Đạo Thuật Trên Đầu Lưỡi

Chương 80:




Sạp hàng bày bán các loại dương mai khác nhau. Tất nhiên đưa Tổ sư gia phải là loại ăn ngon nhất. Kiểu trái cây như dương mai kích thước càng lớn càng ngon. Cố Trường Sinh lựa hai cân dương mai to, nhiều thịt mọng nước.
Hai cân dương mai giá mười tệ, Cố Trường Sinh không có tiền lẻ, sạp hàng cũng không nhận thanh toán qua internet, nên lúc trả tiền, cậu dùng tờ một trăm tệ đưa đối phương. Sạp nhỏ buôn bán khá tốt, chủ sạp là một người phụ nữ mộc mạc khoảng hơn 40 tuổi, trên người mặc một chiếc tạp dề có túi to để tránh bị bẩn, cũng tiện để đựng tiền. Thấy Cố Trường Sinh trả tiền, chủ sạp nhanh lẹ lấy túi nilon đưa cho khách chọn dương mai, lúc này mới rảnh tay nhận tiền.
Ai ngờ tiền vừa vào tay chủ sạp, chưa kịp bỏ vào túi tạp dề, đột nhiên một trận gió thổi qua cuốn tiền bay mất.
Chủ sạp hàng thấy thế quýnh lên, vội vàng đóng sạp tạm thời muốn đuổi theo.
“Gió không lớn lắm, để cháu đi cho.” Cố Trường Sinh ngăn chủ sạp lại. Nhiều sọt dương mai như vậy không có người trông không được. Mà nếu chủ sạp đuổi theo cũng không kịp. Căn bản tiền kia không phải bị gió thổi.
Lúc bác gái thu tiền xong, Cố Trường Sinh thấy một nam quỷ từ đường đối diện đột nhiên lao đến, giật tiền trong tay chủ sạp rồi xoay người bỏ chạy. Người thường không nhìn thấy quỷ, chỉ cảm thấy gió có thổi. Ở trong mắt họ, quỷ cầm tiền chạy nhìn giống như bị gió thổi bay.
Người thường muốn lấy lại đồ đạc rơi vào tay quỷ, nói dễ hơn làm.
Nếu không phải do Tổ sư gia đang trong trạng thái người phàm, đã thu lại toàn bộ uy áp của mình. Nếu không có cho con quỷ kia mười lá gan nó cũng không dám đến gần, chứ đừng nói ăn cướp ngay trước mặt Tổ sư gia.
Nam quỷ có vẻ ngoài tầm 70 tuổi, tóc hoa râm, trên da có không ít đốm đồi mồi. Người sau khi chết biến thành quỷ, phần lớn sẽ giữ lại hình dáng lúc còn sống. Lẽ ra theo tuổi tác tên quỷ này chân cẳng không đủ linh hoạt, bay không nhanh mới đúng. Nhưng động tác của hắn lại rất nhanh nhẹn, nếu Cố Trường Sinh mà là người thường, nói không chừng sẽ không thể đuổi kịp hắn.
Ba bước đã tóm được nam quỷ, Cố Trường Sinh giật lại tờ một trăm tệ màu đỏ trong tay hắn.
Một loạt động tác này trong mắt người khác, là Cố Trường Sinh chân bước dài, chụp lấy tờ tiền bị gió thổi dễ như trở bàn tay.
Chủ sạp nói câu cảm ơn, nhận tiền bỏ vào túi rộng, động tác nhanh nhẹn cầm tiền thối, lại thuận tay lấy thêm hai quả dương mai bỏ vào túi của Cố Trường Sinh: “Thấy ngon thì nhớ quay lại nhé, đều là dương mai vườn nhà cô trồng được, ngọt mà nhiều nước lắm.”
Tiền bị Cố Trường Sinh lấy về, nam quỷ kia không những không bỏ chạy mà còn đi theo cậu đến trước sạp, trong miệng lặp đi lặp lại: “Tiền, tiền.” Hắn lẩm bẩm không ngừng, mắt nhìn chằm chằm vào túi tiền trên người chủ sạp không rời.
Không chỉ vậy, nam quỷ này rất kén cá chọn canh, chướng mắt mấy tờ tiền lẻ, chỉ thích tờ 50 tệ, 100 tệ. Thấy trong túi chủ sạp có vài tờ tiền một trăm tệ, nếu không phải có Cố Trường Sinh đứng chặn đường nam quỷ, ngón tay ngo ngoe rục rịch của hắn đã sớm nhào lên giật.
