Đạo Phi Thiên Hạ

Chương 6: Uyển chuyển dịu dàng




Đó là một đêm rất đẹp.
Gió đêm êm ái, ánh trăng đẹp đẽ, hoa muộn thơm hương.
Một trận gió đêm thổi qua, cánh hoa lay động, ánh trăng cũng theo đó mà dập dờn.
Dạ Vô Yên chắp tay sau lăng đứng yên trước cánh cửa sáng trăng của Đào Yêu Viện, cả người hắn như bị ánh trăng chia thành hai phần, nửa người trên tắm trong ánh trăng màu trắng sữa, nửa người dưới nấp trong bóng trăng. Cũng như lòng hắn lúc này, nửa kêu gào muốn tiến vào, nửa kêu gào muốn bỏ đi. Thứ phi của hắn rốt cục là người thế nào? Hắn cảm thấy nhất định phải tìm hiểu một lân, liền bước chân qua hành lang, khẽ đẩy cánh cửa phòng đang đóng hờ.
Ánh đèn từ trong chiếc chụp lưu li ngũ sắc khiến cả gian phòng ngập trong ánh sáng đỏ hồng vàng tím. Gió đêm ngoài cửa sổ thổi vào khiến màn trướng trên giường nhẹ bay, bóng hình thướt tha trên giường thoắt ẩn thoắt hiện.
Dạ Vô Yên nhướng mày, đôi mắt đen láy ánh lên tia nhìn rực rỡ kì lạ. Hắn dẫm lên ánh sáng đẹp đẽ trong phòng, đi về phía chiếc giường, dừng lại trước màn trướng.
Dưới chân màn lộ ra một chiếc giày thêu, mũi giày cong cong, mặt giày thêu hoa văn sặc sỡ làm nổi bật đôi tất trắng, càng làm nổi bật lên đôi chân thon như trăng, không đầy nắm tay.
Ánh mắt Dạ Vô Yên sâu thẳm, hắn khe khẽ gạt từng tầng màn trướng, ngưng thần nhìn cô gái ngồi trên giường.
Giang Sắt Sắt hững hờ ôm chăn gấm, lười biếng tựa vào giường.
Mái tóc đen được chải thành kiểu đuôi ngựa lười nhác phong tình, đôi lông mày được vẽ rõ thành kiểu Văn Thù Mi, trên chiếc cổ trắng ngần dán cánh hoa, đôi môi đỏ mọng chỉ khẽ điểm son như đang ngậm hạt hồng đan. Bộ áo màu tím hoa lan rất mỏng, cổ áo hơi mở, lộ ra làn da trắng hồng mịn màng. Ngón tay ngọc thon thả trắng nõn, mười ngón tay như ngó hành. Móng tay sơn đỏ khe khẽ vẽ vòng tròn trên chiếc chăn gấm hoa lệ. cặp đùi đẹp như ngọc nhấc lên khiêu khích.
Sắt Sắt thấy Dạ Vô Yên, liền bĩu môi bất mãn: “Vương gia, sao giờ chàng mới tới, thiếp đợi chàng lâu lắm rồi.” Thanh âm hờn dỗi nhưng vô cùng ngọt ngào.
Nàng vừa nói, hai cánh tay mịn như phấn đã như con rắn quấn quýt kéo lấy cổ Dạ Vô Yên.
Mùi hương thơm nồng của son phấn xộc tới, Dạ Vô Yên không chịu nổi liền chau mày, vô thức đẩy Sắt Sắt ra.
Sắt Sắt hờn dỗi chu môi, đôi mắt ngấn lệ nói: “Vương gia, chẳng phải chàng nói đêm nay muốn thiếp hầu chàng ngủ mà, sao lại đẩy thiếp ra? Lẽ nào vẫn còn tực giận chuyện sáng nay? Thiếp thật lòng không cố ý, Vương gia đừng tức giận mà.”
“Không, Bản vương không tức giận!” Dạ Vô Yên nói có phần hơi bực tức, trong lòng không biết vì sao lại trào lên cảm giác thất vọng.
“Nếu Vương gia đã không giận, vậy để thiếp hầu hạ chàng nào! Thiếp vồn cho rằng Vương gia cả đời này cũng không chạm vào người thiếp, không ngờ đêm nay Vương gia lại tới thật, thiếp thực vui mừng lắm lắm.” Sắt Sắt cười nũng nịu, lại vờn tới như bươm bướm.
Mùi hương nhức mũi lại xộc tới, Dạ Vô Yên sợ hãi lùi lại phái sau hai bước, trầm giọng nói: “Bản vương chỉ nói vậy thôi, cô cho rằng cô thực sự có đủ tư cách hầu hạ ta sao? Bản vương đã nói, sẽ không bao giờ đụng vào cô. Thế nên cô đừng có nằm mơ nữa.”
Nếu không phải vì nơi này nằm trong phủ hắn, hẳn là hắn đã nghĩ mình vào nhầm thanh lâu, còn người trước mặt là một kỹ nữ lòe loẹt. Cơn giận không biết từ đâu bốc lên, hắn cười lạnh lùng, nghiến răng nói thêm: “Sau này đừng đánh son phấn như một con kỹ nữ trăm chồng như thế nữa. Bản vương không muốn mất thể diện đâu”
Dạ Vô Yên dứt lời vung tay áo, nét mặt tức giận, bỏ đi quên cả đóng cửa phòng.
Sắt Sắt nghe tiếng bước chân hắn ngày một xa, nụ cười ngọt ngào dần biến mất. Nàng rút trâm, xõa mái tóc đẹp như mây xuống, vung chiếc giày thêu, để trần đôi chân ngọc, bước xuống giường nhanh chóng đóng chặt cửa lại.
Lại bị hắn nhìn một lần nữa, Sắt Sắt thở dài bất lực, lẽ nào kiếp trước nàng nợ hắn? Nhưng dù sao bị hắn nhìn hết còn hơn là bị thất thân. Sắt Sắt ngồi trên giường, ôm chiếc chăn gấm hoa lệ lặng lẽ trầm tư. Những ngày tháng như thế này bao giờ mới kết thúc, ngày nào cũng phải mang chiếc mặt nạ giả dối để sống quả thực rất phiền muội. Huống hồ Dạ Vô Yên không phải người đàn ông tầm thường, ra chiêu với hắn thật mệt mỏi!
