Đạo Thuật Trên Đầu Lưỡi

Chương 77:




“Sư phụ, nhiêu đây đã đủ chưa?” Trong nhà, nam thanh niên cầm một chén trà nhỏ hỏi. Trong chén trà chứa đầy máu.
Trong phòng chỉ có một người, màn hình di động và máy tính tối om, người thanh niên hỏi vậy lẽ ra không có ai trả lời, thế mà khi hắn vừa dứt lời, một âm thanh già nua lập tức vang lên, mang vẻ vội vàng: “Đủ rồi đủ rồi. Mau bỏ hạng trụy vào đi.”
Người trẻ tuổi nghe vậy, vội tháo mặt trang sức trên vòng cổ xuống, bỏ vào chén trà. Hạng trụy sau khi tắm máu tươi, cả ly trà bắt đầu nổi bọt khí ùm ục, như thể bị đun sôi, lại như có người uống từng ngụm từng ngụm máu. Rất nhanh, một chén trà máu đã cạn sạch, hạng trụy thở dài một tiếng thỏa mãn.
“Máu trẻ con mới có vị tươi ngon, chứ máu của người thành niên bị các loại tạp chất làm ô nhiễm, chính là bã.”
Thanh niên nghe vậy, lập tức ân cần nói: “Vậy lần sau con lại bắt trẻ con cho sư phụ.” Trẻ con so với người trưởng thành dễ bắt một chút. Người trẻ tuổi cầm hạng trụy đeo lên cổ: “Sư phụ, bao giờ ngài mới dạy con công pháp tu chân? Mỗi ngày đả tọa thật sự chán muốn chết, cảm giác như chẳng có tác dụng gì. Con cứ ôm mấy đứa bé chạy đường dài sẽ gãy tay mất.”
“Gấp cái gì?” Hạng trụy mở miệng nói: “Con thường xuyên ăn cơm hộp, tạp chất trong thân thể quá nhiều, cần hấp thụ linh khí thiên địa và bài trừ tạp chất, khi tu luyện mới không khó khăn. Hơn nữa,” thanh âm tiếp tục nói: “Sao lại không biến hóa? Con tự soi gương xem, có phải so với trước kia đẹp trai hơn nhiều?”
“Bỏ công mài dao chẻ củi nhanh hơn, người trẻ tuổi phải biết kiên nhẫn.” Hạng trụy nói lời thấm thía.
Không biết rằng biến hóa do tà thuật tạo thành, rút ngắn thọ mệnh mà có, người trẻ tuổi rất vừa lòng với gương mặt hiện tại của mình. Tuy hơi ẻo lả, nhưng mấy cô gái bây giờ đều thích kiểu này: “Sư phụ, khi nào con có thể cao hơn một chút, 1m73 vẫn quá lùn.” Có mấy cô gái theo phong cách ngự tỷ chân dài, thường đi giày cao gót. Nếu hắn không đủ cao, vậy sau này hắn chinh phục mấy cô gái kiểu này thế nào.
Từ khi có được hạng trụy, phát hiện bên trong có một đại cao thủ, hắn tự nhận mình là nhân vật chính trong truyện kiếm hiệp trên mạng, tay trái ôm gái, tay phải ra quyền Long Ngạo Thiên.
Trước kia khi đọc tiểu thuyết bá đạo, hắn còn khịt mũi coi thường với loại kịch bản này, cảm thấy quá giả, vừa ngây thơ vừa ngốc nghếch. Tác giả viết văn không hề logic, nhân vật chính toàn đi tán gái. Nhưng khi đãi ngộ tuyệt vời rơi xuống đầu mình, nam thanh niên lại không ghét bỏ, thậm chí hận không thể có thêm thứ tốt, bàn tay vàng lớn hơn một chút.
