Đạo Thuật Trên Đầu Lưỡi

Chương 94:




Nghe bác sĩ tâm lý nói, lại liên tưởng đến tình huống khi em gái chết và lời Cố Trường Sinh vừa nói, tuy Cao tiên sinh vẫn chưa nhìn ra, cũng cảm thấy bất thường. Người xưa có câu, biết người biết mặt khó biết lòng, không ngờ em rể trông có vẻ tầm thường vô năng lại là kẻ hai mặt tâm cơ đến vậy?
Phải báo cảnh sát để họ điều tra rõ ràng mới được!
Không thể để em gái mình chết trong oan ức.
Nghe điện thoại xong, phản ứng đầu tiên của Cao tiên sinh chính là báo án. Nhưng lại bị Cố Trường Sinh ngăn cản, việc này liên quan đến thần quái, để cậu báo án sẽ hiệu quả hơn. Cao tiên sinh bán tín bán nghi nhìn Cố Trường Sinh báo cảnh sát, cảm thấy mượn cơ hội này nghiệm chứng cũng tốt. Nếu thực sự có cảnh sát tới, thì có thể chứng minh những điều Cố Trường Sinh vừa nói đều là thật.
Cảnh sát tới rất nhanh, kiểm chứng trước đánh số sau, Cao tiên sinh từ bán tín bán nghi biến thành hoàn toàn tin tưởng.
“Cứ như quay lại thời mới xuất sư ấy nhỉ?” Tần Dực đùa giỡn. Từ khi trở nên nổi tiếng, Cố Trường Sinh rất ít khi báo án để chứng minh thân phận của mình. Nhưng vào thời điểm cậu mới xuất sư đúng là đoạn lịch sử đen tối, gần như lần nào cũng cần phải báo án, thậm chí còn chưa kịp báo thì đã bị người ta coi là kẻ lừa đảo, tóm lại rồi lôi vào đồn công an.
Cố Trường Sinh lười để ý đến thú vui chọc ngoáy nỗi đau của Tần Dực, nhắc anh ta mau tranh thủ thời gian điều tra án tử. Không tra thì thôi, chứ vừa bắt tay vào liền phát hiện Phương Thư Thành có rất nhiều điểm đáng ngờ. Mới ngày đầu tiên cảnh sát đã thu thập được không ít manh mối.
“Phương Thư Thành ngoại tình.” Trước đó, cái chết của Cao Lan Lan được coi là tai nạn ngoài ý muốn nên không được điều tra cẩn thận. Phương Thư Thành che dấu rất tốt. Cao tiên sinh nói một câu rất đúng, Phương Thư Thành chính là kiểu người vô cùng bình thường, ném vào đám người gần như không tìm ra. Còn trong mắt cảnh sát, loại người này không thể xem là mối nguy hại gì.
Trong quá trình điều tra lại, họ nhận thấy nhiều hành vi của Phương Thư Thành đã được cân nhắc và ngụy trang rất tốt, nếu không cẩn thuận chú ý sẽ khó có thể phát hiện ra.
“Mỗi ngày tan tầm hắn đều về nhà đúng giờ, nhưng mỗi lần đi ra ngoài mua đồ đều đi rất lâu mới về. Rõ ràng ở gần đó có nhiều cửa hàng tiện lợi và siêu thị, hắn lại cố ý bỏ gần tìm xa, lấy cớ siêu thị lớn xa nhà kia bán hàng chất lượng tốt hơn, hơn nữa thường xuyên có khuyến mãi.” Mỗi lần Phương Thư Thành đi mua đồ đều tự mang túi tiện lợi, nói là bảo vệ môi trường. Sau khi mua đồ xong sẽ vứt cái túi có in tên siêu thị đi, cho nên không biết là mua ở chỗ nào. Tần Dực tiếp tục nói: “Hình tượng từ trước tới nay của Phương Thư Thành là người cần kiệm, cho nên hành vi này của hắn không khiến người khác hoài nghi.”
Đừng nói Phương Thư Thành, rất nhiều người già cũng vì siêu thị đẩy mạnh tiêu thụ thường xuyên có chương trình khuyến mãi, cố ý ngồi xe buýt đi hơn nửa thành phố chỉ để mua đồ giá rẻ.
