Dấu Cắn

Chương 60: 1:Trò chơi




Editor: Mai Thanh Nguyễn
Beta: Jenny Thảo
Sau khi nghe Tần Lâu nói hết, Tống Thư trầm mặc một hồi lâu. Cô nhớ lại quá trình chính mình cùng với người kia gặp gỡ, cuối cùng bất đắc dĩ lắc đầu.
"Người trẻ tuổi lại có năng lực, cho dù là rời Vio hay Cần Duệ, ở trong ngành vẫn có rất nhiều công ty mời gọi anh ta -- thậm chí còn có những công ty lớn trong thành phố sẵn sàng đầu tư cho anh ấy, nghe nói còn có không ít người chịu bỏ ra một khoảng tiền lớn chỉ để mời anh ta đến công ty ngồi một chuyến -- cho nên, em thật sự không nghĩ ra trên đời này còn có thứ gì làm cho anh ta muốn mà không được."
"Đương nhiên là có." Tần Lâu khóe miệng khẽ nhếch, lộ ra nụ cười đắc ý như đạt được ý đồ.
Tống Thư biết mình bị anh dẫn dắt, bất đắc dĩ nói: "Đừng cứ úp úp mở mở."
Tần Lâu cười như không cười mà tung ra hai chữ: "Phụ nữ."
Biểu tình trên mặt Tống Thư nhất thời ngưng trệ.
Vài giây sau cô bất đắc dĩ rũ mắt: "Anh có thể đừng suy bụng ta ra bụng người được không?"
"......"
Tần Lâu cứng họng.
Qua vài giây, anh mới phản ứng lại, ảo não bỏ lại ánh mắt ghét bỏ của người phía sau, xoay người tiến đến sô pha.
"Vậy còn anh thì sao?"
"?"
"Cậu ta là cầu mà không được, anh cùng với cậu ta lại không giống nhau!"
"... Anh có phải nên chú ý trọng điểm một chút không, đừng nói lệch sang chuyện khác?" Tống Thư bất đắc dĩ hỏi. "Theo em được biết, cho dù tính tình anh ta có vô cùng kém, nhưng trong công ty Vio cũng được không ít phụ nữ coi trọng năng lực của anh ta, nói cho cùng cũng là do anh ta có tiêu chuẩn cao thôi."
"Luôn có người đối với tiền tài và quyền thế không để bụng hay sao?"
"Nếu như không để bụng làm sao lại có thể đến Vio nhậm..."
Giọng nói líu lo của Tống Thư lập tức dừng lại.
Cô đột nhiên nhớ tới, Vio xác thực là có một cái tồn tại ngoại lệ như vậy, cũng là một người trẻ tuổi đạt được chức vị cao, hơn nữa còn được công ty Vio do Tần Lâu quản lý chiếu cố, cả một đường đều thuận lợi thăng tiến, tự nhiên đối với tiền tài và quyền lực hoàn toàn không thèm để ý...
Chân mày Tống thư chậm rãi nhíu lại.
"Ý anh chính là Xảo Xảo?"
Tần Lâu gật đầu: "Đúng, là cô ấy."
Tống Thư đưa mắt nhìn về phía Tần Lâu, thần sắc hiếm khi trở nên nghiêm túc: "Em đã nói rồi, không được kéo Xảo Xảo vào chuyện này."
"Nhưng sự thật là, cho dù em nghĩ như thế nào, cô ấy đều đã bởi vì Sở Hướng Bân mà bị kéo vào vũng nước đục này rồi."
Tống Thư trầm ngâm đôi chút: "Anh có chứng cứ gì mà nói Sở Hướng Bân để ý Xảo Xảo,.... thậm chí còn là cầu mà không được."
Tần Lâu đưa tay gõ gõ huyệt thái dương, không nhịn được bật cười.
"Anh cười cái gì?" Tống Thư lạnh lùng liếc mắt nhìn anh.
Tần Lâu nói: "Chúng ta giao kèo trước, sau khi biết được câu trả lời em nhất định không được trách anh."
"...... Không."
Tần Lâu bất đắc dĩ phải lùi bước: "Được rồi. Chuyện là lần trước đi công tác, trong tay của Sở Hướng Bân có nắm một hạng mục, anh yêu cầu cậu ta cùng đi với mình tới nước E, cậu ta chưa hề suy nghĩ đã cự tuyệt."
