Buổi sáng Trương Tịch Nhan phải lên máy bay quay trở về Côn Minh, cần xuất phát từ lúc sáng sớm, cho nên hành lý đã được thu thập tốt từ buổi tối hôm trước.
Rạng sáng 5 giờ ông Trương Trường Thọ rời giường đi chuẩn bị bữa sáng, thầm nghĩ đợi đến khi Trương Tịch Nhan thức dậy ăn sáng xong đi xuống núi là vừa kịp.
Ông Trương Trường Thọ làm xong bữa sáng, nhưng Trương Tịch Nhan vẫn chưa thức dậy.
Bà Du Mẫn đến gõ cửa nhưng không có người đáp lại, cảm thấy có chút kỳ quái, đẩy cửa phòng ra bước vào, nhìn thấy Trương Tịch Nhan mặc áo ngủ thất khiếu* đổ máu nằm ở trên giường, bà sợ tới mức hét chói tai, hoảng hốt kêu to: "Trường Thọ, Trường Thọ ơi —" cất bước chạy vội đến bên cạnh Trương Tịch Nhan, bà sờ vào người con gái thấy con bé đang sốt rất cao.
*Thất khiếu: bảy lỗ ở phần đầu gồm: 2 tai, 2 mắt, 2 lỗ mũi và miệng.
Ông Trương Trường Thọ vừa mới đem đồ ăn từ trong nồi bỏ ra đĩa, nghe thấy tiếng vợ mình kêu to, sợ tới mức suýt chút nữa hất cả mâm cơm, ông ném nồi chạy thẳng đến phòng của cô ba, vừa bước vào đã ngửi thấy mùi máu tươi. Ông tiến đến bên giường, nhìn thấy con gái của mình thất khiếu đổ máu, còn vợ ông thì sợ tới mức tay chân luống cuống. Ông trầm giọng nói: "Đừng hoảng hốt." Trước tiên ông lật mí mắt lên xem tròng mắt, phát hiện mí mắt rung động, tròng mắt cũng không ngừng chuyển, nếu không phải gặp ác mộng thì chính là ý thức đang cực độ hỗn loạn. Ông sờ mạch môn, phát hiện mạch tượng cực loạn, dò xét hô hấp, hô hấp thô nặng không tiết tấu, rõ ràng là đang sốt cao, nhưng khí thở ra lại là khí lạnh. Ông chuẩn bị thăm dò tiếng tim đập, vừa nâng tay lên, một con cổ béo đô đô như heo ngẩng đầu, mở hai mắt hạt đậu nhìn chằm chằm vào ông, thân mình của nó lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được phồng lên, bộ dáng vận sức chờ tấn công.
Nó đang che chở nơi yếu hại là trái tim không cho người khác chạm vào.
Trương lão quan chủ vội vàng chạy tới, trước tiên xem xét tình huống của Trương Tịch Nhan, sau đó phân phó cho ông Trương Trường Thọ: "Không nên vọng động."
Ông Trương Trường Thọ lo lắng gọi: "Ba."
Trương lão quan chủ nói: "Nếu con bé chỉ tu đạo thuật, châm cứu hoặc dùng phương thức quán đỉnh giúp con bé chải vuốt kinh mạch thì còn có tác dụng, nhưng con bé tu luyện cổ thuật, trong cơ thể có Hoa Thần Cổ, hơi vô ý một chút thì sẽ giống như lần trước ngâm thuốc tắm bị thuộc tính khắc nhau làm hại, tăng thêm thương thế. Linh cổ hộ chủ, hiện giờ Hoa Thần Cổ cùng con... con cổ béo này đều thành thật thủ hộ, chứng tỏ vẫn chưa tới lúc nên hoảng hốt. Nếu thực sự đến lúc con bé không chịu nổi nữa, hai con cổ trên người nàng sẽ còn sốt ruột hơn cả chúng ta, sẽ cảnh báo cầu cứu. Có quan hệ huyết thống với cổ chủ hay không, linh cổ còn nhận biết rõ ràng hơn người nhiều."
Ông Trương Trường Thọ quan tâm quá nên bị loạn, hiện giờ nghe cha già nói như vậy, trở nên trấn định hơn, sau đó ê răng nói: "Tối qua 1 giờ sáng còn gọi video call với Liễu Vũ, bây giờ như thế nào lại..." Ông nghĩ trăm lần cũng không ra, hỏi: "Chẳng lẽ con bé còn có thiên phú tu hành ngộ đạo trong lúc ngủ sao?" Có thiên phú như vậy thì sao lại xảy ra chuyện tẩu hỏa nhập ma cơ chứ?
