Dấu Cắn

Chương 79:




Editor: Phuong Tran
Beta: Cham Cham
Trong sảnh tiệc lớn tiếng nhạc đệm vừa dứt, giọng nói trầm thấp xuyên thấu qua micro vô cùng rõ ràng, truyền vào tai tất cả mọi người trong cuộc họp thường niên.
Người phải hứng chịu mũi sào chính là Tống Như Ngọc đang ở bên dưới khán đài, trong nháy mắt khi nhìn thấy Tần Lâu xuất hiện, nụ cười khoái ý trên mặt cô ta vì đã trả thù được mà hiện ra rõ ràng vẫn còn chưa biến mất, ngay sau khi Tần Lâu buộc miệng nói ra tên gọi kia thì trực tiếp cứng lại.
Cô ta không thể tin mở to hai mắt, nhìn về phía người con gái được Tần Lâu ôm vào trong ngực.
Thư Thư không phải là xưng hô Tần Lâu gọi Tống Thư sao, anh ấy làm sao có thể...
Một ý nghĩ kinh hoàng nào đó chợt lóe lên trong đầu Tống Như Ngọc lúc này, sắc mặt cô ta tái nhợt đi, thân thể theo bản năng lùi về phía sau một bước, hoảng hốt đỡ lấy chiếc bàn thấp phía sau mới ổn định lại thân thể.
Chờ đến khi từ trong ý nghĩ kinh hoàng ấy lấy lại tinh thần, Tống Như Ngọc lâm vào tình trạng khủng hoảng...
Người kia rõ ràng đã chết! Tần Tình không phải là thế thân của người kia sao, cô làm sao có thể là chính bản thân Tống Thư?
Ở những góc khác của cuộc họp thường niên, mọi người cũng đã lấy lại tinh thần sau sự xuất hiện đột ngột của Tần Lâu, khuôn mặt của bọn họ chứa đầy sự nghi hoặc và suy tư lộ rõ vẻ khiếp sợ thì thầm to nhỏ với nhau.
"Tần tổng vừa nói cái gì? Tôi như thế nào cũng không nghe hiểu?"
"Tôi nghe thấy Tần tổng gọi ai là 'Thư Thư'. Phía sau còn nói giả chết cái gì?"
"Thư Thư? Giả chết? Đây là xảy ra chuyện gì?"
"A, mấy người còn nhớ mối tình đầu của Tần tổng tên là gì không?"
"Còn nhớ, gần đây trong công ty không phải hay nói đến chuyện này sao, cô ấy tên Tống Thư, sự tình chắc không phải như tôi nghĩ chứ?"
"Nếu như cô ấy không phải, Tần tổng tại sao lại gọi Tần Tình là Thư Thư..."
"Có phải là uống, uống nhiều rồi, đem thế thân thành chính chủ?"
"Cô cảm thấy điều này có khả năng không?"
"Nhưng tôi lại có một suy đoán khác đáng sợ hơn, không phải Tống Thư mười năm trước gặp tai nạn xe cộ rồi chết sao?"
"Mười năm trước? Mười năm trước tất cả mọi người đều cho rằng Bạch Tụng chính là hung thủ thực sự đó. Mười năm qua đi, tất cả kết luận còn không phải đã được phủ định."
"Chuyện sống đi chết lại này cũng quá đáng sợ đi!"
"Trước kia tôi còn cảm thấy kì lạ, nhiều năm như vậy bên người Tần tổng không có ai thân cận, như thế nào khi gặp Tần Tình, ngài ấy ngay lập tức sủng ái cô ấy. Rồi cuối cùng kết quả là vốn dĩ ngay từ đầu Tần Tình chính là bản chính."
"Tin tức này thật chấn động."
"Chậc, tiêu đề ngày mai đã được định."
"Vừa mới xuất hiện《 Tình nhân thế thân của tổng tài 》tiểu phẩm như vậy ai cũng hận không thể tìm khe nứt chui vào phỏng vấn."
