Đạo Phi Thiên Hạ

Chương 12: Bộ bộ kinh tâm




Sắt Sắt bị giam lỏng.
Hôm đó sau khi từ Vân Túy Điện đi ra, Dạ Vô Yên liền ra lệnh cho mấy thị vệ áp giải nàng về Đào Yêu Viện.
Nàng không thể quên phản ứng của Phong Noãn khi Y Doanh Hương nói ra mấy chữ “nhãn nhi mị”. Thân người hắn cứng đờ, trong ánh mắt nhìn về phía nàng ngập tràn sự lạnh giá đến tận tâm can.
Lúc đó nàng đã định nói ra người đàn ông giải độc cho nàng vốn không phải là Dạ Vô Yên. Nhưng thấy thái độ lạnh lùng của hắn, nàng liền biết điều mà không nói gì nữa. Dẫu sao với Phong Noãn mà nói, bất luận là ai giải độc cho nàng, hắn đều đã tuyệt vọng rồi, nàng đã không còn là viên ngọc hoàn mỹ trong mắt hắn nữa.
Thời gian cứ thế trôi qua, Sắt Sắt, Tử Mê và Thanh Mai yên lành sống trong Đào Yêu Viện, Dạ Vô Yên trước sau vẫn không hề lộ diện.
Hắn biết nàng trúng mị dược, nhưng lại không đi tìm hắn giải độc. Thân là phu quân của nàng, đương nhiên hắn rất phẫn nộ. Sắt Sắt đã chuẩn bị sẵn sàng để chờ đón cơn giận lôi đình của hắn. Nhưng hết ngày này qua ngày khác, hắn vẫn không hề đến tìm nàng để tính sổ.
Nếu hắn nổi cơn thịnh nộ, có nghĩa hắn còn chút quan tâm tới nàng. Tình hình bây giờ chỉ có thể chứng minh một điều, đó là Dạ Vô Yên đối với nàng không hề có một chút tình cảm. Thậm chí đến việc nàng sống chết ra sao, đối với hắn đều không có chút ảnh hưởng gì.
Vì thế, sự giam lỏng này chính là hắn đang muốn giới hạn sự tự do của nàng. Nàng không thể tự do ra ngoài vương phủ, thậm chí thị vệ của Tuyền Vương còn được tăng thêm mười lần so với trước. Hơn nữa ở hậu hoa viên, nơi mà lần trước nàng xuất phủ, hắn đã bày thêm trận pháp. Trận pháp đó còn nguy hiểm hơn rất nhiều lần so với trận pháp trong rừng trúc ở hậu viện Tuyền Cơ Phủ. Có lẽ Dạ Vô Yên muốn ngăn tên đạo tặc hái hoa lại vào đây thêm một lần nữa. Hẳn hắn đã biết tên đạo tặc đêm đó không phải là Phong Noãn.
Dạ Vô Yên có lẽ đã đoán ra tên đạo tặc hái hoa chính là Tiêm Tiêm công tử, ánh mắt hắn sắc bén đến thế cơ mà. Hôm đó trong Yên Chi Lầu, nàng chỉ phát ám khí một lần, hắn đã đoán ra nàng là Tiêm Tiêm công tử. Lần này dùng cánh hoa làm ám khí, không có lý gì hắn lại đóan không ra.
Chỉ có điều hắn không biết Tiêm Tiêm công tử chính là nàng mà thôi.
Sắt Sắt đã tìm vô số lý do để được ra khỏi phủ, nhưng đều bị Kim Tổng Qủan dùng điệu cười tít mắt ngăn lại, còn nói rằng Vương gia đã hạ lệnh, không cho nàng xuất phủ.
Sắt Sắt cuối cùng cũng hiểu ra, có lẽ Dạ Vô Yên định bắt nàng chết già trong Tuyền Vương Phủ. Giống như hai cây đào già trước cửa Đào Yêu Viện vậy, hết xuân này qua xuân khác, nở hoa trong tĩnh lặng, cô độc đến hết đời. Hắn muốn nàng dần héo hon tàn tạ trong khu viện này.
Với một Thứ phi đã từng gian díu với người ngoài như nàng, Dạ Vô Yên quyết không có lý do gì để đối đãi thực lòng với nàng cả. Hoặc giả khi tức giận, hắn sẽ mang nàng ra làm đồ chơi để giày vò. Còn Giang Sắt Sắt nàng dù có chết cũng quyết không chịu làm thứ đồ chơi cho hắn.
Nếu là người con gái khác, chắc đã chấp nhận số phận rồi, nhưng Giang Sắt Sắt quyết không chịu khuất phục.
Nàng nhất định phải tìm Dạ Vô Yên. Có những chuyện có lẽ nói rõ ràng ra vẫn tốt hơn.
Đêm khuynh thanh vắng, vầng trăng lạnh lẽo treo tận trời cao, hơi lạnh man mác, gió thổi rì rào làm lay động những cánh hoa nở trong đêm.
Sắt Sắt dẫn theo Tử Mê, sau lưng là mấy thị vệ đi sát từng bước, men theo con đường nhỏ lát đá ngoằn ngoèo dẫn về phía Khuynh Dạ Cư. Ban ngày, Dạ Vô Yên đều không ở trong phủ, thế nên nàng đành phải tìm hắn lúc đêm hôm.
Từ thư phòng của Dạ Vô Yên, ánh nến dịu dàng hắt qua khung cửa sổ.
Một thị nữ đi vào bẩm báo, sau đó liền nhanh nhẹn bước ra vén rèm, mời Sắt Sắt đi vào.
Ánh sáng từ chiếc đèn lưu li trong thư phòng chiếu sáng rực rỡ, trong phòng có một chiếc bàn rất lớn, trên bàn đầy bút mực giấy nghiên, còn bày thêm một chiếc bình sứ vẽ hình thiếu nữ bắt bướm nữa. Trong bình không cắm hoa mà cắm hai chiếc lông công, ngũ sắc rực rỡ. Bốn bên tường treo mấy bức họa của các danh gia, trên chiếc giá bằng gỗ đàn hương bày rất nhiều thư tịch một cách ngay ngắn, chỉ có hai ba thứ món đồ cổ và đồ bằng ngọc. Đường đường là thư phòng của một Vương gia, nhưng cũng chỉ như thư phòng của các gia đình giàu có bình thường, chẳng có gì là xa hoa cả.
Cách bài trí đơn giản và tự nhiên khiến Sắt Sắt bất chợt nhớ tới Minh Xuân Thủy.
Vừa nghĩ tới cái tên này, trong lòng Sắt Sắt liền cảm thấy cực kỳ ấm ức, thoáng chau mày.
Dạ Vô Yên đứng bên bàn, trong tay cầm cây bút lông sói, hình như hắn đang viết chữ. Bên cạnh hắn, một thị nữ áo xanh đang đứng mài mực, một thị nữ áo đỏ đang đứng quạt cho hắn.
