Đệ Nhất Thi Thê

Chương 207:




Ngày hè nắng chói chang, ánh mắt trời nóng rực, người trong khu thành phía bắc đều phải che ô tránh nắng để tới nhận nước, bởi vì có rất nhiều người, hoặc cũng có thể bởi đây là lần đầu tiên mọi người đi phát nước mà quá trình đăng ký tương đối rườm rà, mãi đến hôm sau mới phát xong nước.
Năm người Cao Phi, Trần Hạo, Chu Toàn, Đặng Hiểu Nghị, Khổng Tử Húc thấy mọi người đều có nước uống, lúc này mới vui vẻ quay trở về doanh địa của mình.
Sau chuyện phát nước lần này, họ nhìn Chiến Bắc Thiên bằng cái nhìn khác trước.
Vào thời mạt thế, có thể quản mấy nghìn người trong doanh địa một cách trật tự như vậy, còn có thể cho mọi người cơm no áo ấm, không bị đói bị mệt quả không dễ dàng gì.
Giờ họ còn có thể dành ra nhiều nước để tới phát cho người trong khu thành phía bắc, còn hứa cứ cách hai ngày sẽ tới phát nước giải khát cho mọi người một lần, để những người còn sống có thêm hy vọng sinh tồn, đúng là không dễ dàng gì.
Năm người Cao Phi hết sức ngưỡng mộ Chiến Bắc Thiên.
Lúc nhóm người nhận nước từ từ giải tán, Chiến Bắc Thiên cũng chuẩn bị đưa đội về doanh địa.
“Cuối cùng cũng phát nước xong.” Mộ Nhất Phàm duỗi người, bởi vì xung quanh có nhiều người mà không tiện hành động quá thân mật, chỉ tiến lên trước ôm Chiến Bắc Thiên một cái: “Em đi về trước, đợi anh xong việc em sẽ lại tới tìm anh.”
Chiến Bắc Thiên xoa xoa mái tóc anh, đưa anh đi lên xe.
Đúng lúc này, Mao Vũ dẫn theo bảy tám người sống đi tới: “Lão đại, những người này muốn nhờ chúng ta giúp.”
Mộ Nhất Phàm đang định lái xe rời đi hỏi: “Giúp cái gì?”
Một ông cụ đứng ở phía trước khóc lóc nói: “Chiến thiếu tướng, con trai tôi mất tích rồi, xin Chiến thiếu tướng tìm giúp tôi.”
Những người sống khác cũng đều nói không trông thấy người thân của mình.
Chiến Bắc Thiên chau mày lại: “Sao lại không thấy?”
Ông cụ lau nước mắt trên mặt, nghẹn ngào nói: “Mất tích từ ba hôm trước, thoạt đầu tôi còn tưởng nó lén theo người khác đi tìm vật tư, nhưng mà những người thường theo nó đi tìm vật tư, bởi vì trời quá nóng mà ở nhà hết cả, tôi tìm khắp khu thành phía Bắc một vòng, nhưng cũng không thấy nó đâu.”
Nếu không phải mạt thế không có cảnh sát, thì ông đã báo cảnh sát từ lâu rồi.
“Những người khác thì sao?” Chiến Bắc Thiên nhìn về phía những người khác.
Có một người phụ nữ tranh nói trước: “Hai hôm trước tôi không thấy con trai đâu, buổi tối hôm đấy rõ ràng nó còn nằm ngủ trong phòng, thế nhưng sáng hôm sau tỉnh dậy đã không thấy nó đâu, mới đầu tôi còn tưởng nó chạy đi chơi với đám bạn học cũ, nhưng mà mãi tới tối vẫn không về nhà, tôi tới nhà bạn học nó tìm, mọi người đều nói không thấy con tôi.”
“Con của tôi cũng mất tích ở nhà.” Có một người đàn ông kích động nói: “Tình huống con tôi cũng không khác con của cô ấy là bao, đêm hôm trước vẫn còn ngủ trong nhà, sáng hôm sau đã không thấy người đâu. Phải rồi, giường con trai tôi lộn lộn xộn xộn, song sắt bảo vệ cửa sổ không biết bị vật gì cắt đứt, tôi đoán rất có thể con tôi bị bắt đi qua cửa sổ.”
Người phụ nữ trước đó nghe thấy người đàn ông kia nói vậy, nhớ lại ngày hôm đó cửa sổ phòng con trai mình hình như cũng bị mở.
Những người khác cũng kích động báo con mình bị mất tích.
