Đạt Ma Kinh

Chương 12: Ngờ thù gia, nào hay không phải - Dụng trí mưu thoát khỏi Hắc Tử lâm




- Trúng!
Vù... Vù...
Lão Giáo chủ quát thì cứ quát, xuất kình thì cứ việc xuất kình nhưng vẫn cứ đánh trượt vào khoảng không!
Thích chí, Dư Hải Bằng vùng cười lên :
- Ha... Ha... Ha...! Thân thủ của lão làm sao lại kém quá vậy?
- Trúng! Trúng! Trúng!
Vù... Vù...
Vù... Vù...
- Hà... Hà... Hà...! Lại trượt nữa rồi! Này, ngoan ngoãn đánh đổi Hắc Tử lâm bí đồ cho ta đi! Bằng không thì đừng trách ta hủy đi hai món vật vô tích sự đó nha!
Không nói không rằng, lão Giáo chủ U Minh giáo vẫn thần tốc công tới tấp vào Dư Hải Bằng như không khâm phục bộ pháp Túy Tiên của Túy Cái lại hơn được lão vốn đường đường là Giáo chủ U Minh giáo!
Vù... Vù...
Vù... Vù...
Vút! Vút!
Càng vững tâm chừng nào thì Dư Hải Bằng càng hứng thú chừng nấy! Chàng cũng quát lên một tiếng lớn không kém lão tặc :
- Được! Đến lượt ta đáp lễ đây! Đỡ!
Vù... Vù...
Ầm!
Do muốn thử nghiệm công phu nên Dư Hải Bằng đang dịch chuyển thì đột ngột dừng lại! Chàng dựng đứng hữu chưởng lên quạt thẳng vào luồng kình phong kinh hồn bạt tụy của lão Giáo chủ U Minh giáo!
Ngược lại, lão Giáo chủ chộp được cơ hội này thì lão đâu dại gì bỏ lỡ dịp may!
Lão cũng hất mạnh hữu chưởng ra, quyết đập chết Dư Hải Bằng chỉ trong một kích thì lão mới cảm thấy hả dạ!
Kình lực của song phương liền chạm vào nhau, gây thành một tiếng chấn kình cực kỳ khủng khiếp.
Sau tiếng chấn kình, không hẹn mà đồng cả hai đều đưa mắt nhìn nhau với vẻ cực kỳ kinh ngạc!
Dư Hải Bằng thì kinh ngạc khi biết rằng rốt cuộc rồi chàng cũng đã bình thủ với lão ác ma Giáo chủ U Minh giáo!
Còn lão thì lại không ngờ Dư Hải Bằng bây giờ không còn là Dư Hải Bằng lúc trước nữa, nên lão không thể không kinh ngạc!
Cứ thế, cả hai cứ nhìn nhau được một lúc thì Dư Hải Bằng mới nhận ra trên gương mặt lạnh lùng như da người chết của lão ác ma đã xuất hiện vài chỗ lốm đốm trắng, trông rất là kỳ dị!
Cho đấy là biểu hiện tất nhiên của lão ác ma khi lão bị bất ngờ, Dư Hải Bằng chợt cười lên :
- Ha... Ha... Ha...! Thế nào rồi? Bây giờ lão còn đòi giết chết ta để thu hồi vật của lão nữa không? Nếu...
- Tiểu tử ngông cuồng! Ta giết ngươi!
Thân hình vốn đang bất động thì vừa quát xong, lão Giáo chủ chợt giương thẳng ngọn chỉ ra, xạ vào Dư Hải Bằng một ngọn chỉ kình với uy lực thật kinh hồn.
Véo... Véo...
Vút!
- Được! Lão đã muốn thế thì ta giết lão trước, sau sẽ lấy Hắc Tử lâm bí đồ vậy! Đỡ!
Sau khi kịp thời lách tránh ngọn chỉ kình hiểm ác của lão Giáo chủ, Dư Hải Bằng vừa hét lên vừa xê mình tới! Vút thẳng vào lão Giáo chủ một chưởng kình Thiên Dương chưởng với thập thành công lực!
Vù... Vù...
Ầm!
Thấy thân hình lão Giáo chủ không ngớt lão đảo, Dư Hải Bằng vội vàng tung người bắn tới quyết chiếm lấy tiên cơ! Chàng xô ra ngọn chưởng kình thứ hai, lần này lại là Địa Âm chưởng với khí hàn lạnh cuộn tới lão ác ma.
Vù... Vù...
Ầm!