“Nhưng cấp dưới của tôi đã đi hỏi vài người dân sống xung quanh siêu thị kia, họ đều nói lúc đi mua đồ chưa từng gặp Phương Thư Thành. Hơn nữa chúng tôi cũng đã kiểm tra thiết bị theo dõi trong siêu thị, xác thực không thấy hắn.” Rõ ràng là hắn đang nói dối.
Sắc mặt Cao tiên sinh đen thui, nhưng anh ta cố nén phẫn nộ, tiếp tục nghe.
“Sau khi điều tra, chúng tôi phát hiện, mỗi lần Phương Thư Thành nói đi mua đồ, thật ra đều lén lút đến một căn hộ khác trong cùng tiểu khu. Nhà kia có hai mẹ con, đứa trẻ lớn nhất mới ba tuổi, là con trai, có người nghe thấy đứa trẻ gọi Phương Thư Thành là ba. Phương Thư Thành mỗi lần đi ra ngoài đều ngụy trang kỹ càng, hàng xóm nhìn ảnh chụp vài lần mới dám khẳng định là hắn.” Ai cũng không ngờ Phương Thư Thành gan lớn như vậy. Thế mà không có ai phát hiện ra.
Hiện tại ở các thành phố, đa phần quan hệ dân cư trong cùng tiểu khu không mấy thân thiết, đại gia thường gia sống cùng một tòa nhà, hàng xóm gặp nhau nhiều khi còn không biết ai với ai. Thế nên căn bản không ai nghĩ Phương Thư Thành lại là người đã có gia đình. Hàng xóm xung quanh đều nghĩ hắn là người nhà của hai mẹ con kia, là kiểu người cùng đứng tên trên sổ hộ khẩu, hoàn toàn không biết đó là tiểu tam cùng con riêng.
Cao tiên sinh nắm chặt tay, đốt ngón tay trắng bệch, anh ta hận không thể xuyên về quá khứ ngăn em gái cưới chồng. Em gái anh ta có chỗ nào không tốt? Dịu dàng nhã nhặn, lại biết chăm sóc người khác, gả cho Phương Thư Thành vốn dĩ đã chịu thiệt, thế mà hắn còn dám ngoại tình? Thậm chí con trai tiểu tam còn lớn như vậy, tính toán thời gian, cháu trai anh ta mới sinh còn chưa đến một năm, tiểu tam cũng có thai. Không có khả năng một lần liền được, hẳn là Phương Thư Thành đã ngoại tình trong thời gian em gái anh ta mang thai.
Trong khi em gái mình bị béo đến xấu người, buồn nôn nôn mửa, chân tay sưng vù, chịu đựng cơn đau nhức từng ngày, thì cái người tự xưng là đàn ông năm tốt, yêu vợ kia lại đi ngoại tình.
Giờ nhớ lại dáng vẻ lúc hắn ta tỏ vẻ nhẫn nhịn nghe lời, Cao tiên sinh chỉ cảm thấy buồn nôn.
Nhưng vẫn chưa hết, Tần Dực có chút không đành lòng, sợ Cao tiên sinh không chịu nổi đả kích, nhưng thân nhân người bị hại có quyền biết điều này, vì thế nói tiếp: “Việc nào ra việc đó, ngoại tình không thể coi là chứng cứ hắn hại người.” Nhưng có khả năng là động cơ đáng nghi nhất.
“Tuy nhiên trong quá trình điều tra, chúng tôi phát hiện ra một việc rất quan trọng.” Tần Dực liếc nhìn Cao tiên sinh, hỏi: “Không biết anh có biết chuyện Phương Thư Thành từng mua bảo hiểm cho người bị hại? Người được hưởng lợi bảo hiểm là Phương Thư Thành.”
Cao tiên sinh đúng là không biết chuyện này. Nếu biết thì lúc em gái xảy ra chuyện, anh ta đã hoài nghi Phương Thư Thành đầu tiên.
“Bảo hiểm bồi thường mức cao nhất tới 500 vạn.”
500 vạn?