Trương lão quan chủ kêu Du Mẫn chăm sóc cho Trương Tịch Nhan, đưa Trương Trường Thọ đến thư phòng. Ông nói: "Con có nhớ Tịch Nhan từng nói con bé và cô ba của con lớn lên rất giống với Lê Trùng Trùng - thần bảo hộ đời thứ nhất của bộ lạc Hoa Tế hay không?"
Trương Trường Thọ gật đầu, đáp: "Đương nhiên là con nhớ rõ."
Trương lão quan chủ nói tiếp: "Sau khi ba nghe qua việc này, cố ý đi đến Tàng Thư Lâu lật xem Tổ Phổ. Thời điểm một chi này của chúng ta phân tông ra tới, lão tổ tông có cưới một người vợ tên là Lê Trùng Trùng, ba cũng xem qua bút ký của lão tổ tông. Lê Trùng Trùng đến từ Miêu Cương, lúc trước lão tổ tông vì muốn cưới bà ấy, còn cùng người trong nhà đại náo một trận, thậm chí thiếu chút nữa náo đến văng cửa, sau đó lão tổ tông làm nên tên tuổi, khiến cho gia tộc nở mặt nở mày, lão tổ tông lại gợi ý sẽ phân gia lập một chi mới, lúc này gia tộc mới đồng ý cho ông cưới bà ấy. Thời điểm ông phân gia, không thèm lấy bất kỳ một quyển công pháp điển tịch hay tài vật pháp khí nào, bà Lê Trùng Trùng lấy vốn riêng của mình mua một mảnh núi non này để an cư lạc nghiệp. Bà ấy biết mình đến từ Miêu Cương, thân phận khiến cho mọi người nghi kỵ, vì vậy lập một lời thề, từ nay không bao giờ bước ra khỏi Trương gia thôn nửa bước."
Trương Trường Thọ liên tục xuýt xoa mấy tiếng: "Nói cách khác một chi này của chúng ta..." Đoán được gia tộc mình có quan hệ huyết thống với bộ lạc Hoa Tế là một chuyện, nhưng Tổ Phổ ghi lại chứng thực lại là chuyện khác, này cũng đủ làm người ê răng. Khó trách Lê Vị đối xử có chút bất đồng với Trương Tịch Nhan, cổ trì và Cổ Thần Thụ của nàng ấy đều để cho Trương Tịch Nhan dùng, gieo Hoa Thần Cổ rồi còn truyền dạy pháp môn tu luyện.
Trương lão quan chủ nói: "Một chi này của chúng ta là huyết mạch chính thống của đại tư tế bộ lạc Hoa Tế, từ diện mạo có thể nhìn ra được huyết mạch truyền thừa dù đã qua bao nhiêu thế hệ cũng không phai nhạt nhiều ít, cô ba của con, còn có Tịch Nhan, đều là mầm tu hành thiên phú tuyệt hảo, Tịch Nhan ở trong núi tu luyện ba năm, thành tựu còn hơn hẳn những người tu luyện ba mươi năm." Ông ngừng một chút rồi nói tiếp: "Tục truyền, Vu Tộc lấy huyết mạch vì truyền thừa, lực lượng của bọn họ đều nằm trong máu, đánh thức lực lượng có trong huyết mạch có thể nắm giữ được thần lực của Vu Thần. Chỉ là thức tỉnh huyết mạch, vừa phải xem thiên phú, vừa phải xem cơ duyên. Con kia... con cổ mập giống khúc giò heo kia, bộ dáng của nó, rõ ràng là đang hộ pháp cho con bé."
Trương Trường Thọ xoa xoa cái đầu đau nhức, hỏi: "Loại tin đồn này, có mấy phần có thể tin vậy ạ? Nếu như đoán sai, nếu như con bé là bị tẩu hỏa nhập ma, chúng ta thì chỉ biết đứng nhìn mặc kệ, mạng nhỏ của Tịch Nhan sẽ bay màu mất. Con chỉ có một đứa con gái rượu như vậy thôi a."
Trương lão quan chủ quăng cho con trai một ánh mắt xem thường: "Nói được làm như ba mày còn có đứa cháu trai cháu gái khác vậy." Ông nhỏ giọng trấn an: "Lui một vạn bước mà nói, con nhìn xem bộ móng của mình đi, con có bản lĩnh đoạt người từ bên dưới hàm răng của khúc giò heo kia à?"
Trương Trường Thọ bị cha già của mình dùng ngôn ngữ đấm cho một phát không nói ra được thêm câu nào, ông đứng dậy, đi đến trước phòng ngủ của Trương Tịch Nhan ngồi xổm xuống canh cửa. Ông cân nhắc một chút, sau đó lấy một ít thức ăn mà cổ thích bỏ vào trong cổ đỉnh của Giò Heo, đốt nhang cúng bái: Tổ tông cổ, ăn cơm.
