Chuyện đã như vậy, Liễu Vũ chỉ có thể từ bỏ giãy giụa, yên lặng đi theo phía sau Trương Tịch Nhan và bà nội ba, vẫn luôn đi đến khi sắc trời tối sầm mới nhìn thấy một cái thôn.
Các nàng không có vào thôn, từ con đường mòn nhỏ bên ngoài thôn vòng qua tiếp tục đi về phía bên trong núi đen như mực, qua thêm một cái sườn núi nhỏ mới nhìn thấy một tòa nhà kiến trúc cũ đen thui, trước cửa treo hai cái đèn lồng đỏ thẫm, ánh sáng đèn lồng chiếu rọi lên cổng lớn làm cho cái cổng trông như một mồm máu to.
Liễu Vũ nhìn bộ xương khô quái đang dẫn đường phía trước... Khụ, là bà nội ba, thiệt tình cảm thấy lá gan của bản thân quá lớn, lúc này hai chân có chút run run. Cô bỗng nhiên lý giải vì sao Trương Tịch Nhan lại sợ quỷ — ở một nơi quỷ quái như thế này, hơn nữa trong nhà còn có một vị trưởng bối như vậy, nhát gan một chút là có thể tự đem chính mình hù chết.
Cô lén lút đem bàn tay của mình nhét vào trong tay của Trương Tịch Nhan, thấy Trương Tịch Nhan quay đầu lại nhìn mình, lập tức bày ra biểu tình "tôi có chút sợ hãi, chị nắm tay dắt tôi đi với".
Trương Tịch Nhan thầm nghĩ: "Lại bị diễn tinh bám vào người à?" Bệnh tâm thần này cả ngày làm trời làm đất, gặp bà nội ba mà còn dám leo lên tới trời cao, còn biết sợ hãi sao? Nàng nghĩ đến hoàn cảnh ở nhà tổ xác thực âm trầm khủng bố không giống những nơi khác, chính mình trong lòng cũng có chút rợn rợn, vì thế tùy ý Liễu Vũ nắm lấy tay của mình.
Bà nội ba đẩy cổng ra, trong sân liền truyền đến giọng nói của chị dâu cả: "Đã về rồi."
Trương Tịch Nhan lôi kéo Liễu Vũ bước vào cổng, gọi to: "Chị dâu."
Chị dâu cười thúc giục: "Nhanh đi rửa tay ăn cơm." Chị nhiệt tình tiếp đón Liễu Vũ: "Là Liễu Vũ phải không? Đừng khách sáo nhé, cứ coi như đây là nhà mình."
Liễu Vũ nhanh chóng bày ra tư thái thân thiện đáp lại: "Em chào chị dâu." Cô nhìn thấy chị dâu đi tới giếng chuẩn bị múc nước, hai bước tiến lên nói: "Để em múc nước cho."
Chị dâu đáp: "Người tới là khách, sao có thể để em làm việc được." Chị nhanh nhẹn xách một xô nước lên đổ vào bồn rửa tay, lấy cục xà phòng đặt trên bệ cửa sổ xuống để ở cạnh bồn, gỡ balo và kiếm của Trương Tịch Nhan, thúc giục: "Rửa tay xong thì vào ăn cơm, mọi người đang chờ các em." Rồi đem đồ vật của Trương Tịch Nhan cất vào trong nhà.
Trương Tịch Nhan ứng thanh, đi đến rửa tay. Nàng cảm thấy có dị, quay đầu nhìn lại thì thấy Liễu Vũ vẻ mặt cạn lời nhìn nàng. Nàng hỏi: "Làm sao vậy?" Theo tầm mắt của Liễu Vũ nhìn vào bồn rửa tay: "Yên tâm rửa tay đi, nước giếng rất sạch."