Không biết có phải vì tức giận bộ dạng của Sắt Sắt tối đó không mà sáng hôm sau Dạ Vô Yên bỗng đại phát từ bi, cho phép Sắt Sắt về thăm nhà. Chiếc xe ngựa đưa Sắt Sắt về thẳng Giang Phủ, chỉ còn thiếu tờ giấy bỏ vợ nữa là mọi việc hoàn hảo.
Về đến Giang Phủ, Sắt Sắt mới biết bệnh tình của Mẫu thân đã nặng thêm mấy phần.
Mùi thuốc nồng nặc bay khăp phòng, Lạc Thị xưa kia hô mưa gọi gió giờ nằm trên giường bệnh, đôi mắt nhắm hờ. Ánh mặt trời chiếu qua khung của sổ nhỏ mở hé, chiếu lên khuôn mặt gày gò xanh tái của bà khiến nó càng trở nên trắng bệch.
Dâm bụt và tường vi bên ngoài cửa số đang tranh nhau đua nở, nhưng có ai biết được, liệu gió mưa bất ngờ ập đến, những đóa hoa đang nở rộ đó có bị dập vùi?
“Mẹ.” Sắt Sắt vừa mở miệng, phát hiện thanh âm như tắc lại, nàng nghẹn ngào không nói nên lời. Nàng vùi đầu vào đầu gối mẹ, không nhịn được nước mắt tuôn rơi. Nàng không thể khóc lóc trước mặt mẹ, mẹ nàng đã không còn chịu đựng nổi những sóng gió tình cảm nữa rồi.
Lạc Thị khẽ vuốt mái tóc đen nhánh mượt mà của Sắt Sắt, than thở: “Con ơi, con phải chịu ấm ức rồi!”
Sắt Sắt lau nước mắt, ngẩng đầu cười khẽ, nụ cười rự rỡ đẹp như ánh trăng trong, “Mẹ, con có phải chịu ấm ức gì đâu? Con ổn lắm, con chỉ nhớ mẹ quá mà thôi. Lần này về thăm nhà, con nhất định sẽ ở bên mẹ thật nhiều.”
“Con ngốc ạ, chuyện trong yến tiệc vương tôn mẹ đã nghe cả rồi. Trong lòng Tuyền Vương không có con, con thực sự không buồn chút nào ư?” Lạc Thị nghẹn ngào hỏi.
“Mẹ, đương nhiên con không để ý chuyện đó rồi, nếu con thích hắn ta thì đã nắm lấy trái tim của hắn từ lâu rồi, chẳng qua con không thèm để ý tới thôi.” Sắt Sắt cười khẽ nói.
Lạc Thị khẽ ho vài tiếng, nhìn đôi mắt trong veo của Sắt Sắt, thở dài: “Không để ý cũng tốt.”
Năm đó, bà say mê Giang Nhạn, theo ông chinh chiến sa trường, biết bao phen thập tử nhất sinh, cuối cùng tuy có được trái tim ông, trở thành thiếp của ông, nhưng cũng chỉ có vậy mà thôi. Trong lòng Giang Nhạn không chỉ có một mình bà, ông còn chính thất, giờ bà ốm bệnh nằm trên giường, ông ta hàng ngày vẫn quấn quýt bên người khác, Sắt Sắt của bà tốt nhất không nên lặp lại số phận như của bà thêm một lần nữa.
A hoàn mang thuốc tới, Lạc Thị uống thuốc xong liền đuổi tất cả a hoàn trong phòng ra ngoài, lúc sau mới khẽ nói với Sắt Sắt: “Trên giường mẹ có một ô kín, con lấy đồ trong đó ra đây.”
Sắt Sắt nghe lời đi tới, lấy từ trong ô kín ra một gói đồ được bọc vải vàng, đưa cho Lạc Thị
Lạc Thị mở lớp vải ra, trong đó có một chuỗi dây bằng vàng, cuối dây treo một vật hình tròn bằng đồng tiền, có khắc hoa văn kì quái.
“Mẹ, đây là cái gì?” Sắt Sắt hiếu kì hỏi.
“Sắt Sắt, nghe mẹ, cất thứ này đi, đừng để cho bất kỳ ai nhìn thấy. Nếu ngày nào đó mẹ không còn trên đời và con lại không có nơi nào để về, hãy cầm nó đi Đông Hải. Nhớ lấy, khi mẹ qua đời, con hãy hỏa thiêu mẹ, rồi mang tro cốt rải ra Đông Hải.” Dứt lời, Lạc Thị cười nhạt, như đang nói về một việc chẳng quan trọng gì.
Sắt Sắt không khỏi cay đắng trong lòng, cố cầm nước mắt: “Mẹ, mẹ không sao đâu, con sẽ không để mẹ xảy ra chuyện gì đâu.”
Lạc Thị thấp giọng nói: “Con ngốc ạ, thực ra mẹ luôn mong cho tới ngày này. Như thế mẹ có thể quay về Đông Hải rồi.”
Lạc Thị nói một hồi, cảm thấy quá mệt mỏi, liền nhắm mắt lại, ngủ thiếp đi.
Sắt Sắt ngây người đứng đó, nhìn dung mạo xanh xao của Lạc Thị, nàng không cầm được nước mắt, những giọt lệ lăn dài. Nàng cảm thấy thời gian của Mẫu thân không còn nhiều nữa, nàng muốn tìm cách để được cùng Mẫu thân tới Đông Hải, nơi Mẫu thân và nàng luôn mong ngóng có ngày được ra thăm.
Đương nhiên, trước khi đi Đông Hải, còn một số thứ phải chuẩn bị, Sắt Sắt nhanh chóng quyết định tới Tuyền Cơ Phủ một phen. Theo lời Lạc Thị, trong Tuyền Cơ Phủ có cất giấu một số đồ vật vô cùng quan trọng, rất hữu dụng cho chuyến đi dài ra Đông Hải. Nếu vậy nàng chẳng ngại mà đi mượn vài thứ.
Kim Ngọc Phường nằm ở phái Tây Phi Thành, là nơi tập trung các hộ giàu có nhất nhì Phi Thành. Từ xa nhìn lại, chỉ thấy những cột trụ xà ngang chạm trổ sơn vẽ, mái ngói gác ngọc, cực kỳ xa hoa. Tuyền Cơ Phủ là một trong tứ đại thế gia tọa lạc tại nơi đây.
Tuyền Cơ Phủ vốn là danh gia trong võ lâm, nổi lên từ hơn trăm năm nay. Hơn trăm năm trước đã từng xuất hiện một vị kỳ tài – Tuyền Cơ lão nhân.
