Dây Dưa Không Dứt

Chương 33:




Buổi sáng, Ngô Đồng tỉnh dậy trước.
Căn phòng xa lạ, nhưng người đàn ông đang ôm cô thì chẳng xa lạ chút nào.
Lệ Trọng Mưu đang ngủ, cánh tay anh vòng quanh eo cô, ngay cả trong lúc mơ màng anh vẫn muốn giam giữ cô. Đến gần ngắm nghía gương mặt anh tuấn, sự lãnh khốc hiện rõ trên đó. Ánh mặt trời ban mai chiếu thẳng vào mắt Ngô Đồng khiến cô nhắm mắt, đầu ong ong sau cơn say, cô đau khổ nhớ về đêm hôm qua…
Tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì, cô không muốn nhớ rõ nhưng những dấu hôn xanh xanh tím tím, tính cả mấy vệt móng tay trên da anh đều hiện rõ mồn một, giống như đang nhắc nhở cô vậy. Đúng là chuyện đời chẳng ai ngờ được, bảy năm trước anh nửa tỉnh nửa mơ làm chuyện đó với cô, đến hôm nay, đổi lại thành cô…
Không khí vẫn phảng phất mùi vị hoan ái.
Ngô Đồng nghĩ hay là học anh, để lại chút tiền lót dưới gối?
Có điều, chắc chắn anh sẽ chẳng có hứng thú gì với mấy đồng bạc cỏn con của cô.
Ngô Đồng xoa xoa huyệt Thái Dương, khẽ nhấc tay anh bỏ xuống giường, mắt anh hơi động. Cô gần như ngừng thở, may mà anh chưa tỉnh. Sao cô thấy mình giống phường trộm cắp thế nhỉ? Sau khi có rồi thì chạy lấy người. Chỉ một động tác nhỏ của anh cũng làm cô sợ rúm người.
Vừa chạm đất, cảm giác ê ẩm khiến chân cô mềm nhũn, suýt nữa thì ngã nhào xuống. Động tác của cô lại tạo ra tiếng động, sợ chết mất thôi. Cô lo anh tỉnh lại nên hấp tấp mặc quần áo, đầu tóc rối tung tông cửa đi ra.
Nhưng mà….
Khóa cửa của ngôi nhà này là khóa vân tay —
Cô ra ngoài thế nào bây giờ?
Ngô Đồng cắn môi, chịu đựng cơn đau nhức, không hề nghe thấy tiếng bước chân đằng sau.
Lệ Trọng Mưu đến sau cô, gọi: “Ngô Đồng!” Giọng anh chẳng có vẻ gì giống vừa ngủ dậy cả.
Ngô Đồng đứng im như tượng gỗ.
Lệ Trọng Mưu vòng qua trước mặt cô, anh mặc quần dài, hơi thở nam tính tản ra từ cơ thể cường tráng, nhưng ánh mắt sáng rực hơi đáng sợ. Người đàn ông này quá dụ hoặc mà…
Anh nhanh nhẹn nắm lấy cổ tay cô: “Cùng ăn sáng chứ?”
Ngô Đồng hít sâu đè nén sự run rẩy: “Tôi phải đi – tôi có hẹn, tôi…”
Anh dừng một chút, sau đó chậm rãi buông tay, thay cô mở cửa rồi nói: “Đừng để ý lời anh nói, đợi anh.” (từ bây giờ em để anh Lệ xưng “anh-em” nhé :”>)
Cô đi thẳng ra ngoài, không quay đầu.
Hai gương mặt dần biến mất sau cánh cửa tự động.
Từ nơi sâu thẳm trong trái tim nhắc nhở Ngô Đồng, chuyện lần này đúng là hoang đường. Sai lầm đã qua, cô không được phép lặp lại.
Tìm đến hiệu thuốc, mở cửa đi vào.
“Trước hay sau?”
“Sau.”
“24 tiếng hay 72 tiếng?”
“24.”
Lúc Ngô Đồng trả tiền, cô nhìn thấy trong tấm gương treo trên tường phản chiếu một người phụ nữ tâm hoảng ý loạn, đầu tóc bù xù; khó trách tại sao nhân viên bán hàng cứ nhìn cô bằng ánh mắt kì kì.
Bóc vỉ thuốc, cô bỏ vào miệng uống luôn không cần nước.
Đắng ngắt.
Bước ra khỏi cửa, Ngô Đồng mới thấy yên tâm một chút.
Cô mua bao thuốc lá, hút một điếu, tâm trạng thoải mái hẳn. Ở khu vực cao cấp này, xe không nhiều lắm, cô đành băng qua đường đón xe. Taxi chưa thấy đâu, một chiếc xe đỏ rực đỗ ngay trước mặt.
Lệ Trọng Mưu mở cửa đi xuống, hàn khí tản ra từ bộ tây trang làm mắt cô chói lóa.
Bây giờ cô chợt nhận ra, người chật vật nhếch nhác mãi mãi chỉ có cô mà thôi.
Trái tim cô chua xót.
Lệ Trọng Mưu đánh giá cô từ trên xuống dưới, anh giật điếu thuốc bên môi cô ném đi, cởi áo khoác của mình phủ lên người cô: “Em không tuân thủ luật giao thông thế này, sớm muộn cũng gặp chuyện không may.”
Ngô Đồng cả kinh, lúc nãy cô vượt qua đường, làm sao anh biết…
Chẳng nhẽ… anh vẫn đi theo cô?
Gió lạnh chợt ào tới, Ngô Đồng không kịp nói gì đã bị anh tống lên xe. Không cho phép cô có bất kì phản kháng nào.
