Dâu Tây Ấn

Chương 29: Nhận thưởng




Lục Tinh Diên cầm hoa đi thẳng đến trước sân khấu.
Sân khấu và hàng ghế khán giả có độ cao nhất định, lại không có bậc thang, có cán bộ gìn giữ trật tự trường học đến hỏi cậu, có muốn đi ra phía sau hậu trường hay không.
“Không cần đâu.”
Ngay cả nhìn Lục Tinh Diên cũng không thèm nhìn, ánh mắt chỉ nhìn chằm chằm Thẩm Tinh Nhược đang đứng trên sân khấu.
Thân đàn màu nâu đậm nghiêng nghiêng đặt trên vai cô, ánh mắt cô rũ xuống, thần sắc nghiêm túc.
Cung đàn theo tiết tấu lúc lên lúc xuống, ngón tay nhảy trên dây đàn cũng lúc nhanh lúc chậm.
Ngón tay của cô vừa gầy lại thon dài, các đốt ngón tay của cô như đang phát sáng, mỗi một lần chuyển động đều có thể tạo ra một cảm giác hưởng thụ từ thị giác tới thính giác.
Lục Tinh Diên dựa người vào bên tường, nhìn đến xuất thần, cả một lúc lâu cũng chưa chớp mắt.
Ngồi xa thì không nhìn rõ lắm, đến gần mới nhận ra, cô thật sự rất hoàn mỹ.
Nếu như nói cuộc sống của mỗi người đều sẽ có một vài khoảnh khắc để toả sáng, thì Thẩm Tinh Nhược hẳn là tứ lúc sinh ra đã mang một vầng hào quang, đi đến đâu thì rạng rỡ đến đó.
Nhất là lúc đứng trên sân khấu, ngay cả cọng tóc cũng lộ ra vẻ ưu nhã.
Lục Tinh Diên cũng đã gặp rất nhiều “con nhà người ta,” nhưng mà không thể không thừa nhận, phần lớn đều không bằng Thẩm Tinh Nhược, ưu tú về mọi mặt không có gì có thể bắt bẻ được.
Hơn nữa còn rất xinh đẹp.
Đúng vậy, chủ yếu là xinh đẹp.
Ngồi hàng đầu tiên đều là lãnh đạo cùng những nhân vật quan trọng, có lãnh đạo bên học viện âm nhạc mở lời khen ngợi với Thư ký đảng uỷ của trường học, “Thư ký Lưu, học sinh trường các anh toàn là chất lượng cao không nhỉ, học sinh đang trình diễn trên sân khấu đàn vỷ cầm rất tốt, hình tượng và khí chất cũng không còn gì phải bàn cãi.”
Thư ký Lưu lập tức ra vẻ khiêm tốn, “Chủ yếu vẫn là do đám học trò chăm chỉ hiếu học, những gì nhà trường có thể làm cũng chỉ là hướng dẫn chỉ đạo mà thôi.”
Ông dừng một chút, còn nói: “Thế nhưng cô bé này không phải là học sinh khối nghệ thuật, thành tích thật không tệ, kì thi tháng lần trước còn đứng nhất khối mười một đấy.”
“Đúng là rất ưu tú.”
Thư ký Lưu cười, “Ngài cũng biết đấy, trường học của chúng tôi luôn luôn để học sinh tự do học tập, cũng rất cố gắng khích lệ phát triển năng khiếu, sau thời gian lên lớp cũng nên bồi dưỡng cho mình một vài sở thích.”
Thật ra một bí thư như ông thì làm gì biết được học sinh nào với học sinh nào, chỉ là vừa đúng lúc ngồi bên cạnh Tổ trưởng của khối mười một, ông ta thừa cơ hội tâng bốc một phen, nên ông mới có cái mà ba hoa với lãnh đạo như bây giờ, đường nhiên, những chuyện không phải do mình như thế này đã bị ông tự động lược bỏ bớt.
Lục Tinh Diên cũng không biết bọn họ đang nói cái gì, hướng mắt nhìn xuống dưới khán đài một vòng, hãng ghế lãnh đạo chợt có tiếng tì rầm trò chuyện, trên mặt đều là nụ cười hài lòng, liên tục gật đầu.
Tiếng nhạc dừng hẳn, phần biểu diễn kết thúc.
