Đạo Trưởng Đã Lâu Không Gặp

Chương 118:




Trải qua chuyện buổi sáng, Liễu Vũ dự tính trước tiên rửa sạch những đồ vật chôn trong sân trước, rồi mới xử lý những món đồ bị hư hỏng trong nhà kho sau.
Trương Tịch Nhan nói với cô, đồ vật chôn ngoài sân cái nào cũng rất nguy hiểm, trong quá trình đào lên rất dễ dàng xuất hiện biến cố, đến lúc đó nàng và cô đều phải đứng phía trước gánh team, khó có thể bận tâm đến tòa nhà và đồ vật bên trong nhà kho.
Gia cụ đồ dùng trong tòa nhà này món nào cũng rất quý giá, Liễu Vũ đau lòng đến nỗi nhanh chóng kêu người đến đóng gói tất cả vận chuyển về thôn Hoa Tập. Những đồ vật bị vỡ và hư hỏng, cô lười không muốn bán hay quyên tặng gì nữa, đóng gói dọn đi hết, lỡ như ngày nào đó thiếu tiền thì còn có thể dùng những thứ này đổi lấy chút đỉnh trang trải.
Bộ lạc Hoa Tế chỉ còn lại hai cha con Lê Trọng và Lê Thần, nhưng hậu đại của những bộ lạc lạc trong liên minh Cửu Lê lúc trước, cũng chính là dân tộc Miêu, dân tộc Khương và dân tộc Hán thờ phụng 'Vưu Công' Xi Vưu ngày nay. Vu sư, cổ sư cùng với thảo cổ bà tu tập Cổ thuật đều có thể xem như Vu Giáo truyền thừa.
Từ khi thôn Hoa Tập không còn, trong lòng Liễu Vũ nghẹn một cỗ uất ức, vì thế dùng tiền, dùng cổ thuật, thu thập tất cả tài nguyên độc trùng ở khắp các ngọn núi để đào người của các cổ trại tới thôn Hoa Tập. Hiện giờ quốc gia đang có chính sách khuyến khích người dân tộc thiểu số xuống núi, nhiều người sôi nổi bước ra núi lớn đi đến thành thị dốc sức làm việc mong được đổi đời, mà các thôn trại và làng xóm vì sự phát triển nhanh chóng của ngành du lịch, giao thông và kỹ thuật chữa bệnh, cho nên cũng không dùng được Vu thuật và Cổ thuật để trừ tà chữa bệnh cầu bình an nữa. Sự xuất hiện của Liễu Vũ giống như ngọn đèn soi sáng con đường phía trước cho bọn họ, đó chính là chuyển qua chăn nuôi rắn rết côn trùng. Một bên học bản lĩnh một bên kiếm tiền, học đi đôi với hành, những con rắn rết bọ cạp có phẩm chất tốt hơi có chút biến dị thì đem đi luyện cổ, hơi có chút không đạt chuẩn hoặc chỉ nằm trong phạm vi bình thường thì gia công thành thuốc đông y, bán cho các hiệu thuốc hoặc xí nghiệp dược lớn, còn loại phế phẩm thì trực tiếp nghiền thành thức ăn gia súc, không bỏ phí chỗ nào hết, mà bọn họ chỉ cần bỏ sức chứ không cần bỏ thêm đồng vốn nào. Liễu Vũ còn truyền công pháp tu luyện đã thất truyền của Vu Thần cho bọn họ, ngay tại chỗ biểu diễn cho bọn họ xem, một người sống sờ sờ bỗng nhiên biến thành Hoa Thần Cổ bay đầy trời tiêu diệt tất cả cổ trùng mà bọn họ vất vả dưỡng mấy chục năm chỉ trong nháy mắt, không chờ bọn họ đau lòng, cô đã nói với bọn họ, đi theo cô, cô sẽ đền bù cho bọn họ thứ còn tốt hơn, không đi theo cô, tự ngồi đó mà khóc một mình đi thôi. Bọn họ đánh không lại cô, còn bị tổn thất thảm trọng, cô ngồi vẽ vời tương lai cho bọn họ xem, còn chồng một đống tiền mặt mới cóng trước mặt bọn họ, gọi là "phí chuyển nhà".
Vậy thì còn có cái gì để do dự nữa?
Cùng ngày bọn họ liền dọn đi, dời đến thôn Hoa Tập.