Tuyền Cơ lão nhân không biết võ công nhưng chế tạo được rất nhiều món đồ kỳ lạ tinh xảo, rất nhiều cao thủ võ lâm đã bại dưới những món đồ đó. Vì vậy trên giang hồ, Tuyền Cơ Phủ có danh tiếng rất hiển hách.
Mười mấy năm trước, Tuyền Cơ Phủ lại xuất hiện một vị kỳ tài nữa, chính là Huyền Cơ lão nhân hiện nay. Cùng thời điểm đó, Tuyền Cơ Phủ rút khỏi giang hồ, phục vụ triều định. Thế nên chỉ còn rất ít những thứ đồ kỳ lạ tinh xảo xuất hiện trên giang hồ.
Bầu trời lúc này chỉ là một màn đen cô liêu, mênh mang như đổ mực. Vầng trăng non trên cao tỏa ánh sáng trong trẻo mông lung nên chẳng thể chiếu sáng cả màn đêm vô biên lúc này.
Giang Sắt Sắt chần chừ đứng bên ngoài tường Tuyền Cơ Phủ, ánh trăng nhàn nhạt, trong trẻo phủ lên khắp người nàng, như khoác cho nàng một tấm áo màu nguyệt bạch. Khuôn mặt trắng mịn của nàng dưới bóng trăng nhìn không rõ, chỉ thấy bóng dáng đẹp đẽ và mái tóc dài đen mượt buông nhẹ xuống ngang lưng.
Trống mõ điểm ba tiếng, Sắt Sắt lấy chiếc mặt nạ Phong Noãn tặng từ trong ống tay áo ra, chụp lên khuôn mặt diễm lệ, chỉ để lộ ra đôi mắt đen với sóng mắt lóng lánh. Nàng đề khí vọt lên, nhảy qua tường cao nhẹ như làn khói.
Hậu viện của Tuyền Cơ Phủ là một khu rừng trúc, từng thân trúc xanh biếc dưới ánh trăng, trong gió mát uyển chuyển đung đưa.
Sắt Sắt nhảy từ trên tường cao xuống, đi từng bước cẩn thận trên con đường nhỏ trong bụi trúc. Vì sợ có mai phục nên nàng đi rất chậm. Nhưng đi hồi lâu vẫn chỉ thấy bóng trúc đu đưa, mùi trúc nhè nhẹ, dường như không có cạm bẫy nào.
Nàng cứ đi mãi, đi mãi, rồi chợt phát hiện ra có điều không đúng. Nàng đã đi được một khắc rồi mà vẫn chưa ra khỏi bức tường trúc.
Sắt Sắt nhận ra mình đã rơi vào cạm bẫy. Rừng trúc này tuy không có cơ quan mai phục, nhưng lại được bố trí theo một trận pháp.
Nàng dừng bước, ngẩng đầu nhìn rừng trúc. Những cây trúc thanh nhã như người quân tử nay nối liền rậm rạp, mênh mang như biển, che hết cả ánh trăng mờ, khiến nàng cảm thấy như đang ở nơi thâm u chốn địa phủ. Gió thổi làm lá trúc phát ra những tiếng vi vút quỷ dị, liên miên không dứt, như ma rú sói gào.
Sau khi nhìn khắp một lượt, Sắt Sắt cảm thấy có chút chóng mặt hoa mắt.
Sắt Sắt không thông thạo trận pháp nhưng cũng biết đôi chút. Lúc này, yên lặng quan sát trận pháp trước mặt, nàng chắc chắn nơi này là do một cao thủ sắp đặt. Nàng phát hiện trúc được trồng trong rừng rất khéo léo xảo diệu, tạo thành vô số những chỗ hút gió, gió nhẹ thổi qua liền bị rừng trúc khuyếch tán thành gió lớn. Trong tiếng gió heo hút dường như có tiếng khóc của trẻ nhỏ dẫn dụ nàng, lại như có mùi hương thơm ngọt phảng phất bay tới, Sắt Sắt trong lòng vô cùng kinh hãi, hoảng hốt nhắm chặt mắt lại.
Cho dù ngũ hành bát quái có kỳ diệu thế nào cũng không nằm ngoài huyền thuật. Mắt không nhìn thấy, tai không nghe thấy, mũi không ngửi thấy, tất cả đều chỉ là lừa dối, chỉ có thể tin vào chính trái tim mình. Đi theo sự mách bảo của trái tim nhất định có thể thoát khỏi đây.
Sắt Sắt nhắm mắt lại, trong lòng tĩnh tại không nghĩ ngợi gì, chuyên tâm đi theo một đường thẳng, không để những tác động bên ngoài làm ảnh hưởng. Chỉ trong thoáng chốc nàng đã thoát ra khỏi rừng trúc.
Bên ngoài rừng trúc có một hồ sen, bên kia hồ sen là một tòa lầu gác đơn giản mà cổ kính. Nơi đây chính là Tàng Bảo Lâu của Tuyền Cơ Phủ. Dưới hành lang tòa lầu có treo mấy chiếc đèn lồng, ánh sáng yếu ớt chẳng soi rõ thứ gì xung quanh.
Quanh hồ sen có mấy hành lang dài quanh co khuất khúc. Sắt Sắt biết không được đi trên những hành lang đó, chắc chắn có mai phục.
Trong hồ, là sen mới mọc đã lớn bằng đồng tiền, võ công của Sắt Sắt không vào hạng tuyệt cao, nhưng khinh công lại rất tốt, nếu đạp lên lá sen mà đi chắc chắn dễ như trở bàn tay. Nhưng nàng không lựa chọn cách đó, nàng đoán dưới những lá sen nhỏ bé kia hắn là có cơ quan mai phục.
Muốn vào Tuyền Cơ Phủ an toàn chỉ có con đường do chính mình tạo ra.
Sắt Sắt nghĩ vậy liền vung tay lên, một dải gấm màu xanh từ trong tay áo nàng bay ra, quấn chặt lấy cột hành lang bên bờ hồ đối diện. Nàng buộc đầu này vào cột hành lang nơi mình đang đứng, dải gấm màu liền biến thành một chiếc cầu mềm mại. Nàng nhẹ nhàng lướt trên chiếc cầu tự tạo đó, bình yên qua hồ, rồi nhanh chóng thu dải gấm xanh về.
Lúc này trước cửa lầu có hai thị vệ đang ngồi nói chuyện.
Sắt Sắt cúi người, vụt vào một bên lầu các nhẹ như làn khói rồi tung người nhảy lên lầu hai. Hai tên thị vệ đó vẫn ngồi dưới hành lang, vừa nói chuyện vừa uống rượu giải sầu, hoàn toàn không hề hay biết đã có người đột nhập.
