Trên đường vừa đi vừa nghỉ, rõ ràng nửa tháng có thể đi tới Sùng Thuận, đoàn người của Đại Nhi đi ước chừng một tháng. Qua một khu rừng phía trước chính là Sùng Thuận, đã vài ngày không nhìn thấy người, bọn họ nhìn chằm chằm cánh rừng xanh mơn mởn ngoài cửa sổ trông mong đếm đếm, không có khách điếm bình dân thật sự là quá khổ sở rồi.
Đối với mấy vị sống trong nhung lụa thần tiên dĩ nhiên là như thế. Ở bên ngoài làm lao động, Thảo Diệp càng thêm buồn bực không thôi, hắn không nói một câu, có cần trả thù tập thể với hắn như vậy hay không? Huống chi hắn nói cũng là lời thật có được hay không, cưỡi ngựa dong ruỗi một ngày đã đến Sùng Thuận. Còn một đường không khí bão tố như thế thật buồn chán.
Lần này chỉ có thể nói, hắn thật sự quá khinh thường đám người đang trong trạng thái vô cùng nhàm chán, đối với một người thường lấy nghiền ép làm niềm vui thú, có người tự động đưa tới cửa tuyệt đối chỉ có thể giết nhầm không thể bỏ qua. Sau khi Đại Nhi nghiền ép Thảo Diệp xong, hai ngày nay tâm tình không tệ.
Đoàn người của Đại Nhi đều là người hưởng thụ, sẽ không vì chuyện gì mà khuất tất mình, điểm này không thể nghi ngờ. Chỉ nhìn tư thế của bọn họ là có thể nhìn ra.
"Tiểu thư, tỷ thật không muốn nghe?" Những lời này là kể từ sau khi Dao Kỳ nghe được tin tức, mỗi ngày đều tự hỏi lòng. Nguyên nhân là vì chuyện này thật rất lớn.
"Dao Dao, ngươi biết bây giờ tiểu thư ta đang nghĩ cái gì không?" Nằm ngang ở giữa Dao Kỳ và Tiểu Vũ, hai chân Đại Nhi bắt chéo đặt ở trên vách bên trong xe ngựa, mắt nhìn chằm chằm cánh rừng cây xanh um tươi tốt bên ngoài màn xe.
"Nghĩ cái gì?" Dao Kỳ bắt chước tư thế bất nhã của Đại Nhi, tò mò hỏi.
"Đang suy nghĩ phải dùng thuốc gì hạ độc ngươi." Lời này là Tiểu Vũ nói, cũng bắt chước tư thế của Cung Bắc Thiếu một chân cong, một chân gát lên phía trên, nghe Dao Kỳ nhắc tới, trong lòng không khỏi trợn trừng mắt.
Nếu Nhi tỷ tỷ không muốn nhắc tới Bách Phi Thần, ngươi cũng đừng nói ra, tại sao phải tự tìm phiền não. Hơn nữa, ngươi cho rằng ngươi không nói, nàng cũng không biết sao. Tiểu Vũ dám đánh cuộc, trước đó Bách Phi Dương đột nhiên mất tích có thể được tìm được cũng là thủ đoạn của người này, ngươi đừng nhìn nàng không để ý đến chuyện bên ngoài, một lòng chỉ biết ngủ ngon, trong lòng nàng rõ ràng hơn so với ai khác.
"Người hiểu ta chỉ có Tiểu Vũ." Vẻ mặt Đại Nhi giản ra, vẫn là Tiểu Vũ hợp khẩu vị của mình.
". . . . . ." Dao Kỳ im lặng, được rồi, ta sẽ không nói ra, chỉ là về sau nếu có chuyện gì ta không phụ trách.
"Ta ngửi thấy mùi thịt." Đại Nhi chợt ngồi dậy, mở ra một hốc tối trên xe châm thêm một ly trà mới cho mình, xoay người không nói.
"Ừm, là có một mùi thịt tươi." Cung Bắc Thiếu nằm thoải mái, nhưng bộ dạng không muốn ngồi dậy.
"Mùi thịt gì?" Dao Kỳ mê man không biết vì sao, đi theo một đám người thông minh thích đánh đố như vậy, nàng chỉ có bị khinh bỉ.
"Mùi thịt người lạ." Hiện tại dường như Tiểu Vũ rất ưa thích đả kích Dao Kỳ. Lấy thông minh chà đạp một nữ tử làm thú vui, không hổ là người hợp với Đại Nhi, cũng có hứng thú tệ hại như vậy.
Không đợi Dao Kỳ hỏi ra tiếp, sẽ làm cho chỉ số thông minh của hắn bị tổn hại, xe ngựa đã vững vàng dừng lại. Bên ngoài, vẻ mặt khó chịu, Thảo Diệp lạnh lùng nhìn mấy người trước mắt giống như kẻ cướp, ngồi ở trên xe ngựa không chút cử động. Đoạn đường này hắn cũng đã nghĩ rõ ràng, mấy người vô lương kia đang nhàm chán muốn tìm mình làm mục tiêu vui thú, không có gì kỳ quái, hôm nay niềm vui thú đưa tới cửa nếu hắn tiện tay giải quyết, hắn dám cam đoan ba người bên trong kia, Dao Kỳ không tính, nhất định sẽ thay đổi phương pháp hành hạ hắn. Vì vậy Thảo Diệp sáng suốt lựa chọn trầm mặc.
Đó là năm hán tử tay cầm đại đao, xếp thành một hàng cứ đứng như vậy, ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm Thảo Diệp, hình như đang suy nghĩ nên mở miệng nói gì.
Đại Nhi không kịp chờ đợi từ trên xe ngựa nhảy xuống, làn váy màu xanh lá theo bước chân di động nhẹ bập bềnh, chỉ vì đầu thu sau giữa trưa, ánh mặt trời rất tốt.
Cung Bắc Thiếu và Tiểu Vũ theo ở phía sau, thấy Đại Nhi lắc đầu một cái, bộ dáng bất đắc dĩ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
"Đánh cướp?" Đại Nhi cau mày, giặc cướp nơi này IQ cũng thấp như vậy? Có câu người không thể nhìn bề ngoài, mà đôi mắt Đại Nhi cho dù bất kì người nào nhìn qua cũng có thể hiểu rõ, cái gọi là thiên tài là như thế. Đại Nhi cho rằng, đừng quá mức tin tưởng vào hai mắt của nàng.
"Vậy thì thế nào? !" Một người trong đó vẻ mặt hung dữ, dường như là thủ lĩnh rất kiêu ngạo nói. Đánh cướp vẫn kỳ cục như thế, đây là giặc cướp đặc biệt sao?
