Đạo Phi Thiên Hạ

Chương 53: Như cách trăm năm




Cổng pháp trường.
“Đại nhân, giờ Ngọ ba khắc đã tới!” Chủ sự Hình bộ tiến lên phía trước bẩm báo với giám trảm quan.
Giám trảm quan Trương Viễn than dài một tiếng rồi đứng dậy, lấy một tấm trảm lệnh từ trên bàn, viết lên một chữ “trảm” đỏ như máu. Ông ta ngước mắt nhìn Sắt Sắt, thấy nàng rất bình tĩnh, không hề có chút hoảng sợ, trong lòng không khỏi kính phục Sắt Sắt. Ông ta nhẹ lắc đầu, trong lòng thầm tiếc cho cô gái phong độ tài hoa trước mặt, kết cục lại phải táng mệnh nơi hoàng tuyền.
Ông ta đưa tay lên, vứt tấm trảm lệnh đó xuống đất, chữ “trảm” màu đỏ như máu nổi bật trên nền tuyết trắng, vô cùng rực rỡ, vô cùng nhức mắt.
Thân hình Mạc Tầm Hoan thoáng run lên, hắn nắm chặt bàn tay, nheo mắt lại.
Dạ Vô Yên không hề tới!
Thâm tình như thế, nhưng cuối cùng cũng chỉ có vậy mà thôi, đều không bằng được giang sơn xã tắc!
Lệnh bài vừa vứt xuống, đao phủ hít sâu một hơi, nâng đao, lùi ra sau một bước, rồi vung thanh đao lớn lên.
“Mau ngừng đao lại!” Một giọng nói gấp gáp từ trong tuyết trắng mênh mang đột ngột truyền tới.
Thanh âm đó lúc này còn lạnh hơn cả gió rét ngày đông, vọng qua đỉnh đầu mọi người xem trảm quyết truyền tới. Người nói câu này dường như còn ở rất xa, nhưng thanh âm lại mang luồng sức mạnh dội gần bên tai. Trong thanh âm đó còn mang theo sự uy nghiêm bá khí ghê người, lại mang theo cả áp lực vô cùng nặng nề. Những người nghe câu nói đó đều không đừng được mà run bắn lên, ngay cả thanh đao trong tay đao phủ cũng rung lên, tựa hồ không cầm vững được.
Nhưng không biết người nói câu đó là ai.
Khi mọi người còn đang kinh ngạc, thì nghe phía sau có tiếng vó ngựa gấp gáp dội tới, giám trảm quan Trương Viễn nghe thấy không khỏi cảm thấy nghi hoặc. Ông ta lập tức đứng lên, chỉ thấy một con ngựa đang phi như chớp tới, không kịp nhìn rõ người cưỡi ngựa, chỉ thấy bóng người trên ngựa vung tay, có thứ gì đó lao về phía thanh đao lớn trong tay đao phủ, mang theo khí thế lôi đình, đánh bật thanh đao trong tay hắn xuống.
Đao phủ bị luồng sức mạnh đó đẩy tới, loạng choạng mấy bước, rồi ngã phịch xuống tuyết.
Rồi một bóng người nhanh chóng nhảy khỏi lưng ngựa, nhanh như chớp đạp lên vai mấy người, rồi bay thẳng tới giữa pháp trường! Trong khoảnh khắc, gió như lặng lại, tuyết như ngừng rơi, ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía người vữa mới tới.
“Là Tuyền Vương!” Có người hét lên, thanh âm mang theo sự khâm phục, cũng hàm chứa cả sự kinh ngạc và hoài nghi. Chẳng phải lúc này Tuyền Vương đang khởi sự ở phía Bắc sao, sao lại đột nhiên xuất hiện ở pháp trường thế này?
Ngay cả giám trảm quan Trương Viễn cũng mở to hai mắt suýt ngã ngồi xuống ghế, không biết mình nên chạy trốn hay ở lại, hai chân đã run lên bần bật từ lúc nào. Hồi lâu, ông ta mới phát hiện ra, Tuyền Vương chỉ đơn thương độc mã tới, xem ra không có gì đáng sợ.
Bốn bề, trên mái nhà, trên đường lớn vô số cấm vệ quân đổ xô ra, giương cung đặt tên, nhằm vào Dạ Vô Yên. Dạ Vô Yên dường như không hề nhìn thấy. Khi mọi người đang nhìn chàng, đôi mắt đen láy thâm sâu mà đẹp đẽ đó của chàng chỉ lưu luyến nhìn vào Sắt Sắt, dường như nhìn cả đời này cũng không đủ vậy. Nụ cười nở trên môi, ấm áp mà dịu dàng: “Đừng sợ, ta tới rồi!”
Sắt Sắt không tin ngước mắt nhìn lên, khi ánh mắt hai người chạm nhau, trong khoảnh khắc, thời gian như ngưng đọng, cảnh vật đều thay đổi. Trong giây lát, ngày đông dài dặc biến thành ngày xuân tươi sáng, tuyết trắng hóa cỏ xanh, trong phút giây trăm hoa đua nở, hương thơm say đắm khắp trời, khiến người ta không khỏi mê say.
Chàng tới rồi, là vì nàng ư?
Những bông tuyết rơi lả tả trước mắt, làm nhòa tầm nhìn của nàng. Lúc này nàng không nhìn rõ cảnh vật trắng xóa mênh mang xung quanh, trước mắt nàng, chỉ thấy đôi mắt cực kỳ dịu dàng của chàng, đẹp như cổ ngọc, ấm áp và êm ái.
