Đạo Thuật Trên Đầu Lưỡi

Chương 57:




Là ai mua quần áo mới cho cậu?
Không thể nghĩ ra được đối tượng thích hợp, Cố Trường Sinh sử dụng biện pháp loại trừ.
Còn chưa nghĩ ra, Cố Trường Sinh nhận được điện thoại của ba mình. Chẳng lẽ là ba mẹ mình thật, Cố Trường Sinh vừa nghi ngờ vừa nhận cuộc gọi.
“Mày lại gây chuyện gì hả?” Thằng nhãi ranh, âm thanh ba Cố ẩn nhẫn sự tức giận.
Cố Trường Sinh khó hiểu: “Cái gì là cái gì?” Dạo này cậu có chọc phải phiền toái đâu.
‘Tổ sư gia lại báo mộng.” Ba Cố cực lực khống chế thái độ bản thân, thanh âm thấp xuống: “Trong mộng ngài ấy mắng ba mẹ mày có sinh mà không dưỡng.” Sinh mà không dưỡng nghĩa là gì, nghĩa là đẻ con mà không thèm chăm sóc dạy bảo.
Tức vãi!
Cùng mẹ nó cực khổ nuôi thằng nhãi ranh tới lúc trưởng thành, sao lại thành không dưỡng không dạy? Nhớ lại việc lần trước, ba Cố càng nghĩ càng cảm thấy sai sai: “Mày nói mau, có phải gần đây mày làm chuyện gì đen tối xấu xa?” Tổ sư gia thấy mày còn có thể cứu vớt,cho nên không thẳng tay trừng phạt mày?
Cố Trường Sinh mờ mịt, càng nghe càng ngơ ngác. Giọng nói ba Cố bình tĩnh nhưng ẩn chứa lửa giận chờ phun trào, bản năng cầu sinh khiến cậu tự động giải thích: “Ba, con không làm gì cả. Không tin thì ba kiểm tra đi. Gần đây con vội xử lý một án tử, toàn làm việc dưới mí mắt cảnh sát, ba không tin con thì phải tin cảnh sát chứ. Chẳng lẽ con làm gì sai bọn họ lại khoanh tay đứng nhìn? Dù quản không được cũng sẽ gọi điện cho ba báo một tiếng.”
“Ba xem đúng không? Không tin thì ba gọi hỏi Tần Dực đi, con vừa hợp tác với anh ta xong.” Tần Dực chính là người cậu cho mượn một hạt đậu. Quan hệ giữa hai nhà Tần Cố không tệ lắm, ngày xưa ba cậu và ba Tần Dực là bạn học.
Nghe vậy, ba Cố cũng bình tĩnh lại, hắn hỏi: “Vậy dạo này con có thấy chỗ nào khác thường không?”
“Khác thường?” Cố Trường Sinh theo bản năng nhìn về phía tủ quần áo, theo thái độ của ba, có vẻ không phải ba mẹ mình mua. Cố Trường Sinh hơi do dự: “Đúng là có tý khác thường.”
Nam tử hán đại trượng phu ấp a ấp úng làm cái gì? Ba Cố nóng nảy, vội vàng hỏi cung: “Khác thường chỗ nào?”
Ba Cố nghe Cố Trường Sinh kể chuyện tủ đồ, trong lòng sinh ra một ý tưởng lớn mật, chẳng lẽ Tổ sư gia thật sự không có ý khác, sinh mà không dưỡng ý là hắn không mua quần áo cho con trai?
Cẩn thận ngẫm lại, trong Nông Gia Nhạc có mấy đứa trẻ giúp việc, họ thường mua quần áo cho bọn trẻ. Nhưng bọn trẻ đứa lớn nhất mới mười tuổi, còn đang học cấp hai, nhỏ nhất mới năm sáu tuổi, không được người nhà mua đồ mới cho mặc. Còn con của hắn đã ra xã hội nhiều năm…
Ba Cố có chút buồn bực, trừ suy đoán này, hắn không tìm thấy lý do nào khác. Với tính cảnh giác của Cố Trường Sinh, cho dù ngủ như chết, nhưng nếu không phải người thân quen hoặc quỷ gì đó, động tác chuyên nghiệp không gây tiếng động cỡ nào đều khiến nó bừng tỉnh. Chứ đừng nói đổi cả tủ quần áo mới, muốn không tỉnh cũng khó.
Tổ sư gia cho đồ, chắc chắn là thứ tốt. Ba Cố thấy mình bị ăn chửi quá đáng giá.