500 vạn chỉ để mua mạng em gái anh ta?!
Rốt cuộc Cao tiên sinh không nhịn được nữa, đấm mạnh mặt bàn.
Khi em gái anh ta xuất giá, của hồi môn anh ta đưa cho gồm bất động sản và tiền mặt, giá trị còn cao hơn bảo hiểm. Cao tiên sinh đột nhiên nhớ lại, trong lúc tranh chấp có nhắc đến tài sản trước hôn nhân, Phương Thư Thành buột miệng thốt ra một câu “Kia, không phải tôi.”
Chẳng lẽ vì tiền nên lúc này hắn mới xuống tay?
Nhưng dù không phải hắn, tương lai cũng là của con hai người. Còn nữa, em gái là người thế nào anh ta không biết sao? Nói là tài sản trước hôn nhân không dễ động vào, nhưng nếu trong nhà thiếu tiền, chỉ cần Phương Thư Thành mở miệng, em gái anh ta chắc chắn sẽ không từ chối. Cô là người hào phóng, cũng không coi trọng tiền tài. Huống chi từ khi kết hôn, cô cảm thấy của vợ chồng là của chung, càng không để ý này nọ.
Cô gái ngốc đối xử với hắn hết lòng, đào tim móc phổi đưa cho hắn thứ tốt nhất, hắn lại ghét bỏ cô đào tim móc phổi không đủ tàn nhẫn, không biết chủ động bỏ tiền vào túi hắn.
Gia cảnh Cao gia không tồi, tuy cha mẹ đã qua đời nhưng để lại không ít di sản. Hơn nữa bản thân Cao tiên sinh là người có năng lực. Lúc anh ta tiếp nhận chỉ là công ty nhỏ, chỉ vài năm sau đã mở rộng quy mô công ty, tiền lời không thiếu. Hai anh em cùng một mẹ đẻ ra, cùng nhau lớn lên, tình cảm rất tốt, Cao tiên sinh cũng không bủn xỉn trong việc đưa tiền cho em gái. Anh ta hoàn toàn không ngờ, tiền này không chỉ không bảo đảm được mạng cho em gái, ngược lại còn làm người ta đỏ mắt, trở thành bùa đòi mạng.
“Bảo hiểm được mua lúc đứa bé được sinh ra. Một nhà ba người đều mua, bước đầu hoài nghi đối phương dùng đứa bé làm cái cớ.” Ví dụ như sợ người trong nhà xảy ra chuyện ngoài ý muốn, hoặc là chúc mừng con trai được sinh ra này nọ. Nói không chừng Cao Lan Lan còn tưởng rằng đây là biểu hiện tình yêu của Phương Thư Thành với cô, có khả năng còn vì thế mà cảm động. Tần Dực nghĩ thôi đã thấy tởm.
“Giá phơi đồ trên sân thượng chúng tôi cũng đã kiểm tra qua. Xác thật là Phương Thư Thành làm, cái giá nằm ở vị trí trống trải, nhưng không quá nổi bật. Chủ yếu là do ánh sáng mặt trời chỗ đó tương đối tốt, một ngày có thể được ánh sáng chiếu vào năm sáu tiếng đồng hồ.” Cho nên lúc xảy ra chuyện không khiến người khác hoài nghi. Phơi quần áo mà, đương nhiên mọi người đều muốn chọn nơi có nhiều ánh sáng mặt trời chiếu vào nhất.
“Một người trong đội chúng tôi sở hữu mắt Âm Dương đã qua đó nhìn, phát hiện dưới cái giá có hắc khí, có thể là lúc phơi quần áo, hắc khí cuốn lấy chân Cao Lan Lan, sau đó kéo cô ấy té xuống lầu.” Tần Dực nhìn về phía Cố Trường Sinh: “Nhưng cụ thể như thế nào còn chưa rõ lắm, họ Cố cậu gọi hồn thử xem. Cũng không biết Cao Lan Lan đã đi đầu thai hay như thế nào, chúng tôi loay hoay nửa ngày vẫn không thể gọi được.”
