Đạo Thuật Trên Đầu Lưỡi

Chương 68: Phần 17:Cá hầm ớt




Việc kiếm tiền chỉ cần không vi phạm thiên lý, đa phần Cố Trường Sinh đều không từ chối.
Chưa kể đây là Du Tri Ngã giới thiệu với cậu, khẳng định người ủy thác là người bình thường, không mang lòng dạ đen tối hiểm độc.
Du Tri Ngã thấy Cố Trường Sinh tỏ vẻ hứng thú, tiếp tục nói: “Sếp tổng họ Triệu, xưng hô thế nào cũng được. Hắn thì thích người khác gọi mình là sếp Triệu.”
“Người này làm ăn khá tốt, nhân phẩm không tồi, biết uống nước nhớ nguồn. Sau khi dựng nghiệp vẫn luôn đầu tư phát triển quê nhà. Vừa qua mới bỏ tiền túi ra để tu sửa đường xá dưới quê, nói là thông đường xong sẽ tiện di chuyển hơn. Đồng hương muốn ra ngoài buôn bán thổ sản vùng núi, hoặc mua sắm mang về cũng dễ hơn. Đây vốn không phải chuyện xấu.”
Không phải chuyện xấu, mà chính là chuyện cực tốt!
Cố Trường Sinh càng nguyện ý nhận này ủy thác.
Du Tri Ngã kể tiếp: “Nhưng công nhân đang thi công được một nửa, người trong thôn đột nhiên phát hiện, phần mộ tổ tiên nhà sếp Triệu bị sụp một góc.”
Người làm ăn phần lớn đều tránh né vấn đề cần kiêng kỵ. Mộ tổ tiên xảy ra vấn đề không phải là việc nhỏ. Hơn nữa, việc làm ăn gần đây của sếp Triệu cũng có chút không thuận lợi, hai chuyện này liên hệ với nhau khiến sếp Triệu cảm thấy có gì đó không đúng, muốn tìm đại sư đến xem.
Đại sư nổi tiếng nhất thành phố A chính là Cố Trường Sinh. Vài năm trước Cố Trường Sinh chưa nổi tiếng như vậy, đa phần người ta chỉ nhắc tới ba Cố. Nhưng giờ ba Cố đã lui về dưỡng lão, Cố Trường Sinh dần dần tỏa sáng, giá trị trên thị trường bắt đầu hiện rõ. Triệu tổng từng bỏ ra rất nhiều tiền để nghe ngóng, tiếc là mãi chưa có tin tức.
Vất vả hao hết tâm tư mãi mới biết người hợp tác với mình quen biết Cố đại sư, liền vội vàng nhờ vả.
Cố Trường Sinh nghe xong, lập tức quyết định nhận ủy thác. Hẹn thời gian gặp mặt, Du Tri Ngã giới thiệu hai người với nhau, hoàn thành nhiệm vụ thì thoái lui.
Sếp Triệu là một người đàn ông trung niên, bụng bự đầu hói. Chuẩn ngoại hình của một ông sếp trong mấy bộ phim truyền hình đang chiếu gần đây.
Thấy Cố Trường Sinh đến, sếp Triệu nhiệt tình đón tiếp, hai người cũng không nói nhiều, trực tiếp xuất phát đi về quê sếp Triệu.
“Người anh em, tất cả nhờ vào chú.” sếp Triệu có thể làm ăn phát đạt như bây giờ phần lớn dựa vào thời trai trẻ biết vận dụng quan hệ để làm giàu, hắn rất hiểu đạo lý đối nhân xử thế. Ngồi cùng nhau một chuyến xe, quan hệ hai người từ mới lạ khách sáo biến thành Triệu đại ca Cố lão đệ.
Quê quán sếp Triệu không xa thành phố A, chỉ cách một huyện nhỏ ngay bên cạnh. Đến nơi, thời gian còn sớm, sếp Triệu tính mời Trường Sinh ăn một bữa cơm, rồi nghỉ ngơi bồi dưỡng tinh thần đầy đủ xong ngày mai ra đầu bờ ruộng xem tình huống. Hắn tuy gấp, cơ mà bỏ công mài dao sẽ chẻ củi nhanh hơn.
Nhưng Cố Trường Sinh trẻ tuổi, tinh thần dồi dào, muốn lên núi luôn. Sếp Triệu cầu còn không được, không nói gì nữa, kéo theo thân thể mệt mỏi, mang theo hai ba người cùng thôn lên núi.
Có lẽ do mấy ngày trước mới mưa, đường núi có chút lầy lội. Sếp Triệu vừa đi vừa coi chừng Cố Trường Sinh, sợ đại sư mình vất vả mời về bị trượt chân ngã lăn xuống núi. Thoại nhìn Cố Trường Sinh có vẻ không giống người hay đi đường núi.
