Dấu Răng

Chương 9: Ghen tuông ấu trĩ




Edit: Hâm Còi
Trì Lục bị chọc trúng tim đen, trong nháy mắt không nói nên lời. Cô nhìn Quý Thanh Ảnh với vẻ không thể tin được, cắn răng nói: “Quý Thanh Ảnh, yêu đương lắm vào rồi bây giờ hư hỏng hẳn.”
Quý Thanh Ảnh tựa lưng vào cửa, không thừa nhận: “Cái gì.”
Cô trừng mắt nhìn Trì Lục, cười cười: “Tớ chỉ nói bữa ăn sáng trên bàn kìa, cậu chưa ăn no à?”
Trì Lục: “…” Cô không tin Quý Thanh Ảnh đơn thuần là lời trên mặt chữ.
Quý Thanh Ảnh nhìn bạn mình, chân mày nhướn lên vui vẻ: “Đi đi đi, chúng ta ăn cơm nào.”
Trì Lục cười theo: “Được, cậu mời.”
“Chuyện nhỏ.”

Thời gian rảnh rỗi buổi trưa nhiều, Trì Lục muốn đi ăn lẩu nhưng Quý Thanh Ảnh không cho phép: “Buổi tối rồi ăn lẩu.”
Trì Lục miễn cưỡng gật đầu nhìn quanh: “Vậy ăn lẩu nước dừa đi, lâu rồi tớ chưa được ăn.”
Thời gian học đại học, cô cùng Quý Thanh Ảnh và một cô bạn thân nữa là Trần Tân Ngữ thường lăn lộn ở những quán ăn, hết lẩu nước dừa rồi gà cá nướng, ba người bạn khẩu vị tương đối giống nhau, trên bàn ăn cũng không kiêng kị điều gì.
Nghĩ đến đây Trì Lục hỏi cô ấy: “Trần Tân Ngữ bao giờ về?”
Quý Thanh Ảnh bước cùng cô lên lầu, vừa đi vừa nói: “Chắc còn khoảng nửa tháng nữa.”
Trần Tân Ngữ đi làm ở công ty thiết kế, thời gian trước được cử đi học khóa bồi dưỡng nâng cao.
Trì Lục gật đầu: “Vậy chúng ta không thể gặp mặt rồi.”
Quý Thanh Ảnh kéo ghế, kinh ngạc nhìn cô: “Còn đi nữa hả?”
“…”
Trì Lục biết cô ấy lo lắng điều gì, cô nhẹ mỉm cười, nhìn dòng người đi lại qua lớp cửa kính nói: “Sẽ trở về mà.”
Quý Thanh Ảnh gật đầu, ngước mắt lên nhìn thẳng vào mắt cô: “Lại định âm thầm đi nữa à?”
Nghe vậy Trì Lục nhận thua: “Tớ sai rồi, đừng lôi chuyện cũ nữa.”
Cô cười nói: “Trước khi đi sẽ để cậu đến tiễn.”
Quý Thanh Ảnh: “Tớ không thèm giành công việc của thầy Bác đâu.”
“… À há.”
Gọi món xong Quý Thanh Ảnh nheo mắt: “Cậu và thầy Bác định thế nào?”
Trì Lục ngẩn người, nụ cười có chút cay đắng: “Nói sau đi.”
Ai cũng có quá khứ, Quý Thanh Ảnh biết rõ trở ngại tồn tại giữa Trì Lục và Bác Diên không phải nói buông là buông được ngay. Cô mím môi rồi nói: “Nếu không thể đoán được tương lai, thì cứ để thời gian trả lời.”
Trì Lục mỉm cười: “Tớ biết rồi.”
Thời gian sẽ là phương thuốc tốt nhất giữa hai người. Những chuyện Trì Lục gặp phải, nếu như cô không tự nhủ bản thân sẽ quên thì không một ai khiến cô buông bỏ được cả.