“Thiếp xin tham kiến Vương gia!” Sắt Sắt nói rồi chậm rãi hành lễ.
“Ừ!” Dạ Vô Yên chẳng thèm ngẩng đầu lên, chỉ “ừ” một tiếng nhạt nhẽo, thanh âm không thể nghe ra chút tình cảm nào trong giọng nói của hắn.
Sắt Sắt khẽ nhướng đôi lông mày thanh tú lên, đi tới bên hắn. Chỉ thấy tay hắn cầm cây bút lông sói, đang phóng bút trên tờ giấy tuyên trước mặt.
Sắt Sắt cúi mắt nhìn, thấy trên bàn đang phủ một tấm giấy tuyên Cô Điền[1] thượng hảo, hắn cầm bút đưa xuống, hạ bút lúc nhẹ lúc mạnh, lúc chậm lúc nhanh, lúc thì khẽ điểm, lúc lại đậm tô.
[1] Giấy tuyên Cô Điền là lọai giấy được sản xuất tại trấn Cô Điền, thuộc phía Đông huyện Liên Thành, Trung Quốc. Giấy Cô Điền đã có hơn 200 năm lịch sự. Giấy có độ sáng như ngọc bích, rất bền dai, hấp thụ mực tốt, rất được các họa sỹ và các nhà thư pháp yêu thích.
Hắn lúc đó, thần tình hết sức ôn hòa bình tĩnh, ánh mắt cao nhã mà dịu dàng, dường như cả trái tim đều trải vào mực và giấy trước mặt. Bất luận nàng có nói gì, e rằng hắn đều không chú ý.
Sắt Sắt liền im lặng, ánh mắt nhìn theo ống tay áo đang vung lên như rồng bay phượng múa của hắn.
Từng giọt mực điểm xuống, mùi mực thơm nhẹ, nét mực chỗ đậm chỗ nhạt dần hiện ra một đóa sen.
Không phải hắn đang viết chữ, mà là đang vẽ.
Hồi lâu, hắn dùng bút mực khẽ điểm, rồi gác bút, ngưng thần ngắm kiệt tác của mình.
Mực còn ướt đẫm, một thân cây như hoa sen mà không phải sen hiện lên trên trang giấy. Hoa đó giống sen, nhưng lá lại không giống. Sen mọc trong nước, nhưng hoa này lại mọc trên đỉnh núi tuyết trắng. Nhìn vào bức họa, có thể dễ dàng thấy đóa hoa này yêu kiều tuyệt mỹ, cực kỳ có cốt cách.
Sắt Sắt khẽ chau mày, trong đầu vụt hiện lên mấy chữ - Thiên Sơn tuyết liên.
Thiên Sơn tuyết liên là một loại dược thảo, không phải là hoa để ngắm. Không biết vì sao Dạ Vô Yên lại vẽ cây tuyết liên này.
Có điều, hiển nhiên là Dạ Vô Yên vô cùng yêu quý tuyết liên trong bức tranh của mình. Hắn giơ ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve đóa tuyết liên từ trên xuống dưới, dường như muốn chạm vào, lại sợ khi ngón tay vừa chạm tới, sẽ hủy hoại hết phong vận của đóa tuyết liên này. Lúc đó, thần tình của hắn vô cùng chăm chú, sự dịu dàng trong đôi mắt phượng sao thâm trầm đến thế, thật dễ khiến người ta phải đắm chìm vào đó.
Lẽ nào đã từng có một đóa tuyết liên cứu mạng hắn sao? Trong lòng Sắt Sắt thầm trào lộng.
“Vương gia, đóa tuyết liên đó đúng là tuyệt mỹ.” Một thị nữ bên cạnh khẽ đưa lời tán dương.
“Cái đẹp còn phải xếp sau nó đấy. Tuyết liên còn có tên khác là tuyết hà hoa, vì đó là kỳ hoa nở trên đỉnh núi tuyết, có thể ngạo tuyết đấu sương, ngoài ra nó còn là một loại thuốc vô cùng quý giá. Bản vương thích nhất là phẩm cách ngạo tuyết đấu sương đó.” Dạ Vô Yên trầm giọng nói.
Sắt Sắt nhếch môi cười nhạt, chẳng qua chỉ là một đóa tuyết liên, có đáng để hắn phải nâng niu đến thế không? Lẽ nào còn có ngụ ý gì khác nữa? Lẽ nào người con gái hắn vẫn thầm ngưỡng mộ chính là tuyết liên tiên tử. Nghĩ lại những gì Y Doanh Hương đêm đó từng nói, người trong lòng hắn là một tiên nữ. Sắt Sắt có chút hiếu kỳ, nhưng đừng nói cô ta là một tiên nữ thật đấy chứ?!
“Cô cười gì chứ?” Dạ Vô Yến bị chú ý bởi nụ cười như có như không trên môi Sắt Sắt, lạnh lùng hỏi.
“Tuyết liên có thể ngạo tuyết đấu sương nở trên đỉnh núi, còn thanh liên, thụy liên có thể chống lại cái nóng, từ bùn nhơ mà bung mình nở trên mặt nước không chút tanh hôi mùi bùn. Ngạo tuyết đấu sương cũng vậy, gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn cũng thế, chẳng qua chỉ là bản tính của cỏ cây mà thôi. Nếu mang thanh liên trong hồ đem trồng trên đỉnh núi thì khó mà sống được, cũng như việc đem tuyết liên trồng vào hồ nước của phương Nam sẽ chết chắc.” Sắt Sắt chau mày nói một cách lạnh nhạt.
Dạ Vô Yên nheo mắt, đương nhiên không ngờ rằng Sắt Sắt lại có thể nói ra những lời như thế.
“Nói phải lắm, đúng là có vài phần đạo lý. Chỉ có điều, Bản vương vẫn thích bông sen ngạo tuyết này hơn thanh liên mọc từ bùn nhơ mà không tanh mùi bùn.” Dạ Vô Yên cười nhạt đáp, trong lời nói có vài phần tức giận.
Sắt Sắt cười nhạt thầm nghĩ, không yêu thì thôi, có cần phải tức giận thế không?
“Hôm nay thiếp tới là muốn xin Vương gia cho thiếp xuất phủ.” Sắt Sắt lập tức đi thẳng vào đề.
Dạ Vô Yên lệnh cho thị nữ cẩn thận mang bức họa ra, rồi xua tay bảo bọn họ ra ngoài hết.
Hắn quay đầu, đôi mắt đen thăm thẳm nhìn thẳng vào Sắt Sắt.
“Cô thèm được ra ngoài đến thế sao!?” Hắn nheo mắt, đôi môi khẽ nhếch lên hiện ra một tia tức giận, lạnh lẽo đến đáng sợ.
Sắt Sắt tự trào lộng mình, cười đáp: “Lẽ nào sau việc trúng mị dược, Vương gia còn hy vọng giữ thiếp ở trong phủ, không sợ còn có lần sau ư?”