"Vậy tại sao anh ấy......" Âm thanh Tống Thư đột ngột dừng lại, đáy mắt lộ ra một tia bừng tỉnh, cuối cùng trở nên rối rắm cùng bất đắc dĩ.
Tần Lâu giả vờ vô tội gật đầu: "Chính là giống như em nghĩ, anh uyển chuyển nói cho cậu ta biết tình huống lần này đi ra ngoài có chút đặc thù, nếu Loan Xảo Khuynh cứ một mực đòi đi thì anh sẽ không rảnh chiếu cố cô ấy, rất có thể sẽ phát sinh một số sự tình không lường trước được."
Tống Thư có chút gian nan mở miệng: "Sau đó Sở Hướng Bân liền tin, hơn nữa còn đích thân đi cùng?"
Tần Lâu nở nụ cười: "Nếu như cậu ta thật sự tin, vậy mấy năm nay ở trong ngành hô mưa gọi gió cũng chỉ là hư danh, anh cũng sẽ không yên tâm đem mọi việc giao cho cậu ta xử lý."
"Vậy là anh ấy không tin?"
"Ítt nhất 80% là không tin tưởng."
"Nhưng anh ta vẫn tới."
"Không sai."
"......"
Còn lại gì thì Tống Thư chưa nói, cũng không cần nói tiếp -- chỉ có 20% hoàn toàn không đủ khả năng làm cho một người đàn ông thoạt nhìn thô bạo nhưng tâm tư lại vô cùng tinh tế kia bị dẫn dụ, thái độ của Sở Hướng Bân đối với Loan Xảo Khuynh quả thực cũng có chút để ý.
Suy tư chốc lát, Tống Thư đột nhiên dấy lên nghi ngờ, ngoái đầu nhìn về phía Tần lâu: "Anh là từ khi nào biết được anh ấy đối với Xảo Xảo có ý tứ?"
Tần Lâu suy nghĩ, lắc đầu: "Cũng lâu lắm rồi, thời gian cụ thể khi nào cũng không rõ nữa."
"Sao phát hiện ra được?"
"Những gián điệp thương mại khác anh cũng đã gặp qua, Sở Hướng Bân cùng với bọn họ lại không giống nhau, người ta là càng điệu thấp(*) càng tốt, cậu ta thì không, mà còn làm theo cách ngược lại. Nhưng anh lại có chút để ý -- hình tượng bá vương kia của cậu ta xây dựng quả là rất giống, nhưng chỉ dùng trong thời điểm họp nội bộ hoặc tập thể cấp dưới. Còn đối với những người khác, cậu ta luôn luôn đối xử lạnh lùng... Chỉ duy nhất đối với Loan Xảo Khuynh là ngoại lệ."
(*) điệu thấp: giấu tài, làm việc khiêm tốn không gây chú ý, cố tình hạ thấp năng lực bản thân cho người khác thấy.
Tống Thư nhớ lại cách cư xử của hai người đó khi ở chung, khóe miệng giật giật: "Đối chọi gay gắt?"
"Giống như vậy là còn nhẹ." Tần Lâu trào phúng nói.
Tống Thư do dự: "Vậy tại sao mười mấy năm nay bọn họ vẫn không có tiến triển gì?"
"Ừm, bởi vì hình như cậu ta hiểu lầm quan hệ giữa anh và Loan Xảo Khuynh." Nói đến đây Tần Lâu cười lạnh: "Anh tuy rằng có chút điên, nhưng ánh mắt so với cậu ta tốt hơn nhiều."
Tống Thư: ".... Không cần phải nói bậy bạ sau lưng của Xảo Xảo."
Tần lâu khẽ hừ một tiếng: "Anh ở trước mặt cô ấy nói còn ít sao?"
Tống Thư đau đầu chau mày: "Vậy anh cùng với anh ấy có giải thích qua chưa?"
"Đương nhiên là không." Tần Lâu trả lời như chém đinh chặt sắt.
Thái độ quá mức không hợp lẽ thường này làm cho Tống Thư nghẹn một bụng: "Anh đây là ghi hận anh ta từ Cần Duệ tới Vio có mục đích nên cố ý để anh ta không được như ý nguyện?"
