Editor + Beta: Jenny Thảo
"Để đền bù." Tống Thư nghĩ một hồi: "Tôi có thể cho bà một cơ hội cuối cùng. Khi cần thiết trong tương lai, nếu bà có thể ở trên tòa án làm chứng chống lại bọn họ, thì tôi có thể cân nhắc lại mức phạt....."
Tống Thư dừng lại, không có nói ra hết.
Cô đứng dậy, đi đến bên cạnh Tần Lâu, giọng nói nhẹ nhàng: "Chúng ta đi thôi?"
Tần Lâu không nói gì cũng không cử động.
Sau vài giây, dưới ánh mắt khó hiểu của Tống Thư, anh ngẩng đầu nhìn Tần Lương người đang đứng không nói một lời nào.
Ánh mắt hai người đối diện nhau vài giây, Tần Lâu bất ngờ mở miệng: "Tôi biết ông nhất định sẽ không khoanh tay đứng nhìn như vậy. Ông vẫn sẽ cố gắng hết sức, nghĩ mọi cách để cứu đứa con gái có lòng rắn rết này của ông ra ngoài."
Tần Lương không có phủ nhận.
Thật lâu sau, ông chỉ buông tiếng thở dài: "Bà ấy dù sao cũng là dì của con. Bà ấy cũng không có làm tổn thương gì đến con dù chỉ một chút."
Ngọn lửa đen dưới mắt Tần Lâu lại kịch liệt bùng lên như muốn tràn ra ngoài.
Trong nháy mắt, anh như muốn bùng nổ, nhưng Tống Thư phát hiện đầu tiên liền vươn tay giữ anh lại.
"Tần Lâu." Tống Thư dùng ánh mắt và giọng điệu trấn an kẻ điên đang muốn mất đi lý trí này: "Chuyện này là chuyện của em, em có thể tự mình xử lý-- mặc kệ ai tới ngăn cản, anh hãy tin em."
"....."
Tần Lâu hít một hơi thật sâu, sau đó quay sang nhìn Tống Thư: "Anh biết em sợ anh cùng Tần Lương xé rách mặt với nhau vì chuyện của em, nhưng anh không sợ. Mạng lưới quan hệ của ông ta rất nhiều, nếu ông ta quyết tâm muốn đứng giữa làm khó dễ, thì kế hoạch của em cũng sẽ bị cản trở."
Tần Lương nhíu mày nhìn về phía anh, nhưng vẫn cũ không đứng ra phủ nhận.
Tần Lâu kéo tay Tống Thư ra, tiến lên một bước.
"Lý do cơ bản để ông sẵn sàng bảo vệ Tần Phù Quân, là do bà ta là con gái của ông, hơn nữa bà ta cũng không có chân chính làm tổn thương đến tôi?"
Tần Lương gật đầu.
Tần Lâu cười nhạo: "Làm sao ông biết bà ta chưa từng làm qua?"
Tần Lương nhíu mày: "Ở Tần gia, ở dưới mí mắt của ông, bà ấy không có can đảm cũng không có năng lực làm cái gì đối với anh--"
"Ông cũng biết là ở Tần gia." Tần Lâu bỗng dưng đánh gãy lời của Tần Lương: "Vậy còn ở ngoài Tần gia thì sao?"
Tần Lâu nghĩ tới cái gì đó, hơi thở chợt căng thẳng.
Lần đầu tiên sắc mặt của ông biến đổi: "Ý của con là.... Không thể nào!"
"Ha ha ha ha ha....." Tần Lâu cười to: "Như thế nào là không có khả năng. Rốt cuộc là thật sự không có khả năng, hay là ông không tin?"
Tần Lương thở gấp, sắc mặt trướng đến tím tái: "Ông sớm đã cho người điều tra qua-- cái chết của cha mẹ con là do tai nạn ngoài ý muốn, không có nguyên nhân gì khác!"
