Qua thêm mấy ngày thì cũng đã đến lúc màn kịch cha con tình thâm giữa Niên gia cũng phải đến lúc hạ màn rồi.
Vốn dĩ lần này Niên Thiệu Quý muốn họp cổ đông là để bàn đối sách để vực dậy Niên thị, vì hiện tại số cổ phần trong tay của Niên Thiệu Quý đã không còn nhiều, nếu như ông ta vẫn muốn ngồi vững ở vị trí chủ tịch thì phải cố gắng kéo thêm đầu tư về cho Niên thị.
Chỉ là cho dù ông ta có cố gắng đến đâu thì các hợp đồng đều tự dưng chạy sang hết qua tập đoàn Phó thị, Niên Thiệu Quý thật sự không hiểu lý do tại sao.
Có lần ông ấy đã nghĩ rằng là do Nguyễn Thư Kỳ đã bán thông tin cho Phó thị, nhưng nhớ lại thì cô ấy chẳng có lý do nào để làm như thế cả. Hai lần từ hôn từ Niên Cầm Bách và Niên An Dực thì chắc chắn Nguyễn Thư Kỳ sẽ hận Phó thị và Phó Bắc Thần nhiều hơn cả ông ta, làm gì có chuyện Nguyễn Thư Kỳ phản bội ông ta chứ.
Dù rằng Niên Thiệu Quý không muốn nghĩ đến, nhưng rất có thể là do đứa con trai duy nhất của mình đã phản bội mình… Nhìn Niên Cẩn Duy có vẻ vô hại, nhưng dù sao anh ta cũng là người được Niên Thiệu Quý bồi dưỡng nhiều năm, lăn lộn ở giới thương trường lâu như vậy… Làm gì có chuyện Niên Cẩn Duy ngây thơ dễ bị lừa gạt chứ?
Quả nhiên, cuộc họp cổ đông chỉ vừa mới bắt đầu, Niên Cẩn Duy đã nhìn sang Niên Thiệu Quý, nhỏ giọng nói:
- Cha, bây giờ cổ phần mà hai cha con mình nắm chỉ có 40% thôi, nếu cha vẫn giữ khư khư cái 30% thì bọn họ nhất định sẽ đảo chính đó. Thay vào đó thì cha hãy chuyển nhượng lại 30% cho con đi, đưa con lên làm chủ tịch… Với một vị chủ tịch mới, chắc chắn các nhà đầu tư khác sẽ nhanh chóng góp vốn vào. Đợi khi Niên thị trở lại bình thường, thì con sẽ chuyển lại vị trí cho cha.
Niên Thiệu Quý nhìn con trai cả, trong lòng của ông ta cũng bắt đầu có tính toán, nhưng vẻ mặt vẫn rất vui vẻ nhìn con trai, lại vỗ vỗ lên vai của Niên Cẩn Duy, nói:
- Quả nhiên là Cẩn Duy, con trai của ta đúng là không phụ sự kì vọng của ta.
Dừng một chút, Niên Thiệu Quý lại nói:
- Được, vậy chiều nay cha sẽ làm hợp đồng chuyển nhượng cổ phần cho con.
- Cha nói thật sao? Vậy thì tốt quá, con nhất định sẽ lập ra một kế hoạch vực dậy Niên thị cho cha xem.
[…]
Và rồi sau khi Niên Cẩn Duy cầm được 40% cổ phần trong tay thì anh ta đã nhanh chóng cho triệu tập cuộc họp cổ đông, lần này là bầu cử ra việc đổi chủ tịch của Niên thị.
Khi Phó Bắc Thần nghe tin Niên thị đột nhiên đổi chủ thì cậu ta cũng ngạc nhiên, nhưng lúc này Niên Cầm Bách lại bật cười lớn, lại nói:
- Xem ra anh cả đã không nhịn được mà muốn ra tay rồi. Thú vị thật đó… Niên Cẩn Duy…
Niên An Dực vẫn không hiểu ý của Niên Cầm Bách là gì, chẳng phải từ trước đến nay Niên Cẩn Duy chưa bao giờ muốn động tay vào việc của Niên thị sao? Từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ, tất cả những gì xảy ra ở Niên thị hay thậm chí là Niên gia… Niên Cẩn Duy chưa bao giờ muốn động tay xem vào, từ đầu đến cuối anh ta vẫn giữ nguyên thái độ trung lập,
Nếu vậy thì tại sao Niên Cầm Bách lại nói Niên Cẩn Duy đã không nhịn được nữa rồi?
