Đầu Giường Cãi, Lên Giường Hòa

Chương 44: Báo tin




Dù rằng buổi chiều hôm nay Niên Cầm Bách có một cuộc hẹn với Đường Bắc Hiên, nhưng hiện tại anh đã có một tin còn vui mừng hơn cả việc anh sẽ kí hợp đồng với anh ta.
Cho nên làm
Niên Cầm Bách quyết định!
Sẽ cùng bà xã đại nhân về nhà để chuẩn bị tiệc chúc mừng, còn về Đường Bắc Hiên thì mặc kệ anh ta…
Khi Đường Bắc Hiên biết tin mình bị cho leo cây cũng sốc đến mức không dám tin vào tai mình… Anh ta đường đường là tổng giám đốc của Đường thị, vậy mà lại bị Niên Cầm Bách cho leo cây?
Đường Bắc Hiên tức giận đến mức đập bàn, còn rất hùng hồn tuyên bố:
- Sau này tôi mà chủ động đến tìm Niên Cầm Bách thì tôi là con chó!
Liên Hoành nghe vậy cũng chỉ gật đầu ghi nhận, tuy nhiên cậu ta cũng không có ý định ngăn cản Đường tổng thề thốt.
Tại sao à?
Tại vì Liên Hoành biết rằng sớm muộn gì Đường tổng cũng sẽ đến tìm ông chủ nhà mình thôi, vì người mà Đường Bắc Hiên đàn theo đuổi là đồng nghiệp thân thiết của bà chủ. Nếu anh ta vẫn muốn tán tỉnh được vợ thì phải chịu đựng, còn nếu mà không chịu đựng được… Thì anh ta cứ độc thân tiếp đi.
[…]
Còn về Niên Cầm Bách, việc đầu tiên anh làm khi về đến nhà chính là sắn tay vào vào bếp nấu ăn. Hiện tại Tiểu Ngọt Ngào của anh đang mang thai, trong bụng cô đã có giọt máu của anh, nên anh nhất định phải chăm sóc vợ thật tốt, để cô không chịu áp lực gì.
Đến đây Trịnh Tương Hảo cũng đi vào bếp, ý định ban đầu là phụ giúp chồng yêu sơ chế nguyên liệu để nấu ăn, nhưng ai mà có ngờ Niên Cầm Bách lại trực tiếp ôm cô lên rồi đặt cô ngồi ở ghế sofa, Trịnh Tương Hảo cũng tròn mắt nhìn anh, nhưng Niên Cầm Bách chỉ hôn nhẹ lên môi cô, nói:
- Bé cưng ngoan, ngồi yên ở đây, từ nay về sau… Khu vực bếp đó là của anh, em không được vào.
- Vậy em lên phòng dọn phòng nha?
- Không được!
- Vậy em đi tắm trước ha?
- Không được, phòng tắm sẽ trơn, rất nguy hiểm, đợi anh nấu ăn xong sẽ đưa em đi tắm.
Trịnh Tương Hảo nhìn anh bằng cặp mắt bất lực, hình như anh chồng của cô đang lo lắng một cách thái quá rồi thì phải?
- Ông xã, em thật sự không sao mà. Em sẽ chú ý cẩn thận, nên anh đừng lo.
Nghĩ đến đây Niên Cầm Bách cũng chỉ nhìn cô, nhưng Trịnh Tương Hảo rất biết cách lấy lòng người mình yêu, cô nhẹ nhàng choàng tay ôm lấy cổ của anh, lại hôn lên môi anh một cái, nũng nịu, nói:
- Ông xã… Nha? Để em đi tắm đã… Được không ông xã?
Lúc này Niên Cầm Bách đã sớm mềm lòng rồi, bé cưng xinh đẹp của anh làm nũng thì ai mà kiềm lòng được kia chứ?
Cuối cùng Niên Cầm Bách vẫn phải gật đầu, nhưng anh bắt cô phải gọi điện cho mình và luôn phải lên tiếng. Để anh biết cô vẫn an toàn.
Dù rằng Trịnh Tương Hảo biết đây là Niên Cầm Bách đang làm quá lên, nhưng đối với một người yêu cô còn hơn cả chính bản thân mình thì cô lại không thấy nó quá đáng một chút nào. Thậm chí là cô còn thấy anh rất đáng yêu, chồng yêu của cô đúng là số một!
[…]
Sau đó Trịnh Tương Hảo vừa tắm vừa nói chuyện với anh, hiển nhiên là chuyện để nói vẫn luôn xoay quanh vấn đề của ngày hôm nay. Đợi tới khi cô không biết nói gì nữa thì Niên Cầm Bách lại nói:
- Bé cưng, em đã báo cho cha chưa?