Liễu Vũ nói thầm trong bụng: "Chị thật đúng là đi tới chỗ nào cũng có cơm đưa tới há mồm ăn quần áo tới duỗi tay mặc." Cô cho rằng Trương Tịch Nhan trở lại nhà tổ trong núi sâu, không nói đến chịu khó chịu khổ, nhưng ít nhất làm cái gì cũng phải tự lực cánh sinh, kết quả tới nước để rửa tay cũng có người đưa đến sẵn, liền kém không nhét luôn cục xà phòng vào trong tay nàng.
Cô rửa tay xong, tiến vào khách đường. Trên bàn bát tiên bày sẵn một mâm đồ ăn vô cùng phong phú, ba vị lão nhân gia ăn mặc đạo bào đã ngồi vào ghế nói chuyện phiếm, ngồi ở giữa là một lão đạo trưởng tuổi tác thoạt nhìn còn lớn hơn cả ông nội của Trương Tịch Nhan, nhưng hai mắt ông lão sáng ngời có thần, cả người tinh khí thần mười phần, ông lão cười đến phá lệ hòa ái yên bình, nhưng lại làm cho Liễu Vũ trong lòng tự nhiên cảm thấy đáng sợ. Trương lão quan chủ và bà nội ba ngồi song song bên phía tay trái của ông lão, nhìn thấy hai người các cô bước vào, đồng thời quay đầu nhìn qua.
Trương Tịch Nhan thưa: "Ông cố." Rồi hướng ông lão giới thiệu: "Đây là Liễu Vũ, này một đường nhiều ít có cô ấy hỗ trợ."
Liễu Vũ nhanh chóng thưa: "Con chào ông cố." Sau đó hướng bà nội ba bồi tội: "Bà nội ba, thực xin lỗi, xin ngài tha thứ cho con kiến thức nông cạn có mắt không tròng."
Bà nội ba hừ lạnh một tiếng, nói: "Đây vẫn là lần đầu tiên tôi gặp được có người dám đứng trước mặt tôi gọi tôi là bộ xương khô quái." Bà chỉ chỉ chỗ ngồi bên cạnh: "Ngồi xuống ăn cơm đi."
Ông cố thấy Liễu Vũ co quắp bất an, vẫy vẫy tay với cô, rồi nói với bà nội ba: "Đừng dọa đứa nhỏ nữa."
Bà nội ba ngoài cười nhưng trong không cười nhìn ba của mình một cái, sau đó hỏi Liễu Vũ: "Bà dọa đến con sao?"
Liễu Vũ nói trong bụng: "Hiện tại bà cười rộ lên nhìn thiệt là đáng sợ a." Nhưng ngoài mặt vẫn lộ ra nụ cười ngoan ngoãn: "Dạ không có ạ. Là do bản thân con cảm thấy sâu sắc bất an vì hành vi thất lễ của mình thôi."
Trương Tịch Nhan lôi kéo Liễu Vũ ngồi xuống. Chị dâu cả bưng canh lên, cũng ngồi xuống, tiếp đón Liễu Vũ: "Nếm thử đồ ăn xem có hợp khẩu vị với em không."
Liễu Vũ dùng sức gật đầu, liên thanh vâng dạ: "Ngửi thôi cũng đã biết là rất ngon miệng rồi ạ." Cô ngoan ngoãn ngồi chờ các vị trưởng bối động đũa trước, đợi bọn họ lên tiếng sau, lúc này mới dám duỗi chiếc đũa.
Mọi người đều không nói chuyện, Liễu Vũ cũng im lặng ăn cơm, xung quanh yên tĩnh đến nỗi chỉ có tiếng bát đũa va chạm, tới tiếng côn trùng kêu vang bên ngoài cũng không có. Cô thầm nghĩ: "Người của Trương gia khi ăn cơm đều không nói lời nào hết sao ta?"