Thôn Hoa Tập xảy ra vụ án lớn như vậy, nhân viên công tác của chính phủ đang lo lắng đến phát hoảng, Liễu Vũ lại đưa người từ nơi khác đến. Này thật đúng là buồn ngủ gặp chiếu manh, nhân viên chính phủ nhanh chóng trợ giúp người vừa dọn đến an cư lạc nghiệp, lo cho bọn trẻ đến trường học chữ, hận không thể vờ như thôn Hoa Tập căn bản chưa từng xảy ra vụ án nào, bọn họ còn nói với những phóng viên chạy đến phỏng vấn: "Nhìn xem, thôn vẫn còn ở đó kia mà." Bọn họ thực sự bội phục bà chủ Liễu sát đất. Nhưng cũng có người buồn bực nói với cô rằng thôn đã không còn thì đưa người tới làm cái gì. Liễu Vũ mắng trở lại: "Nhiều ngọn núi như vậy, trại chăn nuôi lớn như vậy, một năm lợi nhuận bao nhiêu có biết không, mắc gì phải từ bỏ như ném đá trên sông cơ chứ." Mắng đến người nào đó không còn lời nào để nói.
Những người dời đến thôn Hoa Tập thấy tình huống nơi này xác thực giống như lời Liễu Vũ nói, cô không có lừa bọn họ, vì thế an tâm ở lại vừa chăn nuôi vừa tu luyện. Vì thế, thôn Hoa Tập mấy tháng trước vừa trải qua nạn diệt môn, nay đã khôi phục đến trước sau như một, ngay cả truyền thống thờ phụng thần của bộ lạc Hoa Tế cũng giống như lúc xưa.
Liễu Vũ quật cường cho rằng, cô đã không thể bảo vệ tốt người của bộ lạc Hoa Tế, vậy thì nhất định không thể để truyền thừa của bộ lạc Hoa Tế đứt đoạn ở thời của cô.
Cô vẫn luôn không hiểu tâm lý của những người đem võ công bí tịch cất giấu sợ người khác học được, sư phụ dạy đồ đệ mà sợ bản thân chết đói là ra làm sao. Hiện giờ một tổ chức một đoàn thể một môn phái muốn phát triển lớn mạnh, cái nào không phải mở rộng chiêu mộ. Có 3000 đệ tử, mỗi người nhặt một cành cây thôi cũng đủ đốt cả khu rừng, có 3 đệ tử, thả đi ra ngoài còn phải ngồi lo sợ gạch rớt lên đầu chết mất đứa nào. Cô khắc lên đồ đằng dựng trên tế đàn giữa thôn Hoa Tập bộ công pháp tu luyện có được từ khi dung hợp với Hoa Thần Cổ. Người nguyện ý thờ phụng Vu Thần bái nhập môn hạ thì sẽ có tư cách tham gia hai lần hiến tế vào mùa xuân và mùa thu, lúc đó sẽ có thể đến quan sát học tập công pháp được khắc trên đồ đằng. Cô còn đem chuyện chiến tranh thời thượng cổ, Canh Thần và bộ lạc Ứng Long đuổi giết hãm hại bộ lạc Hoa Tế điêu khắc thành bích họa dựng bốn phía quanh dàn tế.
Lê Vị là Vu Thần, là Vu Thần mà bộ lạc Hoa Tế thờ phụng, đồ vật của nàng ấy, Liễu Vũ tự nhiên muốn vận chuyển trở lại thôn Hoa Tập.
Liễu Vũ tính toán tháo dỡ toàn bộ tòa nhà này rồi vận chuyển trở về thôn Hoa Tập, sau đó trùng kiến lại một tòa nhà giống như lúc trước, lập thành tổ đình Vu Giáo. Cô còn ở đây, Lê Trọng và Lê Thần còn ở đây, bộ lạc Hoa Tế và thôn Hoa Tập sẽ không bị xem là tận diệt, nhất định có thể đông sơn tái khởi.
Trương Tịch Nhan không có ý kiến về chuyện Liễu Vũ muốn tháo dỡ tòa nhà. Không ít trận cơ chôn ở nền móng tòa nhà này, vì thế cho nên nếu không muốn phá hủy hoàn toàn, thì chỉ còn mỗi cách song song tiến hành tháo dỡ tòa nhà và phá hủy trận cơ, thời gian tháo dỡ sẽ kéo rất dài, nhưng mà Trương Tịch Nhan cũng đã sớm định ra phương án dỡ bỏ và kế hoạch điều chỉnh tương ứng cho việc này.
