Editor: Mai Thanh Nguyễn
Beta: Jenny Thảo
Cô biết không ai có thể thay đổi được điều này.
Khuya, trong hộp đêm âm thanh nhạc truyền đến đinh tai nhức óc.
Tống Thư vừa từ cửa chính bước vào bên trong độ một giây liền bắt đầu hối hận - hoàn cảnh hiện tại đúng là thật sự tra tấn lỗ tai của cô một cách nghiêm trọng, cô cảm giác toàn bộ hệ thần kinh của bản thân đều không được tốt cho lắm.
Nhưng cố tình cũng đã đi vào nơi này, cũng không có thuốc hối hận để uống. Tống Thư chỉ có thể căng da đầu, ở bên trong sự che chở của Tần Lâu bước vào hộp đêm. Đi đến khu ghế dài ở bên trong.
Bốn người ngồi xuống.
Trên thực tế Loan Xảo Khuynh cũng đã nhiều năm chưa đi đến loại hộp đêm như thế này. Trong hộp đêm, âm nhạc nổi lên đinh tai nhức ốc, bầu không khí, hoàn cảnh tất cả đều làm cho cô ấy có cảm giác không được quen, cũng không có ý hưởng thụ, thậm chí còn muốn nghĩ cách thoát ra ngoài.
Nhưng mà ban nãy cũng đã làm trò trước mặt Sở Hướng Bân, đem danh hiệu "nữ vương hộp đêm" một hơi thổi phồng, bây giờ tuyệt đối không thể thừa nhận túng quẫn.
Nghĩ như vậy, Loan Xảo Khuynh giả vờ quen thuộc mà gọi phục vụ lên rượu làm đồ uống, một bên vừa gọi xong, một bên lại giả bộ bình tĩnh hỏi: "Mọi người muốn uống gì?"
Tống Thư từ lúc bước vào cho tới bây giờ sắc mặt đều xanh mét, hoàn toàn say xẩm trong thứ âm thanh ầm ĩ này, chỉ có thể nhìn thấy Loan Xảo Khuynh giống như đang nói gì đó.
Cô nghiêng mắt nhìn về phía Tần Lâu, làm khẩu hình miệng: "Cô ấy nói cái gì?"
Nhìn tiểu vỏ trai sắp bị hoàn cảnh xung quanh bức đến mất hết lý trí gần lộ nguyên hình, Tần Lâu có chút buồn cười, anh tiếp theo nên nhìn nhiều một chút, đưa tay lên che lấy lỗ tai của Tống Thư, sau đó đem người ôm vào trong ngực.
"Như vậy có tốt hơn không?"
Loan Xảo Khuynh ngồi ở đối diện, mặt không cảm xúc mà nhìn hai người bọn họ vài lần, rốt cuộc cũng thu hồi tầm mắt, từ chối trưng cầu ý kiến của bọn họ.
Cô ấy quay đầu lại nhìn về phía Sở Hướng Bân đang ngồi cạnh mình trên sô pha: "Anh uống cái.... anh cũng thấy khó chịu sao?"
Sở Hướng Bân từ lúc tiến vào đến giờ đều mang vẻ mặt âm trầm nhíu mày, nghe thấy tiếng động quay đầu lại: "Tôi không uống."
Loan Xảo Khuynh: ".........Vậy anh tới đây làm gì?"
Sở Hướng Bân không nói lời nào, sắc mặt khó coi.
Loan Xảo Khuynh cười trào phúng, âm nhạc nơi này đúng thật là ầm ĩ, cô ta hình như lo lắng Sở Hướng Bên không nghe được, cố tình hướng về phía anh ta cúi thấp đầu, nói: "Nếu không tôi cũng dứt khoát học theo Tần Lâu, giúp anh che hai tay lại được không?"
"......" Sở Hướng Bân liếc xéo cô ta một cái.
Đùa giỡn người khác xong, Loan Xảo Khuynh như đã thực hiện xong ý đồ ngồi dậy, cô vốn dĩ cho rằng Sở Hướng Bân sẽ không đáp trả mình cái gì, không nghĩ tới còn chưa đợi cô xem hết tờ menu rượu, liền nghe thấy Sở Hướng Bân nghiêng người nói: "Tần Lâu là lấy danh nghĩa gì, còn cô là lấy danh nghĩa gì?"
"......?"
Loan Xảo Khuynh mơ hồ nhận ra áp lực bên trong giọng nói cảm giác có chút không đúng lắm, cô ta theo bản năng quay đầu nhìn lại, nhận ra Sở Hướng Bân cũng đã lạnh mặt ngồi lại vị trí.