Cố Trường Sinh giả bộ không có chuyện gì nhận túi dương mai to và tiền lẻ từ tay chủ sạp, theo ý Tổ sư gia ra hiệu kéo nam quỷ đi về. Về đến nhà đóng cửa lại, Cố Trường Sinh thở phào một hơi nhẹ nhõm, cảm thấy kỹ thuật diễn xuất của mình tiến bộ không ít, cứ tiếp tục như vậy không chừng có thể được nhận giải Oscar.
Cả quá trình nam quỷ rất không an phận, hắn không nghĩ cách chạy trốn, nhưng liên tục quay đầu nhìn túi tiền trên người chủ sạp, miệng lẩm bẩm không ngừng: “Tiền, thật nhiều tiền.” Tiền tiền tiền, Cố Trường Sinh nghe đến mức đóng kén lỗ tai luôn.
Đường lớn đông người, cậu không dám làm động tác quá rõ ràng, tránh bị người đi đường tưởng là thằng điên. Xem bộ dạng si mê tiền bạc của nam quỷ, Cố Trường Sinh bó tay, đành phải tìm tờ tiền lớn nhất trong ví lấy ra, thành công hấp dẫn sự chú ý của nam quỷ.
Giống y như treo cà rốt trước mặt con lừa, Cố Trường Sinh thuận lợi dùng tờ tiền trăm tệ dẫn nam quỷ về nhà.
“Tổ…” sư gia. Vừa bật lên chữ đầu tiên, dưới ánh mắt nhắc nhở của Tổ sư gia, Cố Trường Sinh nhận ra mình nói sai, vội vàng sửa lại: “Thời Niên.”
“Trên người nam quỷ này có vấn đề?” Chứ không đang êm đẹp, tại sao ngài lại muốn cậu mang nam quỷ về. Tuy nam quỷ ỷ vào ưu thế người thường không thể thấy quỷ, táo tợn trộm tiền. Nhưng ông ta không hại người, chỉ cần tìm góc kín để giáo huấn một chút rồi thả đi là được. Nếu vẫn không biết hối cải thì đưa đến cục cảnh sát bên kia giao cho Tần Dực xử lý, không cần thiết phải đem về nhà: “Không phải chúng ta phải đi mua giường sao?” Cố Trường Sinh thắc mắc hỏi.
Khương Thời Niên nhìn thoáng qua nam quỷ: “Trên người ông ta có dấu vết bị đồ vật mê hoặc.” Tuy khí tức mơ hồ, nhưng với năng lực của Táo quân hoàn toàn có thể nhận ra.
Dấu vết kia là của Tà Thần, biểu tình Cố Trường Sinh trở nên nghiêm túc.
So với việc tìm thấy manh mối về Tà Thần trên người nam quỷ, thì việc mua giường không còn quan trọng nữa. Trên đường đem nam quỷ về nhà, Cố Trường Sinh đoán có thể trước khi chết nam quỷ đã gặp phải chuyện gì đó, đả kích quá lớn khiến thần trí chịu ảnh hưởng. Phản ứng của ông ta rất trì độn, chỉ nhớ mỗi tiền, đặc biệt có chấp niệm sâu nặng đối với tờ một trăm tệ.
Phải làm ông ta tỉnh táo lại. Việc này đơn giản, không cần Tổ sư gia ra tay, cậu lục tìm túi dương mai nửa ngày, mãi mới thấy một quả hơi xanh.
“Mười dặm dương mai, trên cây quải hồng quả, kịch toan tỉnh não.” Nhét quả dương mai vào miệng nam quỷ. Nam quỷ đang liên tục lẩm bẩm “tiền” thì bị chua đến mức nhe răng trợn mắt, lập tức giật mình tỉnh lại.
Nam quỷ nhớ ra chuyện mình đi giật tiền, vẻ mặt xấu hổ. Ông ta cảm kích nhìn Cố Trường Sinh, may mà lần đầu tiên ăn cướp không thành công. Nhưng sau đó lại nhanh chóng thở dài: “Hầy, tại sao tôi vẫn còn ký ức lúc còn sống?”
