Đạo Thuật Trên Đầu Lưỡi

Chương 25:




Nói thì nói vậy thôi, trẻ con vô tội. Rất có khả năng nữ quỷ bị oan uổng bôi đen, Cố Trường Sinh không thể mặc kệ bọn họ. Để làm rõ nguyên nhân mọi chuyện, Cố Trường Sinh ra ngoài cổng lớn, nhưng chưa về hẳn.
Cố Trường Sinh ẩn thân, ở phụ cận gần nhà Lâm Hoành Phát ôm cây đợi thỏ. Quả nhiên một lúc sau, Lâm Hoành Phát ‘bị bệnh nằm viện’ và vợ hắn xuất hiện.
Bảo mẫu trong biệt thự ra đón, ba người đứng ngoài cửa trao đổi gì đó. Cố Trường Sinh đứng hơi xa, chỉ nghe loáng thoáng.
Lần đầu chơi trò lén lút, chưa chuẩn bị kỹ.
Cũng may không phải không có cách khác, Cố Trường Sinh xoa lỗ tai: “Mi châu loan thượng lâm mặc nương, bầu trời thánh mẫu thành tương trợ. Dưới tòa nhị đem nghe phái, mắt nhìn ngàn dặm thuận phong nhĩ.”
Mở mắt thần linh nhĩ, Cố Trường Sinh tai thính mắt tinh trong khoảng thời gian ngắn. Nghe trộm người ta nói chuyện trong biệt thự là chuyện nhỏ, đại tài tiểu dụng. Cho dù là động tĩnh ở xa ngàn dặm, chỉ cần cậu động tâm niệm cũng có thể nghe được.
“Tiên sinh, phu nhân?” Bảo mẫu có chút nghi hoặc. Tiên sinh và phu nhân không cần ở bệnh viện dưỡng bệnh sao?
Phùng Ngọc Lan kéo tay chồng, miễn cưỡng cười: “Bọn tôi nghe nói Cố đại sư không nhận ủy thác, thật sự không yên lòng, dứt khoát về xem thế nào.”
“Là chúng ta cư xử không đúng, không nên vì lý do sức khỏe mà không tự mình đón tiếp đại sư. Có lẽ đại sư từ chối do cảm thấy chúng ta làm chậm trễ ngài ấy.” Lâm Hoành Phát làm bộ làm tịch thở dài, vẻ mặt buồn sầu, ánh mắt lại tràn đầy tàn nhẫn.
Nếu không phải thuật sĩ liên hệ trước đó đột nhiên mất liên lạc, hắn đã không thèm kêu người tìm tên Cố đại sư chó má.
Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt!
Đáng thương tấm lòng cha mẹ thiên hạ.
Bảo mẫu không phát hiện điểm bất thường, vội an ủi: “Đại sư chỉ là nói bản thân kém cỏi, có lẽ thực lực ngài ấy không đủ thật, nên mới không dám nhận việc.” Vị Cố đại sư còn quá trẻ, chỉ tầm hơn hai mươi tuổi. Người trẻ tuổi thiếu kinh nghiệm, không đối phó được lệ quỷ là chuyện bình thường.
Thực lực thấp kém?
Người trẻ tuổi nhưng nổi danh, tên tuổi có tiếng trong giới, sao không thể bắt được một tiểu quỷ.
Nói trắng ra là nhìn ngứa mắt, không muốn hỗ trợ thôi.
Lâm Hoành Phát im lặng không nói thêm, cùng vợ vào nhà. Tiên lễ hậu binh, trong lòng hắn sớm đã hạ quyết tâm.
Đại sư cũng là thân thể phàm thai. Biết đối phó với quỷ quái, nhưng có thể ngăn được đao thương sắc bén?
Cố Trường Sinh lặng lẽ theo dõi, nghe toàn bộ đối thoại của họ, cũng nhìn kỹ tướng mạo đôi vợ chồng này.
Gương mặt hung sát, tàn nhẫn ác độc.
