Dâu Tây Ấn

Chương 16: Đánh cờ




Triệu Lãng Minh bị Lục Tinh Diên nã pháo bất thình lình đến tỉnh cả ngủ.
Hà Tư Việt cùng Thẩm Tinh Nhược đều lần lượt nhìn về phía Thẩm Tinh Diên, không rõ vị thiếu gia này tại sao lại đột ngột lên cơn động kinh.
Cũng không biết là Lục Tinh Diên cảm thấy mình không nên để ý tới làm gì, vẫn là biểu hiện một mặt khoan dung độ lượng của bản thân, yên lặng ba giây, cậu bỗng nhiên bình tĩnh lại, nói với Triệu Lãng Minh: “Một lần cuối cùng.”
Triệu Lãng Minh không hiểu chuyện gì đang xảy ra, một lúc lâu sau mới hoàn hồn, đứng bên cạnh trông mong chờ đợi Lục Tinh Diên lục lọi ba lô.
Thời gian trôi qua từng giây từng phít, cậu thật sự là chờ đến mức chân mỏi gối tê, thế là ráng lên gan chó hỏi một câu, “Diên ca, mày không phải là cũng không mang đấy chứ?”
Không khi bỗng dưng rơi vào trầm mặc.
—- chìa cái đầu mày, cùa mình cũng không mang? Heo còn biết về chuồng heo, mày là đầu óc cá vàng gì vậy?
Lời nói chất vấn đinh tai nhức óc cứ như đinh ba phân đóng vào gỗ văng vẳng đâu đây, Triệu Lãng Minh nhịn không được, đột nhiên phá ra cười.
Lục Tinh Diên nghiêng đầu nhìn cậu.
Ánh mắt kia so với hàn băng vĩnh cửu ở Nam Cực còn muốn lạnh hơn gấp mấy lần.
“ …. Ha ha ha ha ặc!”
Triệu Lãng Minh liền im miệng.
Vừa đúng lúc chuông vào học vang lên kịp thời giải cứu cậu, cậu kìm nén đến mức đỏ bừng cả khuôn mặt, cố gắng nín cười trở về vị trí ngồi.
Khuôn mặt Lục Tinh Diên đen xì, giống như có ai thiếu cậu một triệu tám trăm ngàn vậy.
Lúc ánh mắt cậu lướt qua Thẩm Tinh Nhược, ánh mắt hai người chạm phải nhau trong khoảng một giây.
Cậu cứ từ nét mặt không biểu cảm kia của Thẩm Tinh Nhược, trong lòng đột nhiên nổ ra một thứ cảm xúc khó nói thành lời.

