Editor + Beta: Jenny Thảo
Bữa tối kết thúc trong những tiếng thì thầm, xì xào của người đến người đi.
Lúc Tần Lâu và Tống Thư trở về khách sạn thì đã hơn 11 giờ tối. Hai người yêu cầu tài xế lái xe đến dưới mái che trước cửa khách sạn, Tần Lâu và Tống Thư lần lượt bước xuống xe, đi qua đại sảnh tráng lệ kiểu Châu Âu cổ kính của khách sạn, rẽ vào thang máy ở sảnh phụ.
Sau khi nhìn thấy Tần Lâu quẹt thẻ để bấm tầng, Tống Thư ngập ngừng hỏi: "Phòng của chúng ta ở cùng một tầng sao?"
"Ừ." Tần Lâu lười biếng đáp: "Có phải là đặc biệt có duyên không?"
Tống Thư bất đắc dĩ liếc anh một cái.
Một lúc sau, thang máy cũng dừng lại, Tần Lâu và Tống Thư đi ra khỏi thang máy, Tần Lâu không nói một lời dắt tay Tống Thư đi về một hướng.
Tống Thư dừng bước chân lại: "Có phải chúng ta còn đặc biệt 'có duyên' ở chung một phòng không?"
"...."
Tần Lâu không nhịn được bật cười khi nghe hai từ 'có duyên' được cô cắn răng nói.
Anh quay đầu nhìn Tống Thư: "Em sẽ không cho rằng hai chúng ta cùng ở tại một khách sạn, anh có thể để cho em ở một mình một phòng sao?..... Em trước đây không có ngây thơ như vậy, tiểu vỏ trai."
Tống Thư mặt không biểu tình liếc anh một cái: "Cái này không phải là ngây thơ."
"Chứ là gì."
"Có thể là do da mặt của anh quá dày, còn ôm những kỳ vọng không cần thiết."
Tần Lâu sung sướng cười, anh không e dè nói tiếp: "Nếu như nó là kỳ vọng không cần thiết, vậy thì có thể trực tiếp ném xuống sao."
Vừa dứt lời, anh kéo Tống Thư dừng lại trước cửa của một căn phòng, dùng thẻ của mình quẹt vào hệ thống kiểm soát ra vào ở cửa, sau đó Tần Lâu mỉm cười quay đầu lại: "Đúng rồi, quên nói với em, anh còn đặc biệt yêu cầu bọn họ sắp xếp cho một căn phòng nhỏ-- bên trong chỉ có một căn phòng, trong phòng cũng chỉ có một chiếc giường."
Nói xong, Tống Thư nhanh chóng bị anh kéo vào phòng, thuận tay đóng sầm cửa lại.
Cảm nhận được sự vui sướng trong giọng nói ấy, có người mừng như muốn bay lên trời, muốn vội vàng đặc tiểu vỏ trai của người ấy lên bàn để ăn.
Tống Thư chật vật muốn giải thoát tay mình khỏi sự khống chế của người nào đó: "Em nhớ giữa chúng ta có một vài thỏa thuận nhỏ....."
"Có sao? Tại sao anh lại không nhớ ta?"
"....."
"Nếu như đã quên những thỏa thuận đó, thì chúng ta cứ coi như chưa bào giờ nói đến nó đi."
"Nếu quên thì nói lại lần nữa." Tống Thư bình tĩnh đi vào bên trong: "Anh đêm nay có hai sự lựa chọn, một là ngủ sô pha, hai là ngủ trên sàn nhà."
Tần Lâu chớp mắt: "Anh càng muốn ngủ bên trong tiểu vỏ trai."
"Anh nằm mơ đi, như vậy nhanh hơn."
"...."
Lúc Tần Lâu từ phòng tắm đi ra, Tống Thư đang ngồi ở trên ghế sô pha, tóc dài vẫn còn ướt, cau mày nhìn danh sách trong tay.
Tần Lâu bước tới.
"Độ tin cậy như thế nào?"