Nghiệt nợ trên người Lâm An Thọ đúng là bị họ làm liên lụy.
Lúc nhìn sang Phùng Ngọc Lan, ánh mắt Cố Trường Sinh sáng lên, hèn gì cậu không phát hiện nữ quỷ, thì ra trốn trong trang sức của Phùng Ngọc Lan.
Trên cổ tay Phùng Ngọc Lan có đeo một vòng ngọc bích trong suốt, là một món đồ cổ lâu đời. Vật như vậy, rất thích hợp cho quỷ quái vật tinh trú ngụ, không chỉ có thể lợi dụng bề mặt vòng ngọc để che lấp quỷ khí, mà còn chứa được hồn thể. Vòng ngọc này là đồ tốt quý hiếm.
Vì nó mà cậu không phát hiện nữ quỷ đang bám theo vợ chồng Lâm Hoành Phát. Cố Trường Sinh chỉ quan sát vòng cổ bông tai, hoàn toàn bỏ qua phần tay áo Phùng Ngọc Lan, đúng lúc bị viên kim cương trên nhẫn phản quang ánh sáng làm chói mắt, giúp cậu phát hiện ra nó.
Phép ẩn thân của Cố Trường Sinh chỉ có tác dụng che đậy thân thể, chứ ánh mắt thì không. Cậu nhìn chằm chằm vòng tay, lâu đến mức bất thường. Chương Hân Vũ biết mình bị lộ, chủ động chui ra.
Lặng im không tiếng động rời khỏi vợ chồng Lâm Hoành Phát, Chương Hân Vũ bay tới trước mặt Cố Trường Sinh: “Đại sư hẳn đã biết tôi không hại người.”
Sau khi biến thành quỷ, cô từng nghe qua tên tuổi Cố Trường Sinh, biết cậu không lạm sát người vô tội, vậy nên không sợ hãi. Chỉ là lời đồn không đáng tin lắm, Chương Hân Vũ vẫn duy trì cảnh giác, nếu cảm thấy không đúng lập tức bỏ chạy.
“Chưa từng hại người.”
Cho đến tận bây giờ, đối với người Lâm gia, cùng lắm cô chỉ hù dọa một chút. Cô vẫn giữ được lý trí, không bị cừu hận che mờ đầu óc. Hồn khí của Chương Hân Vũ rất thuần khiết, không nhiễm màu đen. Thậm chí trên người cô còn có một sợi công đức. Tuy chỉ là một sợi đã đủ chứng minh nhân phẩm của cô. Phàm là người bại hoại, dù cố gắng làm từ thiện bao nhiêu cũng không thể nhận công đức.
Lâm Hoành Phát toàn nói lời khách sáo, chả đáng tin.
Một người mang công đức, sao có thể lấy oán trả ơn với người hứa hẹn sẽ chiếu cố nửa đời cha mẹ mình?!
“Thật ra Lâm Hoành Phát từng kêu người mời tôi giúp đỡ.” Cố Trường Sinh đột nhiên mở miệng.
“Việc này tôi biết, lúc hắn gọi điện cho Lục Đức Thành, tôi ở ngay bên cạnh.” Nếu không lúc nhìn thấy Cố Trường Sinh, cô đã chẳng cảnh giác: “Hình như ngài đã từ chối. Vì việc này, Lâm Hoành Phát vô cùng tức giận, đập vỡ một bộ ấm trà, nói rằng muốn làm ngài đẹp mặt.” Kẻ địch của kẻ địch chính là bằng hữu.
Chương Hân Vũ có ý nhắc nhở, Cố Trường Sinh đương nhiên nghe hiểu. Dưới tình huống mang tâm tư riêng vẫn chịu nhắc cậu cẩn thận, rất khó có được. Nhỡ cậu sợ bị Lâm Hoành Phát trả thù, quay đầu đối phó với cô ấy thì sao.
Đây là một cô gái tốt.