Ăn xong bữa cơm, hai người đi dạo quanh trung tâm thương mại, không hiểu sao Trì Lục lại đi đến cửa rạp chiếu phim.
Quý Thanh Ảnh trông thấy tấm poster quảng cáo phim, cười nói: “Không ngờ phim thầy Bác làm biên kịch vẫn còn phổ biến như vậy, có nên vào xem một chút không?”
Trì Lục: “Đi.”
Hai người mua vé vào xem. Ngồi trong rạp rồi Trì Lục mới tháo khẩu trang và mũ xuống. Quý Thanh Ảnh nhìn cô, giọng cảm khái: “Là nhân vật của công chúng cảm giác thế nào?”
Trì Lục suy nghĩ một chút: “Trừ những khi thỉnh thoảng bị chụp ảnh bên ngoài thì không khác gì mấy.”
Quý Thanh Ảnh nín cười: “Hôm qua lướt weibo vẫn còn thấy tin tức của cậu.”
Trì Lục mỉm cười, tự luyến: “Đành chịu thôi, ai bảo dáng người tớ đẹp quá mức như vầy.”
Quý Thanh Ảnh: “…”
Hai người nhỏ giọng trò chuyện đến khi ánh đèn trong rạp chiếu phim vụt tắt, Quý Thanh Ảnh không tiếp tục trêu Trì Lục nữa. Trước khi cô đã xem bộ phim này cùng với bạn trai rồi, hôm nay xem lại đơn thuần vì đi cùng Trì Lục. Cô biết Trì Lục nghĩ về điều gì, cũng hiểu vì sao lại vậy.
Quý Thanh Ảnh nhớ năm đó Trì Lục rời đi, cô và Trần Tân Ngữ, còn có đám bạn Bác Diên oán hận Trì Lục rất nhiều, mắng cô ấy là người vô lương tâm. Nhưng thực ra ai cũng hiểu, cô đã chịu đựng bao nhiêu đau khổ trong lòng. Giờ người đã trở về, Quý Thanh Ảnh muốn đền bù lại những gì đã đánh rơi trong suốt khoảng thời gian trước kia.

Tài năng viết của Bác Diên rất tốt, anh có tư duy logic và am hiểu tỉ mỉ văn hóa phong phú, văn phong và cốt truyện đều là bẩm sinh có được. Về điểm này Trì Lục là người hiểu rõ nhất.
Năm đó Bác Diên mới bắt đầu viết văn, một là để giải tỏa áp lực, còn hai là do Trì Lục thích đọc. Bác Diên có rất nhiều câu chuyện thiên mã hành không (*), mỗi ngày có thể kể một chuyện khác nhau cho cô. Trì Lục muốn đọc gì, anh đều biên tập cái đấy, có điều cô không ngờ không có thể loại gì làm khó được anh.
(*)Thiên mã hành không: ngựa thần lướt gió tung mây – ví với văn chương, thi ca, thư pháp hào phóng, không câu thức
Trì Lục giục anh viết truyện dài tập, Bác Diên không thể từ chối được nên đem chuyện của chính mình viết ra, cũng xem như một hình thức giảm stress.
Cuốn sách đầu tiên anh viết là một cuốn truyện phiêu lưu ngắn, hai mươi vạn chữ. Trì Lục đọc cảm thấy rất tốt nên quyết định đem đi xuất bản. Ban đầu không có nơi nào nhận nhưng cô không bỏ cuộc, vẫn kiên trì gõ cửa từng nơi một. Cuối cùng tìm được một nhà xuất bản chấp nhận nhưng tiền nhuận bút khá thấp, họ chỉ nói nếu lượng bản in tiêu thụ được tốt, số lượng bán ra cao thì sẽ tăng thêm nhuận bút.
Cả hai người đều không thiếu tiền nên lập tức đồng ý. Sau khi xuất bản, vì muốn bán được tốt, Trì Lục còn đăng ký tài khoản trên weibo để rút thăm trúng thưởng và tặng sách của Bác Diên. Tập sách gốc đầu tiên, cô mua hơn một nghìn bản.