Cố Trường Sinh nghe ba Cố phân tích, cảm thấy hơi lố, chợt cậu nhớ lại việc hôm qua ông Trần nhét cho cậu một bao lì xì siêu lớn, lại nhịn không được chần chừ.
Vì thấy cậu mặc quần áo không vừa người, ông Trần nhầm tưởng kinh tế của cậu gặp khó khăn, cố ý cho một bao lì xì lớn. Nhưng Tổ sư gia thì không thể nhầm, chưa kể mình cao lên là do kim quang của Tổ sư gia. Theo tính cách của ngài, không chừng là do nhìn ngứa mắt quần áo của cậu nên trực tiếp bỏ quần áo mới vào tủ.
Cũng không phải là không có khả năng.
Cố Trường Sinh không rối rắm nữa. Nói với ba mình thêm hai câu rồi cúp điện thoại, Cố Trường Sinh dâng hương cho Tổ sư gia. Trong khi thắp nhang, cậu nói suy nghĩ của mình về tủ quần áo mới một lần, tượng thần không có phản ứng dị thường, nghĩa là ngài ấy đồng ý với suy đoán của cậu.
Thật sự là Tổ sư gia, Cố Trường Sinh càng thêm kiên định, quyết tâm tích cóp tiền bạc, nhang chóng mua tượng vàng và bàn thờ xịn xò cho Tổ sư gia. Cậu cao hứng nấu nướng một bữa tiệc siêu xa hoa dâng cho Tổ sư gia để biểu đạt lòng biết ơn. Vì thế mà suýt chút nữa trễ giờ chiêu quỷ buổi tối.
May mà đồng hồ báo thức cài hồi trưa kịp thời vang lên. Cố Trường Sinh vội vàng nấu nốt đống đồ ăn, dọn dẹp sơ nhà cửa, thay đồ rồi xuống lầu. Ngồi ghế sau xe, dì nhỏ của Trình Nguyệt, Tống Thanh Vận ngượng ngùng nói: “Nhà chị tôi đột nhiên có khách, mong đại sư không để ý.”
Mời người ta đến nhà chiêu quỷ cần tránh mặt người ngoài. Bọn họ vốn cũng tính như vậy, nhưng thân phận vị khách này đặc biệt, không tiện đuổi đi.
Sợ Cố Trường Sinh tức giận, Tống Thanh Vận vội giải thích: “Cậu ta là người theo đuổi Nguyệt Nguyệt, muốn gặp mặt Nguyệt Nguyệt một lần.”
Từ nhà Cố Trường Sinh gia đến Trình gia mất khoảng mười lăm phút. Thừa dịp lúc này, Tống Thanh Vận tóm tắt đơn giản mọi chuyện từ đầu tới đuôi.
“Cậu chàng này rất thích Nguyệt Nguyệt, nhưng khi đó Nguyệt Nguyệt không muốn yêu đương cho nên từ chối cậu ta theo đuổi. Cơ mà cậu ta không chịu bỏ cuộc. Sau khi Nguyệt Nguyệt qua đời, cậu ta nghĩ không thông. Thậm chí còn nói muốn minh hôn với Nguyệt Nguyệt, về sau sẽ chiếu cố chị tôi và anh rể.” Cô và chị cô đều rất cảm động.
“Ban đầu chị tôi thấy cậu ta không đáng tin, cũng sơ liên lụy cậu ta. Nhưng cậu ta nói mình không thể yêu ai khác, cả đời này người duy nhất muốn cưới chỉ có Nguyệt Nguyệt. Chưa kể Nguyệt Nguyệt ở dưới đó một mình sẽ cô đơn tịch mịch, con bé cũng sẽ lo lắng cho cha mẹ mình. Chị và anh rể nghe vậy có chút dao động.” Tống Thanh Vận khẽ nhíu mày. Không biết vì sao, rõ ràng chàng trai này có vẻ thâm tình sâu đậm, thậm chí không ngại cùng người chết kết hôn, nhưng cô không có hảo cảm với hắn.
“Không biết cậu ta nghe ngóng từ chỗ nào, biết chúng tôi tính chiêu hồn Nguyệt Nguyệt. Vì thế muốn chính miệng hỏi ý kiến của Nguyệt Nguyệt, xem con bé có nguyện ý ở bên cậu ta hay không. Chị tôi nghe vậy thì mềm lòng đáp ứng.” Thật ra mọi người đều nhìn ra, hắn nghĩ đại sư họ mời tới là kẻ lừa đảo. Nhưng thấy hắn có lòng tốt nên chị cô không đành lòng từ chối.
