Editor: Jenny Thảo🍁
Loan Xảo Khuynh nghiêm mặt ngồi vào trong xe, xe hơi chuyển động chạy ra ngoài.
Xe là của công ty, tài xế cũng là của công ty, nói chính xác hơn là thuộc đội hậu cần trực thuộc Bộ Nhân Sự-- cho nên vị tài xế rất hiểu tính tình nóng nảy của trưởng phòng Loan và ân oán giữa hai người đang ngồi ở hàng ghế sau, cho nên dọc đường đi ngay cả cái rắm cũng không dám thả, toàn bộ hành trình đều giả chết, làm người vô hình.
Bên trong chiếc xe chạy phía sau vì vậy mà phá lệ yên tĩnh đến mức người ta cũng phải xấu hổ.
Loan Xảo Khuynh từ đấy lòng đánh giá lại tính nết của Tần Lâu, và xác định trong suốt hành trình này bản thân cô có khả năng sẽ phải cùng vị Bá Vương Long(*) này hợp tác với nhau.
(*) Bá Vương Long: khủng long bạo chúa.
Vì muốn cuộc điều tra của mình trở nên thuận tiện hơn, cô đành phải cùng vị Bá Vương Long này tạm thời đình chiến, không quấy nhiễu lẫn nhau mới được-- Sau khi Loan Xảo Khuynh nghĩ như vậy, từ đáy lòng tự cho mình một lời khen và xây dựng lại tâm lý cũng như khai thông đầu óc, cuối cùng mới có thể mở miệng dùng ngữ điệu ôn hòa nói chuyện với Sở Hướng Bân.
"Trưởng phòng Sở."
"Ừ." Sở Hướng Bân không ngẩng đầu, vẫn nhìn chằm chằm vào máy tính bảng trong tay.
Loan Xảo Khuynh nghiến răng nghiến lợi, cố giữ nụ cười trên môi: "Trưởng phòng Sở đang xem cái gì vậy?"
"Là bản báo cáo công việc mà cấp dưới đưa lên....." Nói đến một nữa liền không có động tĩnh gì tiếp, Sở Hướng Bân ngẩng đầu cảnh giác nhìn Loan Xảo Khuynh: "Sao cô đột nhiên lại quan tâm đến tôi, uống lộn thuốc à?"
Ma mới quan tâm đến anh.
Loan Xảo Khuynh mắng ở trong lòng, trên mặt vẫn giữ nụ cười nghiến răng nghiến lợi: "Trưởng phòng Sở đừng có hiểu lầm. Tôi chỉ là suy xét đến chúng ta phải hợp tác làm cộng sự trong hai tuần tiếp theo, tôi muốn hỏi thăm anh có thời gian không, để chúng ta có thể bàn bạc thống nhất với nhau về cách làm việc ấy mà?"
Sở Hướng Bân nửa tin nửa ngờ liếc mắt nhìn cô, cúi đầu xuống: "Ngày hôm qua tôi mới biết mình phải đi công tác nên công việc ở trên tay còn chưa xử lý xong, đang rất bận, có gì thì nói sau đi."
"........"
Loan Xảo Khuynh suýt chút nữa đã cắn trúng lưỡi.
Vài giây sau, cô lau mặt mình rồi nói tiếp: "Sở Hướng Bân, nhân lúc tôi còn ôn hòa nói chuyện với anh thì nhanh chóng giải quyết vấn đề, đừng có mà mắt cao hơn đầu!"
Sở Hướng Bân cúi đầu khẽ cười ra tiếng.
Cơn giận của Loan Xảo Khuynh còn chưa có tiêu tan, liền lạnh lùng trừng mắt: "Anh cười cái gì!"
"Đây mới là cô ngày thường, về sau đừng có làm ra dáng vẻ xấu hổ ôn hòa như hồi nãy, tôi nhìn thấy thì khó chịu." Sở Hướng Bân tắt máy tính bảng đi rồi đặt lên cái bàn nhỏ chính giữa, dựa vào ghế da: "Bây giờ nói đi."
"......"
Loan Xảo Khuynh một lời khó nói hết nhìn anh vài giây: "Anh có máu tính M à!"
Cái này đã chạm vào điểm mù của một người rất tài năng và hào hoa như Sở Hướng Bân, anh hiến khi xuất hiện vẻ mặt ngơ ngẩn, theo bản năng quay đầu nhìn cô hỏi: "M là cái gì?"
Loan Xảo Khuynh: "........"
Loan Xảo Khuynh có lòng tốt mở miệng nói: "Nó có nghĩa là ngu ngốc."
Sở Hướng Bân cười lạnh quay đầu nhìn: "Tôi đâu có M bằng cô?"
Loan Xảo Khuynh: "......"
