Dao Quang Mãn Ngân Hà

Chương 4:




7
Sau khi Cung Thu Nguyệt đi, kinh đô như yên ả trở lại.
Ngay cả phụ thân cũng lười mắng ta, thay vào đó là tìm chồng cho ta.
Có kinh nghiệm của hai lần từ hôn, dù thanh danh đã tổn hại nhưng cũng là con gái vợ cả, tốt xấu gì vẫn còn chút tác dụng.
Ông vẫn tìm kiếm dòng dõi hoàng thất cho ta, định tìm một vương gia ở xa hoặc thế tử để gả ta đi, dù sao gió nổi ở kinh thành cũng không đến nơi khác, bao nhiêu lời đàm tiếu cũng sẽ thua trước mặt biển sông núi, mà cũng chỉ cần đối phương cao quý thôi, còn tướng mạo thế nào cũng không nằm trong phạm vi suy nghĩ.
Theo đó thì sẽ dễ tìm rồi.
Một ngày nọ, phụ thân bắt đầu dịu dàng ám chỉ với ta, rằng đã tìm cho ta một mối nhân duyên tốt là phủ An Lăng vương, hi vọng ta có thể nhanh chóng sinh con đẻ cái, ngồi vững vị trí chủ mẫu.
Ta cụp mắt, từ tốn nói: “Nghe nói tuổi của An Lăng vương bằng với phụ thân, đã có mười đứa con trai thành niên, phụ thân bảo con đi làm vợ kế cho người ta, làm mẹ kế cho một đám lớn tuổi hơn con, người không cần mặt mũi à?”
"Hừ! Bây giờ người làm bẩn thanh danh phủ Thái sư là ngươi, đây là mối hôn sự tốt nhất có thể tìm được cho ngươi rồi, ngươi không được phép chất vấn.”
Phụ thân tức giận đặt tách trà xuống.
Ta ngước mắt nhìn ông.
Lúc còn trẻ ông có tướng mạo tuấn tú, là người hiếm có khó tìm.
Nghe nói lúc tới kim điện thi đình, tiên đế rất bối rối vì không biết nên ban ông làm Trạng Nguyên, hay chọn ông làm Thám Hoa.
Về sau, lòng yêu người tài thắng thế, khâm phong ông làm Trạng Nguyên.
Ông đã từng nghĩ phải tận tâm tận lực vì dân, từng vì công bằng trong thiên hạ, vì triều đình mà tuyển chọn nhân tài.
Cũng không biết từ lúc nào, mọi thứ đã thay đổi...
Ta chỉ nhớ là hai đời trước, ông gây sóng gió trong triều, vơ vét mồ hôi nước mắt của nhân dân, liên lụy ta lên lên xuống xuống trong hậu cung, như chó nhà có tang.
Về sau, ta nắm giữ triều chính, thay đổi tốt hơn, nhưng trở ngại lớn nhất lại chính là ông.
Cho nên, ta bắt ông khai đao.
Làm lại một đời, ông đối xử với ta thế nào cũng không quan trọng nữa.
Chỉ là, thi thoảng ta sẽ nhớ về hồi còn bé, dáng vẻ ông từng ôm ta, gọi con ngoan.
Đến mức khi ta làm Thái hậu, từng nuôi một con chó lông xù trắng, cũng gọi nó là Ngoan Ngoan...
Phụ thân tích cực liên lạc với người của phủ An Lăng vương, có lẽ là không bao lâu nữa sẽ bắt đầu bàn chuyện cưới hỏi.
Lưu Thúy gấp đến mức bật khóc.
"Cô nương, sao số người khổ vậy chứ?"
Khổ sao?
Không tính là khổ.
Ta sống ba đời, xét về nghĩa nào đó thì cũng là trường sinh, hơn được rất nhiều người.
Lưu Thúy cắn môi nói: "Cô nương, nếu Đại hoàng tử không tới hỏi cưới thì làm sao bây giờ.”
Ta im lặng.
Nếu anh không đến, có nghĩa là ta không thể vào cuộc trong kinh thành rồi.
