Đạo Thuật Trên Đầu Lưỡi

Chương 62:




Dưới quặng mỏ chật hẹp, bóng tối cắn nuốt mọi thứ.
Lối đi yên ắng, một phần nóc bị sụp hoàn toàn, vừa vặn có dàn giáo chống đỡ, giúp Ngô Gia Hưng và Lưu Kim Căn có một không gian nhỏ để sống sót. Nhưng Ngô Gia Hưng xui xẻo bị cây gỗ nhọn đầu đâm xuyên bụng. Bị thương và xuất huyết nhiều, hy vong cứu sống Ngô Gia Hưng gần như bị dập tắt.
“Kim Căn, anh nói xem có phải tôi không sống nổi?” Sợ vết thương nặng thêm, Ngô Gia Hưng không dám động đậy. Cơ thể hắn suy yếu, nói chuyện tốn sức, gắng gượng nửa ngày mới bật ra vài thanh âm nhỏ xíu. Nhưng trong không gian nhỏ, hai người ngồi gần nhau, vẫn nghe rõ được.
“Đừng nói bừa.” Lưu Kim Căn an ủi nói: “Cứu hộ sẽ đến sớm thôi, nói không chừng đợi chút nữa chúng ta sẽ được cứu ra ngoài.”
“Không có việc gì, nhất định sẽ không có việc gì.” Lưu Kim Căn vừa nói cho Ngô Gia Hưng nghe, cũng nói cho chính mình nghe.
“Anh nói đúng, chúng ta chắc chắn sẽ không sao. Tôi không thể bỏ cuộc.” Lời nói của Lưu Kim Căn tiếp thêm sức mạnh cho Ngô Gia Hưng.
Hai người ở cùng một thôn sơn, cùng nhau lớn lên từ nhỏ, còn thân hơn anh em, cứ an ủi nhau như vậy qua hai ngày. Dưới mỏ không có đồ ăn, cũng không có nước. Ban đầu hai người dựa vào nước tiểu kiên trì, về sau không còn nước tiểu thì cố chịu đựng. Miệng đắng lưỡi khô, hơi hé môi một chút là cảm giác được vị máu tươi tanh tưởi.
Lại qua hai ngày, Ngô Gia Hưng sắp kiên trì không nổi. Vết thương trên người hắn quá nghiêm trọng, hít thở khó khăn. Tình huống của hắn vô cùng bất lợi, hoàn cảnh dưới quặng mỏ quá ác liệt, nóng nực khiến miệng vết thương trên người Ngô Gia Hưng bắt đầu bốc mùi thối.
Vài lần, Lưu Kim Căn tưởng hắn đã chết.
Đói khát ăn mòn lý trí Lưu Kim Căn. Ngô Gia Hưng suy yếu căn bản không phát hiện, ánh mắt anh em tốt của mình dần biến đổi.
“A —” Lưu Kim Căn bừng tỉnh: “Tôi xin lỗi.” Lưu Kim Căn ôm lấy đầu lẩm bẩm: “Tôi không cố ý, tôi không còn biện pháp khác.”
Nếu có thể, hắn thực sự không muốn xuống tay với anh em thân thiết. Nhưng hắn không thể chết được. Niếp Niếp còn nhỏ như vậy, lại có bệnh, hắn chết rồi ai sẽ chăm sóc con bé?
Gia Hưng không thể sống nổi.
So với hai người cùng chết, còn không bằng, còn không bằng… Lưu Kim Căn cầm dao nhỏ tùy thân thường dùng để cắt dây thừng, dưới ánh mắt bàng hoàng của Ngô Gia Hưng, run rẩy giơ tay, cắt miếng thịt đầu tiên.
“Có lần đầu tiên, sẽ có lần thứ hai, lần thứ ba, thứ tư.” Giọng nói Ngô Gia Hưng vô cùng bình tĩnh: “Một ngày hắn chỉ ăn một miếng nhỏ, đảm bảo duy trì mạng sống của mình là ngưng. Tôi biết, hắn ôm tâm lý cầu may, biết đâu chúng tôi vẫn có thể cùng nhau được cứu thoát.”