Hơn ngàn người ở pháp trường đều chìm trong yên lặng, dường như chỉ nghe thấy tiếng tuyết rơi nhẹ nhàng.
Nàng nhìn chàng, trên mái tóc đen của chàng phủ đầy tuyết trắng, tấm áo màu nguyệt bạch, nổi bật lên nụ cười anh tuấn.
Trái tim Sắt Sắt phút giây đó cảm thấy vô cùng yên ả, nhưng đột nhiên sự lo lắng và tức giận lại bừng bừng nổi lên.
Dạ Vô Yên, đồ ngốc! Đồ ngốc!
“Vì sao lại tới đây?” Nàng hỏi rất khẽ, rất khẽ, như tự nói với chính mình.
Nhưng chàng vẫn nghe thấy, đôi môi nở nụ cười ngọt ngào: “Hơn một trăm năm không gặp, ta nhớ nàng rồi!”
Khi chàng rời khỏi Thủy Long Đảo, là hai mươi tháng Mười, bây giờ là mùng mười tháng Chạp.
Mới chưa gặp nhau có năm mươi ngày!
Đột nhiên nàng hiểu ra ý tứ trong câu nói của chàng, một ngày không gặp, như cách ba thu!
Năm mươi ngày, một trăm năm mươi năm!
Đôi mắt nàng nhòa lệ, đã lâu lắm rồi nàng không xúc động đến mức phát khóc thế này.
Nàng ngẩng đầu, không ngăn được nỗi xót xa, nở nụ cười, lạnh lùng nói: “Dạ Vô Yên, cút! Ai cần chàng tới đây! Còn không mau cút đi!”
Lần đầu tiên nàng gào lên như một người đàn bà đanh đá!
Chàng cười rồi!
Lóa mắt như thế, chói chang như thế, rõ ràng là ngày tuyết rơi không có ánh mặt trời, nhưng nụ cười của chàng như nắng ấm soi rọi trái tim nàng. Nàng có thể nhận ra chàng quả thực đang rất vui thích, niềm vui toát ra từ bên trong, là sự thích thú thực lòng! Khi thấy nàng tức giận, nụ cười tuấn tú đó sao có thể hạnh phúc như thế!
Mạc Tầm Hoan khoanh tay đứng lẫn trong đám người, hắn nhìn chằm chằm vào Sắt Sắt. Ánh mắt hắn rất hững hờ, như nước hồ thu, như ngôi sao lạnh giá, lại như ngày xuân yên ả, sương khói thướt tha…
Dạ Vô Yên tới rồi!
Âm mưu của hắn đã thành công, nhưng trong lòng hắn lại không hề có chút nào vui sướng!
Có lẽ đó là sự sắp đặt của ông trời, khi hắn không biết nên lựa chọn thế nào, ông trời đã muốn hắn có được thiên hạ và vứt bỏ cô gái này..
Gió lạnh nổi lên, tà áo tung bay, hóa ra, mọi sự chờ đợi si mê rốt cuộc cũng thành vô nghĩa.
Mạc Tầm Hoan cười, rồi nụ cười đó rất nhanh ngưng lại, cùng lúc đó, sự ấm áp cuối cùng trong đáy mắt hắn cũng tan đi, hắn khẽ nắm chặt nắm tay, thần sắc đột nhiên trở nên hết sức lạnh lùng.
Hắn quay người về phía cấm vệ quân nhẹ gật đầu, rất nhanh sau đó liền nghe thấy tiếng người hét lớn: “Phản tặc Tuyền Vương đã ở đây, Thánh thượng có chỉ, ai bắt sống được Tuyền Vương sẽ được trọng thưởng!”
Trong chớp mắt, vô số binh sĩ tinh nhuệ từ bốn phương tám hướng ùn ùn kéo tới, cung thủ từ trên mái nhà, từ các chạc cây, từ bờ tường đồng loạt nhảy ra.
Ánh mắt dịu dàng của Dạ Vô Yên từ khuôn mặt Sắt Sắt chuyển sang đám binh sĩ đang bao vây chàng, trong khoảnh khắc, ánh mắt đó đột nhiên lạnh lẽo, giống như hàn quang băng giá, mang theo sát khí đằng đằng. Áo chàng trắng hơn tuyết, khóe môi khẽ nhếch lên mang sự khinh miệt của nụ cười như có như không, giống như tiên nhân đang nhìn xuống đám người trần vậy.
“Dạ Vô Yên, ngươi cho rằng hôm nay ngươi có thể yên lành thoát khỏi đây sao?” Mạc Tầm Hoan lạnh lùng hỏi.
“Bản vương đã tới đây rồi, thì không định đi nữa! Nhưng ta nhất định phải mang nàng đi.” Dạ Vô Yên lạnh lùng đáp, nét mặt không mang chút đùa cợt, đôi mắt thâm u lộ ra ánh nhìn sắc bén.
Mạc Tầm Hoan ngẩng đầu cười lớn, hắn nhếch môi một cách quái đản, trầm giọng nói: “Dạ Vô Yên, đến lúc này rồi ngươi còn muốn đặt điều kiện với ta sao? Đúng là người điên nằm mơ, ngươi thử nhìn bốn phía xem, hai người các ngươi hôm nay không ai có thể chạy thoát được.”
“Vậy ư, thế thì chống mắt lên mà xem!” Dạ Vô Yên lạnh lùng nói, thân hình cao lớn như thân trúc đứng thẳng lên, nhìn Mặc Tầm Hoan đầy thách thức.
