Dâu Tây Ấn

Chương 91: Bại lộ




Edit: Bội Bội
______________________________
Cho đến khi về lại phòng ngủ, cả người Bạch Lộ vẫn còn lâng lâng.
Lý Thính đi hội trường luyện tập bài thuyết trình trước lớp, Trần Manh Manh cũng đã đi dạo phố với mấy đàn chị trong hội học sinh.
Phòng ký túc xá chỉ còn lại một mình cô ta, đầu óc hỗn độn.
Trong trường có không ít người tận mắt chứng kiến màn gặp mặt giữa Tuesday và chính thất này, tin tức nhanh chóng từng vòng từng vòng truyền ra.
Đáng tiếc nhất là, cô giáo Thẩm lúc dạy dỗ lại không dùng micro, nếu không mọi người sẽ biết được tiết học của cô rốt cuộc là đặc sắc đến mức nào.
Bên trong hội trường, Lý Thính vừa tập luyện xong phần của mình, đang định gọi bạn học tiếp theo lên thay thế.
Thế nhưng nữ sinh kia đang nhìn chằm chằm màn hình điện thoại di động đến mất hồn, Lý Thính gọi hai tiếng, cô ta ngẩng đầu, vẻ mặt phấn khích vẫy nói: “Cậu mau đến xem mau đến xem! Bạch Lộ gây chuyện lớn rồi!”
Lý Thính nhíu mày, ba chân bốn cẳng chạy xuống bục giảng, đứng nhìn vào điện thoại di động đặt trước mặt.
Nữ sinh kia vừa đứng bên cạnh cô vừa cùng xem vừa nói: “Tớ đã cảm giác được con nhỏ Bạch Lộ phòng các cậu chẳng phải là loại hiền lành gì, lúc huấn luyện quân sự không phải cô ta đã cưa được huấn luyện viên học năm ba sao?”
“Tớ nghe nói lúc đó huấn luyện viên học năm ba đấy vốn đã có bạn gái, còn khoe ân ái trên vòng bạn bè, sau đó không biết làm sao lại quen với Bạch Lộ, vòng bạn bè của anh ta cũng im lìm luôn, Bạch Lộ này hình như là chọc phải lửa rồi!”
Lý Thính vừa nghe vừa nhìn xem.
Đã hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra, cảm xúc của cô ta ngổn ngang trăm mối. Thật lâu sau mới mở miệng nói: “Hôm nay trước hết tập đến đây thôi, tớ trở về phòng ngủ xem một chút.”
Nữ sinh kia có chút hiểu chuyện gật đầu, còn nhiều chuyện dặn dò: “Bạch Lộ có tin tức gì cậu nhớ nói cho tớ nhé!”
“Ừ.”
Lý Thính ngựa không dừng vó chạy về ký túc xá.
Bạch Lộ đang ở trong phòng một mình.
Thế nhưng chuyện khiến cô ta cảm thấy thất vọng chính là, Bạch Lộ trốn ở trong chăn tránh mặt cô ta, quay mặt vào vách tường không nhúc nhích.
Cô ta gọi hai tiếng, Bạch Lộ cũng không thèm có phản ứng gì.
Cho đến tận chín giờ tối Trần Manh Manh trở về phòng ngủ, hai người họ diễn một màn chị em tình thâm nghĩa trọng, đến lúc đó Lý Thính mới có hân hạnh nghe được câu chuyện từ chính miệng người trong cuộc.
Bạch Lộ được Trần Manh Manh an ủi một hồi, tủi thân không ngăn được nước mắt chảy ra, lớn giọng khóc thành tiếng, mắt mũi sưng đỏ cả lên, nói tới nói lui cũng chỉ thút thít vài lời không rõ ràng –
“Lục, Lục Tinh Diên, Lục Tinh Diên anh ta, cô gái kia, hu hu hu hu … Tớ chỉ, đời tớ … Chưa từng thấy qua cô gái nào như vậy!”
