Đạo Trưởng Đã Lâu Không Gặp

Chương 144:




Lúc ăn cơm, hai người chú của Liễu Vũ lại bắt đầu khuyên ông Liễu Sĩ Tắc, nói rằng dù gì cũng là người một nhà không cần thiết đẩy mọi chuyện đi xa như vậy.
Ông chú hai của Liễu Vũ bộ dáng như thể "Chú là vì muốn tốt cho con" vô cùng thấm thía nói với Liễu Vũ: "Tiểu Vũ, lui một bước trời cao biển rộng, là phụ nữ không nên hiếu thắng như thế, nói gì thì nói đứa nhỏ kia cũng là cháu trai của con mà, nó còn nhỏ như vậy."
Bà thím hai cũng phụ họa cho chồng: "Con nít con nôi thì có thể dùng được bao nhiêu sức đâu, huống chi cũng không có đụng trúng, còn con thì đá thằng bé bay ra xa như vậy, không cần thiết làm lớn chuyện lên như thế."
Liễu Lôi buông đũa xuống, mặt mày âm trầm.
Kiều Hiểu Hiểu nắm lấy tay của Liễu Lôi.
Ông Liễu Sĩ Tắc lên tiếng: "Đủ rồi, đừng có nói thêm nữa."
Ông chú ba giãy nảy: "Anh cả, anh đừng nuông chiều Tiểu Vũ như vậy chứ, con cái không nên nuông chiều quá mức như thế..."
Liễu Vũ buông đũa: "Tôi từ kẽ răng nhín ra chút thời gian ngàn dặm xa xôi chạy về ăn mấy bữa cơm đoàn viên, mà ngay cả một ngụm cơm yên ổn cũng không muốn cho tôi ăn, có đúng hay không? Được, chú ba, nếu chú muốn tính, thì để tôi tính cho chú nghe rõ ràng. Mấy năm nay ba tôi có đối xử tệ bạc gì với các người không, mấy anh chị em họ đến Liễu thị làm việc thì cưỡi ngựa xem hoa nhưng toàn được lãnh lương cao tiền thưởng phong phú, cuối năm ba tôi còn lì xì thêm một khoản. Thằng cháu ngoại của cô tư muốn hại đứa bé trong bụng chị dâu tôi, thằng cha của nó còn muốn xông tới đánh tôi, chú hai, chú ba, nhà hai chú ăn không ít tiền của nhà tôi nhiều năm như vậy, nhưng có đứng ra thay ba tôi nói một câu không, có bênh vực tôi một lần nào không? Không có nha, cái tôi nhìn thấy chính là cả nhà của hai chú nhảy xồ xồ ra bênh vực nhà cô tư nói tôi sai này nọ thôi."
Ông chú ba đúng lý hợp tình đáp: "Tao là chú của mày thì nói mày vài câu có làm sao? Tao không được nói mày à?"
Liễu Vũ lạnh giọng: "Liễu Sĩ Quan, tôi đang nói rõ phải trái với chú, chú lại đi giảng vai vế với tôi. Chú muốn gây chuyện đúng không? Được, hiện tại tôi lấy thân phận cổ đông lớn nhất tập đoàn Liễu thị chính thức tuyên bố với mọi người, trừ bỏ ngài Liễu Sĩ Tắc và Liễu Lôi là tôi không có quyền cho thôi việc ra, còn lại những người khác, các người đều bị đuổi việc. Bênh vực nhà cô tư đúng không? Đi mà kêu bà ấy phát tiền lương tiền thưởng cho các người."
Bà thím ba cười nói: "Tiểu Vũ, con đang nói đùa cái gì vậy, con đâu có làm việc ở công ty đâu."
Liễu Vũ cũng vui vẻ trả lời: "Nhưng tôi là cổ đông lớn nhất nha. Chú ba không nói đạo lý, không sao, mọi người cũng không cần nói thêm vào. Các người muốn bênh vực cô tư và thằng quỷ nhỏ kia, cứ việc bênh, Liễu Vũ tôi đây cũng không cầu các người. Việc này cứ quyết định như vậy, chờ hết ngày nghỉ Tết, tôi sẽ thông báo cho bên HR tính tiền bồi thường sa thải cho các người." Cô quay sang nói với ba mẹ: "Ba, mẹ, anh, tụi con đi trước đây."
Ông chú ba lên tiếng: "Tiểu Vũ, mày làm vậy không sợ mọi người sẽ bàn tán đâm chọt sau lưng mày à?"
Liễu Vũ ném cho ông ta một ánh mắt xem thường, kéo tay Trương Tịch Nhan tính rời đi.
Ông chú ba nhìn về phía ông Liễu Sĩ Tắc, kêu lên: "Anh cả, anh không quản con bé à."