“Câm mồm!” Sắc mặt Dạ Vô Yên bỗng dưng xám xịt, trong đôi mắt sâu thẳm, cơn giận đã đùng đùng bốc lên.
“Giang Sắt Sắt, cô có biết liêm sỉ là gì không? Nhưng lời như thế mà cô cũng nói ra được?” Thanh âm giận dữ của Dạ Vô Yên giống như những phiến băng sắc nhọn vụt qua người Sắt Sắt.
“Việc cũng đã làm rồi, còn sợ nói ra sao? Nếu Giang Sắt Sắt này trong mắt Vương gia xưa nay vẫn luôn là một con đàn bà vô liêm sỉ thì xin Vương gia hãy thả cái đồ vô liêm sỉ như thiếp ra đi.” Sắt Sắt vẫn cười nhạt nói.
Dạ Vô Yên nhìn nụ cười nhạt trên khuôn mặt Sắt Sắt, trong lòng đột nhiên chần chừ, nàng rời xa hắn mà vui vẻ đến thế sao?
“Cô còn cười được à?!” Hắn đột nhiên cúi người, những ngón tay thon dài nắm lấy cằm nàng.
Ngón tay hắn khẽ dùng lực, một cơn đau đớn ập tới, Sắt Sắt nghiến răng, trong ánh mắt trong trẻo không hề lộ một tia sợ hãi.
Cuối cùng hắn cũng tức giận, hắn vẫn quan tâm tới nàng ư? Sắt Sắt chẳng hơi đâu tự làm kẻ đa tình như thế, chẳng qua lòng tự ái đàn ông của hắn bị tổn thương mà thôi.
Sự ung dung bình tĩnh của Sắt Sắt khiến sự kích động đến kinh tâm động phách đều lộ cả ra trên khuôn mặt tuấn tú của Dạ Vô Yên.
“Cô muốn xuất phủ, là muốn đi tìm cái gã đàn ông đó của cô chứ gì?” Hắn nói từng lời từng chữ, thanh âm lạnh như băng tuyết ngàn năm.
“Phải thì đã sao, không phải thì đã sao?” Sắt Sắt miệng nở nụ cười tươi tắn, nhưng trong đáy mắt lại hắt ra thứ ánh sáng vô cùng lạnh lùng.
Hắn đột nhiên buông cằm nàng ra, cười lạnh lẽo: “Cô có tin là ta có thể giết chết hắn không!”
Sắt Sắt lạnh lùng bỡn cợt: “Giết hắn? Để chứng tỏ điều gì, ghen ư? Lẽ nào Vương gia đã yêu thiếp mất rồi?”
Dạ Vô Yên nghe vậy, thân hình đột ngột cứng đờ, trong đôi mắt sâu thẳm ánh lên một tia dao động.
“Vương gia, sao phải khổ thế chứ? Lẽ nào ngài không mong thiếp rời khỏi đây? Nếu ngài thấy thiếp rời khỏi đây sẽ làm tổn hại đến thanh danh của ngài, thiếp sẽ lặng lẽ ra đi, cũng có thể bảo cha thiếp giả bộ như không biết gì, thánh thượng sẽ không biết đâu, người ngoài càng không thể biết được. Sao hả?”
Dạ Vô Yên chầm chậm ngồi xuống ghế, khoanh tay cười nói: “Cô – đừng – mơ!”
Ánh mắt Sắt Sắt sầm lại, lẽ nào hắn nhất định muốn giam hãm nàng cả đời ở đây?
“Có điều, nếu cô có thể lặng lẽ tự rời khỏi phủ để thần không biết quỷ không hay, cũng giống như đêm đó đi tìm gã đàn ông kia thì Bản vương có thể suy nghĩ thêm về việc cho phép cô rời khỏi đây.” Thấy bộ dạng thất vọng của Sắt Sắt, Dạ Vô Yên đột nhiên mở miệng nói.
“Được, quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy. Đến lúc đó Vương gia đừng có nuốt lời!” Sắt Sắt lạnh lùng đáp, khi đôi mắt trong veo chuyển động, ánh mắt nàng cực kỳ lạnh lẽo, cực kỳ kiên cường.
Vào khoảnh khắc đó, Dạ Vô Yên cũng bị nàng làm cho chấn động.
Sắt Sắt bắt đầu chuẩn bị cho việc xuất phủ của mình, trước tiên đưa Thanh Mai và Tử Mê ra khỏi phủ, sau đó nàng bèn bắt đầu chờ cơ hội. Cuối cùng, vào một đêm Dạ Vô Yên tiến cung gặp Thái hậu, Sắt Sắt liền bắt đầu hành động.
Nàng lợi dụng ưu thế về khinh công của mình, tránh được hết đám thị vệ trong phủ rồi đến thẳng rừng trúc ở hậu hoa viên.
Hôm nay nàng nhất định phải phá trận.
Khu rừng này chiếm một khoảnh đất rất rộng, nếu có thể, từ phía trên rừng trúc vận khinh công nhảy qua là có thể tránh khỏi trận pháp. Nhưng Sắt Sắt quan sát một lượt, chợt nhận ra nàng không thể chỉ nhảy một lần là thoát ra ngoài được, xem ra nàng cần phải có chỗ dừng chân lấy hơi. Vì thế, chắc chắn vẫn phải dẫm lên cành trúc. Trên cành trúc nhất định có cơ quan, nếu vậy nàng sẽ bị ám vệ phát hiện, cung tiễn sẽ nhắm thẳng vào nàng, nàng chết là cái chắc.
Vậy, chỉ còn cách xông thẳng vào rừng mới có hy vọng thôi.
Đêm trong rừng trúc tĩnh lặng đến ghê người. Chỉ có ánh trăng lọt qua khe lá, chiếu xuống đất thứ ánh sáng dịu êm.
Sắt Sắt cẩn thận dịch chuyển thân mình, từng bước đều vô cùng cẩn trọng, không dám làm bừa.
Trận pháp trong rừng trúc và trận pháp trong Tuyền Cơ Phủ rõ ràng rất khác nhau. Nàng có cảm giác dưới chân mỗi bước đi đều là cạm bẫy, nếu sơ sẩy sẽ không chỉ bị rừng trúc vây khốn, mà còn có thể nguy hiểm đến tính mạng.
Nàng nghĩ có lẽ Dạ Vô Yên đã biết nàng biết võ công rồi, nếu không sẽ không đánh cược với nàng chuyện này. Chỉ có điều nàng che giấu rất cẩn thận, nếu có lộ ra, cũng chỉ vào đêm xuất phủ đi tìm cách giải mị dược mà thôi.
Nhưng hắn biết cũng tốt, đỡ phải giấu giấu giếm giếm. Trong mắt hắn, nàng vốn là một người đàn bà vô liêm sỉ, bây giờ lại còn là một mụ hung thần biết vung đao múa kiếm, xem ra khoảng cách giữa nàng với tuyết liên tiên tử trong lòng hắn ngày càng diệu vợi.