". . . . . ." Sau lưng Đại Nhi, Dao Kỳ im lặng. Người này kiêu ngạo cái gì? Không phải tiểu thư nhà ta chỉ hỏi một câu sao?
Như vậy có thể thấy được, Dao Kỳ đã bị Đại Nhi đồng hóa. Nếu như là trước kia, Dao Kỳ nhất định sẽ châm chọc Đại Nhi nói nhảm, mà không phải xấu hổ đối diện với giặc cướp thiếu não.
Đại Nhi thấy bọn giặc cướp nói những lời hùng hồn khẳng khái như thế, trái tim nhỏ của Đại Nhi tan nát dưới đất. Thì ra kiêu ngạo cũng có thể dùng như vậy. . . Thật là, thật là quá lật nghiêng hình tượng kiêu ngạo trong lòng Đại Nhi. . . . . .
Tên giặc cướp này nhìn thấy đôi mắt hoa đào long lanh của Đại Nhi nhìn hắn, nhướng mày rất khó chịu nói: "Đại gia chỉ cướp tiền, không cướp sắc. Lão đại của chúng ta nói rồi, phải làm giặc cướp có nguyên tắc."
Những lời này làm cho năm người trong sống ngoài khét. Nghe nói giặc cướp có nguyên tắc sao? Không có. Chuyện trước mắt là thế nào?
Cung Bắc Thiếu và Thảo Diệp hai người càng buồn bực, trước kia làm giặc cướp rõ ràng là tiếng xấu, hôm nay tại sao nói đến nguyên tắc?
"Lão đại của các ngươi tàn sao?" Lúc Đại Nhi chưa đặt câu hỏi, Dao Kỳ tò mò hỏi trước.
"Không có, lão đại của chúng ta đi đứng rất tốt. Hơn nữa ngọc thụ lâm phong, phong lưu phóng khoáng." Vẻ mặt của tên giặc cướp này rất tự hào nói.
"Nàng nói là thiếu não." Đại Nhi tiếp lời.
". . . . . . Lão đại của chúng ta thông minh tuyệt đỉnh làm sao lại thiếu não! Nói nhảm nhiều như vậy, nhanh giao tiền rồi đi khỏi, bọn Tiểu Vinh vẫn chờ về nhà xem bệnh cho lão nương đấy." Tên giặc cướp này đắc ý một hồi vẫn không quên nhiệm vụ lúc đầu, hung tợn nói.
"Muốn bao nhiêu?" Ngoài dự liệu của mọi người, trong miệng Đại Nhi nhảy ra mấy chữ như vậy.
Tiểu thư xuất cung không tới mấy ngày đầu óc bị bệnh sao, theo tính tình của tiểu thư, nhất định sẽ nói: Ừm, người có thể lấy được tiền từ trong tay bản tiểu thư còn chưa ra đời đấy.
"Cái này. . . Các ngươi có bao nhiêu, cho chúng ta một nửa là tốt rồi, lão đại của chúng ta nói rồi, làm giặc cướp có nguyên tắc, không thể đuổi tận giết tuyệt, tránh cho lần sau gặp mặt khó nói, mọi việc phải lưu lại một đường, sau này vẫn còn có thể tiếp tục làm ăn." Tên giặc cướp này nói đạo lý rõ ràng, vẻ mặt tràn đầy sùng bái đối với lão đại của hắn.
Lần sau gặp mặt khó nói. . . . . .
Mọi việc phải lưu lại một đường. . . . . .
Tiếp tục làm ăn. . . . . .
Giặc cướp và người bị cướp có thể buôn bán tình nghĩa, chẳng lẽ lần sau người ta còn có thể ngoan ngoãn để cho ngươi cướp sao? Đám giặc cướp này, thật là quá kì quái rồi. Nhất là tên lão đại kia, rốt cuộc là có bao nhiêu công lực mới tẩy não đám người kia thành cái bộ dáng này a.
"Nếu là tiền của ta, phải cho ta biết dùng để làm gì, nếu không cũng sẽ rất thiệt thòi, buôn bán cũng không phải dễ làm như vậy." Hiện tại đây là chuyện Đại Nhi cảm thấy hứng thú nhất.
"Ừm, nói cũng phải, chính là dùng để tiếp tế một số gia đình ở phụ cận, đều là người già yếu, không có gì nghề nghiệp, tiền cướp được phần lớn cũng phân cho bọn họ." Tên giặc cướp này nói đến lão đại nhà hắn, vẫn tự hào.
"Đần." Vẫn trầm mặc Tiểu Vũ lên tiếng.
"Ngươi nói cái gì!" Tên giặc cướp nghe được giọng nói khinh thường của Tiểu Vũ, vẻ mặt lập tức thay đổi, chuyện mà hắn vẫn lấy làm kiêu ngạo lại bị một tiểu tử khinh bỉ, có thể không tức giận sao.
"Ta nói ngươi đần, mỗi ngày đánh cướp sau đó tiếp tế, lúc nào thì đủ, nguy hiểm không nói, làm như vậy ăn núi cũng lỡ, phương pháp xử lí cũng chỉ có ngươi nghĩ ra được, chung quanh khu rừng này trong vòng một ngàn dặm hoang tàn vắng vẻ, nhưng người lui tới rất nhiều, mở mấy quán rượu, khách điếm bình dân so với cái nghề này còn nhiều tiền hơn, còn bảo đảm được sinh mạng. Các ngươi không phải đần là cái gì." Nói xong vừa đáng yêu trợn trắng mắt, nhìn tên giặc cướp này đang nghiến răng.
Thầm nghĩ, ngươi cho rằng lão tử không muốn sao, nếu tiền bạc là một vấn đề như vậy, lão đại cũng sẽ không cướp bất luận kẻ nào, trừ phi là có tiền, vẫn không thể cướp toàn bộ. . . Tóm lại, rất buồn bực.
"Dao Dao, cho bọn hắn một nửa tiền tài của chúng ta." Đại Nhi thấy lúc tên giặc cướp kia nói chuyện sắc mặt đỏ lên, không khỏi cảm thán, nếu toàn bộ giặc cướp cũng có bộ dáng như vậy, như vậy thiên hạ rất thái bình.
