Buổi sáng hôm sau Trịnh Tương Hảo đã chuẩn bị xong cho Niên Cầm Bách, để anh trở nên thật chỉn chu cho phiên tòa hôm nay. Đương nhiên việc đầu tiên vào mỗi sáng của anh chính là ôm lấy vợ mình, sau đó hôn cô, rồi lại hít lấy mùi hương của cô.
Có lẽ do anh yêu cô quá nên phải có một chút hương thơm của Trịnh Tương Hảo thì anh mới thoải mái được. Ban đầu Trịnh Tương Hảo cũng định là sẽ cùng anh đến phiên tòa, nhưng sáng nay cô có một lớp phải dạy, không thể xin nghỉ nữa nên đành phải đến muộn một chút.
Đương nhiên Niên Cầm Bách cũng hiểu nên anh không trách cô, thay vào đó anh còn nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, nhỏ giọng nói:
- Khi nào em xong việc thì trợ lý của anh sẽ đến đón em.
- Du Đào?
- Không phải, anh đã cho sa thải cô ta rồi. Trợ lý của anh là nam, anh ta tên Liên Hoành, vừa mới đi làm mấy ngày thôi, nhưng kính nghiệm và năng lực nghiệp vụ khá tốt.
- À, em còn tưởng anh bảo Du Đào đến đón em cơ chứ.
- Xe của anh, ngoại trừ em ra thì chẳng có người phụ nữ nào được ngồi.
Trịnh Tương Hảo chỉ biết nhìn anh rồi bật cười. Đến đây cô cũng giúp anh thắt cà vạt, đợi khi đã chuẩn bị xong hết mọi thứ thì cô cũng tiễn anh ra xe, hiển nhiên cô cũng đã nhìn thấy được gương mặt của Liên Hoành, chào tạm biệt anh xong cũng là lúc Trịnh Tương Hảo chuẩn bị trang phục để đến trường.
Vì bây giờ nhà của cô đã nằm ngay bên cạnh trường mà cô dạy, nên cô cũng không mất quá nhiều thời gian để đến.
Nhưng khi Trịnh Tương Hảo vừa vào đến cổng trường đã nhìn thấy Hình Thư đứng ở bên ngoài cổng, hình như là chị ấy đang đôi co với ai đó. Đúng lúc khi nhìn thấy cô thì chị ấy liền hất tay người đàn ông kia ra, chạy đến chỗ của cô, liền quát lớn:
- Đường tổng, hôm nay tôi phải dạy thay lớp của đàn em rồi, anh về đi!
Người được gọi là “Đường tổng” kia liền đưa mắt nhìn cô, khiến cho Trịnh Tương Hảo không hiểu chuyện gì, mà theo cô nhớ thì hình như hôm nay tiền bối Hình Thư đâu có buổi dạy học đâu nhỉ?
Mà khoan… Hình như người này, cô đã gặp qua rồi thì phải?
Nghĩ ngợi một lúc… À, đây không phải người đàn ông thường xuyên tìm chị Hình Thư sao? Nghe nhiều giáo viên khác đồn đoán thì anh ta thích chị Hình Thư, nhưng chị Hình Thư lại rất sợ anh ta. Vào cái hôm chị Hình xin nghỉ thì anh ta còn đến tận lớp để tìm nữa mà.
Dù sao mặt mũi cũng sáng sủa… Nhưng không ngờ lại là kẻ cuồng bám đuôi đó!
Tuy nhiên, cái suy nghĩ đó của Trịnh Tương Hảo đã nhanh chóng bị đá bay ra chuồng ra. Người đàn ông họ Đường kia liền nhìn Hình Thư bằng cặp mắt cún con đáng thương, nói:
- Thư Thư, anh không cấm em đi dạy, nhưng em phải ăn sáng đã chứ? Anh nghe Tiêm Tiêm nói em thường ăn sáng rất muộn, em làm vậy anh lo lắm…
Tiêm Tiêm? À, theo như Trịnh Tương Hảo nhớ thì con bé đó là Phượng Tiêm Tiêm là học sinh lớp 1, đi theo chị Hình Thư học múa từ khi lên năm đến bây giờ thì phải. Mà mẹ của con bé đó họ Đường, người đàn ông này cũng họ Đường… Lẽ nào là cậu - cháu hả?
Nhưng nếu vậy… Thì chẳng lẽ người đàn ông này thích chị Hình Thư?
- Ơ… Đường tổng… Hay là anh đừng đứng ở đây lôi lôi kéo kéo chị Hình nữa, như vậy khó coi lắm.
Sau đó người được gọi là Đường tổng kia liền có chút mếu máo muốn ăn vạ, khóe môi của Trịnh Tương Hảo có hơi giật giật… Thật sự luôn á hả?.. Cô cạn lời rồi…
Lúc này, người đó liền lấy thức ăn sáng mà mình chuẩn bị đưa cho Hình Thư, nhưng chị ấy lại không nhận, cuối cùng Trịnh Tương Hảo lại phải thay mặt chị ấy nhận lấy. Trước khi rời đi, người đó còn có chút luyến tiếc nhìn sang Hình Thư, cuối cùng là ảo não rời đi.
Khi mà người đó đi xa, Hình Thư mới thở phào nhẹ nhõm.
- Cảm ơn em, Tiểu Hảo, em cứu chị rồi.
- Em thấy anh ta cũng được mà? Sao chị né anh ta như né hủi vậy?
- Còn không vì quá nhiệt tình đâm ra thành phá hoại sao? Em có biết bây giờ cả trường đều đồn ầm lên chuyện của chị và anh ta rồi! Thậm chí mấy giáo viên khác mỗi khi gặp anh ta đều tự ý khai ra chỗ chị đang trốn.
Trịnh Tương Hảo chỉ biết phì cười, nhưng theo như tính toán của cô… Hai người này nhất định là trời sinh một cặp.
- Để cảm ơn em thì hôm nay chị sẽ dạy thay lớp cho em. Em về nhà hâm nóng tình cảm với bạn trai đi.
- Như vậy không được, chị cũng lâu lắm mới có ngày nghỉ mà, chị nên nghỉ ngơi nhiều vào.
- Chị chưa có bạn trai, nên cuộc sống về đêm của chị rất thư thả. Em nên về đi, còn lại để chị lo.
Nghe đến bốn chữ “cuộc sống về đêm” là cô cũng đủ ngại rồi.
Vậy nếu như tiết dạy đã có Hình Thư thay thế thì cô có thể đến chỗ của anh người yêu nhà mình rồi
- Cảm ơn chị.
- Đừng khách sáo.
#Yu~