Một đám mây bay ngang qua, che đi ánh trăng trong trẻo, trong rừng trúc đột ngột trở nên u ám. Không cẩn thận khi bước một bước dài, hình như nàng dẫm phải một sợi dây mảnh. Sắt Sắt khẽ chau mày, thầm kêu khổ, có lẽ nàng đã chạm phải cơ quan nào đó rồi.
Quả nhiên, chỉ trong khoảnh khắc, phi tiêu từ tứ phía bay như thiêu thân lao về phía nàng, trong bóng tối hàn quang lấp loáng, ánh sáng lạnh đến thấu xương.
Sắt Sắt nhếch môi cười nhạt, ung dung cởi áo ngoài, cầm trong tay, ngầm vận nội công rồi khẽ vung lên. Chiếc áo bỗng như chiếc buồm no gió, phút chốc đã căng phồng, rồi lại quay tròn như một chiếc ô, bảo vệ cả thân người trước sau của nàng. Phi tiêu nhanh chóng bị chặn lại hết, những tiếng “keng keng” vang lên, tất cả đều rơi xuống đất. Sắt Sắt cười khẽ, dùng ám khí đối phó với Tiêm Tiêm công tử nàng, chẳng phải là đánh trống qua cửa nhà sấm sao? Bởi trước khi học phóng ám khí, điều đầu tiên nàng học là tránh ám khí.
Vầng trăng lạnh phía trên cao hiện ra từ sau đám mây, ánh trăng êm ái lại trải trên rừng trúc một lớp ánh sáng như ảo như mộng.
Sau đợt phi tiêu, Sắt Sắt hiểu vẫn còn đợt công kích thứ hai, vì sợi dây mảnh đó là mấu chốt để khởi động các cơ quan.
Sắt Sắt khẽ chau mày, từ từ rút thanh Tân Nguyệt loan đao quấn quanh lưng ra. Tân Nguyệt loan đao là thanh nhuyễn đao, bình thường nàng vẫn cuốn quanh eo giống như thắt lưng vậy. Một khi đã rút ra khỏi vỏ, nó lại là một thanh đao tuyệt thế.
Đao quang trong trẻo như làn nước thu, ánh lên dưới ánh trăng, chiếu sáng cả ý chí ngút ngàn trong mắt của Sắt Sắt.
Lại những âm thanh tạp loạn như thiêu thân dội tới, Sắt Sắt vung đao lên, từng luồng đao quang hình trăng non lấp loáng giống như pháo hoa, mọi thứ ám khí đều bị đao quang đánh bật ra. Đọan đường tiếp theo chắc hẳn cũng lại là phi tiêu ám khí, rừng trúc có vẻ như bố trí trận pháp trùng trùng này đối với Sắt Sắt mà nói thật chẳng khác gì đi ở đất bằng. Ngoài mấy thứ ám khí bắn bằng lò xo, dường như chẳng có trận pháp hay huyễn thuật nào cả.
Sắt Sắt nhớ lần đầu tiên phát hiện ra trận pháp này, nó không đơn giản như vậy. Lẽ nào Dạ Vô Yên cố ý gỡ đi vài phần bài bố? Nhưng Sắt Sắt lắc đầu, nàng nghĩ hắn chẳng tốt bụng như vậy đâu, biết nàng phá trận, e rằng hắn còn khiến cho trận pháp thêm khó khăn ấy chứ.
Bất luận thế nào, Sắt Sắt cũng sắp thuận lợi vượt qua trận pháp trong rừng trúc này rồi.
Lại một đợt giáp công nữa bắn tới, Sắt Sắt nheo mắt nhìn, thấy rất nhiều thanh trúc được vót nhọn ở đầu, từ trên cành trúc cao bắn ào ào xuống. Ngón chân Sắt Sắt khẽ điểm, thân hình uyển chuyển bay ngang sang, trong khoảnh khắc đã lùi lại mười mấy bước. Đa phần cành trúc đều cắm xuống đất nhưng có hai cành trúc đang bay tới, nhắm thẳng vào nàng. Sắt Sắt lập tức vung đao, cành trúc liền gãy làm hai, nhanh chóng sượt qua người nàng.
Vốn dĩ đã không còn nguy hiểm gì nữa, nhưng trong cành trúc gãy dường như còn gài thêm thiết bị, trong khoảnh khắc liền lập tức phát nổ.
Sắt Sắt theo bản năng tránh đi, nhưng lại một lượt gậy trúc nữa bay tới, lúc này nàng không còn thời gian vung đao lên, đành lăn mấy vòng trên mặt đất. Có điều, nàng không rõ mình có thể tránh được đợt gậy trúc này không.
Rồi, một trận gió mạnh ào tới, tất cả gậy trúc bị thổi bạt đi cắm xuống khoảnh đất trống bên cạnh. Có người đã ra tay cứu nàng!
Sắt Sắt chau mày nhìn, chỉ thấy thân hình cao lớn của Dạ Vô Yên đang đứng trong bóng tối. Ánh trăng bị cành lá trúc chia cắt chiếu lấp loáng trên người hắn, không nhìn rõ thần sắc trên khuôn mặt hắn lúc này ra sao, nhưng nàng có thể cảm nhận được ánh mắt hắn. Ánh mắt đó chưa bao giờ lạnh lùng đến thế.
Một cơn gió thổi tới làm chiếc áo bào tím của hắn tung bay, khiến hắn giống như một thiên thần sắp sửa bay lên trời.
Hai tay hắn khoanh trước ngực, đứng trên cao nhìn nàng đang bị thương nằm dưới đất, hồi lâu, nàng nghe thấy tiếng hắn lạnh lùng, không hề mang chút tình cảm, hỏi: “Muốn Bản vương cứu cô không?”
Sắt Sắt nghiến răng, coi như không nghe thấy lời hắn.
Tay trái nàng cố chống, bắt mình gắng ngồi dậy. Động tác này bình thường vốn đơn giản, nhưng giờ phút này sao lại khó khăn với nàng đến thế. Nàng không chỉ bị thương ở vai phải, mà đùi trái cũng bị gậy trúc đâm trúng.
Sắt Sắt nghỉ một lát rồi vung chưởng đánh ra, cắt đứt thanh trúc đang găm trên đùi mình. Nhưng vừa mới vận công, máu tươi trên vết thương liền rỉ ra, cơn đau lập tức ập đến, nàng không còn sức lực để rút mảnh trúc gãy trên đùi ra nữa. Xé miếng vải từ váy ra, nàng quấn sơ sài quanh vết thương, rồi lại cố chống tay trái, chân phải điểm xuống đất, cố chịu đựng cơn đau đang bùng lên dữ dội, bò từ dưới đất lên.