"Vâng"
Khi Dao Kỳ đem một đống lớn ngân phiếu đưa cho bọn giặc cướp, bọn cướp mắt trợn, mắt lồi ra ngoài, run rẩy nhận lấy một đống tiền mặt trị giá một vạn, vô số ngân phiếu, không nhịn được nuốt một ngụm nước bọt. Sững sờ nói: "Chúng ta chỉ cần một nửa. . . . . ." Ánh mắt lại không rời khỏi hơn mười tờ ngân phiếu.
"Đây chính là một nửa, bản tiểu thư không bao giờ thiếu tiền, nói một cách khác, trên thế gian này không có người nào có tiền nhiều hơn bản tiểu thư." Lần đầu tiên Đại Nhi cảm thấy bị cướp vẫn có cảm giác thành công như thế, không khỏi cười rực rỡ.
"Nhị Đương Gia, ngân phiếu này không phải là giả chứ." Ở một bên, vẻ mặt đám giặc cướp cũng khiếp sợ không thể tưởng tượng nổi. Cái này thật có vấn đề, cho nhiều như vậy. . . . . .
"Phi, ngân phiếu của tiền trang Phụng Thông làm sao có giả, lão bản chính Lâm gia." Người được gọi là Nhị đương gia miệng đắng lưỡi khô, nhìn một đống lớn ngân phiếu trước mắt so với nhìn thấy mỹ nữ lộ ra trọn vẹn còn hưng phấn hơn.
"Cầm tiền rồi không đi, không muốn thì trả lại." Đại Nhi nhướng mày, lời nói có chút lạnh lùng.
"Đi, đi. . . Lập tức đi ngay." Nói xong liền chạy như một làn khói đã không thấy tăm hơi, tốc độ kia cũng có thể so với chạy nước rút một trăm mét.
"Tiểu thư, mười mấy vạn đấy." Dao Kỳ biết tại sao Đại Nhi muốn cho tiền, nhưng tại sao phải cho nhiều tiền như vậy a.
"Tiểu thư thiếu tiền sao?" Phất tay một cái, ý bảo Cung Bắc Thiếu và Tiểu Vũ rút lui qua bên cạnh, mình cũng rút lui vài bước về phía bên kia.
"Không thiếu." Dao Kỳ trả lời không cần suy nghĩ, quả thật, người Lâm gia không bao giờ thiếu tiền.
Vừa mới nói xong liền nghe ‘phịch’ một tiếng, một người rơi xuống tại chỗ bọn họ mới vừa đứng, sau lưng đập xuống một tiếng nặng, người nọ cũng không rên một tiếng, nằm tại chỗ không nhúc nhích.
Cung Bắc Thiếu kỳ quái, mới vừa rồi ngay cả một chút hơi thở hắn cũng không cảm thấy được, tại sao từ trên cây rớt xuống một người?
"Người này bị trọng thương, còn có ý thức che tâm mạch, cộng thêm hơi thở yếu ớt cơ hồ như không có, không cố ý căn bản không nhận thấy, chắc là đang tránh né đuổi giết." Đại Nhi tiến lên liếc mắt nhìn, cho ra kết luận như vậy.
Quả nhiên, trước ngực người nọ một vết đao sâu thấy xương đủ để trí mạng, bởi vì thời gian dài không có xử lý, thịt cũng bung lên, đặc biệt dữ tợn. Sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, đôi môi đỏ thẫm, té xuống nặng nề cũng không rên quả nhiên là lọt vào hôn mê thật sâu.
"Muốn cứu?" Cung Bắc Thiếu hỏi. Dựa vào tâm tình bây giờ của Đại Nhi, tìm chút chuyện làm cũng là việc nên làm, nếu không muốn cứu liền trực tiếp lên xe không thấy, làm sao còn ở lại chỗ này xoi mói.
"Cứu." Ánh mắt của Đại Nhi dừng lại trên mặt của nam tử nào đó thật lâu, ba giây đối với người quen biết Đại Nhi mà nói đã là rất lâu rồi. Sau đó tiến lên mở y phục nam tử hôn mê, vừa ghim kim vừa nói: "Nhìn thương thế người này ít nhất nằm hai ngày ở phía trên, vì tránh né đuổi giết, vết thương nặng như thế còn che lại tâm mạch, đây cũng không phải là người bình thường có thể chịu được. Vả lại hắn còn trúng chí độc, đã lan đến nội phủ, có thể còn sống tuyệt đối là kỳ tích, là nhiệm vụ gì có thể để cho một người ẩn nhẫn kiên cường như thế, ta thật sự vô cùng muốn biết. Mặc kệ là người tốt hay người xấu, người như vậy ta cảm thấy nên cứu."
"Khụ. . . . . ." Đại Nhi dùng nội lực thúc nóng dao găm khoét thịt thối từ ngực kéo dài đến bên hông, người nọ mê man không tỉnh, sau khi móc ra một chai thuốc bột màu trắng vẩy vào phía trên, lập tức có phản ứng.
Mọi người thấy người kia lúc tiếp xúc thuốc bột màu trắng, đầu đầy mồ hôi cũng nhất tề mặc niệm cho hắn một phen. Thuốc này có được bao nhiêu công hiệu a, so với khoét thịt còn khổ sở hơn, vất vả cho ngươi làm thí nghiệm thuốc cho Đại Nhi. Đây là ý tưởng duy nhất trong lòng mọi người.
"Tỉnh là tốt rồi, Dao Dao, băng bó cho hắn." So với Đại Nhi, thủ pháp Dao Kỳ thuần thục hơn nhiều, nhanh và gọn dọn dẹp sạch sẽ vết thương người kia.
Đại Nhi thấy mọi người dùng ánh mắt ‘thì ra là như vậy’ nhìn mình, xem thường nói: "Hắn bị đao có độc làm tổn thương, độc phấn là nghiên cứu điều chế mới nhất của ta, hiệu quả hiếm có. Hắn đã bị độc công vào nội phủ, chỉ có thể theo vết thương thấm vào."
Mọi người gật đầu, bộ dáng thì ra là như vậy. Trong lòng cũng đang chỉ trích: nếu như nội phủ uống thuốc là được, còn dùng ác như vậy nha, khi dễ ta không hiểu dược lý sao.
Đây là thường thức cơ bản có được hay không, ngươi đừng xem thường IQ của chúng ta như vậy.
"Mạng của ngươi là ta cứu được, ta mặc kệ trước kia ngươi là người nào, đi theo người nào, làm chuyện gì. Về sau, ngươi chính là người của ta." Đại Nhi chưa bao giờ làm chuyện mua bán lỗ vốn, cái này là sự thật, hôm nay tặng bạc không, về sau sẽ thu hồi cả tiền vốn lẫn tiền lời.