"..... Em đã gửi nó cho chú Dư." Tống Thư sau khi nghe thấy giọng nói thì ngẩng đầu lên, chậm rãi dựa lưng vào ghế sô pha: "Bọn họ sẽ tiến hành điều tra tài khoản ngân hàng của những người có tên trong danh sách trong mười năm qua. Nếu có gì khác thường, thì sẽ tiến hành phân tích so sánh phương hướng, nhất định sẽ có kết quả."
"Khi nào có kết quả?"
"Chậm nhất là hai tuần."
Tần Lâu gật đầu: "Khá tốt." Anh ngồi xuống bên cạnh Tống Thư.
Tống Thư nhíu mày, quay đầu: "Lâu như vậy, còn nói tốt?"
"Tất nhiên là tốt. Hai tuần này, vừa vặn có thể cho chúng ta một đoạn thời gian du lịch thả lỏng tâm tình. Anh không nghĩ sẽ chiếm tiện nghi của em bằng cách đè em xuống sô pha hay ở chỗ khác, vì trong lòng em còn có tên của ai đó."
Tống Thư mặt không biểu tình nhìn anh.
Tần Lâu dừng lại, đưa chiếc khăn trong tay cho cô.
Tống Thư nhướng mắt: ".... Để làm gì?"
Tần Lâu chỉ vào đầu mình: "Lau tóc cho anh."
"Không có máy sấy tóc sao?"
"Anh thích máy sấy tóc tiểu vỏ trai."
"......"
Tống Thư đứng lên, cầm lấy chiếc khăn tắm phủ lên đầu Tần Lâu.
Cảm nhận được tiểu vỏ trai nhà mình không nói lời nào tức giận qua động tác 'thô bạo' này, Tần Lâu không nhịn được mà bật cười. Anh vươn tay lấy cái danh sách.
Sau khi nhìn sơ qua, ánh mắt anh khẽ lóe lên.
"Em biết hết tất cả những người có tên trong đây sao?"
"Hội đồng quản trị và các bộ phận cấp cao trong Tần thị, hầu như em đều biết." Tống Thư rũ mắt xuống, xoa nhẹ mái tóc của Tần Lâu.
"Nếu là cổ đông của Tần thị, thì bên anh và Tần Lương đều có nhược điểm của bọn họ, mấy chuyện này không phải là chuyện lớn."
"....."
Bàn tay Tống Thư dừng lại: "Nếu như động vào bọn họ, thì Vio sẽ bị ảnh hưởng đến cốt lỗi, thậm chí còn có thể...... Anh có chắc không?"
Tần Lâu đặt danh sách xuống, ngửa đầu về phía sau, từ phía dưới nhìn lên Tống Thư đang đứng ở phía sau lau tóc cho anh.
"Hỏi anh về vấn đề này, em có chắc không tiểu vỏ trai?"
Tống Thư lông mi khẽ nhúc nhích: "..... Thật xin lỗi. Nếu như có sự lựa chọn, em sẽ không muốn liên lụy đến anh. Thật ra, quyết định của ông nội Tần vào năm đó nếu xét về gốc độ thì không có gì đáng trách, người tạo ra mẫu thuẫn cho mẹ con em là bọn người ngoài, ông ấy không nghĩ sẽ vì người ngoài mà hủy đi cơ nghiệp trăm năm của Tần gia, điều đó hết sức bình thường."
"Ông ấy là ông ấy, anh là anh. Hơn nữa....."
Tần Lâu khẽ cong khóe miệng.
"Vio là được tái cấu trúc và xây dựng lại trong tay anh. Anh có thể một cái dậy, thì cũng có thể nâng cái thứ hai dậy, cái thứ ba.... Em có phải không tin tưởng anh không?"
"....."
Ước chừng Tống Thư không thể bình tĩnh trước chủ đề này, cho nên Tần Lâu mới lựa chọn bỏ qua nó.
"Vậy đối với Đặng Tiêu Khải, em định làm gì với hắn?"
Tống Thư ánh mắt lạnh lùng: "Nếu xác thật hắn có vấn đề, thì công ty khoa học kỹ thuật Tiêu Khải chắc chắn nhận được hưởng lợi đằng sau vụ án năm đó."
