Đầu Giường Cãi, Lên Giường Hòa

Chương 18: Sinh một tiểu Cầm Bách (Thịt)




Có lẽ Trịnh Tương Hảo trăm tính ngàn tính vẫn không tính ra kiếp nạn tiếp theo của mình chính là với người yêu. Vốn dĩ cô đã từng nghĩ hôm qua cô mới đút anh ăn no, chắc hẳn tạm thời sẽ không có chuyện gì đâu. Nhưng ai mà có ngờ, chỉ mới có hôm qua mà hôm nay cô lại bị Niên Cầm Bách đè xuống giường và chuẩn bị nhập tiệc rồi.
Nhìn dáng vẻ xinh đẹp của bạn gái ở trên giường, nói thật lòng thì Niên Cầm Bách rất muốn hung hăng ăn tươi nuốt sống cô, trực tiếp đánh cho bụng của cô to lên, sau đó anh có thể an tâm đi làm rồi. Nhưng dù sao thì Tiểu Ngọt Ngào của anh cũng xinh đẹp như vậy, lại còn tốt bụng nữa, với một người như Tiểu Ngọt Ngào nhà anh thì xứng đáng có một đám cưới cổ tích.
Cho nên... Trước khi cho cô được một hôn lễ hoành tráng thì chính bản thân anh phải trang bị đầy đủ đồ bảo hộ. Vì cô... Và vì tương lai của hai đứa.
Lúc này Trịnh Tương Hảo đang nhìn anh chằm chằm, cô đang tự hỏi hôm nay sao Niên Cầm Bách lại có dáng vẻ suy nghĩ trầm tư nhiều quá vậy? Dù sao anh cũng đã đi qua bước dạo đầu rồi cơ mà? Tại sao còn không làm gì đó tiếp theo đi chứ?
Đến đây Trịnh Tương Hảo lại thấy Niên Cầm Bách đưa người về phía tủ đầu giường, lấy ra một chiếc áo mưa rồi mang vào, cô có hơi ngạc nhiên một chút... Cô còn nghĩ rằng Niên Cầm Bách thật sự muốn có em bé mà nhỉ?
Lúc này, Niên Cầm Bách cũng nhìn thấy ánh mắt khó hiểu của bạn gái đang nhìn mình, nhưng anh chỉ mỉm cười rồi lại hôn nhẹ lên môi cô một cái, nói:
- Đừng lo, anh sẽ không để em mang thai khi em chưa muốn đâu! Bé cưng, anh yêu em!
Dù Trịnh Tương Hảo không hiểu tại sao Niên Cầm Bách lại nghĩ cô chưa muốn có em bé, nhưng bây giờ, ngay khi hạ bộ của anh đẩy vào bên trong thì cô đã không thể nào nghĩ tiếp được nữa. Mỗi lần thúc vào rút ra đều khiến cho đầu óc của Trịnh Tương Hảo trở nên trống rỗng, cô cũng chỉ biết choàng tay ôm lấy anh, nhỏ giọng nói:
- A... Cầm Bách... Chậm chút...a...ha... Cầm Bách... Chậm...ha...a... Chút...
- Bé cưng, em đúng là chất gây nghiện mà!
Và đương nhiên Niên Cầm Bách vẫn ngoan ngoãn nghe theo lời của cô, mỗi lần di chuyển đều chậm chạp, nhưng tốc độ bây giờ là quá chậm rồi, Trịnh Tương Hảo nhìn anh, tên này cố ý chắc luôn! Thật sự là tức chết cô rồi!
Sau đó Trịnh Tương Hảo còn cố ý đẩy anh nằm xuống, trực tiếp trèo lên người anh rồi ngồi xuống, với tư thế nữ trên nam dưới này thật sự đã đem hạ bộ của anh đưa vào rất sâu trong vách thịt. Niên Cầm Bách cũng chỉ nhìn anh, nhẹ nhàng giữ lấy eo của cô, cười nói:
- Hôm nay bé cưng chủ động vậy sao?
- Anh... Vậy... Anh... Có thích... Không? Ha...a...
Niên Cầm Bách có hơi nhíu mày nhưng nếu cô đã hỏi thì anh cũng xin thưa.
Thích! Đương nhiên là thích rồi, thậm chí là còn thích muốn chết nữa kìa! Thử nhìn mà xem, ở tư thế này Niên Cầm Bách có thể nhìn rõ từ trên xuống dưới của Trịnh Tương Hảo, thậm chí anh còn có thể nhìn rõ nơi giao hợp của hai người. Tiểu Ngọt Ngào nhà anh thật sự quá là đáng yêu mà, từ đầu tới chân đều đáng yêu, bảo sao mà anh không hóa cầm thú chứ?
Lúc này, có vẻ như Trịnh Tương Hảo đã bắt đầu hơi mỏi eo rồi, cô cũng nằm trực tiếp lên ngực anh, sau đó còn nhỏ giọng nói...
- Thật ra... Anh... Anh có thể... Ha...a... Có thể... A...ha... Để em... Mang thai... Mà...
Nghe đến đây, hai mắt của Niên Cầm Bách mở to một chút, sự kích thích của não bộ cũng truyền đến phía dưới, khiến cho hạ bộ của anh lại tiếp tục tăng kích thước. Anh ôm chắt lấy cô, nhỏ giọng nói:
- Em nói linh tinh gì vậy, bây giờ vẫn chưa thể để em mang thai, anh muốn con của chúng ta phải là sau khi chúng ta kết hôn cơ.
Trịnh Tương Hảo cũng chỉ bật cười, sau đó cô còn hôn lên môi anh, bị cô kích thích từ trên lẫn dưới, Niên Cầm Bách cũng khó mà kiếm lòng được, anh đưa tay giữ lấy eo của cô, kê một cái gối dưới eo của cô, sau đó là liên tục di chuyển hông. Mỗi lần va chạm đều khiến cho Trịnh Tương Hảo cảm thấy thoải mái, cô lúc này cũng đưa tay chạm gương mặt của anh, nhỏ giọng câu dẫn...
- Niên Cầm Bách, em muốn...ha...a... Em muốn...
- Em muốn gì? Anh đều sẽ cho em hết, bé cưng!
- Ha...a... Em... Em muốn...ưm... Em muốn... Sinh con cho anh...
Đại não của Niên Cầm Bách cũng bắt đầu ngừng hoạt trong giây lát, sau khi anh tiêu hóa xong lời của cô nói thì cũng chỉ biết cười bất lực, tựa đầu xuống vai của cô, Niên Cầm Bách lại nói:
- Bé cưng, em có biết em làm vậy là chết anh rồi không?
Trịnh Tương Hảo cũng đưa tay ôm đầu của anh, thậm chí cô còn xoa nhẹ nó, nhỏ giọng nói:
- Cầm Bách... Không cần kiềm chế, em muốn sinh tiểu Cầm Bách cho anh!
- Bé cưng, em đừng hối hận!
- Không hối hận.
#Yu~


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.