Dấu Răng

Chương 53: Cô mà xứng à?




Edit: Hâm Còi
[???]
[Cái đm đm đm! Đối tượng yêu đương giả sẽ không hôn môi như thế!]
[AAAAAAAAAA Đừng vội buông raaaa, hun tiếp cho tui!]
[Ngọt chết tôi dồi]
[Trì Hoãn is real!]
[Không được rồi không được rồi, bà cô già như tôi đây coi show tình yêu mà cười đến nội thương, thật tình muốn đè đầu thầy Bác xuống cho hai người hôn hoài luôn.]
[Tôi nghĩ là kịch bản đó. Thực ra mấy chương trình như vầy giống như quay phim mà thôi.]
[Lầu trên nín dùm! Bọn họ có phải diễn viên đâu mà diễn.]
[…]
Trì Lục cũng giật mình, cảm nhận độ ấm trên môi, trợn mắt nhìn Bác Diên như muốn nói – Anh đang làm cái gì vậy? Vẫn đang quay chương trình đó.
Bác Diên không lên tiếng, ánh mắt lưu luyến trên môi Trì Lục khiến cô không cưỡng lại được.
Trì Lục nhìn anh chằm chằm một hồi, mặt cũng dần nóng lên. Cô mím môi nghĩ, thôi quên đi, dù sao sớm hay muộn thì mọi người cũng biết thôi.
Đang suy nghĩ, Bác Diên lại hôn một lần nữa, rải rác giữa những thanh âm trầm thấp đầu độc: “Không thể hôn em à?”
Trì Lục: “…” Cô nghi ngờ, là anh cố ý.
“Có thể.”
Cô tức giận trừng mắt với anh: “Anh muốn hôn sao cũng được.”
Bác Diên thấp giọng cười một tiếng, nắm tay cô nói: “Vậy không tốt lắm đâu, còn nhiều người đang nhìn kìa.”
Trì Lục hết cách nói với anh, sao lúc anh hôn lại không nghĩ đến điều này đi?
Dĩ nhiên Trì Lục cũng chỉ dám nghĩ trong lòng thôi, nếu như nói ra thì với tính cách nổi loạn của anh, không dám nói trước là Bác Diên không tiến thêm một bước nữa, cho mọi người hiểu hôn là gì.
Dù cô thích anh hôn mình, nhưng mà có ngàn đôi mắt đang dõi theo trực tiếp như thế này thì cô không thích.
Bác Diên nhìn vẻ mặt chột dạ của cô, nhẹ mỉm cười, cũng không được voi đòi tiên nữa, anh luôn là người biết cân nhắc nặng nhẹ.
Đến lượt hai người họ, Trì Lục quay lại chủ động dắt người đàn ông bên cạnh đi qua.
Bác Diên bật cười, nhìn bàn tay cô đang nắm: “Anh không sợ đến mức như vậy.”
“Vâng.” Trì Lục nói: “Tại em muốn nắm.”
Bác Diên cười: “Được thôi.”
Tàu lượn với Trì Lục là một sự kích thích, nhưng với Bác Diên là nỗi đau khôn tả.
Anh không thích lắm, nhưng Trì Lục nói thích, anh tình nguyện thử cùng cô, vượt qua nỗi sợ của bản thân.
Từ lúc xuống tàu lượn, sắc mặt Bác Diên thật sự nhìn rất khó coi.
Trì Lục không đành lòng, cầm theo chai nước để cho anh từ từ uống vài ngụm: “Ổn hơn chưa?”
Yết hầu Bác Diên nhẹ di chuyển: “Anh ổn, không cần lo đâu.”
Trì Lục nhìn anh: “Thật ạ?”
Bác Diên gật đầu, nắm tay cô: “Có em bên cạnh, không còn gì lo lắng.”
Trì Lục nghe vậy, nhướng mày bật cười, nhẹ giọng nói: “Hai năm qua anh có đến đây không?”
“Không hẳn.” Bác Diên biết cô muốn hỏi gì: “Anh có đến đây quay phim, hai lần.”
Thời gian còn làm biên kịch có đến đây để quay, mặc dù không phải mỗi ngày đều ở trong đoàn phim nhưng đa số thời gian Bác Diên đều ở đây, bôn ba theo đoàn khắp nơi.
Có một cảnh cần quay ở công viên giải trí này, anh cũng có mặt lúc đó. Hôm ấy anh nhìn nam nữ chính chơi đùa trong công viên, chợt nghĩ đến cô, muốn trói Trì Lục đem cô về.
Trì Lục ngẩng đầu lên, chợt đối mặt với ánh mắt mờ mịt của Bác Diên, mí mắt run run, nhỏ giọng hỏi: “Anh sao vậy?”
