Trương Tịch Nhan từ nhỏ đã tiếp thu nền giáo dục hiện đại, giữa chừng mới thay đổi đi học nghề làm đạo sĩ, bắt nàng phải dạy đồ đệ giống như Đạo môn truyền thống, thiệt là quá làm khó nàng rồi. Nàng tự xác định lớp học mà mình mở ra là lớp học bổ túc nghiệp dư, giáo trình dạy cho mọi người cũng là vừa học xong có thể áp dụng thực tiễn ngay. Người thời đại bây giờ đại khái đều bị ảnh hưởng bởi tiểu thuyết, cảm thấy chỉ cần học được một quyển công pháp cao thâm là có thể biến thành tuyệt thế cao thủ, hiện giờ tiết tấu cuộc sống nhanh, mọi người không ai có điều kiện bỏ ra mấy chục năm chỉ để đi học một môn công pháp, cho nên nàng quyết định soạn giáo trình học cấp tốc cho bọn họ.
Nàng giản lược giáo trình chia làm bốn phần từ dễ đến khó, những phần đơn giản nhất thì ai cũng có thể học được, luyện tập đến cảnh giới tụ nguyên cảnh, có thể phối hợp thêm mấy môn công pháp mà tụ nguyên cảnh có thể học được, ví dụ những thuật lúc sáng nàng nhắc đến như thuật khinh thân, thuật đề khí, thuật bế khí cộng thêm mấy môn võ cận chiến, tu luyện đến cảnh giới có thể vượt nóc băng tường này nọ, sau khi tốt nghiệp khóa học có thể ra ngoài làm việc kiếm cơm. Giáo trình nhập môn cơ bản rất đơn giản, nửa ngày là đã viết xong, các bước tu luyện có thể dùng sơ đồ minh họa, phần còn lại là chú thích và thuyết minh.
Buổi sáng nàng soạn xong giáo trình, buổi chiều kêu Liễu Vũ trông chừng công nhân tháo dỡ tòa nhà, sau đó đích thân dẫn theo Trương Đạo Dĩnh và Trương Đạo Côn đi tìm cửa hàng in ấn để photo giáo trình tu luyện công pháp cơ bản đóng thành sách. Nàng quyết định tạm thời đóng thành 200 quyển sách, mỗi người đến học được phát một quyển, dư lại có thể đưa cho những người còn lại của Trương gia không thể đến học.
Trương Đạo Côn nghe cô út nói muốn in 200 quyển sách, cả người choáng váng. Cậu nghĩ thầm: "Cô út, cô tính bán sỉ bí tịch tu luyện hay gì vậy?" Nếu không phải cô út thể hiện ra bản lĩnh quá mức trâu bò, thì tới cậu cũng phải hoài nghi cô út là kẻ lừa đảo chuyên bán hàng đa cấp.
Nhân viên cửa hàng in ấn kiểm tra số trang để bắt đầu in, nhìn thấy nội dung Trương Tịch Nhan biên soạn bên trong, nhỏ giọng hỏi: "Có phải các người thuộc tổ chức tà giáo không vậy?" Hữu nghị nhắc nhở: "Đừng để bị người ta lừa bán nhen."
Trương Đạo Côn nói thầm trong bụng: "Quả nhiên, không phải chỉ có một mình mình nghĩ như vậy."
Trương Đạo Dĩnh kiêu ngạo hừ lạnh một tiếng: "Hừ, đúng là bọn phàm nhân các người." Cô út của tôi còn biết bay kia kìa!
Nhân viên cửa hàng: "..." Thật đúng là dân lừa đảo a, tới bé gái nhỏ như vậy cũng không tha. Anh ta lén lút báo cáo cho ông chủ của mình, mấy người này thuộc tổ chức tà giáo kìa ông chủ ơi. Anh ta lo lắng nếu mấy người này bị công an bắt, không chừng công an còn tới cửa hàng bắt luôn bọn họ, nói bọn họ tiếp tay in ấn sách tà giáo trái pháp luật.
Ông chủ cũng sợ hãi bị vạ lây, đứng ra từ chối không in sách.
Trương Tịch Nhan vô cùng bình tĩnh đăng nhập trang web của chính phủ lấy giấy chứng nhận của bản thân.
