Đạo Thuật Trên Đầu Lưỡi

Chương 99:




Trong lòng Thi Quốc Khánh cực kỳ khó chịu. Đặc biệt từ lúc con trai thím Vương xuất hiện, hắn nhìn đối phương càng không vừa mắt. Hắn vốn không có thiện cảm với thím Vương, mặc dù từ trước tới nay đối phương vẫn luôn tỏ vẻ hiền lành. Nhìn cảnh hai mẹ con tình cảm quan tâm lẫn nhau, Thi Quốc Khánh lại càng khó chịu.
Thím Vương và mẹ hắn quá giống nhau. Từ dáng người cho đến tay chân thô kệch. Khuôn mặt còn lớn hơn cái bánh nướng. Đã vậy ngày nào cũng chải chuốt, buộc hết tóc ra đằng sau. Chẳng có chút mỹ quan gì cả, tóc buộc sát da đầu như thế chỉ làm mặt bà lớn hơn. Thậm chí ngay cả thái độ làm việc cũng giống nhau, đều không thích nhàn hạ, cứ phải chịu khổ nhọc.
Ai gặp qua mẹ Thi Khánh Quốc đều khen bà chăm làm chịu khó. Mỗi lúc như thế, trên mặt bà đều nở nụ cười ngượng ngùng giản dị. Nhưng Thi Quốc Khánh lại thấy nụ cười đó quá chướng mắt. Bà có thể chịu khổ nhọc, được danh tiếng tốt. Còn con trai bà để bà chịu khổ, chẳng phải là đang nói hắn vô dụng sao?
Mỗi một lời khen đều là lưỡi dao cắm mạnh vào lòng hắn!
Không có cách nào thay thế mẹ mình, vì thanh danh cùng lắm hắn cũng chỉ dám mắng hai câu. Cứ tưởng đưa bà về quê thì có thể nhắm mắt làm ngơ, vậy mà vẫn không được. Trong lòng Thi Quốc Khánh chồng chất một đống bất mãn chờ phát tiết. Đây cũng là lý do vì sao công ty có nhiều nhân viên tầng chót như bảo vệ hoặc chăm sóc hoa cỏ, nhưng khi bực bội hắn lại theo bản năng nhằm vào thím Vương.
Mà con trai thím Vương xuất hiện càng làm cho Thi Quốc Khánh cảm thấy khó chịu. Hắn tự tôn đến mức tự ti. Ánh mắt hắn nhìn lướt qua tây trang và giày da thời thượng của con trai thím Vương, sau đó rơi xuống chiếc đồng hồ vì đối phương duỗi tay mà loáng thoáng lộ ra một nửa.
Chắc chắn là tên đó đang cố ý khoe khoang!
Cho dù trong lòng nghĩ vậy, nhưng ánh mắt Thi Quốc Khánh như dính chặt vào đó. Nhìn chằm chằm động tác con trai thím Vương, cuối cùng Thi Quốc Khánh cũng thấy toàn bộ cái đồng hồ. Quả nhiên là đồng hồ bản giới hạn.
Thi Khánh Quốc thích hàng hiệu, tuy không mua nổi nhưng cũng có thể trông mơ giải khát*. Hắn thường xuyên mua vài cuốn tạp chí nhìn cho đã mắt, hoặc lên mạng sưu tầm những tin tức hoặc hình ảnh liên quan. Hắn rất thích dòng đồng hồ này, có bao nhiêu loại đều thuộc như lòng bàn tay. Cho nên lúc đồng hồ của con trai thím Vương mới chỉ lộ ra một chút, hắn liền nhạy bén để ý đến. Chờ đến khi thấy được toàn bộ, không cần kiểm tra cũng có thể xác nhận thân phận cao quý của đối phương.
*()
Lòng đố kỵ hừng hực.
Nếu nói tây trang và giày da là do dùng thẻ tín dụng để mua, thì cái đồng hồ đang đeo trên tay con trai thím Vương, cho dù có ghi nợ đến mức cao nhất của thẻ tín dụng, hoặc ký đủ các loại giấy tờ mượn tiền cũng không thể mua nổi cái dây, chứ đừng nói là một cái đồng hồ hoàn chỉnh.
