Dấu Cắn

Chương 56.2: 2:Thư Thư




Editor + Beta: Jenny Thảo
Tần Lâu chế nhạo: "Lúc này đừng có thanh tẩy cho chính mình, nếu như ông hiên ngang lẫm liệt đúng như lời ông nói, vậy thì ông đã đưa hai người Tần Phù Quân và Tống Thành vào đồn cảnh sát."
"Chính nghĩa.... Nếu như mọi người đều có thể đại nghĩa diệt thân(*), thì nó cũng sẽ không trở thành thành ngữ tiếp tục sử dụng ngàn năm nay."
(*) đại nghĩa diệt thân: vì chính nghĩa người thân cũng giết.
"......"
Tần Lâu nghẹn lời.
Vài giây sau anh quay mặt đi, nhìn về phía Tống Thư: "Trợ lý Tần, cô tới."
Tống Thư: "."
Tần Lâu: "Tôi biết luật sư các cô mồm mép rất lợi hại, cô bây giờ là trợ lý của tôi, khi ông chủ không thể nói được gì thì cô nên thay tôi đỡ đòn-- cô nói, bây giờ tôi nên phản bác lại ông ta như thế nào?"
"......."
Từ dưới đáy lòng, Tống Thư lúc này cảm thấy Tần Lâu có chút ấu trĩ, nhưng lại không đành lòng phản bác lại anh, cô đành phải mở miệng nói: "Thành ngữ hiên ngang lẫm liệt có thể tiếp tục sử dụng ngàn năm nay, là dựa vào những người tôn trọng lẽ phải, và hơn nữa nguyện ý thực hành nó, mà không phải vì dẫm lên nó nói đúng lý hợp tình, vì chính mình đổi đen thành trắng."
Tần Lâu vừa lòng gật đầu, quay đầu nhìn Tần Lương đang ngồi ở hàng ghế sau: Ông nghe rõ chưa?"
Tần Lương không nói gì.
Ông chỉ nghiêng mắt quan sát "Tần Tình" vài giây, rồi thở dài, nhẹ giọng hỏi: "Tại sao cô lại học pháp luật?"
"Khi còn ở đại học, lúc thi nghiên cứu sinh tôi đã chọn luật để học tiếp." Tống Thư mắt nhìn thẳng, mỉm cười trả lời.
"Định sau khi tốt nghiệp làm luật sư?"
"Đúng vậy."
"Vậy tại sao lại vào Vio?"
"Sau khi trở về nước, tôi có làm trong một văn phòng luật sư, lúc đầu lấy thân phận là cố vấn pháp luật để tiến vào Vio."
Nghe đến đó Tần Lâu đột nhiên xen vào: "Chỉ là lấy thân phận cố vấn pháp luật? Làm sao tôi lại nhớ là, còn có một thân phận khác là vị hôn thê của người nào đó."
"Người nào đó" ba chữ bị Tần Lâu nhấn rất mạnh.
Tống Thư bất đắc dĩ liếc nhìn anh, bóng lưng của Tần Lương khẽ cứng đờ, ông quay đầu nhìn về phía Tống Thư, lại nhìn sang Tần Lâu, cuối cùng lại dán chặt ánh mắt lên trên người Tống Thư.
Chần chờ hai giây, ông có chút khổ sở mở miệng: "Sự việc năm đó hoàn toàn không có liên quan gì đến Tần Lâu, nó vì cháu..... Nó vì cái chết của Tống Thư mà đã hành hạ bản thân rất nhiều, nếu như cháu hận, thì hận ta và hận Phù Quân được rồi, không nên lấy chuyện này ra trách tội nó."
Tống Thư nghe vậy, tâm tình liền cảm thấy phức tạp.
Kẻ "đầu sỏ gây tội" ngồi ở phía trước giả bộ như không nghe thấy, cô chỉ có thể một mình đối mặt.
Trầm mặt một lúc, Tống Thư khẽ thở dài: "Tôi biết, ngài không nói tôi cũng biết. Đương nhiên tôi sẽ không giận chó đánh mèo Tần Lâu, anh ấy căn bản không làm gì sai cả."
"Vậy cháu......"
"Ngài yên tâm, quan hệ giữa tôi và anh ấy sẽ không bị ảnh hưởng vì chuyện này-- bất luận là đối với tôi hay đối với anh ấy, thì nó cũng sẽ như vậy."
"......Tốt." Tần Lương gật đầu, cụp mắt xuống, không biết là ông đang vui hay đang buồn, chỉ nghe thấy tiếng ông thở dài rồi nói: "Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi."
Cuối cùng chiếc xe cũng chở ba người đi vào khu viện điều dưỡng đã đóng cửa.