"Vậy còn chuyện tôi bị đưa vào cô nhi viện, chịu đựng những loại làm nhục đó? Tôi ở đó một mình ba năm mà ông không có tin tức gì của tôi, có phải ông đã bỏ qua hay là có người cố ý che giấu chuyện này!? Khi tôi trở về Tần gia lại biến thành kẻ điên, tại sao không có thái độ thù địch với ông mà chỉ đối với gia đình của Tần Phù Quân? -- Ông đã nghĩ đến mấy cái vấn đề này chưa, đã nghĩ thông cái nào chưa?!"
"......."
Tần Lương không nhịn được mà run sợ dưới mấy câu chất vấn của Tần Lâu.
Phải một lúc sau, ông mới quay đầu nhìn Tần Phù Quân, nói từng chữ từng chữ một như bị bóp ra khỏi từng kẻ răng:
"Những gì Tần Lâu nói..... có phải là sự thật?!"
Tần Phù Quân quỳ rạp trên mặt đất sớm đã run rẩy, từ đầu đến cuối không dám ngẩng đầu nhìn.
Bà ta khóc nức nở cầu xin: "Ba....."
Chỉ một chữ này, Tần Lương liền hiểu ra mọi chuyện.
Trước mắt ông tối sầm, suýt chút nữa ngất đi, ông lùi mấy bước chống tay lên ghế sô pha để ổn định lại thân thể.
Ông đương nhiên nhớ rõ Tần Lâu đã trải qua những gì.
Ông nhớ rõ lần đầu tiên bước vào cô nhi viện, ông nhìn thấy một đứa trẻ gầy gò và vô cùng chật vật, nhớ rõ trên người đứa trẻ đó có những vết sẹo và vết máu, nhớ rõ đôi mắt lạnh băng không giống như những đứa trẻ khác, nhớ rõ dáng vẻ dữ tợn và hung hăng của anh khi ăn giống như một con chó hoang.
Đó như là một vết sẹo trong lòng Tần Lương rất rất nhiều năm-- ông đã để đứa cháu trai của mình lưu lạc ở bên ngoài, chịu đựng hết tất cả những đau khổ trên đời này mà một đứa trẻ không nên có.
Ông có lỗi với anh, ông tìm hết mọi cách để đền bù lại cho anh. Đứa trẻ đó muốn cái gì ông đều cho, cho dù nó là một kẻ điên hay là quái vật đáng sợ thì cũng không là gì.
Bởi vì vốn dĩ thế giới này đã làm tổn thương anh trước, biến đứa trẻ đó thành kẻ điên trước, mà trước đó đứa trẻ đó chưa từng làm sai cái gì cả.
Mà hôm nay, cho đến ngày hôm nay, khi sinh mệnh của ông như đèn sắp cạn dầu, ông cuối cùng mới biết-- những bất hạnh đó đều có lý do, những tuyệt vọng đó đều có người đứng ở đằng sau làm ra.
Người đã chính tay đẩy đứa cháu trai duy nhất của ông vào vực sâu không bao giờ có thể thoát được, lại chính là đứa con gái mà ông đã bảo vệ suốt mấy năm nay.
"Tần Phù Quân--!"
Ông nén ra một tiếng gầm thét khàn khàn, tức giận từ tận đáy lòng, đau đến giật cả mình.
Sau khi gầm lên, ông như không thể chống đỡ nổi nữa, ngã xuống sô pha, nước mắt tuôn rơi.
Tần Phù Quân cũng bị dáng vẻ này của Tần Lương làm cho sợ hãi, bà ta quỳ rạp trên mặt đất, hai vai cúi xuống như quỳ lạy: "Ba..... Con xin lỗi ba.... Con bị quỷ ám làm cho mờ mắt.... Con cho rằng nếu không có nó thì Tần gia này sẽ là của con..... Con cũng hối hận lắm.... Rất xin lỗi ba, con biết sai rồi......"
Tần Lâu dửng dưng nhìn hai người, giống như đang nhìn cảnh tượng ở một thế giới khác.
Kẻ điên không có sự đồng cảm, bọn họ không học được sự cảm thông.
Tần Lâu không phải là kẻ điên bẩm sinh, cho nên có lẽ anh đã từng có, chỉ là sau này nó đã bị cướp đi thôi.
