Editor: Vy Ruan
Beta: Jenny Thảo
Tống Thư ngồi trên sô pha của một phòng khách sạn, không biết nên làm ra vẻ mặt gì. Ngồi đối diện với cô là Loan Xảo Khuynh. Để miêu tả chính xác mà nói, cô ấy đã khóc ra được một đống giấy còn mũi thì đỏ bừng, như có cơn sóng triều dâng vẫn còn chưa dứt.
Mới đầu Tống Thư còn cảm thấy có lỗi, dù sao thì Loan Xảo Khuynh đã đi theo cô nhiều năm, ngoại trừ lúc trước có một lần trời mưa lớn cô ấy ôm cô ở ngoài cửa hàng tiện lợi gào khóc gọi "Mẹ", thì đây vẫn là lần đầu tiên cô ấy khóc thành bộ dáng đáng thương như vậy trước mặt cô.
Có điều là Tống Thư đã ngồi ở đây nửa tiếng, và nhận thấy rằng trong suốt quá trình này của Loan Xảo Kuynh không có dấu hiệu gì là muốn dừng lại, Tống Thư đã ngồi đến mất hồn rồi.
Thêm mười lăm phút sau, hai bên huyệt thái dương giật giật khiến Tống Thư cảm thấy bắt đầu đau đầu.
Loan Xảo Khuynh rút ra mảnh giấy cuối cùng, một mặt vừa uống rượu vừa khóc, một mặt ngước lên nhìn Tống Thư với đôi mắt đỏ bừng như con thỏ.
"Còn... còn giấy không?"
Cảm giác tội lỗi trong lòng Tống Thư từ lâu đã bị dòng nước mắt cuốn trôi, lúc này mới lắc đầu không chút cảm xúc nói: "Hết rồi."
"..."
Loan Xảo Khuynh dường như nghẹn họng sau khi nghe thấy, ngơ ngác mà nhìn Tống Thư, ánh mắt trống rỗng nghi ngờ lỗ tai của mình nghe lầm- bộ dáng vô cùng giống một đứa đần độn ngu ngốc.
Dù sao thì cô ấy cũng là em gái ngốc nghếch trong sáng mà cô đã nuôi dưỡng, Tống Thư vẫn có chút không nỡ, cô mở túi xách, mở một gói khăn giấy trong đó, nhanh chóng rút ra phân nửa ném lại trong túi, sau đó đưa phần còn lại cho Loan Xảo Khuynh.
"Mấy miếng cuối cùng, xài tiết kiệm."
"À......"
Em gái ngốc nghếch trong sáng cũng không nghi ngờ gì, sau khi nhận được phân nửa giấy ít đến đáng thương kia, cố gắng kìm lại nước mắt còn chưa chảy ra, lúc này mới lau sạch vẻ thống khổ trên mặt.
Khi giọng nói cuối cùng đã khôi phục lại cao độ bình thường, Loan Xảo Khuynh nghẹn ngào nói: "Thật, có thật là chị không?"
Tống Thư: "..."
Tống Thư nhẫn nhịn, nói với giọng nhẹ nhàng nhất có thể: "Nếu không phải là chị, vậy em khóc một tiếng đồng hồ vì cái gì?"
"Nhưng lúc đó em thấy chị đã tháo máy trợ thở....." Loan Xảo Khuynh nói xong nước mắt lại bắt đầu tích tụ ở khoé mắt, nhưng cô ấy vẫn còn cầm phân nửa phần khăn giấy "cuối cùng" kia trong tay và cố gắng nín lại. Nhìn Tống Thư mà ứa nước mắt:
"Làm sao... sao có thể..."
Tống Thư khẽ thở dài: "Người mất trong bệnh viện không phải là chị, mà là một người khác trạc tuổi chị."
Đầu óc của Loan Xảo Khuynh sắp khóc loạn lên nay đã tìm lại được sợi dây thần kinh lý trí:
"Bây giờ chị..... bây giờ trong thân phận này, là chị thật sao?"
"Ừm." Tống Thư nói: "Không phải em đã điều tra rồi sao?"
Cả mắt và mũi của Loan Xảo Khuynh đều đỏ bừng, chậm rãi gật đầu: "Lúc đầu khi chị vào công ty, em còn tưởng chị là gián điệp thương mại, còn, còn cố ý trang điểm thành như vậy." Tống Thư mỉm cười: "Nhưng điều tra lý lịch thân phận lại không tra ra cái gì."