Không có ai nói lời nào, chung quanh cũng là một mảnh tĩnh mịch, trừ bỏ một gian phòng ở bên cạnh có chút hơi thở của vật sống nào đó ra, thì cũng chỉ có khách đường này là còn có tiếng động, tới cổ thai cũng không biết đã bị đưa đi nơi nào. Dường như mộ phần còn có điểm không khí sôi động hơn là ở chỗ này nữa.
Liễu Vũ rất bất an, nghĩ thầm: "Gia tộc nhiều thế hệ đạo sĩ, như thế nào còn quỷ dị hơn cả bộ lạc Hoa Tế vậy kìa." Cô lúc này mới cảm thấy hối hận, mười hai vạn phần hối hận: Vì cái gì không ở khách sạn trên thị trấn. Chẳng sợ có đạo sĩ tìm tới cửa thu cô, tốt xấu gì cô còn có thể đánh một trận, bằng không lái xe đi vào nội thành tìm khách sạn khác cũng được.
Liễu Vũ rất muốn phỏng vấn Trương Tịch Nhan một hồi, làm cách nào mà nàng có thể ngây ngốc ở địa phương quỷ quái này ba năm trời? Còn cô mới có 30 phút thôi mà đã sắp chịu hết nổi.
Chị dâu phát hiện Liễu Vũ tựa hồ rất không thoải mái, lại thấy Trương Tịch Nhan cũng không quá để ý đến người khác, vội vàng tìm chút chuyện phiếm để bồi Liễu Vũ tán gẫu đôi ba câu, cuối cùng cũng làm cho không khí có chút lay động.
Rốt cuộc có người chịu nói chuyện, Liễu Vũ cảm động tới nỗi suýt chút nữa lệ nóng doanh tròng: Chị dâu quả là người tốt a.
Cô thật vất vả ăn xong bữa cơm, nhìn thấy chị dâu thu dọn chén đũa, nhanh chóng đến hỗ trợ.
Chị dâu làm sao có thể để cô chạm đến, chị kêu Trương Tịch Nhan đến chiêu đãi khách nhân, dọn phòng khách cho người ta ở.
Trương Tịch Nhan đáp: "Không cần, cô ấy ngủ với em." Nàng vừa nói xong liền thấy bà nội ba âm trắc trắc nhìn chằm chằm nàng, vội vàng bào chữa: "Bà nội ba, ở xa tới là khách, cô ấy không quen ở trong núi cho lắm."
Bà nội ba cười rộ lên lộ ra hàm răng trắng hếu: "Ở nhiều vài ngày sẽ quen thôi. Bà đây lại không ăn thịt người."
Nếu không phải bên ngoài còn có trận pháp, bản thân mình cũng không thể tìm được đường, Liễu Vũ thật sự rất muốn tông cửa bỏ chạy. Cô dùng sức túm lấy ống tay áo của Trương Tịch Nhan: "Bà nội ba, không cần phiền toái như vậy đâu ạ, để con ngủ chung với chị Tịch Nhan là được rồi."
Bà nội ba cười tủm tỉm hỏi: "Con bé rất nhát gan, bình thường đều là bà bồi con bé ngủ, con muốn đoạt người với bà hay sao?"
Bộ xương khô gầy quắt gầy queo cười rộ lên, kia hiệu quả còn đáng sợ hơn cả vẻ ngoài âm trầm bình thường. Liễu Vũ cảm thấy nếu mình đánh nhau với mấy người trong phòng này, thì trừ chị dâu ra, ai cô cũng đánh không lại. Cô đáng thương hề hề nhìn Trương Tịch Nhan, rất muốn hỏi: Chị ngủ chung với bà nội ba, không sợ gặp ác mộng à?
Ông cố đứng dậy, nói với Trương lão quan chủ: "Theo ba đi ra ngoài một chút." Ông cố chắp hai tay ra sau lưng, thong thả rời đi. Trương Hi Minh mang theo người đi xử lý cổ thai ở trong thôn, ông không qua nhìn thử thì không yên tâm được.