“Vậy thì ta sẽ không khách khí đâu.” Mạc Tầm Hoan cười nhạt vung tay, chỉ nghe từng chặp tiếng rào rào, từng chùm tên bắn xuống như mưa, nhắm thẳng vào giữa pháp trường bắn tới. Xem ra không chút nương tay, chỉ cần bị bắn trúng, chắc chắn người sẽ lỗ chỗ như tổ ong.
Giữa lúc ngàn cân treo sợi tóc, trong đám người xem vây quanh đột nhiên có vô số bóng người nhảy ra, vung kiếm chặn tên, người nào thân pháp cũng nhanh nhẹn, võ nghệ cực cao, người đi đầu, Sắt Sắt nhận ra, đó chính là Thiết Phi Dương.
Sắt Sắt mở ro mắt, nhìn Thiết Phi Dương dẫn đầu đội ngũ tới mấy trăm người, bắt đầu giao chiến với cấm vệ quân. Hóa ra Dạ Vô Yên sớm đã mai phục người của chàng ở đây, nhưng mấy trăm người đó không phải là đối thủ của cấm vệ quân. Họ không dám đánh lâu, chỉ như một cơn lốc quét qua, bảo vệ Sắt Sắt rồi nhảy khỏi pháp trường.
“Thiết Phi Dương, ngươi đang làm gì thế? Vì sao ngươi không đi bảo vệ Dạ Vô Yên?! Ngươi mau đi bảo vệ cho Dạ Vô Yên đi!” Sắt Sắt bị Thiết Phi Dương ôm chặt trong lòng, rồi được mấy trăm người bảo vệ, xông ra khỏi pháp trường. Tuy chỉ có mấy trăm người, nhưng ai cũng võ nghệ cao cường, quyết không phải hạng tầm thường, họ không phải là tinh nhuệ của Xuân Thủy Lầu, thì đều là cao thủ võ lâm, trong đó, Thiết Phi Dương mang thân phận là Minh chủ võ lâm.
Thiết Phi Dương lạnh lùng nhìn Sắt Sắt, đôi môi mỏng mím chặt, Sắt Sắt cho rằng hắn không thèm để ý tới nàng. Nhưng nét mặt hắn lạnh lùng, lời nói cũng lạnh lẽo: “Chủ nhân nói rồi, cứu phu nhân cũng chính là cứu ngài!” Nói đoạn, hắn quay đầu ngựa, thanh kiếm sắc trong tay như cầu vồng, chém giết đám cấm vệ quân đang ngoan cố cản đường.
Sắt Sắt quay đầu nhìn lại, đầy trời tuyết rơi và ngập trời mưa tên, chỉ thấy thân hình cao gầy của Dạ Vô Yên đứng đó, như chim hạc đứng giữa bầy gà, cực kỳ ung dung điềm tĩnh, phong thái nho nhã. Bên chàng lúc này chỉ còn mười mấy hộ vệ.
Lần cuối cùng, Sắt Sắt thấy chàng chính là lúc chàng đang nhìn nàng mỉm cười, nụ cười nhàn nhã mà tươi tắn. Cùng lúc đó, nàng cũng nhìn thấy một tia máu bên khóe môi trên khuôn mặt trắng bệch của chàng.
Trái tim Sắt Sắt cuộn lên, trong giây phút nàng chỉ muốn lao tới bên chàng. Dạ Vô Yên thật đáng đánh. Nàng quả thực chỉ muốn xông tới tát vài cái vào khuôn mặt tuấn tú tuyệt mỹ của chàng, nàng càng muốn véo mạnh lên mặt chàng, xóa tan nụ cười ấy đi.
Nàng không cần chàng tới cứu, nàng không muốn chàng vì mình mà dấn thân vào nơi nguy hiểm.
Nàng quả thực không muốn!
Dạ Vô Yên nhìn Sắt Sắt lần cuối, rồi dẫn theo mười mấy người đó xông về hướng ngược lại với Sắt Sắt. Phần lớn đám cấm vệ quân chỉ đuổi theo Dạ Vô Yên mà bỏ mặc nàng – Giang Sắt Sắt. Tội danh mưu phản, dẫu sao cũng nặng hơn nhiều so với tội danh làm thủ lĩnh hải tặc.
Vì đa phần binh sĩ đều giằng co với Dạ Vô Yên nên binh lực còn lại rất yếu, khi Thiết Phi Dương và mấy trăm hộ vệ đó đánh giết, vòng vây phía Tây cuối cùng cũng lộ ra một góc khuyết, họ liền lập tức xông ra khỏi đó.
Đương nhiên họ không thể thoát ra khỏi Phi Thành nơi vốn được canh gác nghiêm mật, vì phía sau còn mấy nghìn truy binh, bốn cửa thành cũng hoàn toàn không thể xông ra được. May mà Dạ Vô Yên đã chuẩn bị sẵn nơi ẩn náu cho họ - Tuyền Cơ Phủ. Cổng pháp trường vốn không xa Tuyền Cơ Phủ. Lúc họ xông vào Tuyền Cơ Phủ rồi, đám truy binh liền bị ngăn lại ở bên ngoài.
Lần này họ đi vào từ cửa sau Tuyền Cơ Phủ, phía trước rừng trúc, đã có người chờ sẵn.
Tấm áo đen bay bổng, đó chính là Tuyền Cơ công tử Phụng Miên.
Sắt Sắt không ngờ hắn đã từ Thủy Long Đảo tới đây, thấy bọn họ đi vào, liền hờ hững nói: “Các ngươi đi theo ta.” Rồi hắn khoanh tay đi trước dẫn đường. Đám người cẩn thận bước theo sau hắn, không dám để xảy ra bất kỳ sai sót. Một lát sau đã ra khỏi rừng trúc, rồi lại đi qua một khu vườn với giả sơn và rừng cây làm lá chắn, mới yên lành vào tới căn lầu trong hậu viện. Phía sau không ngừng truyền tới tiếng gào thét thảm thiết và chửi rủa của truy binh. Hiển nhiên đám truy binh đó bị kẹt trong trận, phải chịu không ít khổ sở.