Đều xuất thân từ nông thôn, dựa vào cái gì mà tên đấy toàn mặc đồ tốt, còn mua được hàng hiệu? Còn tất cả những thứ đó với hắn chỉ là vọng tưởng xa vời. Trong lòng Thi Quốc Khánh vừa không cam tâm, vừa ghen ghét, uất hận ông trời không có mắt, người tài nhưng không gặp thời. Hắn tốt nghiệp đại học hàng đầu, kết quả còn không bằng thằng nhóc nhà nghèo bỏ học từ cấp 2?
Có lần Thi Quốc Khánh đang nói về bằng cấp, có nghe thím Vương có nhắc tới con trai bà. Lúc này nhớ lại biểu cảm hâm mộ của thím Vương khi biết hắn đỗ trường top đầu, chỉ cảm thấy buồn nôn. Dối trá!
Khi đó Thi Quốc Khánh đắc ý bao nhiêu thì bây giờ sắc mặt khó coi bấy nhiêu. Sợ bị người ta để ý, Thi Quốc Khánh lấy cớ rời đi: “Công việc của tôi còn chưa làm xong, cần phải về sớm, thím Vương cứ nghỉ ngơi cho khỏe, việc lau nhà không vội. Thân thể là quan trọng nhất.” Giống như quan tâm săn sóc nói một câu. Cố ý đem chuyện này nhắc lại một lần nữa, đồng thời đạt được mục đích.
Kẻ có tiền thì sao, có một người mẹ làm nhân viên quét dọn vệ sinh, thật mất mặt.
Còn chưa cao hứng được bao lâu, liền nghĩ đến trong nhà mình cũng có người mẹ như vậy. Tâm tình Thi Quốc Khánh vốn đã không tốt, giờ càng phủ kín một tầng sương mù.
Những người khác nghe Thi Quốc Khánh nói như vậy, cũng không tiện ở lại. Nếu Thi Quốc Khánh quay về làm việc mà bọn họ còn ở bệnh viện, đến lúc đó lãnh đạo sẽ nghĩ như thế nào? Nếu biết thì là hiệu suất làm việc của Thi Quốc Khánh thấp, không biết sẽ tưởng bọn họ mượn cơ hội lười biếng. Tuy hiện tại cách thời gian tan làm chẳng còn bao nhiêu, nhưng mọi người vẫn chào tạm biệt hai mẹ con thím Vương.
Sau khi phát hiện thái độ khác lạ của Thi Quốc Khánh, con trai thím Vương vẫn luôn chú ý đến hắn. Tất cả biểu tình của hắn đều được thu hết vào mắt. Đợi mọi người đi rồi, anh ta đỡ thím Vương ra khỏi bệnh viện, lên xe về nhà, chờ mẹ mình nghỉ ngơi tốt hơn, lúc này anh ta mới hỏi bóng hỏi gió.
Thân thể mẹ anh ta vẫn tốt, tại sao đột nhiên lại xảy ra chuyện.
Đều ở trong phòng điều hòa không mở cửa sổ, vì sao người khác không bị sao, chỉ có mẹ anh ta là gặp vấn đề hô hấp. Không phải anh ta nghĩ nhiều, nhưng nói thật, năm nào bà cũng đi kiểm tra sức khỏe, vẫn rất khỏe mạnh. Bời vì thường xuyên làm việc, ít nhiều đều là rèn luyện sức khỏe, so với những người trẻ tuổi quanh năm ngồi văn phòng, tố chất thân thể có khi còn tốt hơn. Tình huống như vậy bỗng nhiên xảy ra, mẹ anh ta xảy ra chuyện trong khi những người khác vẫn ổn, không phải do anh ta nghĩ quá nhiều chứ.
Đối với vấn đề con trai dò hỏi, thím Vương cũng không có ý định giấu giếm, đem sự tình kể lại hết một lượt, không bỏ sót chi tiết nào. Cuối cùng, thím Vương còn không quên dặn dò: “Con nhớ đến cảm ơn mọi người, nếu không nhờ bọn họ, mẹ có thể đã gặp nguy hiểm.”
“Vâng, tất nhiên rồi.” Con trai thím Vương gật đầu. Từ những gì mẹ vừa nói, thủ đoạn của Thi Khánh Quốc quả thực quá dễ hiểu, chỉ cần nhắm mắt cũng có thể nhìn ra. Chờ đến lúc đi cảm ơn, mình cũng nên hồi báo đối phương một chút mới được.