Khó khăn lắm mới bò dậy được, thân người nàng lại lảo đảo đứng không vững, nàng thoáng hoảng loạn quờ tay vịn vào một cây trúc bên cạnh.
Chỉ nghe giọng nói lạnh lùng của Dạ Vô Yên truyền tới từ đằng xa: “Nếu cô thấy thương thế còn nhẹ, vậy thì cứ dựa vào cây trúc đó đi.”
Sắt Sắt nghe vậy, vội rụt tay lại, thân người “ầm” một tiếng, ngã xuống đất.
“Ta nói lại một lần nữa, có cần ta cứu cô không?” Lời nói của Dạ Vô Yên lạnh đến mức khiến người nghe đông cứng lại.
Dạ Vô Yên quả không hổ danh đã trấn thủ biên quan nhiều năm, gặp chuyện sinh tử, quả thực rất bàng quan vô tình, trong lòng Sắt Sắt không khỏi thầm than thở.
Có điều, Sắt Sắt không thấy đôi mắt Dạ Vô Yên đã bị bóng đen che mờ. Đôi mắt phượng của hắn lúc này nhìn nàng đầy căm tức, ánh mắt cuồng nộ bùng cháy như đám lửa, tuy lời nói ra lạnh lẽo ghê người, nhưng thực chất hắn đã tức giận đến mức không thể kiềm chế được nữa. Hắn thực muốn xông xuống bóp chết nàng, trông bộ dạng nàng lúc này có vẻ đã không muốn sống nữa.
Người thông minh là người hay làm những chuyện ngốc nghếch nhất, nàng mà lại dám phá trận pháp trong rừng trúc của hắn.
Ánh trăng tràn trên khuôn mặt xinh đẹp thanh tú tuyệt trần của nàng, đôi lông mày chau sít lại, hiển nhiên là đang cố gắng chịu đựng nỗi đau đớn tột cùng. Nhưng cho dù như thế, nàng vẫn cố sức lắc đầu, chỉ động tác nhỏ này thôi cũng đủ động đến vết thương trên vai nàng, máu tươi từ vết thương lại từ từ rỏ xuống.
Nhưng nàng vẫn mím môi, cố gắng chịu đựng để thân thể thương tích của mình lảo đảo bước lên phía trước. Sắp ra khỏi rừng trúc rồi, nàng đã thấy bức tường trắng phía ngoài kia, chỉ cần đi ra khỏi đây, vượt qua bức tường cao đó là nàng có thể xuất phủ thành công.
Một bước, hai bước, ba bước… mỗi bước nàng đi đều vô cùng đau đớn. Nhưng Sắt Sắt không có ý định quay đầu lại, cũng không có ý muốn xin cầu cứu. Nàng biết, một khi nàng chịu khuất phục, nàng sẽ thua. Giang Sắt Sắt nàng không cần dựa vào đàn ông, nhất là loại đàn ông lạnh lùng như người đang đứng trước mặt, nàng càng không muốn đếm xỉa tới.
Nàng cứ như vậy, bước cao bước thấp đi ra khỏi khu rừng.
Dạ Vô Yên đứng im trong bóng tối, đôi mắt đen nhìn chằm chặp vào bóng hình kiên cường phía trước. Hắn chỉ cảm thấy sâu trong trái tim mình, dường như có thứ gì đó đã phá tan đi sự tĩnh lặng của mặt hồ trong lòng. Nhìn bộ dạng thảm hại của nàng, trong lòng hắn như có một luồng khí tắc trước ngực, không tài nào hóa giải. Hắn giơ tay, đánh một chưởng vào rừng trúc bên cạnh. Giống như trận cuồng phong thổi ào ạt lên mặt biển yên tĩnh, cả một vạt trúc ngay lập tức đổ rạp xuống.
Sắt Sắt cuối cùng cũng lê bước ra khỏi rừng trúc, hai chân khẽ điểm, vọt qua tường cao. Nhưng đùi nàng bị thương không thể dùng sức, lực đạo vọt lên không đủ, không thể chạm tới bờ tường. Lúc này, nàng giống như một con bươm bướm gãy cánh, rơi thẳng từ trên cao xuống.
Có điều, nàng không rơi xuống đất như nàng tưởng, mà lại rơi vào một vòng tay rộng lớn và ấm áp.
“Buông ra… ai cần ngươi cứu ta, buông ra…” Nàng hổn hển lạnh giọng nói.
Lời nói của nàng như đốm lửa, thổi bùng lên những tàn lửa còn lại trong ánh mắt hắn. Trong khoảnh khắc, cơn cuồng nộ lại cháy bùng lên. Những tình cảm bình thường hắn chôn giấu giờ đều hiện cả lên trên gương mặt bình tĩnh và lạnh lùng của hắn.
Sắt Sắt không biết vì sao hắn tức giận, nàng thua rồi, hắn nên vui mới phải. Có điều, nàng không còn hơi sức đâu mà suy nghĩ nữa, máu tươi trên vết thương không ngừng túa ra, ý thức bắt đầu bay bổng, nàng có cảm giác mình sắp không gắng gượng được nữa.
Dạ Vô Yên lạnh lùng nhìn bộ dạng Sắt Sắt khi đang bị đau đớn giày vò, đột nhiên bàn tay hắn vỗ lên vết thương của nàng, làm bật mảnh trúc vỡ trong vết thương ra, rồi hắn đưa ngón tay nhanh chóng điểm lên các đại huyệt trên người nàng.
Sắt Sắt cố gắng chịu đựng sự đau đớn khi mảnh trúc bị bật ra, nàng gần như đã cắn nát môi mình mới có thể kiềm chế không bật ra tiếng hét đau đớn. Nhưng cuối cùng nàng vẫn dần chìm vào bóng đen vô tận.
Dạ Vô Yên thấy nàng đã hôn mê, ánh mắt hắn liền chuyển từ khuôn mặt bợt bạt của nàng sang Kim Tổng quản đang theo sát phía sau lưng.
“Kim Đường, tích lịch đạn[2] trong cây trúc là thế nào, vì sao không gỡ bỏ?” Dạ Vô Yên nheo mắt lạnh lùng, nét cương nghị và bá khí bình thường ẩn giấu rất kỹ giờ đây đều lộ cả ra ngoài.
[2] Loại đạn thuốc súng được đựng bằng túi da hoặc giỏ có dây buộc, thường dùng vào thời Tống.
“Vương gia, mấy hôm trước ngài chỉ dặn giữ lại ám khí, những cơ quan nguy hiểm khác đều gỡ ra hết rồi, hơn nữa tích lịch đạn này lại ở trong ám khí.” Bộ dạng Kim Tổng quản nhìn ra có vài phần vô tội.
Dạ Vô Yên lạnh lùng nhướng lông mày, đúng là hắn đã sơ suất thật. Lúc đó hắn không chú ý tới điều này, nhưng chính sự sơ suất này suýt chút nữa đã làm nàng mất mạng.