Du Thanh Vi ở bên kia sửa lại phong thủy cục của thôn Liễu Bình và xây dựng tế đàn, bày bố pháp trận này nọ, cũng phải mất cả nửa năm một năm mới chuẩn bị xong xuôi hết. Trương Tịch Nhan muốn tranh thủ thời gian cho Du Thanh Vi, cho nên vui vẻ dùng việc tháo dỡ tổ đình Vu Giáo hấp dẫn sự chú ý của mọi người, cho nên nàng cũng không quan tâm lắm chuyện tháo dỡ này sẽ kéo dài bao lâu.
Buổi chiều, Trương Tịch Nhan mới vừa vẽ xong bản đồ tháo dỡ chi tiết đưa cho La Cự, bà nội ba đã mang theo Trương Đạo Dĩnh và Trương Đạo Côn trở về.
Siêu xe thể thao của bà nội ba bị xe của đội vận chuyển nhà chặn hết đường vào nên chỉ có thể đỗ ở xa xa bên vỉa hè.
Bà đi đến cổng lớn thì nhìn thấy người bên trong đang tấp nập khiêng gia cụ ra ngoài, những món gia cụ bằng gỗ nguyên khối được chạm trổ tinh mỹ đã được bọc kín mít nâng lên xe tải. Bà đi vào bằng cửa sau, thấy bên trong nhà đang có người tháo dỡ vật trang trí chạm khắc hoa văn, tường bên ngoài thì bắt giàn giáo cạy gì đó. Cỏ trong sân bị lật lên, mấy tảng đá phong thủy cũng đóng gói hết, chờ xe cẩu tới nâng đi.
Bà lạnh mặt dắt theo Trương Đạo Côn và Trương Đạo Dĩnh đi thẳng vào trong phòng khách, nhìn Trương Tịch Nhan đang bưng ly trà ngồi trên sofa, lên tiếng hỏi: "Lái buôn đâu?"
La Cự đứng bên cạnh nhìn thấy một đại mỹ nữ mặc bộ đạo bào giống hệt như những bộ cô chủ thường mặc lúc trước, nhìn không khác cô chủ một chút xíu nào, khiếp sợ không thôi, thầm nghĩ: "Cô chủ còn biết loại phép thuật này sao, có thể một người phân thành hai người?" Nhưng khi nhìn kỹ mới phát hiện chỉ là tướng mạo tương tự, tuyệt đối không phải là một người, vẫn có chút khác nhau. Nhìn diện mạo này liền biết là người một nhà.
Trương Tịch Nhan thấy bà nội ba đi dến, nhanh chóng đặt ly trà xuống đứng dậy, thưa: "Bà nội ba." Nàng liếc mắt thoáng nhìn cô bé đi bên cạnh bà nội ba. Bạn nhỏ này làn da có chút đen, khá gầy, nhưng không phải kiểu gầy ốm do suy dinh dưỡng, tóc cũng sáng bóng không bị khô vàng chẻ ngọn, bạn nhỏ vô cùng tinh thần, ánh mắt sáng trong, trên mặt còn mang theo ý cười, một chút cũng không sợ nàng, lớn tiếng thưa: "Con chào cô út."
Trương Tịch Nhan cho rằng cô cháu gái của mình gặp phải nhiều chuyện như vậy rồi còn bị lừa bán thì sẽ trở nên khiếp đảm co rúm cần đi bác sĩ tư vấn tâm lý hay gì, không nghĩ tới cô bé còn tặng cho nàng một nụ cười xán lạn như thế kia. Nàng sửng sốt một lúc mới lấy lại tinh thần, nhẹ nhàng gật đầu, hỏi: "Con có khỏe không?"
Trương Kiều Nghiên đáp thay: "Đám người kia không cho con bé ăn cơm, con bé canh lúc nửa đêm chạy qua nhà hàng xóm ăn vụng."
Trương Đạo Dĩnh dùng vẻ mặt vô tội nói: "Thỏ khôn không ăn cỏ gần hang nha, mụ già kia nếu thấy đồ ăn bị hao hụt nhất định sẽ đánh con."
Trương Kiều Nghiên nói: "Con còn cho thằng ngốc nhà đó ăn xà độc thảo."
Trương Đạo Dĩnh đáp: "Thằng ngốc đó đánh con."
Trương Tịch Nhan: "..." Nàng đột nhiên cảm thấy lúc đó người nên leo lên thùng xe tải đào tẩu là Trương Đạo Côn mới đúng.