Mao Vũ cất tiếng nói: “Mọi người trật tự một chút, chúng tôi sẽ tận lực giúp mọi người điều tra, nhưng không đảm bảo có thể tìm con về cho mọi người, giờ khu thành phía bắc không có nhiều thiết bị giám sát và theo dõi, không dễ để điều tra ra.”
Bây giờ cả thế giới loạn lên, không có quốc gia, cũng không có bộ máy chính phủ, có người chịu giúp họ đi tìm người đã biết ơn lắm rồi.
“Cảm ơn thượng úy Mao, cảm ơn Chiến thiếu tướng.”
“Mọi người về trước đi, có tin gì chúng tôi sẽ báo cho mọi người.”
Tám người kia rưng rưng nước mắt rời đi.
Trong đầu Mộ Nhất Phàm đột nhiên nảy lên một suy nghĩ: “Bắc Thiên, liệu có phải Dung Tuyết làm không?”
Anh nói như vậy là có căn cứ, bởi theo như bảy tám người kia miêu tả, lúc người nhà họ mất tích cũng chính là lúc Dung Tuyết tới thành B, mà vừa hay cô ta cũng ở khu thành phía Bắc.
Mấy ngày này cô ta không có động tĩnh gì, cũng không tìm tới Chiến Bắc Thiên tính sổ, hẳn là rõ bản thân không phải đối thủ của Chiến Bắc Thiên. Cho nên cô ta muốn hút máu người khác để thăng cấp dị năng của mình.
Chiến Bắc Thiên nhíu mày: “Rất có khả năng này.”
Thế nhưng cô ta cũng không dễ tìm, dù có tìm được cũng sẽ nương cây cối bỏ đi, đặc biệt khu thành phía bắc có rất nhiều cây lớn cao chọc trời, muốn giải quyết cô ta thì phải nghĩ biện pháp khác.
Hắn nhìn giờ trên đồng hồ đeo tay: “Giờ không còn sớm, chuyện những người mất tích giải quyết sau.”
“Ừ.”
Mộ Nhất Phàm vẫy tay chào hắn, lái xe rời đi.
Chiến Bắc Thiên nhìn mãi tới khi xe Mộ Nhất Phàm khuất bóng, lúc này mới xoay người cùng Mao Vũ lên xe việt dã, quay trở về doanh địa.
Lúc tới cổng doanh địa, họ thấy một người đàn ông trung niên đang không ngừng khom lưng nhận lỗi về phía bà Dung và Dung Nhan.
Bà Dung lạnh lùng quay đầu không nói lời nào, Dung Nhan trông thấy đoàn xe của Chiến Bắc Thiên tới, thấp giọng nói: “Con với mẹ chỉ là người ở trong doanh địa, không có tiếng nói ở đây, không có tư cách giữ bố lại, không phải trước đấy bố có bản lĩnh lắm sao? Vậy đi tìm Chiến thiếu tướng, xem anh ấy có đồng ý giữ bố lại không.”
Dung Đức Minh vội vàng nói: “Chiến thiếu tướng ở đâu?”
Dung Nhan hất cằm, ý bảo ông nhìn về phía sau.
Dung Đức Minh xoay người, trông thấy một đoàn xe đang lái về phía bên đây.
Dung Nhan mau chóng kéo mẹ mình đi vào trong doanh địa.
Bà Dung cười lạnh: “Đúng là cái loại vô liêm sỉ.”
Bà nhìn con gái vẫn không lên tiếng, chau mày lại: “Tuy mẹ rất hận Dung Đức Minh, thế nhưng dù sao ông ta cũng là cha đẻ con, con thật sự không muốn giúp ông ta năn nỉn xin vào doanh địa sao?”
Chân mày thanh tú của Dung Nhan chau lại: “Nếu chỉ ông ta vào doanh địa, có lẽ con sẽ giúp ông ta năn nỉ một chút, nhưng ông ta còn muốn dẫn theo cái người phụ nữ Lạc Tĩnh kia, đấy là chuyện không thể nào.”
Nhắc tới Lạc Tĩnh, sắc mặt bà Dung lạnh đi mấy phần.
Dung Đức Minh đứng ngoài cổng nhìn đoàn xe, ngăn đường đoàn xe tới: “Chiến thiếu tướng, Chiến thiếu tướng, tôi có lời muốn nói với cậu.”
Mao Vũ quay đầu nhìn Chiến Bắc Thiên.
Chiến Bắc Thiên tựa lưng vào ghế, không nói lời nào nhìn về người chắn ngang đoàn xe.