Sau khi Loan Xảo Khuynh mặc niệm "Người lớn không chấp nhất với trẻ nhỏ" ba lần ở trong lòng, mới cẩn thận suy nghĩ lại mục đích của chính mình khi tham gia vào chuyến công tác này, sau đó cô kiên nhẫn hạ giọng nói với Sở Hướng Bân: "Tôi không biết Tần Lâu đã bố trí công việc gì cho anh ở chuyến công tác này, nhưng mà lần này tôi đi là vì có lý do cá nhân-- cho nên tôi hy vọng trong tương lai mặc kệ chúng ta bị sắp xếp làm chung công việc gì, thì mặt ngoài ứng phó rồi xoay lại mỗi người làm việc riêng của từng người, không quấy rầy lẫn nhau, anh cảm thấy thế nào?"
Sở Hướng Bân: "Lý do cá nhân của cô là gì?"
Loan Xảo Khuynh nghiêng mặt: "Chuyện này không có liên quan gì đến anh?"
"Lỡ cô đi ra ngoài phóng hỏa giết người, tôi thay cô bao che ở bên ngoài thì không phải tôi trở thành kẻ bao che cho tội phạm à?"
"...... Tôi đang sống rất tốt, vì sao lại muốn đặc biệt đi công tác ở nước E rồi sau đó phóng hỏa giết người?"
"Ai biết được, không chừng hủy thi diệt tích ở nước ngoài thuận tiện hơn!" Sở Hướng Bân liếc mắt nhìn cô một cái: "Huống chi Tần Tình lần này cũng có mặt ở đây, chuyện cô xem cô ấy là cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt cũng không phải là chuyện của một hay hai ngày, người trong công ty ai mà không biết? Cô dám nói cô không phải vì cô ấy mới đi chuyến công tác này?"
"........"
Loan Xảo Khuynh bị nghẹn không thốt lên được lời nào.
Cô thực sự chính là vì "Tần Tình".
"Tôi nói rồi mà." Sở Hướng Bân chế nhạo, quay đầu đi: "Bản thân cô muốn đập đầu vào tường, thì đừng có kéo tôi vào."
Loan Xảo Khuynh tức giận đến nghiến răng nghiến lợi: "Lý do của tôi xác thật là có liên quan đến Tần Tình, nhưng không phải giống với những gì anh đang nghĩ!"
"Vậy có liên quan như thế nào?"
"......Tôi không thể nói cho anh biết!"
"Cắt."
Loan Xảo Khuynh tức chết đi được: "Anh rốt cuộc có đáp ứng hay không!?"
"........"
Lần này đến phiên Sở Hướng Bân trầm mặt.
Hắn trầm mặt hồi lâu, lâu đến mức Loan Xảo Khuynh cơ hồ không còn kiên nhẫn, Sở Hướng Bân mới ngẩng đầu. Hắn vươn tay nhấn vào một cái công tắc, tấm cách âm đặc biệt ở giữa hàng ghế trước và sau từ từ nâng lên.
Loan Xảo Khuynh nhìn đến mờ mịt: "Anh làm vậy là có ý gì, tôi cũng không phải là nói đến chuyện người khác không thể biết."
Sở Hướng Bân cười lạnh: "Tôi muốn giết người phóng hỏa nên không thể để cho tài xế nghe được, được rồi chứ?"
"...... Anh rốt cuộc muốn---"
"Cô thích Tần Lâu nhiều như vậy?"
"---?" Loan Xảo Khuynh nghẹn một hơi, thiếu chút nữa đã bị sặc: "Tôi, tôi thích ai?"
"Tần Lâu."
Vẻ mặt của Loan Xảo Khuynh bất ngờ như bị ai đó sỉ nhục: "Tôi có máu M hay đầu bị kẹp vào cửa mà thích anh ấy?!"
Sở Hướng Bân im lặng vài giây, vẻ mặt có chút biến hóa: "Cô không thích hắn?"
"Đương nhiên tôi--" Loan Xảo Khuynh tức giận đến nghẹn lời: "Không có, sao tôi lại thích anh ấy, anh ấy là vị hôn phu của chị gái tôi, nên tôi mới kêu anh ấy là anh, tôi có bệnh sao?"
Sở Hướng Bân gật đầu: "Tất cả người trong công ty đều thấy như vậy. Tin đồn giữa cô và Tần Lâu cũng chưa bao giờ là mới ở trong ngành, cô không biết sao?"
"......."
Vẻ mặt của Loan Xảo Khuynh ngẩn ra.
Nhìn thấy được đáp án, Sở Hướng Bân tựa hồ là nhịn không được nở nụ cười. Hắn quay mặt đi: "Ngu ngốc thực sự rất hợp để miêu tả cô."
Loan Xảo Khuynh nghiến răng: "Cút.... đồ ngốc nào dám tung tin đồn thất thiệt này về tôi, anh nói cho tôi cái tên, khi tôi trở về liền đánh chết bọn họ."
