Còn Trịnh Tương Hảo hôm nay ở nhà cũng đang chuẩn bị để đi dạy, ban đầu cô còn định sẽ vào nhà vệ sinh để chuẩn bị một chút… Hơn nữa chính cô cũng cảm thấy kì lạ, bình thường khi bà dì ghé thăm thì cô sẽ hay đau bụng, có khi là đau đến mức phải nằm liệt trên giường suốt ba ngày, cơ mà lần này thì cô lại thấy nó có chút bình thường… Dường như là hoàn toàn khỏe mạnh và không quá đau đớn như những lần trước đó.
Mãi cho đến khi cô đi kiểm tra… Thì ngạc nhiên thật đó… Bà dì của cô đã hết rồi…
Ủa? Chỉ mới có một, hai ngày thôi mà? Sao mà đột nhiên lại hết nhanh như vậy nhỉ? Bình thường chu kỳ của cô kéo dài ít nhất cũng ba đến năm ngày cơ mà? Kì quái thật đó.
Cơ mà, đối với phụ nữ mà nói thì chuyện bà dì đi sớm cũng rất đáng mừng, nhưng đi sớm quá thì lại sinh ra lo lắng. Cô sợ rằng cơ thể của mình sẽ có vấn đề, cho nên trong lúc lên lớp cô vẫn luôn tìm kiếm trên mạng xem bản thân có bị gì không…
Đến một mục thì cô nhìn thấy rằng đây không phải là máu của chu kỳ kinh nguyệt, mà rất có thể nó là máu khi phôi thai đang bám vào tử cung. Hơn nữa màu sắc cũng sẽ đỏ tươi hoặc màu hồng, và nó chỉ xuất hiện có một đến hai ngày thôi.
Nghĩ kĩ lại… Hình như cũng đúng với tình trạng của cô lắm nha…
Lúc này, có một cô bé xinh xắn đã chạy thẳng vào bên trong lớp của cô. Gương mặt có chút quen quen… Nghĩ kĩ lại thì cô mới chợt nhớ, cô bé này chính là Phượng Tiêm Tiêm, là cháu gái của Đường Bắc Hiên - kẻ bám đuôi chị Hình Thư đây mà?
- Tiêm Tiêm, sao em lại đến đây? Hình như hôm nay lớp ballet của em đâu có tiết?
- Dạ đúng rồi cô Tiểu Hảo, nhưng mà Tiêm Tiêm nhận lệnh của cậu út đưa quà cho cô Tiểu Hảo đó.
Nói xong Phượng Tiêm Tiêm cũng đưa cho cô một hộp quà rất lớn, nhưng cô cũng chẳng biết nó là cái gì nữa, chỉ nhận rồi đợi mang về nhà thôi. Để cùng anh xã ở nhà mở cho nó tình cảm vậy.
[…]
Khi Trịnh Tương Hảo tan làm thì cô cũng ghé qua siêu thị mua thức ăn, nhưng hơn hết là cô phải chuẩn bị đến bệnh viện để kiểm tra một chút, lỡ như cô có bệnh gì đó thì sao?
Ở đây, cô lại bắt gặp Cao Dung và Niên An Dực cũng đi mua thức ăn. Hình như là cũng lâu rồi Trịnh Tương Hảo chưa gặp hai người họ nhỉ? Hừm… Dường như là từ khi ở tòa án đến bây giờ, nhưng rồi cô cũng không muốn quan tâm lắm, dù sao cũng đâu còn liên quan gì với nhau.
Trịnh Tương Hảo đi lướt ngang qua Cao Dung và Niên An Dực mà không hề có ý định chào hỏi, hiển nhiên Cao Dung cũng chỉ biết nhìn theo cô rồi thở dài… Vốn dĩ bà ấy có thể có được một người con dâu tố như Trịnh Tương Hảo, một đứa con dâu hiểu chuyện như Trịnh Tương Hảo… Nhưng rồi… Chỉ vì hai chữ “Trưởng tôn”, hai chữ “Thiên tài”, mà bà ấy đã mất đi cả con trai lẫn đứa con dâu tốt…
Lúc này, Cao Dung nhìn sang Niên An Dực, kể từ lúc Niên Thiệu Quý muốn đem hôn ước của Nguyễn Thư Kỳ đẩy qua cho Niên An Dực thì sắc mặt của cậu ấy vẫn luôn không vui, thậm chí là còn rất ít nói chuyện… Niên An Dực… Cũng đang dần trở thành Niên Cầm Bách thứ hai.
- An Dực… Con có muốn cưới Thư Kỳ không?
Niên An Dực chỉ nhìn mẹ mình, sau đó mỉm cười, nói:
- Ở Niên gia bây giờ lệnh cha là lớn nhất… Con có muốn hay không… Thì có quan trọng gì đâu chứ?
- Nếu con không thích… Mẹ sẽ bảo vệ con. Mẹ đã mất đi một đứa con trai rồi, mẹ không muốn mất thêm một đứa nào nữa… An Dực… Con có muốn cưới Thư Kỳ không?
- Không! Con không muốn!
- Được. Mẹ hiểu rồi.
[…]
Lúc Trịnh Tương Hảo về nhà cũng đã nhắn với Lưu Thiên Mộc về chuyện mình muốn đến bệnh viện, vừa thấy cô bạn của mình muốn đến bệnh viện liền nhanh chóng phi ngựa… À không, phi xe qua chỗ của cô, còn nhanh chóng nắm lấy tay của Trịnh Tương Hảo rồi kéo đến bệnh viện.
Cô cũng ngơ ngác, nói:
- Mộc Mộc? Tớ hẹn cậu ngày mai mà…?
- Cái gì cũng phải nhanh chóng! Biết đâu trong bụng cậu đang có một Tiểu Cầm Bách thì sao? Tớ… Tớ sẽ là người biết trước tiên đó! Tớ sẽ biết trước hơn Niên Cầm Bách, haha, chỉ như vậy tớ mới hả dạ!
- Lưu Thiên Mộc, cậu cũng xấu xa quá đi, y hệt như Châu Thiếu Tường.
[…]
Lúc đến bệnh viện thì Trịnh Tương Hảo còn có hơi run sợ, nhưng sau khi làm đủ các bước kiểm tra thì cô lại trở nên kinh ngạc đến há hốc…
Ngồi ở trong phòng khám sản khoa, bác sĩ nhìn cô từ trên xuống dưới, nhẹ nhàng nâng kính lên, nói:
- Đã có gia đình chưa?
- Có… Có rồi ạ.
- Vậy thì lần sau bảo chồng đi cùng, chị có vài lời cần cảnh báo với chồng của em. Phụ nữ mang thai ba tháng đầu cần chú ý nhiều hơn một chút, còn em là thai chỉ mới bảy ngày… Càng nên cẩn trọng.
- H… Hả?
#Yu~