Đế Nghiệp Vô Thường

Chương 50: Tan biến




Tà dương như máu, chiếu rọi lưỡi kiếm của âm mưu, dưới tàng cây trước mộ đế vương, mai rơi rụng một chúng cũng không phủ được hết xương trắng dày đặc, chiến trường hảm sát tận trời, che dấu không được tiếng nỉ non của mẹ góa con côi.
Đã vào cuối thu, hàn ý càng thêm vài phần, đoạn hà, tàn phá…. Quân kỳ đón gió tung bay, mười vạn đại quân tọa tại trấn Long Thành, trợ giúp Tả hiền vương Hách Liên Thánh Lan chiến đấu.
Giờ phút này, rời xa chiến trường trong Long Thành, Hách Liên Bột nghe báo cáo của thuộc hạ, tại tấm mành sau lưng, là Nguyên Bạch Lệ đang giả vờ ngủ.
Khi một người yêu một người khác, sẽ quên đi, hoặc cố ý xem nhẹ điểm yếu của mình, Hách Liên Bột đại khái chính là như vậy.
“Khởi bẩm Thiền Vu, Tả Khố Lạp tướng quân đã dẫn dắt binh qua vận chuyển đầy đủ lương thực, có được lương thực này thì cuộc chiến mùa đông của chúng ta đã chiếm được nửa phần thắng ! Thiên Triều năm nay có hạn hán, Nguyên Uyên ra lệnh mở kho cứu tế, hiện nay tuy có binh mà không có lương thực nhất định sẽ không chịu được công kích đầu tiên của chúng ta….”
Từng tiếng, toàn bộ rơi vào tai Nguyên Bạch Lệ, ghi tạc trong lòng.
Khẽ vuốt vuốt tấm ngực nhói đau, Nguyên Bạch Lệ không biết bản thân mình còn bao nhiêu thời gian, từ đầu thu đến cuối thu, khỏang cách thời gian phát tác là càng ngày càng ngắn, Hách Liên Bột rừng cho thầy thuốc chuẩn đoán thân thể có bệnh hay không, Nguyên Bạch Lệ khi đó còn lo lắng trùng độc trong cơ thể sẽ bị phát hiện, nhưng cuối cùng đại phu chuẩn đoán chỉ là khí huyết hư tổn, cần bồi bổ, không có gì khác. Còn một từ “trùng độc” cũng chưa bao giờ nhắc tới.
Như vậy cũng đủ biết, độc này rất lợi hại.
Tuy rằng uống không ít bổ khí dưỡng huyết gì đó, nhưng thân thể thủy chung là cũng chịu được chẳng bao lâu, có lẽ cũng ứng với câu nói kia của Trương Tứ Phong…. ly khai ta, ngươi sẽ hộc máu mà chết.
Nguyên Bạch Lệ thường nghĩ đến, có lẽ lần phát tác tiếp theo, chính là lúc hồn về chín suối.
Nhưng hắn còn có rất nhiều tâm nguyện chưa hoàn thành, cừu hận chưa báo. Nếu hắn chết đi, Hoa Nhi của hắn sẽ làm sao bây giờ ? Hắn khi còn sống chẳng lẽ sẽ như vậy mà xong ?
Hắn không phải không nhìn ra, hắn có thể buông tha hết thảy cừu hận, chỉ cần có thể cùng người mình yêu vượt qua những thời khắc cuối cùng này, hắn cũng thỏa mãn, nhưng hắn không phải là một thường nhân, cũng không được làm một thường nhân, cần gì phải lừa mình dối người ?
“Bạch Lệ ?” Ôn thanh thì thầm của nam tử ở bên tai vang lên, cùng lúc đó là những cái vuốt ve lên mái tóc.
Nguyên Bạch Lệ không đáp lại, công phu giả vờ ngủ càng ngày càng lợi hại, có đôi khi không phải là do hắn giả vờ, mà lo do mất máu quá độ khiến hắn thường xuyên buồn ngủ, càng ngày càng thèm ngủ, biến hóa này người sáng suốt cũng nhìn ra.
“Van cầu ngươi, đừng ngủ.” Thanh âm trầm trọng bay vào trong tai Nguyên Bạch Lệ, Hách Liên Bột cúi người ôm lấy nam nhân, “Ta thật sự sợ ngươi sẽ ngủ mà không tỉnh dậy…” Hách Liên Bột không rõ rốt cục đã xảy ra chuyện gì, Nguyên Bạch Lệ sao lại biến thành như vậy, dù có mời nhiều đại phu, vẫn như cũ không tra ra manh mối gì, nhưng Hách Liên Bột hiểu được… Nguyên Bạch Lệ có những việc không nói ra, không chịu nói ra với y.
“Bạch Lệ… Bạch Lệ…” Nhẹ nhàng lắc lắc, vẫn không có phản ứng gì, liên tưởng đến nỗi sợ sẽ mất đi nam nhân khiến tim của Hách Liên Bột thắt lại, “Bạch Lệ à !”
“Phiền quá đi !” Bất mãn nói, Nguyên Bạch Lệ lười nhác xoay người, đưa tay xoa lên mặt Hách Liên Bột, “Thật sự là cố ý không cho ta nghỉ ngơi.”
“Ha ha,” lập tức nở nụ cười, Hách Liên Bột ôm chặt lấy Nguyên Bạch Lệ, nhẹ giọng nói, “Đều đã quá trưa ngươi còn ngủ, chúng ta ra ngoài đi dạo một chút đi.”
“Ừm.” Gật đầu cười, lời muốn nói rốt cục chỉ có thể giấu ở trong lòng, chung quy không nói nên lời.
Trải qua phong ba, thời gian trôi đi, từ mùa xuân đến mùa hạ, từ hạ đến thu, mùa đông ngay trước mắt, đi qua tàn phá.