Ông Liễu Sĩ Tắc nói: "Đã ba năm rồi Tiểu Vũ chưa trở về ăn Tết. Lần này về, xác thật tới một bữa cơm yên ổn cũng không ăn được. Tụi bây — đủ rồi, năm nay, ai về nhà nấy mà ăn Tết đi." Ông đứng dậy, kêu: "Tiểu Vũ, con đi theo ba."
Liễu Vũ nắm tay Trương Tịch Nhan rời đi, không thèm quay đầu lại mà chỉ vẫy vẫy tay, nói: "Ngài Liễu ơi, ngài xem người ta là anh em, người ta làm xấu mặt ngài, hại cháu nội còn chưa thành hình của ngài, đã vậy còn nhảy tới chỉ trích con gái của ngài không đúng, Tết nhất tới bữa cơm yên lành cũng không cho ăn. Khuyên ngài một câu, thời điểm nên nhận rõ hiện thực thì nên nhận rõ hiện thực, nên đoạn tuyệt quan hệ thì đoạn tuyệt quan hệ. Lon gạo là ân, nhưng gánh gạo là thù a." Cô nói xong, kéo Trương Tịch Nhan đi ra khỏi phòng khách, kêu cả Trương Kế Bình ra xe đi cùng: "Đi thôi, mời hai mẹ con ăn một bữa hoành tráng nào."
Trương Kế Bình: "..."
Trương Tịch Nhan: "..."
Hai người đồng thời nhìn về phía Liễu Vũ, cùng cảm thấy lời nói của Liễu Vũ nghe có chút quái quái.
Liễu Vũ hỏi: "Nhìn cái gì vậy?" Cô nói với Trương Kế Bình: "Lên xe đi." Rồi quay sang nói với Trương Tịch Nhan: "Thắt dây an toàn, không thôi bị chụp ảnh gửi đơn phạt nguội đó."
Cô tìm một nhà hàng hải sản xa hoa gọi ra một bàn đồ ăn lớn: "Một nhà ba người chúng ta ăn Tết là đủ." Có cậu con trai ghẻ hơn hai nghìn tuổi cũng phải ráng mà nhận thôi, tốt xấu gì cũng còn có một người có quan hệ huyết thống thân cận với nàng, đừng để nàng lại phải kêu khóc khiến người nghe thấy đau như bị cào tim cào phổi.
Trương Tịch Nhan: "..."
Trương Kế Bình: "..." Tự nhiên muốn tẩn cho Liễu Vũ một trận gãy vài đoạn xương cốt ghê.
Vốn dĩ Liễu Vũ tính toán cùng Trương Tịch Nhan ăn một bữa tối ở nhà, sau đó cả nhà cùng nhau đánh mạt chược cho náo nhiệt, kết quả vừa về liền đụng chuyện mất hết cả hứng. Ăn cơm xong, cô hỏi Trương Tịch Nhan có muốn ra ngoài đi dạo không, tìm một khu nghỉ dưỡng nào đó ăn Tết cũng được.
Trương Tịch Nhan biết Liễu Vũ muốn dỗ dành cho nàng vui vẻ, nhưng nàng không có tâm tình ăn Tết, cũng không muốn miễn cưỡng bản thân. Nàng nói: "Hai người theo tôi về nhà sửa sang lại di vật của ba mẹ đi, bọn họ không còn nữa, tôi muốn xây một cái mộ chôn quần áo và di vật của họ." Gia đình ba người sống cùng một mái nhà hơn hai mươi năm lưu lại rất nhiều kỷ niệm ở đó.
Lúc trước Trương Tịch Nhan đi làm cả ngày bận rộn công tác, một lòng nghĩ muốn kiếm được tiền để có thể sống tự lập, không có bao nhiêu thời gian suy nghĩ đến ba mẹ, nhà gần công ty nên cũng lười về, toàn là ba đưa cơm đến cho nàng ăn. Hiện giờ nhà không có, ba mẹ cũng không còn nữa, sửa sang lại di vật, trong đó có thật nhiều ảnh chụp của nàng từ nhỏ đến lớn, những món đồ chơi ba làm cho nàng hoặc do ông ấy dành dụm tiền mua, sách giáo khoa, luận văn, và những điển tịch tu hành nàng từng đọc, tất cả đều có kỷ niệm do ba mẹ để lại.
Hiện giờ việc nàng có thể làm là sửa sang lại di vật của ba mẹ rồi đặt vào rương phong ấn, sau này đưa về quê, chôn xuống.