“Không có gì.” Bác Diên thu hồi suy nghĩ, giơ tay ôm Trì Lục, nói thật nhỏ: “Trì Lục.”
“Vâng?”
Bác Diên chợt im lặng, không định nói ra suy nghĩ “Sau này nếu có thể thì em đi đâu cũng nhớ mang anh theo được không”
Anh sợ mình đang tạo áp lực cho cô, cũng sợ cô vì câu nói ấy mà nặng nề.
Bác Diên mỉm cười, ngắt gò má cô nói: “Đi chơi những trò khác đi.”
Trì Lục gật đầu: “Chơi trò nào nhẹ nhàng thôi.”
“Ừ.”

Hai người vui vẻ ở công viên giải trí, ngoại trừ tàu lượn ban đầu ra thì Trì Lục không chọn trò chơi mạo hiểm nào nữa, toàn chơi trò trên mặt đất, cao nhất cũng không quá 10m.
Bác Diên biết Trì Lục đang nghĩ cho mình, nhưng anh cũng không ngăn cản.
Hai người đã đi công viên giải trí nhiều rồi, rất nhiều trò chơi cũng từng chơi nhiều lần, nên không quan tâm lần này lắm.
Sau đó, ba cặp đôi tập hợp.
Bác Diên để cho Trì Lục và Đặng Mạn Tinh chơi những trò trên cao khác, còn anh ở dưới đây đợi cô.
Trì Lục cũng không từ chối. Chơi xong thì ba nhóm trở về phòng.
Nghĩ đến hồi sáng Trì Lục và Bác Diên đã nấu bữa sáng, cơm trưa thì mọi người đã giải quyết bên ngoài, Đặng Mạn Tinh đề nghị cặp của cô sẽ lo bữa tối.
Bác Diên và Trì Lục không quá để ý để những chi tiết nhỏ như vậy, nhưng Đặng Mạn Tinh cảm thấy không thể lợi dụng Bác Diên chuyện nấu ăn hoài được, nên muốn phân công làm việc.
Trì Lục cười: “Được rồi, cần tôi giúp gì cứ nói nhé.”
“Ok.”
Bạch Lam nhìn hai người một cái, ở đằng sau máy quay, cười khẩy một cái.
Trì Lục với Đặng Mạn Tinh nghe thấy nhưng mặc kệ cô ta, dù sao vẫn đang trực tiếp, có chuyện gì thì sau khi tắt camera rồi nói. Ít nhất Trì Lục tính toán như thế.
Bác Diên và Trì Lục không cần làm gì nhưng thỉnh thoảng cũng giúp một ít cái này, một tí cái kia.
PD chuẩn bị rất nhiều nguyên liệu, chỉ có sáu người nên đề nghị ăn đơn giản thôi, cuối cùng chọn lẩu và đồ nướng.
Nguyên liệu đầy đủ, chuẩn bị cũng rất nhanh.
Bác Diên chủ động nhận việc nướng thịt, Trì Lục bên cạnh cầm dĩa và thịt đã ướp đến cho anh.
“Nướng bây giờ luôn à?”
Bác Diên ừ, rũ mắt nhìn cô: “Em đói hả?”
Trì Lục: “Có hơi đói.”
Cô nói thêm: “Em không ăn quá nhiều dầu hay gia vị đâu nhé.”
“Anh biết rồi.”
Hai người nói chuyện, không ai đến quấy rầy.
Nồi lẩu đã bày biện xong trên bàn, thịt nướng của Bác Diên cũng đã xong hơn một nửa.
“Có thể ăn được rồi.”
“Thầy Bác Trì Lục mau tới đây đi.”
“Tới ngay đây.”
Sáu người ngồi quanh, nhìn một bàn đầy thức ăn, Trì Lục cười khanh khách nói: “Giỏi quá, mọi người vất vả rồi.”
Lâm Trạch cười cười: “Mọi người đều đều chung tay làm, dù sao đây cũng là bữa tối cuối cùng ăn uống cùng nhau mà.”
Đặng Mạn Tinh: “Đúng mà, mời mọi người nhé.”
Diệu Vọng cười: “Ăn nhiều một chút, tôi thử món nướng của thầy Bác trước nhé.”
Bác Diên gật đầu.
“Wow.” Đặng Mạn Tinh gắp một miếng, trầm trồ: “Trước đây thầy Bác từng mở cửa hàng thịt nướng hả?”
Bác Diên nhướn mày.
Trì Lục cười khúc khích: “Cô Đặng nói quá rồi.”
Lâm Trạch với những người còn lại cũng nếm thử, nói đùa: “Không nói quá đâu, hương vị ngon thật đó.”
