Dấu Răng

Chương 51: Nhẹ một chút là được




Edit: Hâm Còi
Hai người nhìn nhau chằm chằm trong chốc lát, Trì Lục mắt tròn mắt dẹt nhìn anh thật lâu không nói nên lời. Nhiệt độ đầu ngón tay Bác Diên vẫn ở khóe miệng khiến cô có cảm giác chỗ đó dần nóng lên.
Lông mi của cô run rẩy, tức giận nhìn vào mắt anh, không muốn nói chuyện với anh.
Bác Diên nhìn cô cúi đầu ăn cơm, lắc đầu cười.
Sau khi ăn tối, Trì Lục quay trở lại lầu. Trước khi rời đi, Bác Diên nhìn cô một cái đầy ẩn ý, ​​”Em còn xuống không?”
“…” Trì Lục: “Nói sau đi.”
Mặt Trì Lục không gợn tí biểu cảm: “Bác Doanh nói muốn tìm em tâm sự, để em hỏi xem có phải xảy ra chuyện gì không.”
Bác Diên nhướng mắt: “Ừ.”
Trì Lục nhìn anh một lúc, cảm thấy Bác Diên đang nghĩ cô tìm cách chạy trốn. Nghĩ một chút rồi tiến tới bên cạnh anh, hôn lên khóe miệng, dụ dỗ: “Thật sự là Bác Doanh tìm em tâm sự chút.”
Bác Diên cười kéo cô vào lòng: “Anh biết rồi.”
Anh cúi đầu hôn lên khóe miệng cô, “Nói chuyện xong thì xuống sớm chút.”
Trì Lục dần mềm nhũn trước nụ hôn của anh, cô móc thắt lưng anh, mơ hồ đồng ý: “Em biết rồi.”
Sau khi hôn một lúc, Bác Diên cuối cùng cũng buông cô ra.

Lúc vào phòng, Bác Doanh đang nằm ườn trên sô pha xem TV, ánh mắt không tập trung, chắc là đang suy nghĩ gì đó.
Trì Lục nhướng mày tiến lại gần cô.
“Doanh Doanh đang nhìn cái gì vậy?”
Bác Doanh nhìn cô, hừ lạnh một tiếng: “Cuối cùng cậu cũng nhớ ra tớ đây và em bé nhỏ xíu kia rồi ha.”
Trì Lục: “Tớ vẫn luôn nhớ mà.”
Bác Doanh đứng dậy, dời chỗ ngồi cho cô: “Điêu, mỗi lần cậu bị con đũy tình yêu quật thì chỉ nhớ mỗi anh tớ, quên hết thiên hạ, tới cả tớ còn không nhớ.”
Trì Lục: “...”
Trì Lục không thể phản bác, dù sao trước đây đúng là như vậy.
Cô đảo mắt nhìn Bác Doanh: “Làm sao?”
“Hả?” Bác Doanh bấm loạn xạ cái remote tivi không có mục đích, “Sao là sao?”
Trì Lục đưa tay lên, xoa xoa đầu cô nàng hỏi: “Không phải tìm tớ tâm sự sao?”
Bác Doanh thở dài, gục đầu vào vai cô: “Thật ra thì không có gì để nói, chỉ là tớ thấy chán đi làm.”
Trì Lục không biết nên cười hay nên khóc, vỗ vỗ đầu cô: “Sao lại khó chịu? Bởi vì sếp hay do đồng nghiệp?”
“Đều có.”
Bác Doanh ít tiếp xúc với xã hội, trước đây như hoa hồng nuôi trong nhà kính. Mặc dù không được cha yêu mẹ thương như những gia đình khác, cũng không thường xuyên trải qua thời gian trưởng thành cùng cha mẹ, cũng không cho cô cảm giác ấm áp của một gia đình bình thường, nhưng ít ra Bác Doanh có anh trai.
Bác Diên là một người anh rất tốt, mặc dù tính cách lạnh lùng, không dành nhiều thời gian cho Bác Doanh nhưng chỉ cần cô có vấn đề gì, anh đều đứng lên giải quyết vấn đề đầu tiên.