Sở Hướng Bân: "Đó là lý do tại sao tin đồn thất thiệt này không có truyền đến tai cô, cô biết rồi đó?"
Loan Xảo Khuynh cau mày, tâm phiền ý loạn tự hỏi bản thân vài giây, rồi xua tay: "Mặc kệ, chuyện này về sau hãy nói tiếp. Chúng ta vẫn nên thảo luận lại về cái vấn đề hồi nãy đi-- anh hỏi tôi cái này để làm gì?"
"Nếu như cô không thích Tần Lâu, thì phu thê bọn họ đi công tác với nhau, vì cái gì mà cô lại mặt dày mày dạng gấp gáp đi theo làm cái bóng đèn đi động thế?"
Chọn lọc bỏ qua những từ ngữ khiến người ta nghiến răng kia, Loan Xảo Khuynh nghiêm nghị nói: "Tôi với Tần Tình có một chút ân oán với nhau-- không có liên quan gì đến Tần Lâu, nên tôi muốn đi tìm hiểu rõ ràng. Trong công ty có rất nhiều người nên không có cơ hội để tìm hiểu, với lại chuyện ân oán này khó để có thể mở miệng ra nói, nên thích hợp để ra bên ngoài tìm hiểu hơn."
Loan Xảo Khuynh nói xong, tạm dừng hai giây: "Nói như vậy có được không?"
"Ừ." Sở Hướng Bân gật đầu.
Loan Xảo Khuynh nghiêng người nhìn thằng, ánh mắt thì trộm liếc nhìn hắn: "Chuyện tôi vừa mới nói với anh, anh cảm thấy thế nào?"
Sở Hướng Bân: "Bằng mặt không bằng lòng, không quấy rầu lẫn nhau?"
"Cũng không cần phải nói khó nghe như vậy......"
"Có thể."
"-- Thống khoái(*) như vậy?" Loan Xảo Khuynh có chút ngoài ý muốn quay đầu nhìn Sở Hướng Bân. Sở Hướng Bân cười cười: "Bằng không tôi thu hồi?"
(*)thống khoái: thích thú, thỏa mãn.
"Điều đó không cần thiết." Loan Xảo Khuynh nhanh chóng cắt lời. Trước khi quay đầu, cô không chắc chắn liếc nhìn Sở Hướng Bân một cái: "Sao tôi lại có cảm giác anh đang rất vui nhỉ?"
Sở Hướng Bân mở máy tính bảng lên một lần nữa.
"Cô uống lộn thuốc gây ảo giác."
"Phi."
"......."
Trên cửa kính xe phản chiếu một bóng hình mờ, khóe miệng của người đàn ông không tiếng động cong lên.
Có thể do hành trình được sắp xếp quá vội vàng, nên máy bay tư nhân không kịp để xin giấy phép bay, chuyến bay có thời gian thích hợp thì chỉ có hạng thương gia và hạng phổ thông; không có lối vào đặc quyền cho khoang hạng nhất, cho nên Tần Lâu và Tống Thư chỉ có thể cùng hai người kia ngồi nghỉ tại phòng chờ VIP đông đúc.
Nhiều phòng chờ hạng thương gia là hội viên của các hãng hàng không. Bạn có thể không nhất thiết phải mua ghế hạng thương gia nhưng cũng có thể tận hưởng các dịch vụ trong phòng chờ VIP-- điều này cũng khiến phòng chờ trở nên ồn ào và đông đúc hơn.
Tống Thư ngồi trong góc với Tần Lâu, khẽ nhíu mày.
Sau khi thấy Loan Xảo Khuynh và Sở Hướng Bân đã tìm được chỗ để ngồi xuống, cô tiến lại gần Tần Lâu, thấp giọng hỏi: "Anh không thoải mái sao?"
Tần Lâu sửng người vài giây, sau đó mới nghe thấy giọng nói của Tống Thư.
Anh mím môi mỏng, đột nhiên tựa vào vai Tống Thư không chút lưu tình: "A, đau đầu."
"....." Tống Thư sửng sốt, vô thức vươn tay đỡ lấy người đó: "Vậy anh....."
Nói còn chưa dứt lời, một bóng người đã bước tới trước mặt bọn họ.
Tống Thư ngẩng đầu lên thì nhìn thấy ánh mắt phức tạp của Loan Xảo Khuynh ở phía đối điện.
Khóe miệng của Tống Thư giật giật, theo bản năng trên mặt hiện lên một nụ cười: "Trưởng phòng Loan, có chuyện gì sao?"
Loan Xảo Khuynh lấy hai chai nước khoáng từ khu vực tự phục vụ bên cạnh xuống, đưa một chai cho Tống Thư, sau đó mở miệng: "Anh ấy vẫn như vậy."