Trần Manh Manh nhíu mày, vừa vỗ lưng cho cô ta vừa lo lắng hỏi: “Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra vậy, bạn gái của anh ấy thế nào?”
“Cô ta mắng tớ, cô ta, cô ta mua một bình trà xanh … Hu hu hu.. Cô ta nói trà xanh, trà xanh rất hợp với tớ, cái này không phải là, là đang mắng tớ là loại con gái trà xanh hay sao?”
“Nam chưa cưới nữ chưa gả, tớ tỏ tình thì có làm sao.” Cô ta không phục, giọng nói mang theo tiếng khóc nức nở, “Cô gái kia thật sự, thật sự hung dữ, đúng là không coi ai ra gì! Tớ thật sự từ trước tới giờ chưa từng thấy người nào như vậy …
Lý Thính nghe đến đây, nhịn không được cười thành tiếng.
Bạch Lộ đang cực kỳ nhạy cảm, nghe được tiếng cười này, đột nhiên xù lông như gà chọi, giọng nói nghẹn ngào nhìn về phía Lý Thính lớn tiếng: “Cậu cười cái gì mà cười! Có cái gì đáng cười chứ! Có ai làm bạn cùng phòng như cậu sao?”
Lý Thính quay đầu, trong tay còn đang cầm cây bút, bình tĩnh đáp lời, “Tôi cười một chút thì sao? Cậu biết người ta đã có bạn gái còn chạy tới tỏ tình đây không phải là chường mặt cho người ta mắng sao? Tưởng tôi muốn lạm bạn cùng phòng với cậu à, cậu tự tin quá rồi đấy, đơn xin đổi phòng ký túc xá của tôi đã được phê duyệt, học kỳ tới sẽ đổi đi.”
“Còn nữa, tôi đã nói với cậu từ trước, bạn gái của Lục Tinh Diên rất không dễ chọc, tự cậu không nghe thì còn trách ai?”
Bạch Lộ tức muốn chết rồi, rút cục pin sạc điện thoại ném về phía Lý Thính.
Lý Thính tránh được, nhưng mà bị ném đồ như vậy, bực tức trong lòng cũng bị châm ngòi như vũ bão.
Cô ta đứng bật dậy, ném cục pin sạc lên trên giường của Bạch Lộ, “Cậu đừng có quá đáng, tôi nhịn cậu lâu lắm rồi, chính cậu không cần mặt mũi đi khắp nơi câu người này dụ người kia còn không cho người ta cười à? Cậu không cho tôi cười nhưng cậu có chắc mọi người trong trường này không ai cười không? Tưởng mình là hoàng hậu hay công chúa mà mặt mũi lớn như vậy!”
“Cậu!”
Bạch Lộ thở hổn hển, muốn lao xuống đánh nhau với Lý Thính.
Trần Manh Manh vọt ra ngăn cản.
Lý Thính lại hoàn toàn không sợ, trực tiếp mở rộng cửa phòng ngủ mắng, “Làm sao? Tôi nói sai gì rồi? Cậu không mở to mắt mà nhìn xem chính mình và Thẩm Tinh Nhược cách nhau mấy ngàn cây số, người ta là bạch phú mỹ điển hình, thư hương thế gia, từ hồi cấp ba đã ở bên Lục Tinh Diên rồi, không nói tới những chuyên này, người ta chỉ cần vị trí Thủ khoa ban Xã hội của tỉnh thôi đã đủ bỏ xa cậu ba mươi năm rồi, tôi thấy dùng đầu óc này của cậu học lại ba mươi năm nữa cũng không thi nổi Thủ khoa ban Xã hội.”
