Cửa đạo quan đóng chặt, chìa khóa nơi này Trương Tịch Nhan đã sớm không biết quăng đi đâu mất.
Nàng thả Hoa Thần Cổ điều khiển chúng nó chui vào bên trong lỗ khóa, nhẹ nhàng mở ra.
Đạo quan vô cùng sạch sẽ, cơ hồ không có bụi bặm. Tại nơi thành thị nhiều khói bụi thế này, không bám bụi, chứng tỏ trong vòng hai ngày nay có người đã đến quét tước vệ sinh.
Trương Tịch Nhan nhìn thấy trong lư hương trước pho tượng của Tổ Sư Gia có tàn nhang còn mới, liền biết người đến là Liễu Lôi. Nàng dâng hương cho Tổ Sư Gia, nói với Liễu Vũ: "Anh trai của em rất có lòng." Nhà nàng không còn ai nữa, tới chính bản thân nàng cũng không biết mình có còn sống sót trở về hay không, thế mà Liễu Lôi vẫn như cũ thay nhà nàng trông chừng nơi này.
Tuy Liễu Vũ không nhìn ra được biểu cảm gì trên mặt Trương Tịch Nhan, nhưng cô vẫn cảm nhận được cảm xúc của nàng. Chính là kiểu tỏ vẻ không có đặc biệt thương tâm khó chịu, nhìn như thực bình tĩnh, nhưng trên thực tế khi nhìn vào mắt là sẽ có thể nhận thấy hết thảy, toàn thân đều đang tản ra sự mất mát. Mất nhà, mất người thân, ngay cả nơi này cũng không còn ấm áp. Căn nhà lâu không có người sinh sống, cho dù quét dọn sạch sẽ, thì cũng sẽ cảm thấy băng băng lãnh lãnh, không có nhân khí. Ở lại đạo quan này, Liễu Vũ thật sự sợ Trương Tịch Nhan sẽ chờ đến khi cô ngủ say mà trộm thức dậy khóc thầm rơi lệ.
Cô biết ông Trương Trường Thọ cuồng con gái kia đối xử với Trương Tịch Nhan tốt đến mức nào, cũng biết ba mẹ và người thân trong gia đình cưng chiều Trương Tịch Nhan đến bao nhiêu, nhưng vô luận Trương Tịch Nhan có khó chịu ra sao, thì bọn họ cũng không còn nữa.
Tết nhất, để Trương Tịch Nhan ở lại nơi này một mình nhớ thương ông nội và ba mẹ, sao có thể được.
Liễu Vũ lập tức nhẹ nhàng giơ ngón tay chọc chọc Trương Tịch Nhan, hơi nhếch cằm, liếc nàng, nói: "Ai da, nhà chị nồi bếp gì đều lạnh lẽo hết trơn, ăn Tết kiểu gì đây?"
Trương Tịch Nhan đáp: "Siêu thị cũng có bán xuyên Tết."
Liễu Vũ nói: "Vợ chồng ông Liễu Sĩ Tắc mà nghe được chắc khóc xỉu trong WC quá. Em nói này Trương Tịch Nhan, là em không thể gặp người hay là chị không thể ra đường vậy, về cũng về rồi, sao không đến nhà em? Ngày nào đó em sẽ di dân đi Bất Chu Sơn làm thần tiên, còn bây giờ thì cả năm chạy ngược chạy xuôi bên ngoài, vất vả lắm mới về được một lần, ngày mai là 30 Tết rồi nha." Cô giơ ngón tay chọc chọc cánh tay Trương Tịch Nhan, sau đó ngón tay trượt xuống chạy đến ngón áp út đang đeo nhẫn của Trương Tịch Nhan vòng qua vòng lại: "Ăn bữa cơm đoàn viên nè, đón mùng một nè."
Trương Tịch Nhan quay sang nhìn Liễu Vũ, sao có thể không hiểu được ý của cô. Nàng nói: "Cứ như vầy về nhà em à?" Hay tay trống trơn chạy tới nhà người ta ăn Tết?
Liễu Vũ đánh giá Trương Tịch Nhan một vòng, hỏi: "Có vấn đề gì sao?"
Trương Tịch Nhan nói: "Quà tân niên."
Liễu Vũ kéo tay Trương Tịch Nhan đi nhanh ra ngoài, nói: "Thôi đi, ông Liễu Sĩ Tắc không tặng quà tân niên cho chị thì đã là lỗi của ông ấy rồi. Chị đến nhà ông ấy ăn Tết, đó là cho ông ấy mặt mũi rất lớn đó nha." Cô lôi kéo Trương Tịch Nhan ra bên ngoài chặn lại một chiếc taxi trực tiếp về nhà.