Nghe con trai đã đáp ứng, thím Vương lại nói dong dài: “Con lái xe đi, nếu có qua đó nhớ đem giúp mẹ dụng cụ vệ sinh về.” Dụng cụ vệ sinh là tự chuẩn bị, bà tính xin nghỉ việc, chờ bà nghỉ rồi, người quét dọn mới đến cũng sẽ tự chuẩn bị bộ dụng cụ khác, bộ của bà không chừng sẽ bị vứt đi. Thím Vương cả đời tiết kiệm, sao có thể bỏ được, vẫn còn sử dụng được mà.
“Mẹ không đi làm nữa?” Con trai thím Vương mừng quá trời. Ở bệnh viện nói hết nửa ngày còn chưa thể làm mẹ quyết định nghỉ việc, anh ta đã không còn ôm hy vọng gì. Không ngờ bà lại đột nhiên thay đổi.
“Không đi nữa.” Thím Vương thoải mái nói. Lúc ở bệnh viện, bà đã bị con trai thuyết phục, trên đường trở về cũng suy nghĩ cẩn thận một hồi. Bà không để ý đến vấn đề có mệt nhọc hay không, mà là hai từ “khỏe mạnh” kia, nhanh chuẩn tàn nhẫn chọc trúng tâm tư bà. Trước kia cảm thấy thân thể mình còn linh hoạt, không để tâm lắm, hôm nay trải qua chuyện như vậy, thím Vương nghĩ thôi đã thấy sợ.
Bà còn muốn bế cháu, không thể chết sớm được. Thím Vương nói: “Ngày mai mẹ cùng mấy người dì Tưởng đi ra ngoài khiêu vũ.” Ngủ sớm dậy sớm, rèn luyện thân thể, tranh thủ sống lâu hơn một chút.
Sau khi mời những người đã đưa mẹ đi bệnh viện dùng bữa cơm, con trai thím Vương về nhà liên hệ với bạn. Bạn anh ta chính là cấp trên của Thi Khánh Quốc. Lúc trước thím Vương sống chết muốn ra ngoài đi làm, không chịu ở yên một chỗ, ngồi ở nhà rảnh đến mức tay chân ngứa ngáy. Không còn cách nào khác, vì sợ mẹ chịu khổ nên anh ta đành phải liên hệ bạn mình, nhờ phân công cho bà một công việc nhẹ nhàng.
Công việc ban đầu là nấu nước pha trà, công ty bạn anh ta là công ty nhỏ, khách hàng cũng không quan tâm đến vấn đề loại trà, có nước uống là được. Đổ nước sôi vào một nắm trà đợi một lúc là có thể uống, không yêu cầu kỹ thuật cao, đơn giản dễ pha, đến một đứa trẻ cũng có thể làm. Nhưng lúc đi làm thím Vương lại thấy như kiểu ngồi chơi mà vẫn có lương, bà định sau khi về sẽ bảo con trai tìm cho công việc khác. Kết quả còn chưa về, thì phát hiện công ty thiếu nhân viên quét dọn vệ sinh, vì thế thím Vương tự thay đổi công việc luôn.
Con trai bà vốn không đồng ý, nhưng không lay chuyển được bà, đành phải chấp nhận. Cũng may quét dọn một tuần hai lần không quá mệt. Hơn nữa đó là công ty bạn mình, chào hỏi qua lại, có bạn để ý đến thì anh ta cũng yên tâm, cho nên thím Vương cứ thế mà làm nhân viên dọn vệ sinh.
Xảy ra việc này, tính tình con trai thím Vương có tốt thế nào cũng không nhịn được, gọi điện ngay cho bạn. Không có ý hỏi tội đối phương, nhưng ý kiến về Thi Quốc Khánh thì rất rõ ràng.
“Còn có chuyện đó?” Gần đây bạn anh ta đi công tác, hôm nay mới trở về, còn chưa biết chuyện. Nghe vậy lập tức bảo đảm: “Tôi nhất định sẽ cho cậu một công đạo.”
Bình thường không nghĩ Thi Quốc Khánh là dạng người này. Sợ trung gian có gì hiểu lầm, bạn anh ta cố ý dò hỏi một chút, kết quả đúng là vậy thật.
Cùng ngày, con trai thím Vương nhận được đáp án vừa lòng.