Sau này đột nhiên cuốn sách có mặt trên trang Văn học Thố Lưu, được giới thiệu bởi nhiều blogger nổi tiếng thời đó cho nên vụt sáng trong thời gian rất ngắn. Cũng là lý do này mà khi Trì Lục ở nước ngoài, Bác Diên đã làm biên kịch được hai năm. Ở nước ngoài, có những khi Trì Lục không kiềm chế được mà nhớ anh, cô sẽ đi mua sách của anh, nhìn thấy những câu chuyện được anh gửi gắm vào đấy.
Những câu chuyện được viết trên trang giấy kia, như có như không cất giấu ký ức và nỗi nhớ của anh và cô.

Xem phim xong, Quý Thanh Ảnh trông thấy mắt Trì Lục có chút hồng hồng, đem mắt kính đưa cho cô.
“Bây giờ muốn đi đâu?”
Trì Lục suy nghĩ một lúc: “Hiệu sách.”
Quý Thanh Ảnh: “…”
Cả hai nhìn nhau rồi bật cười, đi đến hiệu sách ở tầng dưới của trung tâm thương mại.

Đến chạng vạng cả hai mới rời đi. Quý Thanh Ảnh dẫn Trì Lục đi ăn lẩu, trên đường đi còn cố ý hỏi: “Tớ gọi thêm hai người đến nha.”
Trì Lục biết cô ấy muốn gọi ai, không thèm để ý: “Tùy cậu.”
Không bao lâu sau Bác Diên và Phó Ngôn Trí đã tới.
Trên người anh vẫn là bộ âu phục đứng đắn, Trì Lục ngước mắt nhìn đến ngẩn ngơ. Bác Diên khi mặc âu phục đối với cô, mãi mãi là điểm chí mạng.
Anh thấy được ánh mắt của cô đang nhìn chằm chằm mình, trên mặt cũng không biểu hiện bất thường nào, vẫn sự lạnh nhạt và trầm tĩnh giống như chuyện xảy ra ngày hôm qua giữa hai người họ không hề tồn tại.
Trì Lục sững sờ, sự thật là ngoại trừ một hai câu nói buổi tối hôm ấy ra thì cả hai nhanh chóng trở về là Bác tổng và cô Trì như chưa từng xảy ra chuyện gì. Cũng đúng, ngoài vài câu nói xuất phát từ tận đáy lòng ấy ra thì họ lập tức trở về làm thầy Bác và cô Trì như xưa, có thể cùng nhau làm vài chuyện khác nữa.
“Thầy Bác.” Quý Thanh Ảnh cười cười nói: “Mặc âu phục đi ăn lẩu ha.”
Bác Diên kéo ghế ngồi bên cạnh Trì Lục, hờ hững trả lời: “Không kịp thay.”
Anh vừa ngồi xuống Trì Lục liền nghe được mùi thuốc lá nhàn nhạt thoảng qua khiến cô hơi mất tự nhiên, cầm ly nước trà bên bàn uống một ngụm.
Quý Thanh Ảnh nhìn hai người, rồi quay qua nhìn Phó Ngôn Trí, ánh mắt mang theo ý tứ, cũng có chút đành chịu.
Phó Ngôn Trí lên tiếng trước: “Gọi đồ ăn trước đi.”
Bàn ăn bốn người nhưng an tĩnh hơn so với Quý Thanh Ảnh dự đoán, cô vốn dĩ muốn tạo cơ hội cho Bác Diên và Trì Lục gần nhau, nếu có thể thì hòa hoãn mối quan hệ chút nhưng không muốn chữa lợn lành thành lợn què đâu.
“Chút nữa ăn xong còn muốn đi đâu nữa không?”
Trì Lục không định trả lời, nhưng có cảm giác cô và Bác Diên cùng trở về nhất định sẽ tự mình chăm sóc.
