Dấu Răng

Chương 29: Tay cầm tay dạy




Edit: Hâm Còi
Bác Diên không nói gì, chỉ dùng ánh mắt sâu thẳm nhìn cô, nhất thời không biết nói gì.
Trà đúng là được cho thêm rất nhiều chanh, chỉ cần nhìn qua thôi là đã thấy chua rồi.
Trì Lục nhấp vài ngụm, lông mày cau lại.
“Ông chủ này có phải là quá thật thà không?” Cô nhìn Bác Diên: “Sao lại chua như vậy.”
Bác Diên nhìn cô: “Chua?”
Giọng điệu anh bình tĩnh, khiến người nghe không thể dâng trào cảm xúc.
Trì Lục gật đầu: “Đúng vậy.”
Cô ngước mắt nhìn anh: “Anh không tin? Nếu anh không tin…”
Câu nói “anh gọi thêm một cốc thử xem” còn chưa kịp nói ra, Bác Diên đột nhiên cúi đầu về phía cô. Người đàn ông nắm tay cô, đôi môi mềm mại chạm vào ống hút trà chanh, nơi cô vừa cắn.
Trì Lục có một thói quen ngây thơ, hễ uống gì là lại thích cắn ống hút.
Cô cảm thấy rằng chỉ cần cắn ống hút thì mọi thứ sẽ ngon hơn. Khi cô còn nhỏ, cha mẹ sẽ bắt cô sửa, nhưng khi cô lớn lên, họ cũng không nhắc nữa, cứ như vậy mà thói quen này được duy trì.
Cô thu hồi suy nghĩ, nhìn thấy mái tóc mềm mại thỉnh thoảng cọ vào má mình.  
Tóc của anh không ngắn cũng không dài, có màu đen tuyền, không hề nhuộm. Khi cọ vào má cô thì hơi hơi ngứa.
Trì Lục hơi mất tự nhiên.
Bác Diên dựa gần cô quá, lúc anh chuẩn bị uống trà chanh, cô cảm nhận được toàn bộ hơi thở của anh phả vào trên ngón tay của mình, lúc gần… Cô có thể nghe rõ tiếng anh uống trà.
Chỉ với âm thanh này, thậm chí cô có thể tưởng tượng được hầu kết của anh lên xuống, thật quyến rũ và khiến những người nhìn thấy nó không thể kiềm chế được.
Càng suy nghĩ, nhiệt độ trên tai của Trì Lục càng ngày càng tăng lên.
Cô liếm môi dưới, bỗng nhiên có chút khát.
Cô đang thả trôi theo suy nghĩ của mình, đột nhiên Bác Diên di chuyển, anh ngồi dậy, nhìn Trì Lục.
Ánh mắt hai người chạm nhau, mạch nước ngầm bắt đầu dâng trào.
Vài giây sau, Bác Diên thản nhiên nói: “Cũng được.”
Trì Lục vẫn chưa phục hồi tinh thần.
Bác Diên nhìn cô, thấp giọng nói: “Em không uống được à?”
Trì Lục chớp mắt, nhìn giọt nước còn đọng lại trên môi của anh, cố gắng kéo lại suy nghĩ của mình quay lại.  
Cô không mở mắt ra nói: “Thầy Bác, càng ngày anh càng keo kiệt, không biết anh có thể mua cho mình một cốc không?”
Anh cụp mắt xuống, nhìn vành tai đỏ của cô cong môi cười.
Cô quay đầu nhìn anh.
Bác Diên quay lại chỗ của mình, chậm rãi nói: “Lấy vợ phải dành dụm tiền, cho nên cần tiết kiệm một chút.”
Đột nhiên nói đến chủ đề này, Trì Lục không biết nên nói gì.
Cô nhận ra, hiện tại Bác Diên dường như nắm bắt được nhược điểm của cô, thỉnh thoảng lại nói về chủ đề này.
Cô nghẹn lời mấy giây, định nói nhưng khi lời nói đến miệng lại dừng lại.
Trì Lục nhìn cốc trà chanh mà anh đã uống hết hơn phân nửa: “Anh có thể thu liễm một chút không thấy Bác?”
Bác Diên nhìn cô đang cúi đầu, cũng không ép người quá đáng.  

Cả hai rời quán trà sữa, đến cửa hàng thú cưng.