"Đây thực sự là một cú sốc, đã cũng đắc tội luôn bà chủ tương lai rồi, cũng còn may tôi trước nay chưa từng nói xấu Tần Tình. Bằng không, bằng sự si tình của Tần tổng đối với cô ấy mười năm, cô ấy muốn truy cứu ai cũng không thể chạy thoát được."
"Đúng vậy..."
Một câu nói của Tần Lâu thành công đưa hơn nửa hội trường đi vào bùng nổ, kinh ngạc thật lớn mang đến một đợt nghị luận rồi lại một đợt, như làn sóng dũng mãnh liên tiếp đập vào hai người Tần Lâu và Tống Thư.
Mắt thấy được các viên chức gần như không kìm nén được lòng hiếu kỳ, Tống Thư không hề thay đổi sắc mặt. Cô khẽ cắn răng, nắm lấy tay Tần Lâu, xoay người từ phía sau sảnh lớn chạy ra ngoài cửa chính.
Mọi người chưa kịp tiến lên hỏi chuyện, cộng thêm chính mình cũng không phải phóng viên tờ báo bát quái gì, nếu xông lên đem bà chủ của chính mình trêu ghẹo đến thẹn quá hóa giận, ai cũng không gánh được. Bọn họ chỉ có thể đứng tại chỗ tiếc hận nhìn "Vở kịch lớn" này kết thúc.
Có điều dư âm của chuyện vừa rồi vẫn còn, hiện tại không ai quan tâm đến tiến độ của cuộc họp thường niên như thế nào, tất cả đều một lòng một dạ bàn tán sự đảo lộn kinh thiên động địa này...
(Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung.)
Vô số thông tin lớn cứ như vậy chảy dọc mọi ngóc ngách của sảnh tiệc rộng lớn, dọc theo mạng lưới quan hệ tương ứng của bọn họ, truyền ra ngoại giới vẫn chưa biết gì.
"Tần Lâu!"
Chờ khi Tống Thư kéo Tần Lâu dừng lại, xác nhận phía sau không có người đuổi theo, cô quay đầu lại.
Trước sau như một lúc này tâm tình của người con gái cũng khó có thể không tức giận, âm lượng đều tăng không ít, khuôn mặt trắng nõn nhiễm một ít màu hồng phấn tươi đẹp, không biết là do tức giận hay do đang chạy mà hô hấp của cô dồn dập nhìn người đàn ông trước mặt.
Dựa vào ưu thế chân dài, một tay của Tần Lâu vẫn lười biếng đút trong túi quần, một tay khác buông lỏng để Tống Thư kéo anh từ trong hội trường đến chỗ tầng cao của sân thượng, toàn bộ quá trình ánh mắt của anh cũng không hề rời khỏi sau gáy cô. Đến lúc này khi bị "Điểm danh", anh dường như mới lấy lại tinh thần, tiêu điểm trong con ngươi dần dần hạ xuống.
"Hả?"
Giọng điệu này hết sức lười nhác và vô tội, càng khiến hỏa khí của Tống Thư càng bừng lên mạnh mẽ.
Cô từ từ hạ thấp hơi thở, nhướng mi: "Lúc trước chúng ta không phải đã nói rồi sao, tuyệt đối không được tiết lộ chuyện này ở trong công ty!"
Tần Lâu giả ngu, ngơ ngác: "Không được tiết lộ chuyện gì?"
"..." Tống Thư vẻ mặt vô cảm ngẩng đầu lên nhìn anh.
Tần Lâu tâm tình trống rỗng dưới ánh mắt kiên trì như vậy mười mấy giây, cuối cùng vẫn không nhịn được, quay mặt đi chỗ khác, âm thanh khàn khàn bật cười: "Em như vậy là phạm quy rồi, tiểu vỏ trai."
Tống Thư vẫn không nói lời nào.
Tần Lâu đành phải xin tha: "Được rồi, anh sai rồi. Là anh lỡ miệng, lúc đó không nhìn thấy em cầm micro, có lỗi với tiểu vỏ trai của anh rồi."