Anh lái xe, chẳng biết muốn đưa cô đi đâu, hạ cửa kính, không khí tươi mát lùa vào thổi tung mái tóc cô.
Ngô Đồng sờ sờ bao thuốc, châm lửa, cô biết anh luôn quan sát cô qua gương chiếu hậu. Lòng Ngô Đồng rối như tơ vò, bật mấy lần mà lửa không bén, mãi mới châm được, cô hít sâu một hơi…
“Kétttttt – ” Bánh xe chà sát mặt đất, Ngô Đồng mất thăng bằng ngả người về phía trước. Bị sặc khói, cô ho khan. Lệ Trọng Mưu ném điếu thuốc ra cửa sổ.
Anh nhìn cô đầy giận dữ.
Giận cái gì mà giận?
Anh lấy tư cách gì mà giận cô?
Bởi cô chưa đưa hóa đơn cho anh à?
Hay là do cô không cho anh cơ hội ném chi phiếu vào mặt cô lần thứ ba?
Cô quyết tâm đấu đến cùng với anh đấy! Rút thêm điếu nữa, tay không chút run sợ châm lửa. Lần này động tác của Lệ Trọng Mưu nhanh hơn, nắm lấy tay cô, hất cả bật lửa lẫn điếu thuốc ra ngoài.
Một tay kia còn giữ chặt cổ tay cô.
Cô giãy giụa nhưng không thoát được. Ngô Đồng trợn mắt với anh: “Anh là gì của tôi hả? Anh dựa vào cái gì mà đòi quản lí tôi?”
Hỏi hay lắm!
Tôi là gì của em?
Tối hôm qua chúng ta lên giường, tôi là gì của em?
Chúng ta đã có một đứa con, tôi là gì của em?
Em yêu thầm tôi bảy năm trời, tôi là gì của em?
Cả trăm câu hỏi tắc nghẹn trong cổ họng Lệ Trọng Mưu.
Ngô Đồng thở mạnh, anh im lặng không lên tiếng. Cô hiểu anh nhiều hơn anh hiểu chính mình, sự trầm mặc của anh đồng nghĩa với việc đối thủ chẩn bị gánh chịu hậu quả to lớn. Ý thức được nguy hiểm cận kề, định mở cửa xe thì đã muộn.
Anh nhanh nhẹn phủ lên người cô. Môi Ngô Đồng bị tập kích bất ngờ, anh ép người cô vào cửa xe, mạnh mẽ hôn. Cô không đồng ý, muốn cắn anh, cằm bị anh nắm chặt, không thể không há miệng, để cho lưỡi của anh thâm nhập.
Hôn mãi vẫn chưa thấy đủ, đầu lưỡi Ngô Đồng tê rần, anh còn cắn cắn môi dưới của cô. Bàn tay trụ vững thắt lưng cô, nâng người cô sát vào anh, khơi lên ngọn lửa từ đầu vai, từ ngực, từ đùi cô.
Sức lực yếu ớt, Ngô Đồng không đẩy nổi anh, cuối cùng anh buông tha cho cô trước. Cô vung tay muốn “tặng” anh một bạt tai, bị anh đỡ được.
Lệ Trọng Mưu ôm khuôn mặt cô, bức cô nhìn thẳng vào mình, gằn giọng: “Có phải em muốn anh nói lại cho em nhớ tối hôm qua chúng ta đã làm gì không?”
Áo choàng quanh người cô tuột xuống, từ xương quai xanh trở đi, tới chỗ da thịt đang bị che khuất đều ẩn hiện dấu hôn, là dấu ấn của riêng anh.
“Cũng chỉ là tình một đêm, anh muốn thế nào?”
Cô nghiêm mặt đối diện với anh.
Tình – một – đêm, đúng vậy! Ngô Đồng tự nhủ – giống cái đêm của bảy năm trước thôi mà.
Chẳng qua, bảy năm trước là anh quăng chi phiếu cho cô, “mời” cô quên đi tất cả. Còn lần này, là cô tự rời đi, tự ép bản thân phải quên.
Lệ Trọng Mưu ôm cô rất chặt. Vừa rồi anh còn muốn ăn chung với cô, hiện tại, anh chỉ muốn bóp chết cô cho rồi! Trong mắt của cô hiện lên hai chữ vô cùng rõ ràng: CHÁN GHÉT.
Anh bực bội nhắm mắt, sau đó thả cô ra. Đè ném cơn tức giận, anh khởi động xe.
“Tôi phải về nhà!”
“Anh đưa em về.”
Định gạt người chắc? Ngô Đồng nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, đây có phải đường về nhà cô đâu!
Cô chẳng buồn muốn ầm ĩ với anh thêm nữa.
Đúng là rượu hại chết người! Tới tận giờ phút này, cô vẫn nghĩ, còn chuyện gì có thể vớ vẩn hơn nữa hay không?
Cả quãng đường không ai nói với ai câu nào. Chợt xe dừng lại.
Không phải trước cửa nhà cô!
Thôi kệ, giờ Ngô Đồng chỉ ước xuống xe, thoát khỏi anh.
Động tác mở cửa của cô khựng lại.
Vì cảnh tượng ngoài kia… Cách đó không xa là bậc thềm vòng cung rất náo nhiệt, mọi người vui mừng vây quanh cô dâu mặc váy cưới trắng và chú rể mặc lễ phục đen. Có người chụp ảnh, có người tung hoa —
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Đầu óc Ngô Đồng trống rỗng.
Cô nghe thấy Lệ Trọng Mưu ghé bên tai nói: “Bây giờ tâm trí anh rất loạn, cho nên, lần này để cho em tự lựa chọn.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.