Một giòng máu đỏ ứa ra ở khóe miệng, lão Giáo chủ lắp bắt nói không nên lời :
- Ngươi... ngươi..! Là công phu gì?
- Bất tất phải phí lời với lão! Hãy đền mạng cho song thân ta đây! Đỡ!
Vù... Vù...
Ầm!
Một chưởng nhiệt công, rồi một chưởng hàn công, sau lại đổi thành nhiệt công!
Sự luân phiên thay đổi này đã làm cho lão Giáo chủ không sao lường được! Do đó, sau ngọn chưởng kình thứ ba thì toàn thân của lão Giáo chủ cứ như quay quắt lại khi lão bật ngã về phía sau, nằm rên rỉ!
Với chiến thắng bất ngờ và dễ dàng này, Dư Hải Bằng không tránh được cơn xúc động khi chàng lao đến chỗ lão Giáo chủ nằm và xục tìm Hắc Tử lâm bí đồ trong người lão!
Biến sắc, Dư Hải Bằng khi thu tay trống không về bèn quát hỏi lão :
- Hắc Tử lâm bí đồ đâu?
- Hừ... ừ...! Hừ... ừ...!
Đưa tay tát vào mặt lão mấy cái, Dư Hải Bằng nôn nóng hỏi lại một lần nữa :
- Hắc Tử lâm bí đồ, lão cất ở đâu? Nếu lão không chịu nói ra thì đừng...
Nói được đến đây thì Dư Hải Bằng vụt im bặt! Chàng sững sờ nhìn vào gương mặt đang hiển hiện trước mặt chàng!
Sau những cái tát vào mặt vừa rồi của chàng thì từng chỗ lốm đốm trắng khi nãy chợt loang rộng ra và để lộ hai màu da khác nhau! Màu da bên ngoài thì vàng bột như da mặt người chết, còn màu da ở bên trong vừa để lộ ra thì lại trắng trẻo, ửng lên màu tái mét của kẻ đang bị trọng thương!
Kinh nghi, Dư Hải Bằng xoa mạnh tay vào mặt lão vài lượt!
Từng mảnh lụa nho nhỏ rã rời trong tay chàng giúp cho chàng biết rằng gương mặt mà chàng đã nhìn thấy không phải là gương mặt thật của lão Giáo chủ U Minh giáo!
Và ngược lại, chàng không thể nào tin rằng một gương mặt trẻ trung của một người có niên kỷ độ tam tuần lại là gương mặt của một vị Giáo chủ, như Giáo chủ U Minh giáo được!
Vì chính đó là gương mặt mà chàng đang nhìn thấy lúc này đây!
Dư Hải Bằng quát lên :
- Ngươi là ai? Ta không tin ngươi chính là Giáo chủ U Minh giáo! Ngươi nói mau!
Ngươi thật sự là ai?
Đáp lại tiếng quát lồng lộng của chàng, tên đó chỉ thều thào nói :
- Bây giờ... bây giờ ngươi... ngươi mới... mới biết ư? Ha... Ha... Ụa!
Hắn định cười theo thói quen của hắn nhưng cố gắng lắm hắn chỉ cười được có hai tiếng, và phải thổ ra một ngụm huyết bầm đen.
- Tại sao ngươi phải giả dạng Giáo chủ U Minh giáo? Hay ngươi cũng là giáo đồ U Minh giáo? Còn Hắc Tử lâm bí đồ đâu?
- Ngươi... ngươi không... thể... nào... biết... được... điều... đó! Và... ngươi... cũng... đừng... hòng... thoát... thoát... được... được... Hắc...
Đôi mắt của hắn khi nói đến đây liền lạc thần hẳn! Cũng lúc đó, Dư Hải Bằng cũng bàng hoàng, đến thất thần không kém gì thi thể này!
Vì như thế có nghĩa là Dư Hải Bằng sẽ không bao giờ ra được Hắc Tử lâm. Dù có võ công cái thế đi nữa thì cũng bằng không. Không báo được gia thù, không phát dương quang đại Uyên Ương kiếm pháp. Không gầy dựng được uy danh hiển hách! Hoàn toàn không được gì cả.
- Không! Không! Không!
Ầm! Ầm! Ầm!
Để phát tiết, Dư Hải Bằng không còn cách nào khác là quật liền một lúc mấy chưởng vào mặt đất! Khiến cho khắp vùng Hắc Tử lâm phải náo động hẳn lên, vang thành nhiều tiếng vang khủng khiếp!
