Dâu Tây Ấn

Chương 20: Công chúa




Thẩm Tinh Nhược rốt cuộc cũng không có dùng 500 tệ cứu tế của Lục Tinh Diên, lẻ loi trơ trọi ngồi lên tàu cao tốc trở vể Tinh thành.
Bởi vì thẻ căn cước của cô bị lạc mất rồi.
Cũng may là được phát hiện kịp thời, hai người đi dọc theo đường đến nhà hàng, thuận tiện đổ lỗi cho nhau một hồi.
Lục Tinh Diên: “Cậu là đầu óc cá vàng sao, thẻ căn cước còn có thể làm mất.”
Thẩm Tinh Nhược: “Chắc chắn bị rơi đâu đó trong khách sạn, nếu không phải do cậu lôi lôi kéo kéo, căn bản sẽ không thể rớt mất.”
Lục Tinh Diên: “Đại tiểu thư, cậu mở thiên lý nhãn rồi sao? Ngay cả chuyện này cũng biết được???”
Thẩm Tinh Nhược: “Im miệng, tôi lười nói chuyện với cậu.”
Lục Tinh Diên còn muốn nói tiếp gì đó, chuông điện thoại di động đột nhiên vang lên.
- Là Bùi Nguyệt gọi điện thoại tới.
“Lục Tinh Diên, con đang ở đâu, đi nhà vệ sinh bị rơi vào trong cầu tiêu rồi sao?”
“…”
“Lập tức trở về.”
Cậu liếc mắt nhìn Thẩm Tinh Nhược, ma xui quỷ khiến sao lại đem bốn chữ này trở thành, “Lập tức trở về Tinh thành.”
Bùi Nguyệt, “Cái gì???”
Thẩm Tinh Nhược cũng nhìn cậu một cái.
Cậu nói tiếp, “Hứa Thừa Châu bị té gãy chân, hiện tại đang ở bệnh viện, người nhà của cậu ta đều không ở đó, con về thăm cậu ta xem sao, đang chờ ở trạm tàu cao tốc rồi.”
Ở Tinh thành xa xôi có người tên Hứa Thừa Châu đang ngồi trong quán net bỗng nhiên hắt xì một cái, cậu vuốt vuốt cái mũi, có chút bực mình.
Tình hình trò chơi đang chiến đấu kịch liệt, chỉ trong chốc lát thôi, cậu lại tập trung tinh thần chém chém giết giết.
Bùi Nguyệt vốn là muốn giáo huấn Lục Tinh Diên vài câu, cái lý do này được nói ra, bà lại không tiện cằn nhằn thêm điều gì. Chỉ dặn dò cậu trên đường đi chú ý an toàn, thăm Hứa Thừa Châu xong thì sớm về trường học.
Thấy Lục Tinh Diên cúp điện thoại, Thẩm Tinh Nhược hỏi “Cậu làm gì đấy.”
Lục Tinh Nhiên nhàn nhạt nói, “Thẩm Bin Laden tiểu thư, cậu có kiến thức hay không đấy, trạm tàu cao tốc có thể làm thẻ giám định thân phận tạm thời.”
“Tôi muốn trước về nhà một chuyến.”
“Phá phách cướp bóc đốt nhà trước đêm tân hôn của cha cậu sao?”
“…”
“Cậu im miệng.”
Thẩm Tinh Nhược đi về phía trước, bước chân đột nhiên dừng lại, lại quay đầu hỏi, “Cái gì mà Thẩm Bin Laden?”
Lục Tinh Diên nghiêng đầu qua, đột nhiên cười thành tiếng, sau đó giả bộ học theo cô nói câu “Im miệng,” còn duỗi ra một ngón tay, tuỳ ý để lên môi, làm động tác “Xuỵt”, ánh mắt còn mang theo vẻ trêu tức.
Cậu đứng cách Thẩm Tinh Nhược khoảng chừng hai, ba mét, giữa trưa ánh nắng chiếu lên tóc cậu phát ra một tầng sáng màu vàng nhạt, đứng nơi khuất bóng, vóc dáng lại bị phác hoạ theo kiểu tranh tối tranh sáng.
Có một giây như vậy, trong lòng Thẩm Tinh Nhược có chút lay động.