Tuy rằng Thi Quốc Khánh tốt nghiệp đại học hàng đầu, nhưng năng lực làm việc không cao, lăn lộn nhiều năm như vậy cũng chỉ là nhân viên giấy tờ. Tuy rằng treo danh hiệu quản lý, nhưng không có cấp dưới, cũng không có văn phòng độc lập. Đó chỉ để lúc tiếp đãi khách hàng giới thiệu cho dễ nghe nên mới tạo tên tuổi cho hắn. Nói chung nhân viên không có giá trị lắm, giám đốc khai trừ cũng không thấy đau lòng.
“Tôi mời mấy người tới làm để nâng cao giá trị công ty. Không phải mời mấy người đến chơi cung tâm kế, lục đục với nhau, rồi tính kế người khác. Thật xin lỗi, hành động của anh làm ảnh hưởng nặng đến bầu không khí chung của công ty.”
Bị kết thúc hợp đồng lao động, Thi Quốc Khánh đầy mặt bất ngờ. Cảm thấy ánh mắt kinh ngạc của những đồng nghiệp xung quanh như đang cười nhạo hắn. Một lúc lâu sau Thi Quốc Khánh mới hồi phục tinh thần, lao đến văn phòng giám đốc muốn nói chuyện, kết quả chỉ nhận được câu trả lời như vậy.
Thi Quốc Khánh khịt mũi khinh thường, muốn giảm biên chế thì nói thẳng ra, lại còn tìm cớ. Mãi đến khi nhìn thấy ánh mắt ý vị thâm trường của giám đốc, hắn mới ý thức được có gì đó không đúng. Không phải là mấy hành động nhỏ của hắn bị phát hiện chứ? Tuy rằng nhìn con trai thím Vương chính là cái loại nhà giàu mới mới nổi không có văn hóa, nhưng nhà giàu mới nổi có tiền, mà có tiền muốn làm gì cũng được. Hắn đang bị trả đũa sao?
Chắc chắn là bị trả đũa.
Thi Quốc Khánh thất vọng liếc giám đốc một cái, cảm thấy đối phương thật vô dụng, đến cả nhân viên của mình cũng không bảo vệ được. Đổi lại là hắn chắc chắn sẽ không xảy ra việc như vậy. Việc đã đến nước này, không còn gì để nói. Thi Quốc Khánh nhanh chóng thu thập đồ đạc rời đi, không cho đồng nghiệp có cơ hội cười nhạo hắn.
Ôm thùng các tông đựng đồ đi trên đường, Thi Khánh Quốc không có cảm giác uể oải. Hắn tràn đầy tự tin, cảm thấy mình rời đi như vậy thì tiền tài của công ty sẽ bị hao mòn, mất nhiều hơn được. Rốt cuộc chỉ là loại giám đốc vô dụng, thấy tiền là sáng mắt lên, công ty sớm muộn gì cũng đóng cửa.
Thay vì uổng phí thời gian ở đó, lãng phí thanh xuân, chờ công ty đóng cửa mới đi tìm việc khác, còn không bằng hiện tại phấn đấu một lần nữa. Nói không chừng vài năm sau, khi giám đốc phá sản hai bàn tay trắng rồi, hắn lại đi lên đỉnh cao nhân sinh, đến lúc đó nếu kịch tính một chút, có khi hắn còn nhận được lời mời hợp tác từ giám đốc, tiện thể đem mặt mũi của hắn từng bị đối phương vứt đi tìm về.
Thi Quốc Khánh vẽ cho mình viễn cảnh rất tốt đẹp. Sau đó tích cực viết sơ yếu lí lịch, tìm công ty tốt, lại tiếc nuối phát hiện đầu năm nay quá ít công ty tuyển người mới.
Bị từ chối liên tục, phần lớn sơ yếu lí lịch gửi đi đều như đá chìm đáy biển, thật vất vả mới có vài công ty liên hệ hắn đi phỏng vấn thì như trêu chọc hắn vậy, tùy ý hỏi mấy câu rồi bảo hắn về đợi tin tức.
Chờ tin tức nghĩa là không được nhận. Trong lòng Thi Quốc Khánh hiểu rõ, đây là ý từ chối. Hắn luôn kiêu ngạo về năng lực làm việc của mình, thế nên hoàn toàn không ngờ rằng mình không thể tìm được việc.
Chắc chắn con trai thím Vương đã động tay động chân!
Bằng không đang yên đang lành, một sinh viên đại học hàng đầu như hắn sao có thể không tìm được việc?