“Tôi là lão già hồ đồ chỉ biết làm khổ con cái, chết thì chết, không có ký ức thì làm quỷ sẽ nhẹ nhàng hơn một chút.” Không có mình, cuộc sống con gái cũng thoải mái hơn.
Cố Trường Sinh không ngờ nam quỷ lại phản ứng như vậy. Nói thật, nếu chỉ nhìn bề ngoài thì nam quỷ không giống một ông già hồ đồ. Dáng người ông ta mảnh khảnh, cả người toát lên vẻ phong độ trí thức. Tóc bạc và vết đồi mồi do thời gian lưu lại không hề khiến ông ta trông khó coi, ngược lại còn mang vẻ cơ trí, giống như một giáo sư già hiểu rộng biết nhiều.
Chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó, nếu không làm gì có người nào tự nói mình như vậy.
Không đợi Cố Trường Sinh hỏi, có lẽ do đã tỉnh lại, muốn kể lại nỗi khổ của mình, nam quỷ chủ động mở lời: “Tôi dạy học ở một trường đại học, thu nhập không tệ lắm, về già còn có tiền lương hưu. Con cái cũng có tiền đồ, nên điều kiện trong nhà luôn khá giả.” Có nhà có xe, có cả tiền tiết kiệm, cuộc sống thực sự rất dễ chịu.
“Bạn già của tôi đi sớm, lúc bà ấy nằm viện tốn một số tiền lớn. Sau này đến lượt tôi đi khám phát hiện mắc bệnh tim, lại tốn thêm một đống tiền trị liệu.” Vốn bệnh tim không dễ chữa trị, nhưng vẫn phải chữa, ông lại là người cao tuổi, có thể không phẫu thuật thì không làm, vừa chịu khổ vừa sợ tổn thương cơ thể. Sau khi nghiên cứu, bác sĩ đề xuất làm phương pháp trị liệu dưỡng sinh, bản thân ông cũng đồng ý với phương án đó.
Do ông tích cực phối hợp, nên bệnh tình vẫn được khống chế tốt.
“Tốn không ít tiền, nhưng nhà tôi vẫn còn tiền tiết kiệm, lại có bảo hiểm y tế, nên hai người bị bệnh cũng không đến nỗi tiêu hết tiền.”
“Nhưng con người luôn có lòng tham.” Nói đến đây, nam quỷ tỏ vẻ cực kỳ hối hận: “Nhìn số tiền tiết kiệm tôi luôn thấy bất an, sợ nhỡ xảy ra chuyện gì sẽ tiêu hết số tiền này mất. Vất vả cả đời, đến lúc buông tay ra đi lại chẳng để lại cho con cái đồng nào.”
“Khoảng thời gian trước, có một học sinh đến thăm tôi, biết tôi bị bệnh đã tiêu tốn không ít, thế nên chỉ cho tôi cách kiếm tiền.”
“Thầy, nếu không nhờ thầy em sẽ không được như ngày hôm nay. Sống trên đời ba mươi mấy năm, em gặp được hai vị quý nhân, một người là thầy. Thầy dạy em cách đối nhân xử thế, lại truyền thụ tri thức cho em, giúp ích cho em rất nhiều. Em mang ơn thầy cả đời.” Lời nói học sinh như phảng phất ở bên tai. Nam quỷ có chút xuất thần.
“Một quý nhân khác chính là người mà em muốn nhắc đến. Lúc ra trường em không tìm được công việc nào phù hợp. Dù không có tiền, cũng không muốn làm một công việc tạm bợ. Cơ mà em đã hai mươi mấy tuổi, có tay có chân, không còn mặt mũi nào ngửa tay xin tiền cha mẹ. Trong lúc khốn đốn thì vị quý nhân này đã ra tay giúp đỡ em, từ đó tương lai em cũng trở nên sáng lạn.”
“Thầy có biết rửa tiền không?”
Nghe học sinh hỏi câu này, nam quỷ vội vàng xua tay: “Không thể làm việc này, có thiếu tiền cũng không thể.” Nam quỷ không chỉ từ chối ý tốt của học sinh, mà còn có ý định khuyên học sinh dừng làm chuyện phạm pháp.