Vậy đành phải gả cho An Lăng vương, nghe nói phủ An Lăng vương rất giàu có, hẳn lúc tạo phản có thể mua nhiều lương thảo một chút.
"Đừng nghĩ nữa, thêu thêm mấy cái khăn đi."
Dùng để lau nước mắt, hoặc dùng để lau mồ hôi, cho dù là thế nào, luôn có thể dùng tới.
Lưu Thúy thở dài một tiếng, không thể làm gì hơn ngoài thêu khăn cho đàng hoàng.
Đúng là rất nghe lời.
Đến tối, phụ thân gọi ta tới, nói hôn sự của ta đã định, bảo ta yên tâm chuẩn bị gả.
Ta hỏi: "Là An Lăng vương hay là Đại hoàng tử?"
Mặt ông u ám.
Ta lại chắc chắn được.
"Xem ra, là Đại hoàng tử."
Đột nhiên ông tức giận, tát một phát vào mặt ta.
"Quả nhiên ngươi lắm mưu nhiều kế, nịnh nọt quyến rũ Đại hoàng tử, có phải ngươi cố ý hủy hôn ước với Lục hoàng tử và Cửu hoàng tử không? Sao ngươi có thể cam chịu thấp hèn thế chứ?"
Bàn tay ông lại đánh tới, như bị ta tóm được ngay, ta ngước mắt lên, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào ông.
"Phụ thân ăn nói cho cẩn thận, Đại hoàng tử thì sao, cũng là con trai trưởng của bệ hạ, sao con gái gả cho ngài ấy lại là thấp hèn rồi.”
"Quân mất dạy! Ngươi dám ăn nói với ta như thế à? Trong mắt ngươi có còn người cha này không.”
"Không phải người đã sớm không nhận cô con gái này rồi à? Rốt cuộc sao hôn ước của con bị hủy, phụ thân thật sự không biết sao?”
Ông mím chặt môi, không nói một lời.
Ta hất tay ông ra, chỉ cảm thấy nhàm chán.
Ông biết mà, chỉ vờ như không biết thôi.
Đời thứ nhất, lúc ta g i ế t ông, đã từng hỏi ông, rằng sao mẹ vừa mất, ông lại như biến thành người khác?
Khi ấy đầu ông đầy m á u, cả người chật vật, nhưng vẻ mặt lại hận đến cực điểm.
"Mày khắc c h ế t mẹ mày, hại tao góa vợ, mỗi lần nhớ tới vợ chồng tao vốn có thể ân ái cả đời, nhưng đều là vì mày, mới âm dương cách biệt, tao liền hận không thể..."
Lời nguyền rủa đằng sau, thoáng chốc ta không nghe thấy nữa...
Ta chỉ nghĩ, thì ra là thế, thì ra đây là nguyên nhân ông hận ta.
Năm đó, có một đạo sĩ đi ngang qua cửa, mẫu thân thấy tò mò nên đã mời người đó vào đoán mệnh cho chúng ta.
Khi ta chơi đùa ở đầu đường, từng trông thấy đạo sĩ kia đùa giỡn phụ nữ, liền nói thẳng lão không phải người tốt.
Có lẽ vì thế đã chọc người kia ghét.
Lão phán người cả nhà ta đều tốt số, nhất là nói Cung Thu Nguyệt là số phượng hoàng quý không gì bằng.
Khi đến phiên ta thì lại làm vẻ đăm chiêu, dưới sự thúc giục không ngừng của mẹ ta, mới lo lắng nói trong số ta có sát, sẽ khắc cha khắc mẹ khắc chồng khắc con...
Mẹ ta lập tức quát lớn.
Tên đó nói lý lẽ biện hộ cho mình, nói mình cũng không muốn đắc tội quý nhân, thật sự là không muốn trông thấy người ta vì ta mà nhà tan cửa nát...
Các kiểu đằng sau, ta không nhớ rõ nữa.
Ta chỉ nhớ là mẫu thân nhíu mày nói người đó xúi quẩy, bảo là không tin lời người đó nói.
Mãi đến về sau, khi người một x á c hai mạng, c h ế t trên giường sinh.