Nhà của Thẩm Tinh Nhược toạ lạc ở vùng ngoại thành Hối Trạch, một ngôi nhà phảng phất bóng dáng của một tứ hợp viện.
Khu nhà này cũng là do Kim Thịnh đầu tư, là bạn tốt nhiều năm, Lục Sơn đương nhiên sẽ giữ lại căn tốt nhất cho Thẩm Quang Diệu.
Cửa lớn làm bằng gỗ lim có khắc hoa mang màu sắc cổ xưa mở ra, đập vào mí mắt là một khoảng sân ngoài trời rộng rãi.
Vào đầu mùa xuân vạn vật sinh sôi nảy nở, cây cối trong sân vườn xanh mát tươi tốt, hoa cỏ ngào ngạt ngát hương.
Phía bên phải hồ nước để một bức tường lưới, gió nhẹ nhàng thổi đến trên mặt hồ, thổi đến nụ hoa đầu cành khẽ run rẩy.
Trong đình viện bốn góc có bày giá vẽ, buổi chiều lúc có nắng, Thẩm Quang Diệu rất thích ngồi đó để vẽ tranh.
Tất cả đều tốt đẹp lại quen thuộc, chỉ tiếc là không còn thuộc về cô nữa.
Thẩm Tinh Nhược đứng trong sân giây lát, đi vào bên trong.
Hộ tịch của cô ở tại Tinh thành, về Tinh thành làm lại thẻ căn cước sẽ rất dễ dàng, nhưng cô phải mang theo sổ hộ khẩu.
Cô lướt qua những chỉ hỉ đỏ thắm dán trên cửa sổ phòng khách, trực tiếp đi đến thư phòng của Thẩm Quang Diệu.
Lục Tinh Diên thế mà rất biết điều, không đi vào cùng với cô, chỉ đứng trong phòng khách mà đợi cô.
Mặc dù khắp nơi trong cái nhà này đều có dáng vẻ của tân chủ nhân mới vào, nhưng vết tích của Thẩm Tinh Nhược cũng có thể thấy được ở khắp mọi nơi, dép lê màu hồng rõ ràng chỉ thuộc về những cô gái mới lớn, cúp và giấy chứng nhận đặt trên kệ, vật trang trí đàn dương cầm làm bằng pha lê, còn có những tấm ảnh chụp trên tường phòng khách, bức ảnh lớn nhất trừng bày ở giữa – là ảnh chụp Thẩm Tinh Nhược.
Thẩm Tinh Nhược trong tấm ảnh nhìn ngây thơ hơn rất nhiều so với hiện tại, nhìn dáng vẻ cỡ chừng mười một mười hai ruổi, nhưng dung mạo và khí chất đã phát triển lắm rồi.
Cô mặc một chiếc váy dài thắt nơ màu trắng, ngồi ngay ngắn trước khung đàn dương cầm tam giác, tóc dài bồng bềnh, rối tung xoã trên vai trên lưng, trên đầu còn đội một vương miện pha lê nho nhỏ.
Có thể là đã tham gia thi đấu hay là tham gia hoạt động gì đấy, ảnh chụp có vẻ như là chụp cảnh biểu diễn trên sân khấu,
Ánh đèn huỳnh quang ngược sáng, làn da cô trắng đến chói mắt, vương miện trên đỉnh đầu cũng toả ra ánh sáng lấp lánh.
Lục Tinh Diên hai tay đút túi, nhìn chằm chằm tấm hình này một hồi lâu.
Cậu đã nói sai rồi, cô không phải là Cinderella.
Cô thật sự, bản thân cô đã là một công chúa rồi.
Trong thư phòng, Thẩm Tinh Nhược thuần thục đẩy ra kẽ hở bên cạnh một cái giá sách nào đó.
Đồ vật quan trọng trong nhà, Thẩm Quang Diệu đều sẽ cất giữ trong tủ bảo mật đặt trong góc tối của giá sách, mật mã là sinh nhật của Thẩm Tinh Nhược.
Lúc nhập mật mã, Thẩm Tinh Nhược lại do dự vài giây, tay đang để bên cạnh siết lại thành quyền, quấn rồi lại lỏng, nới lỏng rồi lại siết.
Từng chữ số được nhập vào, két sắt mở ra, ngay cả cô cũng không phát hiện ra, mình đã lặng lẽ nhẹ nhàng thở ra.