Liễu Vũ: Bên ngoài tối đen như vậy, đi ra ngoài một chút... muốn tản bộ cũng quá muộn rồi a.
Trương Tịch Nhan hai mắt trông mong nhìn ông cố và ông nội, nàng cũng muốn đi ra ngoài tản bộ.
Bà nội ba nói: "Con thành thật ở lại trong nhà đi, bà có việc muốn tìm con." Bà đứng dậy đi về phòng, không bao lâu liền cầm di dộng và laptop ra tới.
Liễu Vũ: Bộ xương khô quái cũng rất thời thượng nha. Cô nhìn đến những thiết bị điện tử quen thuộc, cảm giác sợ hãi cũng giảm bớt đôi chút.
Bà nội ba lau khô bàn, mở laptop và di động lên, kết nối wifi, nói với Trương Tịch Nhan và Liễu Vũ: "Có mang di động không? Tới, kết bạn nào."
Trương Tịch Nhan sống không còn gì luyến tiếc móc di động ra, hỏi: "Pháp trận trong nhà sẽ không quấy nhiễu tín hiệu sao ạ?"
Bà nội ba đáp: "Tứ đệ (ông nội của Trương Tịch Nhan) đã bố trí lại lần nữa, chỉ cần không ra ngoài sân thì tín hiệu wifi vẫn bình thường." Bà nhìn về phía Liễu Vũ, hỏi: "Di động đâu? Kết bạn cái nào." Bà vì phòng ngừa di động của hai người các cô 'bất chợt' hết pin, còn đem theo sẵn dây sạc và cục sạc dự phòng, đưa cho hai người.
Liễu Vũ lấy điện thoại của mình ra, cắm sạc rồi khởi động máy, đưa mã QR của mình cho bà nội ba quét.
Bà nội ba nhanh nhẹn quét mã QR của Liễu Vũ, gửi kết bạn rồi hỏi: "Con xem lại xem đã nhận được lời mời kết bạn chưa?" Sau đó quay sang nhìn Trương Tịch Nhan.
Trương Tịch Nhan yên lặng đưa qua mã QR trên điện thoại của mình cho bà nội ba.
Liễu Vũ nhìn chằm chằm tên người vừa gửi lời mời kết bạn, tên này là "Trương Kiều Nghiên", còn có tấm ảnh đại diện đen trắng mà người trong hình cực kỳ giống Trương Tịch Nhan, cô hỏi bà nội ba: "Bà nội ba ơi, đại danh của ngài là Trương Kiều Nghiên ạ?"
Bà nội ba gật đầu: "Ừm, ảnh đại diện là hình của bà đó, đẹp không?"
Liễu Vũ sợ tới mức tay run lên làm rớt điện thoại xuống đất. Cô run rẩy nhặt điện thoại lên, chưa từ bỏ ý định mà phóng to ảnh đại diện nhìn cho kỹ, phát hiện ảnh này màu sắc đã ngả vàng rất có cảm giác xa xưa, hơn nữa người trong ảnh cùng Trương Tịch Nhan có chút bất đồng, xác thật không phải là Trương Tịch Nhan. Cô đã từng thấy qua bộ dáng gầy thành da bọc xương của Trương Tịch Nhan, nhưng Trương Tịch Nhan lúc đó cũng đâu có tới nỗi đáng sợ như bà nội ba đâu cơ chứ. Bất quá, lúc đó Trương Tịch Nhan cho dù gầy chỉ còn da bọc xương, nhưng cũng còn nhiều thịt hơn bộ xương khô quái này một chút.
Bà nội ba nhìn thấy biểu tình của hai người các cô, đại phát từ bi: "Thôi, tha cho hai đứa, không bắt hai đứa phải thêm bạn tốt trên Weibo."
Liễu Vũ còn có thể nói cái gì, Trương Tịch Nhan là cháu ruột còn có thể chống đối một vài, cô thì không dám a, vì thế lập tức chân chó nịnh nọt thỉnh cầu bà nội ba kết bạn theo dõi Weibo với mình.