Cố Trường Sinh cảm thấy dạo này mình rất nhàn rỗi, vậy thì không nên lãng phí thời gian nữa: “Không biết cô Chương có đồng ý hợp tác với tôi, vừa lúc tôi đang thiếu một ủy thác.”
“Hợp tác?” Chương Hân Vũ sửng sốt, hiểu ý của Cố Trường Sinh, cô vội vàng gật đầu.
Thật ra ban đầu khi biết được chân tướng, cô đã nghĩ đến việc tìm thuật sĩ. Nhưng cô không biết ai là lừa đảo hay có bản lĩnh thật. Người duy nhất cô biết tên là Cố Trường Sinh, trùng hợp khi đó Lâm Hoành Phát đã kêu người đi mời cậu trước. Cô đành phải bỏ qua, tính tự mình báo thù.
Không ngờ cơ hội chủ động đưa tới cửa, đương nhiên Chương Hân Vũ không bỏ qua. Dù sao hồi còn sống cô chăm chỉ làm việc, tài sản để lại khá nhiều, chừa đủ tiền dưỡng lão cho cha mẹ, còn lại làm thù lao trả Cố Trường Sinh chắc là đủ.
Đạt thành hợp tác, Chương Hân Vũ không quay về nhẫn, một người một quỷ về nhà Cố Trường Sinh, Chương Hân Vũ đem chuyện mình từng trải qua kể lại.
“Lúc trước cứ tưởng vận khí của tôi quá kém nên mới gặp tai nạn xe cộ. Người xui xẻo uống nước lạnh cũng có khả năng bị sặc chết. Lý do bị tai nạn và cấp cứu thất bại nên qua đời, tương đối hợp lý. Nên tôi không hoài nghi gì cả.”
Cố Trường Sinh nhìn linh hồn mờ ảo giả ngồi mà ngứa mắt, đốt một chú hương đơn giản có lợi cho quỷ. Nhận đồ bổ dưỡng, cuối cùng Chương Hân Vũ cũng hiện ra thực thể, ngồi xuống đàng hoàng.
Cười nhẹ cảm kích, Chương Hân Vũ hoài niệm sờ ghế sô pha đang ngồi, tiếp tục nói: “Không biết tại sao sau khi chết quỷ sai không tới mang tôi đi. Tôi trôi nổi trên không trung, nhìn bác sĩ lấy nội tạng, còn cảm thấy bản thân làm được chuyện tốt. Nếu cấy ghép thành công, coi như tôi vẫn còn một tia sinh mệnh, đối với cha mẹ tôi là an ủi cực lớn.”
“Nhưng cha mẹ tôi vẫn khóc lóc đau khổ, họ mang phần cơ thể còn lại đi hỏa táng, chưa tới mấy ngày đã gầy mất hình người. Tôi không yên lòng, cứ mãi bám theo họ.” Chương Hân Vũ vén lọng tóc bên má ra sau tai, thở dài: “Rồi người được nhận tạng đến thăm họ, an ủi chăm sóc họ. Tôi vô cùng cao hứng, không phải vì họ báo đáp, mà là khách khứa tới nhà, giúp họ phân tán lực chú ý, tránh đắm chìm trong bi thương. Hai vợ chồng già đã lớn tuổi, đau thương quá độ đối với thân thể không tốt, tôi sợ họ chịu không nổi.”
“Vì có tật giật mình, vợ chồng Lâm Hoành Phát không chỉ đến một lần, còn thường xuyên tới cửa, hứa sẽ chiếu cố cả đời cha mẹ tôi. Lúc đó tôi rất cảm kích. Cũng không biết thế nào, có lẽ do ý trời, vào một lần họ đến thăm, tôi đột nhiên muốn đi theo bọn họ, đến nhà họ nhìn đứa trẻ mang trái tim của tôi. Ai ngờ trên đường về thì nghe được toàn bộ sự thật.”