Giò Heo chui ra từ trong áo của Trương Tịch Nhan, nhìn nhìn dò xét, hô hô thổi mấy hơi, không bao lâu, khí mà nó thở ra ngưng tụ thành một hình bóng, hình bóng này là một người đàn ông trung niên cao lớn uy vũ mặc quần áo của đại tư tế bộ lạc Hoa Tế, há miệng phun ra một tràng cổ ngữ của Miêu tộc.
Ông Trương Trường Thọ nghe không hiểu câu nào.
Bà Du Mẫn sợ tới mức trốn ra phía sau lưng ông, hoảng sợ nhìn hình bóng kia, kêu: "Trường Thọ ơi."
Ông Trương Trường Thọ nghe không hiểu người đàn ông kia nói gì, nhưng cũng đoán được khúc giò heo kia muốn biểu đạt cái gì, tức giận đặt cổ đỉnh bên cạnh chỗ Trương Tịch Nhan đang nằm, khúc giò heo kia một hơi hít cổ yên vào người, chui vào trong cổ đỉnh ăn không ngóc đầu lên. Ông xoay người, đi vào nhà kho, lấy thêm một ít đồ ăn cho cổ, giống như trêu chọc cá chép, thỉnh thoảng ném vào cổ đỉnh hai miếng thức ăn dụ dỗ Giò Heo, yên lặng dịch người đến gần Trương Tịch Nhan. Con bé như thế nào, còn phải xem thử Hoa Thần Cổ đang làm gì. Nếu Hoa Thần Cổ vẫn tốt, Trương Tịch Nhan còn có thể vượt qua được.
Giò Heo phát giác được ý đồ của ông Trương Trường Thọ, chui vào trong cổ đỉnh, vác cái đỉnh bay lên gác ổn định ở trên ngực của Trương Tịch Nhan, sau đó tiếp tục cắm đầu ăn.
Ông Trương Trường Thọ tức giận liếc nhìn bàn tay còn bị băng bó kín mít của mình, nhịn xuống xúc động muốn đi khiêng pháp khí ra trận, nghĩ thầm: "Được lắm, mày là tổ tông cổ, mày trâu bò." Có một tổ tông cổ như vậy tận tâm tận lực bảo vệ con gái của mình, mình nên vui vẻ mới đúng chứ? Nếu như khí hải của ông không bị phế đi, ông... ông cũng đánh không lại nó.
Bà Du Mẫn hỏi ông Trương Trường Thọ: "Trường Thọ, Tịch Nhan... con bé sao rồi?"
Ông Trương Trường Thọ bình tĩnh trả lời vợ, nhẹ nhàng bâng quơ nói: "Không có việc gì, tu luyện cổ thuật ấy mà, khúc giò heo kia đang thủ vệ cho con bé, giúp con bé hộ pháp."
Bà Du Mẫn vẫn rất lo lắng, nói: "Sốt đến toàn thân nóng hừng hực kia kìa. Anh xem Tịch Nhan, em đi lấy khăn lông ướt đến đắp cho con bé." Bà nghĩ nghĩ, nói tiếp: "Không thôi chúng ta đưa con bé về nhà đi, mấy tháng nay số lần con bé sinh bệnh còn nhiều hơn hai mươi năm qua cộng lại."
Ông Trương Trường Thọ đáp: "Vậy thì đợi con bé hạ sốt đã, bệnh như vậy, nếu đi nửa đường xảy ra chuyện gì, không thuận tiện lấy thuốc men."
Bà Du Mẫn nghĩ nghĩ, thấy cũng đúng, vội đi lấy nước lạnh và khăn lông đến giúp Trương Tịch Nhan hạ nhiệt bằng phương pháp vật lý.
Giò Heo ăn no, ưỡn bụng nằm trên ngực Trương Tịch Nhan, dùng ánh mắt "nhóc con rất biết điều" vừa lòng nhìn ông Trương Trường Thọ.
Ông Trương Trường Thọ nhìn cái tướng nằm của nó, thật sự là đánh không lại, bằng không ông nhất định đem nó đi làm món giò heo hầm.