Tần Lâu nở nụ cười: "Kế hoạch trước đây của em có vẻ đang tiến triển rất tốt-- Từ chỗ Jerry Kiều truyền tin ra bên ngoài, trong giới thương nghiệp có rất nhiều người đã sớm nghe nói Vio muốn chuẩn bị khai thác ngành đầu tư tài chính một lần nữa. Thậm chí còn có nhiều công ty công nghiệp tìm đến hỏi."
Tống Thư gật đầu: "Đều là vì danh tiếng của anh."
Tần Lâu cũng không khiêm tốn, sau khi ngầm đồng ý liền hỏi: "Vậy tiếp tục thực hiện kế hoạch này?"
Tống Thư do dự: "Nếu chúng ta thực sự làm theo kế hoạch này, thì chúng ta cần một người chịu tội thay-- sản phẩm đầu tư không thể xuất phát từ Vio được. Nếu không chúng ta sẽ không thể chạy thoát khi công ty khoa học và kỹ thuật Tiêu Khải sụp đổ."
"Tất nhiên. Hơn nữa nếu như sản xuất từ Vio, thì Tiêu Khải cũng tuyệt đột sẽ không dám đụng vào."
"..... Anh thực sự muốn lợi dụng Cần Duệ làm kẻ chịu tội thay sao?" Tống Thư ngập ngừng hỏi: "Mặc dù không nên có cái gọi là nhân từ trong cuộc chiến thương mại, nhưng đối với anh thì có chút khó--"
"Không cần phải khó xử."
Tần Lâu đột nhiên từ trên ghế sô pha ngồi dậy, anh xoay người cầm danh sách lên, ánh mắt lạnh lùng chỉ vào những cái tên tương đối xa lạ với Tống Thư.
"Bọn họ đều nằm trong ban điều hành của Cần duệ."
"--!" Hô hấp Tống Thư đột nhiên ngưng trệ, đồng tử co rút lại.
Một lúc lâu sau, cô mới tìm được giọng nói của mình, cô vô thức siết chiếc khăn tắm trong tay.
"Ý anh là, chuyện xảy ra năm đó....."
"Những người điều hành cốt cán của Cần Duệ mới là chủ mưu, Tần thị căn bản chính là cái đinh trong mắt cái gai trong thịt của bọn họ-- bọn họ thậm chí không cần phải mạo hiểm quá lớn. Tổng giám đốc lúc bấy giờ của Tần thị là Đặng Tiêu Khải đã hợp tác với đám người trong hội đồng quản trị để bao che cho Tần Phù Quân, và bọn họ nắm chắc việc mọi người sẽ không nghi ngờ ở trong Tần thị có người nằm vùng. Còn Tần Phù Quân muốn tìm kiếm thế lực ở bên ngoài để phụ giúp bà ta ở trong Tần thị, thì chỉ có Cần duệ. Bao gồm cả việc suýt chút nữa đã bại lộ ra bên ngoài nên đã vu oan cho Bạch Tụng, dưới tình huống ông nội không có ở trong nước, bọn họ tương đương với việc nắm hơn phân nửa quyền lực điều hành công ty trong tay-- chỉ cần nội ứng ngoại hợp là đủ rồi."
"......"
Tống Thư nắm chặt chiếc khăn tắm trong tay, sắc mặt tái nhợt, ngón tay dùng sức đến mức run rẩy.
Tần Lâu bỏ danh sách xuống, vươn tay nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của Tống Thư: "Cho nên bọn họ cũng không vô tội, em cứ làm đi. Anh tin cái kế hoạch em đã lập ra, hơn nữa em cũng phải tin vào khả năng đầu tư tài chính của anh-- chỉ cần bọn họ bước vào, thì chính là vào ngõ cụt chết không có lối thoát."
Tống Thư sau một lúc mới bình tĩnh lại: "Nhưng vấn đề khó khăn nhất chính là-- chúng ta không xác định được ai sẽ là người để chúng ta lợi dụng."
"Em không tin Jerry Kiều sao?"