Thực ra cùng ngày Cố Trường Sinh nói cho Cao tiên sinh biết chuyện, cậu cũng định gọi hồn luôn, nhưng sau đó có báo cảnh sát, nên việc này liền giao cho ban ngành đặc thù.
Nghe Tần Dực nói thế, Cố Trường Sinh bất giác nhíu mày. Đối với thuật sĩ, việc gọi hồn là kiến thức cơ bản, khả năng thất bại rất thấp. Huống chi với phong cách làm việc của Tần Dực, thất bại lần một thì sẽ tiến hành lần hai lần ba, mãi đến khi thành công, hoặc là xác nhận không mời được mới thôi.
Tần Dực nói cậu làm, hiển nhiên anh cho rằng khả năng Cao Lan Lan đầu thai là rất nhỏ.
Quả nhiên, vừa nghe nói thế, phản ứng đầu tiên của Cao tiên sinh cũng là phủ nhận: “Không tính đến việc phát hiện hắn ngoại tình khiến Lan Lan chịu đả kích lớn, thì cũng không có khả năng đi đầu thai, con bé không nỡ bỏ con mình đâu.”
Cao tiên sinh sợ quỷ hồn của Cao Lan Lan cũng gặp trường hợp ngoài ý muốn.
Cố Trường Sinh về nhà cầm âm hương, bắt đầu gọi hồn. Ai ngờ niệm một lúc lâu cũng không được đáp lại. Rõ ràng cảm giác được hồn phách Cao Lan Lan. Lại gọi thêm hai lần, vẫn không thấy hồn đến. Cố Trường Sinh do dự có nên thử lại lần nữa hay không, Khương Thời Niên mở miệng nói: “Không cần gọi nữa, cô ấy đang xếp hàng tại địa phủ.”
Đã vào địa phủ, nếu không phải tình huống đặc biệt, không thông qua Thập Điện Diêm Vương cho phép, trừ phi tiết quỷ hoặc là tiết thanh minh đông chí mỗi năm, quỷ hồn không thể rời địa phủ. Cuối cùng cậu chọn cách gọi quỷ sai gần đó.
Có món ngon, quỷ sai rất dễ nói chuyện, nghe Cố Trường Sinh nói xong, hắn kêu một quỷ sai khác về địa phủ một chuyến.
Chờ quỷ sai hỏi xong quay lại, mọi người mới biết sao lại phát sinh tình huống này. Nguyên nhân vì Cao Lan Lan không biết cái chết của mình là do có người âm mưu bày ra.
Lúc ấy cô thấy dưới chân hẫng đi, còn tưởng là ảo giác, nghĩ mình không cẩn thận. Chết sớm như vậy, tuy rằng tiếc nuối, cơ mà nghĩ đến con trai có ba nó yêu thương, hơn nữa anh trai cũng có thể giúp mình chiếu cố đứa trẻ, cho nên thời điểm Cao Lan Lan rời đi có hơi không cam lòng, nhưng không lớn lắm. Nhiều nhất chỉ lo lắng chồng mình cưới người mới, nhưng Cao Lan Lan tự tin với tình cảm của chồng, trong thời gian ngắn chắc chắn hắn sẽ không tái hôn. Chờ thêm mấy năm nữa tái hôn, đến lúc đó con trai cũng đã lớn. Huống chi dù có tái hôn, vị trí của mình trong lòng chồng cũng không thể thay thế.
Ai ngờ sự thật lại là như vậy?
Thì ra chồng mình đã sớm ngoại tình, con trai chỉ mới 4 tuổi. Thậm chí ngay cả cái chết của mình cũng là do hắn trăm phương ngàn kế tạo thành.
“Cao Lan Lan vừa nghe liền phát điên, còn đả thương một quỷ tốt, may mà đại nhân Bạch Vô Thường đúng lúc đi ngang qua, thuận tay chế phục cô ấy, lúc ấy mới không gây đại họa.” Nói đến đây, quỷ sai sợ hãi lau mồ hôi không tồn tại. Hắn nhìn về phía Cố Trường Sinh, ý tứ trong mắt cực kỳ rõ ràng.