"Đúng vậy, bọn họ điều tra theo hướng nghiêng về hướng "Tần Tình" và phát hiện có người này tồn tại trên đời. Sau đó, đặc biệt là.... đặc biệt là lần cuối cùng em gặp ba mẹ của chị, lúc đầu em cũng nghi ngờ, nhưng sau khi nhìn thấy họ, em thấy mình đã nghĩ quá nhiều rồi."
"..."
Tống Thư rũ mắt cười, cảm xúc phức tạp xen lẫn tiếc nuối.
Sau vài giây im lặng giữa hai người, cuối cùng Loan Xảo Khuynh cũng hỏi chuyện mà cô ấy muốn biết nhất: "Tại sao chị lại giả làm người khác? Năm đó ở bệnh viện... là nhầm hay là..."
Tất nhiên không phải là nhầm lẫn." Tống Thư có chút nghiêm mặt nói: "Em thật sự cho rằng sự việc năm đó chỉ là một vụ tai nạn xe hơi bình thường sao?"
Loan Xảo Khuynh sửng sốt: "Anh trai đã điều tra và phát hiện tài xế lái xe trong lúc say rượu là cố ý trả thù..."
"Đó cũng chỉ là một lớp che giấu mà thôi."
"Giấu, che giấu?" Loan Xảo Khuynh nói lắp bắp: "Che giấu cái gì? Ai muốn che giấu? Còn có cái âm mưu nào khác đằng sau chuyện này sao?"
Nhìn thấy vẻ mặt gần như sững sờ của Loan Xảo Khuynh, Tống Thư cười khổ: "Vốn dĩ chị muốn nói với em chuyện này sau khi mọi chuyện được giải quyết xong. Nhưng sau khi em sinh ra lòng nghi ngờ, em vẫn bày ra hành động thử hoặc là biểu hiện lòng nghi ngờ ra bên ngoài sẽ làm ảnh hưởng xấu đến kế hoạch tẩy oan và báo thù của bọn chị, vì vậy lần này chị mới nói cho em biết."
"Tẩy, tẩy oan?" Loan xảo Khuynh ngẩn người vài giây, sau đó chậm rãi rùng mình. Lúc này sắc mặt cô ấy tái nhợt: "Ý chị là, chuyện của dì năm đó, dì, dì đã bị oan? Thậm chí... ngay cả chị cũng vì chuyện này mà bị liên lụy vào tai nạn xe cộ sao?"
Tống Thư im lặng vài giây sau đó chậm rãi gật đầu.
Loan Xảo Khuynh dường như choáng váng đến ngốc trước tin tức này, cô ấy ngồi trên ghế sofa với vẻ mặt khó coi hồi lâu vẫn chưa định thần lại được, đến một lúc đôi mắt cô ấy cuối cùng cũng lấy lại tiêu cự, nhưng nước mắt lại lần nữa trào ra.
Loan Xảo Khuynh vừa quay đầu lại, nắm chặt tay Tống Thư, cô ấy nghiến răng nghiến lợi khẽ run: "Là ai? Là ai làm?"
Sau khi Tống Thư im lặng, cô lắc lắc đầu: "Xảo Xảo, chị không thể nói cho em biết bọn họ là ai. Chị chỉ có thể nói với em rằng một số người trong số họ cách em rất gần rất gần, thậm chí còn có một số người, thậm chí bây giờ cũng không ở xa em."
"..."
Loan Xảo Khuynh ngây người vài giây, giọng đột nhiên cất lên....
"Tại sao không thể nói cho em biết? Nếu chuyện đó là dì bị oan, thì thủ phạm thực sự của chuyện này cũng chính là người suýt hủy hoại cuộc đời em! Với lại em...... em cũng muốn làm cái gì đó cho chị và dì....."
Tống Thư thở dài: "Bởi vì em sẽ biểu hiện ra bên ngoài, Xảo Xảo, em sẽ làm họ phát hiện. Một khi bọn họ phát hiện ra, bao gồm cả em, cả chị, bao gồm tất cả những người đang bí mật tìm cách phanh phui sự thật của chuyện này, đều sẽ lâm vào tình trạng nguy hiểm hơn nữa - đó là một bầy dã thú hoàn toàn mất nhân tính. Chúng từ lâu đã đỏ mắt vì lợi ích của bản thân, thậm chí chúng còn không màng đến tính mạng con người để bảo toàn lợi ích của chúng - em muốn vì chuyện này mà khiến cho tất cả mọi người rơi vào nguy hiểm sao?"