“Với lại người ta vẻ ngoài xinh đẹp khí chất lại tốt, còn biết đàn dương cầm vỹ cầm cái gì cũng biết, cậu thì biết làm cái gì? Cậu chỉ có thể đi khắp nơi mồi chài, làm bạch liên hoa giật bạn trai của người khác, không phải đồ của người khác tốt hơn nên cậu mới muốn giành giật sao? Khi còn bé trong nhà không cho cậu đủ cơm ăn à?”
“Tôi ở chung phòng với loại người ngốc nghếch không cần mặt mũi như cậu ngay cả thở cũng thông, cậu thì hay rồi còn mặt dày đi khóc sướt mướt nói cái gì mà nam chưa cưới nữ chưa gả, cậu nhìn lại bản thân cậu đi, tôi thấy Lục Tinh Diên cho dù có phải làm hoà thượng cũng không thèm chung đụng với cậu đâu, cậu tưởng cậu thật sự đẹp như Vương Chiêu Quân nên mới đem mặt mình đi so với Lý Thanh Chiếu sao? Mặt cũng đủ dày!”
Mắng xong, Lý Thính liền đeo ba lô lên vai, đóng sập cửa rời đi.
Trước đây tính tình cô ta không tốt, bị Thẩm Tinh Nhược dạy dỗ một lần mới biết điều một chút, trong phòng ký túc xá này, cô ta cũng có thể xem là một người giỏi nhịn nhục, chỉ là loại người như Bạch Lộ dựa vào cái gì mà phải bắt cô ta nhịn rồi lại nhịn?
Ngày hôm nay cứ làm cho dứt khoát chửi cho sướng miệng, dù sao học kỳ này cũng không còn mấy ngày, khoảng thời gian này có thể về nhà ở tạm, học kỳ sau đổi phòng ký túc xá, không thấy không phiền.
Bạch Lộ liên tục bị dạy dỗ bằng những lời lẽ sắc bén, lúc này đang nằm úp sấp trên giường khóc đến sắp tắt thở.
Trước đây cô ta chưa từng bị ai mắng như vậy.
Cô ta rất có kinh nghiệm, đa phần những nữ sinh bị giật bạn trai, cùng lắm cũng chỉ khóc lóc kể lể với bạn bè thân thiết rồi thôi.
Quá đáng hơn nữa cũng chỉ là đăng lên vòng bạn bè bóng gió chỉ cây dâu mà mắng cây hoè, làm gì có ai chỉ thẳng vào mũi người khác mà mắng chửi như thế này.
Bạch Lộ thật sự chịu không nổi, lúc này chỉ thấy xấu hổ tức giận gần chết.
Trần Manh Manh lại không yên lòng an ủi cô ta, tâm tư hoàn toàn trôi dạt đến trên người Thẩm Tinh Nhược.

Bên kia, Thẩm Tinh Nhược giáo huấn bạch liên hoa dám nạy góc tường xong, lại chào hỏi bạn cùng phòng của Lục Tinh Diên cố tình chạy xuống lầu một tiếng, rồi đón xe đi về hồ Lạc Tinh.
Học kỳ này, mỗi lần cô về Tinh thành đều sẽ đi hồ Lạc Tinh thăm Bùi Nguyệt và Lục Sơn.
Cô có thể cảm nhận được, sự quan tâm của Bùi Nguyệt đối với cô, đã vượt xa giới hạn quan tâm đối với một người con của bạn mình.
Học kỳ này cô học ở Bắc Kinh, tuần nào Bùi Nguyệt cũng gọi cho cô ít nhất hai cuộc điện thoại, thấy cái gì đẹp ăn cái gì ngon cũng sẽ gửi chuyến phát nhanh cho cô.
Thậm chỉ đến cả khi nào thời tiết Bắc Kinh sẽ chuyển lạnh hay mưa to, Bùi Nguyệt còn biết rõ hơn cả cô, kiểu gì cũng sẽ gửi tin nhắn nhắc nhở cô.
Con người chứ không phải cỏ cây, ai chỉ vì khách sáo mà đối xử tốt với bạn, ai móc tim móc phổi ra cho bạn, thật ra đều có thể cảm nhận được.