Nhà nàng thuộc dạng nhà lầu tự xây, khá nhiều phòng, nhà kho và phòng quần áo có hẳn mấy gian. Ba mẹ nàng ở một tầng, nàng ở một tầng, phòng quần áo của nàng, phòng quần áo của ba mẹ và nhà kho này nọ, thu dọn hết cũng là cả một công trình không nhỏ. Chuyện tốn thời gian nhất vẫn là thu dọn đồ vật sẽ nhớ tới chuyện cũ, những kỷ niệm ngày xưa vẫn còn vô cùng rõ ràng, phảng phất như chỉ mới vừa xảy ra đó thôi, nhưng bây giờ người đã hoàn toàn không còn nữa.
Nói là sửa sang lại di vật, nhưng thực chất chính là làm một tràng từ biệt.
Ba mẹ không lưu lại di thể, chỉ để lại di vật, sửa sang lại xong, chôn xuống đất, sẽ giống như thật sự mai táng cho họ.
Trương Tịch Nhan không muốn đắm chìm trong bi thương, nhưng có đôi lúc cảm xúc của con người không phải là thứ lý trí có thể khống chế. Nàng nghĩ, khó chịu thì khó chịu đi, nàng không muốn lại nghẹn ngào cất giấu cảm xúc khi đối diện với di vật của ba mẹ. Khóc thì cứ khóc, coi như là phát tiết tình cảm trước mặt ba mẹ.
Liễu Vũ vốn muốn giúp đỡ Trương Tịch Nhan thu dọn di vật, nhưng bị Trương Kế Bình ngăn lại.
Trương Kế Bình nói: "Đồ vật của mẹ, cứ để mẹ tự mình thu dọn." Anh cười cười nhìn Liễu Vũ, nhưng cười đến mức không chỉ giả tạo mà còn bằng mặt không bằng lòng, nói: "Mẹ đang từ biệt, với hai vợ chồng Trương Trường Thọ đã sinh ra và nuôi nấng bà, cũng là đang từ biệt nhân sinh đã từng trôi qua tại nơi đây."
Ngày 30 Tết, Liễu Lôi đến đón Liễu Vũ và Trương Tịch Nhan về nhà ăn tất niên: "Chỉ có gia đình chúng ta mấy người ăn cùng nhau thôi."
Liễu Vũ tự nhận bản thân không phải là người có lòng dạ rộng lượng, tâm tâm niệm niệm muốn về nhà ăn cơm, bị tạt nước lạnh vô mặt hai lần, mất hứng. Cô đã đặt cơm tất niên ở nhà hàng, kêu người giao tới, chỉ nghĩ cùng Trương Tịch Nhan và cậu con ghẻ Trương Kế Bình cùng nhau đón giao thừa, ít người an tĩnh. Cô nhận ra rằng, Tết nhất không phải cứ đông người là sẽ vui vẻ náo nhiệt, ngược lại còn vì đông người mà nhốn nháo ra đủ thứ chuyện.
Liễu Lôi thấy khuyên không được Liễu Vũ, Trương Kế Bình thì muốn ở cạnh mẹ của mình, anh ấy đành phải lên lầu tìm Trương Tịch Nhan, sau đó nhìn thấy Trương Tịch Nhan ở trong nhà kho chứa đồ ngồi xếp bằng dưới đất lật xem những album hình khi nàng còn nhỏ, khí tức bi thương từ trên người nàng dường như bao trùm cả căn phòng. Anh ấy yên lặng đi xuống lầu, ra ngoài sân, hỏi Liễu Vũ: "Sư muội vẫn ổn chứ?"
Liễu Vũ cười lạnh một tiếng: "Nàng không dám quay về, là em một hai phải kéo nàng cùng về nhà ăn Tết với em, kết quả nhà chúng ta chướng khí mù mịt, cuối cùng nàng chỉ có thể quay về đây đối diện với nơi này." Cô nhún vai: "Cũng tốt, sớm hay muộn đều phải đối mặt."
Liễu Lôi biết Liễu Vũ còn đang tức giận. Anh ấy nói: "Ba bán phần mộ tổ tiên lấy tiền lập nghiệp, người ở dưới quê tới giờ vẫn còn đâm chọt ông ấy, nếu là anh em cũng không hòa thuận, sau này về quê tế tổ sẽ bị người ta phun nước miếng chết đuối. Tình huống nhà mình em cũng biết mà, thiếu nợ tổ tông, bị nguyền rủa, thanh minh mỗi năm đều phải trả nợ.