Hắn ôm lấy Sắt Sắt, sải những bước dài rời khỏi đó.
Sắt Sắt không biết mình đã bay bổng trong màn đêm đó được bao lâu, nàng chỉ cảm thấy vừa lạnh vừa cô đơn. Bóng tối dài dằng dặc khiến cho nàng sợ hãi. Nàng sẽ không bị giam hãm ở đây cả đời không ra được chứ? Cuối cùng, trong màn đêm dày đặc bỗng xuất hiện một tia sáng, nàng giống như thiêu thân lao nhanh về phía đó.
“A…” Cùng với tiếng rên khe khẽ, cuối cùng Sắt Sắt cũng bừng tỉnh từ trong cơn hôn mê.
Lúc mở to mắt ra nhìn, trước mắt là đỉnh màn lạ lẫm, nhất thời Sắt Sắt không biết mình đang nằm ở đâu. Nàng khẽ nghiêng người, bỗng từ nửa thân trên một trận đau đớn ập đến, sức lực khắp người như bị ai đó rút cạn. Miệng lưỡi khô đắng, đầu đau nhu búa bổ. Bóng tối dằng dặc trong cơn hôn mê lại vụt qua trong đầu, lẽ nào nàng đã tới địa phủ?
“Tỉnh rồi hả?” Giọng nói lạnh lùng như của Diêm Vương từ đâu đưa tới.
Sắt Sắt chầm chậm quay đầu, lúc này mới phát hiện một bóng người đang đi từ bên cửa sổ tới.
Dạ Vô Yên mặc một chiếc áo màu đen, gương mặt lạnh lùng của hắn nổi bật trên màu áo.
“Ngài ngày càng giống Diêm Vương hơn rồi.” Giang Sắt Sắt mở miệng nói, chất giọng khàn khàn. Nếu sự thật về võ công của nàng đã bị hắn phát hiện, nàng cũng chẳng cần phải giả bộ là tiểu thư khuê nữ trước mặt hắn làm gì. Nàng vốn dĩ là một người con gái như vậy đó.
“Diêm Vương?” Dạ Vô Yên nhướng lông mày rồi phá lên cười.
Đêm qua nàng nằm trên giường như kẻ mất hồn, tấm áo trắng khoác trên người khiến nàng càng trở nên đáng thương, yếu ớt, mấy lần hắn giơ tay ra trước mũi nàng, chỉ sợ bất giác nàng sẽ mãi mãi chìm trong giấc ngủ. Bây giờ thì hay rồi, nàng vừa tỉnh lại, mở miệng đã châm chọc gọi hắn là Diêm Vương.
“Diêm Vương có đẹp trai thế này không?” Hắn dứt lời, mới phát hiện ra cuộc đối thoại giữa hắn và nàng không còn giống như thân phận Vương gia và thị thiếp.
Hắn ngay lập tức làm mặt lạnh, nghiêm giọng hỏi: “Giang Sắt Sắt, muốn gặp Diêm Vương cũng phải được Bản vương đồng ý đã.”
Sắt Sắt nhếch miệng cười nhạt, lúc này mới phát hiện môi đã khô nứt. Cổ họng nàng rất ngứa, rồi không chịu được liền ho lên vài tiếng, chỉ cảm thấy vết thương rung lên, nàng khẽ chau mày, khuôn mặt trắng bệch càng nổi rõ ánh mắt bướng bỉnh, sự mềm yếu và kiên cường đều cùng lúc hiển hiện trên thân thể nàng.
Dạ Vô Yên ngưng thần nhìn nàng, đầu lông mày chau lại, đột nhiên hắn chầm chậm bước tới, lấy một bình thuốc từ trên chiếc kỷ án cạnh giường.
“Làm gì thế?” Sắt Sắt thấp giọng hỏi.
“Thay thuốc!” Hắn dửng dưng cau mày đáp lại.
“Ngài thay thuốc cho ta?” Sắt Sắt hỏi bằng giọng đầy kinh ngạc, đường đường là Vương gia mà lại hạ mình đi thay thuốc cho nàng? Nghe thấy những lời này, lẽ ra nàng nên vui mới phải. Nếu là cô gái khác, có khi nàng còn cho rằng hắn đột nhiên xiêu lòng vì mình mất. Nhưng nàng là Giang Sắt Sắt, nàng không phải những cô gái thích mơ mộng, nàng biết, chẳng qua hắn chỉ muốn tìm cách giày vò nàng thêm nữa mà thôi.
“Thôi đi, không dám phiền Vương gia đâu, cứ cho gọi thị nữ vào là được!” Sắt Sắt thanh âm khàn khàn, nếu khi hắn thay thuốc cho nàng cố ý dùng lực thật mạnh, sợ rằng vết thương của nàng sẽ để lại sẹo mất.
“Cô xấu hổ à? Đừng quên, cô là Thứ phi của ta đấy.” Dạ Vô Yên cúi đầu nhìn nàng, trong đôi mắt đen sâu thẳm ánh lên một tia sáng phức tạp, thần tình của hắn giống như đã từng nhìn hết, sờ hết cả người Sắt Sắt rồi vậy.
Sắt Sắt xấu hổ giận dữ nói: “Vương gia, để ta tự làm đi.”
“Xấu hổ thì cũng muộn rồi, đêm qua chính Bản vương đã thay thuốc cho cô, sao không thấy cô cự tuyệt, xem ra cô còn rất hài lòng đấy chứ.” Thanh âm của Dạ Vô Yên lạnh lùng, vừa nói, tay hắn đã vừa bắt đầu cởi miếng vải buộc trên vai Sắt Sắt.
Trong lòng Sắt Sắt thầm than nhưng cũng đành nhắm mắt, mặc kệ hắn. Thế nhưng, điều khiến nàng kinh ngạc là, động tác khi hắn thay thuốc cho nàng rất nhẹ, hắn cẩn thận từng chút một khi lấy mảnh vải ra, lại cẩn thận lau máu trên vết thương của nàng, nhẹ nhàng đắp thuốc mới lên. Hắn không hề động vào vết thương của nàng.
Xem ra nàng lo lắng nhiều quá rồi. Có điều tối qua sau khi nàng bị thương, hắn lạnh lùng đứng đó tụ thủ bàng quan, bây giờ chỉ vì hắn thay thuốc cho nàng, làm sao nàng có thể cho rằng hắn tốt bụng được. Nàng nhìn vào khuôn mặt tuấn tú của hắn đang gần mình trong gang tấc, nhìn vào ánh mắt ấm áp như mỹ ngọc trong đôi mắt đen sâu thẳm lạnh lùng của hắn, thần sắc nho nhã dịu dàng, Sắt Sắt không thể không thừa nhận, gã đàn ông này quả thực có sức hấp dẫn.