Ông chủ nhìn nhìn, à, thì ra là đạo trưởng, vậy thì không thành vấn đề, OK, lúc này mới kêu nhân viên của mình tiếp tục in ấn.
Trương Tịch Nhan hỏi phải mất bao lâu mới xong, nhân viên nói cũng khoảng vài tiếng, vì thế nàng kêu Trương Đạo Dĩnh và Trương Đạo Côn ở lại trông chừng, còn bản thân đi đến thư viện.
Trong trí nhớ của nàng, thời thượng cổ là thời đại dựa vào thần lực và vũ khí lạnh để chiến đấu, mọi mặt đều vô cùng nguyên thủy lạc hậu. Nàng không biết hoàn cảnh ở Bất Chu Sơn như thế nào, nhưng học thêm chút bản lĩnh, tương lai đến Bất Chu Sơn cũng có thêm chút kỹ năng sinh tồn. Nàng nghĩ Bất Chu Sơn hẳn là không thiếu công pháp tu luyện, nhưng nếu mọi người đều đem kỹ năng dồn hết cho việc tu luyện, thì khẳng định những mặt khác sẽ phát triển rất hạn chế. Hiện tại khoa học kỹ thuật vô cùng phát triển, nói không chừng sẽ có thêm không gian phát huy, kỹ nhiều không áp thân, học thêm chút kiến thức, nhất định có lúc dùng đến.
Nàng ôm đống sách vừa mượn từ thư viện quay trở về cửa hàng in ấn, Trương Đạo Côn, Trương Đạo Dĩnh và nhân viên cửa hàng đem tầm mắt dừng trên đống sách dày cộm nàng ôm trong ngực, vẻ mặt kinh ngạc.
Không ai quy định làm đạo sĩ thì không thể xem các loại sách về luyện đúc này nọ, Đạo môn còn có cả một lĩnh vực chuyên tu tập pháp khí cơ mà. Trương Tịch Nhan thấy bọn họ còn đang đóng sách cắt giấy dư này nọ, vô cùng bình tĩnh ngồi bên cạnh lật xem sách vừa mới mượn về.
Người Trương gia nhận được tin của bà nội ba liền lục tục chạy đến.
Bọn họ không dám đến làm phiền Trương Tịch Nhan, cho nên đem đặc sản và quà cáp kỷ niệm đưa cho Trương Đạo Côn, nhờ cậu chuyển giao cho Trương Tịch Nhan, rồi tự dàn xếp chỗ ăn chỗ ở. Hội quán Cửu Lê chi phí quá cao, bọn họ tìm khách sạn giá cả tiện nghi gần đó ở tạm.
Khóa học buổi sáng chỉ có hơn 80 người đến học, đến khóa buổi tối, nhiều hơn gấp đôi, tới không chỉ có người của Trương gia, mà còn có cả đồ đệ của bọn họ.
Liễu Lôi đi công tác, thuận tiện ghé thăm em gái, tiệc tối với khách hàng đều bị anh từ chối hết, chạy tới học ké. Thả một con dê cũng là thả, thả một đàn dê cũng là thả, Trương Tịch Nhan yên lặng nhìn lướt qua nhóm người nhiều hơn gấp đôi, không nói thêm gì, phát cho mỗi người một quyển công pháp mới ra lò "Pháp môn tu luyện tụ nguyên thiên tinh địa sát". Tất cả mọi người ngốc lăng.
Những công pháp điển tịch tu luyện như thế này trước nay đều nằm trong tay sư phụ, lúc dạy cho đệ tử cũng là miệng truyền miệng, chỉ riêng đệ tử nhập thất được sư phụ coi trọng mới có sách mà thôi, nhưng sách đó cũng là mượn xem qua vài ngày, đọc xong trả lại liền.
Trương Tịch Nhan nơi này thế nhưng lại phát như thể sách giáo khoa, mỗi người một quyển, còn miễn phí, thoạt nhìn giống như giá cả rất tiện nghi.