“Tuyền Cơ công tử, nơi đây có an toàn không? Chúng có một vạn tinh binh, liệu có thể xông vào nơi này không?” Một hộ vệ không yên tâm cất lời hỏi.
Một thị nữ của Tuyền Cơ Phủ thấy vậy lập tức trả lời: “Các cơ quan mà Tuyền Cơ công tử đặt ra, trên đời chưa có ai giải được, Tuyền Cơ Phủ này đất đai rộng lớn, bây giờ các cơ quan đều đã khởi động, đừng nói một vài người, cho dù hai vạn, năm vạn cũng không công phá được đâu! Các ngươi cứ yên tâm ở đây dưỡng thương là được!”
Phụng Miên không nói gì, chỉ khẽ nhướng lông mày.
“Lui xuống hết đi, đắp thuốc cho nhau, nghỉ ngơi lấy sức, vẫn còn nhiều trận ác chiến nữa đó!” Thiết Phi Dương lạnh lùng ra lệnh. Bọn hộ vệ nghe lệnh, liền theo thị nữ đi xuống.
“Phụng Miên, Dạ Vô Yên có nguy hiểm không?” Sắt Sắt ngẩng đầu hỏi. Nàng hi vọng Dạ Vô Yên còn có mưu kế và chiêu số nào khác, chàng để Thiết Phi Dương và gần trăm hộ vệ bảo vệ nàng thoát ra, còn chính chàng lại xông vào vòng vây khi bên mình chỉ có mười mấy hộ vệ. Nguy hiểm như vậy, nhất định phải có sẵn đường lui.
Phụng Miên nghe vậy, thần sắc cứng đơ, hồi lâu không nói, thần tình trên mặt vừa thế lương, vừa trầm lặng.
“Nhất định chàng còn có đường lui, phải không? Thiết Phi Dương? Ngươi nói đi chứ!” Sắt Sắt quay đầu nhìn Thiết Phi Dương, lạnh lùng hỏi.
Thiết Phi Dương tựa vào cửa sổ, đang giữ chặt vết thương trên cánh tay, đôi mắt lạnh nhìn tuyết bay ngoài trời, không một câu đáp.
Sắt Sắt cúi đầu nhìn mình. Trên tấm áo trắng tuy có vết máu, nhưng không có giọt máu nào là của nàng cả. Nàng trốn thoát mà không hề bị bất kỳ thương tích gì, nhưng không biết bây giờ Dạ Vô Yên ra sao? Chắc chắn là bị thương, nhưng không biết tình hình cụ thể thế nào?
Nếu Dạ Vô Yên không phải cứu Triệt Nhi mà mất đi nửa thành công lực, nàng cũng không càn phải lo cho chàng. Lúc này e rằng chàng không phải là đối thủ của Mạc Tầm Hoan.
“Các người câm hết rồi sao? Nói đi chứ! Lẽ nào chàng không còn đường lui? Hôm nay chàng tới là muốn dùng tính mạng mình để đổi mạng cho ta, đúng không? Các người nói đi!” Sắt Sắt lạnh lùng hỏi, trong mắt lóe lên nỗi đau đớn, thậm chí ngay cả hơi thở cũng cảm thấy mùi vị của nỗi đau. Người nàng rõ ràng không bị thương, nhưng nỗi đau như xé nát tim gan đó, khiến nàng muốn hét lên, rồi lớn tiếng mắng chửi.
“Phụng Miên, ngươi có thuốc giải nhuyễn cân tán, đưa cho ta một viên!” Sắt Sắt nhìn bọn họ lặng lẽ không nói gì, thì biết chắc Dạ Vô Yên đang gặp nguy hiểm. Nàng muốn ra ngoài, nàng muốn đi giúp chàng.
Cuối cùng Phụng Miên cũng chịu ngẩng đầu nhìn Sắt Sắt, đôi mắt đen vốn dĩ sáng như sao lúc này ngập tràn sự u ám, hắn lắc đầu khẽ nói: “Chỗ ta không có thuốc giải nhuyễn cân tán.”
“Thiết Phi Dương, ngươi có thuốc giải nhuyễn cân tán không?” quay đầu hỏi Thiết Phi Dương.
“Ta không có, có đi nữa cũng không cho phu nhân! Khó khăn lắm mới cứu được phu nhân ra, lẽ nào phu nhân lại muốn tự chui đầu vào rọ, lẽ nào phu nhân không biết bên ngoài Tuyền Cơ Phủ có hơn một vạn người chỉ chờ để bắt phu nhân.” Thiết Phi Dương xưa nay ít nói, lần lại nói rất nhiều, nhưng ngữ khí vẫn đặc biệt lạnh lùng như cũ.
Sắt Sắt đột nhiên vô cùng thất vọng. Hai người bọn họ đều không phải là Vân Khinh Cuồng, sao có thể mang thuốc giải bên người được. Nàng như con thú bị nhốt chỉ biết không ngừng đi lại trong chuồng, cuối cùng cũng mệt mỏi mà phải ngồi xuống đất. Bây giờ, nàng chỉ như một phế nhân, cho dù muốn đi cứu Dạ Vô Yên, cũng không có sức. Không có thuốc giải, vậy nàng chỉ có cách chờ đợi, chờ đợi dược lực của nhuyễn cân tán thuyên giảm mà thôi.