Anh biết Tần Lương cảm thấy vô cùng áy náy đối với anh. Sau khi nói ra sự thật, Tần Lương tuyệt đối sẽ không tha thứ cho Tần Phù Quân nữa, càng tuyệt đối không có khả năng bảo vệ bà ta.
Đạt được mục đích, Tần Lâu xoay người đi ra ngoài.
Đi qua bên cạnh Tống Thư, anh nắm lấy tay Tống Thư, người có vẻ như đang đứng sững sờ vì chuyện đó.
Nắm lấy bàn tay lạnh lẽo, bước chân Tần Lâu dừng lại, khẽ nhíu mày. Anh nhìn Tống Thư: "Em sao vậy, tay lạnh thế này?"
Tống Thư chợt tỉnh táo lại.
Con ngươi khẽ run, nhìn Tần Lâu đang đứng trước mặt. Trước khi anh nhíu mày, vẻ mặt hết sức bình tĩnh và thờ ơ đối với bi kịch mà anh đã phải trải qua trong quá khứ.
Cho đến khi anh đứng trước mặt cô lúc này, anh mới như được sống lại. Tay cô lạnh có thể khiến anh nhíu mày, khiến anh lo lắng, khiến anh có cảm xúc, khiến anh..... tồn tại giống như một con người.
Giờ phút này, Tống Thư đột nhiên cảm thấy vô cùng may mắn.
Cô cảm thấy may mắn vì mình còn sống, may mắn vì chính mình còn ở bên cạnh Tần Lâu.
Nếu không..... kẻ điên của cô phải làm sao bây giờ.
Tống Thư nắm lấy tay của Tần Lâu, mười ngón tay đan vào nhau. Sau đó cô lắc đầu và mỉm cười: "Chúng ta trở về thôi. Trên đường trở về lại nói."
Tần Lâu do dự gật đầu.
"Tốt."
Bên trong xe lúc đầu yên tĩnh.
Tần Lâu dựa lưng vào ghế da, có vẻ có chút uể oải, cụp mắt xuống. Anh nghịch tay của Tống Thư, nhẹ nhàng xoa xoa những ngón tay mảnh mai của cô, xoa xoa ở đầu ngón tay cô, sau đó lại đổi một ngón tay khác.....
Giống như một đứa trẻ đang tự nghịch đồ chơi của mình, hoàn toàn đắm chìm trong thế giới của mình, không biết đang suy nghĩ gì.
Tống Thư an tĩnh cho anh nghịch tay.
Sắc trở ngoài cửa sổ sớm đã biến thành màu đen.
Đêm nay trời có vẻ hơi nhiều mây, cho nên trên bầu trời không có một ngôi sao, chỉ có mây u ám, áp thấp.
Tống Thư ngây người nhìn trong chốc lát, đột nhiên cảm giác được cái gì đó, cô quay đầu lại thì thấy Tần Lâu đang đưa tay cô đặt trước môi anh, nhẹ nhàng hôn lên đầu ngón tay cô.
Tống Thư ngẩn ra, mỉm cười: "Hôm nay em chưa có rửa tay."
Tần Lâu vẫn không nhúc nhích, vẫn nắm chặt tay cô không chịu buông ra.
Tống Thư nghiêng đầu lặng lẽ nhìn anh trong chốc lát, đột nhiên hỏi: "Anh biết chuyện đó khi nào?"
"Biết chuyện gì."
"Chuyện anh ở..... cô nhi viện, sao anh biết Tần Phù Quân cố ý che giấu chuyện này."
Tần Lâu suy nghĩ một chút: "Nhớ không rõ, chắc lúc anh trở về Tần gia không bao lâu."
"Làm sao anh biết được?"