"Dao Dao, ngươi phụ trách chăm sóc cho hắn, đem bút ký tẩy não của Cẩn cho hắn xem một chút, nếu không có phát giác ngộ, chép một trăm ngàn lần là được."
". . . . . ." Tiểu thư, có nên ác như vậy hay không.
Người vừa tỉnh lại trong nháy mắt hiểu rõ tình huống, lại thấy mọi người dùng ánh mắt như ‘bản thân ngươi gặp phải xui xẻo, chúng ta cũng giúp không được ngươi’ nhìn mình, không khỏi có chút bận tâm những ngày kế tiếp của mình rồi, đây chính là tình huống từ trước đến nay chưa từng có.
Mọi người đến Sùng Thuận đã là giờ Dậu, vì chăm sóc người bị thương, Thảo Diệp đặc biệt đi tương đối chậm
Khi mọi người đứng trước cửa dịch trạm của Thiên Nhai Túc Quán thì đưa tới không ít người ghé mắt. Sáu cẩm y tơ lụa, phong cách phi phàm, mặt mũi xuất chúng, vừa nhìn chính là tiểu thư công tử thế gia, người đến Thiên Nhai Túc Quán là loại địa phương người giang hồ tề tụ, thật sự không làm người khác chú ý cũng không được. Huống chi còn có một nam tử bị thương rất nghiêm trọng.
Trên mặt Đại Nhi nở nụ cười rực rỡ, làm như nghĩ tới chuyện vui gì đó.
"Chuyển sang nơi khác thôi." Thương thế tuy nặng cũng đã thanh tỉnh, sắc mặt Dịch Phong không được tự nhiên, nói.
"Ngươi giết người ở nơi này?" Đại Nhi xem thường nói.
"Đúng vậy" Nếu không phải đối phương ở chỗ này không có phòng bị, mình làm sao dễ dàng đắc thủ như vậy. Từ khi nhận được tin tức trên đường có người mua mệnh của hắn, tới chỗ nào cũng thận trọng, một tháng có hai mươi tám ngày sống ở Thiên Nhai Túc Quán, nếu không mình cũng sẽ không mạo hiểm.
Dịch Phong hắn là sát thủ xếp hạng thứ ba trên bảng Sát Thủ, nhận đơn hàng từ trước đến giờ có lựa chọn, chỉ giết người đáng chết. Trong giới bất hòa nói hắn tự cho rằng mình thanh cao, người bên ngoài hận không được trừ ác nhân cho sảng khoái. Hắn không quan tâm sống chết, bởi vì vào mười năm trước hắn sớm chết rồi, bây giờ hắn có thể làm, chỉ có những thứ kia mà thôi.
"Nói như vậy ngươi bị người của Thiên Nhai Túc Quán đánh bị thương ?" Giọng của Đại Nhi trong nháy mắt biến hóa, ý vị bên trong chỉ sợ cũng chỉ có đám người Cung Bắc Thiếu cảm nhận được.
"Phá hư quy củ người ta, tự nhiên phải trả giá một chút." Thật ra Dịch Phong cũng không nghĩ tới muốn báo thù, dù sao cũng là mình phá hư quy củ trước.
"Cũng không cần đeo mặt nạ, không có người nào không nhận ra." Nói xong ném cho hắn một chai dược thủy liền đi vào, sau đó Tiểu Vũ, Cung Bắc Thiếu và Thảo Diệp đi vào theo. Lưu lại Dao Kỳ đau buồn đỡ người nào đó đi ra ngoài, thuận tiện bôi mặt nạ trên mặt người khác.
Bởi vì Dịch Phong bị thương, tay không nhanh nhẹn, vì vậy Dao Kỳ rất kinh nghiệm đem dược thủy chà xát ở trên tay xoa rơi tấm mặt nạ trên mặt đến nổi đám người kia cũng không nhận ra, vì vậy, gương mặt mỹ nam ngang tàng xuất hiện ở trong tay Dao Kỳ.
Nhón chân lên tỉ mỉ lấy ra khăn tay lau dược thủy còn sót lại trên gương mặt đó. Vì vậy tạo thành khung cảnh: dưới trời chiều, một lục y nữ tử khả ái nhón chân lên tỉ mỉ lau chùi gương mặt cho một nam tử tuấn mỹ, nhìn kỹ, trên khuôn mặt tái nhợt của nam tử kia lại có lấm tấm đỏ ửng, nếu không có trạng thái bệnh như vậy. Khuôn cảnh tốt đẹp hòa hài dường nào a.
"Được rồi." Dao Kỳ nhìn khuôn mặt mỹ nam, thoả mãn gật gật đầu, sau đó đỡ hắn chậm rãi đi về phía trước.
"Tiểu Vũ, muốn ăn cái gì? Vẫn như vậy?" Đi vào khi nhìn thấy nụ cười không rõ trên mặt của Đại Nhi nhìn Tiểu Vũ dò hỏi, gương mặt Tiểu Vũ vẫn im lặng.
Tại sao nàng không biết xấu hổ khi nhắc tới sự kiện kia. . . . . .
Một bên, Cung Bắc Thiếu và Thảo Diệp cũng rất không tự nhiên ho khan vài tiếng, sau khi Dịch Phong và Dao Kỳ mờ mịt ngồi xuống, nhưng rõ ràng cảm thấy có chút chuyện không tầm thường.
Ở một bên, tiểu nhị cau mày, ánh mắt không nhịn được quan sát Dịch Phong vừa mới tiến vào, chân mày nhíu chặt hơn.
"Tiểu nhị, ngươi để ý Tiểu Dịch nhà ta rồi hả ? Thật xin lỗi, Tiểu Dịch nhà ta đã có người rồi. Hơn nữa, nhìn bộ dạng này của ngươi cũng đừng cóc mà đòi ăn thịt thiên nga, Tiểu Dịch nhà ta tuấn mỹ như vậy, không nhìn trúng ngươi đâu." Đại Nhi trêu chọc, nhìn mặt của tiểu nhị đã biến thành màu gan heo, cười vô cùng rực rỡ.
"Khách quan, tiểu nhân chỉ cảm thấy vị khách quan kia rất quen thuộc, rất giống một vị khách mấy ngày trước." Tiểu nhị kia cười làm lành, nói nhưng cũng không kiêu ngạo không tự ti.
"Hả? gương mặt Tiểu Dịch chẳng lẽ lớn như vậy?" Đại Nhi bật cười, ánh mắt trêu chọc nhìn tiểu nhị.
