Đệ Nhất Thi Thê

Chương 99: Lặp lại một lần nữa đi!




Đột nhiên Chiến Bắc Thiên trở mình, đè Mộ Nhất Phàm xuống dưới thân.
Ánh mắt hắn nóng rực như có ngọn lửa đang bập bùng trong đôi con ngươi, nhìn chòng chọc người dưới thân mình, khàn khàn nói: “Lời cậu nói ban nãy, lặp lại một lần nữa đi!”
“……….” Mộ Nhất Phàm nhìn đôi mắt đen sâu thăm thẳm chỉ cách mình một thước, bất tri bất giác thất thần.
Lần đầu tiên anh phát hiện ánh mắt Chiến Bắc Thiên đẹp nao lòng tới vậy, như một vì sao tỏa sáng giữa bầu trời đêm vời vợi, cứ như vậy mà hấp dẫn ánh mắt anh.
Mộ Nhất Phàm kìm lòng chẳng đậu mà giơ bàn tay đeo găng lên, vươn ngón trỏ ra, nhẹ nhàng chạm lên hàng mi đen dài của hắn, hàng mi đen như cánh quạt nhỏ, liên tục vỗ nhè nhẹ.
Chiến Bắc Thiên nắm lấy bàn tay nghịch ngợm kia, lại một lần nữa dùng giọng nói khàn khàn lặp lại: “Mộc Mộc, lời cậu vừa nói, lặp lại một lần nữa đi:”
Mộ Nhất Phàm cảm thấy giọng nói của Chiến Bắc Thiên thật êm tai, giọng hắn trầm khàn, mang theo mị hoặc không nói nên lời, khiến anh trở nên mê muội.
Anh thu bàn tay bị nắm lấy, sờ lên yết hầu Chiến Bắc Thiên.
Nhịp thở của Chiến Bắc Thiên trở nên nặng nề, hắn cảm nhận được mình bị Mộ Nhất Phàm làm nảy lên phản ứng, hầu kết lăn lên lộn xuống ở cổ họng, ánh mắt càng trở nên nồng cháy, nhìn bờ môi tái nhợt của đối phương, không khỏi cúi thấp đầu xuống.
Trong khoảnh khắc sắp chạm vào bờ môi đối phương, lại nghe thấy anh lẩm bẩm nói: “Bắc Thiên, mùi trên người anh thơm thật đấy!”
Chiến Bắc Thiên tỉnh táo lại trong nháy mắt, nhanh chóng ngẩng đầu lên nhìn Mộ Nhất Phàm, trông thấy ánh mắt anh dần dại ra.
Hắn nhíu mày lại, sau đó, thấy bộ dạng Mộ Nhất Phàm nuốt nước miếng nhìn mình, vừa bực mình vừa buồn cười, bộ dạng kia của đối phương, rõ là đang muốn ăn mình.
Mộ Nhất Phàm nhướn người lên hít hà cần cổ và gương mặt Chiến Bắc Thiên: “Ngửi thôi đã biết sẽ ngon lắm cho mà xem!”
Chiến Bắc Thiên: “…………”
Mới vừa rồi còn nói cái gì mà “Dù tôi có cắn bất cứ ai, cũng sẽ không cắn anh”, thế mà chỉ được mấy giây chứ đâu, đã lại thấy hắn ăn ngon rồi.
Hắn nhận ra Mộ Nhất Phàm càng ngày càng mất tỉnh táo, cũng đúng thôi, đã hơn hai mươi ngày rồi Mộ Nhất Phàm chưa ăn gì, có thể chịu đựng được đã rất giỏi rồi.
Chiến Bắc Thiên vẫn không động đậy, để mặc anh hít hà người mình, hắn muốn nhìn xem tiếp theo đây, anh sẽ làm gì với mình.