"Anh đã thấy bà ta." Tần Lâu nói một cách bình tĩnh, như đang kể một câu chuyện về một người khác không liên quan gì đến anh: "Bà ta đã từng đến cô nhi viện, chính lần gặp đó anh đã bị bọn họ đánh đập xuống giường không được, vài chỗ bị gãy xương, sau đó thì phát sốt, hôn mê..... Anh hôn mê nằm ở trên giường, lúc tỉnh lúc mơ, nằm như vậy suốt nửa tháng trời, cho nên bọn họ không có phòng bị anh. Sau đó, khi trở về Tần gia, nhìn thấy bà ta, anh liền biết."
Nói xong, Tần Lâu tạm dừng, nhíu mày: "Em phát run cái gì?"
Tống Thư cố nở nụ cười trên mặt: "..... Em không có."
"Tay của em mới nãy rõ ràng....." Tần Lâu vừa ngẩng đầu liền sửng sốt, mày nhíu lại càng sâu: "Tiểu vỏ trai, nếu em dám khóc, anh liền hôn em, xem em còn khóc được hay không. Em không thể khóc."
"......"
Nếu đổi lại là ngày thường, Tống Thư có lẽ đã bị anh chọc cười, nhưng lúc này không được, cô cười không nổi, giả vờ cười cũng không được.
Cô quay mặt đi với đôi mắt đỏ hoe.
Tần Lâu đương nhiên biết lý do, nhưng anh không muốn thừa nhận chuyện của mình làm cho tiểu vỏ trai khóc.
Sau vài giây trầm mặc, Tần Lâu chỉ nắm chặt tay Tống Thư hơn: "Đã qua lâu rồi. Những vết thương hay vết sẹo đó đều đã lành rồi, cũng không còn lưu lại cái gì."
"...... Kẻ lừa đảo."
Tống Thư nói ra một từ ngắn gọn trong giọng nói nghẹn ngào.
Làm sao không còn lưu lại cái gì.
Vết sẹo trên thân thể thì có thể lành lại, nhưng ở trong lòng thì vĩnh viễn cũng không thể nào lành được. Nỏ chỉ biết sinh mủ, máu bầm, bị xé nát hết lần này đến lần khác, rồi giả vờ như được chữa lành hết lần này đến lần khác. Những vết sẹo đó từ lâu đã tiêu diệt đi hết phần lương thiện, ôn hòa, vô hại, nhân tình tốt đẹp trong trái tim anh, chỉ để lại một kẻ điên.
Kẻ điên của cô.
"Anh thật sự suýt chút nữa đã quên mất." Tần Lâu nhíu mày nói: "Lúc đầu anh muốn trả thù tra tấn bà ta, cho nên không phải đã kéo em vào trận doanh của anh sao?"
Tống Thư quay mặt nhìn anh.
Nhìn thấy cô gái hai mắt tuy rằng đỏ hoe, nhưng ít ra cô không khóc, Tần Lâu thở phào nhẹ nhõm, lộ ra ý cười.
"Sau đó anh lại phát hiện, trêu chọc cho tiểu vỏ trai mở miệng còn vui hơn so với trả thù bọn họ nhiều. Sau đó thì cũng chỉ nghĩ đến việc làm sao để lập ao để nuôi tiểu vỏ trai, những chuyện đó càng ngày càng lười để ý tới."
Tống Thư nhìn chằm chằm anh vài giây, sau đó đột nhiên đứng lên.
Tần Lâu sửng sốt, nhớ tới bi kịch của mình cách đây không lâu, theo bản năng nhắc nhở: "Cẩn thận đụng phải đầu."
Thân hình Tống Thư so với anh thì thấp hơn hai mươi centimet, nên đương nhiên sẽ không gặp vấn đề giống như anh, gần như trước khi Tần Lâu nói hết câu, cô đã từ tấm gỗ cách âm lẽn vào ngồi trong lòng Tần Lâu.
Tần Lâu theo bản năng mà mở rộng vòng tay, ôm tiểu vỏ trai "từ trên trời giáng xuống" vào trong lòng.
Không đợi anh kịp làm cái gì, anh cảm thấy môi chợt đau.
Tống Thư cắn khóe miệng Tần Lâu, đè nén giọng nghẹn ngào nói.
"Từ nay về sau, em sẽ bảo vệ anh..... kẻ điên của em."