Dung Đức Minh thấy người bên trong không có động tĩnh gì, vội nói: “Chiến thiếu tướng, tôi muốn xin vào doanh địa của cậu, tuy rằng tôi không có dị năng, nhưng mà cậu bảo tôi làm gì thì tôi sẽ làm nấy.”
Nhớ khi xưa ông là tổng giám đốc Dung được người người vây quanh nịnh hót, bây giờ bởi vì sinh tồn mà phải cúi đầu trước người khác.
“Làm gì cũng được?” Chiến Bắc Thiên thấp giọng nói, sau đó đưa mắt nhìn Mao Vũ: “Cho ông ta lên xe.”
Mao Vũ hạ cửa xe xuống: “Thiếu tướng cho ông lên xe.”
“Được, được.” Dung Đức Minh vội vã mở cửa xe, thấy Chiến Bắc Thiên còn trẻ nhưng đã rất có khí chất, lập tức rụt cổ lại, dè dặt lên xe việt dã ngồi: “Chiến, Chiến thiếu tướng, chào cậu.”
Ông có thể vừa liếc mắt đã gọi chính xác ai là Chiến thiếu tướng, hoàn toàn là bởi khí chất trên người Chiến Bắc Thiên rất có năng lực uy hiếp, ông lăn lộn chốn thương trường nhiều năm mà cũng bị khí thế của cậu ta làm cho kinh hãi.
Dung Đức Minh ngồi bên cạnh Chiến Bắc Thiên, dè dè dặt dặt nói: “Chiến thiếu tướng, tôi là bố của Dung Nhan, tên là Dung Đức Minh.”
Chiến Bắc Thiên không lên tiếng.
Dung Đức Minh lại nói: “Tôi và vợ tôi muốn gia nhập đội ngũ của cậu, mong cậu có thể đồng ý, chỉ cần cậu đồng ý cho tôi thêm vào đội cậu, cậu bảo tôi làm cái gì tôi sẽ làm cái ấy.”
Trước đó ông cùng những người sống khác trong khu thành phía bắc ra khỏi thành tìm vật tư, trông thấy Dung Nhan sử dụng dị năng hệ thủy, cũng bởi vậy mà có thể tìm tới doanh địa của Chiến Bắc Thiên.
Sau đó ông nghe nói doanh địa này là của đại thiếu gia nhà họ Chiến, hơn nữa, trong doanh địa không thiếu ăn thiếu mặc, còn được hưởng rất nhiều phúc lợi, cho nên càng muốn thêm vào doanh địa của Dung Nhan.
Thế nhưng, doanh địa không những không chịu chứa chấp ông, mà ngay cả cổng doanh địa cũng không chịu mở cho ông tiến vào, phải vất vả lắm ông mới có thể gặp được con và vợ trước, sau đó lập tức xin họ giúp đỡ.
“Cái gì ông cũng chịu làm thật sao?” Chiến Bắc Thiên hỏi.
“Đúng vậy, đúng vậy.” Dung Đức Minh gật đầu liên tục.
Ánh mắt Chiến Bắc Thiên dừng trên người ông: “Nếu tôi bảo ông bán đứng người thân của mình thì sao?”
“Sao?” Dung Đức Minh lắp bắp hỏi: “Người thân gì cơ?”
Chiến Bắc Thiên dời đường nhìn, đoạn nói với Mao Vũ: “Vào doanh địa trước.”
Hai mắt Dung Đức Minh sáng lên, xem tình hình này có vẻ có chuyển biến tốt.
Mao Vũ khởi động xe, dẫn đội đi vào doanh địa.
Lúc xe họ lái qua Dung Nhan, bà Dung hừ lạnh: “Không biết cái tên Dung Đức Minh này giở trò gì mà có thể lừa Chiến thiếu tướng cho ông ta vào doanh địa.”
Dung Nhan chau mày: “Chiến thiếu tướng đâu phải người dễ bị lừa gạt như vậy.”
Dọc đường quay về ký túc xá, họ trông thấy Mao Vũ dẫn Dung Đức Minh đi tới kho lương thực.
Chỉ chốc lát sau, Dung Đức Minh lái một chiếc xe máy tay ga, trên xe còn chở một thùng nước và một bao gạo lớn, còn có năm cân thịt bò tươi.
Để dọc đường đi không bị cướp, Mao Vũ còn đặc biệt dùng túi nylon giúp ông bọc lại.
Dung Đức Minh tươi cười lái xe rời đi, lúc đi ngang qua bên người bà Dung, đắc ý cười ha hả.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.