Sau khi bái sư với lão già trong hạng trụy, vận mệnh của hắn lập tức trở nên sáng sủa, như cá mặn xoay người. Từ tầng chót xã hội đổi thành chung cư cao cấp, thay đổi gần như là long trời lở đất. Nếu không phải cần bán đa số trẻ con để mua các loại vật liệu quỷ dị về cho sư phụ dưỡng thương, hắn còn có thể đổi sang chỗ ở tốt hơn.
Dù biết sư phụ không phải tu sĩ chính thống, thanh niên vẫn không thèm để ý. Dạo này được bao nhiêu nhân vật chính là chính đạo? Ma tu thì ma tu, tùy tâm sở dục càng thoải mái. Chưa kể hắn vốn không phải người tốt, cùng lắm là tệ hơn một xíu thôi. Hơn nữa hắn đâu có làm gì ghê gớm. Mỗi đứa bé bị bắt về chỉ bị lấy một chén máu tinh hoa, rồi lập tức qua tay bán đi, không giết cũng không đánh đập. Thật ra hắn còn cảm thấy sư phụ có hơi nhân từ.
Người tí hon trong suốt lặng lẽ chui vào nhà, liền bao trùm mặt gương treo trên tường. Động tác của nó rất kín đáo, kỹ năng ngụy trang cực cao, dù có dán mặt vào kiểm tra cũng không phát hiện được. Người tí hon màu trắng biến thành thủy kính, phát sóng trực tiếp mọi thứ diễn ra trong nhà cho Cố Trường Sinh xem.
Lúc thấy chén trà máu, mấy cảnh sát có chút kích động. Nhưng sau khi nghe được đối thoại, nhận ra sự bất thường, họ lại mạnh mẽ kình ném tâm tình.
Bọn họ càng nghe, càng cảm thấy mù mờ. Sư phụ, hạng trụy gì đó, sao nghe giống tiểu thuyết tu tiên gì đó từng nổi tiếng thế nhỉ? Chẳng qua nhẫn đổi thành hạng trụy.
Mặc kệ có phải hay không, cái hạng trụy này nồng đậm quỷ khí, lại hút máu tươi, nhìn kiểu gì cũng không phải thứ tốt lành.
“Quỷ bây giờ toàn chơi “đồ” thế này à?” Ỷ thủy kính của Cố Trường Sinh có công năng cách âm, Tần Dực mở miệng hỏi. Người thường không biết hạng trụy dở trò quỷ, nhưng bọn hắn thường xuyên gặp quỷ, tất nhiên có thể nhận ra sự khác biệt.
Trốn trong hạng trụy chả phải hồn phách cao nhân, chỉ có một ác quỷ hiểu chút tà thuật, giả thần giả quỷ lừa một tay sai làm lao động miễn phí, tiện thể đẩy nhân quả lên người đối phương.
Bản thân đỡ phải đeo nghiệt nợ trên lưng, đúng là giỏi tính kế.
Cố Trường Sinh tỏ vẻ cạn lời. Tuy con người không biết quỷ quái có tội, rất dễ bị lừa, nhưng kẻ có thể làm ra hành vi lừa bán lấy máu trẻ con cũng chẳng phải người tốt. Cơ mà hướng đi cốt truyện có hơi ngoài dự đoán. Cậu cứ tưởng đây chỉ là một vụ án bắt cóc bình thường.
Nữ quỷ tập trung tìm đứa bé và chồng mình. Đứa bé nằm trên mặt đất, vết thương trên tay được băng bó lung tung. Nói là băng bó, thật ra chỉ là dùng băng gạc tùy tiện quấn vào. Nhưng đứa bé thở khá đều, có vẻ tạm thời không có chuyện gì. Tâm của cô buông một một nửa, nửa còn lại vẫn treo trên cao vì không thấy chồng đâu.
Rõ ràng lúc ở ngoài còn cảm thấy quỷ khí, sao đến cửa nhà lại không thấy đâu. Nữ quỷ gấp gáp hoảng loạn, đúng lúc này nam thanh niên trong nhà nói chuyện tiếp.