Tần Lâu nhíu mày: "Thương trường như chiến trường, kế sách gì cũng đều có, anh cần gì phải đi để ý mấy cái này?"
"....Vậy thì anh để ý cái gì?"
Tần Lâu đáp theo bản năng: "Chuyện giữa bọn họ không có liên quan gì đến anh, anh cần gì phải đi giật dây cho bọn họ chứ?
"Không phải giật dây, chỉ là nói rõ ràng cho mọi người không hiểu lầm."
"Ai hiểu lầm?"
"Trừ anh ra, còn lại chỉ sợ đều hiểu lầm đi?"
Biểu cảm trên mặt Tần Lâu đột nhiên trầm xuống.
Vài giây sau Tần Lâu quay đầu lại nhìn cô, chẳng hề để ý nói: "Dù sao lúc đó cũng không có em ở đây. Chỉ cần em không hiểu lầm, còn lại ai hiểu sao anh cũng không quan tâm. Mặc kệ cậu ta có hiểu hay không."
Tống Thư nghe xong trong lòng phức tạp.
Sau một hồi lâu cô nhẹ thở dài, thò tay qua xoa đầu tên điên kia, vò đến rối thành một đoàn: "Em có nên nói mình thật sự may mắn, là người đầu tiên được anh giải thích rõ ràng đầu đuôi câu chuyện không?"
Tay của Tần Lâu hướng tới tay cô, trong lòng bàn tay cô hạ xuống một nụ hôn: "Em không phải muốn anh phải sống thật tốt sao, anh sẽ không làm như vậy."
"...."
Tần Lâu cúi người, nắm lấy tay Tống Thư đang đặt trên chân mình, yên lặng nhìn cô: "Anh không phải luôn nghe lời của em đó sao, tiểu bảo bối."
Đối diện với Tần Lâu giây lát, Tống Thư thở dài.
"Anh có biết em biết tỏng anh được tiện nghi còn ra vẻ đáng thương hay không?"
Tần Lâu ôm tay cô khư khư không nói lời nào.
Tống Thư lại thở dài: "Tốt, chuyện của Xảo Xảo hiện tại em sẽ không trách anh."
"......"
Tên điên nào đó đáy mắt xẹt qua một tia ý cười đã đạt được mục đích, anh đứng dậy một lần nữa vòng tay ôm cô vào trong ngực mình, giữ lấy mái tóc dài của cô nhẹ nhàng hôn xuống.
Tống Thư trầm thấp nhẹ than: "Nhưng mà em còn có chút lo lắng cho Xảo Xảo."
"Cũng không cần cô ấy phải làm cái gì..."
"Em sợ cô ấy thật sự thích Sở Hướng Bân."
"Vậy thì cứ thích thôi."
"......." Tống Thư né tránh nụ hôn của Tần Lâu, ngoái đầu lại nhìn anh: "Anh có phải ước gì Xảo Xảo đi lấy chồng sớm một chút đúng không, tốt nhất là kết hôn rồi lại di cư đến một nơi thật là xa, như vậy anh sẽ không bao giờ phải nhìn thấy cô ấy nữa?"
Tần Lâu nghe xong nói: "Quả nhiên vẫn là tiểu vỏ trai hiểu anh nhất."
Tống Thư "......"
Tần Lâu vừa mới chuẩn bị sẵn sàng đón tiếp viễn cảnh tươi đẹp sắp xảy ra, thì đột nhiên nghe thấy tiếng di động của Tống Thư trên sô pha vang lên.
Tống Thư cầm lên liền thấy, màn hình báo cuộc gọi đúng là từ Loan Xảo Khuynh gọi đến.
Tần Lâu lạnh lùng thu hồi tầm mắt: "Đây cũng là lý do anh muốn đem cô ấy đẩy đi thật xa -- chỉ cần cô ấy có thể gả đi, đừng nói là bên ngoài địa cầu, cho dù là đến sao Thái Dương thì anh cũng không ngại đâu."
".....Có thể giống người một chút không, Tần tổng."
Tống Thư bất đắc dĩ liếc anh một cái, tiếp điện thoại.
Điện thoại kết nối.
Tống Thư chủ động mở miệng trước: "Trưởng phòng Loan, giờ này điện đến còn có việc gì hay sao?"