Nghĩ vậy, Bác Doanh tò mò nhìn cô: “Trì Lục, tớ chưa bao giờ dám hỏi cậu, thời điểm xuất ngoại ấy, có gặp khó khăn gì không?”
“Như thảm họa.” Trì Lục không giấu giếm cô ấy, nói ngắn gọn: “Cảm giác như không muốn sống nữa.”
Bác Doanh: “...” Cô trầm mặc vài giây, sau đó vươn tay ôm lấy Trì Lục: “Tớ xin lỗi.”
Trì Lục ôm lại, cười hỏi: “Xin lỗi cái gì? Là lựa chọn của tớ, nhưng mà cũng phải cảm ơn khoảng thời gian khó khăn đó, tớ đã kiên trì vượt qua tới cùng. Nếu không thì cũng không có Trì Lục của bây giờ.”
“Ừ.” Bác Doanh nhẹ nhàng đồng ý.
Trì Lục hơi nhíu mi: “Bác Doanh, không lẽ cậu để bụng chuyện trên công ty vậy luôn hả?”
Bác Doanh không lên tiếng, rụt cổ hít một hơi sâu rồi nói lảng: “Đồng nghiệp công ty tớ phiền cực kỳ, mỗi ngày đều xì xầm nói tớ không cùng đẳng cấp với họ, mà chẳng ai nhìn xem hồi xưa tớ tốt nghiệp có bao nhiêu lời tán dương.”
Cô thấp giọng lẩm bẩm, có chút phẫn nộ: “Còn nói quần áo với túi xách của tớ đều là hàng A! Bác Doanh tớ đây mà phải dùng đồ hàng A cơ à?”
Trì Lục: “…” Cô biết mình không nên cười, nhưng cô không nhịn được.
Cô đưa tay lên, vỗ nhẹ vào lưng Bác Doanh: “Sau đó thì sao? Bọn họ còn nói gì nữa?”
Bác Doanh: “Còn nói kim chủ của tớ cũng hứng thú nhất thời thôi, chỉ mua được một chiếc mini.”
Trì Lục không nhịn được nữa, phá lên cười.
“Vậy thì vị kim chủ này đúng thật là chưa đối xử với cậu tốt rồi.”
“Biết làm sao giờ?” Bác Doanh khịt mũi nhẹ, “Kim chủ của tớ giờ có bạn gái rồi, tớ chỉ là một đứa trẻ không ai yêu không ai thương.”
Nghe vậy, Trì Lục không khỏi chạnh lòng.
Cô sờ đầu Bác Doanh cười nói: “Vậy thì bạn gái của kim chủ sẽ nuôi cậu. Ngày mai dẫn cậu đi mua xe xịn hơn nữa được không?”
Bác Doanh ngả đầu cọ lên vai cô, nhắm mắt lại, kìm nén xúc động mới nhẹ giọng lẩm bẩm nói: “Không phải là không được, tớ muốn mua quần áo mới.”
Trì Lục gật đầu: “Được, dẫn cậu đi mua quần áo.”
“Mua túi xách nữa.”
“Mười cái cũng được.”
“Vậy thì mua.” Bác Doanh lập tức vui mừng, “Mua cho tớ nhiều chút, không được mua cho ông anh tớ.”
Trì Lục im lặng, “Tớ lấy thẻ của anh cậu mà không mua cho anh ấy thì có phải hơi bất nhân không?”
Bác Doanh suy nghĩ một chút, cũng hợp lý. “Vậy thì được rồi.” Cô làm ra bộ mặt miễn cưỡng: “Mua cho ổng một bộ quần áo thôi.”
“Được.”

Xoa dịu cảm xúc của Bác Doanh xong Trì Lục mới đi xuống lầu. Lúc cô xuống, Bác Diên đang họp trong phòng làm việc.
Cửa phòng không đóng, Trì Lục nhìn Bác Diên một hồi ở ngoài cửa rồi im lặng trở về phòng.