Bà nội ba nhìn thấy trang cá nhân của Liễu Vũ còn rất nổi tiếng, có cả dấu tick xanh khẳng định chính chủ, được rất nhiều người theo dõi, bài đăng cũng nhiều, không khỏi nhiều xem một phen. Cũng còn tốt, không giống những thằng nhóc thúi kia dám dùng nick ảo lừa gạt bà.
Liễu Vũ hỏi: "Bà nội ba, con có thể lưu ảnh của ngài rồi đăng lại trên trang của con không ạ?"
Bà nội ba vô cùng hào phóng tỏ vẻ: "Có thể nha."
Liễu Vũ lưu lại ảnh chân dung của bà nội ba, soạn caption đăng lên Weibo: "Hôm nay bồi Tịch Nhan nhà tôi đi về quê thăm ông bà, may mắn được nhận thức bà nội ba, bà nội ba vừa đẹp vừa thiện tâm, Tịch Nhan nhà tôi lớn lên rất giống bà. Happy! Bắn tim!" Post bài.
Trương Tịch Nhan nghẹn họng trân trối nhìn Liễu Vũ, biểu tình sống thoát thoát viết mấy chữ: "Xem thế là đủ lắm rồi." Nàng yên lặng kết bạn với bà nội ba, thuận tiện nhìn thử xem lão nhân gia follow những ai, phát hiện trừ bỏ mấy trang về làm đẹp và ăn ngon ra, thì bà còn follow một ít đại sư phong thủy này nọ. Nàng cạn lời nhìn bà, ánh mắt dò hỏi: Đây là có ý gì? Muốn trộm cười nhạo người khác à?
Bà nội ba vô cùng cao lãnh trả lời: "Hiểu biết tin tức."
Trương Tịch Nhan cất di dộng của mình, nói: "Con đi giúp chị dâu nấu nước."
Bà nội ba đáp: "Ngồi xuống." Vẻ mặt của bà nghiêm túc hỏi Liễu Vũ: "Con có biết Hoa Thần Cổ sau khi cắn nuốt cổ trùng trở nên lớn mạnh thì cần phải luyện hóa hay không?"
Liễu Vũ không hiểu rõ ý của bà nội ba. Cô đã luyện hóa Hoa Thần Cổ rồi mà, còn cần luyện hóa nữa sao?
Trương Tịch Nhan bỗng nhớ tới chuyện Lê Vị từng nhắc đến bà nội ba.
Bà nội ba nói: "Cổ thuật không phải là không thể tu luyện, nhưng có một vấn đề quan trọng, đó là phòng ngừa cổ trùng phản phệ." Bà lấy lò luyện đan mini lúc nãy thu thập Hoa Thần Cổ ra, nói: "Nếu con không luyện hóa Hoa Thần Cổ vừa được cho ăn no này, nó sẽ từng chút một ăn hết lục phủ ngũ tạng, mạch máu, cơ bắp, sau đó cắn nuốt luôn cả bản thân con. Trong Miêu cổ cũng có trường hợp phóng cổ, đó là khi cổ được nuôi dưỡng đến đủ cường đại quay lại cắn nuốt chủ nhân, chủ nhân không trấn áp được nó, vì để tránh cho bản thân bị nó hại, nên phải thả nó ra ngoài để nó đi hại người khác."
Liễu Vũ cũng có nghe qua chuyện này, nhưng chưa thấy bao giờ, cô cũng lo lắng sẽ bị Hoa Thần Cổ phản phệ, cho nên lập tức đánh lên tinh thần chăm chú lắng nghe.