Ba người không có một ai phối hợp, Loan Xảo Khuynh tùy tiện gọi một loại rượu có giá thấp nhất trên dãy menu, không có hứng thú trả lại thực đơn cho người phục vụ. Chỉ chốc lát sau, tất cả rượu đều được đem lên.
Loan Xảo Khuynh cầm chai rượu đến trước mặt mình khui ra, sau đó đưa cho Tống Thư ở bàn đối diện, không đợi người trước mặt nhận lấy, liền trước tiên bị ánh nhìn của Tần Lâu khóa chặt giữa không trung.
Tần Lâu nhìn Loan Xảo Khuynh: "Tửu lượng của cô ấy không ổn, không cần lấy cồn đi đầu độc cô ấy."
Loan Xảo Khuynh: "......"
Loan Xảo Khuynh thở dài, nói: "Được được được" liền đem chai rượu đã mở nắp đưa cho Sở Hướng Bân ở bên cạnh, không nghĩ tới đợi một hồi lâu cũng không có ai đưa tay ra tiếp.
Cô ấy quay đầu nhìn: "Như thế nào, tửu lượng của trưởng phòng Sở cũng không tốt?"
Sở Hướng Bân trực tiếp ở trên sô pha "nhắm mắt dưỡng thần", khi anh ta mở mắt ra nhìn biểu cảm cũng không được vui vẻ lắm.
Từ trong ánh mắt của Sở Hướng Bân nhìn ra ý tứ cự tuyệt, Loan Xảo Khuynh liền đem chai rượu đặt ở một góc trên bàn: "Nhảy nhất định không nhảy, hiện tại rượu cũng không uống? Các người đĩnh đạc đến nơi này ngồi xuống, mỗi người còn bày ra vẻ mặt âm nhạc tàn phá phiền đến sắp chết, hôm nào tôi liền bao trọn hộp đêm rồi đổi thành dương cầm hoặc thuê người của khách sạn cao cấp đến phục vụ. Bộ dáng cứ như hộp đêm nợ các người ba trăm vạn - cho nên ba người đêm nay tới đây thực ra để làm gì? Kiếm chuyện à?"
"......"
"Được, các người không uống, tôi uống."
Loan Xảo Khuynh tức giận đến không biết phải làm gì, xách chai rượu trên bàn lên ngửa đầu rót một hơi vào miệng.
Sở Hướng Bân nguyên bản còn đang khoanh tay hầu như là theo bản năng mà rút tay muốn ngăn cản, chỉ là mới vừa nhấc được một nửa, lại đè xuống tâm tình của mình.
Tần Lâu ôm Tống Thư là vì muốn ngăn cản động tác tiếp theo của cô, lúc này liền an tĩnh cười như có như không nhìn qua.
Vì thế, mới qua nửa đêm một chút, rượu trên bàn hơn phần nữa đều cho vào bụng của Loan Xảo Khuynh - uống đến sau đó, Loan Xảo Khuynh rốt cuộc đem chính mình uống đến say.
Cuối cùng chỉ còn lại một chai trống không hướng trên bàn ném xuống, nhìn nó lộc cộc lăn đi ra ngoài, Loan Xảo Khuynh nhìn chằm chằm vài giây, cười xán lạn.
Tiếp theo cô ta liền không có dấu hiệu gì đột ngột đứng lên, rung đùi đắc ý đi về phía sân khấu.
Cả đêm Sở Hướng Bân đều mang tâm trạng nặng nề nôn nóng đến chân mày giật giật, giương mắt nhìn về phía đối diện.
Tần Lâu vẫn gắt gao đem Tống Thư ôm vào trong ngực, cho dù Tống Thư ngước mắt muốn đi nhìn xem Loan Xảo Khuynh như thế nào đều bị Tần Lâu cưỡng chế đem động tác rụt trở về.
Hiện tại giống như cảm giác được ánh mắt của Sở Hướng Bân, Tần Lâu hơi hơi ngước nhìn, hướng anh ta cười.
Sở Hướng Bân ánh mắt kiên định, đưa tay chỉ chỉ vào hướng Loan Xảo Khuynh rời đi: "Tần tổng mặc kệ sao?"
Tần Lâu làm ra vẻ mặt vô tội: "Tôi cũng không quản được."
"Tôi cho rằng Tần tổng thật sự xem cô ấy là em gái, thì ra chỉ là nói đùa." Ánh mắt Sở Hướng Bân không biết là vô tình hay cố ý nhìn đến Tống Thư bên trong ngực Tần Lâu.