Thành phố A là thành phố lớn, tùy tiện tìm một quán cà phê trên đường, người uống cà phê ở bên trong, mười người thì bảy người là sinh viên đại học hàng đầu, ba người còn lại thuộc hàng tinh anh, bằng cấp cao hơn. Bằng đại học hàng đầu ở đây hoàn toàn không đáng tiền. Rất nhiều công ty lúc thông báo tuyển dụng đều sẽ xem bằng cấp, nhưng sẽ càng coi trọng cá nhân có năng lực làm việc. Nơi này không phải là mười tám tuyến tỉnh thành, càng không giống quê Thi Khánh Quốc, nhà ai có sinh viên đều làm cỗ linh đình mời bạn bè đến ăn cơm.
Người phụ trách tuyển dụng xem bằng cấp nên mới gọi Thi Quốc Khánh đến phỏng vấn, nhưng đến lúc phỏng vấn thì thấy hắn toàn bốc phét, thực lực không tương xứng, thái độ kiêu ngạo, khiến người phỏng vấn quyết định uyển chuyển từ chối.
Thi Quốc Khánh hoàn toàn không ý thức được điều này, hoặc là ý thức được, nhưng sâu trong nội tâm không muốn thừa nhận mình vô dụng, đem cái nồi không tìm được công việc này úp lên đầu con trai thím Vương.
“Một con chuột nơi cống ngầm thích chơi trò bẩn thỉu!” Lại một lần nữa thất vọng, Thi Quốc Khánh hùng hùng hổ hổ. Bởi vì quá tức giận, hắn không nhận ra những lời này như đang mắng chính hắn.
“Còn không phải ỷ vào bản thân có mấy đồng tiền dơ bẩn sao?” Về đến nhà, Thi Quốc Khánh vừa mở máy tính, định chơi vài trò phát tiết, vừa mắng chửi.
Máy tính vừa mới khởi động, chim cánh cụt liền tự động đăng nhập. Đăng nhập thành công, tiếng “tích tích” vang lên không ngừng.
Ai vậy? Rảnh quá không có việc gì đi spam tin nhắn à.
Ồn chết đi được, Thi Quốc Khánh mất kiên nhẫn di chuyển con chuột qua góc phải bên dưới màn hình, vừa định tắt đi liền phát hiện một diễn đàn xa lạ: “Mình vào diễn đàn này khi nào vậy?” Sao hắn chẳng ấn tượng chút nào.
Ma xui quỷ khiến Thi Khánh Quốc thay đổi chủ ý, không tắt biểu tượng chim cánh cụt đi mà mở ra.
“Có cầu ắt có cung.” Thi Quốc Khánh lẩm nhẩm đọc, cảm thấy tên diễn đàn này rất có hàm ý, nếu có thể đáp ứng được việc mình muốn thì tốt rồi. Người trong diễn đàn không nhiều lắm, quản trị viên chỉ có ba người. Nhưng diễn đàn này lại không hề vắng vẻ, bọn họ bàn luận sôi nổi nhiệt tình, spam tin nhắn liên tục. Thi Quốc Khánh tò mò, dù sao hiện tại cũng đang rảnh, hắn ngồi xem hết lịch sử trò chuyện. Càng xem càng kinh ngạc.
Quản trị viên hình như rất thần thông quảng đại, có thể làm được rất nhiều việc. Trước đó có một thành viên đưa ra nguyện vọng, quản trị viên giúp người đó thực hiện, bây giờ thành viên này đang cảm ơn quản trị viên.
Chẳng sợ có khả năng đối phương là kẻ lừa đảo, hai người kia kẻ ca người xướng, Thi Quốc Khánh cũng có chút dao động. Lúc Thi Quốc Khánh đang do dự, đột nhiên thấy tin nhắn mới nhất trong lịch sử trò chuyện.
“Có người mới sao? Người mới có điều gì cần yêu cầu không? Quản trị viên rất lợi hại, không chỉ đáp ứng được yêu cầu, còn không lấy tiền. Chẳng qua một người chỉ có thể yêu cầu ba lần thôi, tôi đã cầu hai lần rồi, quản trị viên đều giúp tôi thực hiện.”
Không cần tiền. Trên thế giới này có gì so được với ba từ hắn vừa thấy?
Không hề.