Lúc cô lên xe taxi mới gọi điện thoại cho Bùi Nguyệt nói mình đã về đến Tinh thành, Bùi Nguyệt nghe xong, còn chưa cúp điện thoại đã lớn giọng hô dì Chu nhanh chóng chuẩn bị thêm vài món ăn.
Sau khi cô về đến hồ Lạc Tinh, lại là một hồi dự liệu hỏi han ân cần.
Ăn cơm xong đâu đấy, Bùi Nguyệt luôn cảm thấy có gì đó không đúng, nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng cũng nhớ ra, “À đúng rồi, ngày mai là bắt đầu nghỉ Tết Nguyên đán rồi, thằng nhóc Lục Tinh Diên này sao còn không thấy mặt mũi đâu nhỉ?”
Bà gọi điện thoại cho Lục Tinh Diên.
Đầu bên kia điện thoại lại vang lên tiếng thông báo người sử dụng đã tắt máy.
Bùi Nguyệt nghĩ linh tinh, “Gọi điện thoại cho nó mười cuộc thì có chín cuộc không nhận máy, con nói xem nó xài điện thoại kiểu gì vậy, mua điện thoại di động xong để chưng sao?”
“Lên đại học xong thật sự là càng lúc càng không quản nổi, cuối tuần thường xuyên không về nhà, lúc nào cũng bảo là có việc này việc kia, dì thấy là đang ở bên ngoài ăn chơi trác táng!”
“Này Nhược Nhược, con nói xem … thằng nhóc Lục Tinh Diên này không phải là có bạn gái rồi đấy chứ?”
Thẩm Tinh Nhược khựng lại, cẩn thận gật đầu nói: “Dám lắm ạ.”
Có được sự đồng tình của Thẩm Tinh Nhược, Bùi Nguyệt cảm thấy suy đoán của mình hẳn là đúng đến tám chín phần rồi.
Bà suy nghĩ một chút, thương lượng với Thẩm Tinh Nhược, “Vậy thì, Nhược Nhược, con giúp dì tìm bạn cùng lớp trước đây của nó hỏi thăm một chút. Thằng nhóc Lục Tinh Diên này nếu là yêu đương, hẳn là sẽ đăng lên vòng bạn bè, nhưng mà nó đăng vòng bạn bè, chắc chắc là sẽ giấu giếm hai dì cháu mình.”
Thẩm Tinh Nhược: “…”
Cô nghĩ thầm Lục Tinh Diên có giấu giếm ngài đúng là không sai, nhưng anh ấy mà dám giấu giếm con đây, cỏ trên mộ chắc cũng phải mọc được ba tấc rồi.
Bùi Nguyệt còn đang trôi dạt theo những phỏng đoán thám tử của mình.
Thẩm Tinh Nhược ngồi bên cạnh, vài lần muốn mở miệng, lại không biết bắt đầu từ đâu.
Thật ra sau khi tình cảm của hai người dần dần ổn định, cô vẫn luôn muốn tìm cơ hội nói cho Bùi Nguyệt.
Nhưng mà Lục Tinh Diên lại sống chết ngăn cản, kéo dài kéo mãi giấu giếm đến tận bây giờ.
Về nguyên nhân Lục Tinh Diên không muốn nói cho người lớn biết, Thẩm Tinh Nhược ít nhiều cũng có thể đoán được.
Đơn giản chính là không muốn người nhà giám sát chuyện yêu đương.
Với lại chuyện anh vẫn luôn muốn làm, có người lớn dòm ngó giám sát, muốn động tay động chân làm gì đó sợ là không dễ dàng.

Lục Tinh Diên bôn ba về nhà, hơn mười giờ đêm mới về đến sân bay Tinh thành, lúc trở lại hồ Lạc Tinh, thì đã hơn mười hai giờ rồi.
Trong nhà im ắng.