Trước đây cô cũng thường xuyên mở két sắt của Thẩm Quang Diệu, bởi vì Thẩm Quang Diệu thích nhất là sờ đầu cô và nói, “Nào có đồ vật gì quan trọng đây, có thứ gì quan trọng hơn công chúa nhỏ của cha chứ?”
Cô yên tâm thoải mái hưởng thụ sự cưng chiều này, cũng đem những đồ vật quý giá của mình cất trong két sắt của ông.
Tìm được sổ hộ khẩu, Thẩm Tinh Nhược không rề rà nữa.
Lúc rời khỏi thư phòng, cô mơ hồ nghe được tiếng động phát ra từ phòng khách bên kia.
Đi đến phòng khách, cô vừa đúng lúc thấy được cảnh hai học sinh tiểu học đang giằng co.
Phương Cảnh Nhiên: “Anh là ai, anh vào đây bằng cách nào?”
Lục Tinh Diên: “Vậy nhóc là ai, nhóc cũng vào đây bằng cách nào?”
Phương Cảnh Nhiên: “Tôi đương nhiên là dùng chìa khoá mở cửa vào.”
Lục Tinh Diên: “Vậy anh đây cũng là dùng chìa khoá mở cửa vào.”
Thẩm Tinh Nhược: “…”
Hai người bọn họ đều là thiểu năng trí tuệ, cãi nhau một hồi dám có thể dùng tới cái loại “Giống nhóc/anh” mất thôi.
“Thẩm Tinh Nhược!”
“Chị Tinh Nhược.”
“Im miệng, ai là chị của mày.”
Thẩm Tinh Nhược không để ý đến Lục Tinh Diên, chỉ lãnh đạm quét mắt nhìn Phương Cảnh Nhiên.
Ánh sáng trong đôi mắt Phương Cảnh Nhiên chỉ vừa loé lên liền vụt tắt, gương mặt của một đứa học sinh cấp hai ngây thơ không biết che đậy khiến sự lạc lõng càng hiện lên rõ ràng.
Thế nhưng chỉ trong chốc lát, Phương Cảnh Nhiên thu lại tâm tình của mình, hỏi: “Tinh … Chị, chị có tham gia hôn lễ hôm nay sao?”
Thẩm Tinh Nhược, “Tao chỉ trở về lấy đồ thôi, mày đừng lắm miệng, cứ coi như chưa từng gặp tao.”
Phương Cảnh Nhiên vốn còn đang sững sờ, hình như liền hiểu ra gì đó, gật đầu như gà con mổ thóc, cam đoan nói, “Vâng! Em sẽ không nói với bọn họ chị đã quay về đâu, chị cứ yên tâm!”
Con bé càng nói, giọng điệu càng vui sướng.
Có thể là do người đang học thi cử có mạch não kín không giống với người bình thường cho lắm, rốt cuộc cũng có thể giúp đỡ Thẩm Tinh Nhược một việc, con bé rất vui vẻ, hơn nữa còn sinh ra một loại cảm giác được tin tưởng.
Thẩm Tinh Nhược thấy vẻ mặt này của nó, cơ bản cũng đã rõ nó đang suy nghĩ cái gì, nhất thời lại im lặng không nói.
Vừa đúng lúc này, Lục Tinh Diên hỏi, “Đại tiểu thư, đồ cũng đã lấy rồi, có đi được chưa?”
Phương Cảnh Nhiên lập tức nói chen vào, “Chị Tinh Nhược, anh ta là ai?”
Con bé tinh mắt, liếc nhìn sổ hộ khẩu trong tay Thẩm Tinh Nhược, lại hỏi: “Chị, chị lấy sổ hộ khẩu làm gì vậy?”
Thấy con bé học cấp hai vướng víu có biểu cảm yêu chị đến mức sốt ruột, Lục Tinh Diên đột nhiên nổi hứng, ác ý trêu chọc nói, “Anh là bạn trai cô ấy, bọn anh đến trộm sổ hộ khẩu đi đăng ký kết hôn.”
“Anh không được nói bậy nói bạ!”
Con bé học cấp hai vướng víu lập tức xẩu hổ và giận dữ, giống như Lục Tinh Diên muốn kết hôn với nó vậy.