Tắm rửa xong, Trì Lục nằm trên giường nghịch điện thoại di động. Vừa bấm điện thoại cô vừa nghĩ về những gì Bác Doanh đã nói.
Trì Lục không biết làm thế nào để nói rõ cho cô ấy hiểu. Có rất nhiều vấn đề cô có thể tự thuyết phục bản thân nhưng lại không thể thuyết phục người khác. Cô không thể áp đặt suy nghĩ của mình lên người khác, kể cả đó là người bạn thân nhất của mình.
Bác Doanh lo lắng về điều gì, vì sao trở nên không vui, Trì Lục đều biết rất rõ.
Cô thở dài, trong lòng đột nhiên có chút khó chịu. Nếu không có Bác Doanh thì sẽ không có những chuyện tiếp theo sau đó.
Nhưng càng nghĩ Trì Lục càng cảm thấy mình ích kỷ. Bởi vì ngay cả với tình hình hiện tại, trong cô dường như đều là khát vọng nói cho Bác Doanh biết cô và Bác Diên đã quay trở lại.

Bác Diên tạm thời có chuyện phải giải quyết, họp xong trở về phòng, Trì Lục vẫn đang ngẩn người, anh bước vào cũng không phát hiện ra.
Bác Diên nhìn cô chằm chằm một lúc, cau mày.
“Bác Doanh bị làm sao hả?”
Trì Lục giật mình, ngước mắt lên nhìn anh: “Thật ra em cũng không rõ lắm, nói chuyện lung tung nhưng em cảm thấy thật ra những chuyện đó Bác Doanh không để trong lòng tí nào.”
Chuyện Bác Doanh nói về đồng nghiệp của mình, thật ra cô ấy không quan tâm nên mới thoải mái tâm sự như vậy. Bình thường thì những vấn đề thực sự nghiêm trọng, Bác Doanh sẽ để trong lòng, không dễ dàng nói ra như vậy, một mình cô ấy sẽ giải quyết chứ không nói cho Trì Lục nghe.
Cô không muốn Trì Lục lo lắng cho mình, càng không bao giờ muốn người thân vì chuyện của cô mà tâm trạng không vui.
Bác Diên cau mày, “Vậy à?”
“Vâng.” Trì Lục cười nhìn anh: “Thỉnh thoảng anh cũng nên quan tâm cô ấy nhiều hơn một chút được không?”
Bác Diên kéo cô lên khỏi giường, trầm giọng nói: “Em quan tâm là được.”
Trì Lục bất lực cười nói: “Sao mà giống được.”
Nghe vậy, Bác Diên hơi nhướng mi, hôn lên khóe miệng cô: “Có gì khác nhau đâu?”
Trì Lục nhìn hắn, “Dù sao thì không giống nhau.”
Bác Diên không nói thêm, anh cúi đầu hôn lên khóe môi cô. Nét mặt người đàn ông dịu dàng nhưng đáy mắt lưu luyến không rời.
Anh hôn lên môi cô, tay vuốt dọc theo sống lưng cô. Rõ ràng là anh không làm gì nhiều nhưng Trì Lục lại cảm thấy từng đốt xương sống của mình tê dại. Bất cứ nơi nào lòng bàn tay của anh đi qua, nơi ấy đều được châm lửa đốt cháy.
Hai người hôn nhau rất lâu, nhưng Bác Diên không tiến xa hơn.
Lúc Trì Lục đang mơ màng vì nụ hôn, anh bất ngờ buông cô ra. Hai người đối mặt nhìn nhau.
Trì Lục khẽ chớp mắt, trong đôi mắt hoa đào xinh đẹp kia hiện lên một tầng sương nước, mang theo cảm giác mơ hồ.
Bác Diên nhận ra, ánh mắt tối sầm lại, yết hầu chậm rãi di chuyển một cái rồi hôn lên trán của cô: “Em đừng nhìn anh như vậy.”
“…”
Trì Lục ngẩn ra, không khỏi nở nụ cười: “A.”
Cô cắn nhẹ khóe môi dưới, tò mò hỏi: “Nếu không thì sao nào.”