Thẩm Tinh Nhược hạ đàn từ trên vai xuống, lại gập người cúi chào.
Dưới khán dài nhanh chóng truyền đến tiếng vỗ tay đinh tai nhức óc, đám con trai học khối mười một rất có tinh thần cổ vũ, lớn tiếng hô vang: “Nữ thần! Nữ thần!”
Đám người Hứa Thừa Châu vốn không nghĩ tiết mục của ban một lại tốt đến như vậy, không quá phấn khích, chỉ vỗ tay cho có lệ.
Trần Trúc len lén ngồi dưới hàng ghế khán giả mà nhìn xem màn biểu diễn của Thẩm Tinh Nhược, đôi mắt nhìn chằm chằm lên sân khấu, bàn tay lại không chút nhẹ nhàng mà nhéo Hứa Thừa Châu một cái rõ đau, “Thất thần cái gì vậy, hoan hô theo đi chứ! Còn chưa ăn cơm à!”
Hứa Thừa Châu ôm cánh tay sửng sốt vài giây, lúc này đám học sinh nam ban ba mới hùa theo tán thưởng.
Dưới sân khấu trong lúc nhất thời bùng nổ tiếng vỗ tay.
Lục Tinh Diên nhân lúc Thẩm Tinh Nhược còn đang cúi đầu chào thì một tay chống lên sân khấu, dễ dàng nhảy người lên, tay còn lại vẫn còn ôm bó hoa.
Thẩm Tinh Nhược cúi chào xong, vừa đúng lúc nhìn thấy cậu tiến lên, vẻ mặt có chút hoảng hốt.
Lúc này đây Thẩm Tinh Nhược đột nhiên bị giật mình đứng ngây ra đó, Lục Tinh Diên nhìn thấy thì trong mắt hiện lên mấy phần ý cười, bước nhanh về phía trước, giữ chặt cổ tay cô, chặn ngang trước người cô, một tay ôm hoa một tay vòng qua vòng eo thon của cô.
“Bụp!”
Khoảng chừng một hai giây sau, từ đang sau gáy của Lục Tinh Diên truyền đến một đợt đau nhức.
Kia là chai nước khoáng uống hết một nửa, vừa mới bị ném lên trên sân khấu, còn ném rất chuẩn.
Đau thì cũng không phải là đau lắm, chỉ là tiếng động nghe rất vang.
Dưới khán đài xôn xao một trận.
Mọi người nhìn xung quanh, muốn tìm cho ra người ném chai nước khoáng kia.
Thế nhưng chỗ kia vốn là góc khuất, người kia ném xong liền chạy đi mất, lúc mọi người nhìn theo đường vòng cung chạy dọc sân khấu thì đã sớm không còn ai nữa rồi.
Thẩm Tinh Nhược cũng không ngờ tới sẽ gặp phải chuyện như vậy, nếu như vừa nãy Lục Tinh Diên không đứng chắn trước mặt cô, chai nước suối khoáng kia chắc chắn sẽ đập lên mặt cô.
Bị thương nặng thì chắc không tới nỗi, chỉ là người ném đồ vật rắp tâm muốn làm cho cô bị mất mặt.
Chỉ trong vòng vài giây ngắn ngủi, trong đầu cô hiện lên rất nhiều suy nghĩ, cho đến khi nghe thấy một tiếng than “A –” thì mới lấy lại tinh thần.
Cô thoáng ngẩng đầu, nhìn thẳng vào Lục Tinh Diên, “Cậu không sao chứ?”
“…”
“Không có việc gì.”
Thường ngày chơi bòng rỗ cũng không phải là vô ích.
Trong những trường hợp thế này còn có thể phản ứng nhanh nhạy.
Từ từ bình tĩnh lại, cậu còn thuận tiện diss Thẩm Tinh Nhược, “Cậu ngày thường đầu óc không phải là rất nhanh sao, người khác ném chai nước khoáng cậu cũng không thèm động đậy một cái, ném trúng rồi cho cậu ở đó mà choáng váng.”
“…”
“Con công cái thì không cần động thủ.”
Lục Tinh Diên: …”
Trên người cậu có mùi cỏ xanh nhàn nhẹt, xen lẫn một chút mùi thuốc lá.
Không phải rất nặng, còn có thể chịu đựng được.