Tần Lâu im lặng vài giây, đột nhiên nở nụ cười: "Trưởng phòng Sở, anh hiểu lầm rồi."
"......"
Biểu cảm trong mắt Sở Hướng Bân có chút lạnh xuống.
Không cần Tần Lâu phải nói, chính anh ta cũng biết - cố ý làm trò trước mặt Tống Thư nói ra những lời này chỉ có thể nói, anh chính là muốn đem bản thân Sở Hướng Bân kéo vào trong cuộc, điều này làm cho anh ta thật sự không hề nghĩ đến.
Anh ta chính là lần đầu tiên bộc lộ nhược điểm rõ ràng trước mặt người khác như vậy.
Mà trên thực tế, từ tối nay ở đại sảnh khách sạn anh cùng với Tần Lâu cũng trải qua một lần giao phong tương đối, sự tình hiện tại đã làm cho cảm xúc của anh ta bắt đầu mất kiểm soát.
Tần Lâu thấy Sở Hướng Bân vẫn kiên trì không nói, cũng không có hành động gì, ý cười trên mặt càng sâu.
Anh đột nhiên đứng dậy, kéo theo Tống Thư bên cạnh cũng đứng lên, nhìn ánh mắt có chút dị nghị của cô, cúi đầu nói nhỏ bên tai cô điều gì đó.
Sau đó Tần Lâu quay người đi, cười như không cười nhìn xuống Sở Hướng Bân, tay của Tống Thư bị anh nắm đến chặt chẽ: "Trưởng phòng Sở cứ tiếp tục vui chơi, trợ lý Tần có chút mệt mỏi ---Tôi đưa cô ấy trở về."
"......"
Sở Hướng Bân cùng Tần Lâu đối diện nhau vài giây, rốt cuộc chậm rãi cụp mắt, im lặng thở dài.
Sau đó Sở Hướng Bân đứng dậy, mặt mày u ám lập tức hướng sàn nhảy bước tới.
Ở phía sau anh ta, Tần Lâu bật cười.
Anh ta ngoái đầu nhìn về phía Tống Thư đang bị nửa ôm trong ngực giam cầm, sau đó cúi đầu, động tác thân mật. Bí mật kề sát vào lỗ tai Tống Thư, hôn nhẹ lên mái tóc dài của cô.
Tần Lâu một bên cười nhỏ giọng nói: "Em nhìn xem, anh đã nói anh ta sẽ không nhịn được mà."
Tống Thư lo lắng liếc mắt nhìn qua, thu tầm mắt về: "Tuy rằng Sở Hướng Bân có ý định châm ngòi ly gián, nhưng mà anh ta có nói một câu thật không sai."
"Hửm?"
"Anh thật sự không xem Xảo Xảo như em gái đi."
"Em gái?" Tần Lâu cất giọng cười nhạo: "Anh đối với cô ta là đã tốt hơn nhiều so với em gái rồi, đổi thành Tống Như Ngọc hay Tống Soái tới đây, bọn họ dám ở trước mặt anh nổi giận đã bị đem đi lấp xi măng nhiều năm rồi." Tống Thư bất đắc dĩ: "Em không phải nói đến đãi ngộ, em chính là nói đến trên phương diện tình cảm. Em vốn cho rằng anh ít nhiều gì cũng xem cô ấy như người thân."
"Trên phương diện tình cảm ngoại trừ em ra anh cũng không tiếp nhận bất kỳ ai. Anh cũng không cần có bảng xếp hạng tỷ lệ phần trăm, nếu như có cũng chỉ là 100% hoặc 0% hai quan điểm này."
Theo lời nói Tần Lâu chiếu xuống, xuôi theo tai của cô chậm rãi di dời, hôn đến trên môi cô.
"Với anh mà nói, trên đời này chỉ có hai loại người."
".........Hai loại nào?"
"Em, người khác."
Cuối cùng vẫn là Sở Hướng Bân mặt lạnh đem Loan Xảo Khuynh giãy dụa từ bên trong hộp đêm kéo ra ngoài.
Tống Thư cùng Tần Lâu chờ ở ngoài, bên trên lối vào ở hành lang dài. Thấy hai người kia ra tới, Tống Thư cũng không có bị Tần Lâu ngăn cản, vội vàng tiến lên phía trước đỡ lấy Loan Xảo Khuynh.
Loan Xảo Khuynh còn đang giãy dụa: "Đừng, đừng động vào tôi ―― tôi còn muốn nhảy! Chúng ta tiếp tục, tiếp tục...... Các người đừng động vào tôi! Các người nghĩ tôi là ai."