“Thật ra tôi không trách hắn.” Thấy Cố Trường Sinh tỏ vẻ nghi hoặc, Ngô Gia Hưng giải thích: “Dưới tình huống như vậy, đổi lại là tôi sẽ chọn làm giống hắn.” Dù sao mình cũng chịu không nổi, nếu có thể đưa cơ hội sống sót cho người anh em, ăn thì ăn.
“Điều tôi hận là,” Ngô Gia Hưng mất bình tĩnh, vẻ mặt vặn vẹo: “Phần tiền bồi thường.”
Hắc khí trên người Ngô Gia Hưng quay cuồng, một lúc sau hắn mới bình tĩnh lại, tiếp tục nói: “Quặng mỏ xảy ra tai nạn, người nhà nạn nhân đều được nhận tiền bồi thường.”
“Tôi không có vợ, trong nhà chỉ có cha mẹ già. Bọn họ không biết chữ, cả đời ở trong núi, không xem TV không đọc báo chí, không thể biết chuyện của tôi. Công ty quyết định cử người đem tiền tới. Nhưng nhà tôi ở khe suối, đường xá khó đi. Lưu Kim Căn nói trong lòng hắn hổ thẹn, nguyện ý dẫn đường miễn phí giúp công ty. Người công ty cử đi đang đau đầu cái này, đương nhiên không từ chối. Ai biết chờ tới chân núi, người đưa tiền đi không nổi nữa. Thế là Lưu Kim Căn chủ động yêu cầu hỗ trợ nốt việc còn lại. Người công ty vốn do dự, nhưng cả đoạn đường Lưu Kim Căn biểu hiện rất khá, lại nhiều lần bảo đảm sẽ đưa tiền tận tay cha mẹ của tôi. Người công ty suy nghĩ mãi, cuối cùng vẫn đồng ý.”
Nói đến đây, cảm xúc của Ngô Gia Hưng lại bất ổn: “Lưu Kim Căn đồ súc sinh!” Ngô Gia Hưng nghiến răng nghiến lợi: “Hắn trộm lấy phần lớn, chỉ để lại một ít tiền cho cha mẹ tôi. Hắn nói là tiền này do tôi làm công tích góp, nhờ hắn mang về cho họ. Dụ cha mẹ tôi phối hợp quay video, nói là quay cho tôi xem, để tôi an tâm.”
Nếu hắn đưa đủ tiền cho họ, nói dối khiến họ nghĩ rằng Ngô Gia Hưng còn sống thì không sao, đó là hảo tâm.
Lưu Kim Căn lừa cha mẹ hắn, nuốt tiền bồi thường. Tuy số tiền đó Lưu Kim Căn không cầm đi ăn chơi đàng điếm, mà dùng để chữa trị trả tiền thuốc men cho con gái. Nhưng cha mẹ hắn đã già, không có tiền, cũng không còn con trai, sau này họ dưỡng lão thế nào?
Rất nhiều lần Ngô Gia Hưng nhịn không được muốn giết Lưu Kim Căn. Nhưng vừa thấy cô bé ngoan ngoãn từng gọi mình là chú, hắn không ra tay được.
Hắn hận, hận bản thân không đủ tàn nhẫn, lại hận Lưu Kim Căn quá tàn nhẫn.
Hai người họ chơi thân với nhau từ nhỏ, tình huống trong nhà đối phương đều biết. Cha mẹ Lưu Kim Căn đều không còn, vợ sau ly hôn chưa bao giờ quay về. Khi Lưu Kim Căn ra ngoài làm công đều nhờ hàng xóm thay nhau giúp đỡ chăm con gái. Lưu Kim Căn cũng thường gửi tiền về trả tiền chăm sóc.