Tuy nhiên, cô hiểu ý của Bác Diên. Vừa rồi tại trên bàn ăn, anh tự giễu nói rằng đêm nay sẽ “tạo người”. Nhưng mà so với bất kỳ kẻ nào, thì anh là người hiểu rõ tình trạng cơ thể của Trì Lục nhất.
Dù phần lớn thời gian trên giường anh không nghe Trì Lục cầu xin anh như thế nào, nhưng bản thân anh có cân nhắc nặng nhẹ.
Anh biết Trì Lục thích hay không, có thể chịu đựng những gì. Mà rõ ràng là đêm nay, sẽ chẳng có chuyện gì hết.
Bác Diên nhìn cô cảnh cáo: “Ngày mai không muốn xuống giường à?”
Trì Lục: “...”
Cô mỉm cười, ngẩng đầu hôn lên cằm anh, cố ý nói: “Nếu anh nhẹ nhàng chút thì xuống giường dễ mà.”

Ngày hôm sau, Trì Lục thức dậy đúng giờ.
Cô mở mắt vừa lúc Bác Diên đang mặc quần áo, chăn từ người cô rơi xuống theo động tác khiến ánh mắt anh dừng lại tại đó, nhìn vào những dấu vết mà anh để lại trên cơ thể trắng muốt của cô.
Anh dừng động tác, tiến đến bên cạnh cô, đưa cho cô chiếc cà vạt đang cầm trên tay.
Trì Lục liếc nhìn anh, chiếc áo sơ mi đen và bộ vest cùng màu khiến anh trông vô cùng lạnh lùng, nhưng các đường nét trên khuôn mặt trở nên tinh xảo hơn, giống như idol nam tỏa ra sự câu dẫn mà chính anh cũng không nhận ra.
Cô nhướng mày, nhưng không từ chối.
“Cúi xuống.”
Bác Diên mỉm cười cúi người cho cô choàng cà vạt vào cổ: “Dậy ăn chút lót dạ.”
Trì Lục nhìn anh: “Không được, lát nữa em lên lầu ăn.”
Nghe vậy, Bác Diên không ép buộc.
Trước kia Trì Lục còn chủ động học cách thắt cà vạt. Nhưng không biết vì sao mà lần này tay cứ run run, thắt mãi vẫn không được.
Cô cau mày, có chút khó chịu: “Cái cà vạt này sao khó thắt vậy?”
Bác Diên nhìn cô cười, rồi lại nhìn tay cô, trầm giọng hỏi: “Khó à?”
“Vâng.”
Trì Lục sẽ không nói rằng cô bị như vậy là do ánh mắt sáng rực của anh đâu, cô mím môi, ghét bỏ nói: “Anh tự làm đi.”
Bác Diên: “...”
Anh cắn môi dưới, vài bước thắt xong cà vạt rồi hôn người đang nằm, trầm giọng nói: “Anh đi làm đây.”
“Vâng.”
Trì Lục nhắm mắt lại, lông mi run run: “Đi nhanh đi thầy Bác.”
Bác Diên nhéo má cô, có chút bất đắc dĩ: “Có thể buổi tối anh không thể về sớm được đâu.”
Anh có hẹn buổi tiệc, lịch trình đã lên từ lâu.
Trì Lục mở to mắt nhìn anh: “Em biết rồi, anh đừng uống quá nhiều đó.”
“Ừ anh sẽ không.”
Sau khi Bác Diên rời đi, Trì Lục nằm một lúc cũng không thấy thú vị. Căn phòng tràn ngập mùi hương của anh, khiến cô không kiềm lòng được mà nhớ anh thêm chút.

Làm việc bận rộn, chớp mắt đã đến cuối tuần.
“Yêu nhau cuối tuần” của Trì Lục và Bác Diên cũng mở màn cho buổi ghi hình cuối cùng của tập cuối.
Livestream được chia thành sáu ngày cuối tuần, sau đó sẽ được biên tập lại trở thành mười hai tập
Tối thứ sáu, cả hai đã cùng nhau bay đến thành phố ghi hình. Đang trên máy bay, họ còn vô tình gặp được hai cặp còn lại cùng đến ghi hình.