Trương Kiều Nghiên nói với Trương Tịch Nhan: "Hai đứa chắt này giao cho con đó, bà đi đây."
Trương Tịch Nhan gọi bà nội ba đi sang một bên nói chuyện, viết vào lòng bàn tay của bà: "Bất Chu Sơn, Du Thanh Vi", rồi hỏi: "Đi cùng tụi con không?"
Trương Kiều Nghiên nhìn từng chữ được viết vào lòng bàn tay của mình, khiếp sợ ngẩng đầu lên nhìn vào khuôn mặt và thiên nhãn giống hệt như lão tổ tông Lê Trùng Trùng, thiếu chút nữa quỳ xuống bái lạy hô to: Tổ tông ơi, tổ tông ruột thịt ơi.
Cũng may Trương Kiều Nghiên bà đây là người đã trải qua bao sóng gió cuộc đời, còn từng là tình địch đi giành giật bạn gái với Lê Vị nữa kia mà, chút trường hợp này có mà nhằm nhò gì với bà. Bà nhẹ nhàng đáp: "Vậy cùng nhau đi đi." Nói xong, xoay người rời đi, nhưng sau đó nghĩ nghĩ rồi quay lại đứng trước mặt Trương Tịch Nhan: "Quỳ xuống."
Trương Tịch Nhan: "..." Nàng không hiểu chuyện gì vẻ mặt mờ mịt, nhưng vẫn ngoan ngoãn quỳ xuống.
Trương Kiều Nghiên nhìn lão tổ tông đang quỳ gối trước mặt mình, trong lòng một bên thì mắng bản thân là đồ con cháu bất hiếu, một bên thì sướng rơn người bởi vì tới lão tổ tông còn phải quỳ gối với mình, nhưng vẻ mặt bên ngoài vẫn giả vờ nghiêm túc, trang trọng nói: "Đời sau nhà chúng ta chỉ còn có thể trông cậy vào Đạo Côn và Đạo Dĩnh, con phải dạy dỗ bọn nhỏ cho thật tốt." Lão tổ tông, tuy rằng nhà chúng ta tổn thất thảm trọng, nhưng bà là tổ tông mà, hẳn sẽ có biện pháp tiếp tục truyền đạo thống đi xuống a. Bà dùng lời nói vô cùng thấm thía: "Tịch Nhan à, truyền thừa của Trương gia kéo dài hơn 2000 năm, không thể để đứt đoạn ở đời của con a."
Trương Tịch Nhan trầm mặc nửa ngày, suy nghĩ tính khả thi, sau đó nhẹ nhàng gật đầu: "Con sẽ tận lực."
Trương Kiều Nghiên không tỏ vẻ gì 'ừm' một tiếng: "Đứng lên đi." Bà chờ Trương Tịch Nhan đứng dậy, mới bổ sung thêm một câu: "Nếu tư chất của hai đứa nhỏ này quá kém, dạy không được cũng không sao." Bà nói dứt lời, uyển chuyển nhẹ nhàng nện bước, không quay đầu lại đi mất.
Trương Tịch Nhan lòng tràn đầy u sầu nhìn về phía Trương Đạo Côn và Trương Đạo Dĩnh, lại nhìn về phía nửa cái mù chữ Liễu Vũ đang đứng dựa cửa. Ba người này vừa lúc có thể gộp thành một ban học ngu cần phụ đạo.
Thả một con dê cũng là thả, thả một đàn dê cũng là thả, Trương Tịch Nhan đơn giản đưa một cái phúc lợi cho nhóm La Cự, nhóm tiểu nhị hoặc là con cái của bọn họ nếu muốn đến học, cũng có thể cùng nhau tới học, những tri thức cơ bản có thể để cho bọn họ cùng nhau học, còn những bản lĩnh cao thâm cấm truyền ra ngoài thì phải xem tư chất của bọn họ có đủ tốt để gia nhập Trấn Sơn phái hay không.
La Cự nghe xong vô cùng kích động, cô chủ có bao nhiêu trâu bò a, học một chút da lông thôi cũng đã đủ cho bọn họ dùng rồi.
Những quyển sách mà cô chủ cho bọn họ, còn chưa cân nhắc thấu đáo gì, chỉ dựa theo đó luyện chút chút mà đã tiến bộ đến mắt thường có thể thấy được.