Nàng ôm gối ngồi trên đất lạnh, bên ngoài tuyết lớn dày đặc, trong phòng tuy có lò lửa, hơi ấm khắp nơi, nhưng trái tim Sắt Sắt lại hoàn toàn lạnh lẽo.
Nàng hận Dạ Vô Yên!
Nàng hận chàng đến chết!
Vì sao chàng lại làm như thế?!
Trong lòng nàng vừa tức vừa giận! Nàng chỉ muốn cứu chàng ra, rồi đánh cho chàng một trận nên thân.
Chẳng thà nàng chết đi, chứ không muốn chàng mất mạng vì nàng!
Nàng không biết mình đã ngồi dưới đất bao lâu, sắc trời bên ngoài dần tối, trong phòng đã được thắp đèn.
“Đứng dậy đi, đến lúc ăn cơm rồi, phu nhân cứ thế thì đi cứu Vương gia sao được. Vương gia tạm thời không sao, phu nhân đừng lo quá. Chúng không dám giết Vương gia đâu, vì dẫu sao thân phận ngài cũng đặc biệt.” Phụng Miên tới bên Sắt Sắt, dịu dàng nói.
Sắt Sắt đương nhiên biết Phụng Miên chỉ an ủi nàng, Dạ Vô Yên có thân phận thế nào chứ? Tuy là Vương gia, nhưng dẫu sao chàng cũng mắc đại tội mưu phản. Tội danh này đã đủ để chàng phải chết cả trăm lần rồi. Nhưng Sắt Sắt cũng biết bây giờ không phải là lúc đau khổ, nàng phải dưỡng sức thật tốt, sớm khu trừ dược lực nhuyễn cân tán. Nàng liền đứng dậy, thấy trên bàn đã bày đầy thức ăn, nàng liền chậm rãi đi tới, ngồi xuống trước bàn, bình tĩnh ăn uống.
Trận pháp của Tuyền Cơ Phủ quả nhiên lợi hại, đã hơn ba canh giờ rồi, đám binh sĩ bao vây bên ngoài vẫn không thể công phá Tuyền Cơ Phủ. Phụng Miên không dùng một binh một tốt, mà có thể cầm chân hơn một vạn tinh binh ở ngoài.
Phụng Miên quả thực là một nhân tài hiếm có, một mình hắn còn hơn cả vạn người.
“Phụng Miên, vì sao bốn năm trước ta vào Tuyền Cơ Phủ lại có thể dễ dàng phá được trận pháp như vậy?” Sắt Sắt có phần không hiểu, lúc đó, nàng đi qua trận pháp một cách rất dễ dàng, không hề cảm thấy trận pháp đó có gì ghê gớm cả.
Phụng Miên lặng lẽ nói: “Lúc đó ta chỉ mở trận pháp trong rừng trúc, hơn nữa chỉ là trận pháp sơ đẳng dễ dàng nhất, trận pháp những nơi khác dều không mở ra. Hôm nay, vì phải đối phó với truy binh, nên mới mở tất cả các cơ quan trong phủ. Bây giờ trận pháp vô cùng lợi hại, trong thiên hạ, ngoài ta ra, không có người thứ hai nào có thể xông vào đây được. Không tin thì cứ thử xem.”
Sắt Sắt liên tục lắc đầu, bây giờ nàng không rỗi hơi. Nghĩ tới việc bốn năm trước đường đột xông vào Tuyền Cơ Phủ, bây giờ nghĩ lại mới thấy sợ, nếu khi đó các cơ quan trong Tuyền Cơ Phủ đều mở hết, chẳng phải nàng đã bị chết trong trận pháp đó rồi sao?
“Thiết Phi Dương đâu? Sau lâu rồi không thấy hắn? Có phải đi cứu Tuyền Vương rồi không?” Sắt Sắt ngẩng đầu hỏi.
“Phải, hắn đem người ra khỏi phủ, đi tìm cách cứu Vương gia rồi!” Phụng Miên dịu dàng nói.
“Làm sao hắn ra ngoài được khi có bao nhiêu lính như vậy?” Binh sĩ bên ngoài vây kín nơi này như chiếc thùng sắt, vậy mà hắn lại có thể ra được. Lúc này nàng mới hiểu ra, Tuyền Cơ Phủ có nhiều cơ quan như thế, lẽ nào lại không có đường ngầm thoát thân?
Phụng Miên cười đáp: “Đương nhiên là từ mật đạo đi ra rồi, bây giờ không phải là lúc để đánh nhau trực diện.”
“Vậy những người cứu ta trên pháp trường là ai? Dạ Vô Yên đã sắp xếp để họ ở Phi Thành từ lâu rồi ư?” Sắt Sắt chau mày hỏi.
“Họ đều là tinh nhuệ của Xuân Thủy Lầu, trước khi Vương gia khởi sự, đã sắp xếp họ tới Phi Thành rồi, vốn định dùng vào việc sau này công thành, có thể trong ứng ngoài hợp, không ngờ vừa hay lại dùng vào việc cứu mạng cho phu nhân.”
“Nói vậy ta đúng là tốt số đấy nhỉ.” Sắt Sắt cười một cách cay đắng.
Hai người đang nói chuyện, bỗng thấy thị nữ chạy vào bẩm báo: “Công tử, Vân công tử mời người qua một lát! Nói là khách của chúng ta tỉnh rồi.”
Phụng Miên nghe vậy, liền vội vã đứng dậy, Sắt Sắt chưa bao giờ thấy dáng vẻ Phụng Miên kích động như thế.
Vân công tử? Vân Khinh Cuồng cũng tới Tuyền Cơ Phủ rồi sao?