"......"
Đôi mắt của Tống Thư vốn dĩ cũng không có cảm xúc, lúc này lại càng bị bao phủ bởi một lớp màn lạnh lẽo.
Cô đưa tay nắm lấy cổ tay của Loan Xảo Khuynh: "Tôi đưa cô trở về khách sạn."
"Không ―― không cần cô đưa! Cô chính là ỷ vào việc lớn lên giống chị của tôi, là chị ấy thiếu nợ tôi, thiếu quản thúc đối với tôi!" Loan Xảo Khuynh liều mạng mà giãy giụa.
"Chị của tôi cũng mặc kệ tôi, chị ấy không cần tôi, cô dựa vào cái gì -- cô dựa vào cái gì đến quản chuyện của tôi? Cô làm gì quan tâm sống chết của tôi như vậy!"
"!"
Câu nói cuối cùng kia làm cho sợi dây lý trí trong đầu của Tống Thư đứt đoạn, cô tức giận quay người lại, giơ tay lên tát đi xuống.
Sở Hướng Bân ánh mắt biến đổi.
Không đợi anh ta ngăn cản, tay của Tống Thư đã đáp lên khuôn mặt đang ngẩn ngơ của Loan Xảo Khuynh.
Yên lặng vài giây, Tống Thư thu tay lại, ánh mắt trở lại như cũ, trên ngũ quan tinh xảo lạnh lẽo không nhìn ra một tia cảm xúc. Cô nhẹ giọng mở miệng: "Loan Xảo Khuynh, cô cáu kỉnh cũng nên có chừng mực."
"......"
"Hiện tại ầm ĩ đủ rồi?"
"......"
"Quậy đủ rồi liền cùng tôi trở về."
Tống Thư nói xong, trực tiếp buông lỏng tay Loan Xảo Khuynh, xoay người đi hướng lối ra của hộp đêm.
Loan Xảo Khuynh ngơ ngác đứng tại chỗ một hồi lâu, một giây sau đột nhiên hồi thần, vội vàng chạy vội đuổi theo.
Nhìn bóng dáng của hai người, một lúc lâu sau Sở Hướng Bân mới thu hồi ánh mắt. Sau khi túm Loan Xảo Khuynh ra đây, vẻ mặt của anh ta vừa nhìn có vẻ bình tĩnh hơn nhiều.
"Tần tổng cùng trợ lý Tần đây là không xem tôi như người ngoài, hay là chuẩn bị giết tôi diệt khẩu?"
Tần Lâu cười rộ lên, "Như thế nào sẽ như vậy, anh cũng là một người thông minh. Người thông minh trên thế giới này không nhiều lắm, mỗi một người đều hẳn là nên đặt cho bọn họ một vị trí độ cao thích hợp―― giết nhiều lãng phí có đúng không?"
Sở Hướng Bân cùng Tần Lâu đối diện vài giây, vậy mà cùng cúi đầu cười rộ lên: "Xem ra Tần tổng hôm nay đã muốn cùng tôi ngả bài?"
"Không vội." Tần Lâu giơ tay nhìn thoáng qua thời gian trên đồng hồ: "Đã khuya rồi. Tôi nghĩ vẫn là đợi ngày mai rồi nói sau, nhé?"
"......"
Tần Lâu nhìn Sở Hướng Bân gật đầu một cái, xoay người rời đi.
Nhìn bóng lưng của người kia, Sở Hướng Bân nhíu nhíu mày ――
Hai bên cũng đã tháo xuống mặt nạ, bên dưới lớp mặt nạ phải là chuẩn bị giương cung bạt kiếm hay đối chọi gay gắt, người này còn có thể bình tĩnh đến như vậy, hoàn toàn không thèm để ý, cũng không biết đến cùng là nghĩ như thế nào....
Quả thật là một kẻ điên không thể dự đoán được, người bình thường đại khái cũng chưa có biện pháp lý giải tư tưởng của người điên.
Sở Hướng Bân cau mày, chậm rãi đi ra ngoài.
Cùng lúc đó.
Tống Thư cùng Loan Xảo Khuynh đi vào thang máy khách sạn. Bóng đêm đã bao trùm, bên trong thang máy chỉ có hai người bọn họ.
Sau khi cửa thang máy đóng lại, chậm rãi đi lên.
Loan Xảo Khuynh nhìn người bên cạnh, vài lần muốn nói lại thôi, rốt cuộc cũng mở miệng: "Chị......"
Tống Thư khẽ thở dài, đánh gãy lời nói của cô ta.
"Là chị, Xảo Xảo."