Trương Tịch Nhan kêu Trương Đạo Côn đi theo nhóm tiểu nhị phụ giúp, sau đó kêu Trương Đạo Dĩnh đến ngồi ở trên ghế sofa đối diện, hỏi: "Sau khi bị lừa bán, con có nghĩ tới việc chạy trốn không?"
Trương Đạo Dĩnh đáp: "Cô út, thật là kỳ quái, tại sao cô út và bà cố đều hỏi con vấn đề này vậy?"
Trương Tịch Nhan nói: "Con cứ trả lời vấn đề của cô út trước đã."
Trương Đạo Dĩnh đáp: "Mẹ và em gái của con đã chết rồi, ba thì bỏ rơi tụi con để thoát thân, anh cả cũng bị bắt, chỉ còn lại mỗi mình con thôi. Con nằm ngủ ở ven đường, có người nghi ngờ con bỏ nhà đi bụi nên báo cảnh sát, con bị đưa về đồn. Cảnh sát nói với con là đã liên hệ được người nhà của con, rất nhanh bọn họ sẽ đến đón. Con hỏi là người nào đến đón con, bọn họ nói là ba và mẹ con, con nghe vậy liền canh lúc bọn họ không chú ý, bỏ chạy. Sau lại gặp phải bọn buôn người, bọn chúng bán con vào trong núi, bọn chúng cũng mặc kệ con là ai từ đâu đến. Con trốn trong núi tu luyện, chờ sau này trở nên lợi hại, con sẽ đi ra ngoài báo thù cho mẹ, em gái và anh cả, sau đó lôi ông ba hèn nhát ra hành hung một trận." Cô bé nói chuyện mà lưng vẫn ưỡn thẳng tắp, nỗ lực hít sâu, vành mắt đỏ hoe, nhưng vẫn mím môi nở nụ cười, âm thầm cổ vũ bản thân phải cười vì vẫn sống sót, phải sống cho thật tốt, không được khóc. Trương Đạo Dĩnh sẽ không khóc!
Trương Tịch Nhan rút một tờ khăn giấy đưa cho cô bé.
Trương Đạo Dĩnh ngẩng đầu lên, nói: "Con mới không khóc. Con không cần khăn giấy."
Trương Tịch Nhan hỏi: "Con tu luyện công pháp gì? Đã đọc những quyển nào rồi?"
Trương Đạo Dĩnh đọc một đống lớn tên sách, nói: "Sách trong thư phòng của ba con con đều đã xem hết rồi, con tu luyện quyển Huyền Nguyên Thần Công mà ông ấy giấu sau giá sách. Ba con giấu rất nhiều sách, nhưng con thấy quyển này là lợi hại nhất, nên học nó. Con đã tu luyện đến có thể tụ nguyên."
Trương Tịch Nhan: "..." Số sách mà Trương Đạo Dĩnh đã đọc tên, luận phẩm cấp và độ cao thâm, thì Huyền Nguyên Thần Công xác thực lợi hại nhất, thuộc về loại sách mà đệ tử trực hệ của nhà nàng mới có thể được học đến.
Trương Đạo Dĩnh hai mắt trông mong nhìn Trương Tịch Nhan: "Cô út, anh cả nói cô út còn có sách lợi hại hơn nữa, loại sách lợi hại nhất của nhà chúng ta."
Trương Tịch Nhan: "..." Nàng sửng sốt một lúc mới cất tiếng hỏi: "Năm nay con bao nhiêu tuổi rồi?"
Trương Đạo Dĩnh đáp: "Dạ chín tuổi rưỡi."
Trương Tịch Nhan lại sửng sốt mấy giây: "Sao con đọc hiểu được nội dung của quyển Huyền Nguyên Thần Công kia vậy?"
Trương Đạo Dĩnh nói: "Có hình minh họa mà, con học theo hình minh họa đó."
Trương Tịch Nhan nghe xong liền quay đầu lại nhìn Liễu Vũ mù chữ chỉ biết xem hình minh họa không biết chữ Triện kia: Đồ đệ của em à?
Liễu Vũ đang đứng trông chừng công nhân vận chuyển gia cụ, cảm giác được ánh mắt của Trương Tịch Nhan, quay đầu nhìn lại thì thấy Trương Tịch Nhan đang nhìn cô lâm vào trầm tư, cô chạy đến hỏi: "Tịch Nhan bảo bảo, làm sao vậy?"
Trương Tịch Nhan: "..." Nàng vừa mới được một đứa nhỏ chín tuổi làm đổi mới cách nhìn về tam quan a.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.