Dấu Cắn

Chương 54.2: 2:Lại hoài nghi




Editor: Jenny Thảo🍁
"Bởi vì cô quá sáng."
"???"
Loan Xảo Khuynh nghiến răng nghiến lợi, trong lòng đầy tức giận: "Lúc trước chị của em đã dặn anh phải chiếu cố em, anh chiếu cố em như vậy sao?"
Cả người Tần Lâu cứng đờ.
Vài giây sau, mí mắt anh hơi rũ xuống: "......8 giờ sáng ngày mai xuất phát từ công ty, đừng đến trễ."
Đôi mắt của Loan Xảo Khuynh khẽ phát ra tia sáng, cô trả lời rồi nhanh nhẹn rời đi.
Văn phòng yên tĩnh một lúc, Tần Lâu mới vươn tay bấm điện thoại cố định trên bàn làm việc.
Đó là nút gọi trực tiếp đến phòng làm việc của trợ lý.
"Kêu Tần Tình vào đây một lát."
Một lúc sau, cửa văn phòng truyền đến tiếng gõ cửa.
"Vào đi." Tần Lâu ngẩng đầu, đồng thời đứng dậy vòng qua bàn làm việc, đi đến giữa phòng.
Tống Thư đẩy cửa tiến vào, trước khi đóng cửa cô hỏi: "Tần tổng, ngài tìm tôi sao?"
"Ừ." Tần Lâu dùng ánh mắt ra hiệu cho cô đóng cửa phòng lại.
Tống Thư hiểu ý, đóng cửa phòng lại.
"Có chuyện gì vậy?" Tống Thư bước vào đứng trước mặt Tần Lâu: "Em thấy hình như Xảo Xảo đã đến đây, em ấy tìm anh có chuyện gì sao?"
Tần Lâu hỏi: "Em gần đây có tiếp xúc với cô ấy không, hoặc là có làm chuyện gì khiến cô ấy hoài nghi không?"
Tống Thư ngẩn ra, suy nghĩ hồi lâu mới lắc đầu xác định: "Khoảng thời gian gần đây, chúng em tiếp xúc với nhau rất ít, em cũng không có làm chuyện gì khiến cô ấy phải nghi ngờ-- rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?"
"Cô ấy vừa này bất ngờ tìm anh, nói muốn cùng chúng ta đi nước E. Anh tìm lý do để cự tuyệt cô ấy, nhưng cô ấy lại lôi em vào."
Tống Thư sửng sốt: "Em....?"
Tần Lâu ý tứ sâu xa nhìn cô: "Trước kia, Loan Xảo Khuynh sẽ không khinh suất vì một chuyện nhỏ như vậy mà nhắc đến em."
Tống Thư có chút đau đầu nói: "Cho nên ý của anh là, em ấy lại hoài nghi em?"
"Ừ." Tần Lâu trả lời: "Hơn nữa cô ấy có vẻ rất muốn cùng đi với chúng ta, anh nghĩ là đại khái muốn đi theo em để nghiệm chứng điều gì đó."
Tống Thư bất đắc dĩ: "Sau đó anh đã đồng ý với em ấy?"
"Cô ấy đã lôi em ra để nói, chẳng lẽ anh còn có thể nói không?"
"....."
Tống Thư tưởng tượng ra những tình huống khác nhau mà mình có thể gặp phải trong hai tuần tiếp theo, đột nhiên cảm thấy ở huyệt thái dương có chút đau nhói.
Tần Lâu nhìn ra vẻ khó xử của cô: "Em không cần phải quá phiền lòng, anh có biện pháp."
"?" Tống Thư tò mò ngẩng đầu nhìn anh: "Biện pháp gì?"
Tần Lâu: "Ngày mai em sẽ biết."
Sáng sớm ngày hôm sau, trong văn phòng tổng giám đốc nhìn thấy Sở Hướng Bân đang ngồi cau mày, Tống Thư liền đoán được suy nghĩ của Tần Lâu--
Tống Thư đã sớm nghe qua Sở Hướng Bân và Loan Xảo Khuynh là cặp đôi oan gia, mỗi khi gặp mặt nhau đều sẽ ăn miếng trả miếng, cãi nhau không ngừng, Tần Lâu hiển nhiên phải dùng Sở Hướng Bân để kéo đi sự chú ý của Loan Xảo Khuynh trên người Tống Thư.
Trong khi Sở Hướng Bân trầm mặt ngồi ở trên ghế sô pha, Tống Thư đi đến bên người Tần Lâu, hạ giọng hỏi: "Anh ta giống như không có nguyện ý đi?"
"Có công tác ở bên ngoài, còn muốn suy xét đến ý nguyện cá nhân sao?" Tần Lâu không chút chột dạ nào hỏi ngược lại.
Tống Thư dừng lại: "Anh bây giờ còn có bộ mặt vô sĩ, không biết xấu hổ của một nhà tư bản."
"......."
Hành động lật tài liệu của Tần Lâu dừng lại.
Vài giây sau, anh nhìn lên với đôi mắt nguy hiểm: "Anh là vì ai mới làm như vậy?"