Nếu Trương Tịch Nhan còn là nhân viên của tập đoàn Liễu thị, đến nhà ông chủ, nàng tuyệt đối sẽ không khẩn trương. Nhưng hiện tại nàng và Liễu Vũ đã mang nhẫn cặp, cái gì cần làm đều làm xong, bây giờ đến nhà Liễu Vũ, chính là ra mắt ba mẹ, nói không khẩn trương mới là lạ. Nàng hỏi Liễu Vũ: "Ba mẹ em biết em sắp về nhà chưa?"
Liễu Vũ đáp: "Sáng hôm trước lúc họ gọi điện thoại cho em thì em còn đang bận thu phục linh cổ vương với chị ở thôn Hoa Tập, ai biết là hôm nay đã về tới đâu."
Nói cách khác chính là trở về bất ngờ. Trương Tịch Nhan nói: "Không thôi, để chị đi tìm cho bọn họ món gì đó để làm lễ vật đi." Tay không tới cửa, trong lòng có chút không cân bằng.
Liễu Vũ sờ sờ lòng bàn tay của Trương Tịch Nhan, lạnh ngắt, toàn là mồ hôi. Cô nghĩ thầm: "Bị dọa rồi kìa." Vì thế lên tiếng trấn an: "Tùy tiện cho ông Liễu Sĩ Tắc thứ gì đó mà có tiền cũng mua không được ấy. Không thôi nhìn xem ven đường có cành liễu cành đào gì không, bỏ thêm chút pháp thuật đưa cho ông ấy là được."
Đó là ba ruột của em đó! Trương Tịch Nhan hoàn toàn cạn lời với Liễu Vũ.
Liễu Vũ thấy Tịch Nhan bảo bảo nhà mình xác thực rất khẩn trương, vì thế kêu tài xế taxi chuyển đường đi đến chợ hoa. Mỗi năm gần đến Tết thì chợ hoa sẽ bày bán rất nhiều cây xanh, cây phát tài và các loại trái cây hoa tươi này nọ, chợ rất lớn, muốn loại cây cầu tài nào cũng có.
Hai nàng đi đến chợ hoa, Liễu Vũ chọn một cây đào đẹp mắt, dùng nghi thức của bộ lạc Hoa Tế ban phúc cho cây đào, giúp nó hằng năm không bị sâu trùng bách bệnh bất xâm, lại kêu Trương Tịch Nhan vẽ thêm vào đạo bùa bình an, trấn trạch này nọ.
Trương Tịch Nhan nghẹn họng nhìn Liễu Vũ trân trối: Đây là quà muốn đưa đến tặng cho gia đình em, sao em có thể tùy tiện như vậy chứ?
Liễu Vũ chỉ chỉ bản thân: 'Em, thần của bộ lạc Hoa Tế." Rồi chỉ chỉ Trương Tịch Nhan: "Chị, Vu Thần, hai đại thần linh chúc phúc cho cây đào này, thiên hạ độc nhất. Tùy tiện chỗ nào?"
Chủ cửa hàng bán đào dùng ánh mắt nhìn bệnh tâm thần dòm hai đứa mua cây không thèm trả giá coi tiền như rác kia.
Da mặt Trương Tịch Nhan không dày như Liễu Vũ: "Đổi chỗ khác đi." Sau đó tìm một chỗ vắng người, khắc lên chậu của cây đào một cái tụ linh trận nhỏ. Lấy cây đào làm trận cơ, lấy bùa chú làm môi giới, có thể đem linh khí dưới lòng đất hoặc bay tự do bên ngoài hội tụ lại. Cây đào quá nhỏ, phù trận càng nhỏ hơn, phù trận bé như lỗ kim được khắc rậm rạp lên thân cây, tổng cộng có 108 đạo, gộp lại cũng không to bằng bàn tay. Với lại trong thành thị cũng không có linh khí gì nhiều, cây đào này cùng lắm cũng chỉ dùng như một cái linh vật. Nó có khả năng hấp thu một ít năng lượng rồi chuyển hóa truyền vào trong đất, bán kính khoảng hai mét là tối đa.
Hai nàng ngồi xổm bên ngoài chợ hoa bận bịu chỉnh chỉnh sửa sửa cây đào.