Thẩm Tinh Nhược im lặng ba giây, rồi nói, “Cậu định lúc nào thì buông tay, ôm ôm ấp ấp này là gì đây, muốn chiếm tiện nghi của tôi à.”
Lục Tinh Diên bất tri bất giác nhận ta, tay mình đang khoác ngang hông cô.
Eo thật là mảnh.
Không phải cô đã học qua vũ đạo gì gì đó đấy chứ.
Suy nghĩ chợt loé lên, trên tay cậu có chút nóng rát, đang định rút tay về, bỗng nhiên nghĩ đến chuyện gì đó, thế là lại không rút, còn cố ý ôm chặt hơn, ra vẻ không đứng đắn trêu chọc, “Dù sao người ở dưới sân khấu cũng không nhìn thấy, chiếm chút tiện nghi của cậu thì có sao, có ngon thì cậu cắn tôi đi?”
“…”
“Cậu còn biết xấu hổ hay không vậy?”
“Hoa heo thì cần gì mặt?”
Cậu đúng là có tiến bộ.
Cũng may Lục Tinh Diên còn biết chừng mực, sau đi chiếm đủ tiện nghi thì thu tay, đem hoa nhét vào trong ngực Thẩm Tinh Nhược, đi về phía dưới sân khấu.
Thẩm Tinh Nhược cũng ra vẻ như không có chuyện gì xảy ra, ôm hoa cúi người vái chào, thong thả lùi ra phía sau cánh gà.
Trong trường hợp thế này, đương nhiên không thể chỉ vì một bình nước mà náo loạn cả lên, MC cũng rất nhanh chóng đi đến trước sân khấu duy trì cảnh thái bình giả tạo.
Thế nhưng ở dưới sân khấu Vương Hữu Phúc đã tức muốn nổ tung!!
“Đứa mất dạy nào ném?”
“Đây chính là cố ý không muốn cho tôi thoải mái mà! Rõ rành rành là ghen ghét với tiết mục nổi bật của lớp chúng ta!”
“Chờ đó cho tôi, để tôi tìm được tên mất dạy này mà tôi không cho nó chép tám trăm lần đề cương chính trị thì tôi không phải họ Phúc!”
Lý Thừa Phàm cũng tức, nhưng thấy bộ dạng của Vương Hữu Phúc như núi lửa sắp phun tới nơi, thì vẫn vội vàng khuyên ông bình tĩnh, “Thầy Vương thầy đừng nóng giân, thầy vốn dĩ cũng không phải họ Phúc …”
Vương Hữu Phúc trừng mắt qua, Lý Thừa Phàm bị doạ im lặng rụt cổ như con gà con.
Lúc Lục Tinh Diên trở về trong tay còn cầm theo bình nước suối khoáng.
Vương Hữu Phúc ngồi lại vị trí cũ, trong miệng còn lẩm ba lẩm bẩm, tốc độ phun chữ cũng nhanh hơn so với bình thường bảy tám lần, bộ dạng có vẻ như có thể bùng nổ bất cứ lúc nào, nhìn qua tuyệt đối không có phong thái của một thầy giáo chính trị chút nào.
Thấy Lục Tinh Diên quay về, Vương Hữu Phúc lúc này mới có thể bình tĩnh lại một chút, vội vàng bắt lấy tay cậu hỏi, “Thẩm Tinh Nhược không có việc gì đấy chứ?”
Lục Tinh Diên: “…”
Bình nước suối khoáng kia vững vàng đập lên gáy cậu, Thẩm Tinh Nhược thì có thể có việc gì chứ???
Tâm cậu lạnh đi vài phần, nhưng vẫn trả lời.
Vương Hữu Phúc nhẹ nhàng thở ra, liến thoắng nói, “Vậy là tốt rồi vậy là tốt rồi,” nói xong mới nhớ đến Lục Tinh Diên, hỏi một câu cho có lệ, “Em cũng không sao đấy chứ?”
Lục Tinh Diên: “Thầy Vương, em cảm thấy đầu em có chút choáng, chắc là bị chấn động não rồi, phải đi bệnh viện kiểm tra một chút, buổi học ngày mai ngài cho em nghỉ chứ hả?”
Vương Hữu Phúc nhìn cậu chằm chằm từ trên xuống dưới, nói: “Không có gì đâu, chấn hay không chấn, đầu óc của em cũng không có tác dụng gì lắm, đừng có ra vẻ tiêu tiền uống phí.”