Nếu Lưu Kim Căn chết, không có tiền, một ngày hai ngày, hàng xóm xuất phát từ hảo tâm còn hỗ trợ. Nhưng thời gian dài sẽ gặp khó khăn. Tình thương của con người là hữu hạn. Đặc biệt cô bé bị bệnh nặng, việc chăm sóc rất phiền phức. Không có thù lao, không ai có đủ kiên nhẫn chăm sóc cô bé.
Hai chân cô bé bị liệt, không thể rời xe lăn. Mất cha là mất đi chỗ dựa, liệu cô bé có thể sống nổi đến lúc trưởng thành.
Do dự tới lui, Ngô Gia Hưng do dự đến hôm nay.
“Đại sư,” Ngô Gia Hưng nhìn về phía Cố Trường Sinh: “Tôi có thể nhờ ngài, giúp tôi mang khoảng tiền bồi thường về cho cha mẹ tôi không?”
Sợ Cố Trường Sinh không đồng ý, Ngô Gia Hưng vội vàng bổ sung: “Tôi có thể chạy việc vặt cho ngài. Tôi rất chăm chỉ, cái gì cũng làm được.” Hắn chưa từng đi học, cơ mà hắn từng nghe nhân viên tạp vụ kể chuyện xưa, biết quỷ cũng có thể làm người hầu. Loại chuyện xưa này thật hay giả thì chưa biết, nhưng đó là thứ duy nhất hắn có.
“Không nhờ ngài dùng thủ đoạn gì cả, ngài chỉ cần nói cho Lưu Kim Căn biết sự tồn tại của tôi.” Chỉ cần biết hắn còn trên trần thế, mặc kệ Lưu Kim Căn xuất phát từ áy náy hay sợ hãi, đều sẽ trả tiền bồi thường. Hắn lấy tiền vì chữa bệnh cho con gái, biết trên thế giới thực sự có quỷ, còn liên tục bám theo hắn muốn trả thù, vì con gái, hắn sẽ chọn trả tiền.
“Vạn nhất chọc tôi nóng nảy, trực tiếp bắt con gái hắn đi, hắn có khóc cũng không biết đi đâu tìm.” Nói vậy thôi chứ không làm nổi, Ngô Gia Hưng lộ nụ cười hiền lành.
Cố Trường Sinh đáp ứng thỉnh cầu của hắn: “Nhưng tôi không thiếu người hầu, giải quyết xong thì anh đi đầu thai luôn nhé. Ở lại nhân thế quá lâu không tốt cho anh, cũng không tốt cho quỷ.” Ngô Gia Hưng có chút do dự, cảm thấy không tốt lắm. Cơ Cố Trường Sinh nhắc lại lần nữa, Ngô Gia Hưng đành gật đầu: “Chỉ cần ngài thấy ổn là được.”
Một người một quỷ đi thẳng đến nơi tạm trú của Lưu Kim Căn.
Bừng tỉnh từ ác mộng, Lưu Kim Căn ngủ không nổi, thái dương thình thịch đau đớn. Hắn đè trán nhéo mạnh, trở mình, động tĩnh đánh thức đứa bé nằm trên giường.
Vì tiết kiệm, họ không thuê phòng khách sạn, mà bỏ ra hai trăm đồng thuê một căn phòng chật chội ở ngoại thành, trong phòng chỉ có một cái giường nhỏ. Cũng may bây giờ trời còn nóng, ngủ trên mặt đất sẽ không bị cảm. Lưu Kim Căn không lãng phí tiền mua giường xếp, nằm thẳng xuống đất ngủ.
Làm như vậy được cái tiết kiệm, nhưng bất tiện là ở chung một phòng nhỏ, làm gì cũng ảnh hưởng lẫn nhau.
Dù Lưu Kim Căn đã cố gắng nhẹ nhàng vẫn gây tiếng động đánh thức con gái.