“Có nơi nào gì thú vị không?”
Phó Ngôn Trí liếc nhìn hai người đối diện, lên tiếng hỏi: “Bạn tớ có một quán bar cũng không tệ lắm.”
Ánh mắt Bác Diên như muốn chém người nhưng Phó Ngôn Trí nhún vai chẳng thèm quan tâm.
Trì Lục sảng khoái nói: “Được, vậy chúng ta tới đó.”
Quý Thanh Ảnh nhìn sắc mặt Bác Diên mây đen giăng kín, cố gắng nén cười: “Ừ.”
Bốn người lại tiếp tục kéo đến bar để giải trí. Đối với những người như Quý Thanh Ảnh thì rất quen thuộc những nơi như thế này cho nên chẳng có chút gì lo lắng.
Trì Lục đi theo lên đến phòng riêng trên lầu, cảm thấy hơi nhàm chán, nhìn bên kia thì thấy cảnh cô bạn thân mình và bạn trai đang kề sát bên nhau, hết sức hiểu chuyện: “Thanh Ảnh, tớ xuống dưới lầu một chút.”
“Ừ.”
Vào quán bar không lâu Bác Diên đã ra ngoài nhận điện thoại. Trì Lục cũng không có ý định tìm anh, chỉ đi thẳng xuống lầu. Cô đi về phía quầy rượu, thuận miệng gọi một ly cocktail. Cô nhìn chằm chằm bartender, mỉm cười trong vô thức.
“Cô cười gì thế?”
Trì Lục cười chỉ vào trong nói: “Tôi cũng biết chút ít.”
Anh chàng Bartender kinh ngạc nhìn cô, cảm thấy gương mặt có chút quen thuộc: “Cô là diễn viên?”
“Không phải.” Trì Lục cười: “Quán bar này hay có diễn viên đến hay sao?”
Bartender gật đầu: “Đúng vậy, bar chúng tôi tương đối bảo mật nên nhiều nghệ sĩ thích đến đây.”
Điều này Trì Lục không rõ ràng lắm. Cô giải thích: “Tôi không phải diễn viên.”
Bartender gật đầu trả lời: “Sao cô lại học pha chế rượu?”
Tại sao hả? Bởi vì cảm thấy thật thú vị. Lúc bước vào độ tuổi trưởng thành, điều gì cũng thấy hứng thú, cái gì cũng muốn thử nghiệm. Có lần cô và Bác Doanh lén lút đến quán bar, trông thấy những cô gái bartender đứng sau quầy rượu rất ngầu. Lúc Bác Diên đến quán lôi hai cô gái về, Trì Lục tiếc nuối mãi, còn khen người ta thật giỏi giang. Bác Diên ghen, đưa cô về tới nhà thì hôn cô tới tấp, bờ môi dừng trên môi cô hỏi: “Ai giỏi hơn?”
Ai da, cái đồ ấu trĩ!
Sau đó Bác Diên thực sự đi học pha chế rượu, lúc Trì Lục biết tin thì không biết nên nói gì nữa.
Lúc ấy Bác Diên giải thích sao nhỉ, cô cố gắng lục lại ký ức, nhớ tới anh khi đó lười biếng, đôi mắt hoa đào cúi xuống nhìn cô: “Ai bảo học sinh tiểu học của anh cái gì cũng thấy thú vị, thầy Bác đây không phải là lo lắng cho em đang loạn hết lên rồi bị người khác lừa gạt hả?”
Nghĩ tới đây, cô rất muốn bật cười. Thời tuổi trẻ ấy cả hai hoàn toàn trái ngược nhau, lứa tuổi mới lớn không sợ trời không sợ đất, chẳng hề e ngại điều gì.
Đang dòng suy nghĩ, có người đến cạnh khiến Trì Lục giật mình, ngẩn người nhìn sắc mặt anh vẫn lạnh nhạt như cũ, ánh mắt cả hai chạm nhau một chút khiến tâm tình cô rối loạn rồi tránh né.