Có điều, cho dù là vậy, nàng cũng không cho phép mình đắm chìm thêm vào nữa. Đối với bất kỳ người con gái nào, một khi trót đem lòng yêu người đàn ông bá đạo, cuồng vọng và lạnh lùng, chắc chắn chẳng khác gì thiêu thân lao vào đống lửa.
Vốn dĩ mọi sự chú ý của Dạ Vô Yên đều đặt vào vết thương trên vai Sắt Sắt, thế nên khi băng bó xong rồi, hắn mới để ý trong ánh mắt trong trẻo của Sắt Sắt hoàn toàn chỉ có sự lạnh lùng. Hắn chau mày, đôi mắt đen tóe ra những tia nhìn khiến người ta có cảm giác bị đè nén.
“Cô khó chịu như thế, hay là muốn tìm gã đàn ông đã giải mị dược cho cô đến đây mà thay thuốc?” Hắn không hề ngần ngại châm biếm nàng, tay đột ngột dùng sức, bó chặt miếng vải quấn trên vai nàng.
Sắt Sắt hét lên vì đau, đôi mắt lạnh lùng nhìn hắn, nói bằng giọng rất bình thản: “Đương nhiên là thế rồi, huynh ấy dịu dàng hơn ngài nhiều.”
Dạ Vô Yên nheo mắt, lộ ra tia nhìn lạnh lùng, sắc mặt tuy bình thản, nhưng Sắt Sắt vẫn cảm nhận rõ sự nguy hiểm. Nhưng hắn không giận dữ mà chỉ hỏi một cách rất bí hiểm: “Ồ, dịu dàng thế nào nào?”
Câu hỏi này như một cái gai đâm vào nỗi đau trong tim Sắt Sắt.
Vào khoảnh khắc đó, Sắt Sắt bỗng thấy giận dữ đến vô cùng, nàng chỉ muốn rút loan đao xoẹt một nhát cho thủng cổ hắn.
Thấy sự phẫn nộ trào dâng trong ánh mắt nàng, thấy nàng trong khoảnh khắc giống hệt như con gà chọi đá thua một trận, hắn bỗng mở miệng, giọng nói cực kỳ thản nhiên: “Cứ ra ngoài tìm bừa một gã đàn ông, hắn ta sẽ dịu dàng với cô ư?”
“Ngươi…” Sắt Sắt quay đầu, sự phẫn nộ trong ánh mắt dường như lại cháy bùng lên.
Hắn làm nhục nàng như thế, là đang cố ý trừng phạt nàng sao? Trừng phạt vì việc đêm đó nàng không đi tìm hắn giải mị dược?
Sắt Sắt cố nén sự nhục nhã trong lòng, hai mắt nhướng lên, cười ngọt ngào nói: “Lẽ nào Vương gia giận thiếp không đến tìm ngài giải độc? Nếu sớm biết thế này…”
“Câm ngay!” Giọng nói lạnh lùng của hắn cắt ngang lời nàng, “Cho dù cô có đến cầu xin, Bản vương cũng không giải độc cho cô đâu.”
Lời nói của hắn nhưng băng động trên mái nhà vào ngày đông tháng giá, mang ý vị lạnh lẽo, thê lương.
Nàng sớm biết sẽ có kết cục thế này, vì vậy nàng mới không đi cầu xin hắn. Có điều, kết quả vẫn bị hắn mỉa mai giễu cợt hay sao?
“Người đâu!” Dạ Vô Yên đột nhiên trầm giọng.
Thị nữ đã đứng chờ ở ngoài từ trước lúc này liền lập tức vén rèm bước vào.
“Sính Đình, Linh Lung, hai ngươi chăm sóc Thứ phi cho cẩn thận!” Dạ Vô Yên dặn dò rồi quay người bước ra.
Thị nữ áo hồng lúc này mới lên tiếng: “Giang Thứ phi, nô tỳ là Sính Đình”, rồi chỉ vào cô gái áo xanh đứng cạnh: “Đây là Linh Lung.”
Sắt Sắt gật đầu nói: “Đây là đâu?”
“Đây là Khuynh Dạ Cư!” Thị nữ áo hồng là Sính Đình khẽ cười nói.
Trong lòng Sắt Sắt thoáng ngạc nhiên, hóa ra nàng đang nằm trong phòng ngủ của Dạ Vô Yên.
“Đêm qua phiền hai người chăm sóc cho ta rồi.” Sắt Sắt khẽ cười nói. Hai thị nữ này xem ra là a hòan thân thiết của Dạ Vô Yên. Sính Đình dáng vẻ thanh tú, lông mày tươi tắn, môi đỏ, rất đáng yêu. Linh Lung hơi gầy một chút, dáng điệu mảnh khảnh, thanh tú dễ thương, chỉ có điều đôi mắt đẹp của cô ta bị phủ một lớp hàn ý như sương, dường như có vẻ không thích Sắt Sắt.
“Đâu có, đêm qua không phải bọn nô tỳ chăm sóc cho Thứ phi đâu, mà là đích thân Vương gia chăm sóc cho Thứ phi cả đêm đấy.” Sính Đình cười nhạt nói, “Vương gia chưa bao giờ tận tâm với phu nhân ở viện nào như vậy đâu.”
“Đừng cho rằng Vương gia làm như vậy là thích cô, thực ra trong lòng Vương gia đã có người thương rồi.” Linh Lung lạnh lùng nói.
“Linh Lung, đừng nói linh tinh!” Sính Đình chau mày quát khẽ.
“Sính Đình, lúc nào ngươi cũng tốt bụng vậy ư. Nếu không nói, giả như cô ta có những ý nghĩ vượt quá thân phận của mình với Vương gia, chẳng phải là sẽ hại cô ta sao?!” Linh Lung nhếch miệng nói.
Sắt Sắt thản nhiên mỉm cười, hóa ra Linh Lung sợ nàng yêu Dạ Vô Yên, hoặc giả cô ta sợ Dạ Vô Yên yêu nàng.
“Linh Lung cô nương, cô yên tâm đi, ta không trèo cao thế đâu.” Sắt Sắt cười tươi đáp.
“Hừ, biết là tốt, cô mau uống thuốc rồi nghỉ sớm dưỡng thương đi, mau mau rồi về Đào Yêu Viện của mình.” Linh Lung tiếp tục nói.
Sính Đình mang bát thuốc từ trên kỷ tới, Sắt Sắt đưa tay đón lấy, uống cạn một hơi, vị đắng thấm sâu từ lưỡi vào tận dạ dày. Sính Đình sau đó liền đưa cho Sắt Sắt một cốc nước, để nàng uống vào làm nhạt bớt vị thuốc đắng vừa uống.
Có lẽ Sính Đình sợ Linh Lung lại nói những lời khó nghe nên chuyển bát thuốc đã uống hết vào tay cô ta, khẽ nói: “Linh Lung, cô đi chuẩn bị đồ ăn đi, ta ở đây hầu hạ là được rồi.”