Ai ngờ Cố đại sư trắng trẻo thư sinh đi đường núi như giẫm trên đất bằng, không kém người miền núi đi đường chút nào. Ngược lại sếp Triệu nhiều năm sống trong thành phố sung sướng đã quen, không cẩn thận trượt chân lảo đảo, suýt nữa thì ngã sấp mặt. May mà có Cố Trường Sinh kịp thời duỗi tay đỡ mới không bị sao.
Cao nhân quả là cao nhân.
Sợ bóng sợ gió một hồi, sếp Triệu móc khăn tay lau mồ hôi, thầm than không nên nhìn mặt bắt hình dong.
||||| Truyện đề cử: Nhan Tiểu Thư, Em Mãi Là Người Tình |||||
Cố Trường Sinh không cần ai hỗ trợ, nhưng mấy người sếp Triệu dẫn theo biết đâu có tác dụng. Bọn họ còn mang theo vài dụng cụ đặc biệt.
Nông thôn ngày xưa lưu hành việc thổ táng. Dù bây giờ quy định nhà nước không cho phép vẫn còn nhiều người ngầm trộm đào mộ. Bởi vậy trên ngọn núi thường có thể thấy vài cái mồ bằng đất. Mộ tổ tiên Triệu gia nằm ở giữa sườn núi.
Phần mộ tổ tiên thường có người tới chăm sóc nên không quá hoang vu, điều này khiến góc bị sụp xuống kia trông khá khác biệt.
Trước mộ có một số đồ cúng, dấu vết nhang cắm trong lư hương còn mới. Thấy ánh mắt Cố Trường Sinh dừng ở chỗ đồ cúng, sếp Triệu đang nghỉ ngơi vất vả giải thích: “Sau khi phát hiện mộ tổ tiên xảy ra vấn đề, trưởng bối trong nhà liền lên núi bái tế.” Sợ tổ tiên trách tội, nói lời xin lỗi mong tổ tiên thông cảm.
Cố Trường Sinh gật đầu, biểu tình trên mặt như cũ không thay đổi. Sếp Triệu rất giỏi nhìn sắc mặt đoán ý, cũng không rõ cậu đang nghĩ gì. Hắn có chút nóng nảy, nhịn không được hỏi: “Chú có thể nhìn ra nguyên nhân không.”
“Chú xem, có phải phần mộ tổ tiên bị như vậy là do ảnh hưởng phong thủy?” Nếu không trong khoảng thời gian này sao hắn làm gì cũng không thuận lợi. Sếp Triệu lại hỏi: “Có nên sửa phong thủy, hoặc dứt khoát dời mộ sang vị trí khác có phong thủy tốt hơn?” Bây giờ phải làm sao nói một câu xem nào! Sếp Triệu chảy mồ hôi đầy trán.
“Không, không cần phiền như vậy.” Cố Trường Sinh xua tay. Cậu đang tính nói tiếp, một người đứng bên cạnh sếp Triệu hơi do dự nói: “Anh, có chuyện này không biết có nên hay không.”
Người miền núi này là anh em họ không cùng chi với sếp Triệu. Quan hệ hai người thân thiết, biết em họ không phải người tùy tiện, nếu không liên quan đến mộ tổ tiên chắc chắn không mở miệng vào lúc này. Sếp Triệu ý bảo hắn nói tiếp.
Được đại ca cổ vũ, người miền núi mới tiếp tục nói: “Hai ngày trước lúc em lên núi, có thấy mấy con cá gần đó leo núi.” Việc này quá kỳ quái, hắn chưa dám nói với ai. Cá rời nước sao có thể còn sống!
Chứ đừng nói leo núi.
Sợ sếp Triệu không tin, người miền núi còn nhấn mạnh: “Thật đó, anh, em thật sự thấy. Em còn đi theo chúng, nhìn bọn chúng bò nửa ngọn núi, nhảy vào hồ nước phía sau núi, im lặng một lúc sau thì em rời đi.”
“Anh, có phải cá này có liên quan đến phần mộ tổ tiên của chúng ta?” Nếu không tại sao cá lại có hành động khác thường.
Bị hắn nói như vậy, sếp Triệu bắt đầu hoài nghi, nhịn không được nhìn về phía Cố Trường Sinh xin giúp đỡ. Chuyện này cần giao cho người chuyên nghiệp, sếp Triệu hỏi: “Chú xem chuyện này là thế nào?”
Cá leo núi?
Cố Trường Sinh không nghĩ theo hướng thần quái, cậu lấy điện thoại ra tra Weibo, bấm vào Weibo tạp chí vạn vật của chính phủ, phóng to một tấm ảnh đưa cho người miền núi xem: “Có phải cá di chuyển như thế này?”
Người miền núi cẩn thận nhìn vài lần, xác định không có gì khác biệt, lúc này mới dám khẳng định: “Đúng rồi. Chính là loại cá này!”