“Ta có thể đi cùng không?” Sắt Sắt khẽ hỏi. Vân Khinh Cuồng cũng ở trong Tuyền Cơ Phủ, vậy mà họ không hề nói cho nàng. Trong tay Vân Khinh Cuồng, nhất định có thuốc giải nhuyễn cân tán.
Phụng Miên nghĩ ngợi một lát rồi trầm giọng nói: “Được! Có những chuyện không cần phải giấu cô nữa!”
Màn đêm đã buông xuống, tuyết lớn vẫn tung bay, họ dẫm lên từng lớp tuyết dày, đi qua hành lang. Bên con đường lát có mấy cây lạp mai đang nở rộ, từng cánh hoa màu đỏ như son rơi trên nền tuyết trắng, đẹp đến mê người, nhưng lại khiến trái tim Sắt Sắt cảm thấy vô cùng thê lương. Màu đỏ rực đó giống như vết máu trên môi Dạ Vô Yên. Trái tim nàng đột nhiên đau đớn, gắng sức bước đi, để lại những dấu chân hằn sâu trên tuyết.
Phụng Miên đưa Sắt Sắt tới tiền viện, rồi vội vã đi vào gian phòng ngay chính giữa. Ở cửa, mấy thị nữ đứng hầu liền vén rèm cho họ bước vào. Trong phòng đèn đuốc sáng rực, giưã phòng có đốt một lò lửa lớn, vô cùng ấm áp. Cùng hơi ấm đó là mùi vị của an tức hương và mùi thuốc nồng đậm đưa lên.
Người đang đứng bên giường chẩn mạch chính là Vân Khinh Cuồng. Quả nhiên chỉ cần nơi nào có Vân Khinh Cuồng, nơi đó đều không thể thiếu mùi nồng của thuốc, cũng không thể thiếu bệnh nhân.
Sắt Sắt rất tò mò, người có thể được dưỡng thương ở Tuyền Cơ Phủ là ai? Không biết là một vị khách đặc biệt đến thế nào? Có điều trước giường bệnh có hai người vây quanh, che mất tầm nhìn của nàng.
Hai người đó Sắt Sắt đều quen biết, một người là chủ nhân của Tuyền Cơ Phủ - Huyền Cơ lão nhân, một người nữa chính là Tổng quản Thái giám Hàn Sóc của Thái thượng hoàng.
Hàn Sóc là Tổng quản Thái giám của Thái thượng hoàng, kiêm chức thị vệ, ông ta và Thái thượng hoàng ở bên nhau như hình với bóng, nơi nào có ông ta thì ắt Thái thượng hoàng cũng ở cách đó không xa. Quả nhiên, Sắt Sắt đi tới gần hơn một chút, nhìn qua khe hở giữa Huyền Cơ lão nhân và Hàn Sóc, liền thấy người đang nằm trên giường bệnh.
Người đang được Cuồng Y chữa bệnh chính là Phụ hoàng của Dạ Vô Yên.
Mùi vị của an tức hương từ chiếc đỉnh lưu li trên án nhè nhẹ bay ra, lởn vởn trong phòng. Gia Tường Hoàng đế uy nghiêm khi xưa giờ nằm trên giường bệnh, bên dưới trải một lớp da hổ dày, trên người đắp chăn bông ấm áp. Khuôn mặt ông ta không giống như lần Sắt Sắt gặp trên điện nữa, mà như đã già đi mười mấy tuổi. Ông ta ho liên tục, đôi mắt không còn sắc bén, mà đã hoàn toàn mất đi thần thái khi nào.
Nghe nói Thái thượng hoàng Gia Tường Hoàng đế lâm bệnh nặng, vì vậy Dạ Vô Trần mới đăng cơ kế vị. Lời đồn không sai, xem ra bệnh cũng không hề nhẹ. Có điều là một Thái thượng hoàng, vì sao lại ở trong Tuyền Cơ Phủ, lẽ nào việc ông ta mắc bệnh còn có ẩn tình?
Vân Khinh Cuồng chẩn mạch cho Thái thượng hoàng xong, lùi lại hai bước, Huyền Cơ lão nhân và Hàn Sóc vội tiến lên phía trước nói gì đó với Gia Tường Thái thượng hoàng.
“Vân Khinh Cuồng, ngươi có thể giải được nhuyễn cân tán trên người ta không?” Nếu sớm biết Vân Khinh Cuồng cũng ở trong Tuyền Cơ Phủ, nàng đã tới tìm hắn lâu rồi.
“Nhuyễn cân tán có thể giải được, nhưng phu nhân phải hứa với ta, nhất định không được liều mạng xông ra ngoài. Vương gia mất bao nhiêu công sức mới cứu được phu nhân, nhất định không được lại lần nữa mắc kẹt ở đó.” Vân Khinh Cuồng nghiêm nghị nói.
Sắt Sắt gật đầu: “Được, ta sẽ không xông bừa ra khỏi phủ đâu.” Phụng Miên nói có mật đạo, sao nàng có thể ngốc nghếch xông bừa ra chứ. Nàng nhất định cũng sẽ không rơi vào tay Mạc Tầm Hoan lần nữa.
Vân Khinh Cuồng lấy một viên thuốc trong bọc ra, nói: “Đây là thuốc giải nhuyễn cân tán, cầm uống đi.”
Sắt Sắt nhận lấy viên thuốc, cũng không cần dùng nước, nuốt luôn xuống. Một lát sau thuốc đã có tác dụng, một luồng hơi ấm từ đan điền đưa lên, đến các tạng phủ, kinh mạch và tim phổi. Lúc luồng khí ấm dâng lên, nội lực cũng dần được khôi phục, toàn thân sảng khoái lên rất nhiều, cuối cùng nàng cũng có thể thi triển võ công rồi.