Trương Tịch Nhan vội vàng khắc phù trận, Liễu Vũ vội vàng nịnh nọt, hai người đều mặc quần áo và mang trang sức của nhãn hàng xa xỉ nổi tiếng, hơn nữa giá trị nhan sắc cũng ở trên trời, ngồi xổm vỉa hè mà còn đẹp hơn cả người mẫu đi trình diễn thời trang, vì thế vô cùng khiến người chú ý.
Không bao lâu, người qua đường bắt đầu bu lại, ngắm người đẹp.
Loài người là động vật kỳ quái, có một người tới vây xem, liền có người thứ hai đến nhìn chung, chưa tới mấy phút đã có cả một đám bu quanh, còn có những người khác nhìn thấy đám người tụ lại cũng tới nhiều chuyện: "Nhìn cái gì thế?"
Có người trả lời: "Trang trí cây đào."
Có người mắt sắc: "Hình như là đang khắc chữ lên cây đào."
"Khắc chữ gì vậy? Sao mà phải khắc nhỏ thế, nhìn không thấy gì hết trơn."
Vì thế, đám đông bắt đầu thảo luận.
Thảo luận không ra kết quả, liền tiến lên hỏi Trương Tịch Nhan đang làm gì.
Trương Tịch Nhan nhanh chóng khắc xong phù trận, bế bồn cây lên, lạnh mặt, bước chân vội vàng giống như bỏ của chạy lấy người. Tại sao nàng lại muốn đi chợ hoa chọn quà tân niên vậy kìa? Nhiều loại lễ vật như vậy, cho dù chọn khối ngọc thô, rồi ngồi điêu khắc giống như Lộ Vô Quy làm thành miếng ngọc bài cũng rất tốt a, đâu có tốn công gì nhiều đâu.
Hai nàng đi ra khỏi chợ hoa, Trương Tịch Nhan mặt không biểu cảm ôm bồn cây đứng bên lề đường, chờ taxi.
Liễu Vũ dùng ứng dụng đặt xe, về thẳng nhà của cô.
Trải qua sự kiện ngồi xổm bên vệ đường bị thiên hạ vây xem, Trương Tịch Nhan đột nhiên cảm thấy, tới nhà ra mắt ba mẹ bạn gái cũng không có cái gì đáng để ngại ngùng.
Hai người về đến nhà ông Liễu Sĩ Tắc thì cũng gần đến giờ cơm chiều.
Ông Liễu Sĩ Tắc có nhiều anh chị em họ hàng, ông lại thích náo nhiệt, cho nên năm nào cũng có cả đống thân thích tới nhà ăn Tết, năm nay cũng không ngoại lệ.
Trương Tịch Nhan xuống xe, cách cổng lớn biệt thự thôi mà đã bị nhân khí bên trong Liễu Vũ dọa một trận. Nàng không cần phải đếm xem có bao nhiêu người, ngũ quan nhạy bén báo cho nàng rằng bên trong bày xong ba cái bàn tiệc lớn, đồ ăn nóng hôi hổi đã dọn ra, chỉ kém chờ người đến ngồi vào. Nàng quay sang nhìn Liễu Vũ, ánh mắt muốn giết người: Sao em không nói cho chị biết, nhà em mỗi lần ăn Tết sẽ có nhiều người như vậy chứ.
Vẻ mặt Liễu Vũ mờ mịt chớp chớp mắt, hỏi: "Làm sao vậy?"
Trương Tịch Nhan nói: "Nhà em quá đông."
Liễu Vũ tức giận trợn trắng mắt liếc Trương Tịch Nhan: "Bớt giả vờ đi nha." Giết người cũng không chớp mắt, vừa ra tay chính là mấy trăm mạng người, Trương đại lão vậy mà sợ đông người ha. Cô cũng không có chìa khóa nhà, vì thế thả Hoa Thần Cổ ra, không chỉ mở ra cổng lớn của biệt thự, còn dùng Hoa Thần Cổ mở luôn hai cửa lớn bên trong nhà, làm động tác 'mời' với Trương Tịch Nhan đang ôm bồn cây. Cô nhìn thấy Trương Tịch Nhan khẩn trương tới nỗi đổ cả mồ hôi lạnh, nếu không phải sợ Trương Tịch Nhan xù lông đấm bản thân, thì cô đã sớm cười điên: Tịch Nhan bảo bảo trâu bò khắp thiên hạ, thế nhưng chị cũng có ngày hôm nay a.
Trương Tịch Nhan tức giận liếc Liễu Vũ, sau đó nhanh chóng bình tĩnh lại, vô cùng điềm nhiên đi vào bên trong.