Mà ánh mắt phụ thân nhìn ta càng trở nên lệch lạc...
Ông yêu chiều vợ lẽ, yêu thương Cung Thu Nguyệt, duy chỉ có bé gái mồ côi mẹ như ta là bị ghẻ lạnh...
Nhưng tính ta ngang ngược từ bé.
Người bên ngoài càng muốn ta lụi bại trong bùn thì ta càng muốn nở thành một đóa hoa trong đất bùn, sống kiêu hãnh, tự tại.
8
Sau khi ta và phụ thân nói rõ, ông bèn trở mặt, cấm túc ta ở trong phủ.
Có điều, ta không nghe lời ông.
Ta leo tường ra ngoài.
Hôm nay chợ la ngựa có đàn ngựa do người Hồ gửi đến.
Ta chọn trúng một con ngựa cao lớn.
Vào lúc đang muốn thanh toán thì có người nói chen vào: "Ta muốn con ngựa này.”
Là Cửu hoàng tử.
Ta đặt ngân phiếu vào trong tay tiểu thương rồi đưa tay dắt ngựa đi ngay.
Cửu hoàng tử không nhường chút nào, ra tay đoạt với ta.
Ta vượt lên trước leo lên ngựa, từ trên cao nhìn xuống hắn.
"Vậy thì thi đấu một trận, nếu điện hạ thắng, con ngựa này tôi đưa cho điện hạ, điện hạ dám không?"
"Không biết tự lượng sức mình, bản cung sẽ để cô thua tâm phục khẩu phục.”
Hắn cũng lên ngựa.
Chúng ta cùng chạy ra khỏi thành, bắt đầu đua ngựa trên đồng cỏ trống trải.
Gió thổi phật phật như đang kéo theo hồn phách của ta.
Ta cảm thấy vô cùng thoải mái, ta phải cảm ơn Cung Thu Nguyệt đã để cho ta sống lại, một lần nữa có được thân thể trẻ trung như vậy, và vẫn chưa mất đi tất cả, ta nghĩ, nhất định lần này ta sẽ nắm lấy nhiều thứ hơn.
Ta và Cửu hoàng tử ngang tài, hắn hùng hục tiến lên, ta cũng chẳng kém là bao.
Nhưng phía trước nhanh chóng cùng đường, còn có một khe nứt, khe nứt như một cái miệng rộng, cắn nuốt mọi vật sống.
Ta lì lợm kéo dây cương ngựa lên, dẫn tuấn mã nhảy vọt lên trên...
Sau lưng tiếng gào tức giận không kìm được của Cửu hoàng tử: "Cung Dao Quang! Cô điên rồi!"
Đúng thế!
Ta điên rồi!
Ngươi dám liều với người điên không?
Sau khi ta đáp xuống thì xông thẳng về phía trước, hệt như một tia sáng.
Rất lâu sau, ngựa dừng lại, ta xuống ngựa nằm trên đồng cỏ, kệ nó thong thả ăn cỏ.
Qua thêm lúc lâu nữa, Cửu hoàng tử tới.
Hắn cưỡi ngựa dạo quanh ta, nghiến răng nghiến lợi nói: "Cô không muốn sống nữa sao?"
Ta mở mắt ra, mỉm cười.
"Điện hạ, ngựa của tôi không thể đi cùng người rồi."
"Bản cung thèm vào ngựa của cô, cô chờ đó, Bạch Vân Đạp Ô của bản cung luôn thắng được cô."
Ngày thứ hai.
Hắn thật sự đã cưỡi Bạch Vân Đạp Ô đến so tài với ta.
Lần này, ta thua.
Ta giơ dao lên đ â m về phía ngựa của ta.
Cửu hoàng tử túm lấy cổ tay ta, giận dữ mắng: “Cô điên rồi à?”
"Thua rồi, tôi không cần nữa!"
“Vớ vẩn, thắng thua chỉ là chuyện bình thường."
"Nhưng đối với tôi mà nói, thua sẽ mất mạng."
Ta đổi tay cầm dao, đ â m về phía cổ ta, nháy mắt khi hắn lơ đãng túm lấy một cánh tay khác của ta, ta nghiêng người tránh đi, cánh tay đổi hướng nhanh chóng đ â m về phía cổ con ngựa.