"Em có thể tin tưởng anh ấy, nhưng Cần Duệ chưa chắc sẽ tín nhiệm anh ấy như vậy-- đặc biệt là dưới tình huống Vio đang muốn khai thác lại ngành đầu tư tài chính. Nếu như Jerry Kiều kiên trì ở lại công ty mấy năm nay nhưng lại cố tình rời đi vào thời khắc này, thì Cần Duệ bên kia nhất định sẽ hoài nghi?"
Tần Lâu gật đầu: "Đúng vậy."
"Và còn một vấn đề nữa-- chúng ta có thể cố gắng hết sức để cho anh ấy lý do rời đi, nhưng đây là dưới tình huống anh ấy sẵn sàng hợp tác-- nếu anh ấy không sẵn lòng hợp tác thì phải làm sao? Nguy hiểm như vậy không phải ai cũng nguyện ý làm. Chuyện năm đó và anh ấy không có liên quan gì đến nhau, không có lý do gì để anh ấy hy sinh làm việc cho chúng ta."
"......"
Tần Lâu trầm mặc một lúc rồi đột nhiên bật cười.
Tống Thư đang lo lắng cau mày, khi nghe thấy tiếng cười thì không khỏi mờ mịt quay đầu lại: "Anh cười cái gì?"
"Anh cười là vì lúc trước anh không nhất thời nông nổi mà đá người đó ra khỏi công ty, bằng không ngày hôm nay thật đúng là không có người nào để dùng....."
Tống Thư nghe không hiểu lời anh nói: "Người nào?"
Tần Lâu đưa mắt nhìn cô, cười mà không nói.
Tống Thư nghĩ đến vấn đề mà bọn họ đang nói, hai mắt bỗng sáng lên: "Anh có một ứng cử viên cho việc này? Là người nào? Người này nhất định phải làm việc trong Vio, nhưng lại không được cầm quá nhiều quyền lực trong tay, như vậy mới có thể tiếp xúc với bộ phận đầu tư tài chính. Hơn nữa người này còn phải được mấy người điều hành ở Cần Duệ tín nhiệm, quan trọng nhất chính là, chúng ta cũng phải đảm bảo rằng người đó là người đáng tin cậy....."
Tống Thư càng nói càng do dự.
"Anh có chắc là mình có một ứng cử viên như vậy không?"
"Quyền lực điều hành, tuổi trẻ đầy hứa hẹn, có năng lực, lại là phó trưởng phòng ở Vio, vậy đủ chưa?" Tần Lâu dừng lại: "Đối với sự tín nhiệm của Cần Duệ-- nếu như người đó vào làm lúc Tần thị tái cơ cấu và xây dựng lại đội ngũ quản lý hiện tại của Vio, ban đầu là người của Cần Duệ gài vào Vio thì sao?"
"--!" Hô hấp Tống Thư ngừng lại: "Ý của anh là....."
Tần Lâu cười cười: "Em không cảm thấy, người đó chỉ làm một chức trưởng phòng nho nhỏ trong công ty, có đôi khi lại có thái độ không coi trọng hoàn toàn khác so với những người khác ở trong công ty đối với anh sao?"
Tống Thư còn chưa lấy lại tinh thần vì tin tức này: "Em chỉ cho rằng là do người đó vô cùng có năng lực, công ty sẽ không nguyện ý mất đi một nhân tài như vậy...."
"Anh nghĩ người đó đang cố gắng tìm một lý do thích hợp để anh có thể cho người đó tự do, cũng như giải thoát cho hắn."
"...."
Khi Tống Thư cuối cùng cũng hồi phục lại tinh thần, cô không khỏi cắn môi mình: "Nếu như hắn có thân phận như vậy, sao anh dám tin tưởng hắn cho hắn làm chuyện này?"
"Tin tưởng?"
Tần Lâu cười nhạo.
"Bản thân lòng tin là một thứ ít đáng tin cậy nhất. Muốn trói buộc một người, không bao giờ được dùng sự tin tưởng."
"Vậy thì dùng cái gì?"
"Dục vọng của hắn."