Trong lần cuối cùng ghi hình này, mọi người đều được ở cùng một nơi, có thể thỏa mãn nguyện vọng của khán giả là đem cả ba cặp vào một khung hình.
Trì Lục không quen với những người này, nhưng Bác Diên biết họ.
“Thầy Bác. Cô Trì.”
Người trước mặt là một nữ diễn viên tiểu hoa đán mới nổi, tham gia chương trình để tăng độ nhận diện màn ảnh, vừa đúng lúc bộ phim của cô ta phát sóng, có thể cọ nhiệt thêm.
Trì Lục cười gật đầu: “Chào cô Bạch, cứ gọi tôi là Trì Lục.”
Bạch Lam cong môi, nhiệt tình nói: “Được.”
Cô ta chào Trì Lục rồi quay sang nhìn Bác Diên: “Thầy Bác, lâu rồi không gặp.”
Bác Diên nhẹ gật đầu: “Ừ.”
Bạch Lam ngẩn người, sau đó cười nói: “Lần cuối cùng gặp nhau là lần quay trước, thầy Bác vừa xong là đã rời đi ngay lập tức rồi.
Bác Diên không ngước mắt lên, ậm ờ một cách lơ đễnh.
Bạch Lam đứng ở lối đi, cùng Bác Diên ôn chuyện cũ.
Cô ta nói đến rất nhiều chuyện xưa với Bác Diên, đa số đều là chuyện trong đoàn phim trước, thời điểm đó thỉnh thoảng cô ta còn thêm vào nhiều câu khen ngợi Bác Diên.
Trì Lục bên cạnh nghe vậy, tuy rằng có chút khó chịu nhưng cũng không chen vào.
Cô nhướng mày, cúi đầu trò chuyện với Bác Doanh.
Trì Lục: [Ăn gì chưa?]
Bác Doanh: [Đang ăn.]
Trì Lục: [Đừng uống rượu, gửi định vị cho Viên Viên đi, khi nào muốn về thì nhắn một tiếng.]
Sau khi Bác Doanh gia nhập công ty, phòng ban của cô kêu gào tổ chức buổi liên hoan chào đón người mới, nhưng thời gian đó bận rộn quá nên vẫn chưa thể tổ chức được.
Tuần này, địa điểm và thời gian cuối cùng đã được quyết định, mọi người đến nhà hàng Nhật Bản để làm liên hoan.
Bác Doanh: [Biết rồi. Mà sao giờ này còn rảnh gửi tin nhắn cho tớ vậy? Còn chưa lên máy bay?]
Trì Lục: [Lên rồi, mà chưa bay.]
Bác Doanh: [Ông anh tớ đâu?]
Trì Lục nhướng mắt nhìn hai người bên cạnh, gõ từng chữ: [Đang nói chuyện phiếm với mỹ nữ rồi.]
Bác Doanh: […]
Cô vừa trả lời tin nhắn xong thì đồng nghiệp tiến lại: “Gửi tin nhắn cho ai đấy Bác Doanh?”
Bác Doanh tắt màn hình di động, nhìn đồng nghiệp nữ bên cạnh rồi cười nhẹ: “Bạn thôi.”
Đồng nghiệp mỉm cười, nhìn xung quanh rồi hỏi thẳng: “Bạn gì đó? Bạn trai hả?”
Tay Bác Doanh cầm điện thoại dừng lại, tinh ý nhận ra ánh mắt đang rơi vào mình. Cô ngước mắt lên nhìn lướt qua người ngồi vị trí đầu bàn, vân đạm phong khinh nói: “Không phải.”
“Không hả?”
Đồng nghiệp nữ tiếp tục chế giễu: “À ừ, cũng không quan trọng.”
Cô ta cười cười: “Còn đang tuổi xuân thì tranh thủ yêu đương chút cũng tốt, cô nên hưởng thụ chút đãi ngộ mà chỉ có độ tuổi này mới có được.”