“Phụng Miên, mật đạo ở đâu, ta phải ra ngoài!” Sắt Sắt quay đầu lại nói với Phụng Miên.
Vân Khinh Cuồng nghe vậy khẽ than một tiếng. Hắn vốn nổi danh vì lúc nào cũng có nụ cười bên môi nhưng lúc này đã trở thành một kẻ chỉ biết than thở.
Phụng Miên nhìn Sắt Sắt ai oán, khẽ nói: “Phu nhân đừng nóng vội, một lát Phi Dương sẽ mang tin của Vương gia về, rồi sau đó đi cứu ngài cũng không muộn. Vương gia dặn chúng ta nhất định không được manh động, chúng ta còn phải đánh nhiều trận ác chiến nữa.”
Nàng có thể không vội được sao, Dạ Vô Yên không biết sống chết thế nào, sao nàng có thể ngồi yên ở đây được?
“Cô gia đang ở đâu đây? Các ngươi là ai?” Giọng nói của Gia Tường Thái thượng hoàng có chút mê sảng.
Hàn Sóc vội khom người bẩm báo: “Bẩm Thái thượng hoàng, người đang ở trong Tuyền Cơ Phủ! Lão nô là Tổng quản Thái giám Hàn Sóc của người, đây là Tuyền Cơ lão nhân, Thái thượng hoàng, lẽ nào người không còn nhớ lão nô sao?”
Gia Tường Thái thượng hoàng nửa tỉnh nửa mê, lắc lắc đầu.
“Vì sao Cô gia lại dưỡng bệnh ở Tuyền Cơ Phủ? Vì sao không ở trong hoàng cung?” Gia Tường Hoàng đế ngồi dậy, tiếp tục hỏi.
“Tháin thượng hoàng, lẽ nào người không còn nhận ra lão nô nữa sao? Cuồng Y, ngươi xem Thái thượng hoàng bị sao thế này?” Hàn Sóc quay đầu lại nói với Vân Khinh Cuồng.
Vân Khinh Cuồng chau mày nói: “Trúng trùng độc, vốn dĩ tính mạng nguy hiểm, nhưng may mà cứu kịp, trùng độc tuy vào não, nhưng không đáng lo lắm. Bây giờ ngài mới tỉnh, có những chuyện tạm thời không nhớ ra được, chúng ta đúng làm phiền Thái thượng hoàng, để người nghỉ ngơi cho khỏe! Có lẽ ngày mai sẽ nhớ ra cũng nên!”
Đoàn người hành lễ với Thái thượng hoàng rồi chầm chậm lui ra, tới phòng nghị sự kế bên bàn việc. Tâm trạng ai cũng rất buồn bã.
Trước khi Dạ Vô Yên khởi sự, được mật báo của Hàn Sóc, biết Thái thượng hoàng đã bị trúng trùng độc. Vì thế chàng liền trả lời thư, lệnh cho Hàn Sóc bất luận thế nào cũng phải nghĩ cách đưa Thái thượng hoàng tới Tuyền Cơ Phủ, đồng thời chàng cũng phái Vân Khinh Cuồng tới chữa bệnh cho Thái thượng hoàng. Lúc đó, Dạ Vô Yên chưa khởi sự, thị vệ trong cung canh gác không nghiêm mật lắm, Hàn Sóc mới có thể bình an chuyển Thái thượng hoàng từ trong xung ra. Dạ Vô Trần cũng ngấm ngầm tìm khắp trong thành, nhưng đều không tìm thấy. Hắn đâu dám tiết lộ thông tin Thái thượng hoàng bị mất tích ra ngoài, vì thế đến tận lúc này, quần thần vẫn không biết Gia Tường Thái thượng hoàng từ lâu đã không còn ở trong cung.
“Vốn định chờ sau khi Thái thượng hoàng tỉnh lại, vạch mặt tân đế và Mạc Tầm Hoan câu kết với nhau hạ độc Thái thượng hoàng, nhưng Thái thượng hoàng đã mất trí rồi, chuyện này phải làm sao đây?” Huyền Cơ lão nhân râu tóc bạc trắng than thở. Từ khi Dạ Vô Trần đăng cơ, chỉ sủng ái đàn ông, Huyền Cơ lão nhân liền bị cháu nội là Phụng Miên thuyết phục, bắt đầu ủng hộ Tuyền Vương Dạ Vô Yên.
Có điều bọn họ chờ bao lâu nay, chỉ mong Thái thượng hoàng tỉnh lại vạch trần mọi việc, để Thái thượng hoàng lại nên nắm đại cục, nào ngờ chờ lâu như vậy, cuối cùng ông ta lại quên hết mọi chuyện khi xưa.
“Vương phi, lão nô đúng là không làm tròn chức trách, vốn phụng mệnh Vương gia cứu Vương phi ra khỏi cung, nhưng lại bị kẻ khác nhanh chân đi trước. Người đó không cứu được Vương phi, còn làm kinh động tới cấm vệ quân, lão nô chỉ đành tiếp ứng cho người đó ra ngoài.” Hàn Sóc trầm giọng nói, trong thanh âm mang đầy sự hối lỗi.
Lúc này Sắt Sắt mới biết, hóa ra Hàn Sóc chính là người của Dạ Vô Yên.
“Hàn tổng quản, ông có biết người cứu ta đêm đó là ai không?” Sắt Sắt luôn cảm thấy đó không phải là người lạ, nhưng vẫn không thể hiểu được là ai trong số người quen của nàng. Ai lại có võ công cao như vậy, dám một mình xông vào hoàng cung cứu nàng.