Tống Thư nghe xong giọng điệu không đứng đắn này của Tần Lâu cuối cùng tức giận đến mức muốn nhấc chân đạp anh. Trên thế giới này có lẽ chỉ có mình Tần Lâu có bản lĩnh khiến cô sinh ra cảm xúc rung động lớn đến như vậy.
Tống Thư chậm rãi hít sâu một hơi, nhẫn nại nói: "Lúc đó là do anh cố ý."
Tần Lâu vô tội trừng mắt nhìn cô: "Anh cố ý sao?"
"..."
"Được rồi, anh có."
Tần Lâu lại cười. Anh nhìn tay cô vẫn nắm cổ tay anh không có buông ra, nhẹ nhàng kéo người về phía mình.
Bên cạnh sân thượng có hai chiếc ghế mây, Tần Lâu ôm lấy Tống Thư vẻ mặt vô cảm không dao động, ngữ khí hèn mọn tới cực điểm: "Ngày hôm qua anh ngồi máy bay suốt đêm, hôm nay vừa đến sân bay tức khắc bắt taxi tới đây. Hiện tại anh đã quá mệt mỏi, có thể ngồi cùng anh một lát không?"
"..."
Tống Thư không thể không mềm lòng, so với thiếu niên kiêu ngạo lãnh đạm trước kia, cô đều sẵn sàng nhượng bộ. Hiện tại, cậu thiếu niên ngày ấy đã học được cách giả bộ đáng thương nhận lỗi, Tần Lâu bây giờ làm cho cô hoàn toàn không có sức chống đỡ.
Biểu hiện kiên trì trước mặt người đàn ông chưa giữ được hai giây, Tống Thư đã bị đánh bại: "Ngồi đi."
Sức chống cự trong tay không còn nữa, Tần Lâu như thực hiện được kế hoạch khóe miệng khẽ cong lên. Chính mình ngồi trên ghế mây còn không đủ, anh ôm cả Tống Thư ngồi xuống.
Tống Thư không đề phòng, trực tiếp nằm gọn như chú mèo nhỏ trong lòng Tần Lâu. Tiếp đó cô bị một cánh tay vòng qua trước ngực ôm chặt lấy, không cách nào giãy dụa.
Tống Thư do dự hai giây, nghĩ ngồi thì ngồi, lại nghĩ đến tình trạng này căn bản không thể thương lượng được, liền mặc kệ anh.
Mà Tần Lâu hiển nhiên là người hiểu rõ Tống Thư nhất.
Anh có thể nhận biết trạng thái tinh thần của cô thông qua những biến đổi cảm xúc nhỏ trong mắt cô. Cảm giác được điểm hỏa vừa rồi đã từ từ rời khỏi khu vực nguy hiểm, anh trầm giọng nói.
(Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung.)
"Anh biết em không muốn phơi bày chuyện này, thế nhưng anh cũng không muốn bọn họ đàm tiếu về chúng ta như vậy."
Tống Thư hơi nhíu lông mày: "Chúng ta không cần phải để ý đến lời nói của người khác..."
"Người khác đụng đến anh, anh không để ý nhưng tuyệt đối không được đựng đến em. Vì thế người khác nói cái gì không tốt về em, anh cũng đều không muốn nghe."
Tống Thư hơi run, xúc động trong đáy mắt. Cả người cô buông thõng xuống. Thở phào nhẹ nhõm tựa như trút bỏ được hết gánh nặng, rồi ngả đầu vào ngực anh.
Tần Lâu lại mở miệng, ba hoa: "Hơn nữa, anh muốn ở bên em mà không cần phải kiêng dè, không cần phải giả vờ hay diễn kịch. Anh muốn nói cho toàn bộ thế giới biết tiểu vỏ trai của anh đã trở về, cô ấy ở ngay bên cạnh anh, cô ấy không phải là vật thay thế của bất cứ người nào và bất luận là ai cũng không thể thay thế cô ấy, điều này đối với cô ấy là một sự sỉ nhục. Mà anh từ đầu đến cuối cũng chỉ nhìn thấy, xem trọng và coi cô ấy là người duy nhất trong sinh mạng mình."