Nghe vậy, Bác Doanh nhướng mắt, thờ ơ nói: “Cái gì mà là đãi ngộ độ tuổi này?”
Nữ đồng nghiệp sửng sốt một chút, khẽ chớp chớp mắt, vô tội nói: “Đãi ngộ đặc biệt của tuổi trẻ đó, như tôi lúc này đã hơn 30 rồi, có muốn cũng không được.”
Bác Doanh mím môi, cụp mắt không nói lời nào.
Chung quanh, đồng nghiệp sững sờ vài giây, cũng nhận thấy không khí không ổn. Cả nhóm nhìn nhau, và ai đó cắt ngang: “Bác Doanh, ý của Đỗ Nam chỉ là đang hâm mộ cô tuổi còn trẻ thôi. Không như chúng tôi, lăn lộn ngoài xã hội cũng vài năm rồi, có chút nhớ trường học.”
“Ừ, ừ, tuổi trẻ thật tốt.”
“Nào nào, uống một ly nào, hoan nghênh Bác Doanh đến, cũng kính một ly cho tuổi xuân đã mất của chúng ta nữa.
“…”
Một đồng nghiệp khác bên cạnh kéo quần áo của Bác Doanh.
Bác Doanh hoàn hồn, cười nhẹ với cô, cũng không so đo với Đỗ Nam nữa. Tính cô phóng khoáng, không phải là người ngang ngạnh như vậy.
Tất nhiên, thật ngu khi ngồi đây phân rõ trái phải với Đỗ Nam, dù sao đây cũng là phòng mình tổ chức tiệc chào đón người mới, Bác Doanh không thể mích lòng với mọi người được.
Sau khi uống vài ly, Bác Doanh kiếm cớ đi vệ sinh.
Vào nhà vệ sinh, cô không kìm lòng được mà gửi tin nhắn thoại cho Trì Lục chuyện vừa rồi. Cô không tìm được ai để phát tiết, sợ kiềm chế không được lại đi tẩn người ta một trận thì phiền phức lắm.
Sau khi chửi om sòm một trận, Bác Doanh điều chỉnh lại cảm xúc rồi bước ra khỏi đó.
Vừa bước ra, cô đã nhìn thấy người đàn ông trên bồn rửa tay bên ngoài.
Cả người Bác Doanh cứng lại, trong một thoáng cô không chắc buồng vệ sinh ở đây có cách âm không, hay là Hạ Cảnh Tu anh ta đã đứng đây bao lâu rồi.
Dường như Hạ Cảnh Tu cảm nhận được ai đó đang bên cạnh mình, anh rút tờ giấy lau tay trước rồi nhìn xuống Bác Doanh.
Hai người nhìn nhau, Bác Doanh kêu lên: “Hạ tổng.”
Hạ Cảnh Tu gật đầu đáp lại.
Bác Doanh im lặng, sau đó tránh sang một bên rửa tay.
Cô vừa vặn vòi nước thì một giọng nói quen thuộc vang lên sau lưng: “Sau này muốn chửi thì đừng có ở nơi nào dễ gặp phải đồng nghiệp.”
“…”
Bác Doanh nhắm mắt lại, tim như chết lặng.
Cô mấp máy môi, cố gắng giải thích. Nhưng trước khi cô mở miệng thì Hạ Cảnh Tu đã rời đi

Sau khi nghe giọng nói oang oang của Bác Doanh, Trì Lục chọc vào cánh tay của người bên cạnh.
“Tối nay em để Viên Viên đón Bác Doanh.”
Bác Diên gật đầu: “Ừ.”
“Bên kia anh có để một chiếc xe ở đó đúng không?”
Bác Diên nhướng mày nhìn cô, “Sao vậy?”
Chiếc xe mà Trì Lục nhắc đến là chiếc xe phiên bản giới hạn mà Bác Diên đã mua lúc trước, còn tu sửa lại nữa.
Đàn ông mê xe, và Bác Diên cũng không ngoại lệ.