Sắt Sắt nhảy qua cửa sổ, trượt vào trong phòng mà không hề phát ra bất cứ tiếng động nào, xung quanh bốn bề vẫn tĩnh lặng như tờ.
Nhưng Sắt Sắt không hề biết trên bậu cửa sổ có đặt một cơ quan bí mật, trong khoảng thời gian cửa sổ đóng mở đã đồng thời đánh động đến người khác.
Trong tư phòng của Tuyền Cơ Phủ, có hai vị công tử trẻ tuổi đang ngồi uống trà.
Một người mặc áo đen, người còn lại mặc áo màu trắng nhạt.
Nghe tiếng chuông từ cơ quan báo động phát ra, bạch y công tử nhướng mày khẽ cười nói: “Sao hả, ngươi còn khoe khoang Cửu Cung trận pháp trong rừng trúc mà ngươi bố trí không ai trong thiên hạ này có thể vượt qua được nữa hay không?”
Huyền y công tử nhướng mày cười đáp: “Nói ra thì Tuyền Cơ Phủ này đã bao lâu nay không có trộm cắp gì rồi, những ngày tháng như vậy thật có chút cô đơn.”
Bạch y công tử nhấp một ngụm trà, trong làn hơi uốn lượn bay lên, đôi mắt đen láy của hắn lấp lánh sáng. Đôi môi mỏng của hắn khẽ nhếch lên, cười nhạt nói: “Đến các cơ quan được ngươi bố trí trùng trùng bên hồ sen cũng dễ dàng vượt qua. Hay thật, người này thực khiến ta vô cùng hứng thú.” Thanh âm của hắn không cao, cũng không trầm thấp mà trong như tiếng suối, êm ái như làn gió mát ngày xuân.
“Tuyền Cơ Phủ mà cũng dám xông vào, ta phải đi gặp kẻ đó xem sao.” Bạch y công tử nhẹ nhàng đặt chén trà xuống, ống tay áo màu trắng trang nhã nhẹ tựa mây bay, “Nếu đã tới rồi, vậy ta sẽ cho hắn có đi mà không có về!” Lời nói tắt dần, cả người hắn đã nhẹ bay ra khỏi phòng.
Giang Sắt Sắt lúc này không hề hay biết nguy cơ đang rình rập quanh mình, nàng đứng trong Tàng Bảo Lâu, ngưng thần nhìn kỹ xung quanh.
Trong phòng không có đèn, đèn trên hành lang hòa cùng ánh trăng hắt chút ánh sáng yếu ớt mơ hồ vào phòng. Mặc dù vậy nàng vẫn có thể nhìn thấy có rất nhiều đồ đạc được bày trên giá.
Sắt Sắt chầm chậm lại gần, xem xét một lượt những thứ đồ đó rồi tự hỏi không biết thứ nàng cần có trong đám đồ đạc ngổn ngang này không?!
Sắt Sắt cầm một chiếc ống đồng thoạt nhìn rất bình thường lên xem, ống đồng này dài khoảng hai xích[1], trên thành ống có khắc hoa văn tinh xảo. Ống có hai đầu, khảm hai miếng kính lưu li được mài giũa công phu.
[1]. Xích: đơn vị đo chiều dài của Trung Quốc, bằng 1/3m.
Sắt Sắt đưa nó lên trước mắt, nhìn ra ngoài cửa sổ, thì thấy rõ cả chuông treo trên lầu gác của một tòa nhà bên ngoài Tuyền Cơ Phủ. Khi bỏ ống đồng xuống, nhìn ra phía đó thì ngay đến tòa nhà, nàng cũng không thể nhìn thấy được.
Đây đúng là bảo bối hiếm có, xứng đáng được gọi là Thiên lý nhãn, dùng trên biển chắc chắn là thích hợp vô cùng.
Lúc này trong lòng Sắt Sắt không khỏi thầm kinh ngạc, Tuyền Cơ Phủ thật không hổ danh là chốn sáng tạo ra những kỳ trân dị bảo.
Nàng nhét Thiên lý nhãn vào người, đi một vòng quanh chiếc bàn bằng gỗ đàn hương ở sâu bên trong, lại tìm thấy một số món đồ kỳ lạ tinh xảo khác, không suy nghĩ nhiều mà cho cả vào túi. Lúc rời đi, nàng thấy ăn trộm thế này có điều không ổn liền xé một mảnh vải, dùng đá đen kẻ lông mày viết lên đó mấy dòng: “Mượn tạm Thiên lý nhãn, la bàn, sau này xin hoàn trả”. Viết xong nàng dùng ngân châm găm chặt nó lên bàn. Đang định đi, đột nhiên bên ngoài có bóng người chuẩn bị vọt vào.
Nàng kinh hãi không biết trốn vào đâu, đành nhảy lên xà nhà, co người nín thở.
Cửa sổ khẽ “Kẹt” một tiếng, rồi một bóng người nhảy vào trong phòng.
Ánh trăng nhìn nhạt bên ngoài hắt vào, Sắt Sắt chỉ thấy thấp thoáng một bóng áo trắng nho nhã, xem dáng điệu là một công tử trẻ tuối.
Sắt Sắt nhớ giang hồ có đồn rằng, Huyền Cơ lão nhân chỉ có một người cháu, tên là Phụng Miên. Vì từ nhỏ thân thể ốm yếu bệnh tật nên rất ít khi lộ diện trên giang hồ, thậm chí ngay cả trên chốn triều đình.
Vị bạch y công tử đó xem ra không chút hứng thú với đồ đạc trong phòng, mà đi thẳng tới chỗ Sắt Sắt đang ẩn nấp.
Thấy vậy, trái tim Sắt Sắt bỗng đập điên cuồng, không phải hắn đã phát hiện ra nàng nấp ở đây rồi chứ? Nhưng trong phòng lúc này tối om, hơn nữa Sắt Sắt tự thấy khinh công và phép bế khí của mình không đến nỗi tệ.
Bạch y công tử bước từng bước ưu nhã, đi tới xà nhà nơi Sắt Sắt đang ẩn nấp, thò tay ra khỏi ống tay áo trắng như mây, lấy một thứ đồ trên giá. Xem ra hắn chính là Phụng Miên, chủ nhân của Tuyền Cơ Phủ. Nhưng nếu là chủ nhân, lẽ ra đã thắp nến lên rồi, sao phải mò mẫn trong bóng tối làm gì cơ chứ? Lẽ nào hắn cũng giống nàng, đến để trộm đồ hay sao? Còn đang mải nghĩ, Sắt Sắt bỗng thấy bạch y công tử lùi lại vài bước, đứng im bên cửa sổ.