Bà nội ba tiếp tục nói: "Thông thường mà nói, Cổ Sư luôn phải không ngừng tăng lên thực lực của chính bản thân để phòng ngừa bị cổ phản phệ, nhưng không có chuyện gì là tuyệt đối, không ai vẫn luôn nắm chắc được sẽ có thể trấn áp được bản mạng linh cổ, vì thế có một biện pháp được tạo ra, đó chính là luyện cổ. Luyện cổ cần phải có cổ đỉnh hoặc là cổ ung, mà cổ yêu cầu phải lặp đi lặp lại luyện hóa và thuần phục. Cổ, không phải tính bằng số lượng, mà tính bằng sự tinh thông, thông thường chỉ cần lưu lại một con mạnh nhất, Hoa Thần Cổ, cũng giống như vậy." Bà nhớ tới trước kia đã từng gặp qua con Hoa Thần Cổ to bằng ngón tay cái kia, hoạt tử nhân, sinh bạch cốt, nhưng nó lại bị người mà nó muốn cứu dùng phượng hoàng chân hỏa đốt thành tro tàn, làm cho cổ chủ bị thương nặng, hai người đó một chết một trọng thương.
Liễu Vũ và Trương Tịch Nhan nhìn thấy bà nội ba ngồi phát ngốc, không khỏi quay sang nhìn lẫn nhau.
Bà nội ba phát giác ra bản thân thất thần, lập tức bình tĩnh lại, nói: "Hoa Thần Cổ không giống những loại cổ khác, cổ đỉnh bình thường không luyện hóa được nó, phải dùng cái này luyện, còn sống sót đến cuối cùng chính là bản mạng linh cổ của con. Này lò luyện đan bà đưa cho con, coi như là tạ lễ vì con đã giúp hộ tống cổ thai về đây." Bà nói với Trương Tịch Nhan: "Nếu con muốn tu luyện Hoa Thần Cổ, bà sẽ không cản, nhưng nếu muốn tốt, thì phải phải biết rằng một khi bắt đầu tu luyện sẽ không còn đường quay trở lại nữa, bằng không sẽ trở nên giống bà." Bà nội ba nói xong trực tiếp đi về phòng.
Tay Liễu Vũ vừa mới chạm đến lò luyện đan thì nghe thấy câu nói kia của bà, sợ tới tay run run suýt chút nữa ném cái lò ra xa. Cô đợi đến khi bà nội ba đóng cửa phòng mới phục hồi lại tinh thần, nghẹn ra một câu: "Nhà của chị thiệt là ngọa hổ tàng long." Cô thấy Trương Tịch Nhan không nói lời nào bèn hỏi: "Chị bị câm rồi à?"
Trương Tịch Nhan nhàn nhạt liếc Liễu Vũ một cái, quay đầu đi về phía nhà bếp xách nước đi nấu để tắm rửa.
Liễu Vũ ngồi bên cạnh bàn bát tiên, nhìn chằm chằm lò luyện đan mà phát sầu: Ai tới nói cho cô biết là cái đồ này phải dùng như thế nào nha? Cái lò nhỏ như vậy, chẳng lẽ phải đặt trên bếp than dùng nhiên liệu hóa thạch đốt nó sao? Hay vẫn là dùng bếp điện? Có bị nổ hay không đây trời? Cô học Vu Thần Bảo Điển nhưng bên trong không có nói cần phải luyện cổ, trong đó toàn là dạy phải tận tình tăng lên thực lực thôi... à nhầm... mấy cái này hình như là con Hoa Thần Cổ dạy cho cô...
Liễu Vũ đột nhiên bừng tỉnh, tức khắc cảm thấy da đầu tê dại: Đây là Hoa Thần Cổ lừa dối cô, mẹ nó, thiếu chút nữa lại lọt hố!
Cô bỗng nhiên cảm thấy không thích hợp, lúc cô trúng Hoa Thần Cổ thì nó chỉ bé bằng đầu ngón tay út, hiện tại Hoa Thần Cổ trên người cô tất cả đều là những con nhỏ rải rác mà thôi, vậy còn con Hoa Thần Cổ bự kia đâu rồi? Nó đã đi đâu?