Chạy qua hệ thống kiểm soát ra vào điện tử hai lớp và kiểm soát ra vào bằng người ở trước cổng, thì bọn họ mới thuận lợi lái chiếc xe vào bên trong khu điều dưỡng.
Sau khi nhìn thấy hai hàng cây xanh tươi tốt được trồng bốn mùa trong năm ở hai bên ven đường dẫn đến viện điều dưỡng bị bỏ lại ở phía sau, Tần Lâu cuối cùng nhịn không được bật cười, mang theo vẻ lạnh lùng cùng chế giễu.
"Nhốt bọn họ ở loại địa phương này với một đám người điên hoặc là bệnh tâm thần, ông đây là đang giúp bọn họ trốn thoát hay là đang nhốt họ trong một cái lồng giam đáng sợ?"
Ngày hôm nay đã trải qua quá nhiều cung bậc cảm xúc cũng như phải thay đổi cảm xúc liên miên thì Tần Lương bây giờ cũng đã mệt mỏi và tê liệt.
Nghe thấy lời chế giễu của Tần Lâu, ông cũng chỉ bình tĩnh trả lời lại: "Ông đã nói, nếu như bọn họ làm sai thì bọn họ phải chịu khiển trách, ông không muốn thấy con gái mình phải ra tòa và đối mặt với hình phạt, nhưng đã làm sai thì luôn phải trả giá đại giới."
"......."
"Hơn nữa...." Tần Lương nói tiếp: "Trong hai người bọn họ có người yêu cầu sống ở chỗ này."
Tần Lâu nhướng mày: "Hả? Chẳng lẽ sau khi Tần Phù Quân làm nhiều chuyện trái với pháp luật, thì cuối cùng bị lương tâm phát hiện làm cho phát điên?"
Tần Lương trầm mặt, ông ngẩng đầu liếc nhìn Tống Thư đầy ẩn ý: "Không phải Phù Quân, mà là Tống Thành."
"......!"
Mặc dù trong lòng đã có linh tính, nhưng khi nghe được, tâm trạng bình tĩnh của Tống Thư vẫn nổi lên gợn sóng.
Bên trong xe chìm vào im lặng.
Chiếc xe dừng lại bên ngoài tòa nhà nội trú của viện điều dưỡng, ba người Tống Thư bước xuống xe. Khi bước vào bên trong tòa nhà, Tống Thư đột nhiên hỏi: "Ông ta bị điên rồi sao?"
Tần Lương bước chân dừng lại: "Tinh thần có chút vấn đề, tại đa số thời điểm ý thức của cậu ta đều không rõ, hồ ngôn loạn ngữ."
Con ngươi của Tống Thư hơi rung rẩy, hơi hé miệng, cuối cùng vẫn hỏi: "Năm đó, trước khi Tần Phù Quân làm ra loại chuyện đó, thì ông ta biết bao nhiêu?"
"......"
Bóng lưng của Tần Lâu dừng lại, giây lát sau anh không đành lòng quay đầu nhìn Tống Thư.
Anh biết vấn đề này hẳn là đã được Tống Thư giấu kín ở trong lòng rất nhiều năm. Đồng thời, đây cũng là vấn đề mà anh và Tống Thư không dám đi tìm hiểu.
- -- Trong vụ việc đó Tống Thành biết được nhiều hay ít? Hay ông ta biết Tần Phù Quân muốn hại chết Bạch Tụng, hoặc thậm chí biết bà ta muốn mua người để gây ra tai nạn xe cộ giết chết Tống Thư đứa con gái ruột của ông?
Bọn họ không dám hỏi, vì bọn họ sợ câu trả lời sẽ là có.
Nếu đúng là như vậy, Tần Lâu không dám nghĩ trong lòng Tống Thư sẽ buồn đến mức nào-- cho dù cô có thất vọng với người được gọi là cha đó, cho dù cô không muốn nhìn thấy ông ta hay thậm chí thừa nhận người đó là cha cô, nhưng hơn hết cô cũng đã từng ao ước cái ôm và khuôn mặt hiền từ, cưng chiều của Tống Thành dành cho Tống Như Ngọc, cô cũng đã từng dùng biểu cảm trầm mặc như chết lặng để che giấu cảm xúc muốn được quan tâm.
Nếu ông ấy thật sự biết.....
"Cậu ta không biết." Tần Lương bất ngờ nói.
Giống như nhận được lệnh ân xá trước khi bị hành hình, Tống Thư hít sâu vài hơi, không khí tràn vào phổi khiến cô có cảm giác hình như mình còn sống.
Cô quay đầu nhìn về phía Tần Lương, ánh mắt khẽ run.