“Nếu cậu ta có thái độ không tốt, hoặc gây trở ngại đến ngài, đại sư không cần quan tâm mặt mũi của chúng tôi, cứ nói thẳng một tiếng, tôi mặc kệ cậu ta nói gì cũng sẽ mời cậu ta ra ngoài.” Biểu tình Tống Thanh Vận ánh lên sự kiên định. Cô tuyệt đối không để bất cứ ai phá hư nghi thức chiêu hồn Nguyệt Nguyệt.
Cố Trường Sinh nghe thế, trong lòng hiểu rõ: “Yên tâm, người khác không thể ảnh hưởng đến tôi đâu.”
Chờ tới tiểu khu, vào thang máy lên lầu, còn chưa vào cửa, Cố Trường Sinh đã cảm giác được âm khí bên trong nhà. Âm khí cách cánh cửa tỏa ra cực nồng, bên trong không chỉ có quỷ, mà cảm xúc của quỷ đang cực kỳ kích động.
Khi quỷ kích động sẽ mất lý trí. Nếu quỷ đủ mạnh, mất đi lý trí sẽ làm hại con người. Sợ xảy ra chuyện gì, cửa vừa mở ra, Cố Trường Sinh liền nhanh chóng bước vào.
Cảnh tượng bên trong khiến Cố Trường Sinh mở to mắt.
Một chàng trai trẻ tuổi ngồi trên sô pha đang an ủi đôi vợ chồng trung niên. Tướng người vợ có nét giống Tống Thanh Vận, Cố Trường Sinh liếc mắt đã đoán được thân phận của ba người này.
Đến gần hơn, cậu nhìn tướng mạo người nam trẻ tuổi, hai má hóp lại, xương gò má cao ngất, là kẻ không đáng tin. Giữa lông mày mang sát khí, trong mắt ẩn hung quang, khẳng định tay người này có dính mạng người. Trong lúc hắn an ủi còn đang lột vỏ quả khô, trên bàn chất đống vỏ hạt, nhiều nhất là vỏ hạt dẻ cười. Cố Trường Sinh nhíu mày, đang an ủi ăn ăn cái gì. Nhà người ta có con gái qua đời, hắn thích con gái người ta, người bình thường đau buồn còn không đủ, chứ đừng nói vui vẻ?
Nếu hắn thật sự thương tâm, trong lúc ăn uống sẽ làm theo bản năng chọn loại hạt khác. Bản năng là cách thể hiện nội tâm rõ ràng nhất.
Cố Trường Sinh nhìn nữ quỷ trên người hắn đang liều mạng cào cấu chửi bới ầm ĩ, còn có gì không hiểu?!
“Chu Hạo tên chết tiệt, đồ hung thủ giết người, hại tao xong còn mặt mũi lừa gạt ba mẹ tao hả!”
“Mẹ đừng tin hắn, hắn là kẻ lừa đảo, căn bản không hề có ý tốt. Hắn là tên tiểu nhân, là tội phạm giết người, hắn giết con gái hai người đấy, ba mẹ đừng tin hắn!”
Nữ quỷ gào thét bên cạnh, không ai có thể nghe được giọng của cô. Biết rõ điểm này, nhưng cô không hề bỏ cuộc.
Cố Trường Sinh hướng nữ quỷ gật gật đầu: “Trình tiểu thư.”
“Đại sư tới rồi?” Thấy em gái mình đi phía sau Cố Trường Sinh, Tống Thanh Âm vội vàng đứng dậy, trên mặt hiện vẻ vui mừng có chút chần chừ, hơn nửa ngày mới hỏi: “Đại sư vừa nói Trình tiểu thư, có phải con gái tôi ở ngay bên cạnh?”
Không đợi Cố Trường Sinh trả lời, Tống Thanh Âm thấp giọng lẩm bẩm: “Chắc chắn là con, là con luyến tiếc không muốn rời xa ba mẹ.” Thanh âm mang chút chút nghẹn ngào. Nghe vợ nói, người đàn ông trung niên bên cạnh mong đợi nhìn về phía Cố Trường Sinh, hy vọng cậu nói một câu khẳng định.
Cố Trường Sinh gật đầu: “Trình tiểu thư đang đứng bên cạnh hai người.”
Tống Thanh Âm vui quá bật khóc, khóe mắt người đàn ông trung niên cũng ướt át. Nữ quỷ lơ lửng bên cạnh dừng động tác, tỏ vẻ không thể tin nổi. Riêng người nam trẻ tuổi trên mặt tỏ vẻ cao hứng, nhưng ánh mắt nhìn Cố Trường Sinh như kẻ lừa đảo.
Diễn, diễn tiếp đi!
- -----oOo------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.