Hạn chế số lần thì sao, có thể cầu ba lần cũng quá được. Thi Quốc Khánh hoàn toàn động tâm, chuẩn bị đánh chữ hỏi một câu, đúng lúc thấy quản trị viên nói: “Có thể gia nhập diễn đàn chính là có duyên. Nhưng duyên phận hữu hạn, cho nên nhiều nhất chỉ có thể thỏa mãn ba nguyện vọng của bạn. Đúng lúc tôi đang rảnh, người mới nếu có nguyện vọng gì thì nói luôn, nếu không thì phải chờ một tuần nữa.”
Hắn làm gì có thời gian chờ đợi, Thi Quốc Khánh thực sự muốn thay đổi vận khí ngay bây giờ, nhanh chóng soạn ra ba nguyện vọng rồi gửi đi.
“OK, tôi sẽ giúp bạn hoàn thành nguyện vọng theo trình tự.”
Trong thời gian này, thím Vương thường xuyên cùng mọi người nhảy múa ở quảng trường, thân thể có tốt hơn không thì không biết, nhưng tinh thần ngày càng tốt, không biết vì sao sáng sớm hôm nay lại hơi choáng đầu.
Chắc là bị bệnh rồi. Lớn tuổi rồi, thân thể không tốt như trước nữa. Nhớ hôm qua đã hẹn chị em đi công viên khiêu vũ, thím Vương vội lấy điện thoại báo cho đối phương một tiếng, để bà ấy đỡ phải chờ đợi. Mới gọi điện thoại xong, thím Vương liền thấy con trai bà vừa xoa thái dương vừa đi xuống lầu.
“Con cũng bị choáng đầu?” Thím Vương lo lắng hỏi: “Chẳng lẽ nào là cảm mạo sao, có khi nào tối qua lúc ăn cơm mẹ lây bệnh cho con không?”
“Mẹ cũng khó chịu?” Nghe được từ “cũng”, con trai thím Vương lập tức quan sát bà, quả nhiên sắc mặt tái nhợt. May mà vợ đi công tác, con trai thì ở lại trường, nếu không thì cả nhà đều bị cảm. Con trai thím Vương vội vàng đưa mẹ đi bệnh viện khám bệnh.
Từ bệnh viện vể nhà, uống thuốc xong cũng không thấy đỡ. Con trai thím Vương nghĩ ngủ một giấc có khi ngày mai sẽ thấy tốt hơn, đúng lúc đó di động vang lên: “Có khả năng sẽ về trễ? Ốm rồi? Vậy em nghỉ ngơi nhiều một chút, đừng vội, đang bị bệnh mà ngồi xe sẽ càng khó chịu. Có việc gì thì nhờ tiểu Trương làm cho, khi nào về anh sẽ phát tiền thưởng cho tiểu Trương.” Tiểu Trương là trợ lý của vợ anh ta. Vốn dĩ chiều nay vợ anh ta sẽ về nhà, nhưng sáng dậy bị choáng đầu khó chịu, không có cách nào khác, đành phải lùi lịch trình lại.
Vừa mới nói may mà không lây bệnh cho vợ, kết quả cũng bị bệnh giống nhau. Con trai thím Vương chợt nhớ tới một lời kịch rất nổi: Người một nhà tâm linh tương thông.
Đúng là bệnh đến mức hồ đồ rồi, suy nghĩ linh tinh cái gì không biết.
Con trai thím Vương day day trán, gọi điện cho con mình. Không ngờ đổ chuông một hồi chẳng có ai nhận. Nhìn di động kêu “tút tút”, anh ta nhíu mày, sợ con trai xảy ra chuyện ngoài ý muốn, vội vàng gọi cho bạn cùng phòng của con mình.
“Cũng bị bệnh? Hiện tại đang ở bệnh viện, di động để ở phòng ngủ? Được rồi, làm phiền mấy cháu.”
“Bốn người một nhà cùng bị bệnh, hơn nữa cùng thời gian, tình trạng cũng giống nhau. Đồng hương của tôi bắt đầu nghi ngờ. Cậu ta không hiểu mấy thứ này, cân nhắc một hồi cảm thấy có thể bị trúng tà, vì thế tìm đại sư khắp nơi. Ông chủ nhỏ, lần trước chẳng phải tôi đã đặt một phòng riêng sao?” Bếp trưởng Lâm ngồi trước mặt Cố Trường Sinh nói: “Chính là để mời cậu ta ăn cơm. Cậu ta làm bên trang trí thiết kế, vậy nên lúc tôi mua nhà đã ủy thác việc này cho công ty cậu ta.” Đồng hương của hắn tuy là giám đốc, nhưng làm người nhiệt tình, vốn dĩ việc này chỉ cần giao cho cấp dưới là được, nhưng vì quan hệ hai người mà đối phương quyết định tự mình làm. Lúc này hai người hẹn nhau ăn cơm chính là để bàn chuyện đó.