“Con biết hỏi cũng như không, chắc lại là chờ con hấp thu đủ linh khí trời đất sẽ cao hơn.” Thanh niên lầm bầm oán giận, sợ lão quỷ tức giận, chủ động đổi đề tài: “Sư phụ, nam quỷ theo dõi chúng ta phải làm sao bây giờ, cứ trấn áp như vậy?” hắn liếc mắt nhìn bình gốm dán bùa vàng đặt trên bàn.
“Cứ để đấy, con không cần lộn xộn. Đợi sau khi ta tiêu hóa hết thực lực nam quỷ, sẽ hấp thu hắn bổ sung thần hồn. Nam quỷ này coi như có chút bản lĩnh, theo dõi đến tận cửa nhà mới bị ta phát hiện.”
“Đó là vì sư phụ đang bị thương. Nếu ở trạng thái toàn thịnh, con quỷ này có bản lĩnh cỡ nào cũng không thể giở trò dưới mí mắt ngài.” Nam thanh niên nịnh nọt: “Mà dù sư phụ bị thương nặng, vẫn phát hiện ra hắn rất nhanh, chứng tỏ tu vi của ngài rất là cao thâm.”
Nghe hạng trụy muốn ăn luôn chồng mình, nữ quỷ không thể khống chế cảm xúc bản thân, lệ khí tăng vọt.
“Ai?!”
Hạng trụy phát hiện bất thường, lập tức quát to. Nó chỉ huy nam thanh niên ra mở cửa: “Bên ngoài có gì đó.”
Nghe tiếng quát, nữ quỷ chợt tỉnh lại, vội vàng thu liễm lệ khí, nhưng đã chậm. Cô nhìn về phía Cố Trường Sinh tỏ vẻ xin lỗi, Cố Trường Sinh xua tay, ý bảo không cần, sau đó dùng chân đạp văng cửa nhà. Nếu đã bị phát hiện, vậy khỏi cần trốn nữa. Dù sao lượng thông tin nghe lén cũng đủ rồi.
Tần Dực vọt vào cửa, chạy thẳng đến chỗ đứa bé nằm trên mặt đất bế lên, một viên cảnh sát lại gần bàn trà, giật hoàng phù dán trên bình gốm. Không còn bùa trấn áp, nam quỷ không cần ai hỗ trợ, tự mình đẩy nắp chui ra ngoài. Các cảnh sát khác bao vây nam thanh niên, tất cả tập trung toàn bộ tinh thần, đề phòng hạng trụy giở trò.
Mọi người phối hợp với nhau khá ăn ý.
Nữ quỷ bay tới chỗ nam quỷ. Nam quỷ bị bắt chưa bao lâu, không có tổn hại gì. Hai quỷ hồn tham gia hỗ trợ vòng vây, tận dụng mọi cách để cản trở thanh niên. Nam thanh niên ít hoạt động tay chân, nhanh chóng bị cảnh sát đè xuống đất.
“Đồ vô dụng!” Hạng trụy chửi một câu, vốn tính giả làm đồ trang sức bình thường, nhưng thấy đám Cố Trường Sinh có người giơ tay muốn giật vòng cổ, hắn hừ lạnh một tiếng, thoát khỏi vòng cổ.
Một lão già đầu bạc trắng, mặt đầy vết nhăn, diện mạo chanh chua, lưng hơi còng bỗng xuất hiện.
Nói thật, con quỷ này xấu quá, mọi người đều thấy đau mắt. Cho dù là đồ đệ của lão cũng không chịu được quay đầu sang chỗ khác. Hắn đã hiểu vì sao sư phụ mình suốt ngày ở trong hạng trụy không chịu ló mặt ra ngoài, cực kỳ thông cảm.
Nam thanh niên không sợ đám người Cố Trường Sinh lắm. Bị bắt thì sao, mình là nhân vật chính mà, không trải qua một hai khó khăn sao có thể thành công?