Không những thế, Dư Hải Bằng còn chạy loạn xạ vào khu vực tối đen, là ranh giới của Hắc Tử lâm, nơi vào thì dễ nhưng ra thì không được! Chân thì chạy loạn, tay thì phát chưởng bất kể là đánh vào đâu, còn miệng thì luôn gầm thét như điên như dại :
- Không! Không!
Ầm! Ầm! Ầm!
Và là thượng cổ kỳ trận do Vô Cực Tái Lão Quân lưu lại, và vì Dư Hải Bằng không có Hắc Tử lâm bí đồ nên cuối cùng chàng cũng phải quay lại nơi xuất phát!
Nghĩa là Dư Hải Bằng rồi cũng vẫn bị giam hãm trong Hắc Tử lâm!
Có chăng là sau một lúc gây huyên náo, Dư Hải Bằng rồi cũng bình tâm lại để chấp nhận một thực trạng không thể nào biến đổi được!
Điều đáng hận nhất cho Dư Hải Bằng là gã kia, gã vừa bị Dư Hải Bằng hạ thủ lại không phải là Giáo chủ U Minh giáo! Vì nếu đúng là Dư Hải Bằng đã hạ thủ được Giáo chủ U Minh giáo, một kẻ thù không đội trời chung với chàng thì chàng dù chôn thân mãi mãi tại đây đi nữa, chàng cũng phần nào hả dạ! Đằng này thì không phải thế!
Kể từ lúc đó, Dư Hải Bằng đã tìm đủ mọi cách để mong thoát được Hắc Tử lâm, dù biết rằng trước chàng, Tam ma đã hao phí năm mươi năm dài vô ích rồi cũng dã tràng xe cát biển đông!
Có một lần Dư Hải Bằng ngỡ đã thoát được khi chàng nghĩ đến giòng suối trong Hắc Tử lâm! Chàng những tưởng nếu cứ theo thượng nguồn thì thế nào chàng cũng tìm được lối ra. Nào hay giòng suối này lại bắt nguồn từ một mạch địa tĩnh nằm lọt hẳn trong Hắc Tử lâm, rồi từ đó được tiền nhân khơi nguồn tạo thành một giòng suối nhỏ chảy vòng vèo trong một phạm vi nửa dặm vuông!
Khởi đầu và kết thúc của giòng suối vẫn ở bên trong Hắc Tử lâm. Do đó, Dư Hải Bằng không thể xuôi theo hạ nguồn hay ngược lên thượng nguồn của con suối để thoát khỏi Hắc Tử lâm.
“Sao lại không được? Nếu bây giờ ta khơi mạch cho giòng nước chảy về khu vực giáp giới thì liệu giòng nước có xuyên qua được Hắc Tử lâm không?”
Dù không tin tưởng lắm vào ý nghĩ này, nhưng Dư Hải Bằng vẫn cố bám lấy một tia hy vọng! Dù mỏng manh đến đâu thì cũng là sự hy vọng! Có sự hy vọng để lạc quan còn hơn cứ sống trong sự vô vọng bi quan đến tuyệt vọng!
Một ngày ròng rã để dẫn dòng nước chảy đến khu vực giáp giới! Ba, rồi bốn ngày nhìn giòng nước chảy mãi vào vùng thâm u tối đen! Dư Hải Bằng đã tận nhân lực rồi! Bây giờ chàng chỉ còn chờ thiên mệnh định đoạt mà thôi.
“Liệu giòng nước có chảy ra khỏi khu vực Hắc Tử lâm không? Hay nó gặp một chỗ trũng nào đó giữa Hắc Tử lâm và đọng lại, để ta phải mòn mỏi trông chờ?”
Ngày chờ đợi thứ tư rồi cũng hết! Đêm chờ đợi thứ tư cứ chậm chạm trôi qua!
Quá mỏi mòn trong chờ đợi và hy vọng, Dư Hải Bằng ngủ thiếp đi!
Trong giấc ngủ chập chờn của sự thắc thỏm lo âu, Dư Hải Bằng cứ ngỡ là đang mơ khi nghe có tiếng của thú rừng rón rén bước lại gần!
Nửa mơ nửa tỉnh, Dư Hải Bằng nhận ra dưới ánh sáng ban mai, đã đến từ lúc nào, là hai chú thỏ rừng đang tung tăng nô đùa!
Cảm nhận đầu tiên của chàng là những miếng thịt nướng thơm phứt khi nhìn thấy hai con thỏ rừng! Nhưng khi Dư Hải Bằng nâng hữu thủ lên một cách chậm rãi, và chàng định quật một kình vào một trong hai con thỏ rừng vô tội thì chàng phải chững người lại với cảm nhận kế tiếp vừa hiển hiện trong tâm trí chàng :
“Bọn chúng từ đâu xuất hiện? Có phải bọn chúng đã dò theo kinh mạch nước mà vào tận đây không? Nếu đúng là như thế thì Dư Hải Bằng ta đã có cơ hội để thoát thân rồi!”