Ông rầu muốn thúi ruột. Con gái thì hôn mê bất tỉnh, bên cạnh lại nằm khúc giò heo thêm phiền. Nhà của ông có huyết mạch của đại tư tế bộ lạc Hoa Tế, huyết mạch chính thống tới mức tư tế hiện tại của bộ lạc Hoa Tế đều phải đứng sang một bên, chỉ nói riêng thư tịch trong Tàng Thư Lâu, cổ trùng trong ngục tối, cũng đủ để ông muốn nhào tới xốc quan tài của lão tổ tông lên hỏi mấy câu, nhà chúng ta rốt cuộc là họ Trương hay họ Lê? Ngài là đi ở rể hả? Không chỉ đi ở rể không thôi, còn giúp người ta khai chi tán diệp lập nên một đạo thống mới. Ở dưới mí mắt của đạo đình nghìn năm, khoác túi da của đạo môn, tu luyện cổ thuật đến bay lên trời cao, những lão tổ tông bên trong Vạn Quan Trận, người nào trên người không hạ cổ cơ chứ. Tổ tiên nhà ông có không ít người là đạo cổ song tu và cổ đạo cao thủ. Chẳng qua cổ là thứ không nên trưng bày dưới ánh sáng, cho nên họ rất điệu thấp.
Ông còn đang phát sầu thì điện thoại bàn vang lên, bắt máy nghe mới phát hiện đầu dây bên kia là Liễu Vũ - con heo ủi mất cải trắng Tịch Nhan nhà ông, vừa nghe giọng nói của con nhóc kia ông liền tức giận không thôi. Tối hôm qua 1 giờ sáng còn lôi kéo con gái của ông nấu cháo điện thoại, vậy mà không nghe ra con gái của ông có gì đó không thích hợp à? Ông vừa mới nói câu 'tẩu hỏa nhập ma hôn mê bất tỉnh không tiếp điện thoại được', con nhóc kia liền dỗi ông ngay, nếu không phải con nhóc này là tiểu bối, ông lại không muốn mất tôn nghiêm của trưởng bối, thì nhất định phải mắng cho một trận máu chó phun đầy đầu.
Ông Trương Trường Thọ tức giận ném điện thoại về giá treo, 'cạch' một tiếng cúp máy. Điện thoại vừa cúp xong lại vang lên nữa, ông bắt máy, nghe thử xem Liễu Vũ còn muốn nói cái gì, thì giọng nói của Trương Nghĩa Sơn ở đầu dây bên kia vang lên: "Vân Nam Nộ Giang xảy ra động đất núi bị sạt lở, anh lên mạng xem tin tức thử đi, xem thử kinh độ và vĩ độ là bao nhiêu, tôi cảm thấy hình như Phục Hy đại trận đã xảy ra chuyện."
Ông Trương Trường Thọ nhanh chóng mở máy tính của cô ba ra, nhìn thấy tin tức và hình ảnh, còn có đoạn video phỏng vấn đại trưởng lão, ông xoa xoa cái đầu phát đau: "Cái gì vậy chứ." Ông phóng to hình ảnh lên, tỉ mỉ xem xét, không có dấu vết của một con cổ nào chạy ra ngoài, thậm chí bóng dáng của Cổ Sơn cũng không thấy đâu. Một cái Cổ Sơn lớn như vậy, một tòa đại trận lớn như vậy, nói sụp liền sụp thành như vậy. Ông đứng dậy, ôm máy tính, tìm được ba của mình, nói: "Trận trượng như vậy chỉ có Lê Vị mới làm được. Cổ Sơn... lệch vị trí." Di sơn đảo hải, di tinh hoán vị! Thủ đoạn của Đại Vu thời thượng cổ, coi như ông đã được chứng kiến tận mắt rồi, xem thế cũng đủ rồi a! Ông không khỏi thả hồn cho trí tưởng tượng bay xa: "Không biết tương lai Tịch Nhan nhà ông có thể học được bao nhiêu phần của Lê Vị đây?"
Trương lão quan chủ thuận tay dùng phất trần gõ đầu Trương Trường Thọ: "Đó là Vu Thần có 5000 năm đạo hạnh a." Ông nặng nề thở dài, có chút lo lắng: "Gần đây xảy ra quá nhiều chuyện, phong vân đã nổi lên rồi! Lê Trùng Trùng..." Ông nhớ lại vị kia là lão tổ tông của nhà mình, không thể bất kính, vì thế vội vàng thêm vào ba chữ 'lão tổ tông' ở mặt sau: "Lê Trùng Trùng lão tổ tông đã có kế hoạch từ trước, âm thầm truyền xuống đạo thống ở Trương gia thôn, mưu hoa hơn hai ngàn năm, hiện giờ Lê Vị dời đi Cổ Sơn, Tịch Nhan hôn mê, ba cảm thấy những việc này có liên lụy rất trọng đại. Ba sẽ đi bặc một quẻ." Ông nói xong, đứng dậy trở về phòng, tắm gội thay quần áo, dâng hương, khởi quẻ.
Ông bặc ba quẻ, đều là đại hung! Họa từ Tây Nam, huyết quang tai ương!