M á u tươi trào ra, phun đầy mặt ta và hắn.
Ngựa ngã xuống, trong mắt có nước mắt.
Trong m á u tươi, Cửu hoàng tử căm phẫn lắc lắc vai ta.
"Cung Dao Quang, mẹ nó cô bị điên à!"
Trong vệt m á u, ta cười.
Đúng thế!
Ta điên rồi.
Ta thấy hơi khó hiểu, sao phụ thân yêu thương Cung Thu Nguyệt, Lục hoàng tử yêu Cung Thu Nguyệt, Cửu hoàng tử cũng bị cô ta hấp dẫn.
Ta không tranh nổi với cô ta, nhưng ta lại muốn khiến cô ta khó chịu.
Ngày đó, Cửu hoàng tử nhìn ngựa rồi lại nhìn ta, mấy lần giơ lao lên muốn g i ế t ta, mấy lần tức đến độ dậm chân.
Cuối cùng hắn ném con dao đi, nói là tha cho cái mạng quèn của ta, sau đó hốt hoảng rời đi.
Ta chăm chú vào bóng lưng của hắn, khóe môi hơi nhếch lên.
Xem đi, Cung Thu Nguyệt, cô đang học ta, ta cũng đang học cô này.
Mà lần này, có vẻ là ta thắng.
Rất lâu, rất lâu sau, có một cái khăn rơi lên mặt ta.
Ta lấy khăn xuống, thấy được gương mặt gầy gò của Đại hoàng tử.
"Cô giở trò."
"Có tác dụng là được."
Anh nhíu mày, khóe môi mấp máy, xong vẫn chẳng nói gì.
Đợi ta lau khô mặt xong, anh lập tức nhìn ta, mặc dù không nó lời nào nhưng sự tiếc nuối khó mà kìm được.
Ta bình tĩnh nói: "Tôi vẫn chưa đặt tên cho nó."
"Cái gì?"
"Không có tên thì chính là súc vật, g i ế t thì g i ế t thôi, không có tình cảm."
Đại hoàng tử suy nghĩ, cười nói: "Cô có thể gọi ta là Ninh Tiêu, Ninh trong an ninh, Tiêu trong tiêu dao tự tại."
Ta kinh ngạc, sao anh lại nói ra tên của mình.
Anh cười nói tiếp: "Ta có thể gọi muội là A Dao không?"
A Dao...
A Dao...
Mẫu thân từng gọi ta như thế.
Đó là chuyện từ rất lâu về trước rồi, lâu đến mức ta sắp không nhớ rõ nữa.
Ta chợt nghĩ đến, sao Cung Thu Nguyệt không đưa chúng ta quay về khi còn nhỏ nhỉ, vậy ta sẽ có cơ hội tạm biệt mẫu thân, cũng có cơ hội thay đổi vận mệnh của người.
Nhưng sau này ta lại nghĩ, có lẽ cô ta sợ ta nhân lúc cô ta còn bé, g i ế t c h ế t cô ta...
Ta thản nhiên nói: "Một cái tên mà thôi, điện hạ cứ tự nhiên."
Đôi mắt lạnh lùng của Ninh Tiêu nhìn vào người ta.
"Ta vốn định chờ phong ba lắng lại rồi mới tìm lệnh tôn xin cưới, không ngờ lệnh tôn lại nóng vội đến vậy...”
"Sớm hay muộn, điện hạ đã tới rồi, Dao Quang cũng không oán."
"Muội có!" Anh chắc chắn.
Ta không muốn tranh luận với anh, đứng dậy rời đi.
Đi một lúc lâu, ta thấy xe lăn của anh ở đây.
Vào giây phút ấy, vậy mà ta lại thấy hơi thương anh.
Anh như thế này, sao có người yêu chứ?
Nếu có một ngày, anh thật sự yêu một người, cô nương anh yêu bỏ đi, anh cũng chẳng thể đuổi theo.
Thật đáng thương!
Ta lắc đầu, rồi gạt anh sang một bên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.