“Lâm Hoành Phát đã tìm trái tim thích hợp rất lâu, nhưng vẫn luôn thất vọng. Tôi từng ký đơn xác nhận hiến tạng, một năm trước thì hắn phát hiện tim tôi có tỷ lệ tương thích cao. Nhưng tôi còn trẻ, hắn sợ con mình chờ không kịp, vì thế tỉ mỉ bố trí để tôi bị tai nạn xe cộ. Để che đậy mục tiêu và nhiễu loạn hướng điều tra của cảnh sát, hắn cố tình tạo tai nạn giao thông liên hoàn bất ngờ, dùng mạng người khác bù vào. Có tôi xen lẫn trong đó là được.”
“Hắn vô cùng cẩn thận, sợ sau tai nạn tôi vẫn còn sống, sắp xếp thêm bác sĩ đứng gần đó. Chờ tai nạn xảy ra, tên bác sĩ giả bộ đi ngang qua, nhiệt tình tham gia giúp đỡ, nhưng kỳ thật là chặt đứt tia hy vọng cuối cùng. Lặng lẽ ám hại, khiến mọi người tưởng rằng do tai nạn gây thương tích quá nặng, bệnh viện cứu không nổi là chuyện bình thường, không trách được ai.”
Nói đến đây, Chương Hân Vũ buồn cười, cười đến mức rơi nước mắt: “Bọn họ không đành lòng để con trai chết sớm, vì thế quay sang hại tôi, khiến cha mẹ tôi người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh. Đáng thương cha mẹ cái gì cũng không biết, còn đem lòng cảm kích người ta.”
Quỷ không có nước mắt, trừ khi oán hận cực điểm.
Mỗi một giọt nước mắt đều tiêu hao năng lượng linh hồn. Chương Hân Vũ khóc một chút liền dừng lại, lau khô nước mắt.
Cô còn muốn giữ sức lực để báo thù, bản thân không thể bi lụy quá lâu.
“Anh Cố, mau mở cửa, em đưa đồ ăn khuya cho anh nè!” Du Tri Nhạc xách thức ăn tự mở cửa vào nhà: “Ặc, anh có khách hả?”
Chương Hân Vũ vừa nhận được hương khói, tạm thời hiện hình. Vậy nên lúc Du Tri Nhạc vào thì thấy cô ấy.
Không đúng nha, nửa đêm nửa hôm sao có cô gái nào dám ở nhà đàn ông xa lạ. Khoảng cách hai người ngồi xa nhau, không có sự thân mật, cũng không giống bạn gái anh Cố lắm.
Đặt đồ ăn xuống, Du Tri Nhạc đến gần mới phát hiện, cô gái này sắc mặt trắng xanh, rõ ràng không phải người sống. Biết mình quấy rầy việc làm ăn của Cố Trường Sinh, Du Tri Nhạc vội giải thích: “Chị gái xinh đẹp, anh Cố của em là người rất có uy tín. Đừng để ý em, là em vô nhầm. Tạm biệt anh, em đi trước!” Nói xong, Du Tri Nhạc rối loạn bỏ chạy.
Bị gián đoạn, Chương Hân Vũ hơi chững lại, bình ổn lại cảm xúc bản thân: “Chuyện là như vậy. Tôi sẽ không hại người vô tội, tôi chỉ lợi dụng đứa bé nhà họ Lâm để dọa cha mẹ bé, chứ không thực sự làm gì. Nhưng tôi cũng không muốn bỏ qua cho bọn chúng. Hy vọng kẻ ác bị công lý lôi ra ánh sáng, để hắn gặp báo ứng.”
“Không quấy rầy đại sư dùng bữa khuya, tôi về chỗ vợ chồng Lâm Hoành Phát đây, kẻo bọn họ tạo bất lợi cho ngài.” Vừa vặn hấp thu xong chú hương, Chương Hân Vũ bay đi. Vợ chồng bọn họ tàn nhẫn ác độc, cái gì cũng dám làm.