"Khách quan chờ một chút, tiểu nhân mang thức ăn lên cho ngài." Tiểu nhị kia rất thức thời chạy đi hồi báo cấp trên.
"Nhớ chuẩn bị sáu gian phòng hạng nhất." Đúng lúc Cung Bắc Thiếu chen vào một câu.
"Vâng."
"Chúng ta có thể khiêm tốn một chút không." Trong lòng Tiểu Vũ kêu rên, không nói ra được lời gì.
"Chúng ta phách lối chỗ nào?" Đại Nhi nhíu mày, ý bảo Tiểu Vũ nói tiếp.
"Tiểu thư, nơi này có hơn mười vị cao thủ." Dao Kỳ chú ý biến hóa chung quanh, trầm lặng nói. Trên người của mấy người mình đều có Tần Hương của Đại Nhi, không cần phải lo lắng có người thám thính.
"Hơn nữa, bây giờ Bách Tử Tà không có ở đây, như vậy hiện tại ai làm môn chủ Tử Tà Môn?" Cung Bắc Thiếu rất hiếu kì, Bách Tử Tà ở trong cung, như vậy không phải nói, Bách Phi Thần đã xuất cung rồi sao. Như vậy chúng ta có thể nhận định đây là cố ý.
Nghĩ tới đây hắn không thể không bội phục Bách Phi Thần một phen, bao nhiêu người tha thiết ước mơ ngôi vị hoàng đế, cứ nói nhường lại là nhường lại, khí phách này cũng không phải là người bình thường có thể sánh được. Sau đó có thâm ý khác nhìn Đại Nhi một cái, âm thầm lắc đầu: quả nhiên là yêu mỹ nhân không yêu giang sơn là đây.
"Thế nào? Ngươi nhớ hắn?" Trong đôi mắt Đại Nhi lóe lên ánh sáng tà ác, ngay sau đó liền thấy ở một bên, sắc mặt của Thảo Diệp nhanh chóng đen lại.
"Ta là một nam nhân tốt, không nhớ mỹ nhân, nhớ đến một nam nhân hư hỏng như hắn làm gì?" Cung Bắc Thiếu đen mặt, ta thích nữ nhân có được không.
"Xem như ngươi thức thời, aiz, cũng không biết sư phụ có bị khi dễ hay không." Đại Nhi thở dài một hơi, dựa vào tính tình sư phụ của nàng, nàng thật đúng là không yên lòng a. Mặc dù lúc ban đầu do nàng thiết kế. . . . . .
"Bách Tử Tà kia có đáng tin cậy không?" Nghe Đại Nhi nói, Dao Kỳ không khỏi nuốt vào lời nói muốn kéo bọn họ quay trở lại đề tài lúc ban đầu đã bị vứt bỏ.
"Ta nói, ta cũng đã giao thủ với bọ cao thủ nơi này, bọn họ nhận được khí tức của ta." Dịch Phong thấy bộ dáng mọi người không sao cả, thật lòng bị đả kích rồi, tại sao chỉ có một mình hắn lo lắng? Đám người kia sẽ không đem hắn bán cho nơi này chứ. . . . . . Vừa nghĩ thật có khả năng này.
"Không nhận ra thì làm sao tìm được phiền toái." Tiểu Vũ không kiên nhẫn bĩu môi, trong ánh mắt hoàn toàn bán đứng ý tưởng cực độ muốn tham gia náo nhiệt trong lòng hắn. Xông xáo giang hồ, mình từ hoàng cung Phù Diêu đến hoàng cung họ Bách giữa đường cũng có thể chơi một chút, lần này đi ra ngoài rồi không thể yên lặng.
Dịch Phong liếc mắt nhìn Tiểu Vũ đáng yêu đến bạo phát, sau đó tầm mắt quét một lần trên gương mặt mọi người đang lúc bày tỏ ‘nhất trí tán thành’, nhất thời đầu óc không đủ dùng, làm cái gì vậy? tìm tới Đại bản doanh của người ta gây phiền toái? Mấy người này không có vấn đề chứ?
Còn chưa phúc nghị xong, đã thấy một người giống như lão bản đi tới.
"Vị này chính là Dịch Phong, sát thủ hàng thứ ba trên bảng Sát Thủ." Lão bản kia tươi cười rạng rỡ, giọng nói là hỏi cũng là khẳng định. Giống như ngươi không cho đáp án, chỉ cần hắn cho là tốt rồi.
"Đúng vậy" Dịch Phong cũng dứt khoát, không chút nào phủ nhận. Danh tiếng của hắn không mất mặt.
"Phong công tử quả thật hào phóng, tại hạ tự nhận rất thưởng thức Phong công tử, nếu không phải công tử phá hỏng quy củ Thiên Nhai Túc Quán ta, Liên mỗ rất nguyện ý trở thành bằng hữu với Phong công tử." Lời nói của lão bản tự xưng họ Liên cũng là lời xuất phát từ nội tâm, nụ cười trên mặt có tăng không giảm.
Tiếu Diện Hổ, đây là ngoại hiệu Đại Nhi đặt cho hắn, khuôn mặt tươi cười vô cùng chân thành, vừa nói có thể trở thành bằng hữu, vừa đang ám hiệu chúng ta cũng chỉ có thể là kẻ địch, đổi lại cách nói, làm cho người ta cảm thấy người này có tấm lòng mến tài, không hổ là người có thể chống đỡ một phương.
"Hả? Ý của Liên lão bản là. . . . . ." Dịch Phong cười như không cười nhìn vẻ mặt tươi cười rạng rỡ của Liên Thành, không có chút nào có ý lo sợ lùi bước.
"Chết hoặc trở thành người của Thiên Nhai Túc Quán ta, ngươi chỉ có hai lựa chọn này." Liên Thành không thèm để ý nụ cười của Dịch Phong, chỉ là đưa ra điều kiện này, người ghét ác hướng thiện như thế chết cũng đáng tiếc. Nhưng cũng không coi là phá quy củ.
"Vấn đề này Phong mỗ thật sự không hồi đáp được cho ngươi." Dịch Phong lắc đầu, ý vị không rõ.
"Hả? Tại sao?" Ánh mắt Liên Thành vẫn dừng lại ở trên mặt Dịch Phong, không chút nào phát giác mấy người bị không để ý tới, sắc mặt không tốt. Ngay cả Dao Kỳ, tính khí luôn tốt đẹp cũng cảm thấy nên cho bọn hắn nếm thử một chút dạy dỗ, mấy người ngồi ở chỗ này như vậy, cho dù ngươi là lão bản thì như thế nào, đạo đãi khách thật đúng là. . . . . . Không dám khen tặng.