Loan Xảo Khuynh bị nói đến sững sờ ngồi trên sofa, phải một lúc sau mới hoàn hồn lại, cô cúi đầu, lắc đầu.
"Em biết... biết rồi."
Vừa dứt lời, nước mắt như hạt châu rất nhanh đã rơi lên mu bàn tay đang nắm chặt kia.
Tống Thư lại âm thầm thở dài.
Cô lấy ra một tờ khăn giấy từ trong túi xách, đứng dậy đi tới ghế sofa ngồi xuống bên cạnh Loan Xảo Khuynh. Tống Thư cầm khăn giấy duỗi tay lau nước mắt trên mặt Loan Xảo Khuynh.
"Nhưng chị có thể hứa với em, Xảo Xảo, chuyện này sẽ không trì hoãn quá lâu... Sớm thôi, sẽ sớm thôi, nhiều nhất là một năm, ít nhất là ba tháng đến nửa năm. Bọn chị đã tìm ra những con cá lớn đang ẩn bên dưới. Khi mắt xích cuối cùng của kế hoạch hoàn thành, bọn chị sẽ thu lưới và bắt hết bọn chúng - lúc đó chị sẽ kể cho em nghe mọi chuyện, được không? "
Loan Xảo Khuynh vừa cố nín nhưng lại không nhịn được muốn khóc: "Được rồi.... Sau này, sau này em phải làm gì?"
"Em không phải làm gì cả."
Loan Xảo Khuynh ngẩng đầu lên nhìn Tống Thư với đôi mắt đẫm lệ.
Tống Thư lại lặp lại: "Em không phải làm gì cả. Giống như em không biết gì như trước đây, trong công ty, trong cuộc sống của em, giống như lúc em còn ở một mình.... Em không cần phải kiểm tra hay tìm hiểu gì hết. Em cứ coi như mình không biết gì cả về chuyện năm đó và thân phận của chị."
Ngay khi Tống Thư nói xong, Loan Xảo Khuynh đã lắc đầu nguầy nguậy: "Em không làm được! Lúc trước em đối xử với chị.... rất không tốt--- Bây giờ em đã biết rồi sao còn có thể đối như vậy với chị được!"
Tống Thư ngẩn người một lúc rồi bật cười: "Vậy thì giả vờ như không quen biết nhau đi. Không phải lúc trước hai chúng ta cũng như thế này sao? Coi chị như không khí, không cần liên lạc riêng gì với chị, càng không cần giao tiếp với chị trong công ty."
"Nhưng mà......"
"Nhẫn nhịn một năm thôi mà." Tống Thư ngắt lời Loan Xảo Khuynh, giọng điệu từ từ cứng rắn lại: "Kế hoạch của chúng ta không thể bị thất bại. Vì vậy, dù có làm được hay không thì em bắt buộc cũng phải làm--- Đây là việc tốt nhất em có thể làm cho chị và cho chuyện năm đó. "
"..."
Sau một lúc, Loan Xảo Khuynh cuối cùng cũng chậm rãi gật đầu.
Sau đó, cảm xúc của cả hai từ từ dịu xuống. Theo yêu cầu của Loan Xảo Khuynh, Tống Thư đã kể cho cô ấy nghe rất nhiều chuyện linh tinh vụn vặt khi cô sống dưới thân phận "Tần Tình" trong mấy năm qua. Trong lúc nói, Loan Xảo Khuynh dở khóc dở cười, sắc đỏ trên mắt cô ấy vẫn không hề nhạt đi.
Tới giữa đêm khuya, cuộc trò chuyện của hai người họ bị gián đoạn bởi tiếng gõ cửa.
Tống Thư ngạc nhiên liếc nhìn thời gian.
Đã hơn hai giờ sáng, theo lý thuyết thì sẽ không có ai gõ cửa vào giờ này.
Có khả năng đó là Tần Lâu, nhưng trước khi rời khách sạn, bọn họ đã nói đêm nay họ sẽ để lộ chân tướng với Sở Hướng Bân, sau đó sẽ ngã bài với Loan Xảo Khuynh, cho nên anh hẳn là biết rằng tình huống tối nay rất đặc biệt, hẳn là cũng sẽ không lựa chọn xuất hiện ngay lúc này.
Tống Thư đứng dậy từ trên ghế sofa: "Chị đi xem thử."
Loan Xảo Khuynh gật đầu với đôi mắt đỏ hoe.