Vị thành niên chắc chắn không đăng ký kết hôn được, Phương Cảnh Nhiên biết cậu đang nói nhảm, nhưng về chuyện bạn trai, nó cũng không dám chắc chắn, đành phải đưa mắt nhìn về phía Thẩm Tinh Nhược.
Thẩm Tinh Nhược không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm Lục Tinh Diên.
Khoé môi Lục Tinh Diên vốn đang treo một nụ cười hờ hững, bị Thẩm Tinh Nhược nhìn chằm chằm như vậy, cậu thực sự không cười nổi nữa, người cũng không tự chủ được mà nghiêm túc đứng thẳng.

Cầm lấy sổ hộ khẩu, hai người trực tiếp đi đến trạm tàu cao tốc.
Bởi vì không đặt trước, vé tàu về Tinh thành ngày hôm nay rất khan hiếm.
Tình cảnh nghèo khó làm Thẩm Tinh Nhược phải giới hạn chi tiêu, cô kiên trì muốn mua khoang hạng hai, rốt cuộc đành phải mua chuyến tàu cuối cùng lúc mười giờ rưỡi.
Hai người tại trạm tàu cao tốc bổ sung giấy tờ để làm giấy giám định thân phận tạm thời, lại tuỳ tiện ăn chút gì đó, hai người câu được câu không hàn huyên hơn ba tiếng đồng hồ, thật không dễ dàng gì mới lên tàu trở vể Tinh thành được.
Đến giờ phút này, cả hai người đều mệt mỏi cả thể xác lẫn tinh thần, ngồi vào chỗ xong liền dựa vào thành ghế bắt đầu đi ngủ.
Còn nói ngồi trước bọn họ có mấy đứa học sinh cấp hai hình như sáng mai không cần đi học hay gì, vô cùng ồn ào, từ lúc lên tàu đã nói cười luyên thuyên, nói chuyện phiếm ca hát không còn chưa đủ, đột nhiên còn bắt đầu chơi trò chơi nữa.
Ở cái tuổi này, hình như còn có rất nhiều người còn chưa hiểu được, không nên ồn ào ở nơi công cộng là mỹ đức cơ bản của một công dân.
Tự bọn chúng làm ầm ĩ thì thôi, còn tưởng rằng cả thế giới đều không thấy phiền, còn muốn lôi kéo mọi người ồn ào theo.
Thấy Lục Tinh Diên và Thẩm Tinh Nhược đều đẹp trai đẹp gái, có một bạn nam liền quay lại hỏi, “Soái ca, mỹ nữ, hai người có muốn chơi cùng bọn tôi hay không, mỗi người thú nhận một chuyện mình cảm thấy tiếc nuối, nếu như chuyện này có người có thể làm được, vậy thì người đó phải chịu sự trừng phạt của đối phương, nếu như không ai có thể làm được, thì những người còn lại sẽ phải chịu hình phạt của người đó!”
Lục Tinh Diên bị làm phiền đến mức nhíu mày, đang định ** cái thằng nhóc đầu nắp nồi này một trận, Thẩm Tinh Nhược đang ngồi bên cạnh thình lình lên tiếng –
“Tôi cảm thấy tiếc nuối nhất chính là, năm 2262 có đến hai cái tháng giêng, nhưng các người đều không trải nghiệm được.”
Không khí đột nhiên yên tĩnh.
Giọng nói của cô lãnh đạm, “Đều không làm được đúng không, vậy thì làm phiền các bạn đừng lớn tiếng ồn ào nữa, đây là tàu cao tốc, không phải chợ bán thức ăn.”
Bốn mươi phút đường xe về sai, cả khoang xe đều duy trì trạng thái yên tĩnh. Mọi người vẫn sẽ trò chuyện bình thường, nhưng ai cũng có chút kiêng kị.
Lục Tinh Diên lúc đầu rất bực mình, Thẩm Tinh Nhược vừa nói ra như vậy, sự bực dọc liền giảm xuống.
Đầu cậu nghiêng nghiêng về phía Thẩm Tinh Nhược, “Đại tiểu thư, cậu thật sự là vẫn khó lường như trước đây.”
Lần đâu tiên cậu nhìn thấy Thẩm Tinh Nhược, chính là trên tàu cao tốc chạy về hướng Tinh thành, cô đổ cả bình nước khoáng lên đầu tên bụng bia.