“Chờ một lát, cho ngươi thêm vài món ăn mang xuống.” Nhân mạch quan trọng, quỷ mạch cũng không thể thiếu, Cố Trường Sinh hào phóng nói. Quỷ sai lúc tới lo lắng sốt ruột, lúc đi vui vẻ đầy mặt, Tần Dực nhìn đến mức khóe miệng nhịn không được giật giật.
Lời quỷ hồn không thể làm chứng cứ. Nhưng có thể xác nhận Cao Lan Lan bị hắc khí kéo xuống, dựa vào đó tìm chứng cứ sẽ có kết quả nhanh chóng. Do báo án sớm, hậu sự mới làm được một nửa, hiện tại trời nóng, sợ thi thể hư hỏng nên xác được đặt trong phòng ướp lạnh ở chỗ nhà tang lễ. Tuy bạn bè người quen đã đến thăm viếng xong xuôi, nhưng chưa kịp hỏa táng. Vốn ngày Cố Trường Sinh tới tìm Cao tiên sinh chính là ngày được chọn để hỏa táng. Nhưng sau khi Cao Lan Lan bị nghi là bị mưu sát, thời gian hạ táng liền bị đẩy lùi vô thời hạn.
Không bao lâu đã có kết quả xét nghiệm tử thi. Phần da cổ chân Cao Lan Lan không nhìn thấy gì bất thường, nhưng khi cắt ra khám nghiệm lại phát hiện có dấu vết bị nắm kéo. Hắc khí là vô hình, nhưng có bị kéo hay không, chính thi thể sẽ kiểm chứng sự thật.
Chứng cứ tăng lên, lại tìm thêm một ít manh mối, Phương Thư Thành lập tức bị bắt. Cố ý giết người, tình tiết tương đối nghiêm trọng, cuối cùng phán tử hình. Mãi đến khi tòa án kết thúc, Phương Thư Thành vẫn còn thất thần. Sao hắn lại bị phát hiện? Rõ ràng hắn đã cẩn thận như vậy, lưới trời thực sự khó thoát.
Mắt thấy 500 vạn sắp tới tay, hắn sắp được tiêu tiền thoải mái rồi. Vợ đẹp con ngoan, tiền mua nhà cũng có, hắn xem trọng đoạn đường này, định mua cái nhà lớn trong tiểu khu kia, kết quả cái gì cũng chưa kịp làm.
Phương Thư Thành không cảm thấy hối hận, chỉ hối hận bản thân mình không đủ cẩn thận, để sót lại chứng cứ.
“Cao Lan Lan luôn tỏ thái độ cao ngạo, tao có thể nhịn cô ta nhiều năm như vậy, bản thân cũng thấy tự nể mình. Hiện tại không nhịn nổi nữa thì có gì lạ?” Đã đến nước này, đối mặt với sự chỉ trích của Cao tiên sinh, Phương Thư Thành cũng lười giấu giếm, nói thẳng suy nghĩ trong lòng.
Cao Lan Lan ôn hòa, nhưng đó chỉ là mặt ngoài, quá giả tạo. Không giống như người phụ nữ hắn gặp sau này, đó mới chính là nhu tình như nước, cái gì cũng nghe theo hắn, coi hắn như trời. Ngay cả khi họ hàng hắn tới, từ trước đến nay đều cẩn thận chiêu đãi, sợ làm sai khiến họ hàng không hài lòng. Không giống như Cao Lan Lan, đôi khi còn ghét bỏ họ hàng chiếm tiện nghi. Trên mặt nói nói cười cười, sau lưng lại oán giận với hắn. Trong ngoài không đồng nhất, họ hàng thân thích, so đo nhiều vậy làm gì?
Nói thật, hắn cũng không muốn giữ đứa trẻ. Đóng tiền bảo hiểm cho nó tốn rất nhiều. Nhưng hổ dữ không ăn thịt con, tuy đứa nhỏ này không giống hắn chút nào, thậm chí còn sùng bái người bác kia hơn hắn. Không giống đứa con của tình nhân, hâm mộ hắn như siêu nhân. Nhưng dù sao cũng là con mình, trừ việc không ngăn cản nó đi theo Cao Lan Lan lên sân thượng, Phương Thư Thành không làm gì khác, ít nhất lúc người kia kéo Cao Lan Lan ngã xuống, không có nói đối phương tiện tay kéo đứa bé theo.