Một ông thúc công không cùng chi đến lãnh sách, nhìn thấy tên sách liền nói: "Cái gì mà thiên tinh địa sát? Tuy nói nhà chúng ta có tu tập chút thuật pháp bên ngoài Đạo môn, nhưng Đạo pháp là căn bản, cô đi tu luyện thuật địa sát chính là phạm húy, cô không có được xằng bậy như vậy nghe chưa."
Liễu Vũ đang lật sách xem thử, nghe vậy ngẩng đầu lên nhìn, nghĩ thầm: "Này là tới phá đám hay gì?" Cô tặng cho ông già kia mắt khâm phục. Dám tới phá đám lớp học của Tịch Nhan bảo bảo, đây không phải là ngàn dặm xa xôi chạy tới xin ăn đấm hay sao.
Trương Tịch Nhan rất bình tĩnh đáp lại: "Tôi dạy cái gì mọi người học cái đó, không muốn học thì đi ra ngoài."
Ông thúc công kia tức khắc đen mặt mắng Trương Tịch Nhan: "Cô nói chuyện kiểu gì vậy hả, tôi là thúc công của cô đó nhen."
Trương Tịch Nhan vô cùng không khách khí đáp trả: "Tôi có rất nhiều thúc công, không tính thúc công ruột thịt, chỉ riêng không cùng chi cách xa năm đời, tên trên tổ phổ đã có 34 cái. Đây là khóa truyền công của Trấn Sơn phái, không phải chỗ cho ông cậy già lên mặt."
Ông thúc công nói: "Cô dùng công pháp tà môn, không luyện được. Cô không thể bởi vì nhà chúng ta gặp khó khăn liền đi đường ngang ngõ tắt..." Ông ta chưa nói xong đã bị Trương Tịch Nhan nắm áo ném ra khỏi cửa.
Trương Tịch Nhan đóng cửa lại: "Trương Đạo Côn, cử ra hai người phụ trách giữ trật tự cho lớp học, nếu lại có người giống như vậy, trực tiếp ném ra ngoài."
Trương Đạo Côn nhanh chóng đáp lời: "Dạ."
Trương Tịch Nhan nói: "Tôi sẽ dùng thời gian một tuần để giảng giải và hướng dẫn mọi người vận dụng kiến thức trong sách, sư phụ đưa vào cửa, tu hành do bản thân, mọi người giữ sách từ từ ôn luyện. Sách này là tài liệu của khóa học buổi sáng, không có liên quan đến khóa học buổi tối. Công khóa buổi tối chủ yếu là biện luận."
Ông thúc công bị Trương Tịch Nhan ném ra bên ngoài, mất mết mặt mũi, không nhịn được tức giận mắng to: "Trương Tịch Nhan, trong mắt cô không có trưởng bối à."
Trương Tịch Nhan lạnh giọng nói: "Quấy rầy truyền công trưởng lão giảng bài, nhẹ thì phạt đánh 30 trượng, nặng thì phế bỏ tu vi trục xuất sư môn."
Trương Đạo Côn lặng lẽ đứng dậy, vẫy vẫy tay với hai người anh em họ đứng sau lưng, ba người lặng lẽ đi ra từ cửa sau, "mời" ông thúc công kia đi chỗ khác.
Trương Tịch Nhan nói: "Tu hành, nói một cách khoa học chính là hấp thu lực lượng tự nhiên, chuyển hóa và vận dụng." Nàng vừa viết nội dung lên bảng trắng vừa nói: "Thời cổ đại không dùng cách gọi năng lượng tự nhiên, họ dùng lực lượng của quỷ thần đi giải thích cho mọi chuyện. Mọi người có lẽ sẽ nghĩ, chúng ta là đạo sĩ, tu đạo là tốt rồi, năng lượng tự nhiên đâu có quan hệ gì tới đạo sĩ chúng ta đâu." Nàng vẽ vài đường nhánh bên dưới dòng chữ 'năng lượng tự nhiên', dưới từng đường nhánh viết các danh từ: âm khí, dương khí, địa khí, linh khí, thiên tinh chi lực, phong lôi chi lực, sơn hà chi lực. Nàng tiếp tục giảng: "Những lực lượng này đều phân bố trong tự nhiên, gọi chung là năng lượng tự nhiên. Thi triển thuật pháp đạo thuật, chính là quá trình đem những năng lượng này hấp thu rồi chuyển hóa cho bản thân sử dụng." Nàng tiếp tục vừa viết vừa giảng bài: "Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ, năng lượng ngũ hành, cũng thuộc về năng lượng thiên nhiên."