Tiết này chính là tiết Chính trị của Vượng Hữu Phúc, tất cả mọi người rất tự giác lấy sẵn bài thi Chính trị ra.
Vường Hữu Phúc chào xong liền đứng dậy, đột nhiên phân tích điểm số của môn Chính trị của ban một, xong thuận đường phân tích luôn điểm số của các lớp còn lại trong khoa, còn nói luôn thành tích của toàn khối.
… đợt thi lần này, công bằng mà nói đề thi cũng tương đối khó, điểm trung bình của lớp chúng ta là 538.6, xếp hạng thứ hai trong toàn khối, vốn là xếp thứ ba, cũng là đứng cuối cùng của những ban thí nghiệm, nhưng mà, may mắn là nhớ có bạn học Thẩm Tinh Nhược, điểm số của Thẩm Tinh Nhược sau khi được thay đổi đã kéo điểm trung bình của toàn lớp chúng ta lên khoảng ba điểm, vượt qua ban ba.”
“Mọi người lấy điểm của mình so với điểm trung bình xem, trong lòng mình có phải vẫn là có chút thua thiệt, nhiều hơn nữa tôi cũng không nhắc tới …”
“À đúng rồi, chuyện điền bài thi như thế này mọi người cũng cần phải chú ý, lần này là bút chì 2B của bạn Thẩm Tinh Nhược xảy ra vấn đều, cô giáo bên ban hai còn không đồng ý phân công chấm thi lại nữa kia, cho dù có sửa lại thì vị trí nhất khối cũng không thuộc về ban bọn họ, nên cô ấy đương nhiên không đồng ý đổi! Trong chuyện này lỗi của chúng ta, chủ yếu vẫn là ở cấp trường nên không nghiêm khác đến vậy, Tổ trưởng tổ giáo viên rốt cuộc cũng gật đầu đồng ý.”
“Nhưng nếu là tham gia những cuộc thi lớn, ví dụ như thi liên trường hay gì đó, chắc chắn sẽ không cho các em một cơ hội để chấm thi lại nữa.”
“Thi đại học mọi người vẫn là không cần lo lắng, sẽ thống nhát phát dụng cụ bút viết để làm bài thi, mọi người chú ý đừng điền sai tên họ, nhìn lầm đề A thành đề B là được rồi.”
Vương Hữu Phúc không hổ danh là thầy giáo môn Chính trị, năng lực lải nhải nói dài nói dai so với thầy giáo môn Số học Lương Đống ít nhất cũng phải cao hơn mười tám level.
Ông khen ngợi xong những người có tiến bộ trong lần thi này, lại đem Thẩm Tinh Nhược ra như một học sinh đai diện gương mẫu nặng nhẹ khích lệ một hồi, sau đó lại một lần nữa diss chủ nhiệm ban hai sát vách bụng dạ hẹp hòi, ngay sau đó lại thêm vào công lao ông làm chủ nhiệm lớp nhiều năm như vậy mới được thành tích vĩ đại đến nhường này.
Lương Đống trong một tiết đã sửa xong toàn bộ bài thi, Vương Hữu Phúc trước khi chuông reo hết tiết năm phút đồng hồ mới quay trở lại chuyện chính, “Được, vậy chúng ta nhìn xem đề trắc nghiệm câu đầu tiên …”
Lục Tinh Diên ngủ hơn phân nửa tiết học, rốt cuộc cũng đã tỉnh lại.
Cậu ngáp to một cái, tuỳ tiện lật bài thi ra, cánh tay gác lên ghế dựa, uể oải nói: “Giảng đến đâu rồi, kể xong rồi sao?”
Thẩm Tinh Nhược cũng có chút buồn ngủ, chống đỡ mi mắt nhìn cậu một cái, nói: “Câu đầu tiên.”
?