Đại Nhi cũng hiểu nguyên nhân tại sao Liễu Phàm có thể trở thành tâm phúc của Bách Tử Tà mà Tiếu Diện Hổ ý định thâm trầm lại bị chận ngoài cửa. Hắn thông minh, lại tùy tính, kiêu ngạo, chỉ để mắt đối với người mà mình cảm giác hứng thú, cảm thấy người bình thường không thích hợp cũng không xứng nói chuyện với mình, đây chính là khuyết điểm của hắn, khuyết điểm trí mạng. Xem thường không nhìn kẻ địch, tự đại hơn nữa tự kỷ.
Không giống sư huynh của mình, bọn họ tự kỷ, lại có tư cách, kiêu ngạo nhưng không coi thường bất luận kẻ nào, tôn trọng mọi người, chỉ cần đối tượng không phải là người mình chán ghét, những thứ hình thức gì đó vẫn phải làm. Nếu như không làm, chỉ có thể nói người nọ rất không may đụng phải ngọn thương, tính khí này ai có thể nói chắc chắn.
"Bởi vì mệnh của Phong công tử trong miệng ngươi là của ta, người cũng là của ta. Cho nên rất không đúng dịp, phải để cho Liên lão bản thất vọng." Đại Nhi nói chuyện, giọng nói hòa ái ấm áp, chỉ là nụ cười trên gương mặt rất hả hê, trong mắt mọi người xung quanh cũng rất đáng đánh đòn.
"Nói như vậy không cần nói nữa." Lúc này ánh mắt Liên Thành mới chuyển tới trên thân nhóm người Đại Nhi, nụ cười trên mặt càng sâu.
"Tại sao đả thương người của ta còn lôi kéo trắng trợn như thế, ngay cả lão bản cũng không xem bản tiểu thư ra gì, món nợ này phải tính toán cho tốt đấy." Nụ cười trên mặt của Đại Nhi cũng rất rực rỡ, khóe miệng cong lên, ở trong mắt đám người Cung Bắc Thiếu lại cảm thấy rất. . . . . . Ác liệt.
Lúc này trong hành lang có không ít người ăn cơm, phần lớn chú ý tới một bàn không tầm thường, vốn là không khí huyên náo nhất thời yên tĩnh lại, khóe mắt đều không tự giác liếc về phía một bàn lan tràn ngột ngạt.
"Không biết vị cô nương này muốn tính thế nào đây?" Lúc Liên Thành nói lời này, rõ ràng mùi vị có chút cắn răng nghiến lợi, nụ cười trên mặt cũng không giảm. Lời nói này, rõ ràng là người của ngươi phá hư quy củ trước, hắn chạy thoát là do vận khí của hắn tốt, hôm nay quay trở lại, muốn tính toán món nợ đả thương người của hắn, cô nương, ngươi nhất định muốn tính sổ ở chỗ này?
"Vây công người của ta, bản tiểu thư cũng rộng lượng không so đo, ai chém một đao trước ngực, giao người ra tránh cho đại động can qua." Một bên xem náo nhiệt, đám người Cung Bắc Thiếu đều bị lời lẽ đầy hùng hồn khí khái của Đại Nhi làm cho phục sát đất, bình tĩnh như thế, lời nói này cỡ nào khí độ a.
"Ha ha, cô nương nói không sai, nhưng nếu muốn tính sổ, dĩ nhiên phải tính từ đầu đến cuối cho rõ ràng. Vị Phong công tử này phá hư quy củ Thiên Nhai Túc Quán của bọn ta, không lưu lại tánh mạng của hắn là sai lầm của bọn ta, hôm nay nếu hắn là người của cô nương, vậy xin cô nương giao hắn ra, Liên mỗ bảo đảm đám người của cô nương đi ra Thiên Nhai Túc Quán không bị thương chút nào. Dù sao chuyện này Phong công tử có lỗi trước, không biết cô nương ý như thế nào."
"Liên lão bản nói sai rồi, ta tới tìm phiền toái, không phải tới đưa người cho ngươi. Quy củ định xuống chính là để cho người ta phá hư, chẳng lẽ những lời này Liên lão bản chưa từng nghe nói." Đại Nhi ngồi từ đầu đến cuối cũng không có ngẩng đầu nhìn Liên Thành một cái, mặc dù nàng cảm thấy hắn căn bản cũng không đáng giá để nàng nhìn, nhưng xuất phát từ việc tính sổ, tự nhiên có thể cho hắn một chút mặt mũi, vì vậy đứng lên, lười biếng nâng mí mắt nhìn Liên lão bản.
"Quy củ là quy củ, đã có người phá hư, tự nhiên phải trả giá." Nói xong từ bốn phía xuất hiện mười mấy người, tay cầm các loại binh khí, hiển nhiên là người của Thiên Nhai Túc Quán, đầu bếp, tiểu nhị, chân sai vặt…. Chỉ là giờ phút này khí tức trên người rõ ràng cho thấy giết người không chớp mắt.... Điều này làm cho Đại Nhi không khỏi nghĩ đến dáng vẻ một người đầu bếp giết người không chớp mắt, nấu ăn cho khách, không khỏi cảm thấy buồn nôn.
Mọi người vừa thấy có kịch vui, xem càng thêm tập trung tinh thần, vốn chỉ là liếc trộm, bây giờ đã biến thành trắng trợn. Trong lòng âm thầm suy đoán là ai không mở mắt lại dám chọc vị sát thần Tử Tà Môn này.
"Cô nương không ngại suy nghĩ một chút đề nghị Liên mỗ mới vừa đưa ra." Nụ cười trên mặt Liên Thành càng phát chân thành, chỉ là Đại Nhi nhìn thấy cũng làm người ta vô cùng chán ghét.
"Ha ha, Liên lão bản trận thế thật to." Đại Nhi không vội, nở nụ cười, đạp liên hoa bộ từ từ đi qua đi qua lại bên cạnh Liên Thành mấy lần, quan sát nhóm người vây quanh bọn họ, bóp vỡ một viên thuốc mang theo trong người, ngón tay phải theo thói quen gõ trên lưng bàn tay trái, một lúc lâu mới cười híp mắt nói.
"Ngay cả lão bản cũng muốn bản tiểu thư thỏa hiệp, không khỏi cũng quá khinh thường người ta."