Nàng đánh dấu sao ở hai từ 'thiên tinh' và 'địa khí': "Hai chủ đề này chính là trọng điểm mà tôi muốn nói hôm nay, cũng chính là 'thiên tinh' và 'địa sát' chi lực trong quyển "Pháp môn tu luyện tụ nguyên thiên tinh địa sát" mọi người đang cầm trong tay. Nói một chút vấn đề ngoài lề, tại sao tôi lại không dạy mọi người tu luyện thiên địa linh khí trong Đạo môn truyền thống." Nàng viết lên bảng bốn chữ "Thời đại mạt pháp" rồi nói tiếp: "Nền văn minh nhân loại đã có lịch sử hơn 5000 năm phát triển, nói trắng ra kỳ thật đây là quá trình mà nền văn minh thần linh và nền văn minh nhân loại bên này giảm bên kia tăng. Thần linh dần dần tiêu vong, nhân loại quật khởi trở thành người thống trị địa cầu. Chúng ta tu đạo chính là đi con đường của thần linh, đây thật sự là một lối đi rất khó nhìn đến đích trong thời kỳ mạt pháp hiện nay, mà thời kỳ mạt pháp bắt đầu từ khi Bất Chu Sơn sụp đổ..." Nàng giảng giải từ chế độ hiến tế trước khi Bất Chu Sơn sụp đổ, cho đến thời đại văn minh khoa học kỹ thuật công nghiệp phát triển, thời đại thay đổi hoàn cảnh biến hóa khiến cho linh khí khô kiệt. Nàng nói: "Vì sao tôi lại đề xướng mọi người nên tu luyện thiên tinh và địa sát chi lực? Bởi vì hai nguồn năng lượng này là dễ dàng hấp thu nhất. Trước tiên nói về thiên tinh chi lực, thiên tinh chi lực là gì? Nói trắng ra chính là nguồn năng lượng tự do trong vũ trụ này, nghe thấy có phải cảm giác rất xa xôi hay không, nhưng kỳ thật nó luôn tồn tại bên cạnh chúng ta. Ví dụ tia bức xạ Gamma, thường sinh ra do bức xạ thứ cấp từ các tương tác với các hạt trong tia vũ trụ, hiện tại được ứng dụng rộng rãi trong các ngành y tế, xây dựng, dầu khí, cơ khí, quân sự.... Mọi người có lẽ sẽ nghĩ, cơ thể con người làm sao có thể hấp thu những cái đó được?" Trương Tịch Nhan dứt lời liền vén tóc mái trên trán, mọi người nhìn thấy giữa trán nàng bỗng nhiên phóng xuất ra một luồng ánh sáng rất nhỏ nhưng lại cực kỳ chói mắt, ánh sáng chói mắt đó phảng phất như thể xuyên thấu hư không, dường như có một nguồn năng lượng thật lớn tràn ra ngoài khiến cho không khí trước mặt phải vặn vẹo, tiếp đó tất cả mọi người cảm giác được không khí và căn phòng đều đang run rẩy, sách bọn họ đang cầm trên tay cũng rung động không thôi, cả người lẫn đồ vật trong phòng đột nhiên bay lên.
Quá trình này vô cùng ngắn ngủi, nhưng lại khiến cho tất cả người có mặt ở đây đều cảm giác được bản thân rơi vào trạng thái không trọng lực, kinh hoàng thất sắc, cho đến khi rơi trở lại trên mặt đất vẫn chưa hồi phục lại tinh thần.
Liễu Vũ bị nâng lên không trung liền hóa thành sương mù cổ, cho tới khi ngã về trên mặt đất mới khôi phục lại hình người.