Trì Lục biết chính xác những gì cần mua, trên đường đến đây cô đã lên danh sách đầy đủ.
Nhưng khi đến cửa hàng, cô thấy những món đồ nhỏ nhắn được sắp xếp ngăn nắp đều muốn mua hết.
“Cái đệm dành cho mèo này rất dễ thương đúng không?” Cô quay đầu nhìn về phía Bác Diên: “Mua cái này đi.”
Bác Diên nhìn thoáng qua rồi gật đầu: “Được.”
Anh cũng không nhắc cô rằng, ba phút trước cô đã chọn được một chiếc đệm dành cho mèo mà cô cho rằng dễ thương nhất.
Ngoài đệm dành cho mèo, cô còn mua rất nhiều đồ chơi. Về phần cát vệ sinh, thức ăn cho mèo, cô đều chọn theo hướng dẫn của chị Kim và chủ cửa hàng thú cưng và so sánh cẩn thận trước khi mua.
Lần đến cửa hàng thú cưng của hai người, thu hoạch được rất nhiều.
Sau khi ra khỏi cửa hàng, thời gian không cồn sớm.
Bác Diên nhìn cô nói: “Có nơi nào mà em muốn đến nữa không?”
Trì Lục nhìn thời gian: “Không còn sớm nữa, đã tối rồi.”  
Bác Diên “Ừ” một tiếng rồi nói tiếp: “Cũng đến giờ ăn tối rồi.”
Trì Lục mở điện thoại nói: “Em xem ở gần đây có món gì để ăn không, thuận tiện có thể đi dạo một lúc.”
Trì Lục nhìn điện thoại, gần đây có một nhà hàng mới mở trông khá tốt. Hơn nữa tầng trên của nhà hàng còn có một trung tâm trò chơi, cô có chút nóng lòng.
Cô nhìn người đàn ông bên cạnh, suy tư vài giây rồi nói: “Thầy Bác.”
“Hửm?”
“Anh có thể thay một bộ quần áo khác được không?”
Bác Diên bật cười, liếc mắt nhìn bộ quần áo đang mặc: “Em ghét bỏ anh à?”
“Không phải mà.”
Trì Lục thật thà nói: “Lịch sự quá, không phù hợp để hoạt động.”  
Còn một điều mà Trì Lục không nói, chính là ngoài hình thức ra thì cũng rất phô trương. Khi Bác Diên mặc bộ này, sẽ có rất nhiều ánh mắt dừng trên người anh.
Cô không muốn thừa nhận rằng mình đang ghen, nhưng quả thực cô hơi ghen một chút.
Đối diện với Bác Diên, cô suy nghĩ một lúc rồi lộ ra vẻ mặt ngây thơ vô (số) tội: “Em sợ em sẽ lên hot search.”
Trong khoảng thời gian này, cô lên hot search không ít lần. Có người khen cũng có kẻ chỉ trích. Rất nhiều người nói rằng không nghĩ đến việc cô về nước tài nguyên lại kém như vậy, còn nói các hoạt động hiện tại của cô chỉ làm bôi đen và hạ thấp địa vị của một siêu mẫu quốc tế.
Cô không quan tâm đến những loại bình luận như thế này.
Cô rất ít khi xem, cũng như không nghe đánh giá của người khác. Nhưng cô không muốn thường xuyên lên hot search, nhất là những việc liên quan đến cuộc sống riêng tư.
Bác Diên nhìn bộ dáng giấu đầu hở đuôi của cô, khoé môi khẽ kéo lên nói: “Được.”
Anh nhìn một vòng xung quanh: “Vậy thì đi mua quần áo trước.”
“Vâng.”  
Hai người đi đến trung tâm gần nhất, đây là trung tâm thành phố, một số cửa hàng lớn ở gần nhau. Thậm chí không cần đi ra ngoài đường cái mà có thể đi từ cửa hàng thứ nhất đến cửa hàng thứ hai.
Nhưng giá cả và vị trí của mỗi khu không giống nhau. Với thân phận của Bác Diên, Trì Lục không chút suy nghĩ mà kéo anh đến khu vực cao cấp nhất.
Tầng một toàn là những tên tuổi lớn, những nhãn hiệu này cô đều quen thuộc.
Trì Lục nhìn xung quanh một lượt, sau đó quay đầu nhìn anh: “Anh thích kiểu dáng gì?”
Bác Diên nhướng mày đáp: “Theo ý em.”