Bây giờ chắc là khó khăn đầu tiên hắn cần chịu đựng.
Mấy người trước mặt có vẻ lợi hại, nam thanh niên hơi hồi hộp, nhìn về phía lão quỷ, hy vọng sư phụ sẽ đại phát thần uy, tiêu diệt hết những người này.
Sau đó, hắn nhìn vị sư phụ vĩ đại không gì cản nổi của mình, bị người ta nhẹ nhàng giải quyết.
Cố Trường Sinh vặn nắp bình sữa, đổ tất cả sữa bột còn dư ra: “Phong sậu thủy hóa, vũ long hiện thế.”
Trong nhà bỗng xuất hiện gió lốc, sữa bột chưa chạm đất đã biến thành một con rồng nhỏ màu trắng. Rồng nhỏ nương theo hướng gió, bay lượn trên không trung. Hai người tí hon hồi nãy dùng để trinh sát thấy thế cũng chủ động đến gần, dung hợp vào rồng nhỏ. Rồng nhỏ nhận thêm năng lượng, lập tức to lớn hơn hẳn. Nó cuốn chặt cánh tay lão quỷ, há miệng cắn mạnh.
“Thủ pháp này, truyền nhân Táo Vương?!”
Cánh tay lão quỷ lõm xuống một miếng lớn. nhưng hắn không rảnh đau lòng, cũng không thèm quan tâm rồng nhỏ, chỉ âm trầm nhìn Cố Trường Sinh, gầm gừ oán hận: “Được lắm, tao còn chưa kịp đi tìm mày, mày đã chủ động đưa tới cửa.”
Lão quỷ nhớ lại cảnh bản thân bị phản thệ chết đi, Long gia thấy hắn toàn toàn vô dụng, không chỉ không thèm chôn cất hắn, mà con trai hắn cũng không được đối xử đàng hoàng. Cứ ba ngày có hai ngày bị bỏ đói, so với con của người giúp việc còn tệ hơn. Đợi mãi Long gia mới phá sản, con trai hắn lại lựu lạc vào cô nhi viện, cuộc sống kham khổ cực kỳ. Vì thế hắn hận nghiến răng nghiến lợi Cố Trường Sinh, kẻ khiến hắn rơi vào kết cục này. Nếu không phải hắn tốt số, trước khi bị quỷ sai mang đi địa phủ chịu khổ hình, được chủ thượng cứu, con trai cũng được đi theo hưởng phúc, thì bây giờ cha con họ chẳng biết khổ thế nào.
“Không ngờ tao còn sống chứ gì?”
Chưa bàn đến phân phận, nhưng làm quỷ vẫn tính là còn sống?
Cố Trường Sinh tỏ vẻ mù mịt.
Lão quỷ thấy thế, trong lòng càng hận. Tuy lúc còn sống hắn có vẻ ngoài già trước tuổi, nhưng đó là diện mạo tiên phong đạo cốt. Sau khi chết, vì tu luyện tà pháp, càng thêm ác độc, nên vẻ ngoài càng trở nên khó coi. Bây giờ hắn lại nhăn nhó mặt mày, gương mặt càng thấy gớm.
Giọng lão quỷ cứng ngắc: “Xem ra kẻ thù của mày quá nhiều, không nhớ nổi nhân vật nhỏ như tao. Nhưng không sao, đợi tao giết mày, khóa hồn phách của mày trong thi thể rồi dâng cho chủ thượng, mày sẽ bị tra tấn đến mức sống không được chết không xong, thì sẽ nhớ rõ thôi.” Đến lúc đó mày muốn quên cũng quên không được.
Thời đại này vẫn còn cách nói chủ thượng à? Cố Trường Sinh lười nghe hắn dong dài, chỉ huy rồng nhỏ gặm cắn lão quỷ, xem lão quỷ như đồ ăn mà nhai nuốt. Lão quỷ thấy một cánh tay của mình bị gặm gần hết, vội vàng giơ tay còn lại muốn kéo rồng nhỏ ra.