Y phục màu nguyệt bạch bị gió thổi bay, phong thái càng thêm tuấn lãng phiêu dật, khuôn mặt hắn ẩn dưới bóng sáng mờ ảo của ánh trăng, không tài nào nhìn rõ được.
Hắn cúi đầu, lấy từ trong tay áo ra một chiếc khăn gấm, khe khẽ lau vật trong tay, động tác chậm rãi mà ưu nhã. Xem ra, người này cực kỳ yêu thích món đồ, trộm được đồ rồi còn không mau bỏ trốn, đứng đó mà lau chùi gì chứ.
Sắt Sắt không nhịn được nhếch miệng khẽ cười, không ngờ nàng lại gặp được kẻ cũng to gan như nàng.
Trong bóng tối, một tiếng than nhẹ vang lên: “Đúng là cung tốt! Chỉ không biết uy lực của nó ra sao?” Thanh âm hoa mỹ như tiếng nhạc trên trời, giống như âm sắc tuyệt với phát ra từ lọai dây đàn thượng hạng.
Sắt Sắt lúc này mới để ý, thứ trong tay bạch y công tử hóa ra là một cây cung. Hắn lắp tên, nâng tay kéo dây, xem ra muốn thử xem đây có phải cây cung tốt hay không.
Sắt Sắt nghe tiếng dây cung dần căng, trái tim nàng bỗng thắt lại. Gã này không phải đã sớm phát hiện ra nàng rồi chứ? Muốn lấy nàng để thử cung sao? Nếu thế, nàng gặp nguy hiểm rồi.
Cây cung trên tay bạch y công tử khẽ động, nhắm thẳng đến nơi Sắt Sắt đang ẩn nấp bắn tới.
Lưng Sắt Sắt bỗng toát mồ hôi lạnh, chẳng lẽ hắn đã phát hiện ra nàng? Nghĩ vậy, Sắt Sắt càng không dám làm bừa, lúc này nếu phi thân bỏ trốn, nhất định sẽ biến thành mục tiêu để hắn ngắm bắn.
Nàng lạnh lùng nhìn hắn, trong lòng không ngừng hy vọng đó chỉ là một sự trùng hợp, kẻ đó rồi sẽ dịch mũi tên không nhắm vào chỗ của nàng nữa. Nhưng mọi việc không như nàng mong đợi, chỉ thấy ngón tay hắn khẽ buông dây cung lần nữa, một luồng lực đạo cực kỳ sắc bén mà mạnh mẽ nhắm thẳng vào nàng phi đến.
Vốn dĩ, với thực lực của mình, nàng có thể thoát được. Nhưng mũi tên đó có tốc độ cực nhanh, lao tới sượt qua đùi nàng. Tuy không cắm ngập vào da thịt, nhưng cũng đủ làm rách da, khiến nàng đau như xé. Điều khiến nàng ảo não nhất là chiếc áo xanh nàng đang mặc trên người bị tên bắn trúng, găm chặt vào xà nhà.
Sắt Sắt sợ hãi đến không dám thở mạnh trong khi vị bạch y công tử đó lại tỏ ra như chưa phát hiện ra Sắt Sắt. Hắn bỏ cung tiễn trong tay xuống, bước lại bên chiếc bàn gỗ đàn hương.
Sắt Sắt nấp trên xà nhà, tuy không thấy rõ mặt mũi người đó, nhưng nàng cảm thấy lúc hắn cất chân động tay đều toát lên phong thái vô cùng phong lưu, phóng khoáng. Mái tóc dài đen như linh dược được một chiếc ngọc trên cài lại, trên trâm ngọc có khảm một viên Nam châu to bằng đầu ngón tay. Ánh đèn hành lang chiếu vào khiến viên ngọc ánh lên những tia sáng dịu dàng êm ái.
Ánh mắt hắn bỗng ngưng thần khi lướt qua chiếc bàn gỗ.
Trong lòng Sắt Sắt phút chốc lạnh lẽo, hắn đã phát hiện ra bút tích mà nàng để lại.
Quả nhiên, bạch y công tử cầm miếng vải lên, mượn ánh sáng mờ ảo hắt vào từ hành lang xem đi xem lại cẩn thận. Hắn xem rất chăm chú, rất tỉ mỉ, ngón tay vuốt nhẹ qua hàng chữ, khóe miệng khẽ nhếch lên thành nụ cười hứng thú.
Không biết vì sao, trong lòng Sắt Sắt chợt có linh cảm không lành, vừa rồi nàng dùng bút kẻ lông mày để viết. lần trước viết mấy chữ “Ngân châm không có độc” cho Dạ Vô Yên, nàng cũng dùng nó, xem ra không cần phải nói thì vị bạch y công tử này cũng biết người viết là phụ nữ. Vậy Dạ Vô Yên có biết Tiêm Tiêm công tử là con gái không?
Sắt Sắt còn đang mải suy nghĩ, đầu cầu thang bỗng vang lên những tiếng bước chân. Bạch y công tử khẽ thở dài một tiếng, rồi nhanh chóng cất tấm vải Sắt Sắt để lại vào trong tay áo.
Sắt Sắt vô cùng kinh ngạc, còn chưa kịp chạy trốn, cửa phòng đã bị mở ra, có mấy tên thị vệ tiến vào, nhanh nhẹn châm nến lên, trong phòng phút chốc sáng rực như ban ngày.
Ánh sáng bừng lên, bóng tối lập tức bị đẩy lui.
Sắt Sắt lúc này mới nhìn rõ khuôn mặt của vị bạch y công tử.
Có điều, hắn cũng giống nàng, lúc này đều đeo mặt nạ.
Đó là một chiếc mặt nạ bạch ngọc được chạm khác tinh xảo, tỏa ra thứ ánh sánh ấm áp, đeo trên mặt hắn thật đúng là hài hòa không gì diễn tả nổi. Qua lớp mặt nạ, dù không thể nhìn rõ khuôn hình nhưng Sắt Sắt biết đôi mắt của hắn vô cùng đẹp.
Bởi lẽ đôi mắt đó rất đen, đen hơn cả những đêm không trăng không sao, đôi mắt đó thậm chí con rất sâu, sâu hơn cả đầm đen vạn trượng.
Tĩnh như băng ngọc, sâu như hàn đàm[2]. Sáng đẹp tựa lưu li, lấp lánh tựa hàn tinh.