Tống Thư sửng sốt: "?"
Loan Xảo Khuynh lấy một chai nước khác và chỉ vào Tần Lâu người đang nhắm mắt dựa vào vai Tống Thư: "Kể từ vụ tai nạn của chị gái tôi vào mấy năm trước, mỗi khi anh ấy bước vào sân bay đều sẽ như vậy, có lẽ là do PTSD(*), một loại chứng thương sau khi bị tổn thương thì sẽ sinh ra căng thẳng và chướng ngại."
(*)PTSD: viết tắt của Post- Trauma Stress Disorder: Rối loạn căng thẳng sau chấn thương tâm lý là một chứng rối loạn lo âu có thể xảy ra sau khi một người trải qua một sự kiện đau buồn.
Tống Thư cứng đờ người.
Trong vài giây, đầu óc cô hoàn toàn trống rỗng.
Bởi vì cô lập tức hiểu được phần nào lời nói không nên lời của Loan Xảo Khuynh-- năm đó, cô và Tần Lâu nói lời tạm biệt ở sân bay, ngày đó trước khi rời đi cô đã nói với anh "Kẻ điên, đừng sợ", sau đó kẻ điên đã trả lời như thế nào?
Anh nói: "Chỉ cần em ở đây, anh cái gì cũng không sợ."
Nhưng khi anh quay về thì chẳng còn gì cả.
Vì vậy, sân bay là nơi khiến anh phát tác PTSD, chỉ cần anh bước chân tới đây, thì sẽ bắt đầu cảm thấy bất an, sắc mặt tái nhợt, cảm xúc lên xuống bất thường.
"Trợ lý Tần?"
"--!"
Đầu ngón tay của Tống Thư run lên, cô bất ngờ lấy lại tinh thần. Cô biết vài giây này chính mình đã mất bình tĩnh, Loan Xảo Khuynh đang đứng bất động nhìn cô với ánh mắt phức tạp và sâu xa, nhưng những chuyện đó có thể xử lý sau.
Tống Thư trực tiếp cầm lấy chai nước khoáng trên tay Loan Xảo Khuynh, nở nụ cười: "Tôi đã biết, cảm ơn trưởng phòng Loan đã nhắc nhở. Sau này tôi sẽ chú ý hơn-- cô trở về đi, một mình tôi lo liệu cho anh ấy được rồi."
Loan Xảo Khuynh còn muốn nói cái gì đó, nhưng cuối cùng cố kỵ ánh mắt câu có của người đàn ông đang dựa vào vai của Tống Thư, rồi do dự quay đi.
Loan Xảo Khuynh vừa đi, Tống Thư quay đầu lo lắng vươn tay sờ trán của Tần Lâu.
Truyền đến lòng bàn tay là một cảm giác lạnh lẽo.
Ngón tay của Tống Thư một lần nữa run lên, cô cố gắng hết sức ổn định lại giọng nói của mình, nở nụ cười trên môi: "Tần Lâu, hay là chúng ta trở về đi? Nếu như anh muốn đi ra ngoài nghỉ ngơi, thì chúng ta chọn một nơi khác không cần phải đi bằng máy bay."
Người nào đó dựa vào trên vai cô dường như đã lâm vào hôn mê, nhất thời không có phát ra động tĩnh gì. Đợi đến lúc Tống Thư căng thẳng đến mức không nhịn được muốn làm gì đó, thì liền nghe thấy người đàn ông trên vai nói nhỏ bên tai: "Không muốn."
"Nhưng trạng thái hiện của anh như vậy, lúc sau lại có thêm mười tiếng ngồi trên máy bay nữa--"
"..... Anh không sao." Tần Lâu cau mày, trong giọng nói có chút thống khổ không tài nào che giấu được, anh vươn tay ôm chặt lấy Tống Thư, chặt đến mức khớp ngón tay trắng bệch: "Anh chỉ cần thích ứng, thích ứng là được."
Tống Thư còn muốn nói cái gì đó, nhưng cô cũng biết chỉ cần chuyện mà Tần Lâu đã hạ quyết tâm thì cô rất khó để thuyết phục anh.
Đặc biệt là lúc anh đang trong trạng thái này, anh nói nhiều thêm mấy chữ nữa đều khiến cô cảm thấy đau lòng.
Tống Thư chỉ có thể đè nén lo lắng và bất an trong lòng, nhẹ vươn tay ôm lấy người Tần Lâu như muốn trấn an anh, để anh có thể nghiêng người xuống dựa vào ngực cô.
"Vậy anh hãy cố nghỉ ngơi, đừng có suy nghĩ lung tung."
"Tay...."
"Cái gì?"
"Tay của em." Tần Lâu chậm rãi sờ soạng nắm lấy tay cô, từ lòng bàn tay đến các đốt ngón tay đều truyền đến cảm giác lạnh lẽo.