Anh lên tới tầng hai, cố ý đi ngang qua phòng ngủ của Bùi Nguyệt Lục Sơn, nhẹ nhàng vặn chốt cửa.
- khoá rồi.
Có nghĩa là đang ngủ bên trong.
Anh nhẹ nhàng thở ra, lặng yên không một tiếng động lùi về phía sau, lại tiếp tục đi lên tầng ba.
Ghé qua phòng mình đặt va li hành lý xuống, anh trực tiếp nhẹ chân đi vào phòng của Thẩm Tinh Nhược.
Thẩm Tinh Nhược đã sớm nằm nằm trong chăn tắt đèn, nhưng mà vẫn chưa ngủ, thấy Lục Tinh Diên tiến đêm, cô im lặng dời người sang bên cạnh.
Lục Tinh Diên ngựa không dừng vó chạy đi chạy lại giữa hai thành phố, lúc này nói mệt như chó cũng không sai gì lắm.
Anh không tắm cũng không thay đồ, cởi áo khoác rồi chui vào trong chăn, còn đặc biệt vô lại nói một câu, “Tiểu mỹ nhân, anh đến rồi!”
Thẩm Tinh Nhược bị khí lạnh trên người anh làm run rẩy một trận, rồi vỗ xuống cái chân gà của anh đang vòng qua người cô.
Anh không để ý, nhích lại gần ôm lấy khuôn mặt Thẩm Tinh Nhược hôn lên hai cái, thấp giọng cười, “Tiểu mỹ nhân thật đúng là quá tri kỷ, còn biết làm ấm chăn cho anh.
Cục tức của Thẩm Tinh Nhược đã trút hết lên đâu cô gái bạch liên hoa kia rồi, thấy anh mệt mỏi không chịu nổi như vậy còn cố gắng chọc cho cô cười, cũng không nói nổi một lời trách cứ nào, chủ động đưa tay ôm lấy anh, giúp anh làm ấm người.
“Được rồi, đừng làm rộn nữa. Anh cũng mệt rồi, nghỉ ngơi sớm một chút đi, em định đặt đồng hồ báo thức năm giờ, năm giờ anh nhớ thức dậy trở về phòng của mình.”
Lục Tinh Diên ôm chặt thân thể ấm áp mềm mại của cô, nhắm mắt lại, quyến luyến bên tai cô, vẫn cười nói, “Sao vậy, không chê anh dơ à? Bình thường không phải không tắm rửa em không cho anh lên giường sao?”
“Sao anh lắm lời dữ vậy.”
Giọng nói của Lục Tinh Diên đầy vẻ mệt mỏi nhưng cũng rất thoả mãn, “Thẩm Tinh Nhược, cuối cùng cũng đã gặp em rồi, thật là mệt chết, ngồi máy bay rồi taxi liên tục làm anh có hơi buồn nôn.”
Thẩm Tinh Nhược sửa tóc giúp anh, lại tìm cái bịt mắt rơi trên sàn, lấy ra giúp anh đeo lên, sau đó hôn lên mặt của anh một chút, “Ngủ đi.”
Lục Tinh Diên mơ màng “Ừ” một tiếng.
Anh cũng thật sự rất buồn ngủ, dính vào được trên giường của bạn gái thật giống như lạc vào cõi tiên vậy.
Trước khi chìm vào giấc ngủ trong đầu anh còn hiện lên suy nghĩ là cho dù chết cũng phải giành được suất trao đổi đi Bắc Đại, thời gian yêu xa này trôi qua thật sự quá khổ sở.
Nhưng mà suy nghĩ cuối cùng lại là bạn gái của anh rốt cuộc là loài tiên nữ nào hạ phàm, vẻ ngoài xinh đẹp thân thể còn mềm mại, cảm xúc khi ôm vào trong ngực thật sự rất tuyệt, ngực hình như cũng đã lớn hơn một chút? Ừ, hẳn không phải là ảo giác.