[2]. Đầm băng
Một đôi mắt như thế thật khiến người khác khó tưởng tượng ra khuôn mặt sau tấm mặt nạ thoát tục đến thế nào.
Điều khiến Sắt Sắt kinh ngạc hơn cả là, mái tóc của hắn dài và đen vô cùng, trông như một tấm gấm thượng hảo, đẹp diệu kỳ dưới ánh nến.
Chiếc áo trắng của hắn vừa rồi trong bóng tối chỉ thấy một màu trắng thuần sắc. Lúc này, dưới ánh nến, Sắt Sắt mới nhìn rõ, trên nền áo màu trắng được thêm một bài thơ rất nhã nhặn.
“Bay lượn như chim hồng
Uốn lượn tựa du long…
Phảng phất hề như mây nhẹ che trăng
Phiêu diêu hề như gió bay vờn tuyết.”
Nét chữ rồng bay phượng múa, mang chút ngông cuồng nhưng rất nho nhã, thậm chí có phần tự do tự tại.
Sắt Sắt đã từng thấy áo thêu hoa, thêu mây, thêu cỏ, thêu chim, thêu cá, nhưng chưa từng thấy áo thêu chữ bao giờ. Chiếc áo thêu bài Lạc Thần Phú này mặc trên người hắn mang một phong thái tuấn tú, tao nhã hoàn toàn khác biệt. đúng là người có khí chất phi phàm.
“Sao hả? Cây cung này cũng được đấy chứ?” Một huyền y công tử chậm rãi bước tới cất lời hỏi.
Huyền y công từ này dáng người cao, gầy, lông mày hơi nhạt, vẻ mặt ôn nhã sáng sủa, đôi mắt phượng khi cười vừa hẹp vừa dài khiến người ta có cảm giác ấm áp như một làn gió xuân.
Bạch y công tử bỏ cây cung xuống, những ngón tay dài khẽ vuốt lên dây cung, cười nhạt đáp: “Thêm lò xo vào đúng là khác hẳn, tầm bắn và uy lực đều tăng lên đáng kể, ngay đến một người không có võ công như ta cũng có thể sử dụng dễ dàng.”
Sắt Sắt than thầm, hóa ra cây cung đó được lắp thêm lò xo, chẳng trách tốc độ lại nhanh đến vậy, khiến nàng suýt chút nữa thì không tránh kịp. Những đồ vật trong Tuyền Cơ Phủ đúng là chẳng có thứ nào tầm thường. Nhưng bạch y công tử nói hắn không có võ công, nàng có phần không tin. Không có võ công sao có thể bắn nàng chuẩn thế, chẳng lẽ là may mắn thôi ư?
Nhìn hai người ở dưới nói chuyện rất tự nhiên thoải mái, xem ra bị bạch y công tử đó không phải là kẻ trộm. Có điều không biết hắn có phải là Phụng Miên, chủ nhân của Tuyền Cơ Phủ hay không?
“Ồ? Lợi hại như vậy à, ta còn chưa thử đó!” Huyền y công tử khoanh tay khẽ cười, nói.
“Vậy để ta cho ngươi lĩnh giáo nhé!” Bạch y công tử vừa dứt lời, liền nâng cây cung lên, dùng lực kéo dây.
Trong lòng Sắt Sắt lại bùng lên cảm giác lo sợ, vừa rồi mũi tên đó nhất định không phải là bắn bừa, chỗ nàng ẩn nấp chắc chắn đã bị phát hiện, lần này nếu không có động thái gì e là nàng sẽ trở thành tấm bia luyện bắn mất. Vừa mới nghĩ xong, đang muốn phi thân nhảy khỏi xà nhà, thì có mấy luồng lực đạo ào ào bắn tới.
Tên bắn ra đều nhắm vào Sắt Sắt. Hơn nữa, lần này không chỉ là một mà là bốn mũi tên đồng thời bắn tới, chia ra bắn vào hai vai và hai đùi nàng, may mà không có mũi tên nào bắn vào chỗ yếu hại cả.
Sắt Sắt không dám đỡ thẳng, lại không thể tránh sang trái, nấp sang phải, phía trên lại là nóc nhà, hoàn toàn không thoát được, đành quyết định buông mình nhảy xuống. Nhưng mũi tên đó tốc độ cực nhanh, trong nháy mắt đã lao tớn bắn trúng y phục nơi hai đầu vai Sắt Sắt. Nàng đành bám tay vào xà nhà, cứ thế treo mình lơ lửng trên không.
Sắt Sắt không dám cử động mạnh, chỉ sợ áo toạc ra, sẽ bị nhìn thấy hết, dù gì, nàng cũng là phận nữ nhi. Thấy nàng bị treo như thế, hai vị công tử đứng dưới nhìn nàng vô cùng hào hứng.
“Ồ? Trên xà nhà sao lại có người?” Bạch y công tử khoanh tay cười, thanh âm có phần chế giễu.
Sắt Sắt chưa bao giờ thảm hại và tức giận giống như hôm nay. Có quỷ mới tin được hắn không biết có người trên xà nhà, rồi bắn loạn xạ mà trúng được.
Nàng cúi đầu lạnh lùng nhìn lướt qua hai người phái dưới một lượt, nhưng chỉ một động tác rất nhẹ, y phục trên đầu vai nàng phát ra tiếng xoàn xoạt rất khẽ.
Sắt Sắt tức giận nghiến chặt hàm răng. Lúc này đèn nến trong phòng sáng trưng, chiếc rõ bộ dạng thảm hại của nàng.
“Ồ? Sao lai cũng đeo mặt nạ, không biết mặt mũi thế nào, bọn ta cùng xem sao nhé?” Huyền y công tử đi một vòng quanh người Sắt Sắt, cất giọng đầy hứng thú.
Huyền y công tử nhón chân, giơ tay muốn gỡ mặt nạ của Sắt Sắt, cũng không biết di cố ý hay vô tình mà lại nhảy lên không đủ cao, ngón tay khẽ chạm vào bộ ngực mềm mại của Sắt Sắt.
Sắt Sắt tuy cải nam trang, nhưng vẫn là thân con gái. Bị huyền y công tử sờ một cái như thế, cơn tức bốc lên bừng bừng, không kịp nghĩ nhiều, liền đạp chân ra, đầu ngón chân mang theo tiếng gió sắc lạnh, trong nháy mắt đã tới trước ngực huyền y công tử.