Liễu Vũ nhanh chóng đuổi kịp, sau khi cô đi vào nhà, cổng lớn biệt thự liền đóng lại. Cô đắc ý nói với Trương Tịch Nhan: "Bây giờ em đây cũng có thể dùng hiệu ứng đặc biệt trâu bò của đại lão khi lên sân khấu à nha."
Trương Tịch Nhan lười phản ứng lại Liễu Vũ.
Ông Liễu Sĩ Tắc đang ngồi trong phòng khách nói chuyện với mấy người anh em, đột nhiên thấy cửa nhà và cổng lớn biệt thự tự dưng mở ra, như thể đang nháo quỷ.
Tết nhất, bị cái gì phá nữa đây trời.
Ông đứng lên, vừa định kêu Liễu Lôi xuống lầu đánh đuổi tà ma, thì nhìn thấy con gái cưng của ông mang theo con gái cưng của đại sư Trương Trường Thọ đi vào. Ông Liễu Sĩ Tắc tức khắc vừa mừng vừa sợ, đi ra nghênh đón: "Còn tưởng mấy đứa tính ăn Tết ở thôn Hoa Tập cơ chứ. Ai da, về là tốt rồi, còn đi mua cây đào làm chi." Ông nói với Liễu Vũ: "Tiểu Vũ, sao con lại để cho tiểu Trương đạo trưởng ôm vật nặng như vậy cơ chứ." Ông giơ tay tiếp nhận cây đào, liên thanh mời Trương Tịch Nhan đi vào trong.
Liễu Vũ nói: "Ba, bồn cây ba đang cầm trên tay ấy, ba có thấy trên thân cây khắc chữ không, đó là 108 đạo phù sắp xếp thành duyên thọ phù trận, gọi là 'đào thọ duyên niên trận', Trương Tịch Nhan tự mình khắc đó nha."
??? Trương Tịch Nhan quay đầu nhìn Liễu Vũ: Tới ba ruột mà em cũng lừa nữa hả.
Ông Liễu Sĩ Tắc đương nhiên biết con gái của mình tính tình như thế nào, nửa chữ cũng không tin. Ông cao hứng đến nỗi cười nở hoa, nhiệt tình mời Trương Tịch Nhan vào trong: "Ngài có thể đích thân tới đây, chính là nể mặt tôi rồi, cho tôi mặt mũi vô cùng a." Người tới là được, lễ tiết miễn đi. Tết nhất còn phải bon chen ra chợ hoa chọn quà, quá mệt mỏi đi. Ông ôm bồn hoa đi vào phòng khách, có đại sư đi bên cạnh, nên theo thói quen hỏi một câu: "Bồn hoa nên đặt ở đâu mới thích hợp?"
Trương Tịch Nhan thuận miệng trả lời: "Nếu để ở trong nhà thì cứ tùy tiện chọn nơi có ánh nắng tốt, nếu muốn trồng ngoài sân thì kêu sư huynh đến xem phong thủy một chút."
Ông Liễu Sĩ Tắc khẽ giật mình một cái, bồn cây nhỏ vậy mà còn cần phải xem phong thủy vị trí nữa sao? Vậy thì đúng là đồ tốt rồi. Ông sợ mấy đứa nhỏ nhà họ hàng đùa giỡn làm bể bồn hoa, thì thế lập tức ôm lấy bồn hoa cẩn thận đưa vào trong thư phòng.
Tới bản thân Liễu Vũ cũng có chút không chịu nổi bảy bà cô tám bà dì trong nhà, đương nhiên sẽ không để Trương Tịch Nhan đụng độ bọn họ, cho nên cô chào hỏi mẹ, anh trai và mọi người một tiếng rồi nắm tay dắt Trương Tịch Nhan đi về phòng của mình. Cô nói với Trương Tịch Nhan: "Năm nào bọn họ cũng đến nhà em chơi, chủ yếu là do ba của em thích náo nhiệt cho nên mới mời bọn họ, chị không cần quá để ý làm gì."
Trương Tịch Nhan nhẹ nhàng 'ừm' một tiếng, đánh giá phòng ngủ của Liễu Vũ.
Căn phòng được dọn dẹp vô cùng sạch sẽ, nhưng cũng đã lâu không có người ở.
Liễu Vũ không trở về nhà, ba mẹ cô không cho người khác vào ở, còn dọn dẹp sạch sẽ, chứng tỏ trong lòng họ vô cùng nhớ thương cô.
Liễu Vũ còn có nhà để trở về, thật tốt.