"Trợ lý Tần, phòng của cô đang ở là phòng số mấy?"
Biểu tình của Tống Thư hơi trầm xuống: "Tôi hiện tại chuẩn bị đi ngủ rồi, có chuyện gì có thể ngày mai...."
"Tôi có việc rất gấp, cô nói cho tôi biết số phòng, tôi lập tức đi qua chỗ cô."
"......"
Tống Thư trầm ngâm hồi lâu, vẫn là đem số phòng nói cho Loan Xảo Khuynh.
Chờ gác điện thoại xong, cô không nhịn được xoa xoa huyệt giữa hai chân mày.
"Phiền toái lại tới rồi."
"Hửm?"
"Đại khái là cô ấy chuẩn bị tới đây thăm em."
"Vào giờ này?" Tần Lâu cúi đầu xem đồng hồ, khóe miệng kéo ra một đường: "Gấp như vậy không chờ nổi, là nhất thời xúc động hay là có cao nhân ở phía sau chỉ điểm đây?"
Tống Thư ngước mắt lên: "Anh là nói Sở Hướng Bân bảo cô ấy tới đây?"
"Với chỉ số thông minh của chị em tốt nhà em, anh không nghĩ là cô ấy ở trước mặt Sở Hướng Bân có thể giấu được cái gì." Tần Lâu cười nhẹ: "Bất quá cũng thật đúng lúc, anh chỉ sợ Sở Hướng Bân lại giống như mấy năm trước, không có chút nào ý thức bản thân cậu ta là gián điệp thương mại. Như mèo nằm bất động trong hang hồ ly mà không lộ sơ hở -- Nếu cục diện này là Sở Hướng Bân thiết kế riêng cho em, chúng ta hiện tại cũng có thể đem cậu ta cùng nhau kéo xuống nước."
Ánh mắt Tống Thư nhàn nhạc liếc qua: "Nếu như Sở Hướng Bân là hồ ly, vậy thì anh là gì? Biết rõ anh ta là do Cần Duệ phái tới còn có thể tín nhiệm anh ta nhiều năm như vậy, thậm chí những hạng mục quan trọng đều giao cho anh ta đi làm? Bồi dưỡng anh ta ở Lữ Vân, một chút nhược điểm của anh ấy cũng không đụng tới... Nhìn như mến tài(*), cố tình ở ngay lúc này không hề suy nghĩ lại đem anh ta cùng với Xảo Xảo thiết kế đi vào?"
(*) mến tài: quý trọng nhân tài.
Tống Thư lắc đầu, thở dài: "Những kẻ điên như các anh đều đáng sợ vậy sao?"
Tần Lâu không hề phản ứng lại lời của Tống Thư, chỉ đem người trong lòng ôm đến xiết chặt.
"Ngày đó ở thang máy Jerry Kiều chỉ nói với anh vài câu, anh liền có ngay một kế hoạch như vậy--?" Tần Lâu ghé người qua, ở bên tai cô cười khẽ hôn nhẹ một cái: "Em nói không sai, kẻ điên như bọn anh đều rất đáng sợ."
"......."
Tống Thư nghe xong yên lặng vài giây, mi mắt cô hơi cụp xuống, không nhịn nhịn được bật cười.
"Anh nói không sai, theo một cách nào đó, chúng ta đều là những kẻ điên."
Tần lâu cười cúi đầu hôn lên môi cô: "Cho nên kẻ điên và tiểu vỏ trai mới đúng là một đôi trời sinh."
Tống Thư cười né tránh: "Anh có còn muốn mặt mũi nữa hay không..."
"Có tiểu vỏ trai là đủ rồi, còn cần mặt mũi để làm gì chứ?"
"――"
Hai người khó có dịp thả lỏng mà đùa giỡn ầm ĩ, chỉ là không được bao lâu, bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa.
Tống Thư đẩy Tần Lâu một cái, từ trong lòng ngực anh chui ra. Cô một bên sửa sang lại mái tóc dài bị rối do đùa giỡn khi nãy, một bên dặn dò Tần Lâu: "Xảo Xảo tới rồi, anh yên lặng một chút."
- ----
Jenny: Mình đăng bù cho hôm chủ nhật nha. Thứ tư tuần này sẽ đăng chương mới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.