Trì Lục “À.” một tiếng, không nhanh không chậm nói: “Không phù hợp.”
“Không phù hợp cái gì?” Bác Diên nhìn cô cười nói: “Em không muốn chọn giúp anh sao.”
Trì Lục chớp mắt, được voi đòi tiên nói: “Nếu thầy Bác nói như vậy, em sẽ miễn cưỡng chọn cho anh một bộ.”
Bác Diên nhìn thẳng vào cô, công môi dưới: “Được.”
Từ trước đến anh này luôn dung túng Trì Lục.
Trì Lục đảo một vàng, tìm đến một cửa hàng thích hợp nhất với Bác Diên.  
Vừa bước vào, nhân viên cửa hàng bên trong đã nhận ra cô.
“Cô Trì?”
Trì Lục mỉm cười: “Xin chào.”
Nhân viên bán hàng sửng sốt vài giây, sau đó nhìn người đàn ông đi theo sau cô, không tránh khỏi có chút mờ mịt, nhưng cũng may cô ấy có tố chất nghề nghề nghiệp, nhanh chóng bình thường trở lại.
“Mời cô qua bên này, cô muốn xem kiểu dáng nào?”
Trì Lục suy nghĩ một chút, nhìn cô ấy nói: “Các cô còn chiếc áo khoác trong bộ sưu tập thu đông năm nay không?”
Nhân viên bán hàng mỉm cười trả lời: “Vừa vặn cửa hàng còn một chiếc cuối cùng.”
Trì Lục “Ừ” một tiếng, thản nhiên nói: “Cô lấy cho tôi xem thử một chút.”
“Cô chờ chúng tôi một chút.”
Ngoài áo khoác, Trì Lục còn chọn một bộ quần áo màu đen trắng khá giản dị cho Bác Diên.
Bác Diên là một điển hình cho những người mặc gì cũng đẹp. Chưa kể đến việc Trì Lục chọn quần áo cho anh, đã đẹp càng đẹp hơn.
Sau khi anh thay cả bộ quần áo, Trì Lục im lặng.
“Có được không?” Bác Diên nhìn ánh mắt của cô đang dừng trên người mình, có một chút ngoài ý muốn hỏi: “Không đẹp sao?”  
Trì Lục: “Không phải.”
Bỗng nhiên cô cảm thấy hối hận, vì sao lại bảo anh đến đây mua quần áo. Bác Diên mặc như thế này ra ngoài, cô khẳng định anh sẽ thu hút nhiều sự chú ý hơn trang phục trước đó.
Bác Diên nhướng mày nhìn cô cười: “Vậy vẻ mặt của em là như thế nào?”
Trì Lục hoàn hồn: “Không có gì.”
Cô bật cười, điều chỉnh lại cảm xúc: “Rất đẹp, mua bộ này đi, anh cảm thấy có được không?”
Bác Diên gật đầu: “Được.”
Khi thanh toán hoá đơn, chị nhân viên chần chừ.
“Cô Trì, cô là người phát ngôn của thương hiệu…”
Trì Lục không chỉ là người phát ngôn của thương hiệu, cô còn rất quen thuộc với tổng giám đốc. Trước đó, tổng giám đốc đã trực tiếp dặn dò, chỉ cần Trì Lục vào cửa hàng, dù là mua cái gì, dù là ở cửa hàng nào cũng không thu tiền, miễn phí toàn bộ.
Trì Lục chỉ vào Bác Diên: “Không sao, anh Bác không tiếc tiền, những thứ này không phải là tôi mua, cứ thanh toán theo quy trình bình thường.”
Sau khi nghe điều này, người nhân viên bán hàng xấu hổ nhìn Bác Diên.
Bác Diên không cảm thấy ngạc nhiên, Trì Lục không thích lợi dụng người khác, cho dù là mua cho anh cô cũng không muốn miễn phí.
“Nghe theo lời cô ấy đi.” Bác Diên nói: “Làm phiền cô rồi.”
Cô ấy xua tay, lo lắng nói: “Tôi làm phiền anh Bác mới đúng.”
Sau khi đưa hoá đơn cho hai người, cô ấy nhìn hai người muốn nói lại thôi.
Trì Lục hỏi: “Cô muốn chữ ký của thầy Bác đúng không?”