Tần Lương nói: "Chuyện Bạch Tụng bị oan cậu ta biết rất rõ, nhưng những chuyện xảy ra lúc sau thì bị Phù Quân che giấu vì bọn họ sợ cậu ta sẽ làm hỏng chuyện. Sau này khi cậu ta biết được chân tướng của vụ tai nạn xe, vợ chồng bọn họ quyết liệt đòi chia tay, không bao lâu cậu ta cũng chỉ có thể bị đưa đến nơi này. Sau đó, ông cũng đưa Phù Quân đến nơi này. Chính mình tạo nghiệt, thì chính mình cũng nên đền tội vì đã gây ra."
"......" Tống Thư hai mắt tối sầm lại.
Tần Lương tiến lên vài bước rồi nói tiếp: "Chuyện Tống Thành muốn cưới Phù Quân lúc trước, ta đã cực kỳ không đồng ý. Ta thấy tính tình của cậu ta quá vô tâm, lại rất kiệm lời, ta rất bất mãn với cậu ta. Nhưng điều chân chính khiến ta không hài lòng chính là cho dù cậu ta có vô tâm, kiệm lời, lại cố ý không làm tròn trách nhiệm của một người chồng, một người đàn ông không biết câu nệ tiểu tiết-- cậu ta cũng không thể nhẫn tâm, cũng không có tính quyết đoán."
Tống Thư cụp mắt xuống đi theo sau: "Tần lão tiên sinh muốn nói cái gì?"
Tần Lương thở dài: "Khi còn ở Tần gia, cậu ta rất khắc nghiệt với cháu, nói đến cùng thì cũng sợ cháu ảnh hưởng đến tiền đồ của cậu ta. Nhưng dù sao cháu cũng là con gái ruột của cậu ta, tính mạng của cháu, cho dù như thế nào đi nữa thì cậu ta cũng không thể hạ thủ được."
"Như vậy thì đã sao?" Tống Thư bật cười: "Bạch Tụng cũng vì bọn họ mà chết, chuyện tai nạn xe hơi cũng do một tay vợ ông ta gây nên, hơn nữa lúc trước-- Những chuyện xảy ra ở Tần gia, ông ta khắc nghiệt khắc khe đối với tôi, từng chuyện đã xảy ra tôi không có cách nào để quên-- Cho dù bây giờ ông ta có đáng thương hay đáng buồn đến cỡ nào thì tôi tuyệt đối cũng sẽ không tha thứ cho ông ta, ông ta cũng không xứng để được tha thứ."
Tần Lương sau đó cũng không nói gì.
Sau khi đi vào tòa nhà, Tần Lương giải thích ý định của mình cho những người trong bệnh viện, đối phương lập tức gọi hai người điều dưỡng đến.
Sau một hồi nói chuyện, Tần Lương quay trở về nói với Tống Thư và Tần Lâu: "Vợ chồng bọn họ không có ở chung một chỗ, hai cháu muốn sắp xếp như thế nào?"
Tần Lâu suy nghĩ vài giây rồi nhìn Tống Thư: "Em không cần phải vội vàng đi gặp Tần Phù Quân, đòn sát thủ phải để dành đến lúc cuối cùng."
Tống Thư ánh mắt chuyển động: "Em không định sẽ đi gặp ông ta."
Tần Lương do dự nói: "Cậu ta dù sao cũng là....."
"Ông ta không xứng." Tống Thư không chút do dự nói.
Tần Lâu thở dài.
Anh nắm tay Tống Thư đi qua một bên, dẫn người vào trong góc tường: "Không được buồn."
"Em không có."
"Nếu em không có, thì cảm xúc sẽ không kích động đến vậy."
"......."
"Thật sự không có, chỉ là liếc mắt cũng không muốn nhìn thấy ông ta? Cho dù lúc trước ông ta có khắt nghiệt với em, em bây giờ cũng không muốn nhìn thấy kết cục của ông ta như thế nào sao?"
"......"
Tống Thư quay mặt đi, khóe mắt hơi ửng hồng.
Tần Lâu cúi người, đau lòng hôn lên khóe mắt cô: "Không được khóc vì người khác, tiểu vỏ trai."
Tống Thư siết chặt ngón tay rồi quay mặt lại: "Em đã từng thề với lòng mình rằng em tuyệt đối sẽ không khóc, không rơi một giọt nước mắt nào vì ông ta-- cho dù ông ta có qua đời thì cũng không."
"Ừ, anh biết." Tần Lâu nhẹ nhàng ôm lấy cô, trấn an hôn lên mái tóc dài của cô: "Vậy thì đi nhìn một chút đi, nhìn ông ta lần cuối cùng. Cho dù sau này ông ta có chết thì chúng ta cũng sẽ không đến đây nữa."