Đứa trẻ cho dù sống hay chết là do ý trời, vạn nhất không cẩn thận ngã xuống cùng Cao Lan Lan thì cũng là ý trời. Lúc ấy ôm suy nghĩ này, nhưng hiện tại biết mình sẽ sớm bị bắn chết, Phương Thư Thành quả thực hối hận kinh khủng. Sớm biết vận khí đứa trẻ kia tốt như vậy, lúc người kia động thủ nên nói thêm một câu, để đối phương kéo cả nó cùng mẹ ngã xuống: “Nếu không phải do nó lắm miệng, nào có nhiều chuyện như vậy?”
Mấy năm trước ở trên mạng, hắn tham gia diễn đàn Nhà có vợ ác, ngày nào cũng cùng mấy người trên đó than thở chê bai sinh hoạt gia đình, có lần tiện miệng nói hận không thể khiến bà thím già trong nhà chết sớm một chút. Ai ngờ có người tiếp lời, thề son sắt rằng mình có thủ đoạn giúp được hắn. Sau khi nhắn tin riêng, Phương Thư Thành không biết thủ đoạn đó có gì đặc biệt vẫn ôm ý niệm thử xem, làm theo lời đối phương chỉ đạo. Thật ra hắn không hy vọng gì nhiều, ai biết thế mà lại thành công. Kế hoạch mưu sát của hắn ít nhất phải hơn hai năm nữa mới có thể thực hiện, hiện tại đã hoàn thành trước thời hạn.
Phương Thư Thành căn bản không biết thủ đoạn đó chẳng có khoa học gì, đến giờ hắn vẫn tưởng mình bị phát hiện là vì kế hoạch không đủ chu toàn, thêm đứa con trai lắm mồm, rồi gặp tên bác sĩ tâm lý nói lung tung, làm lộ vụ giá phơi quần áo, khiến cảnh sát hoài nghi và điều tra hắn.
“Diễn đàn tên là Nhà có vợ ác?” Tần Dực truy hỏi.
Phương Thư Thành biết mình sắp chết nên không định giấu giếm, đương nhiên cũng nghĩ người trên diễn đàn kia chẳng phải loại đàng hoàng. Nghe Tần Dực hỏi, hắn lập tức gật đầu: “Đúng vậy, có diễn đàn này. Tôi tham gia tầm 6 năm, tên diễn đàn chưa từng thay đổi, anh lên QQ tìm một chút là thấy.”
Sở dĩ Phương Thư Thành nảy ra ý định giết vợ, đương nhiên là do bản thân có sẵn suy nghĩ này, nhưng có một phần là do chịu ảnh hưởng từ diễn đàn kia.
Tần Dực bỏ qua Phương Thư Thành, kêu người đi kiểm tra diễn đàn.
Vốn Cố Trường Sinh cho rằng Phương Thư Thành bị Tà Thần mê hoặc trực tiếp, nhưng sau khi gặp được người, lại nghe đối phương khai báo, phát hiện vẫn là gián tiếp, điều này làm Cố Trường Sinh có chút thất vọng. Cũng may đã sớm chuẩn bị tâm lý nên cũng không thất vọng quá nhiều, Cố Trường Sinh nhanh chóng lên tinh thần, ít nhất vẫn còn diễn đàn mà? Không tính là không có thu hoạch gì.
Đối với kẻ giết vợ hại con, Cố Trường Sinh cảm thấy trước khi hắn chết cũng không đáng được sống thoải mái. Cao Lan Lan không thể ra khỏi địa phủ, nhưng quỷ trên thế gian chẳng lẽ còn thiếu? Mà dù không gọi quỷ, chỉ cần dùng chút thủ đoạn đã đủ làm hắn sống dở chết dở!
Phương Thư Thành là phạm nhân tử hình nên không dễ tiếp cận. Tuy nhiên từ trước đến nay Cố Trường Sinh làm phép chưa từng bị khoảng cách ảnh hưởng, vẫn có thể làm trực tiếp ở nhà.