Liễu Vũ cảm thấy sự tình quan trọng, vội vàng chạy đi tìm Trương Tịch Nhan.
Trương Tịch Nhan đang đổ nước tắm vào trong thau tắm, nghe vậy thiếu chút nữa đổ hết nước ra ngoài: Lần đầu tiên nàng thấy người vứt mất bản mạng linh cổ của chính mình. Nàng nhịn không được dỗi một câu: "Cô như vậy còn có cái gì dùng?"
Liễu Vũ có điểm chịu đả kích, nhẹ nhàng phun ra một câu: "Lê Vị, tôi hỏi thăm cả dòng cả họ nhà cô." Cũng may hôm qua cô vừa ăn một bữa no nê, còn có thể luyện lại một con khác. Cùng lắm thì làm lại từ đâu thôi chứ biết sao giờ.
Cô quay trở lại khách đường tính đi lấy lò luyện đan chứa đám cổ của mình, thình lình phát hiện trên bàn nào còn có cái lò với đám cổ nào nữa.
Liễu Vũ khó có thể tin mà xem xét trên mặt bàn, dưới gầm bàn và bốn phía xung quanh, nhưng không có! Cô tìm kiếm khắp khách đường, cũng không thấy! Liễu Vũ đành phải đi tìm Trương Tịch Nhan một lần nữa.
Trương Tịch Nhan căn bản không cảm thấy có vấn đề gì: "Nhà tổ của tôi sẽ không có người ngoài ra vào, cô có nhớ lầm chỗ mình cất đồ không vậy?" Nàng xoay lưng về phía Liễu Vũ chuẩn bị cởi quần áo đi tắm rửa.
Liễu Vũ: "..." Chị... đừng có cởi quần áo nha, trước giúp tôi tìm Hoa Thần Cổ đã.
Trương Tịch Nhan cởi đạo bào, bỗng nhiên nhớ ra khứa này có tâm tư không trong sáng với mình, nàng chỉ chỉ cửa: "Phiền cô đi ra ngoài, tôi muốn tắm rửa."
Liễu Vũ liếc Trương Tịch Nhan một cái thật sâu, buồn bực đi ra ngoài, ngồi ngây ngốc ở trước cửa khách đường. Cô đột nhiên phát hiện bên cạnh có dị, quay đầu nhìn sang thì thấy có một người đàn ông trung niên giống như u linh vô thanh vô tức đứng dưới mái hiên, trong tay anh ta cầm cái lò luyện đan mini của cô. Cô kinh ngạc nhìn anh ta, đầy đầu đều là dấu chấm hỏi: Anh là ai nha? Sao lúc ăn cơm tôi không thấy anh? Anh là từ nơi nào toát ra tới vậy hả? Lúc anh cầm đồ của tôi có hỏi qua tôi chưa?
Cô không nói lời nào, lạnh lùng nhìn anh ta, xem rốt cuộc anh ta muốn làm gì.
Người đàn ông trung niên mở lò luyện đan ra, moi từ bên trong là một đoàn Hoa Thần Cổ nho nhỏ, đóng cái nắp lò lại, sau đó ném một khúc gỗ mục đen thùi lùi và cái lò luyện đan qua cho Liễu Vũ, nói một câu: "Đổi với cô." Không quay đầu lại đi thẳng vào một căn phòng ở gần đó, đẩy cửa bước vào.
Liễu Vũ: "..." Bệnh tâm thần hình như không chỉ có một mình cô!
Người nhà của Trương Tịch Nhan một người so với một người càng quái đản hơn!
Nơi này thật là đáng sợ, cô muốn về nhà. Ngày mai cô sẽ về liền! Vợ cũng bỏ luôn, ai thích thì cứ nhào vô, chị đây nhưng không chịu nổi kinh hách! Bái bai!