“Thầy Bác.” Bartender nhiệt tình chào hỏi: “Anh muốn uống gì?”
Bác Diên nhìn ly cocktail trong tay cô, đáp: “Giống cô ấy.”
Bartender trợn mắt nhìn hai người: “Cô là bạn của thầy Bác sao?”
Trì Lục nghe từ “bạn”, chỉ cười cười: “Phải được thầy Bác công nhận cái đã.”
Bác Diên lướt qua cô: “Không phải sao?”
Bartender: “…”
Nụ cười Trì Lục cứng đờ không lên tiếng, lúng túng nâng ly rượu định chấp môi thì cổ tay bị giữ lại. Bác Diên cau mày nhìn cô: “Loại cocktail này có nồng độ rất cao.”
Nhìn anh như thế, Trì Lục có hơi giận. Cuối cùng thì hai người bọn họ không phân biệt được ai đúng ai sai, nhưng cô chỉ muốn tùy theo ý muốn mình thôi.
“Nhà thầy Bác cạnh bờ biển đúng không?”
Bác Diên chẳng thèm nhìn cô, không nhanh không chậm nói: “Không phải em là người rõ nhất sao?”
Trì Lục im lặng. Cô hít một hơi rồi lườm anh: “Anh…”
Bác Diên đưa cho cô ly cocktail khác vừa được bartender pha chế xong, nắm lấy cổ tay cô: “Nếm thử ly này chút xem.”
Cô liếc anh: “Anh xem em là gì, anh muốn em uống thì em phải uống sao?”
Bác Diên không lên tiếng, chỉ dùng ánh mắt lạnh lẽo chăm chú nhìn cô. Trì Lục bị ánh mắt anh làm cho mất tự nhiên, cố gắng đẩy cổ tay đang bị anh nắm giữ, nhưng không thể được.
“Bác Diên.” Cô tức giận kêu lên.
Bác Diên: “Ừ, nghe thấy rồi.”
Cô nhìn bộ dạng anh vẫn thản nhiên như cũ, có cảm giác mình là người thua cuộc, ở trước mặt anh không ghi được điểm nào, lại còn nhiều lần thất bại.
Hai người giằng co một lúc. Bác Diên trông thấy khuôn mặt tức giận, khóe môi mím chặt của cô, chợt buông lỏng bàn tay đang giữ cô: “Uống đi.”
Trì Lục ngẩn ra, nghe bartender bên cạnh giải thích: “Cô gái, thầy Bác không cho cô uống bởi vì loại cocktail này có nồng độ cồn khá cao, loại rượu này nếu cô không dùng thường xuyên sẽ đau đầu cả ngày ấy.”
Trì Lục sửng sốt, cô có chứng đau đầu khá nặng, trước kia Bác Diên đã mời nhiều bác sĩ khám cho cô nhưng không thể thuyên giảm.
Cô dừng một chút rồi nhận lấy: “Vậy tôi thử một chút.”
Nhấp một hớp nhỏ, Trì Lục cũng không cậy mạnh nữa, cô nhìn thấy Bác Diên đang cầm ly cocktail kia, một ngụm uống nửa ly. Hai người ngồi trên cao, yên tĩnh thưởng thức rượu, chẳng ai mở miệng lên tiếng trước.
Bartender quan sát một lúc thì thấy ngờ ngợ, cảm thấy không khí quanh họ có chút kì quái.
Cậu ta vừa định bắt chuyện thì Bác Diên lên tiếng: “Cô ấy là Trì Lục.”
Bartender: “A?”
Trì Lục cũng quay lại nhìn anh, khẽ nhướng chân mày, có chút khó hiểu.
Ánh mắt anh chàng bartender bên cạnh đang hào hứng nói: “Cô chính là cô Trì, người đã vứt bỏ thầy Bác mà Khương tổng hay nhắc đến ấy hả?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.