Trên bàn trà có một mâm quả vải, Cố Trường Sinh bóc một quả bỏ vào miệng, ngọt híp cả mắt, ăn xong, cậu cầm vài quả vải phi tử cười lên làm phép: “Phấn hồng giai nhân cô bắn tiên, phỉ thúy tùng trung phi tử cười. Từ khi nào nhớ giai nhân, giai nhân thả hiện tại trước mắt… Chợt như diện mạo đảo mắt đổi, nhan sắc cũng là khuynh hồn sắc.” Quả vải rơi xuống đất lăn ra ngoài, đồng thời trong ngục giam, Phương Thưa Thành cảm thấy trước mắt tối sầm, sau đó lại xuất hiện một mảnh hồng nhạt kiều diễm. Có mấy mỹ nhân tựa như Dương phi, sắc nước hương trời bỗng xuất hiện trước mặt hắn.
Mỹ nhân cười duyên dựa sát vào người hắn, ôn hương nhuyễn ngọc. Trong phút chốc Phương Thư Thành mê mẩn không biết trời đất, suýt thì quên hoàn cảnh hiện tại. Nghĩ đến mà mất hứng, hắn cho rằng mình đang nằm mơ, muốn làm gì thì làm. Trước khi chết cứ thoải mái phong lưu một lần.
Lúc còn sống Cao Lan Lan đã là bà thím già, sau lại tìm đến người kia, nhiều năm như vậy nhìn mãi cũng chán, hiện tại có diễm phúc, cho dù là mộng cũng không thể bỏ lỡ.
Ai ngờ vừa mới đem mỹ nhân trong lòng đặt dưới thân âu yếm, Phương Thư Thành chuẩn bị tiến vào, ngẩng đầu lên liền thấy khuôn mặt mỹ nhân biến thành Cao Lan Lan. Cao Lan Lan thất khiếu* đổ máu, ánh mắt hung ác ngập tràn cừu hận nhìn hắn.
Phương Thư Thành lập tức bị dọa héo.
Hắn vội vàng lùi lại, ngã lộn nhào định bỏ chạy. Các mỹ nhân hầu hạ bên cạnh hắn nháy mắt đều biến thành Cao Lan Lan, mười ngón tay nhọn hoắc vồ vào hắn.
Bốn phương tám hướng đều là Cao Lan Lan. Phương Thư Thành bị bao vây không còn chỗ trốn. Hắn cố an ủi bản thân đây chỉ là giấc mộng, tỉnh dậy thì tốt rồi. Ai biết thôi miên nửa ngày, cứ tưởng đã thành công, thì những móng tay kia cắm vào người hắn, đau đến mức không giống nằm mơ.
Phương Thư Thành nhận ra điểm bất thường, hắn ngồi xổm xuống ôm đầu, muốn bảo vệ chỗ yếu hại nhưng không có tác dụng. Cuối cùng chỉ có thể trơ mắt nhìn da thịt mình bị xé rách, đau đến mức lăn lộn.
“Cút, cút hết đi!” Phương Thư Thành giãy dụa. Hắn liều mạng quơ tay đánh lại, tất cả đều hụt, thậm chí những quỷ hồn Cao Lan Lan còn bị động tác của hắn kích thích, càng trở nên hung ác.
“Vì cái gì mày lại đối xử với tao như vậy, tao đối xử với mày chưa tốt sao?” Cao Lan Lan trăm miệng một lời hỏi. Giọng nói u oán khiến Phương Thư Thành nổi da gà đầy người, run rẩy sợ hãi.
Hắn không dám đánh trả nữa, ý thức được vũ lực của mình quá thấp, có mấy người phụ nữ mà đánh không lại, lại sợ bản thân bị mấy người đó xé nát. Phương Thư Thành xin tha, bắt đầu đánh bài tình cảm: “Lan Lan, anh không cố ý, anh bị người ta lừa gạt, nhất thời hồ đồ nên mới phạm sai lầm. Lúc em chết anh liền hối hận, anh yêu em thật lòng. Em nghĩ mà xem, chúng ta bên nhau nhiều năm như vậy, người khác không biết tình cảm của anh đối với em, chẳng lẽ em còn không biết?”