Liễu Lôi té xuống đất, nhìn nhìn em gái của mình, lại nhìn nhìn Trương Tịch Nhan, vỗ vỗ trái tim đang nhảy đùng đùng trong lồng ngực, mãnh liệt lấy tay xoa xoa mặt, trong đầu tràn đầy suy nghĩ: "Tôi là ai, đây là đâu, tôi đang học cái gì vậy, em gái tôi làm sao thế này, sư muội của tôi trước kia đâu có như thế, hai năm nay rốt cuộc các nàng đã gặp phải chuyện gì..."
Trương Tịch Nhan nói: "Vu Thần Tộc, tu luyện chính là thiên tinh chi lực và địa sát chi lực, Lê Vị tới hiện tại đã sống hơn 5000 năm, bị đốt thành tro tàn vẫn có thể hồi sinh sống tiếp."
Liễu Lôi nhìn lên Trương Tịch Nhan, nhìn xuống quyển sách, nhìn sang cô em gái, trong lòng không ngừng kêu rên: "Thôi xong, sư muội cũng điên rồi." Sư muội không chỉ điên, mà còn có siêu năng lực, còn mở lớp giảng bài. Anh quay đầu nhìn bạn học xung quanh, chỉ thấy từ thanh thiếu niên cho đến ông bà già, ai cũng dùng ánh mắt tràn ngập cuồng nhiệt nhìn sư muội của mình, mấy bạn nhỏ ba, bốn tuổi thì sợ tới mức ôm ba của mình khóc thét lên. Ba của mấy bạn nhỏ một bên nhẹ nhàng ôm ôm dỗ dành con mình, một bên thì không chớp mắt nhìn chằm chằm vị sư muội đã biến thành tẩy não cuồng ma, anh đột nhiên nhớ ra lúc trước mẹ anh có kể về những chuyện em gái anh làm ở thôn Hoa Tập, ví dụ như được thôn dân nâng như nâng tượng thần dạo khắp thôn, vừa nâng đi vừa tung hoa tươi ra khắp ven đường...
Liễu Lôi hối hận không thôi: Tại sao tối nay không chịu đi tham gia tiệc tối tiếp khách hàng cơ chứ!
Anh yên lặng làm lơ khóa học tẩy não của sư muội, lật lật sách giáo khoa, dựa theo biện pháp trong sách ghi lại thử vận chuyển chút chân khí ít đến đáng thương bên trong đan điền, sau đó thế nhưng phát hiện có thể cảm giác được nguồn năng lượng tự do bên ngoài ồ ạt chui vào trong cơ thể, theo lỗ chân lông thấm vào kinh mạch, lại dựa theo hướng dẫn trong sách đưa chúng nó vào trong đan điền.
Liễu Lôi: "..." Cái đệt, có tác dụng! Anh nhanh chóng phục hồi lại tinh thần, cất sách cho kỹ, chuẩn bị nghiêm túc nghe sư muội giảng bài. Nhưng sư muội Trương Tịch Nhan của anh lại nói: "Được rồi, bài học hôm nay kết thúc tại đây. Tan học." Nàng xoay người, cầm lấy khăn lau bảng xoèn xoẹt bôi sạch sơ đồ và chữ vừa ghi đầy trên bảng, không sót lại chút nào, tốc độ nhanh tới nỗi anh không kịp lấy điện thoại ra chụp lại. Anh nhỏ giọng hỏi Liễu Vũ: "Tiểu Vũ, em có quay phim hoặc chép bài gì không?"
Liễu Vũ: Em còn đang bận hô to cổ vũ đại lão 666, ai rảnh mà chép bài. Cô mặt không cảm xúc đáp: "Không có." Đứng dậy, cầm lấy sách giáo khoa vừa nhận lúc nãy đi mất.
Trương Tịch Nhan ra khỏi phòng học liền nhìn thấy bà nội ba đang ngồi bên ngoài cắn hạt dưa, ông thúc công bị đuổi ra lúc nãy cũng đứng bên cạnh.
Ông thúc công kia vênh váo tự đắc nhìn nàng, bộ dáng như vừa mới kêu gia trưởng tới họp phụ huynh chờ nàng bị ăn mắng.
Trương Kiều Nghiên ngồi bên ngoài phòng học nghe xong bài giảng hôm nay, lấy túi rác chứa đầy vỏ hạt dưa đưa cho Liễu Vũ, nhờ cô vứt dùm, sau đó nói với Trương Tịch Nhan: "Công pháp này không có trong Tàng Thư Lâu."