Liễu Vũ nói: "Chuyện bán phần mộ tổ tiên, ba làm không đúng, nhưng trên đời này còn có Thành Hoàng dưới Âm Ty, nếu mọi người sau khi chết đều ỷ vào có con cháu thờ phụng mà chiếm cứ đất đai nơi địa giới người sống, thì trên đời này làm gì còn đất cho người sống ở nữa. Đó là tổ tông nhà chúng ta, cho nên đại sư Trương Trường Thọ mới không ra tay tiêu diệt, mà để nhà chúng ta thờ phụng họ, duy trì sự cân bằng. Nhưng nhiều năm trôi qua như vậy, nhà chúng ta có từng được tổ tông phù hộ sao? Không có. Trừ bỏ nguyền rủa chính là nghiệt nợ kéo dài không dứt, cả một nhà người sống bị một đám quỷ đã chết không biết bao nhiêu năm đè nặng trên đầu." Cô ngừng lại một lúc rồi nói tiếp: "Ba là sợ người ta nói ông ấy bán đất chôn tổ tiên rồi còn diệt tổ diệt tông, sợ sau khi chết sẽ bị báo ứng chứ gì. Yên tâm đi, em sẽ giải quyết chuyện này." Trương gia trâu bò như vậy, mà tổ tông người ta cũng chỉ chôn ở sâu dưới đất không chiếm nơi sinh sống của người thường, gặp lúc nguy nan còn biết xác chết vùng dậy ra tới bảo hộ con cháu nhà mình. Còn nhà của cô a, ha hả!
Liễu Lôi khiếp sợ kêu lên: "Em muốn tiêu diệt tổ tông hả?"
Liễu Vũ cười nói: "Ai lại làm thế. Được rồi, anh về nhà ăn Tết đi, năm nay Thanh Minh không cần về quê bái tổ. Chặt đứt qua lại với đám người dưới quê luôn đi." Cho dù cô có lười biếng tu luyện, nhưng tốt xấu gì cũng dung hợp với Hoa Thần Cổ - linh cổ được nuôi dưỡng hơn ngàn năm trong Cổ Sơn của bộ lạc Hoa Tế, cho dù sau này bị Lê Vị xóa đi vài lần ký ức, nhưng ít nhiều gì trong đầu vẫn lưu lại chút ký ức truyền thừa. Cô không lợi hại như Trương Tịch Nhan, nhưng ít nhiều bản lĩnh cảm ứng vẫn có một chút. Hai ngày nay ba bà cô tám bà thím trong nhà không ít lần ác ý nghị luận và nguyền rủa cô a, chậc chậc. Liễu Vũ trải qua hai ngày này khiến cho trong lòng cũng có chút cảm xúc. Trương Tịch Nhan trở về lo liệu hậu sự cho ba mẹ, từ biệt nhân sinh đã từng trải qua, còn cô thì có thể trở về nữa sao? Thần của bộ lạc Hoa Tế tu luyện Hoa Thần Cổ cổ thân, đã sớm không còn là người, cũng không thể quay trở lại những ngày tháng làm ăn buôn bán kiếm tiền sống như người bình thường lúc trước được nữa.
Các nàng và Canh Thần còn có một trận tử chiến, nói hùng hồn rằng phần thắng rất cao, nhưng kia rốt cuộc cũng là con rồng già đạo hạnh hơn 5000 năm, sinh tử tương bác, ai thắng ai thua khó mà định liệu. Ngày đó, rất nhanh sẽ đến, đến lúc đó các nàng có thể đánh thắng hay không, cô có thể tồn tại hay không đều khó mà nói. Cho dù các nàng đánh thắng, nhưng di dân đến Bất Chu Sơn rồi, sẽ không trở về thế giới này nữa.
Cô nghĩ nghĩ, lên lầu, tìm Trương Tịch Nhan: "Tịch Nhan bảo bảo, em về nhà ăn bữa cơm đoàn viên với ba mẹ nha."
Trương Tịch Nhan nhẹ nhàng 'ừm' một tiếng, quay đầu lại nhìn Liễu Vũ: "Năm nay... xin lỗi em." Không có cách nào cùng em ăn Tết.
Liễu Vũ bước tới xoa xoa đầu Trương Tịch Nhan: "Em đã đặt sẵn một bàn đồ ăn lớn rồi, em cùng ba mẹ ăn cơm một xíu rồi trở về ngay." Cô vỗ vỗ cái bụng nhỏ lép kẹp: "Dung lượng dạ dày của em ăn hết mười con trâu cũng không thành vấn đề."
Trương Tịch Nhan nói: "Trước tiêu hóa xong thứ trong bụng đi đã rồi hãy khoác lác tiếp." Nàng khép quyển album lại, không nỡ bỏ vào trong rương, cho nên dùng Vu Cổ chi thuật thu hồi.
Liễu Vũ nhìn thấy quyển album biến mất trong bàn tay Trương Tịch Nhan, rất muốn đè nàng ra lục soát từ trên xuống dưới từ trong ra ngoài một trận xem tại sao Trương Tịch Nhan lại có thể giấu nhiều thứ trong người như vậy, có phải nàng sắp biến thành Doraemon luôn rồi không.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.