Tống Thư đúng lúc lộ ra vẻ mặt vô tội: "Tần tổng, việc đi công tác ở nước E là do mình anh quyết định, không có bất kỳ quan hệ gì đến em-- vì vậy hàng loạt hậu quả sinh ra từ chuyện này chỉ có thể do mình anh gánh vác."
"Anh....."
Tần Lâu lời nói còn chưa nói xong, văn phòng tổng giám đốc bị người gõ cửa, Hứa Giai Giai nghiêng người đi vào.
"Tần tổng, trưởng phòng Loan tới rồi, xe ở dưới lầu cũng đã chuẩn bị xong."
"Để cô ấy vào đây trước."
"Vâng."
Sau nửa phút, Loan Xảo Khuynh người đã bỏ đi trang phục công sở hằng ngày đeo bên mình một chiếc túi đi vào. Nụ cười trên mặt thoáng chốc cứng đờ.
"Anh ta-- Sao Sở Hướng Bân lại ở đây?"
Tần Lâu mỉm cười: "Trưởng phòng Loan, để tôi giới thiệu với cô, trưởng phòng Sở sẽ là người đồng hành với cô trong chuyến công tác hai tuần này-- Chúc hai người sẽ có thời gian vui vẻ với nhau."
Vẻ mặt của Loan Xảo Khuynh méo mó, một lúc sau mới tìm lại giọng của mình: "Tôi từ chối đồng hành với người này......"
"Thời gian không còn sớm lắm, chúng ta xuất phát thôi." Tần Lâu giống như hoàn toàn không nghe thấy lời nói của Loan Xảo Khuynh, anh nói chuyện với Tống Thư xong liền xoay người đi ra ngoài.
Tống Thư cười cười cũng đi theo sau.
Trong văn phòng, ánh mắt của hai người còn lại giao nhau trong không trung, cơ hồ giống như muốn xé toạc âm thanh của ánh sáng điện và tia lửa.
Không khí bị ngưng trệ trong vài giây.
Loan Xảo Khuynh nghiêm nghị nói: "Tôi không muốn đi cùng với anh, nếu như anh thức thời thì nên tìm lý do để rời đi đi."
Sở Hướng Bân cười lạnh một tiếng: "Cô cho rằng tôi rất muốn đi với cô sao? Sau khi biết người đồng hành với tôi là cô, tôi đã dùng mọi lý do để xin nghỉ phép mà tôi có thể nghĩ ra ở trong đời."
"..... Anh xin nghỉ phép?"
"Nếu tôi xin được, cô nghĩ cô sẽ thấy tôi ngồi ở đây?"
Cái ánh mắt cuối của Sở Hướng Bân nhìn Loan Xảo Khuynh là "Cô bị thiểu năng trí tuệ sao?" hoàn toàn khiến Loan Xảo Khuynh tức giận. Loan Xảo Khuynh cứng đờ đứng tại chỗ mất mấy giây, mới gắt gao siết chặt lấy quai túi xách, trừng mắt nhìn Sở Hướng Bân.
"Trong cả chuyến đi tiếp theo, anh phải giữ khoảng cách 5m trở lên với tôi, không ai được quấy rầy ai!"
Sở Hướng Bân cười lạnh: "Không thể nào tốt hơn."
".....!"
Để thực hiện điều này, hai người đi thang máy cũng phải đi riêng để đi xuống dưới.
Ở ngoài cửa công ty.
Đối mặt với hai chiếc xe hơi đang đậu ở trước mặt, Loan Xảo Khuynh do dự vài giây, đi về hướng chiếc xe đầu tiên-- có thể mơ hồ nhìn ra được, Tần Lâu và Tống Thư đang cùng nhau ngồi ở hàng ghế sau.
Loan Xảo Khuynh thở phào nhẹ nhõm, vừa định mở ra cửa ghế phụ, liền nghe thấy mệnh lệnh bình tĩnh của Tần Lâu từ cửa sổ xe đã hạ xuống.
"Cửa đã bị khóa."
Phản ứng của tài xế nhanh hơn Loan Xảo Khuynh vài giây-- sau khi cô lấy lại được phản ứng, lúc muốn mở cửa xe ra thì phát hiện cửa xe đã bị khóa lại ở bên trong.
Loan Xảo Khuynh ảo não: "Không phải ghế phụ còn trống sao!"
Tần Lâu ở trong xe, đầu dựa vào vai của Tống Thư, lười biếng nhắm mắt lại.
"Cô ngồi ở chiếc xe phía sau đi."
"......"
Nói xong, chiếc xe phía trước chạy đi.
Loan Xảo Khuynh sững người tại chỗ trong vài giây, nghiến răng quay đầu nhìn về chiếc xe ở phía sau.
Sở Hướng Bân đã đổi một cái tư thế thoải mái, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Nghe thấy động tĩnh, hắn khẽ nhướng mắt lên, cười lạnh.
"Trưởng phòng Loan, 5 mét-- cô lên nóc hay là dưới gầm xe?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.