Lục Tinh Diên: “…”

Khi màn trình diễn của Thẩm Tinh Nhược kết thúc với sự cố ngoài ý muốn, an ninh bên trong hội trường càng được thắt chặt, năm giờ rưỡi, Lễ kỳ niệm ngày thành lập trường hữu kinh vô hiểm* mà tuyên bố kết thúc.
*có kinh ngạc nhưng không nguy hiểm
Trước khi kết thúc mấy vị lãnh đạo đảm nhiệm vai trò giám kháo phía dưới sân khấu, khen tặng một vài giải thưởng.
Cũng không phải là một cuộc thi chính thức, cho nên không có cái gì mà giải đặc biệt giải nhất nhì ba các loại, thế nhưng tốt nhất vẫn là màn trình diễn xuất sắc nhất, tiếp theo còn có tiết mục ưu tú nhất, đầu tư nhất, đặc sắc nhất các kiểu như trao giải an ủi.
Thẩm Tinh Nhược sau khi biểu diễn xong liền ở phía sau cánh gà chơi điện thoại, lúc trưa chỉ ăn có chút xíu, đang lúc đói bụng, Hà Tư Việt chạy đến hậu trường tìm cô, trước hết là an ủi một phen, sau đó lại đưa cho cô một cái bánh mì và một hộp sữa.
Vừa hay Vương Hữu Phúc tâm tư cẩn thận, sợ Thẩm Tinh Nhược bị doạ sợ không có ai để dựa vào, liền để Lục Tinh Diên Lý Thừa Phàm bọn họ đi ra phía sau sân khấu an ủi Thẩm Tinh Nhược.
Mấy người này vừa mới xốc rèm cánh gà lên, liền thấy được Thẩm Tinh Nhược đang nhận lấy bánh mì và sữa từ trong tay Hà Tư Việt, nói: “Cám ơn cậu, nghe nói sau khi kết thúc còn có trao giải, năm ngoái còn được thêm tiền thưởng, nếu như có đượ tiền thưởng, tớ mời cậu đi ăn cơm.”
“Được, vậy tớ chúc cậu đạt được giải tiết mục xuất sắc nhất.”
Hà Tư Việt cười, thẳng thắn ngẩng đầu.
Lý Thừa Phàm và Triệu Lãng Minh nghe xong những lời này, nhanh chóng chui vào trong, “Ôi ôi ôi, vậy không được đâu, có mặt có phần có mặt có phần chứ!”
Thẩm Tinh Nhược đang ăn bánh mì ở bên cạnh nhìn xem bọn họ, “Lớp trưởng mang đồ ăn cho tôi hai lần, vì cái gì mà tôi phải mời các cậu ăn cơm.”
Lục Tinh Diên cuối cùng cũng bước vào, không có biểu cảm gì, không đợi Lý Thừa Phàm và Triệu Lãng Minh nói hết, liền đứng bên cạnh giội nước lạnh, “Ai biết được năm nay có phát thêm tiền thưởng không.”
Cậu vốn là muốn nói: “Cậu tự tin ghê nhỉ, giải Tiết mục xuất sắc nhất, ai biết cậu có đạt được hay không.”
Nhưng mà dám nói, cậu cảm thấy Thẩm Tinh Nhược chắc chắn sẽ tiếp thêm một câu, “Không được thì thế nào, tôi không đủ tiền trả một bữa cơm sao?”
Sau đó cô chắc chắn sẽ dùng ánh mắt cao cao tại thượng sở trường của mình, dò xét cậu một phen từ đầu đến chân.
Ghê gớm hơn còn có thể sẽ bổ sung một câu, “Dù sao cũng không có mời cậu.”
Nhưng đầu óc bã đậu của cậu chỉ đủ nghĩ được một nữa, không ngờ tới chỉ cần cậu mở miệng, Thẩm Tinh Nhược liền có thể tiến hành công kích cậu không chừa một kẽ hở –
“Không có tiền thưởng thì thế nào, tôi còn không đủ tiền trả một bữa cơm sao?”
Thẩm Tinh Nhược vừa nói xong, liền dùng ánh mắt cao cao tại thượng, dò xét cậu từ đầu đến chân một phen, sau đó lại bổ sung thêm một câu, “Dù sao thì cũng không có mời cậu.”