- Thoát thân! Ta đã thoát rồi! Ha... Ha... Ha...
Không kềm nén được sự khoái trá, Dư Hải Bằng đã la hét toáng lên và vô tình chàng đã làm cho hai chú thỏ rừng hoảng sợ! Chúng đứng lặng người như hóa đá khi nghe được thanh âm của chàng! Và chỉ trong thoáng chốc, khi bọn chúng tỉnh hồn lại thì cả hai con thỏ rừng liền phốc người lao đi mất dạng!
Nhìn theo hướng lao đi của hai con thỏ, Dư Hải Bằng càng cười lớn tiếng hơn, sảng khoái hơn và cười dài hơn! Vì hai con thỏ đã lao đi theo hướng chảy của giòng nước mà Dư Hải Bằng đã khơi cho chảy vào khu vực giáp giới tối đen như hủ nút!
Tuy vậy, Dư Hải Bằng cũng rất mực cẩn trọng khi lò dò bước theo giòng chảy của con suối. Có như thế, Dư Hải Bằng mới biết được uy lực tột cùng của thượng cổ kỳ trận mà Vô Cực Tái Lão Quân đã lập quanh đây và tạo thành Hắc Tử lâm cực kỳ lợi hại để giam giữ Tam ma năm mươi năm trước!
Vì nếu không đi theo giòng nước chảy của con suối thì Dư Hải Bằng làm gì có đủ đởm lược để bước vào những chỗ rõ ràng không thể đi qua được? Đó là những đống loạn thạch ngổn ngang không chỗ đặt chân! Những lùm cây leo chằng chịt không tài nào len qua nổi! Rồi những hố sâu thăm thẳm phủ đầy làn vận vụ mà không một ai nghĩ rằng có thể vượt qua! Không biết bao nhiêu chướng ngại trùng trùng hiểm nguy hiển nhiên trước mắt mà nếu không có giòng nước dẫn đường thì Dư Hải Bằng không thể nào vượt qua được!
Chép miệng lắc đầu, Dư Hải Bằng thầm nghĩ :
“Tất cả đều là ảo giác! Nhưng có ai là người dám nghĩ rằng đó chỉ là ảo giác? Có ai là người dám cho rằng lối thoát khỏi Hắc Tử lâm chính là những chỗ hiểm nguy do ảo giác tạo đó? Hà! Vô Cực Tái Lão Quân quả là bậc kỳ nhân kỳ tài mới lập được trận thế này! Và càng hay hơn nữa là lúc đi vào thì những ảo giác này không có, chỉ có lúc đi trở ra mới vấp phải mà thôi! Đúng là trời phật còn thương tưởng đến ta, bằng không ta sẽ lâm vào tình cảnh của Tam ma trước đó mà thôi. May mắn thật!”
Và cũng do Dư Hải Bằng chậm chân khi đi theo giòng nước nên chàng mới biết được nguyên nhân tại sao phải cần đến bốn ngày thì giòng nước mới vượt được đoạn đường ba mươi trượng! Đó là vì giòng nước đã gặp một chỗ trũng khá lớn! Lượng nước để tích tụ đầy chỗ trũng khá lớn. Lượng nước để tích tụ đầy chỗ trũng này không phải chỉ trong một hai ngày mà được! Chỉ sau khi đã đầy kín chỗ trũng đó thì giòng nước mới tiếp tục chảy ra phía ngoài Hắc Tử lâm!
Đồng thời Dư Hải Bằng cũng bắt gặp có không ít những bộ hài cốt của những nhân vật giang hồ hoặc vì tham hoặc vì thiếu may mắn đã lạc bước vào Hắc Tử lâm mà bỏ mạng! Một trong những bộ hài cốt mà Dư Hải Bằng đã nhìn thấy có một bộ vẫn còn nắm chặt trong hữu thủ, bây giờ đã trơ xương, một thanh trường kiếm vẫn còn tốt nguyên! Nghĩ đến Uyên Ương kiếm pháp cần phải có một thanh trường kiếm để phát huy uy lực. Dư Hải Bằng bèn nhặt lấy thanh trường kiếm đó!
Không bao lâu, Dư Hải Bằng đã từ bên ngoài nhìn vào Hắc Tử lâm như một kẻ bàng quan vô sự!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.