Cố Trường Sinh bình tĩnh thu nhỏ tấm ảnh, nội dung miêu tả xuất hiện. Sếp Triệu thò đầu qua nhìn, đọc nội dung Weibo: “Cá rô đồng, sinh mệnh cứng cỏi, có khả năng di cư từ ao hồ này sang ao hồ khác bằng cách vượt cạn bò trên mặt đất, nhất là trong mùa mưa.
Sếp Triệu lập tức đen mặt, tức giận trợn mắt liếc thằng em: “Thiếu kiến thức sẽ gây nhầm lẫn tai hại, làm anh sợ gần chết!” Hai ngày trước cũng là lúc trời đổ mưa, phù hợp với tập tính di chuyển tìm nhà mới của cá rô đồng.
Đều lướt Weibo, giữa người với người sao lại chênh lệch dữ vậy?
“Nhìn người ta mà học hỏi, lúc lướt Weibo bớt xem tin bát quái và minh tinh đi. Rảnh thì đọc thêm phổ cập khoa học, đỡ phải bị hù dọa sợ hãi linh tinh.”
Sếp Triệu lớn hơn người miền núi mười mấy tuổi, rất có quyền uy. Gọi là đại ca chứ thật ra không khác gì trưởng bối. Người miền núi bị giáo huấn đến mức liên tục gật đầu, không dám nói sếp Triệu cũng thiếu kiến thức như mình, liều mạng thề thốt khẳng định sau này sẽ đọc nhiều thông tin bổ ích. Nói xong hắn liền rút điện thoại ra, bấm theo dõi official weibo tạp chí vạn vật, dùng hành động thực tế thể hiện thái độ bản thân.
Sếp Triệu lúc này mới vừa lòng. Nếu cá rô đồng lên bờ không liên quan đến phần mộ tổ tiên, vậy không cần chú ý nhiều. Hắn lại nhìn về phía Cố Trường Sinh, chờ Cố Trường Sinh nói tiếp chuyện vừa nãy.
Nhìn đầu nhang đã tàn, Cố Trường Sinh hỏi: “Lúc lên núi có ai mang nhang theo không?”
“Có có có.” Một thôn dân lấy ba lô trên vai xuống, cầm hương nến tiền giấy bên trong đưa cho cậu: “Đem theo bấy nhiêu, nếu không đủ để tôi gọi điện cho người dưới núi lấy thêm.”
Bịch nhang này còn nguyên tem, có phải ăn mỳ đâu, tất nhiên là đủ. Cố Trường Sinh xé mở bịch, đưa sếp Triệu ba cây nhang.
“Đi bái lạy.” Tuy không rõ ý tứ Cố Trường Sinh, sếp Triệu vẫn nghe lời đốt nhang, cung kính lạy tổ tiên, rồi cắm nhang vào lư hương.
Chờ nhang cháy gần hết, Cố Trường Sinh đến gần nhìn đầu cây nhang, có chút dở khóc dở cười.
Khi người ta dâng hương, phần nhang bị cháy sẽ hình thành nhang cuốn tàn, giúp dự báo nhiều sự việc. Là tai họa bất ngờ hay may mắn, phần cuốn tàn đều sẽ nhắc nhở. Chỉ cần hiểu cách xem đầu nhang là có thể phân biệt được.
Sếp Triệu thắp nhang, cuốn tàn nhang hai dài một ngắn. Hai cuốn tàn nhang có chiều dài gần bằng nhau, không có một cao một thấp. Cuốn tàn nhang còn lại chỉ ngắn hơn hai centimet. Đây là hương tăng phúc điển hình.
Ý nghĩa như tên, hương tăng phúc dự báo sẽ có chuyện tốt xuất hiện trong tương lai gần. Hiển nhiên, nếu phần mộ tổ tiên Triệu gia thực sự bị hỏng phong thuỷ, sếp Triệu làm con cháu hậu đại, nhang hắn thắp sao có thể được như vậy?
Đừng nói hương tăng phúc, chỉ cần không cháy thành cái hương miệng lưỡi, hương đồ tang, đều được xem là tốt.
Đặc biệt là hương đồ tang. Cuốn tàn nhang của hương đồ tang rất giống hương tăng phúc, đều là hai dài một ngắn, chỉ có chiều dài và độ ngắn là khác nhau. Đừng coi thường điểm này. Hương tăng phúc là chuyện tốt, nhưng hương đồ tang thì không. Khi nào thì cần mặc đồ tang? Chỉ có trưởng bối của người thắp nhang qua đời. Hương đồ tang chuyên dự báo về cái này.
Vậy nên khi thấy cuốn tàn nhang ra hai dài một ngắn, Cố Trường Sinh sợ xem không chuẩn, nói sếp Triệu thắp nhang thêm lần nữa.
Cũng may vẫn là kết quả tốt.
Khi nhang được đốt lên, tàn không rụng xuống thành tro mịn mà vẫn giữ gần như nguyên vẹn phần tàn. Phần tàn đó cuốn lại thì được gọi là nhang cuốn tàn (cuốn tàn nhang).
- -----oOo------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.