Nhìn phản ứng của thầy mình, học sinh không nhịn được bật cười: “Thầy hiểu nhầm rồi, không tin nhân phẩm của em thì cũng nên tin thành quả mà thầy giáo dục chứ. Nghe lời thầy dặn và ảnh hưởng từ hành động mẫu mực của thầy, em muốn lầm đường lạc lối cũng khó.”
“Em nói rửa tiền, chính là rửa tiền theo đúng nghĩa đen. Đúng lúc em có một hai tờ chưa rửa, để em làm cho thầy xem.” Học sinh lấy hai tờ giấy đen tuyền từ trong ví ra, cùng một lọ nước thuốc.
Phun nước thuốc lên tờ giấy, hiện tượng thần kỳ xuất hiện, tờ giấy bỗng biến thành nhân dân tệ. Học sinh đem hai tờ giấy được rửa thành tiền đưa cho nam quỷ: “Thầy, cái mà em nói là rửa tiền đen.” Nam quỷ nhận lấy, ngạc nhiên phát hiện chúng thực sự là tiền thật.
“Tuy cách làm khác lạ nhưng không hề phạm pháp.” Học sinh giải thích: “Bôi đen tiền là một cách di dời tài sản, tránh tai mắt của người khác. Vài người có gia đình phức tạp, như em đã từng gặp một gia đình, chồng của người phụ nữ này ngoại tình, cô ấy muốn ly hôn nhưng trong tay không có chứng cứ. Nếu muốn ly hôn thì tài sản phải chia một nửa cho đối phương. Người chồng ham ăn lười làm, mấy năm nay chỉ có mình cô ấy kiếm tiền nuôi cả gia đình. Cô ấy không muốn tên đàn ông khốn nạn kia đem thành quả lao động của mình bao nuôi tình nhân, vì thế tìm em xin giúp đỡ. Bôi đen toàn bộ tiền trong nhà mang đi, sau khi ly hôn thì dùng nước thuốc khôi phục lại.
Loại ủy thác như thế có rất nhiều, mỗi lần hoàn thành ủy thác, khách hàng sẽ trích 5% từ số tiền chuyển đi, hoặc là tùy thuộc vào các định mức khác nhau để trả thù lao. Biện pháp này vừa kiếm tiền nhanh, vừa giúp đỡ người khác.”
Nghe là biết lừa đảo, ban đầu nam quỷ không tin, cũng không muốn làm. Nhưng không biết tại sao, nghe học sinh nói một hồi lại động tâm.
“Thầy yên tâm, nếu thầy muốn làm thì chỉ cần nói một tiếng, em sẽ cung cấp nước thuốc với giá rẻ, cũng có thể giới thiệu khách hàng cho thầy.”
Cuối cùng, dưới lời nói mê hoặc của học sinh, ông bỏ tiền ra mua nước thuốc.
“Mua lọ nước thuốc đầu tiên, về sau hắn lại tìm cớ, nói vị khách mà hắn giới thiệu muốn dời một số tiền mặt khá lớn, một lọ không đủ, dụ tôi mua thêm hai, ba bình.” Tiền tiết kiệm trong nhà nhanh chóng tiêu hao, nhưng trước sau chẳng thấy bóng dáng vị khách kia.
“Tôi bắt đầu hoài nghi, có một lần con trai tôi cũng gặp chuyện này, nó cảm thấy kỳ lạ, đi điều tra thì phát hiện đây là lừa đảo. Có không ít người ở nơi khác cũng bị lừa.” Đến khi nhận ra là lừa đảo thì học sinh kia đã biến mất không thấy tăm hơi. Báo cảnh sát cũng không tìm thấy người, chẳng giải quyết được vấn đề gì cả.
Ngay khi biết tiền bị lừa không thể trở về, bệnh tim của nam quỷ lập tức tái phát, cấp cứu thất bại nên qua đời.
Bận rộn nửa ngày, cứ tưởng có thể tích cóp thêm tiền để con gái mình phòng thân, cuối cùng lại bị lừa. Không chỉ không kiếm được gì, mà còn đổ gần hết tiền tiết kiệm vào đó.
Nam quỷ chịu không nổi đả kích này, sau khi chết trở nên đần độn. Chấp niệm đối với tiền lớn như vậy cũng là vì nguyên nhân này. Hơn nữa, tờ một trăm tệ chính là thứ tên học sinh lừa đảo kia dùng để làm mẫu. Khó trách nam quỷ có oán niệm với nó.
- -----oOo------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.