Trong một tuần này Vương Hữu Phúc dùng tốc độ như rùa để sửa chữa bài thi, cảm thấy nó dài đăng đẵng.
Thẩm Tinh Nhược nhìn bài thi Chính trị với một vẻ chán ghét và mệt mỏi cùng cực.
Cô thật không hiểu nổi, Vương Hữu Phúc dạy học với tốc độ này, làm sao có dạy hết tất cả các bài học Chính trị trong học kỳ hai này trước khi lên lớp mười một chứ?
Khi Vương Hữu Phúc chiếm dụng luôn tiết Thể dục và tiết Âm nhạc để giảng bài Chính trị, cô cũng đã lờ mờ hiểu ra đôi chút.
Tiết cuối cùng của ngày thứ sau là tiết họp lớp cũng bị Vương Hữu Phúc chiếm đoạt.
Nấu cháo xong bốn mươi lăm phút, chuông tan học vang lên, đám gà con đang muốn về đang trong trạng thái buồn ngủ bỗng dưng tỉnh táo hẳn, không chờ đợi được mà bắt đầu thu dọn cặp sách.
Vương Hữu Phúc thấy vậy, vỗ vỗ lên bảng, “Tôi có nói là kết thúc tiết học rồi sao? Người nào người nấy lên lớp thì ỉu xìu, chuông tan học vang lên thì cứ như mới được phun thuốc trừ sâu vậy!”
Đám gà con dưới lớp không hẹn mà cùng dừng động tác.
Thấy bọn họ nghe lời như vậy, Vương Hữu Phúc cũng không tức giận làm gì, “Được rồi, bài thi sửa đến đây thôi, còn cái gì không hiểu thì tan học đến văn phòng tìm tôi.”
Ngài yên tâm đi, không có ai muốn nhìn bài thi Chính trị thêm một giây phút nào nữa đâu.
Đám học sinh phía dưới trong lòng không ngừng điên cuồng kêu gào, lại không kìm nén được mà bắt đầu len lén thu thập cặp sách.
Vương Hữu Phúc chậm rãi nhấp một ngụm trà, vẫn chưa xong, “Còn nữa còn nữa, tôi có thể không để cho các em về nhà ăn cơm sao? Các em sao lại kích động đến như vậy! Tôi chỉ nói hai phút đồng hồ nữa thôi, sắp xếp công việc cuối tuần một chút.”
?
“Chuyện thứ nhất, cuối tuần này có …”
Từ lúc Vương Hữu Phúc nói ra mấy chữ “hai phút đồng hồ,” trong lòng Thẩm Tinh Nhược liên có một dự cảm không tốt.
Quả nhiên, Vương Hữu Phúc cũng là một vị chủ nhiệm ưu tú nói chuyện có rõ ràng trật tự chứ không phải là dạng không suy nghĩ gì mà nói đó.
Ông nói tộng cộng có ba điểm chính, mỗi một điểm chính lại phân thành ba điểm nhỏ, mỗi một điểm nhỏ sẽ triển khai thành hai khía cạnh khác nhau.
—- hai phút đồng hồ này, rốt cuộc là bị kéo dài kéo mãi thành nửa tiếng.
Lục Tinh Diên đã bắt đầu ngáp từ khi ông nói hai phút đồng hồ, ngồi yên tại chỗ được vài giây, cậu lôi ra một tờ giấy nháp, bắt đầu vẽ ô vuông.
Thẩm Tinh Nhược mệt mỏi, nhìn thấy Lục Tinh Diên tô tô vẽ vẽ trên giấy, cô hỏi: “Cậu đang vẽ cái gì đấy?”
Lục Tinh Diên trực tiếp đẩy cuốn vở tới, “Chơi không?”
Thẩm Tinh Nhược: “…”
Là cờ ca rô.
Cậu đã chán đến mức tự chơi cờ ra rô với chính bản thân mình.
Cô còn cho rằng cậu có cái gì gọi là thiên phú hội hoạ tiềm ẩn.

“Thắng.”
“Thắng.”
“Cậu thua.”
“Cậu lại thua.”
Sau năm phút, Thẩm Tinh Nhược mất hết hứng thú buông bút chì xuống.
Trong vòng năm phút đồng hồ cô thắng liền bốn ván, thực sự là đang suy nghĩ đầu óc cá vàng đến mức nào mới có thể đạt được tốc độ một phút mười lăm giây là thua một ván, mà trong đó hết hai mươi lăm giây là dành để vẽ ô vuông.
Lục Tinh Diên giống như là nhận được đả kích nhục nhã vô cùng, nhìn chằm chằm tờ giấy nháp một hồi lâu, ép Thẩm Tinh Nhược tiếp tục chơi cùng cậu.
Thẩm Tinh Nhược không để ý tới cậu, cậu liền lấy câu bút chì gõ nhẹ lên đầu cô, “Nhanh lên, chơi thêm một ván nữa.”
Thẩm Tinh Nhược cũng không chút khách khí, đạp cậu một cước.
“Cậu …”
“Lục Tinh Diên, sao em lại gõ đầu Thẩm Tinh Nhược?!” Trên bục bỗng nhiên truyền đến giọng nói của Vương Hữu Phúc, “Tôi đã để ý em lâu rồi nhé, học sinh nam cao lớn như em lại đi khi dễ bạn học nữ sao!”
?
Thẩm Tinh Nhược phản ứng rất nhanh, ngồi thẳng dậy nhìn thẳng phía trước, còn vô thanh vô thức sờ sờ lên đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.