giang Sắt Sắt, Thứ phi chưa cưới của chàng.
Chàng nói giọng hát của Công chúa Doanh Hương không thích hợp với tiếng đệm đàn là có ý nàng không xứng đệm đàn cho Công chúa Doanh Hương, tiếng đàn của nàng sẽ làm ô uế tiếng hát tuyệt diệu của nàng ta sao?
Sắt Sắt không tức giận, chỉ cười nhạt, nụ cười thanh nhã lặng lẽ tựa ánh trăng. Nàng khẽ nhíu mày, đầu mày cuối mắt đều ẩn hiện phong độ cao quý.
“Đa tạ Hoàng hậu nương nương đã thương yêu, tiếc là tài nghệ đánh đàn của Sắt Sắt tầm thường, muốn đệm đàn cho Công chúa thực có phần khó khăn.” Sắt Sắt đưa mắt nhìn về phía Minh Hoàng hậu, lạnh nhạt nói. Không phải nàng khiêm tốn, mà nàng thực sự không muốn. Nếu Dạ Vô Yên đã không muốn để nàng đệm đàn cho Công chúa Doanh Hương thì nàng sẽ làm theo ý chàng.
“Ồ, Giang cô nương không cần quá khiêm nhường, Trẫm có nghe nói cô nương cầm kì thi họa tất thảy đều tinh thông, là tài nữ nổi tiếng ở chốn kinh kì, cô nương đệm đàn cho Công chúa Doanh Hương, thực là hợp lắm!” Hoàng thượng mở lời.
Ngài giáng Sắt Sắt từ Chính phi thành Thứ phi, trong lòng hẳn cũng có phần áy náy. Hiện giờ, Công chúa Doanh Hương muốn thể hiện giọng ca, ngài mong Sắt Sắt cũng có cơ hội thể hiện tài năng.
Hoàng thượng đã mở lời, Sắt Sắt không tiện từ chối, đành bước ra khỏi bàn tiệc, đến trước cầm án giữa đại điện nhẹ nhàng ngồi xuống.
Y Doanh Hương nhìn Sắt Sắt cười dịu dàng, đôi mắt long lanh ánh lên vẻ xinh đẹp và hồn nhiên. Chắc hẳn nàng đã biết Sắt Sắt là Vương phi chưa cưới của Dạ Vô Yên, vậy mà không hề có chút gì khó chịu.
“Giang tiểu thư, ta muốn hát một bài hát được lưu truyền rất rộng rãi ở Bắc Lỗ Quốc chúng ta, tên là “Công chúa Phi Âu Na”, Giang tiểu thư đã từng nghe qua chưa?” Y Doanh Hương ngọt ngào hỏi.
Sắt Sắt nhìn đôi mắt trong trẻo long lanh và cả nụ cười e thẹn bên khóe môi của Y Doanh Hương, nàng không thể không thừa nhận, cô Công chúa Bắc Lỗ Quốc này quả là một người con gái khiến người ta vừa nhìn đã yêu thích.
Sắt Sắt cười đáp: “Bài hát này Sắt Sắt chưa từng nghe qua, xin mời Công chúa hát trước một lượt, Sắt Sắt sẽ theo đó mà đệm đàn.”
Hai người thương lượng xong, Y Doanh Hương hướng về phía Thái hậu, Hoàng thượng, Hoàng hậu thi lễ rồi bắt đầu cất tiếng hát.
Vừa nghe tiếng hát của Y Doanh Hương, Sắt Sắt mới biết những lời vừa rồi của Dạ Vô Yên là nói thật. Giọng hát của Y Doanh Hương quả nhiên không chỉ hay một cách thông thường. Tiếng hát của nàng ta giống như băng tuyết trên đỉnh núi cao đã qua gột rửa, trong nét xa xăm chứa đựng sự trong trẻo, trong sự ngọt ngào cảm thấy cái mênh mang.
Tên bài hát là “Công chúa Phi Âu Na”, Sắt Sắt không tinh thông tiếng Bắc Lỗ Quốc nhưng cũng biết Phi Âu Na có nghĩa là ánh trăng, công chúa Phi Âu Na có nghĩa là nữ thần mặt trăng. Y Doanh Hương hát bài này, có phải muốn tự ví mình với nữ thần mặt trăng của Bắc Quốc? Cô công chúa này cũng tự tin quá đỗi.
Từ trong tiếng hát của Y Doanh Hương, Sắt Sắt có thể cảm nhận được tình cảm nồng nhiệt cháy bỏng của một cô gái, bài hát này không những giọng cao mà âm điệu cũng phức tạp, đúng là khó có thể đệm đàn. Lúc này, Sắt Sắt thực sự nghi ngờ, Công chúa Doanh Hương trông có vẻ đơn thuần kia có phải đang cố ý làm khó nàng, không muốn để nàng đệm đàn theo không?
Sắt Sắt biết, nếu nàng từ chối, long nhan nhất định sẽ đại nộ. Nhưng nếu nàng phối nhạc, tất sẽ chiếm mất ưu thế của Công chúa Doanh Hương. Nàng không có ý tranh sủng với nàng ta, cũng không muốn thể hiện trước mặt Dạ Vô Yên.
Sắt Sắt suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng cúi đầu nhắm mắt, bàn tay khẽ động lên dây đàn, vuốt nhẹ một cái, một luồng âm thanh tuôn ra, tựa như nước chảy trên đá, châu rơi mâm ngọc. Tiếng đàn dÂu Dương đuổi theo tiếng hát, mọi người đều nín thở, yên lặng lắng nghe. Chính vào lúc tiếng đàn sắp sửa hòa vào tiếng hát, bỗng nghe “tạch” một tiếng, dây đàn đã đứt.
Mọi người không kịp đề phòng, đều thở dốc ra một lượt.
Tiếng đàn vẫn chưa đến chỗ tuyệt diệu, chẳng ngờ dây đàn lại đứt, tài nghệ đánh đàn của tài nữ đế đô không có duyên được kiểm chứng rồi.
Trong lòng mọi người đều tiếc thay cho Sắt Sắt, cơ hội thể hiện tài năng trước mặt Thái hậu và Hoàng thượng không phải ai cũng có, có lẽ Giang tiểu thư hồi hộp quá nên mới làm dây đàn bị đứt.
Chỉ có Sắt Sắt hiểu vì sao dây đàn lại đứt, chẳng qua nàng đã ngầm vận công dùng móng tay gảy đứt dây đàn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.