- Anh… Anh nói vậy là có ý gì?
- Vẫn chưa hiểu sao? Người anh cả mà em nghĩ anh ta nhu nhược… Thật chất là cáo già hơn em nghĩ đó, An Dực à… Hãy mở to mắt lên xem đi… Người anh cả mà em cho là vô hại… Đã trở nên như thế nào khi ngồi vào ghế chủ tịch.
Niên An Dực có hơi giật mình, tuy nhiên thì sau khi cậu ấy có mặt ở phòng họp thì đúng là kinh ngạc thật đó… Tất cả đều đã thay đổi một cách chóng mặt…
Anh cả nhu thuận, luôn nhẹ nhàng gọi cậu ấy là “An Dực”, luôn nói rằng “không sao đâu, đừng lo lắng”, bây giờ đang cười cợt cậu ta, gọi Niên An Dực là đồ phế vật, thậm chí còn ngồi rất kiêu ngạo từ ghế chủ tịch.
Niên Thiệu Quý lúc này liền nói:
- Cẩn Duy, con có kế hoạch gì cho Niên thị, con nói đi.
- Đầu tiên… Ông phải gọi tôi là chủ tịch Niên đó.
- Con…
- Đủ rồi, trước tiên… Niên thị này… Phải đổi tên!
Chỉ mới một câu thôi đã khiến cho tất cả cổ đông phải giật mình hoang mang, thậm chí là cả Niên Thiệu Quý cũng hoang mang không kém, ông ta nhìn thẳng về phía của Niên Cẩn Duy, nhíu mày nói:
- Con nói gì vậy Cẩn Duy?
- Ông già im miệng đi! Bây giờ tôi mới là chủ tịch của Niên thị, lệnh tôi là ý trời. Còn ông? Chẳng qua chỉ là một cựu chủ tịch không còn một 1% cổ phần nào, tôi sẽ gọi bảo vệ tống cổ ông ra khỏi chỗ này!
Niên Thiệu Quý tựa như là không tin vào tai mình, ngay cả Niên An Dực cũng giật mình với con người xa lạ trước mắt này… Anh ta không còn là Niên Cẩn Duy nhu thuận trước kia rồi… Hay nói đúng hơn, đây mới là bộ mặt thật của Niên Cẩn Duy.
[…]
Niên Cầm Bách và Phó Bắc Thần đang theo dõi cuộc họp từ xa cũng chỉ biết mỉm cười, anh nói:
- Xem ra Niên Cẩn Duy thật sự nghĩ rằng anh ta đã có giang sơn rồi.
Phó Bắc Thần không hiểu… Sao lại là “xem ra”? Rõ ràng Niên Cẩn Duy đã thật sự có Niên thị rồi mà?
Lẽ nào…
- Ý cậu là…
- Niên Thiệu Quý, lão cáo già đó đâu phải ngày một ngày hai ở thương trường. Hơn nữa… Lão ta có ba đứa con, nhưng từ mặt một đứa, đuổi một đứa… Thì cậu nghĩ, lão ta sẽ tin đứa còn lại sao?
Dừng một chút, Niên Cầm Bách lại phì cười, nói:
- Không! Lão ta chỉ tin lão thôi. Sẽ không tin ai khác ngoài bản thân lão đâu! Cho nên… Niên Cẩn Duy… Vẫn còn non nớt lắm.
Phó Bắc Thần giống như không tin vào những gì mình vừa mới nghe… Một người cha lại không hề tin tưởng con mình sao?
Rốt cuộc thì Niên Thiệu Quý có trái tim hay không vậy?
Còn Niên Cầm Bách chỉ cười, kịch hay lại bắt đầu rồi!
Đúng là đáng xem mà!
#Yu~