"Nếu cô nương không đồng ý, Liên mỗ cũng không có biện pháp, phá hư quy củ cũng chỉ là một mình Phong công tử mà thôi, cô nương không muốn đi cũng có thể không đếm xỉa đến." Liên Thành cũng không phải là kẻ ngu, tự nhiên nhìn ra được mấy người trước mắt cũng không phải là người bình thường, nhưng quy củ đặt ra ở nơi này, mặc kệ là ai, chỉ cần phá quy củ cũng chỉ có hai con đường, hoặc là chết, hoặc là quy thuận.
"Liên lão bản thật nể tình, nhưng mà Liên lão bản đã quên mất, lần này ta tới báo thù cho Tiểu Dịch nhà ta đấy." So với sức bền bỉ của ta, ngươi không đúng khẩu vị.
"Nếu cô nương cố ý như thế, không thể làm gì khác hơn là đắc tội." Nói xong đám người này nhất tề muốn động thủ.
"Là ta đắc tội mới đúng." Nói xong búng tay một cái, mọi người nhũn ra như con chi chi trực tiếp ngã trên mặt đất, ghê tởm là bọn hắn cũng đều tỉnh táo, các loại binh khí cũng vẫn nắm ở trong tay, cảm giác kia gọi là biệt khuất. Mà Liên Thành còn đứng đó, sắc mặt cũng nhanh chóng biến thành đen.
"Ngươi làm như thế nào? !" Vẫn còn đang trong kinh ngạc, Liên Thành không bình tĩnh nữa, người mà lúc nảy hắn không thèm nhìn thậm chí có lực sát thương rất lớn. Không biến sắc đã hạ nhiều người dưới tay hắn như vậy?
"Bản tiểu thư khêu khêu ngón tay mà thôi." Đại Nhi cười có thâm ý khác.
Chờ xem náo nhiệt, trong lòng mọi người trở nên lạnh lẽo, cứ như vậy giải quyết xong? Có lầm hay không? ! Chẳng lẽ người của Thiên Nhai Túc Quán đều là bùn nặn hay sao? Con mẹ nó quá lừa bịp rồi. Ánh mắt nhìn về phía Đại Nhi không khỏi thay đổi, kỹ thuật dụng độc như thế, ngay cả Y Tiên Cổ Thiên Hồn cũng không bì kịp.
Chuẩn bị ra tay, Dịch Phong bị giật mình chết khiếp. Hắn vốn cho rằng Đại Nhi chỉ có y thuật lợi hại, không ngờ độc thuật cũng đến trình độ này. Đương kim trên đời thật là không người nào có thể địch lại.
"Tiểu thư, lần sau lưu lại mấy người, người ta thật nhàm chán mà." Dao Kỳ bất mãn bĩu môi, mỗi lần đều bị một viên thuốc trực tiếp giải quyết, thật sự là không có thú vị.
Đám người Cung Bắc Thiếu, Thảo Diệp, Tiểu Vũ nhất trí gật đầu một cái, ý bảo lần sau không cần Đại Nhi ra tay, nếu không bọn họ không có đất dụng võ.
"Không vội, bên trong còn có mấy người nặng ký. Sẽ để lại cho các ngươi là được." Đại Nhi nhìn Liên Thành cười cười, ý bảo không cần che giấu, tất cả đi ra thôi.
Liên Thành có cảm giác trên mặt mình bị người ta hung hăng tát một cái, lúc đỏ lúc trắng. Trong lòng cũng ngạc nhiên. Mấy người bên trong đã che giấu khí tức, tại sao vẫn bị phát hiện? Chẳng lẽ võ công của nàng đã đạt đến trình độ sâu khôn lường được? Như vậy chuyện này thật đúng là không dễ giải quyết.
"Ha ha ha, ta nói Liên Thành, ngươi cũng có lúc này thật là không dễ dàng a." Một tiếng cười liều lĩnh từ trong viện xuyên qua cả đại đường truyền đến, thật ra làm cho Đại Nhi có chút buồn bực. Hắn tới xem náo nhiệt sao?
Chỉ thấy đi theo phía sau người kia là mấy nam tử mặc y phục cùng màu, chậm rãi thong thả đi tới.
Liên Thành thấy thế mặt cũng có chút co quắp, hàng này thật sự là vết thương lành đã quên đau, làm tiểu nhị lâu như vậy mới vừa được thả ra lại đắc chí, quả nhiên tính tình này càng mài càng cong.
"Bị một tiểu cô nương nhà người ta làm cho nhếch nhác như vậy, thật sự là hiếm thấy." An Ngôn làm tiểu nhị mấy tháng vẫn đắc chí như xưa.
Mọi người ở đây cũng bị lời nói phách lối và vẻ mặt hả hê của làm cho buồn bực, tại sao người này có thể làm người ta chán ghét như vậy? Mỗi một câu nói đều làm cho người ta có một loại kích động muốn đập chết hắn.
Đại Nhi đưa lưng về phía hắn, không ngừng nháy mắt ra hiệu cho đám người Cung Bắc Thiếu và Thảo Diệp, ý nói nếu các ngươi không ra tay một lúc nữa có thể cũng không còn một chút canh để uống.
Vì vậy Cung Bắc Thiếu hiểu ý, đứng lên.
"Ta đến tìm phiền toái, nói nhảm cũng không nên nói nhiều, cùng tiến lên hay từng người đến?" Cung Bắc Thiếu vừa thu lại Chiết Phiến trong tay, trên khuôn mặt tinh xảo phong độ chỉ có nụ cười nho nhã. So với An tiểu nhị phách lối lúc nảy quả thật là một bầu trời một vực. Cung Bắc Thiếu người ta phách lối có phong độ, mà An tiểu nhị ngươi phách lối thấp kém. Đây chính là khí chất khác nhau a.
"Mẹ nó! Lớn lối như vậy, đây là địa bàn của ta có được hay không." An tiểu nhị tức giận lắc mình một cái đi lên, rất có ý không chết không thôi.
Ba người còn lại cũng ngầm hiểu ý xông tới, ngược lại bị Đại Nhi nói một câu trấn áp.
"Các ngươi nhất định muốn học tập như bọn hắn?" Đại Nhi thấy An tiểu nhị không chú ý tới nơi này liền xoay người nhìn về phía ba người kia, chỉ chỉ mọi người vẫn nằm tê liệt trên mặt đất, cười rất lạnh nhạt.
Ba người liếc mắt nhìn nhau, lại nhìn Liên Thành đứng ở nơi đó không nhúc nhích, nhất định xông tới. Dao Kỳ và Thảo Diệp cũng hết sức hưng phấn, một người đánh một, Tiểu Vũ cũng hưng phấn nhao nhao muốn thử, lại bị Đại Nhi một tay ngăn lại."Tiểu Vũ, ngươi xem là được rồi, nếu thật sự nhàm chán thì khi dễ những người ngã trên mặt đất này."