Lục Tinh Diên: “…”
Ngay tại lúc này, đám bạn xấu cùng ngự ở đỉnh Quang Minh rốt cuộc cũng có chút hữu dụng.
Lỳ Thừa Phàm: “Ăn cơm nhất định phải có Diên ca chứ, cậu ấy là người đưa hoa cho cậu mà.”
“Còn đỡ bình nước suối khoáng cho cậu nữa chứ.”
Triệu Lãng Minh bồi thêm một câu.
Lý Thừa Phàm: “Bọn tôi còn ngồi dưới khán đài lớn tiếng cỗ vũ, bọn tôi cũng phải đi.”
“Đúng, có mặt là có phần.”
Hai tên kia kẻ xướng người hoạ, Thẩm Tinh Nhược còn chưa ăn xong miếng bánh mì, thì đã sắp xếp xong xuôi cho cô cả rồi.
Không bao lâu sau, trên sân khấu đã tiến hành đến phần trao giải thưởng.
Mấy người vẫn còn đang trò chuyện, đột nhiên có người tìm đến Thẩm Tinh Nhược, “Thẩm Tinh Nhược, nhanh chuẩn bị một chút, em đoạt giải Tiết mục xuất sắc nhất đấy.”
Hậu trường nổ ra một trận sợ hãi thán phục, tiếp theo chính là một tràng xuýt xoa tán thưởng.
“Nhược tỷ trâu bò thật!”
“Nhược tỷ cậu thật đúng là nửa bầu trời của ban một chúng ta!”
“Sao cái gì cậu cũng biết vậy, cậu là ăn đám mây mà lớn lên à? Nếu không sao lại giống tiên nữ dữ vậy.”
“Im cái miệng của mày đi, Nhược tỷ vốn dĩ là tiên nữ sẵn rồi!”
Thẩm Tinh Nhược: “…”
Lý Thừa Phàm cùng Triệu Lãng Minh vẫn còn đang ba hoa ca tụng, dù sao cũng chỉ là ca ngợi, nếu còn không làm tốt, thì bọn họ sẽ không được dẫn đi ăn cơm!
Lục Tinh Diên nghe đến mức buồn nôn, một cước đạp tới, tiến hành giáo dục tư tưởng cho hai tên kia, “Tụi bây im miệng hết coi, vì một bữa cơm mà ngay cả mặt cũng không cần.”
Thẩm Tinh Nhược đứng dậy, nhìn thẳng vào cậu, ánh mắt kia tựa như đang nói: “Hoa heo thì cần gì mặt.”
Nhớ tới lời này, Lục Tinh Diên liền không thể tránh khỏi nhớ lại cảm giác ôm vòng eo nhỏ nhắn kia trên sân khấu, còn rất không đứng đán, kết hợp thêm một chút mộng cảnh để bổ não chính mình.
Cũng may Thẩm Tinh Nhược không có chú ý đến cậu, chỉ một lòng nghĩ đến số tiền cứu tế của mình.
Nghe nói Tiết mục xuất sắc nhất năm ngoái được thưởng một ngàn tệ, mời xong một bữa cơm, ít nhất cũng còn dư năm trăm tệ, vậy cũng không tệ.
Đợi đến khi trên sân khấu tuyên bố cô đoạt giải Tiết mục xuất sắc nhất, cô đi lên sân khấu, nhận lấy giấy khen cùng một hộp quà hình chữ nhật từ trong tay lãnh đạo.
Lúc nhìn thấy hộp quà, tâm Thẩm Tinh Nhược đã nguội một nửa.
Thế nhưng cô không có biểu hiện nào kì lạ, chỉ ngắn gọn phát biểu cảm nghĩ vài câu, rồi chúc mừng Kỷ niệm ngày thành lập trường vài câu, sau đó đi xuống sân khấu.
Xuống sân khấu, cô mở hộp quà kia ra.
Bên trong là một cây bút máy của một nhãn hiệu nổi tiếng.
Phân nửa tâm còn lại cũng lạnh luôn.
Vừa đúng lúc Lục Tinh Diên xáp lại gần, Thẩm Tinh Nhược không đợi cậu mở miệng đã lạnh lùng nói, “Đầu óc hoa heo miệng quạ đen.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.