Huyền y công tử không biết bị dọa đến mức ngây người hay vì đụng chạm được nàng mà sướng đến ngẩn ngơ nên cứ đứng đó nhìn ngón tay mình cười nhẹ, trên mặt thoáng ửng hồng, hoàn toàn không hề hay biết nguy hiểm đã tới gần.
Thấy một cước của Sắt Sắt sắp trúng mục tiêu, một bóng trắng bỗng vụt qua, cổ chân nàng liền bị một bàn tay thon dài nắm lấy.
Bên khóe môi bạch y công tử mang nụ cười thoáng ẩn thoáng hiện, đôi mắt đen láy ngưng thần nhìn nàng, lạnh nhạt nói: “Các hạ, đá người là không hay đâu!”
Ngữ khí của hắn rất bình thản, nhưng ánh mắt lại bức người không tha.
Trong lòng Sắt Sắt lạnh ngắt, sự tức giận tuôn trào không tài nào kìm chế được.
“Bỏ ra!” Nàng lạnh lùng nói.
“Nếu ta không bỏ thì sao?!” Hắn ưu nhã nắm lấy cổ chân nàng, cười nhạt, y phục màu trắng không ngừng tung bay theo gió.
Ngữ khí tuy khinh bạc, nhưng khí chất cao quý toát ra từ người hắn khiến đối phương không hề cảm thấy có chút thô lỗ nào. Sắt Sắt lạnh lùng “hừ” nhẹ một tiếng, cổ tay bất ngờ lật lên, hai ngón tay kẹp lại, nhằm huyệt bách hội[3] trên đỉnh đầu bạch y công tử mà chọc xuống. Nếu một chỉ này điểm trúng, bạch y công tử chắc chắn mất mạng.
[3]. Huyệt vị nằm ở điểm lõm ngay trên đỉnh đầu.
Nhưng bạch y công tử chỉ kêu lên một tiếng, nhắm mắt tỏ vẻ bản thân vô cùng sợ hãi, không tránh né cũng không tiếp chiêu, đứng yên như thể đang chờ chết.
Nghĩ tới lời hắn nói trước đó rằng mình không biết võ công, trong lòng nàng thoáng nghi hoặc. Lẽ nào hắn không biết võ công thật và chỉ có thuật bắn tên là chuẩn xác?
Hoặc giả gã bạch y công tử này không phải không biết võ công, mà thậm chí võ công còn cao thâm đến khó lường! Nếu không hắn sẽ không to gan đến vậy, sẵn sàng chờ một chỉ của nàng điểm xuống.
Sắt Sắt bỗng cảm thấy cực kỳ vô vị, liền biến chỉ phong thành vô hình, lướt qua đỉnh đầu bạch y công tử.
Bạch y công tử cảm thấy nguy hiểm đã qua, mở to hai mắt, khóe miệng khẽ cong, nở nụ cười tươi rói. Trong đôi mất đen láy, sóng mắt đã mênh mang.
Sắt Sắt chỉ cảm thấy trái tim mình đập rất nhanh. Cũng chính trong khoảng khắc đó, lòng bàn tay bạch y công tử đột nhiên sử kình, kéo cổ chân Sắt Sắt ra sau, chỉ nghe “xoẹt” một tiếng, áo trên đầu vai Sắt Sắt hoàn toàn rách toạc, lộ ra bờ vai trắng mịn màng. Làn da đẹp như ngọc, tựa băng tuyết mùa xuân ngưng tụ, như ánh chớp phản chiếu trong mắt đám người, ngay cả ánh đèn trong phòng cũng vì thế mà trở nên u ám.
“Ôi da, không ngờ tên tiểu tặc này lại là con cái!” Huyền y công tử kinh ngạc kêu lên.
Bị bất ngờ, Sắt Sắt thực sự cuồng nộ, tia nhìn lạnh lẽo từ ánh mắt trong veo bắn ra bốn phía. Nghe huyền y công tử nói vậy, nàng càng xấu hổ. cái gì mà con cái, con gái đấy có được không, lẽ nào nàng dễ dàng để hắn dùng từ đực cái để hình dung!
Nàng hạ thủ lưu tình, hắn đã không biết ơn, còn cố ý hại nàng bị lộ cả da thịt!
Sắt Sắt buông cánh tay đang bám lấy xà nhà, nhảy thẳng xuống, chiếc chân ngọc đan bị bạch y công tử nắm lấy đá mạnh vào hắn một cái.
Bạch y công tử rất biết phối hợp, giả bộ loạng choạng ngã xoài ra đất. Lúc chân Sắt Sắt nhẹ nhàng tiếp đất, từ trong tay áo nàng liền vung ra hai tấm gấm đoạn, nhắm thẳng vào đèn đuốc phía xa, mang theo làn gió thổi hết toàn bộ nến ở trong phòng.
Trong phòng lập tức tràn ngập bóng tối.
Sắt Sắt cúi người, nhằm chỗ bạch y công tử ngã xuống, giơ tay nắm chặt vạt áo hắn, rồi nhấc cả người hắn lên. Cùng lúc đó, ngọc chỉ nhanh như cắt, điểm vào huyệt đạo trên người hắn. Lần này cho dù hắn có võ công thật hay giả vờ không biết võ công, nàng có thể yên tâm rồi.
“Tất cả lùi ra, nếu không ta sẽ một chưởng đập chết hắn!” Sắt Sắt lạnh lùng cất giọng, cố tình dùng giọng điệu nặng nề, khiến thanh âm của mình trở nên âm hiểm.
Thị vệ nghe vậy đều lùi ra. Thấy một gã thị vệ đang định thắp đèn lên, Sắt Sắt liền “hừ” lạnh một tiếng, ngón tay ngọc ngà bóp lấy yết hầu bạch y công tử, lạnh lùng nói: “Không được thắp đèn! Nếu không ta sẽ chọc mù mắt hắn.” Đầu vai của nàng còn đang lộ ra ngoài kia mà.
“Được, chúng ta không thắp đèn, các ngươi mau lui ra đi.” Thanh âm của huyền y công từ từ trong bóng tối truyền tới, cuối cùng hắn cũng đã hoàn hồn.
Đám thị vệ lập tức y lệnh, nhường đường cho Sắt Sắt.
Sắt Sắt dùng sức kéo bạch y công tử ra cửa, vì đã bị nàng điểm huyệt nên hắn không thể đi được, Sắt Sắt chỉ còn cách lôi cả hắn theo. Trong lúc đó, hai người không tránh khỏi đụng chạm thân thể, thế nên càng khiến nàng thêm xấu hổ và tức giận. Trong lòng Sắt Sắt cảm thấy bản thân mình từ khi sinh ra đến giờ, đây là lúc thảm hại và tồi tệ nhất.