Trì Lục có chút vui mừng khi nghe mọi người khen anh như thế.
Mọi người vui vẻ thưởng thức bữa tối, Bạch Lam lúc này cũng ít nói, trở nên trầm lặng hơn buổi sáng hôm nay rất nhiều.
Thỉnh thoảng cô ta quay sang Bác Diên nói chuyện đôi câu.
Thật ra khi hai người họ nói chuyện Trì Lục không để ý lắm, nếu không có gì quá đáng. Nhưng nếu họ nói quá nhiều thì dĩ nhiên Trì Lục sẽ không thoải mái.
Đây là lần thứ n Bạch Lam nhờ Bác Diên lấy giúp cô ta thức ăn, Trì Lục mở to mắt, bất thình lình lên tiếng: “Cô Bạch.”
Bạch Lam ngơ ngác nhìn Trì Lục: “Chuyện gì vậy?”
Trì Lục cười cười, nhẹ giọng nói: “Không có gì, chỉ là tôi ăn no rồi, để tôi phục vụ cô ăn uống nhé, thầy Bác nãy giờ giúp cô mà chưa ăn được gì, để cho anh ấy ăn chút lót dạ.”
Bạch Lam giật mình.
Bác Diên cười, đẩy Trì Lục trở về chỗ ngồi của mình, nói từng chữ: “Vậy thì anh không cho phép.”
Trì Lục: “?”
Bác Diên nghiêng người nhìn Trì Lục: “Em chỉ cần phục vụ anh thôi.”
Trì Lục tức giận nhìn anh.
Dưới bàn ăn Bác Diên nắm tay cô, ngước mắt nhìn Bạch Lam, đưa đồ ăn mà cô ta muốn, nhẹ nhàng nói: “Cô Bạch không tiện tay thì tôi giúp cũng là lẽ thường.”
Anh nhìn về phía đối tượng của Bạch Lam, nói: “Nhưng mà bạn gái tôi ghen quá, vậy sau này phiền anh Diêu giúp cô một tay vậy.”
Diêu Vọng cũng không muốn không khí trên bàn ăn quá căng thẳng, mặc dù anh ta cũng muốn phủi sạch quan hệ với Bạch Lam trong vòng một nốt nhạc.
Anh ta cười cười, nói tiếp: “Là tôi chưa chu đáo rồi, tôi sẽ chú ý.”
Vừa nói thì vừa hỏi: “Cô Bạch còn cần gì? Tôi lấy cho.”
Bạch Lam ngượng ngùng, nói nhỏ: “Xin lỗi, chủ yếu là tôi thấy chỗ ngồi của thầy Bác tương đối thuận lợi.”
Không ai nói chuyện.
Bạch Lam chủ động nói: “Diêu Vọng, tôi muốn ăn chút đồ nướng, anh giúp tôi nướng một ít nhé.”
Diêu Vọng: “Không thành vấn đề.”

Sau sự cố đó, buổi trực tiếp một lần nữa nóng lên.
Không có gì ngạc nhiên đối với Trì Lục nghĩ, Bạch Lam lại lên hot search một lần nữa. Sức nóng thậm chí còn hơn cả cảnh Bác Diên và Trì Lục hôn nhau ở công viên giải trí ban nãy.
Khi Trì Lục biết thì buổi ghi hình đã kết, cô trở về phòng mới trông thấy.
Bác Doanh thấy phát sóng trực tiếp xong rồi thì gửi cho Trì Lục cả chục tin nhắn chửi bới Bạch Lam.
Trì Lục cười cười, vừa định gọi thì Bác Doanh đã gọi trước.
“Tức chết tớ tức chết tớ rồi.”
Bác Doanh đùng đùng lên: “Trì Tiểu Lục, cậu định bỏ qua cho cô ta vậy hả?”
Trì Lục nhướng mày, nghi hoặc hỏi: “Cậu nghĩ tớ tốt bụng thật thà thế à?”
Bác Doanh: “?”
“À dĩ nhiên không phải, cậu là kẻ có thù tất báo mà đúng không.”
“Chứ gì nữa.” Trì Lục cong môi cười: “Hơn nữa chuyện lúc nãy tớ không làm gì thì anh cậu cũng xử lý thôi.”
Đối với vòng bạn bè của Bác Diên, muốn chặn một diễn viên không còn đường sống thì chẳng có gì khó cả.
Chỉ là xuống tay nặng quá thì có vẻ như giận quá mất khôn, cho nên chỉ là cảnh cáo chút thôi.
Bác Doanh..
Trì Lục: …
Bác Doanh chớp mắt, mặc niệm cho anh trai mình ba giây rồi bán đứng: “Cơ mà nhìn ông anh tớ cũng hưởng thụ quá, đồ tra nam.”