“Lão nô không biết, người đó không muốn để lộ thân phận.”
Sắt Sắt bực bội, quả thực nàng không thể nghĩ ra, còn ai nữa đã tới cứu mình.
Mấy người đang bàn chuyện, cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, Thiết Phi Dương đội gió tuyết đã quay lại.
“Phi Dương, sao rồi, Vương gia bây giờ có an toàn không?” Mọi người trong phòng đều vội vã cùng hỏi.
“Vương gia bị bắt sống rồi, may mà lúc đó trong số giám trảm quan có một vị trọng thần của Vương gia, ông ta nhất quyết ngăn Mạc Tầm Hoan giết Vương gia ngay tại pháp trường. Nói rằng Vương gia phạm pháp nhưng vẫn là hoàng thân quốc thích, muốn xử cũng phải dùng hình pháp của quốc gia. Bây giờ Vương gia đã bị giải tới thiên lao bộ Hình. Ở đó có trọng binh canh gác, chúng ta thực sự không thể xông vào được.” Thiết Phi Dương vội vã nói.
Phụng Miên trầm ngâm trong giây lát, rồi nghiêm giọng nói: “Kim Tổng quản ở ngoài thành có tin tức gì không? Binh mã của chúng ta lúc nào tới? Đêm nay chúng ta phải cứu bằng được Vương gia, nếu không cứu ra được, đêm nay nhất định phải nghĩ cách công thành. Chỉ có như vậy Dạ Vô Trần mới lấy Vương gia ra uy hiếp chúng ta, và không dám dễ dàng giết Vương gia.”
“Nhưng theo tin tức Hạ Chi Bắc đưa tới, nói rằng trên sông băng trôi rất nhiều, chiến thuyền của chúng ta đi rất chậm, có lẽ đêm nay không thể tới Phi Thành được!” Thiết Phi Dương trầm giọng nói.
Cuối cùng Sắt Sắt cũng đã hiểu kế hoạch của Dạ Vô Yên.
Quả nhiên khi năm mươi vạn binh mã triều đình chưa bao vây hoàng thành, chàng đã thoát thân khỏi đó, phái thủ hạ và các tướng lĩnh khác giữ chân năm mươi vạn binh mã của Dạ Vô Trần, còn chàng cầm năm vạn tinh binh men theo đường thủy Giang Đông xuống phía Nam đến công Phi Thành. Bá chủ Giang Đông thủy đạo Hạ Chi Bắc là người của Dạ Vô Yên, vì thế, tin tức chiến thuyền của chàng Nam hạ được Hạ Chi Bắc giấu nhẹm. Dạ Vô Yên trên đường đi nghe nói Sắt Sắt bị chặt đầu, liền bỏ chiến thuyền, lên chiếc thuyền nhỏ, vội vã liều mạng lao tới Phi Thành. Vì thế nên chàng tới nhanh hơn năm vạn binh mã kia một ngày.
Dạ Vô Yên, chàng đã lên kế hoạch mọi chuyện xong rồi, nhưng chỉ vì cứu nàng, mà phải dùng tính mạng mình thay vào đó.
Trước khi đi, chàng nói, nếu chàng bị bắt, không cần thủ hạ của chàng lo lắng gì cả, chỉ cần cứ làm theo kế hoạch công thành. Bất luận thế nào, quyết không được cho Nam Nguyệt rơi vào tay Y Mạch Quốc.
Bây giờ chỉ còn cách công thành đột ngột, hơn nữa phải để cho Dạ Vô Trần cảm thấy nguy hiểm, hắn mới không dám ngang nhiên giết Dạ Vô Yên. Vì hắn còn cần Dạ Vô Yên làm con tin!
“Muốn công thành cũng được, Phi Thành có hải tặc của ta, tuy chỉ có vài nghìn tên, nhưng tạm thời có thể dùng được. Còn nữa, Mã Diệu có lẽ cũng sắp tới đây. Phụng Miên, mật đạo ở đâu, ta phải ra ngoài.” Bích Hải Long Nữ như nàng bị chặt đầu, Mã Diệu quyết không ngồi nhìn. Nhưng từ Thủy Long Đảo tới Phi Thành đường sá xa xôi, vì thế họ chưa kịp tới pháp trường cứu nàng, nhưng lúc này có lẽ cũng sắp tới nơi rồi. Bây giờ việc nàng phải làm là ra ngoài triệu tập tiếp ứng.
Thiết Phi Dương và Vân Khinh Cuồng thấy vậy, liền đứng dậy cùng Sắt Sắt, nghiêm giọng nói: “Chúng ta đi cùng phu nhân.”
Hàn Sóc và Huyền Cơ lão nhân cùng nói: “Vương phi cẩn thận đó!”
Sắt Sắt cùng Thiết Phi Dương và Vân Khinh Cuồng từ mật đạo của Tuyền Cơ Phủ đi ra. Sắt Sắt tới Lan Phường trước, liên lạc với Tố Chỉ, Tố Chỉ liền phát tín hiệu tới tất cả những điểm ẩn thân của hải tặc trong Phi Thành.
Ngọn lửa làm hiệu được bắn lên không trung, pháo hoa nổ tung trên bầu trời đen sẫm.
Một canh giờ sau, mấy nghìn hải tặc đã lặng lẽ tập hợp. Mã Diệu dẫn đầu dám hải tặc cũng đã tới Phi Thành. Chưa đến giờ Hợi, trong ngoài thành đã cùng nổi lên tiếng tù và công thành vang dội.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.