Đầu Giường Cãi, Lên Giường Hòa

Chương 43: Yêu hơn...




Trịnh Tương Hảo nghe xong mà cô đứng hình luôn mà…
Ủa? Cái gì vậy? Tự nhiên anh chồng nhà cô nói điên nói khùng cái gì thế? Ly hôn? Ai cơ? Ai ly hôn cơ? Cô á? Cô ly hôn với anh cơ á? Gì vậy trời?
- Không phải, Niên Cầm Bách… Em…
- Bé cưng, anh biết anh sai rồi, em đừng ly hôn với anh có được không?
- Không… Không phải… Ý em là…
- Bà xã bé cưng, sau này anh hứa sẽ không làm nhiều trong một đêm nữa, bé cưng đừng ly hôn được không? Chúng ta còn chưa tổ chức hôn lễ mà… À không đúng, cho dù có tổ chức cũng không ly hôn. Bé cưng, anh yêu em lắm, em đừng bỏ anh mà.
Trịnh Tương Hảo ba phần bất lực bảy phần như ba, cô thật sự không hiểu tại sao Niên Cầm Bách lại có thể nghĩ đến mức đó nhỉ? Chẳng phải bình thường anh rất thông minh và gan dạ sao? Mà dường như chỉ cần động đến chuyện có liên quan tới cô là anh lại biến thành kẻ ngốc như vậy thì phải.
Đột nhiên Trịnh Tương Hảo lại bật cười, cô nhẹ nhàng đưa tay chạm vào gương mặt của anh, nhỏ giọng nói:
- Niên Cầm Bách, anh bình tĩnh chút đi!
- Em có thấy ai sắp bị vợ bỏ mà còn bình tĩnh không bé cưng?
- Ai bỏ anh?
Lúc này Trịnh Tương Hảo còn lầm bầm nói nhỏ:
- Em cũng không có ý định ôm con tổng tài rồi bỏ trốn đâu ha!
- Hả? Bé cưng nói gì cơ?
Đến đây Trịnh Tương Hảo cũng thẳng tay giúp anh cầm lấy tờ giấy, còn mở ra rồi đưa cho anh, bảo anh xem đi.
Niên Cầm Bách có hơi mím môi một chút, anh còn tưởng bà xã đại nhân của mình đang muốn làm anh đau khổ… Thật sự là quá độc ác mà… Nhưng… Nhưng anh cũng không thể nào giận cô được.
Hít một hơi thật sâu, Niên Cầm Bách cũng đã dám hé mắt nhìn vào tờ giấy trên tay.
Ủa?
Nó không phải đơn ly hôn.
Ủa?
Nó là… Giấy khám sức khỏe mà?
Ủa?
Vậy là nãy giờ anh nhầm á hả?
Niên Cầm Bách lúc này còn đưa ánh mắt có hơi ngốc nghếch nhìn cô, nhưng Trịnh Tương Hảo lại nhìn vào bên trong tờ giấy anh đang xem, cô mới giật mình giựt lại tờ giấy, còn cười nói:
- A! Xin lỗi, xin lỗi, em lấy nhầm tờ rồi. Anh đợi em một chút.
Lúc này trái tim của Niên Cầm Bách cũng hẫng đi một nhịp, anh chỉ biết ngồi đó chờ cô. Đến khi Trịnh Tương Hảo đặt vào tay anh một tờ giấy khác, bàn tay của anh mới bắt đầu run rẩy mà mở ra… Nhưng mà… Chỉ cần nhìn vào dòng đầu tiên… Xác định nó không phải đơn ly hôn là anh đã mừng đến mức muốn nhảy cẫng lên rồi.
Nhưng rồi… Nhìn xuống một chút…
Khoan đã…
Cái gì kia?
Cái gì đang viết ở đó vậy? Anh không nhìn nhầm chứ?
Niên Cầm Bách đưa mắt nhìn cô, sau đó anh còn dụi dụi mắt mấy lần để nhìn lại tờ giấy trên tay. Bây giờ anh đã bắt đầu run rẩy rồi, anh có hơi nghẹn giọng, nói:
- Bé cưng… Cái này…
Trịnh Tương Hảo cũng nhanh chóng đặt tấm ảnh siêu âm vào tay của anh, lại còn chỉ vào một cái chấm nhỏ xíu đen thui ở trong ảnh, nói:
- Vì phát hiện thai sớm nên là em bé chỉ mới có chút xíu à.
- Bé cưng… Em… Em thật sự mang thai rồi?
- Đúng vậy! Chúc mừng anh nha, chúc mừng anh đã được lên chức!
Không cần nói cũng biết Niên Cầm Bách bây giờ đang sung sướng đến mức sắp bay khỏi công ty để phóng ra ngoài vũ trụ rồi. Anh đang định ôm lấy cô, nhưng chợt nhớ đến bé cưng nhà mình đang mang thai, anh liền khựng lại, chỉ nắm lấy tay của cô, nhẹ nhàng hôn lên tay cô.
- Bé cưng… Cảm ơn em…
Trịnh Tương Hảo nhìn anh, sau đó cô lại chủ động hôn lên môi anh. Vốn dĩ nó chỉ là một nụ hôn phớt qua thôi, nhưng khi Niên Cầm Bách nhận được sự chủ động của cô thì liền trực tiếp tấn công…
Hôm nay đúng là ngày vui nhất cuộc đời anh mà…
Buổi sáng anh vừa được thăng chức từ bạn trai thành chồng… Buổi chiều anh lại được thăng thêm một chức là làm cha của con Tiểu Ngọt Ngào… Quả nhiên… Hôm nay là ngày tốt lành nhất mà anh từng biết!
Nụ hôn có chút dây dưa, nhưng Niên Cầm Bách cũng biết kiềm chế, trong ba tháng đầu tiên chắc chắn anh phải nhịn xuống rồi… Nhưng vì em bé, vì bà xã của anh… Anh nhịn được.
- Anh có thấy vui không?
- Vui… Vui chứ, vì cuối cùng anh cũng đã có một gia đình của riêng mình rồi.
Trịnh Tương Hảo cũng choàng tay ôm lấy anh, nhẹ nhàng tựa đầu lên vai anh… Người đàn ông cô chọn… Đúng là rất tốt.
- Bé cưng, buổi tối này chúng ta ra ngoài ăn nhé? Anh sẽ rủ thêm mọi người, cả anh hai và anh rể nữa, chúng ta đi ăn mừng.
- Về nhà mình đi. Em muốn chúc mừng ở ngôi nhà của chúng ta.
- Được! Đều nghe em, bà xã.
Cô mỉm cười, còn Niên Cầm Bách thì dịu dàng hôn lên môi cô, sau đó còn chạm trán của mình lên trán của cô, nhỏ giọng nói:
- Anh yêu em, Tương Hảo.
- Em cũng yêu anh, Cầm Bách.
- Anh yêu em hơn.
- Em hơn chứ?
- Không, anh yêu em hơn.
- Niên Cầm Bách!
- Ngoan, anh yêu em hơn!
#Yu~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.