Trì Lục: “?”
Bác Doanh nói tiếp: “Loại đàn ông như thế thì bỏ đi, tớ giới thiệu cho cậu mấy anh khác còn đẹp trai hơn nữa.”
Trì Lục trầm mặc rồi hỏi: “Sếp của cậu đó à?”
Bác Doanh: “?”
Nghe tiếng cúp điện thoại ngay lập tức, Trì Lục cong môi cười. Ngay sau đó điện thoại vang lên tiếng tin nhắn.
Bác Doanh: [Nếu! Cậu còn! Nhắc đến! Anh ta! Lần! Nào! Nữa! Thì! Chúng ta! Tuyệt giao!!!]
Nhìn một đống dấu chấm than cũng đủ hiểu nội tâm nổi giận của Bác Doanh thế nào.
Trì Lục nhướng mày nhắn lại: [Được được không nói nữa, nguôi giận ha nguôi giận ha.]
Hai người nói chuyện lung tung thêm một chút nữa, Trì Lục định sạc điện thoại thì nhớ ra dây sạc còn đang ở túi của Bác Diên.
Cô thở dài, nhắn cho Bác Diên thông báo nhưng đợi mấy phút cũng không thấy anh trả lời.
Trì Lục cầm điện thoại đi ra khỏi phòng. Vừa đi về hướng phòng ngủ của Bác Diên thì bên dưới lầu truyền đến giọng nói.
Trì Lục dừng lại, bước nhanh về phía cầu thang.
Mà ở cửa, đang có bóng dáng của hai người.
Bác Diên vừa tắm xong, tóc còn ướt, trên mặt lúc này đang là biểu cảm không còn chút kiên nhẫn nào, nhìn người phụ nữ trước mặt: “Chuyện gì?”
Bạch Lam mím môi, nhẹ giọng nói: “Thầy Bác, tôi tới xin lỗi.”
Bác Diên: “Không cần.”
Anh nhìn tay cô ta đang giữ cửa, nhíu mày: “Còn chuyện gì nữa à?”
Bạch Lam dừng một chút, hùng hồn nói: “Thầy Bác, thật ra tôi cũng không tệ.”
Bác Diên nghe vậy thì cho cô ta nửa ánh mắt khinh thường: “Cái gì mà không tệ?”
Ánh mắt Bạch Lam sáng lên, cảm giác có hy vọng. Cô ta nói thẳng: “Thầy Bác, đều là người thông minh, anh nhất định sẽ hiểu mà.”
Bác Diên chế giễu: “Phải vậy không.”
Anh nói không cảm xúc: “Cô cho là mình thông minh như vậy, sao không ngẫm lại xem tại sao tôi nghe hiểu nhưng vẫn hỏi lại cô?”
Bạch Lam kinh ngạc nhìn anh: “Anh có ý gì?”
Bác Diên cười lạnh, quan sát cô ta một loạt từ trên xuống: “Cô nghĩ cô có thể so được với Trì Lục sao?”
Bạch Lam mấp máy môi, vừa định nói chuyện thì Bác Diên lạnh lùng bỏ lại một câu: “Cô mà xứng à?”
“…”
Bạch Lam trợn tròn mắt, giống như không nghĩ tới Bác Diên có thể nói thế.
“Thầy Bác, anh …”
“Thầy Bác cái gì?” Nhìn cô ta diễn đủ rồi, Trì Lục đứng ở cầu thang lên tiếng: “Cô cho rằng thầy Bác là một người dịu dàng hiền lành hay sao?”
Trì Lục đi tới cạnh Bác Diên, hất cằm nói: “Cô Bạch, cho cô một bậc thang mà cô còn không chịu đi xuống à. Lúc ghi hình đã câu dẫn bạn trai người khác tôi còn chưa tính sổ với cô, bây giờ còn hiến thân dâng tới cửa, lại còn mở miệng so sánh tôi với cô à, sao cô không về phòng mình soi gương xem cái nết của bản thân đi.”
Cô khẽ cười, dịu dàng nói: “Cô chưa nghe qua câu ‘Lòng tham không đáy, rắn nuốt voi’(*) à?”
(*) 贪心不足蛇吞象 – Lòng tham không đáy, rắn nuốt voi: Thành ngữ của người Trung Quốc, nghĩa đen là chỉ người có ham muốn nhưng không được thỏa mãn thì sẽ làm ra những việc như rắn nuốt voi, nghĩa bóng là người tham lam sẽ bị ham muốn của chính mình làm hại. – Cám ơn bạn Hàn Hiểu Quang đã giúp mình giải nghĩa câu này nhé.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.