Đâu phải muốn là làm đâu, vấn đề trang trí này có rất nhiều thứ cần phải bàn, phong cách trang trí, tài liệu, dự toán đầu tư này nọ đều cần phải ghi rõ. Vậy nên phải thống nhất xong thì mới làm được.
“Kết quả lúc tôi gọi điện kêu cậu ta đến, cậu ta nói bị bệnh, việc ăn cơm đành hoãn lại. Vốn dĩ tôi cũng không để trong lòng, cùng ăn ngũ cốc hoa màu, có ai mà không bị bệnh? Nhưng khi hỏi thăm mấy câu tôi bỗng cảm thấy sai sai.”
“Trên thế giới này sao có thể có nhiều sự trùng hợp như vậy, nếu mà ở cùng nhau, người một nhà cùng bị bệnh thì có thể là lây cho nhau. Nhưng bốn người nhà cậu ta ở ba nơi khác nhau, không ở chung một thành phố thì sao có thể lây bệnh. Cũng may đồng hương của tôi không phải đồ ngốc. Chẳng qua trước đó cậu ta không biết làm sao là do không tìm được đại sư đáng tin cậy. Vậy nên ông chủ nhỏ, cậu có thể giúp đỡ cậu ấy không?”
Cho dù là anh em ruột thịt cũng nên tính toán rõ ràng. Sợ Cố Trường Sinh hiểu lầm, bếp trưởng Lâm chủ động nói: “Người đồng hương kia của tôi rất có năng lực, tự gây dựng công ty phát triển, ra tay rất hào phóng. Đây còn là cứu mạng nên càng chịu chi nhiều tiền.”
“Nếu ông chủ nhỏ cảm thấy không được, thì có thể giới thiệu cho tôi một người khác đáng tin cậy.” Lo Cố Trường Sinh có ủy thác khác, bếp trưởng lâm chủ động tạo bậc thang. Đồng hương của hắn yêu cầu không cao, chỉ cần có thể giải quyết vấn đề thì ai cũng được.
Trên đường gặp người xa lạ xảy ra chuyện, Cố Trường Sinh đều sẽ giúp đỡ, huống hồ có mặt mũi bếp trưởng Lâm, Cố Trường Sinh lập tức đồng ý hỗ trợ.
Thấy thế, bếp chủ Lâm lộ vẻ vui mừng. Cũng không biết có phải ảo giác của hắn hay không, dù sao hắn cảm thấy giao việc này cho ông chủ nhỏ là yên tâm nhất. Những người thường xuyên tìm đến ông chủ nhỏ, tuy thoạt nhìn cũng lợi hại, nhưng hắn vẫn cảm thấy không lợi hại bằng ông chủ nhỏ.
Đồng hương gặp vấn đề lạ, có thể tìm người lợi hại nhất giải quyết, đương nhiên là tốt nhất. Bếp chủ Lâm vội vàng gọi điện cho đối phương báo tin vui. Sự tình khẩn cấp, cũng không hẹn thời gian, xác định người nhà đồng hương đều đã về nhà, bếp chủ Lâm lập tức cúp điện thoại, cùng Cố Trường Sinh qua đó. Còn thuận tiện mua một tặng một thêm Khương Thời Niên.
Đồng hương của bếp trưởng Lâm ở khu biệt thự. Sống ở nơi này đều là kẻ có tiền, nhà ở trong khu riêng. Giữa các biệt thự đều được xây cách nhau bởi cây cối hoa cỏ, đảm bảo không gian riêng tư lớn nhất. Do có cây cối che chắn, thế nên khi xe chạy đến cửa nhà, Cố Trường Sinh mới phát hiện điểm khác lạ.
Trước kia khi gặp việc này, đứng ở xa hoặc là tới cửa là có thể nhìn thấy hắc khí. Còn bây giờ, tuy Cố Trường Sinh cảm nhận được bất thường, nhưng lại không biết bất thường chỗ nào. Biệt thự không có hắc khí quấn quanh, nhưng ẩn ẩn cảm giác quái dị, khiến cả người không thoải mái.
- -----oOo------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.