Hầu hết những người theo dõi tin tức giải trí và tin tức tài chính kinh tế đều biết Bác Diên, chứ đừng nói đến nhân viên của cửa hàng quần áo. Công việc của nhân viên bán hàng tưởng chừng như đơn giản, nhưng bởi vì họ tiếp xúc với khách hàng nên người trong vòng này dù là nổi tiếng hay không nổi tiếng họ đều phải biết. Mà thân phận của Bác Diên thì liên quan đến cả hai giới.
Cô ấy đã xem phim của Bác Diên, còn mua cả sách của anh, vì vậy đương nhiên cô ấy cũng biết anh.
Quả thực cô ấy cũng được xem là một trong những người hâm mộ trong đội ngũ fan hùng hậu của anh.
Cô ấy gật đầu nói nhỏ: “Nhưng không thích hợp.”
Trì Lục cười: “Có cái gì không thích hợp, trong đây đang ít người, thầy Bác ký tên rất nhanh.”
Nghe thấy cuộc nói chuyện của hai người, Bác Diên nhìn Trì Lục nói: “Cô muốn ký vào đâu?”  
“Ký vào đây đi.” Nhân viên bán hàng lấy ra cuốn sổ nhỏ của mình ra, đôi mắt sáng rực nói: “Chữ ký này có thể cổ vũ tôi cố lên.”
Bác Diên mỉm cười, cúi đầu ký tên nói: “Cảm ơn.”
Cô ấy lắc đầu, kích động đến mức mặt đổ lên, cô ấy cầm quyển sổ nhỏ nhìn Trì Lục: “Cô Trì, cô có thể cho tôi xin chữ ký không?”
Trì Lục gật đầu: “Đương nhiên rồi.”
Cô cúi đầu ký tên, nhân viên bán hàng đứng ở bên cạnh nhìn, đột nhiên nói: “Nét chữ của cô Trì và thầy Bác thật giống nhau.”
Bút trong tay Trì Lục dừng lại: “Chữ đẹp giống nhau.”
Sau đó cô đưa cuốn sổ cho cô ấy, cười nói: “Cảm ơn cô.”
“Cố lên.”
Cô ấy nhìn Trì Lục: “Tôi rất thích cô.”
Hai người cùng nhau rời khỏi cửa hàng.  
Bác Diên cúi đầu nhìn cô, đột nhiên hỏi: “Tại sao em lại phủ nhận?”
“Em phủ nhận cái gì?”
Anh nhìn cô, không nhanh không chậm nói: “Chữ của em.” Anh dừng lại, hỏi: “Chẳng lẽ chữ của em không phải do thầy Bác dạy sao?”
Cô tức giận trừng mắt với anh: “Anh dạy em hồi nào, cùng lắm là anh giám sát em luyện viết thư pháp mà thôi.”
Trước đây Trì Lục có học qua thư pháp, nhưng cô thuộc kiểu người đánh cá ba ngày thì hai ngày phơi lưới, đến khi học trung học thì chữ viết của cô cũng bình thường.
Bác Diên là gia sư của cô, nét chữ rất đẹp khiến Trì Lục rục rịch.
Sau đó Bác Diên mua cho cô một vài cuốn sách và mối ngày sẽ giám sát cô luyện thư pháp.
Cô cố ý bắt chước theo nét chữ của anh, theo thời gian, chữ của hai người cũng trở nên giống nhau.
Bác Diên nghe cô cả vú lấp miệng em cũng không tức giận.
“Có phải không?”
Anh bắt đầu lật lại chuyện cũ: “Anh nhớ rõ, anh còn cầm tay em dạy em cách cầm bút.” 
Trì Lục nghẹn lời, liếc mắt xem thường anh: “Bây giờ anh muốn tính toán với em đúng không?”
“Không phải.”
Bác Diên ngừng một lúc, nghiêm túc nói: “Anh chỉ muốn giúp em nhớ lại thôi.”
Trì Lục ngẩn người, kinh ngạc nhìn anh.
Bác Diên thở dài, tủi thân nói: “Để tránh việc em hoàn toàn quên thầy Bác.”
Trì Lục tức giận hỏi: “Anh đang làm trò đúng không?”
Bác Diên mỉm cười, nhìn cô: “Cô Trì.”
“Anh làm sao vậy?” Trì Lục trừng mắt nhìn anh.
Bác Diên ngừng lại, đưa tay về phía cô: “Tôi có thể làm phiền cô ký cho tôi không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.