Sau khi Tống Thư đi tới cửa, cô mở một kẽ hở trên cánh cửa đã khóa ra.
Qua ánh đèn trên hành lang, cô có thể nhìn rõ người đàn ông đứng ngoài cửa chính là Sở Hướng Bân.
Tống Thư thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong lòng vẫn có chút cảnh giác. Cô cười nhạt với người ở ngoài cửa: "Trưởng phòng Sở, anh đến trễ như vậy là có chuyện gì sao?"
Sở Hướng Bân thấy Tống Thư có vẻ sửng sốt, liền lui lại nữa bước, ngẩng đầu xác nhận số phòng rồi mới cúi đầu xuống: "Cô đang ở... phòng của Loan Xảo Khuynh?"
"Ừ. Tối nay trưởng phòng Loan có chút việc muốn tâm sự với tôi, cho nên tôi chưa trở về phòng."
Tống Thư nói xong liền nhìn thấy phản ứng như hiểu rõ xuất hiện trên mặt Sở Hướng Bân: "Tôi làm phiền hai người sao?"
"Không có."
Tống Thư vẫn mỉm cười, nhưng trong lòng có chút cảm khái: Tần Lâu nói một câu cũng không sai, thứ mà Sở Hướng Bân che giấu dưới vẻ ngoài khủng long bạo chúa(*) chắc chắn là trái tim hiểm độc xấu xa của hồ ly; Xảo Xảo, nếu thực sự ở bên anh ta, xác suất sẽ bị ăn tới không còn xương.
(*) Khúc này có nghĩa là bề ngoài hung dữ, dữ tợn ấy.
Sở Hướng Bân do dự một lúc, anh ta nâng túi trong tay lên, đưa cho Tống Thư.
"Đây là thứ tôi mua ở cửa hàng gần đây, có tác dụng giải rượu, cô có thể đưa cho cô ấy uống."
"Được, tôi sẽ nhắc nhở trưởng phòng Loan." Tống Thư nhận lấy.
Sở Hướng Bân gật đầu: "Tôi không quấy rầy nữa."
Anh ta xoay người rời đi.
"..."
Tống Thư nhìn những thứ trong tay, ánh mắt phức tạp nhìn chằm chằm vài giây, đóng cửa lại khóa kỹ, sau đó xoay người xách túi đi vào.
Đúng lúc Loan Xảo Khuynh bước ra và hỏi Tống Thư với vẻ mặt bịp bợm: "Ai, ai đến đây vào lúc này?"
"Trưởng phòng Sở."
"Sở Hướng Bân?" Loan Xảo Khuynh nhăn mũi: "Bây giờ anh ta tới đây làm gì?"
"Cho em mấy cái linh tinh để giải rượu, dưỡng dạ dày." Tống Thư đưa túi cho Loan Xảo Khuynh: "Em đã khóc lóc ồn ào cả đêm rồi, thật sự cần phải lo cho dạ dày."
"À......"
Loan Xảo Khuynh vươn tay nhận lấy rồi cúi đầu xuống.
Trước đó cô ấy đã khóc quá dữ dội, bây giờ nhìn mặt cô cũng không biết cô có đang xấu hổ hay không.
Tống Thư quan sát vài giây không đưa ra được kết luận, lắc đầu lười nghĩ đến.
"Chị về đây."
"......À."
Không lâu sau khi Sở Hướng Bân nghe thấy tiếng đóng cửa ở sau lưng, liền cảm giác được điện thoại rung lên.
Anh ta dừng lại, cầm nó lên rồi nhìn thoáng qua.
Tên người gọi khiến anh ta hơi nhíu mày.
Do dự vài giây, Sở Hướng Bân vẫn trả lời điện thoại và đi về phía thang máy.
Một giọng nam tươi cười truyền ra từ điện thoại: "Tiểu Sở, còn chưa ngủ sao? Tôi còn tưởng rằng cậu đã ngủ rồi. Ở chỗ cậu đang là buổi sáng à?"
Sở Hướng Bân liếc nhìn thời gian trên điện thoại, dừng ở cửa thang máy, nửa người dựa vào tường: "Ừ, đã hơn hai giờ sáng."
"Hả? Còn sớm quá, xin lỗi nha."
"Không sao. Có gì không, ông nói đi."
~~~~~~~~~~
Chúc mọi người năm mới vui vẻ và gặp nhiều may mắn nha, có thể đạt được điều ước mà mình mong muốn🥰🥰