Thời gian trôi qua hơn một tháng, hiệu suất của uỷ ban kiểm tra kỷ luật tàu cao tốc vẫn xuất sắc như vậy.
Thẩm Tinh Nhược cũng nhớ tới sự kiện trên tàu cao tốc lần trước, chỉ là trong trí nhớ của cô là không hề gặp được người qua đường tên Lục Tinh Diên này.

Hai người trở lại hồ Lạc Tinh là đã khuya lắm rồi, trở về phòng của mình đánh răng rửa mặt, sau đó té lên giường, đầu dính gối liền ngủ đến bất tỉnh nhân sự.
Ngày hôm sau là thứ hai.
Từ thứ hai đến thứ sáu, Thẩm Tinh Nhược đều đặt đồng hồ báo thức cố định.
Thế nhưng đồng hồ báo thức là đặt theo khoảng cách từ phòng ngủ ký túc xá đến lớp học, mơ mơ màng màng tỉnh lại, ý nghĩ đầu tiên của Thẩm Tinh Nhược là đi rửa mặt; ý nghĩ thứ hai là từ nơi này về trường học, đến muộn rồi; ý nghĩ thứ ba thế mà lại, cũng trễ rồi, ngủ thêm một lúc vậy.
Cô là kiểu người đã bị quấy rầy thì không thể chìm vào giấc ngủ được nữa.
Nằm nướng trên giường một lát, cô rời giường đi rửa mặt, thuận tiện gõ gõ cửa phòng sát vách một chút, gọi Lục Tinh Diên dậy.
Lúc ra cửa, Lục Tinh Diên đang tròng đồng phục vào, vừa ngáp vừa nói, “Cậu đừng vội, sáng nay sẽ phải chào cờ sinh hoạt dưới sân trường, Vương Hữu Phúc sẽ không phát hiện đâu, chúng ta chạy đến vẫn còn kịp tiết đầu tiên.”
“Thế nhưng ban cán sự đã nói, tiết đầu tiên đã được đổi thành tiết chính trị của thầy Vương rồi.”
Thẩm Tinh Nhược đứng trước cửa sổ sát đất chỉnh lại cổ áo đồng phục, đầu cũng không quay lại.
Lục Tinh Diên học toán không được nhanh nhạy lắm, khái niệm thời gian cũng không tốt hơn là mấy.
Cậu nói có thể kịp giờ tiết đầu, thế nhưng lúc hai người đến được toà nhà dạy học, tiết đầu tiên đã trôi qua hơn một nửa rồi.
Thấy Thẩm Tinh Nhược nhếch môi không nói lời nào, Lục Tinh Diên liền bày ra bộ dạng từ bi, xem thường nói, “Được rồi, chút nữa cậu cứ đem mọi tội lỗi đổ lên trên đầu tôi, nói là ở cổng trường học bị tôi giữ lại, nhất định phải bắt cậu đi làm chuyện này, với lại cũng không cho cậu đi trước.”
Thẩm Tinh Nhược dừng bước, nhìn cậu từ trên xuống dưới đánh giá qua một lần.
Loại lý do củ chuối này, cũng chỉ có trí thông minh của cậu ta mới nghĩ ra được.
Được rồi.
Thấy cậu có lòng nhận mọi tội lỗi về mình như vậy, Thẩm Tinh Nhược quyết định thuận tay cứu vớt cậu một phen.
Cô kéo Lục Tinh Diên đến phía dưới cầu thang nơi tụi học sinh để xe đạp, thấy bốn phía không có ai, cô từ trong túi rút ra một tuýp BB cream.
“?” Lục Tinh Diên cau mày, vô thức ngửa người ra sau, “Cái gì vậy, cậu muốn làm gì?”
“Im miệng.”
Thẩm Tinh Nhược mở tuýp BB cream ra, nặn ra một lượng kem nhỏ lên ngón áp út, rồi nhích về phía Lục Tinh Diên, hơi chồm người qua, ngón tay chạm lên môi cậu.
Môi của cậu có chút ấm áp, còn rất mềm, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve qua lại, Thẩm Tinh Nhược cảm thấy có gì đó không đúng.
Muốn thu tay về, lại càng cảm thấy không đúng lắm, chỉ có thể bày ra vẻ mặt không biểu cảm đem đầu ngón tay bôi cho đều.
- Hết Chương 20-

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.