Một đêm ngủ yên không mộng mị, rạng sáng năm giờ, đồng hồ báo thức đúng giờ vang lên.
Là Thẩm Tinh Nhược tỉnh dậy trước, cô đẩy Lục Tinh Diên hai cái, nhưng mà Lục Tinh Diên không hề nhúc nhích.
Nhớ lại dáng vẻ mệt mỏi của Lục Tinh Diên tối hôm qua, Thẩm Tinh Nhược có chút không đành lòng, cũng không đẩy nữa, nửa tỉnh nửa mê đợi thêm nửa tiếng đồng hồ.
Lúc năm giờ rưỡi, đồng hồ báo thức lại vang lên một lần nữa.
Trời bên ngoài tối tăm mờ mịt, có tia nắng sớm lấp ló nơi chân trời xa xa.
Thẩm Tinh Nhược vừa nhẹ giọng gọi anh vừa đẩy bả vai anh, “Lục Tinh Diên, Lục Tinh Diên?”
Gọi bảy, tám lần, Lục Tinh Diên rốt cuộc cũng nhíu nhíu mày tình giấc, “… Mấy giờ rồi?”
Thẩm Tinh Nhược: “Năm giờ rưỡi, anh nhanh về phòng của mình đi, trở về phòng rồi có thể ngủ tiếp.”
Lục Tinh Diên rất buồn ngủ, lại thêm trong chăn ấm áp, Thẩm Tinh Nhược còn đang ôm chặt anh, anh không muốn động đậy chút nào, không hề có một dấu hiệu nào gọi là sắp rời giường.
“Lục Tinh Diên, Lục Tinh Diên, anh đừng nằm ỳ đây nữa, anh ngoan một chút đi.”
“Không có việc gì đâu, mẹ anh ít nhất cũng phải tám, chín giờ mới lên đây, em yên tâm.”
Anh ngáp dài một cái, kéo Thẩm Tinh Nhược đang căng thẳng ôm vào trong lòng.
Thế nhưng Thẩm Tinh Nhược vẫn kiên nhẫn thúc giục.
Anh không biết làm sao nữa, đành phải uể oải hứa hẹn, “Được rồi, chờ một chút, ngủ thêm mười phút nữa đã, mười phút thôi, anh hứa.”
Người nằm nướng hứa hẹn cứ như gió thoảng mây bay, mười phút này lề mề kéo dài cho đến tận sáu giờ, Lục Tinh Diên mới nhấc cái đầu ổ gà lưu luyến không rời buông bỏ thân thể mềm mại trong tay từ từ ngồi dậy.
Anh nhớ tới mấy bản văn học cổ đại giáo sư đã giảng về những vị hoàng đế ngày xưa trời chưa sáng đã phải rời giường chuẩn bị thượng triều sáng sớm, chợt hiểu vì sao lại có câu “Phù Dung trướng sưởi ấm đêm xuân*” cùng với “Từ khi đó, quân vương không còn tảo triều.*”
*đây là hai câu thơ trích trong bài thơ “Hận muôn đời” /长恨歌/, là một bài thơ tự sự dài được viết bởi Bạch Cư Dị , một nhà thơ thời nhà Đường . Toàn bộ bài thơ thuật lại một cách sinh động bi kịch tình yêu của Đường Huyền Tông và Dương Quý Phi. (Nguồn: Baidu)
Anh sải dài bước chân, trong tay còn cầm theo cái áo khoác. Sau khi giúp Thẩm Tinh Nhược vén chăn khoá cửa xong xuôi, buồn ngủ ngáp dài, gật gù thoả mãn đi về phía trước.
Trong lúc anh vội vàng không kịp chuẩn bị, Bùi Nguyệt mặc một cái áo ngủ bằng bông thêu hoa mẫu đơn đỏ đã đứng ở đầu cầu thang –
Oan gia ngõ hẹp mà.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.