Anh có rất nhiều xe trong gara, nhiều xe trong đó còn là phiên bản limited toàn cầu. Nhưng bình thường anh đi làm đều là tài xế đưa đón, lái xe limited như vậy thì hơi phô trương. Chiếc xe anh lái cũng không quá nổi bật, trông tương đối bình thường.
Thỉnh thoảng khi dẫn Trì Lục đi chơi hoặc ăn tối với bạn bè, anh tự mình lái xe chở Trì Lục.
Trì Lục suy nghĩ một chút: “Em định để cho Viên Viên đi đón Bác Doanh.”
Bác Diên ngẩn ra, sau đó cười nói: “Con bé kể khổ với em hả?”
“Gần như thế.” Trì Lục khó hiểu: “Lúc nãy anh nghe hả?”
Bác Diên lấy tai nghe của cô ra, rồi lại lấy điện thoại của mình.
Trì Lục nhìn động tác của anh, mí mắt giật giật: “Anh làm sao vậy?”
“Đám Trịnh Trạm hôm nay rảnh, để bọn họ đi.”
Trì Lục: “?”
Cô không nhịn được cười: “Được rồi, nhanh lên, lát nữa phải tắt điện thoại.”
“Ừ.”
Trì Lục suy nghĩ một chút, trầm ngâm nói: “Nếu Trình tổng đi, tốt nhất để anh ấy dẫn theo Hướng Nguyệt Minh nữa, kẻo lại hiểu lầm Doanh Doanh.”
“Anh biết rồi.”
Những chuyện như vầy, Bác Diên cũng chu đáo như Trì Lục.
Nói chuyện với Trình Trạm xong thì máy bay cất cánh, cả hai người đều ý thức chuyển điện thoại sang chế độ máy bay.
Mà người đang đứng ở lối đi nói chuyện với Bác Diên lúc nãy, Bạch Lam, không biết đã trở về chỗ ngồi của mình từ khi nào.
Trì Lục không để tâm, nhưng cô thừa nhận rằng mình có một chút để ý. Trong khoảng thời gian cô không biết kia, Bác Diên gặp rất nhiều người mà cô không quen biết, gặp phải những chuyện gì cô cũng không rõ.
Đây là những kí ức của anh, nhưng trong vùng kí ức này không có cô.
Mỗi lần nhớ tới đều có chút tiếc nuối.

Sau khi hạ cánh, trời đã về khuya.
Một nhóm người được ê kíp chương trình bố trí ở lại, mỗi người một phòng. Trong các chương trình như vầy, mặc dù đóng vai người yêu nhưng thực ra không phải vậy.
Điện thoại của Trì Lục bị tắt nguồn cô cũng không quan tâm, trở về phòng tắm rửa xong liền nằm lăn ra ngủ, thậm chí còn quên trả lời tin nhắn của Bác Doanh.
Ngày hôm sau 8 giờ sáng, buổi livestream chính thức bắt đầu.
Trì Lục đã dậy từ sớm, chào khán giả: “Chào buổi sáng mọi người”.
Người xem lúc này đã thấy Trì Lục, sóng comment liên tiếp hiện lên.
[Ahhhhhhhhh một tuần không gặp, tại sao tui thấy Trì Lục đẹp ra hơn dị.]
[Mỹ nhân Trì Lục.]
[Sao hôm nay Trì Lục dậy sớm vậy ~ không ở trên giường à?]
[Trì Lục Trì Lục, thầy Bác đang ở trong bếp kìa.]
...
Trì Lục không thể nhìn thấy sóng comment, cô cầm điện thoại bước xuống lầu, cười nói: “Chúng ta cùng ghi hình tập cuối cùng rồi, nên dậy sớm một chút, quý trọng thời gian ở chung một chỗ với mọi người chút.”
Cô quan sát, không khỏi thở dài: “Thầy Bác còn dậy sớm hơn kìa, tôi lại thua rồi”.
Khán giả cười ồ.
Sau khi nghe thấy giọng nói, Bác Diên quay lại nhìn cô: “Em dậy rồi à?”
“Vâng.” Trì Lục nhìn nó: “Điểm tâm làm nhiều như vậy ạ?”