Nói xong vẫy ngân châm trong tay, ép người tới cấp tốc lui về phía sau.
Gương mặt Tiểu Vũ đen lại, ta rất vô dụng sao mà tỷ tỷ kêu ta khi dễ những người không có năng lực phản kháng, ngay sau đó khinh thường nhìn sang người tê liệt ngã xuống trên đất, lộ ra nụ cười như ác ma. Không thể trách ta, thật sự là quá nhàm chán. Vì vậy vừa bắt đầu đưa tay kéo những người xụi lơ, vừa bắt đầu bày ra các loại POSS.
Dịch Phong im lặng, rốt cuộc hắn gặp được một đám người nào a, dáng dấp cũng không tồi, chỉ là từng người tư tưởng bị vặn vẹo . . . . . . Lại nhìn một đám người không có năng lực phản kháng bị Tiểu Vũ giày vò đáng sợ, trong lòng càng thêm khẳng định ý nghĩ của mình. Quả nhiên đều là một đám quái nhân.
Bất quá trong đáy lòng cũng ấm áp, vì mình đặc biệt tìm đến đại bản doanh của người ta gây phiền toái, nói không cảm động là giả. Mặc dù hắn biết phần lớn nguyên nhân là bởi vì bọn họ thật sự quá nhàm chán.
Chỉ thấy Cung Bắc Thiếu tung cây Chiết Phiến trong tay, thành thạo ứng phó với thanh kiếm của An tiểu nhị không biết lấy ra từ nơi nào, khí chất đó, phong độ trong nháy mắt mê hoặc không ít nam nam nữ nữ. Nhìn lại vẻ mặt khó chịu của An tiểu nhị và bộ dáng hài lòng trước đó quả thật trái ngược nhau.
Bên này Đại Nhi trên dưới một trăm cây ngân châm chào hỏi những người đã hoàn toàn mất đi năng lực chống cự, bị Tiểu Vũ kéo đi chơi đùa. Mà Dao Kỳ và Thảo Diệp cũng đều chiếm thượng phong. Tất cả giống như đều nằm trong sự tính toán của Đại Nhi, ngược lại sắc mặt của Liên Thành đen lại, nhưng mình trúng chiêu không cách nào nhúc nhích được.
"Ngươi thật sự muốn đối địch với Tử Tà Môn của ta sao? !" Liên Thành hỏi lời này rất nghiêm túc, bởi vì chuyện này đã không phải là đến Thiên Nhai Túc Quán gây chuyện, mà là vấn đề liên quan đến mặt mũi uy tín Tử Tà Môn của hắn. Tương đối nghiêm trọng.
"Lời nói này của Liên lão bản, không phải bản tiểu thư đã nói rồi sao, là tới lấy lại danh dự cho Tiểu Dịch nhà ta, nếu ngay cả lão bản cũng nhất định cho là như thế, bản tiểu thư cũng không có biện pháp." Hai tay Đại Nhi mở ra bày tỏ không sao cả, điều này làm cho Liên Thành cắn răng nghiến lợi một phen.
Chính là không phải người bình thường, người có thế lực, nghe được ba chữ Tử Tà Môn này không người nào không e sợ, tránh còn không kịp, vị thần tiên này là thế nào? Là thật sự không hãi sợ hay nghé con không sợ cọp? Điều này làm cho Liên Thành mang ra ba chữ Tử Tà Môn này lần đầu tiên có một loại cảm giác bị thất bại rất nghiêm trọng.
Người xem náo nhiệt đối với Đại Nhi cũng cực kỳ sùng bái.
Tử Tà Môn cũng có thể bị khi dễ như vậy từ lúc nào hả ? Tình cảnh trước mắt thật sự là trăm năm khó gặp a. Đây quả thực là tin tức số một trên giang hồ ngày mai. Bị khi dễ vẫn không tính, còn tới địa bàn người ta khi dễ người ta, thật là cường hãn. Bất quá nói đi cũng phải nói lại, không nghe thấy ai nói qua mấy người này đi lại ở trên giang hồ a, không phải bởi vì ngu ngốc mới đi khi dễ người ta như vậy. . . . . .
"Mẹ nó! Liên Thành ngươi đến hỗ trợ một tay. . . . . ." Một bên đánh cho thật cật lực, An tiểu nhị khó chịu nhìn về phía Liên Thành không nhúc nhích, sau đó nhìn thấy một bóng dáng nữ tử nào đó, trong nháy mắt bị hóa đá. Cung Bắc Thiếu cũng không thừa dịp người gặp nguy, khi hắn nhận ra đây chính là tên tiểu nhị kia mới sảng khoái đồng ý ám hiệu của Đại Nhi ‘Nếu các ngươi không ra tay thì một lúc nữa có thể cũng không còn một chút canh để uống’. Nếu không, thật sự cũng không đánh đâu.
"Hoàng. . . . . . Phu. . . . . ." Trong nháy mắt, An tiểu nhị rối rắm. Giọng nói kia hắn nghe vô cùng quen thuộc, thì ra là cô nãi nãi. . . . . .
"Con mẹ nó, tất cả dừng tay cho ta!" Cùng một lúc nghe âm thanh gào thét của An tiểu nhị, bốn người đang đánh nhau vất vả rốt cuộc cũng ngừng lại.
Cung Bắc Thiếu cũng không để ý, phe phẩy cây quạt chậm rãi trở về chỗ ngồi, chờ xem kịch vui. Dao Kỳ nhìn Đại Nhi một cái, cũng thức thời đi trở về, Thảo Diệp càng không cần phải nói. Hiện tại cũng không cần đánh. Chỉ có Tiểu Vũ ở nơi nào đó bận rộn cực kỳ vui vẻ.
Đang lúc mọi người không rõ chân tướng nhìn chăm chú, An tiểu nhị sắc mặt nặng nề đi đến trước mặt của Đại Nhi, trên mặt lập tức nở nụ cười như hoa, chân chó nói: "Thì ra là ngài sao, ha ha, tiếp đãi không chu đáo, xin đừng lấy làm phiền lòng a."
Thật ra không thể trách An tiểu nhị, lúc ấy ở hoàng cung mặc dù có ánh lửa, nhưng tất cả lực chú ý đều đặt ở trên người Môn chủ của mình, làm sao chú ý đến bọn người Cung Bắc Thiếu, vì vậy, gặp phải bi kịch.