Cũng không biết bắt đầu từ khi nào, Nguyên Bạch Lệ càng ngày càng ít gặp Hách Liên Thánh Lan, đối phương như dần dần tiêu thất trong tầm mắt hắn, giống như chưa bao giờ xuất hiện con người này.
Nguyên Bạch Lệ cảm thấy, Hách Liên Thánh Lan là cố ý tránh mặt mình, đến tột cùng vì nguyên nhân gì. Có lẽ cảm thấy bản thân lúc trước không tự mình không nói cho hắn thân phận thật của mình. Nhưng cảm thấy Hách Liên Thánh Lan cũng không phải là kẻ nhỏ nhen, dứt bỏ thế tục rườm rà, Nguyên Bạch Lệ vẫn cảm thấy Hách Liên Thánh Lan cùng Hách Liên Bột đều là một người đáng thâm giao, chính là sau này gặp lại nhau đã trở thành cừu địch.
Ban đêm, hàn phong rít lên từng đợt, ánh trăng chiếu rọi những bộ giáp sát nhuốm đầy máu.
Từ nơi của Hách Liên Bột đến kho lúa có xa lắm không ? Không xa, rất gần, gần đến mức nếu kho lúa có chuyện, Hách Liên Bột có thể lập tức phát hiện, trong một nén nhang có thể giải quyết được vấn đề.
Lương thực chính là căn cơ của cuộc chiến, không có lương thục, thì binh lính trên chiến trường có nhiều bao nhiêu cũng vô dụng, quốc chiến vốn không phải là cuộc khảo nghiệm binh lực của hai phía, mà là ở thời điểm binh lực tương đường thường quyết định xem ai là kẻ trụ lại được cuối cùng, không có lương thực, còn đánh chiến cái gì ? Chiến trường một năm, thì một quốc gia phải chuẩn bị từ rất lâu mới có thể tạo thành.
Không có lương thực, chính là đã đuổi được quân Hung Nô.
Điểm này, Nguyên Bạch Lệ biết rất rõ.
Nam tử bên cạnh đã ngủ say, xem ra việc bỏ chút thuốc vào canh là rất đúng, Nguyên Bạch Lệ gác lại đôi tay đặt trên hông mình, chăm chú nhìn khuôn mặt say ngủ của nam tử, chớp mắt một cái rồi định tâm.
“Đại mọi rợ, ngươi hận ta cũng tốt, vĩnh viễn nhớ kỹ ta.” Nguyên Bạch Lệ từ trong y phục của Hách Liên Bột tìm ra được một lệnh bài, mặc y phục vào, trước khi rời khỏi phòng, cúi người xuống hôn thân, đôi môi mang theo chút độ ấm còn sót lại, đi ra ngoài phòng gió lạnh thấu xương.
Người tuần tra ngoài phòng không nhiều lắm, hoặc là nói gần như không có, Nguyên Bạch Lệ biết Hách Liên Bột không muốn cho mọi người biết quan hệ của bọn họ, kỳ thật là nam tử kia sợ lời đồn nhảm tổn thương mình, ôn nhu của Hách Liên Bột cuối cùng trở thành bức màn che dấu cho hành động đêm nay của Nguyên Bạch Lệ.
Dọc đường đi gió êm sóng lặng, không có gì ngăn trở. Nhưng khi đến gần phạm vi kho lúa, người tuần tra dần dần dày lên, cải trang cẩn thận, nam nhân dựa vào khinh công xuất chúng lặng lẽ tiếp cận kho lúa.
“Ưm…. đáng chết !” Nam nhân thầm mắng một tiếng, ôm lấy tấm ngực nhói đau. Cư nhiên phát tác lúc này…” AI ?! Mau bước ra !” Tiếng vang của Nguyên Bạch Lệ khiến cho kẻ tuần tra chú ý, không chờ tuần tra phát hiện hắn, Nguyên Bạch Lệ liền tự mình đứng dậy, chịu đựng cơn đau từ ngực, đem lệnh bài bên hông xuất ra, xưng là thuộc hạ được Thiền Vu phái đi đặc châu.
Nói như vậy, tiểu binh này cũng không dám hỏi nhiều, lúc chiến tranh luôn có một người đặc thù đi đặc châu, mà việc này thường không thể để tiểu binh biết, vì phòng họa sát thân, nhóm tuần tra binh rất nhanh ly khai, cũng theo phân phó của Nguyên Bạch Lệ ra lệnh cho mọi người chung quanh đi tuần tra ngòai kho lúa.
Lệnh bài trên tay, là mệnh lệnh của Thiền Vu, ai dám không theo ?
Hách Liên Bột nếu biết sẽ hận Nguyên Bạch Lệ đến chết…. Điểm ấy Nguyên Bạch Lệ biết, biết rất rõ, nam tử kia dã tâm lớn bao nhiêu, vì cuộc chiến này mà chuẩn bị bao nhiêu, trả giá bao nhiêu hắn đều biết, mà giờ này khắc này niềm tin của Hách Liên Bột đối với hắn lại bị chính hắn hủy diệt trên bàn tay.
“Ư…” xoay người hộc ra một ngụm máu tươi, Nguyên Bạch Lệ dùng tay áo lau đi khóe miệng, trong lòng biết không thể trì hoãn, kế hoạch của hắn cũng không hoàn thiện, rất nhanh sẽ có người phát hiện điểm đáng ngờ…. chút lửa trong tay dấy lên, nhanh nhẹ đặt xuống sân phơi nắng của lương thực, nhánh mắt đốm lửa nhỏ đã trở thành biển lửa.
Tối nay gió rất to, gió to giúp lửa, một đốm…. biến thành ánh lửa đầy trời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.