"..."
Tống Thư im lặng. Hơi thở cô không giấu khỏi sự xúc động. Bờ mi dài, cong vút của cô khép lại. Khóe mắt ướt nhòe...
Thanh âm của Tần Lâu được giảm tới mức nhẹ nhất. Anh khẽ thì thào vào tai cô: "Như vậy, em có thể tha thứ cho anh được không?"
Tống Thư trầm mặc hồi lâu, cuối cùng không nhịn được đưa mắt ngước nhìn lên. Trong đôi mắt to tròn, đen nhánh và trong veo có chút mơ màng, oán trách: "Nếu như anh đã nói những lời này mà em còn không chịu tha thứ, vậy em không phải đã quá nhỏ nhen hay sao?"
Tần Lâu ngạc nhiên, sau đó cảm thấy buồn cười.
"Tiểu vỏ trai tính toán thật sao?"
"Không tính."
"Vậy tiểu vỏ trai tính làm gì?"
"..."
Tống Thư bỏ ngoài tai những lời anh nói, đồng thời mặt không đổi sắc quay đi chỗ khác.
Tần Lâu điển hình là loại người được tiện nghi mà còn khoe mẽ, thấy Tống Thư không tính toán với anh khi ở trước mặt mọi người vạch trần thân phận của cô, anh không những không có một chút chột dạ, ngược lại được voi đòi tiên ôm cô, cọ mặt vào tóc cô.
Vì thế khi Loan Xảo Khuynh vô cùng hưng phấn dựa theo người hầu chỉ đường lên sân thượng tìm người, vừa vặn bắt gặp cảnh Tần Lâu không biết xấu hổ ôm chị họ nhà mình muốn hôn hôn.
Nụ cười trên mặt Loan Xảo Khuynh trong nháy mắt cứng đờ, thành công nhanh chóng chuyển sang trạng thái nghiến răng nghiến lợi.
"Tần Lâu, anh ban ngày ban mặt trời đất sáng sủa hàng trăm con mắt đổ dồn vào, anh sao còn dám đùa giỡn lưu manh như vậy?"
Trong lòng Tần Lâu cảm thấy khó chịu vì bị làm phiền khi đang vui đùa cùng Tống Thư, nhìn thấy người đến trước sau vẫn như một là đối tượng mà anh coi là tình địch số một trong đời Loan Xảo Khuynh, khóe miệng anh khẽ nhếch lên, lạnh lùng cười gằn ra tiếng.
"Tiểu vỏ trai, thời học sinh là cặn bã đến khi trưởng thành đều sẽ như cô ta dùng loạn thành ngữ như vậy sao?"
Tống Thư đã thành thói quen, hai người này gặp nhau liền xuất hiện tình cảnh gà bay chó sủa, lúc này cô nhẹ nhàng vùng vậy, thấp giọng nói: "Bỏ em ra."
"Không." Ngược lại, Tần Lâu càng siết chặt cánh tay ôm cô chặt thêm một vòng. Còn nhân cơ hội thì thầm: "Anh rất nhớ em!"
Tống Thư chợt sững lại. Nhịp tim cô tăng nhanh. Gò má đỏ hây hây. Vài lọn tóc khẽ bay phất phơ trong gió.
Loan Xảo Khuynh chạy đến trước mặt hai người: "Bên cạnh nhiều ghế như vậy, anh sẽ không để ý em cùng chị em ngồi chung một chiếc chứ?"
Tần Lâu mắt nhìn thẳng: "Bên cạnh ghế tựa đều có người."
Loan Xảo Khuynh: "Toàn bộ sân thượng đều trống không, chỉ có hai người các anh, anh nói có quỷ em còn tin!"
Tần Lâu: "Vậy thì có quỷ."
Loan Xảo Khuynh: "..."
(Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung.)
Loan Xảo Khuynh hít sâu một hơi, quyết định từ bỏ việc tranh luận cùng Tần Lâu trước khi bị anh làm cho tức chết.
Tống Thư đối với Loan Xảo Khuynh trước sau như một đều rất tốt, lúc này cô chủ động cho Loan Xảo Khuynh đường lui xuống: "Em đến đây chắc là có việc gấp đúng không?"
"Cũng không có việc gấp gì, chỉ là đến thông báo cho chị một tin tức tốt." Được Tống Thư nhắc nhở suy nghĩ, trên mặt Loan Xảo Khuynh lập tức nở nụ cười tươi như hoa: "Không thể không nói, lời nói vừa rồi của anh em quả là rất đẹp trai. Chị, chị không nhìn thấy vẻ mặt của những người nói xấu chị đâu, đặc biệt là Tống Như Ngọc, em thấy cô ta bị dọa suýt nữa nằm liệt ra. Ha ha... Lúc trước cô ta đối xử với chị như vậy, cô ta quả thực rất đáng đời!"
Tống Thư không thèm để ý đến những chuyện này, vẻ mặt cũng không có chút thay đổi. Nghe xong lời nói của Loan Xảo Khuynh, cô chỉ bất đắc dĩ nhìn Tần Lâu: "Không đến thời gian một ngày, những chuyện này nhất định bị truyền ra ngoài. Đến lúc đó chính anh tự đi xử lý cục diện rối rắm này đi."
Tần Lâu không hề để ý gật đầu.
So với việc có thể đem chuyện tiểu vỏ trai thật trăm phần trăm ở bên cạnh anh công bố cho toàn thế giới, dù có nhiều phiên phức hơn nữa đối với anh mà nói cũng chỉ có thể coi là cọng giá nhỏ.
Loan Xảo Khuynh vỗ trán một cái: "Đúng rồi, còn có việc nữa, em nhìn thấy Tống Như Ngọc tỏ ra rất sợ hãi, sau đó dường như gọi điện cho ai đó cầu cứu. Cô ta khóc lóc nức nở kêu người bên kia giúp. Cô ta tìm ai? Cầu xin qua điện thoại như vậy có phải nói về hai người hay không? Các anh tuyệt đối đừng có mềm lòng?"
Tống Thư bị hỏi như vậy, nghe xong hai mắt lộ rõ vẻ mờ mịt.
Cô đối với Tống Như Ngọc từ trước đến nay hoàn toàn không quan tâm, bây giờ đối với người kia mạng lưới giao thiệp lại càng không rõ ràng. Điều duy nhất có thể biết là...
Tống Thư quay sang hỏi Tần Lâu: "Anh biết là ai sao?"
Tần lâu cười lạnh, không để ý lắm: "Cô ta dù có cầu xin Thiên Vương lão tử cũng vô dụng."
Loan Xảo Khuynh tức khắc dựng thẳng ngón tay cái: "Vậy mới đúng, cái cô em gái của anh chính là người chuyên gây họa, anh phải có dũng khí giành lại cho chị em tất cả những uất ức!"
"Cô ta gây rắc rối khắp nơi, cô cũng không kém." Tần Lâu không chút quan tâm ghi thêm một món nợ.
Loan Xảo Khuynh nghẹn lại.
Tống Thư nhìn Loan Xảo Khuynh một cái, ra hiệu cho Loan Xảo Khuynh đừng quạt gió thổi lửa nữa, cô quay sang Tần Lâu: "Có phải là Hàn Khi hay không, anh ta từng cùng Tống Như Ngọc đính hôn?"
Bên này Tần Lâu vừa dứt lời, một cuộc điện thoại vừa vặn gọi đến.
Anh lấy điện thoại di động ra cúi đầu nhìn qua, khóe miệng khẽ cười.
"Tôi còn tưởng là ai."
- --------
Truyện được cập nhật nhanh trên https://diemsaccung09092002.wordpress.com

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.