Bác Diên nhìn cô: “Quên rồi à?”
Trì Lục sửng sốt một chút, sau đó mới nhớ tới: “À à, em xin lỗi.”
Cô mỉm cười, nhìn vào máy quay rồi nói: “Lần ghi hình cuối cùng của chúng tôi là sáu người cùng nhau, nhưng mà không ở cùng một chỗ. Lát nữa chúng tôi hẹn cùng nhau ăn sáng.”
Nơi họ ở lần này là một căn nhà gỗ, kiểu nhà phố.
Mỗi căn nhà không lớn nhưng cũng đủ cho bốn người ở. Tổ tiết mục nghĩ mỗi cặp đều nói chuyện yêu đương là chính nên không sắp xếp ở chung.
Ghi hình cùng nhau, nhưng chỗ ở có thể tách biệt, còn các bữa ăn thì tùy chọn.
Ăn sáng xong, hai cặp còn lại cũng đã dậy.
Hai cặp còn lại cũng đều là diễn viên, tuy có hơi khác nhau một chút. Thỉnh thoảng Trì Lục có nghe Nhan Thu Chỉ nói qua nhưng không tìm hiểu kỹ.
“Bữa sáng do thầy Bác làm?”
Bạch Lam vừa bước vào phòng đã vui vẻ nói: “Cảm ơn thầy Bác đã vất vả nhé”.
Bác Diên: “…”
Trì Lục: “…”
Đặng Mạn Tinh, một nữ diên viên khác cũng theo sau vào cửa, hơi mỉm cười, lịch sự: “Vất vả cho thầy Bác quá, trước kia tôi có xem trực tiếp rồi, cuối cùng cũng có cơ hội thưởng thức.”
Cô cười nói: “Như vậy đi, trưa nay em với Lâm Trạch nấu nhé.”
Lâm Trạch là đối tượng yêu đương trong chương trình lần này của cô, cùng là nam diễn viên, trẻ hơn Bác Diên một chút.
Lâm Trạch gật đầu đồng ý: “Đúng đúng, chúng ta thay phiên nhau, vừa đúng 3 bữa một ngày.”
Bác Diên không từ chối: “Được.”
Trì Lục cong môi dưới: “Ngồi xuống trước đi.”
Sáu người ngồi xuống, máy quay ở ngay bên cạnh để ghi hình được tất cả các hướng.
Trì Lục ngồi bên trái Bác Diên, Đặng Mạn Tinh ở bên cạnh cô. Bên cạnh Bác Diên là Bạch Lam, kế bên là đối tượng yêu đương của cô ta.
Vị trí giống như là ngồi bừa, nhưng trông lại giống cố ý sắp xếp. Cạnh Bác Diên lại là Bạch Lam, bên cạnh đó mới là người yêu của cô ta.
[Tại sao Bạch Lam lại muốn ở bên cạnh thầy Bác?]
[Tôi cứ tưởng là khách nữ bên khách nam, không hiểu họ ngồi thế này là có ý gì.]
[Không phải tất cả đều random chỗ ngồi sao? Đám fan cũng để ý nhiều vậy.]
[Ô hô, sáu người ngồi cùng nhau trông quá là bổ mắt đó mà.]
[Phải nói rằng Trì Lục và Bác Diên, hai người không dựa vào ngoại hình để ăn cơm, lại không hề thua trước bốn người kia, ngược lại còn lấn át luôn á.]

Trong lúc người xem đang comment sôi nổi, sáu người cùng vừa ăn vừa trò chuyện.
Đặng Mạn Tinh và Trì Lục vừa nói vừa ăn, về cuộc sống đời thường. Đang nói, cô ấy đột nhiên đẩy đẩy cánh tay Trì Lục, ra hiệu bên kia.
Trì Lục ngẩng đầu, còn chưa kịp phản ứng thì Bác Diên đột nhiên đứng dậy.
Cô ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn anh.
Bác Diên dừng một chút, nhìn Đặng Mạn Tinh: “Có tiện đổi chỗ với tôi không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.