Không có tác dụng. Móng vuốt rồng nhỏ bám chặt vào hắn, kéo cỡ nào cũng không chịu nhả.
Lão quỷ mở miệng lẩm bẩm, bắt đầu niệm chú. Rồng nhỏ là một thần long bái vĩ, cái đuôi vung lên vỗ vào mặt lão quỷ, lực đạo cực mạnh, đập tan đầu lão quỷ. Miệng bị đánh tan, hắn không thể niệm chú tiếp.
Vất vả nửa ngày mới ngưng tụ xong phần đầu, lão quỷ lại phát hiện rồng nhỏ đã gặm được nửa người hắn.
Sắc mặt lão quỷ méo mó, hắn nhận ra mình vẫn không phải đối thủ của Cố Trường Sinh. Đặc biệt là bên cạnh Cố Trường Sinh có rất nhiều người đang cầm bùa trên tay, nhìn hắn như hổ rình mồi, mà bên hắn chỉ có một tên ngu xuẩn chỉ biết kéo chân sau.
Lão quỷ theo bản năng muốn trốn, nhưng Cố Trường Sinh đâu có cho hắn cơ hội này. Gặm xong nửa người lão quỷ, đã tích tụ đủ năng lượng, rồng nhỏ lập tức biến lớn, miệng cũng to hơn, cắn vài cái lão quỷ chỉ còn một cái đầu.
Đầu hơi khó gặm, rồng nhỏ tốn thêm chút thời gian, phần dưới mũi đã biến mất. Không còn miệng, không thể niệm chú, lão quỷ kiêu ngạo giờ chỉ có thể mặc người xâu xé.
Cố Trường Sinh không tính giết hắn luôn, cậu nhìn bình gốm dùng để trấn áp nam quỷ nằm trên bàn, lại nhìn bình sữa trong tay, cảm thấy hắn không cần hưởng đãi ngộ quá tốt, vì thế nhét nửa cái đầu còn lại vào bình sữa.
Làm xong, Cố Trường Sinh mới nhớ ra lão quỷ là ai.
Có một vết thương trên người lão quỷ là bị thuật nhân quả phản thệ, một vết thương khác nhìn khá quen mắt, hình như là bị uy áp Tổ sư gia chấn thương. Uy áp Tổ sư gia chưa bao giờ vô duyên vô cớ công kích người khác. Chỉ có quỷ quái có ý đồ với người được ngài che chở, mới bị uy áp dọa sợ. Nhưng đó chỉ là dọa sợ, để quỷ quái biết điều mà lui, thực sự rất ít khi đánh cho bị thương.
Một lần duy nhất Cố Trường Sinh biết, chính là lúc Lâu Hậu Đức mua tượng Tổ sư gia đặt trong nhà, thuật sĩ do Long gia thuê về liên tục động thủ giết người. Nhưng tên thuật sĩ đó bị phản thệ lẽ ra phải chết, sau đó bị đưa về địa phủ chịu phạt chứ, sao lại xuất hiện ở chỗ này?
Cố Trường Sinh cảm thấy sự tình không hề đơn giản. Bằng thực lực của lão quỷ, tuyệt đối không có khả năng trốn khỏi tay minh sai. Có lẽ việc trốn thoát có liên quan đến chủ thượng trong miệng hắn.
Cơ mà bộ dáng của lão lúc này chắc không hỏi được gì rồi, Cố Trường Sinh tính đem lão quỷ về đưa Tổ sư gia nhìn xem, không chừng Tổ sư gia có biện pháp.
Cố Trường Sinh không nhận ra, thái độ của mình đối với Tổ sư gia đã thay đổi. Không còn là tôn kính với thần minh cao cao tại thượng, mà đối xử như một trưởng bối thân thiết.
- -----oOo------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.