Trịnh Tương Hảo lúc này đang chuẩn bị thay quần áo, cô nghe thấy anh hỏi liền nói:
- Vẫn chưa, em còn đang định gọi cho cha, nhưng em sợ giờ này bên đó vẫn còn là buổi sáng, một là cha đã đi tập thể dục, hai là cha và chú Quý đang chuẩn bị mở cửa nhà hàng.
- Nhưng em nên tranh thủ báo cho cha… Ít nhất là trước khi anh biết, đừng để cha nghĩ bản thân là người cuối cùng biết tin con gái cưng mang thai.
Trịnh Tương Hảo nghe chồng mình nói xong cũng chợt nhận ra cái gì đó. Quả nhiên Niên Cầm Bách thật sự suy tính rất chu toàn.
Phận làm cha, làm mẹ, ai mà muốn trở thành người cuối cùng biết tin vui của con gái… Đúng không?
- Vậy chút nữa chúng ta ăn cơm xong thì em sẽ gọi.
[…]
Ngay sau khi dùng cơm xong thì Niên Cầm Bách vẫn dành nhiệm vụ rửa bát, còn Trịnh Tương Hảo thì ngồi ở bên cạnh và gọi điện cho Trịnh Hoài.
Tiếng chuông còn chưa kịp đổ đế lần thứ ba thì Trịnh Hoài đã nhận máy, ngay sau đó ông ấy liền nói:
- [Cha nghe đây cục cưng]
- Cha đang làm gì thế ạ?
- [Cha vừa chạy bộ cùng chú Quý của con về. Có chuyện gì mà con gọi cha sớm vậy cục cưng?]
- Thật ra con có một chuyện muốn báo cha… Hiện tại chỉ có Mộc Mộc và Cầm Bách là biết thôi, con muốn cha là người thứ ba biết tin này.
Nghe đến Trịnh Hoài cũng lờ mờ đoán ra được tin vui đó là cái gì rồi. Nhưng ông ấy vẫn nhẹ giọng, nói:
- [Tin mừng gì vậy cục cưng?]
- Con… Có thai rồi.
Trịnh Hoài ở đầu dây bên kia hơi giật mình, nhưng ông ấy cũng chỉ thở dài ở trong lòng, xem ra ông ấy đoán đúng rồi.
- [Thật sao cục cưng? Vậy tức là cha đã lên chức ông ngoại rồi à?]
- Vâng… Nhưng mà… Cha không giận con chứ?
- [Cha giận con làm gì chứ?]
Sau đó Trịnh Hoài nói tiếp:
- [Nhưng Cầm Bách có ở đó không?]
- Có ạ.
Sau đó Trịnh Tương Hảo cũng đưa điện thoại cho Niên Cầm Bách, cơ mà Trịnh Hoài lại bảo anh tắt loa ngoài điện thoại đi, ông ấy có chuyện muốn nói riêng với anh.
Vốn dĩ Trịnh Tương Hảo còn tưởng cha cô muốn tâm tình với chồng cô. Nhưng mà… Sao sắc mặt của Niên Cầm Bách kì kì vậy ta?
Đợi khi cha vợ - con rể tâm tình xong thì Niên Cầm Bách cũng đưa lại điện thoại cho vợ.
Trịnh Hoài cũng vui vẻ nói:
- [Vậy con phải chú ý cẩn thận nha, đừng để bản thân bị ốm đó cục cưng, bây giờ cha phải cùng chú Quý đến nhà hàng rồi. Hẹn con vào dịp Tết nha]
- Dạ, chúc cha may mắn.
Khi Trịnh Tương Hảo đã tắt máy thì cô mới nhìn sang anh, nhỏ giọng tò mò nói:
- Cha nói gì với anh vậy ông xã?
- Cha nói… Anh nên cẩn thận cái mạng mình, nếu con gái của cha chịu đau đớn hay cực khổ khi mang thai… Thì anh tới số rồi!
Trịnh Tương Hảo: “…” Quả nhiên cha vẫn uy vũ bá đạo như ngày nào.
Niên Cầm Bách: “…” Tự nhiên run rẩy quá nè, hi vọng đứa nhóc trong bụng bé cưng nhà mình hiểu chuyện, đừng có quấy mẹ.
Đứa bé nào đó chưa được thấy mặt mũi: “…” Mới có 7 ngày tuổi mà áp lực quá…
#Yu~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.