Ra khỏi tòa lầu gác tối tăm, một trận gió mát không biết từ đâu ùa tới, Sắt Sắt liền thấy đầu vai hơi lạnh, lúc này mới kinh hoàng phát hiện ra bờ vai trắng nõn của mình đã lộ ra dưới ánh trăng mờ. Nếu phải mặc thế này ra về, chắc nàng không muốn sống nữa.
Sau lưng nàng còn có huyền y công tử và đám thị vệ đang đi theo từng bước, ánh mắt Sắt Sắt đột ngột lạnh lẽo, nàng không muốn bị bọn người này nhìn thấy hết. Trong lúc không còn cách nào khác, nàng quyết định lột áo của gã bạch y công tử.
Nhưng y phục trên người hắn toàn là nút cài, rất khó cởi. Sắt Sắt phải mất rất nhiều công sức mới cởi được một nút. Vừa thở ra một hơi, nàng liền nghe thấy tên bạch y công tử kinh ngạc nói: “Hiệp nữ, nàng muốn làm gì vậy, cướp của thì cũng đành, nàng còn muốn cướp sắc sao? Ta, ta còn là đồng nam đó, xin nữ hiệp thương ta.”
Dưới anh trăng, đôi mắt đen sâu của hắn nhìn nàng với vẻ cực kỳ đáng thương.
Câu này của hắn chưa khiến Sắt Sắt tức đến chết, nhưng điệu bộ khi nãy nàng giơ tay ra cởi cúc áo hắn thì có nhìn thế nào cũng thành ra nàng cướp sắc.
Ánh mắt Sắt Sắt ngưng lại, lạnh lùng nói: “Câm mồm, còn nói nữa là ta cướp sắc thật đó!” Đời này nàng chưa bao giờ nói ra những lời như thế, thế nên miệng vừa nói xong, hai má đã nóng bừng. Gặp gã bạch y công tử này, coi như nàng xúi quẩy.
Khó khăn lắm mới lột được chiếc áo trắng của hắn, Sắt Sắt nhanh chóng khoác lên, che đi phần da thịt lộ ra ngoài. Sắt Sắt cảm nhận được hơi ấm cơ thể hắn, ấm áp mà dễ chịu qua chiếc áo.
“Đêm nay, ta vốn chỉ định mượn bảo bối của các ngươi, dùng xong sẽ trả lại. Nhưng ngươi đã bắn ta năm mũi tên, ta thấy đám đồ đó coi như để bù vào việc này đi. Bảo bọn chúng gỡ hết các cơ quan trong phủ ra, bản cô nương sẽ rời khỏi đây ngay.” Vừa rồi bạch y công tử không hề khách khí chút nào với nàng, mấy lần đùa cợt khiến nàng xấu hổ thành ra phẫn nộ, có điều nghĩ lại mình vốn là kẻ đến lấy trộm đồ, cũng chẳng hay ho gì, nên nàng không để bụng tính toán nữa.
Bạch y công tử rất biết điều, liền hạ lệnh cho bọn thị vệ gỡ bỏ các cơ quan cạm bẫy ra.
Sắt Sắt cứ thế uy hiếp bạch y công tử mà đi ra từ cửa chính của Tuyền Cơ Phủ. Ra ngoài phủ rồi, không còn những cơ quan quái dị kia nữa, nàng đã được an toàn. Sắt Sắt liền vứt bạch y công tử lại trên phố, khoác áo ngoài của hắn, nhảy lên tường cao thi triển khinh công, bay đi mất. Những thị vệ đi theo sau thấy thế đang muốn đuổi theo, thì bạch y công tử xua tay, nói: “Khinh công của cô ta rất giỏi, các ngươi không đuổi kịp đâu.”
Hắn cười mỉm rồi đứng dậy, phủi lớp bụi đất dính trên người. Huyệt đạo của hắn sớm đã được giải khai, vừa rồi chẳng qua chỉ là phối hợp diễn kịch với Sắt Sắt mà thôi.
“Lầu chủ, sao lại để cô ta đi dễ dàng thế?” Huyền y công tử khoanh tay trước ngực hỏi.
Bạch y công tử quay đầu cười đáp: “Sao hả, Phụng Miên, đừng nói là ngươi đã mê nữ tặc đó rồi nhé? Chẳng qua mới chỉ sờ một cái, ngươi đã hốt hoảng gì chứ? Lẽ nào không nỡ để cô ta đi ư?”
Huyền y công tử chính là cháu đích tôn Phụng Miên của Huyền Cơ lão nhân, nghe vậy liền cảm thấy vô cùng bối rối, ngón tay vừa rồi sờ phải bộ ngực mềm mại của nàng bỗng dần nóng rực lên.
“Cô ta sẽ còn quay lại!” Nét mặt của bạch y công tử đột nhiên ngưng lại, hắn chầm chậm mở tay phải ra, trong lòng bàn tay trắng đẹp như ngọc có một sợi dây bằng vàng lấp lánh, trên đó có móc vào một miếng bài tròn to bằng đồng tiền, có khắc những hình hoa văn trang trí kì quái.
“Phụng Miên, ngươi có biết vật này không?” Bạch y công tử trầm giọng hỏi.
“Của cô ta ư?” Phụng Miên cuối cùng cũng hiểu ra vừa rồi vì sao lầu chủ lại giả vờ như huyết đạo chưa được giải khai, hóa ra là vì muốn lấy trộm đồ trên người cô gái đó.
“Đúng thế, là thứ cô ta đeo trên cổ.” Bạch y công tử cười nhạt đặt tấm thẻ bài bằng vàng vào tay Phụng Miên.
Phụng Miên nương theo ánh trăng, sau khi thấy rõ những hoa văn trang trí kỳ quái trên tấm thẻ bài, sắc mặt đại biến, nói: “Cái này, cái này chẳng phải là tín vật của cướp biển ở Đông Hải?”
Bạch y công tử ngẩng đầu cười nói: “Phụng Miên, ngươi đúng là không hổ danh hiểu rộng biết nhiều. Không rõ vì sao cô gái này lại có tín vật của cướp biển Đông Hải, chuyện này xem ra rất thú vị đây. Chúng ta cũng nên làm quen với cô nàng ấy nhỉ? Ta nghĩ cô ta nhất định sẽ quay lại tìm vật này, lúc đó ngươi chỉ cần nói với cô ta rằng, ta chờ ở Lâm Giang Lầu.” Bạch y công tử nói rồi cười khẽ, quay người bỏ đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.