“Ba ba, có phải ba lại mơ thấy ác mộng?” Cô bé giấc ngủ nông, hiện tại là giữa trưa, xe cộ bên ngoài đi tới đi lui ồn ào. Gần đấy còn có chợ bán thức ăn, âm thanh rao bán hàng vang vọng. Buổi tối còn đỡ, chứ ban ngày cô bé ngủ không yên: “Đừng gạt con, con thấy ba đang ngủ thì tỉnh dậy la hét nhiều lần rồi.”
“Ba ba bị yểm đó. Trước đây lúc con gặp ác mộng dọa tỉnh, bà Lưu bảo con bị yểm, kêu con niệm ‘A di đà phật’, niệm mấy lần là tốt. Ba ba thử xem.”
Bà Lưu chính là mẹ Ngô Gia Hưng.
Lưu Kim Căn lòng đầy áy náy. Nhưng đối mặt với đôi mắt trong suốt của con gái, hắn không dám nói thật, đành dỗ nói: “Ba ba biết rồi, Niếp Niếp ngoan ngủ tiếp đi. Ba ba ra ngoài mua đồ ăn, nấu cơm cho con.” Từ bệnh viện về quá mệt, giữa trưa hai người đều chưa ăn cơm.
Ở chợ bán thức ăn, Lưu Kim Căn chọn hai loại rau dưa, mua chút trái cây. Do dự một hồi, cuối cùng cắn răng đến quầy bán thịt.
Hắn có thể không ăn thịt, nhưng con gái cần bổ sung dinh dưỡng đầy đủ.
“Ê, anh bị sao thế hả?” Chủ quầy thịt dừng động tác chặt thịt, khó chịu nhìn nhìn về phía Lưu Kim Căn: “Muốn nôn thì đi chỗ khác phun. Nôn ở đây là sao hả? Ảnh hưởng việc buôn bán của tôi!”
“Nhìn khỏe mạnh, không giống người bị bệnh. Tự dưng nôn ói là sao, cố tình à? Người ta nhìn vào tưởng thịt nhà tôi không tươi mới, thối đến nỗi buồn nôn.”
Lưu Kim Căn vội vàng xin lỗi: “Là tôi có vấn đề, không phải tại thịt của anh có…” Còn chưa nói xong, dạ dày Lưu Kim Căn lại quặng chặt, nhịn không nổi lại phun ra.
“Xin lỗi xin lỗi, tôi đi ngay.” Lưu Kim Căn che miệng quay người. Ông chủ há hốc mồm, hét lên hỏi: “Anh không cần thịt hả?” Chặt nhỏ hết rồi.
“Muốn muốn muốn. Bao nhiêu tiền?” Lúc này Lưu Kim Căn mới nhớ chuyện mua thịt, vội vàng lấy bóp tiền.
“Chín tệ năm, tròn mười tệ đi, tôi còn phải dọn cái đống ô uế của anh.” Coi như hôm nay mình xui xẻo, mặt ông chủ đen thui.
Lưu Kim Căn trả tiền, cầm thịt vội vàng rời đi.
Cố Trường Sinh cùng Ngô Gia Hưng đến nhà trọ Lưu Kim Căn đang ở, không tìm thấy hắn. Trong khoảng thời gian này Ngô Gia Hưng liên tục bám theo phía sau Lưu Kim Căn, tương đối nắm rõ giờ giấc làm việc và nghỉ ngơi của hắn. Đoán hắn có thể đang ở ngoài chợ, dẫn Cố Trường Sinh đến đó.
Hai người đứng xa xa trong góc chợ, nhìn chuyện vừa xảy ra trước quầy bán thịt.
Biểu tình Ngô Gia Hưng phức tạp.
Vài lần trước mua đồ ăn, Lưu Kim Căn chưa từng đến gần quầy bán thịt. Chỉ toàn mua rau dưa trái cây, một chút hải sản liền về. Bởi vậy hắn không phát hiện phản ứng dị thường của Lưu Kim Căn.
- -----oOo------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.