Nhưng đám người Cao Lan Lan không dao động chút nào, các cô hận không thể nhai thịt nuốt xương nhào lên. Thậm chí có người còn không cần móng tay, trực tiếp dùng miệng xé thịt. Đôi môi dính máu nhấm nuốt thịt người, biểu cảm thỏa mãn làm Phương Thư Thành sợ tới mức tiểu ra quần.
Thế mà hắn vẫn không thể tỉnh. Trơ mắt nhìn mình bị gặm chỉ còn bộ xương khô, quần ướt thêm một lần mới thoát khỏi cơn ác mộng.
Quả nhiên là mơ.
May mà không bị dọa tắc thở, Phương Thư Thành sờ soạng thấy cả người vẫn còn nguyên, thật là may mắn. Bỗng nhớ lại việc mình là phạm nhân bị tuyên án tử hình, sớm muộn gì cũng chết. Tâm tình kích động tìm được đường sống trong chỗ chết nháy mắt biến mất.
Ngày xử bắn không đến nhanh như vậy, lúc Phương Thư Thành cho rằng đây chỉ là ác mộng, chỉ cần không ngủ sẽ không mơ thấy, lại phát hiện mộng này căn bản chẳng phân biệt ngày đêm, cũng mặc kệ hắn ngủ hay không, xuất hiện không có quy luật nào.
Oan hồn đòi mạng!
Đây chính là oan hồn đòi mạng!
Phương Thư Thành hoảng sợ chịu không nổi, dần dần trở nên tiều tụy, giống như chim sợ cành cong. Đến mức tiếng bước chân của cảnh ngục tuần tra bên ngoài cũng có thể làm hắn đứng ngồi không yên, hãi hùng khiếp vía.
Đối với Cố Trường Sinh mà nói, đúng là hiệu quả ngoài ý muốn. Sở dĩ mộng không có quy luật là do khi nào cậu nghĩ tới, liền cầm mấy quả vải ra làm phép.
Có khi một ngày hai ba lần, chọn thời gian ăn cơm để làm, có khi một ngày bốn năm lần, trừ bữa chính ăn ở ngoài, thì thêm buổi trà chiều và bữa khuya, hành Phương Thư Thành khổ không kể xiết. Thẳng cho đến ngày hôm nay đã hết mùa vải, bên ba Cố đưa sang loại trái cây khác, lại nhớ đối phương cũng sắp chết, lúc này Cố Trường Sinh mới hơi hả giận mà thu tay.
Phương Thư Thành hoàn toàn không biết điều này, phát hiện cả buổi sáng chưa gặp ác mộng, vui mừng không thôi. Còn tưởng rằng Cao Lan Lan thấy hắn sắp chết nên mới thu tay, sợ chết chậm đối phương lại đến tra tấn mình, thời gian vừa đến, Phương Thư Thành liền gấp gáp đi theo cảnh ngục rời khỏi phòng giam.
Lúc còn sống không có cách, đến lúc chết rồi thì tao đây cũng là quỷ, ai sợ ai chứ?
Phương Thư Thành không biết sau khi chết sẽ như thế nào, trong lòng âm thầm tính toán. Đến lúc đó hắn sẽ gom nợ tính một thể, dạy Cao Lan Lan một bài học, đem khoảng thời gian mệt mỏi này đòi lại cả vốn lẫn lời.
Nhưng hắn vừa mới chết đã bị quỷ sai áp giải vào địa ngục. Người ác ở nhân gian phạm tội, tới âm phủ phải chịu hình phạt, toàn bộ quá trình chấp hành đều có quỷ tốt giám sát, không thể chạy thoát. Đứng nói tìm Cao Lan Lan tính sổ, chờ cô đầu thai xong, Phương Thư Thành đã chịu xong hình phạt hay chưa vẫn là một vấn đề.
Tính toán của Phương Thư Thành hoàn toàn thành công cốc.
Thất khiếu: Bảy lỗ trên thân thể con người bao gồm 2 tai, 2 mắt, 2 mũi (lỗ), 1 miệng.
- -----oOo------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.