Linh Lung vốn không thích phải hầu hạ Sắt Sắt, nghe được câu này, liền mang bát thuốc đi ngay.
Sính Đình đắp lại góc chăn cho Sắt Sắt, cười dịu dàng nói: “Giang Thứ phi, đêm qua cô mất máu nhiều, người còn yếu lắm, nên nghỉ ngơi cho mau lành bệnh.” Ngừng lại một chút, cô ta lại trầm giọng nói: “Vừa rồi những lời Linh Lung nói, xin Thứ phi đừng để trong lòng, cô ấy trước giờ có gì nói nấy, nói năng mà chẳng để ý đến người khác bao giờ.”
Sắt Sắt cười nhạt nói: “Cô yên tâm, ta không để bụng đâu.”
Thực ra, trong lòng Sắt Sắt rất rõ vì sao Linh Lung không thích nàng, chắc chắn là vì người trong lòng Dạ Vô Yên. Nói thực trong lòng nàng cũng rất hứng thú với người con gái đó, không biết người con gái thế nào mới có thể khiến Dạ Vô Yên hết lòng như vậy, lại có thể khiến Y Doanh Hương thà chết để bảo vệ, thậm chí đến một thị nữ tầm thường cũng đứng ra bênh vực nàng ta nữa.
Trong khi Sắt Sắt trầm tư, Sính Đình yên lặng ngồi bên thầm đánh giá nàng.
Chỉ thấy nàng nằm trên giường, đang lúc ốm yếu, nhìn thật yếu ớt đáng thương, nhưng chỉ cần nhìn kỹ vào sâu trong mắt nàng, sẽ phát hiện ra, trong đôi mắt đen láy đó là sự kiên cường bướng bỉnh và cốt cách cao ngạo không gì khuất phục.
Đó là một người con gái không dễ gì bị hạ gục.
Và cũng là người con gái kiên cường không bao giờ nói ra nỗi đau khổ trong lòng mình.
Không biết vì sao, Sính Đình đột nhiên thấy người con gái trước mặt có cảm giác rất quen thuộc, giống như đã biết từ trước vậy. Đương nhiên bọn họ chưa hề quen nhau. Rất nhanh, Sính Đình liền biết cảm giác thân quen đó từ đâu tới. Nàng ta và Vương gia rất giống nhau, không phải về tướng mạo mà là về khí chất. Từ trong cốt tủy, Vương gia và nàng ta đều là những người cao ngạo, nhưng một người thể hiện ra ngoài bằng sự bình tĩnh lặng lẽ, còn một người là nho nhã thoát tục.
Nhận ra điều này Sính Đình bỗng thấy rất vui, nhưng đồng thời cũng cảm thấy chút lo lắng.
“Giang Thứ phi, thực ra Vương gia không vô tình như vẻ bề ngoài đâu.” Sính Đình ngồi bên Sắt Sắt, khẽ nói.
Sắt Sắt vốn đang đánh giá xem nơi ở này thế nào, bỗng nghe Sính Đình nói về Dạ Vô Yên như thế, nàng ta ngạc nhiên rồi cười nói: “Sính Đình, sao cô không ghét ta, giống như Linh Lung vậy?”
“Giang Thứ phi, cô rất đáng được người khác yêu mến, sau này, Linh Lung nhất định cũng sẽ rất thích cô.” Sính Đình nói, mang mấy phần khẳng định chắc chắn, “Ngay cả Vương gia, ngài ấy rồi cũng sẽ thích Thứ phi thôi. Phòng ngủ của Vương gia ngoài Thứ phi ra, chưa một người con gái nào được vào đây cả. Nếu như trái tim Vương gia chưa bị một người con gái khác chiếm mất, ngài ấy nhất định sẽ rất thích Thứ phi đấy.”
Sắt Sắt không ngờ Sính Đình lại chủ động nhắc đến người trong lòng của Dạ Vô Yên. Có điều, vừa nói ra miệng xong, biểu hiện của Sính Đình lại có chút đắn đo, ý chừng không biết nên nói tiếp thế nào, và có nên nói nữa hay không.
Sắt Sắt cười nhẹ, nói: “Sính Đình, chuyện về người con gái đó, nếu không tiện thì đừng nói ra. Ta cũng không muốn biết đâu.”
Chuyện của Dạ Vô Yên, quả thực nàng chẳng mấy hứng thú.
“Sau này có cơ hội, Sính Đình nhất định sẽ kể cho cô nghe.” Sính Đình rất cảm động vì Sắt Sắt rất hiểu cho sự đắn đo của mình, liền cười nói: “Cô nghĩ sớm đi, nô tỳ ra ngoài đây. Nếu có chuyện gì, cứ gọi nô tỳ.”
Sắt Sắt gật đầu, Sính Đình liền mở cửa đi ra.
Sắt Sắt nằm nghỉ trên giường. Bên ngoài cửa sổ, hương hoa nhè nhẹ xen lẫn mùi cỏ thơm đưa vào, khiến người ta cảm thấy rất dễ chịu. Một ngày nắng đẹp thế này mà nàng lại phải nằm trên giường dưỡng thương, tất cả đều nhờ Dạ Vô Yên ban cho cả.
Hắn lại còn giấu cơ quan trong ống trúc, khiến nàng vì thua cuộc mà mất cả tự do, thậm chí không còn tư cách nào để đi cầu xin Dạ Vô Yên cho nàng rời khỏi. Hơn nữa, suýt chút còn mất mạng. Đều tại nàng sơ suất, bây giờ biết làm cách nào để xuất phủ đây? Lẽ nào cả đời này nàng sẽ bị giam cầm mãi sao?
Nàng quyết không cam tâm!
Kế sách duy nhất lúc này chỉ đành đi bước nào hay bước đó, nhưng nhất định sẽ có cách để ra khỏi đây.
Sắt Sắt quyết định không suy nghĩ nhiều nữa, dưỡng thương cho khỏe rồi sẽ tính sau.
Lần này bị thương, phải dưỡng thương hơn mười ngày. Mười ngày này, nàng phải ở trong Khuynh Dạ Cư suốt. Trong thời gian đó, có vài lần nàng nói với Dạ Vô Yên hãy thả nàng ra hoặc cho nàng quay về Đào Yêu Viện nhưng đều bị cự tuyệt.
Nàng không hiểu vì sao hắn muốn giữ nàng lại. Nàng và hắn chỉ là phu thê trên danh nghĩa, hơn nữa nàng đã từng cùng với một người khác, vậy mà hắn chẳng để bụng chút nào. Lẽ nào hắn không sợ nếu chuyện này đồn ra ngoài, sẽ là một sự sỉ nhục vô cùng lớn với hắn hay sao? Qủa thực nàng không hiểu, và cũng chẳng muốn hiểu thêm nữa.
Đến tận khi vết thương của Sắt Sắt lành hẳn, Dạ Vô Yên mới cho phép nàng về Đào Yêu Viện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.