Chương Hân Vũ muốn dùng ưu thế quỷ hồn để mật báo. Cô là người biết giữ lời, nói là làm.
Sáng sớm hôm sau, Cố Trường Sinh vừa mở quầy bán đồ ăn sáng được một lúc, thì thấy Chương Hân Vũ hoảng hốt bay đến gần.
“Đại sư, tôi thấy Lâm Hoàng Phát lấy súng lục giấu dưới gầm giường trong nhà. Hắn hóa trang thành phụ nữ, cầm súng đi về hướng nhà ngài.”
… Già đầu rồi mà còn giả gái, điên thế?!
Nghĩ đến cảnh Lâm Hoành Phát trang điểm thành một cô gái dịu dàng, tay Cố Trường Sinh run rẩy, đánh rơi bánh bao xuống đất. Cậu chưa kịp nhặt lên, một con chó hoang đã chạy tới cạp bánh bỏ chạy. Cố Trường Sinh mặc kệ nó, vội vàng đóng quầy: “Mọi người giải tán, tôi có việc gấp nên hôm nay đóng cửa.” Tránh ngộ thương người vô tội.
Thông báo của Cố Trường Sinh khiến đám người xếp hàng bắt đầu nhốn nháo, không chịu rời đi.
“Ông chủ nếu có chuyện gấp thì đi đi, quầy của cậu để chúng tôi tự trả tiền tự mua, bán hết thì để xe đẩy chỗ bác bảo vệ đằng kìa, cậu thấy sao?”
Trong đám người bỗng có người hét to, mọi người tưởng Cố Trường Sinh không đồng ý. Lỡ có người không trả tiền cậu cũng không biết, chẳng phải lỗ vốn à.
Ai ngờ Cố Trường Sinh nghe xong, không nói hai lời liền bỏ quầy, trực tiếp bỏ chạy.
Tin tưởng bọn họ đến vậy á?
Các khách hàng tràn ngập cảm động, hạ quyết tâm sẽ trả tiền đủ không thiếu một đồng, thậm chí vài người đứng ra giám sát những người khác mua đồ ăn.
Cố Trường Sinh hoàn toàn không biết những việc này, cậu chỉ lo chạy.
Tất nhiên phải chạy, người ở đây nhiều như vậy, vạn nhất Lâm Hoài Lâm phát điên chém trúng người xung quanh thì sao, ảnh hưởng đến mạng người đấy.
Đi mua đồ ăn còn phải để mạng lại, trên thế giới chẳng có bữa sáng nào quý hóa đến thế. Lòng dạ Cố Trường Sinh không ác đến mức lấy người khác làm bia chắn đạn.
Khách không chịu đi, tất nhiên cậu đi. So với mạng người, dăm ba đồng bạc không đáng giá bằng.
Cũng không biết là vận khí tốt hay kém, Cố Trường Sinh chạy đúng đường, chạm mặt Lâm Hoàng Phát.
Cách thật xa, Cố Trường Sinh đã thấy một bà bầu đang chậm chạp đến gần. Sợ đụng phải người ta, Cố Trường Sinh vội né qua một bên.
“Hắn là Lâm Hoành Phát, đại sư mau chạy đi!” Nữ quỷ bay theo phía sau, nhìn thấy bà bầu, gấp đến mức phát khóc.
Sao vẫn gặp nhau là thế nào, rõ ràng trước đó Lâm Hoàng Phát đi hướng khác mà.
Cố Trường Sinh nghe vậy nhìn kỹ lại, lúc này mới phát hiện, bà bầu trước mặt đúng là Lâm Hoành Phát cẩn thận giả trang. Nhớ lại vóc dáng Lâm Hoành Phát, hắn có bụng bia, muốn giả gái chỉ có thể giả làm bà bầu.
Chắc là thiên phú dị bẩm, Lâm Hoành Phát giả trang rất giống, nếu không nhờ Chương Hân Vũ nhắc nhở, có lẽ cậu đã tưởng thật.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.