Ông thúc công hất cằm lên: Cho mi dạy ba cái tà môn ma đạo nè! Đồ nhóc con lừa đảo mới ăn được bao nhiêu ký gạo mà đã dám ra ngoài làm bậy.
Trương Tịch Nhan 'dạ' một tiếng ứng lời. Giáo trình này là nàng lâm thời soạn ra, đương nhiên không có trong Tàng Thư Lâu.
Trương Kiều Nghiên giơ tay cầm lấy quyển sách mà tên cáo trạng tinh kia đang cầm, nói: "Sách này bà nhận lấy, mấy phần sau con coi lúc nào rảnh viết hết cho bà, không cần viết quá kỹ càng tỉ mỉ như thế này, bà tự xem hiểu." Bà nói xong đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Ông thúc công kia gọi bà lại: "Chị ba, con bé tu luyện công pháp tà môn, chị không giáo huấn nó sao?"
Trương Kiều Nghiên đúng lý hợp tình đáp: "Mày quản con bé dạy công pháp gì để làm cái gì, mèo đen mèo trắng không quan trọng, bắt được chuột mới là mèo giỏi. Mày tu luyện công pháp chính thống kia kìa, mày đánh thắng ai không? Mày bảo vệ được ai không? Lúc còn nhỏ mày chuyên gia đi cáo trạng tao, bây giờ lại cáo trạng Tịch Nhan, nếu không phải tao thấy mày già rụng răng gần hết rồi, thì mày có tin tao ấn đầu mày vô vũng sình súc miệng không. Tao vất vả ngồi nướng con gà, mày đến ăn ké xong, quay đầu lại đi méc ba tao nói tao ăn trộm gà! Mày có bản lĩnh thì mày đừng có mà ăn."
Trương Tịch Nhan: "..." Bà nội ba, đừng như vậy, nơi này đông người lắm. Ngài cãi nhau với đồng bọn còn lôi chuyện xưa ra nhắc lại, có thể đổi chỗ khác nói không a?
Liễu Vũ: "..." Phong cách nhà chị luôn kỳ lạ như vậy ha.
Ông thúc công nói: "Chị ba, ăn trộm là không đúng. Con gà đó là bác hai cầm đi cúng tổ tông, sao chị lại có thể ăn trộm cơ chứ?"
Trương Kiều Nghiên đáp: "Tao còn bắt tổ tông quỳ lạy tao nữa kìa, tao còn để cho nhóm tổ tông xếp hàng nhảy đầm cho tao xem nữa kìa, mày quản được tao chắc? Mày có tin tao kêu nhóm tổ tông khởi thi chạy tới hù chết mày không hả." Nhìn thấy mặt cái thằng cáo trạng tinh này liền tức sôi máu, lúc còn nhỏ mười lần bị đánh thì cả mười lần đều do cái thằng này đi méc người lớn. Di động của bà vang lên, chưởng giáo chân nhân gọi tới. Trương Kiều Nghiên vừa bắt máy liền nghe được giọng nói của chưởng giáo chân nhân: "Tổ lăng của nhà ngài có lão tổ tông tránh được kiếp nạn."
Trương Kiều Nghiên liếc nhìn Trương Tịch Nhan, nghĩ thầm: Con lại bị lột thân phận kìa. Bà thề thốt phủ nhận: "Không có, sao có thể."
Chưởng giáo chân nhân nói tiếp: "Mấy cái động do kim giáp cổ thi đào ra tới, không sai được, lợn rừng trong núi đều bị xé sống."
Trương Kiều Nghiên: "..." Bà yên lặng ngắt điện thoại, nói với Trương Tịch Nhan: "Đi theo bà." Thật đúng là miệng quạ đen mà, giờ lão tổ tông xác chết vùng dậy thiệt kìa! Ngặt một nỗi bây giờ quan tài và lăng mộ của họ không còn nữa, không biết là nên đem bọn họ đi thiêu hay là mua quan tài xây lăng mộ mới đây? Vế trước thì thật sự xin lỗi các vị tổ tông, mà vế sau... sẽ tốn rất nhiều tiền a!