"........" Tống Thư cúi đầu, trầm mặc một hồi lâu, nhẹ giọng nói: "Em tự mình đi."
"Được."
Vì thế Tống Thư cùng Tần Lâu và Tần Lương tạm thời tách ra, một mình cô đi theo sau một người điều dưỡng, vào thang máy để đi lên tầng trên.
Khi ra khỏi thang máy, đi loanh quanh mấy chục bước, cô điều dưỡng mới dẫn cô đến trước một căn phòng dành cho một người.
"Chúng ta tới rồi, Tần tiểu thư."
Tống Thư dường như mới lấy lại tinh thần, hốt hoảng ngước mắt lên.
Phía bên ngoài căn phòng có kính trong, người ngoài có thể quan sát người bên trong, bên trong căn phòng hàng chục mét vuông chỉ có một chiếc giường bệnh. Người đàn ông trên giường đầu bù tóc rối, biểu tình dại ra như bị điên, ông ôm hai đầu gối vào người, cúi đầu nói với đầu gối cái gì đó, đôi mắt hoảng hốt né tránh như thể đang trốn một con quỷ lấy mạng nào đó.
Cô điều dưỡng tìm được chìa khóa mở cửa, Tống Thư đi vào.
Tống Thư cảm thấy hai chân mình như bị đóng chì, mỗi bước đi đều rất nặng nhọc.
Nhưng cô vẫn bước vào phòng.
Cô điều dưỡng dùng giọng nói ôn hòa nói với người đàn ông trên giường bệnh: "Tống tiên sinh, có người đến thăm ngài."
Người đàn ông như không nghe thấy, vẫn thì thầm với hai cái đầu gối của mình, những lời nói đứt quãng đó không ngừng truyền vào tai của Tống Thư--
"Các con là bảo bối của ba, ba ba giấu kẹo ngon cho các con...... Con gái, cái này là của con, không không, cái này không thể cho con đây là của em trai con, con không thể khi dễ em ấy....."
"Không thích cái này? Vậy ba ba...... ba ba sẽ cho con một cái khác......"
"Không thể! Không thể đi ra ngoài! Bên ngoài có quái thú ăn thịt người! Bọn chúng sẽ ăn thịt các con! Ba ba phải bảo vệ các con!"
"......."
Người đàn ông liều mạng lui về góc giường bệnh, hai cái đầu gối đều bị ôm chặt vào người, dường như ông nhìn thấy Tống Thư, hai mắt giữa đầu tóc rối sợ hãi như nhìn thấy một con mãnh thú, ông liều mạng nghẹn ngào hét lên.
"Đừng tới đây! Đừng tới đây...... Ngươi đi! Tránh xa con của ta ra!"
Cô điều dưỡng đứng bên cạnh Tống Thư, cô cũng không biết mối quan hệ giữa Tống Thư và người đàn ông trên giường bệnh là gì, cho nên cô chỉ cười xin lỗi: "Tần tiểu thư, ngài đừng để ý, Tống tiên sinh đã bị như vậy từ khi mới được đưa vào đây. Không biết đã trải qua chuyện gì nhưng có thể nhìn ra ông ấy rất yêu các con của mình, đến cùng thì ông ấy cũng là một người cha tốt."
Tống Thư sững người tại chỗ.
Một lúc sau, cô mới hoàn hồn, chậm rãi thở ra một hơi, sau đó nhẹ nhàng nở nụ cười.
"Đúng vậy, có lẽ là một người cha tốt."
Ông ta vẫn luôn là một người cha tốt của Tống Như Ngọc và Tống Soái.
Cho dù có bị điên, ông ta cũng sợ đứa con gái như ác quỷ này, chết rồi cũng không buông tha cho những bảo bối của ông.
Tống Thư xoay người bước ra ngoài.
Cô điều dưỡng sửng sốt: "Ngài không thăm nữa sao?"
"Không cần."
Khi Tống Thư bước đến cửa, cô vươn tay muốn mở cửa, vừa định bước ra ngoài.
Trong góc phòng, người đàn ông co ro ngồi trong góc thở phào nhẹ nhõm.
Ông vươn tay xoa cái đầu gối trong lòng mình, ngước mặt lên, trên khuôn mặt điên dại và đờ đẫn hiện lên một nụ cười dịu dàng và ngốc nghếch.
"Thư Thư ngoan, Thư Thư đừng sợ...... Lần này ba ba sẽ bảo vệ con..... Ba ba là....."
"--"
Tống Thư đột ngột sững người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.