Mộ Nhất Phàm ôm cổ Chiến Bắc Thiên, kéo người sát lại, càng không ngừng cọ cọ vào mặt hắn, mùi hương trên người hắn với anh mà nói hết sức thơm ngon, mang sự hấp dẫn chết người khó thể diễn tả, thế nhưng, anh vẫn không há miệng ra cắn, thậm chí cả lè lưỡi liếm một cái cũng không.
Tuy rằng ý thức anh càng ngày càng mơ hồ, thế nhưng, anh vẫn rất rõ người trên người mình là ai.
Mộ Nhất Phàm cảm thấy rất khó chịu trong người, anh rất muốn ăn thịt, nhưng lại chẳng thể ăn miếng thịt lù lù ngay trước mắt. Cuối cùng, anh dùng lực đẩy Chiến Bắc Thiên ra, chạy về phía buồng vệ sinh.
Rầm một tiếng, anh đóng cửa phòng vệ sinh lại, nhốt mình ở bên trong.
Chiến Bắc Thiên đứng dậy tại chỗ, không nhúc nhích mà nhìn cánh cửa phòng vệ sinh đóng chặt.
Hắn đã sống qua một kiếp, biết rất rõ thịt người sống mê hoặc tang thi đến nhường nào, đặc biệt là tang thi đang dần mất đi ý thức, càng khó có thể chối từ.
Nếu như cố nén nhịn không ăn, giống như con nghiện thèm thuốc, vô cùng khó chịu, cũng hết sức khổ sở.
“Ba ba, con về rồi nè!~” Giọng trẻ con đầy vui vẻ từ bên ngoài cửa phòng truyền tới.
Ngay sau đó, một cái bóng bé nhỏ dễ thương chạy tung tăng vào phòng.
Mộ Kình Thiên thấy trong phòng chỉ có mỗi mình Chiến Bắc Thiên, mất hứng mà bĩu cái miệng nhỏ nhắn, tỏ vẻ rõ là ghét bỏ: “Sao có mỗi mình bố ở đây.”
Chiến Bắc Thiên lấy lại tinh thần, bước nhanh về phía trước mà ôm lấy Mộ Kình Thiên: “Kình Thiên, con có biết làm cách nào để tang thi có thể trở lại làm người không?”
Trong khoảnh khắc ban nãy, hắn đã quên mất chuyện Mộ Nhất Phàm là tang thi, suýt chút nữa đã hôn lên môi Mộ Nhất Phàm.
Nếu chỉ môi chạm môi thôi thì không làm sao, thế nhưng, nếu không cẩn thận để miệng nuốt phải nước bọt của tang thi, con người sẽ vì hôn anh mà bị lây virus.
Mộ Kình Thiên lắc đầu: “Tạm thời không có cách nào, chỉ có thể dựa vào con người nghiên cứu ra loại thuốc loại bỏ virus trong tang thi.”
Chiến Bắc Thiên càng cau mày thêm: “Ngay cả nước suối trong không gian cũng không thể loại bỏ virus trong người tang thi sao?”
“Nước linh tuyền chỉ càng khiến tang thi trở nên lợi hại hơn, hung mãnh hơn, không phải trước đó bố từng cho ba ba uống nước linh tuyền sao? Đấy chính là lý do vì sao ba ba bỏ qua giai đoạn tang thi cấp thấp mà nhảy thẳng lên trung cấp luôn đó.”
“………….”
Ánh mắt Chiến Bắc Thiên tối đi, bế bé con ra khỏi phòng, trong lúc xuống cầu thang, đột nhiên trong tay xuất hiện một con cá chép.
Lúc xuống phòng khách, hắn đưa cá chép cho Mao Vũ làm thành sashimi, lại bưng lên phòng đưa cho Mộ Nhất Phàm ăn.
Sau khi ăn sashimi, ý thức Mộ Nhất Phàm mới dần dần tỉnh táo lại.
Anh nghĩ bụng, quả nhiên là Chiến Bắc Thiên bảo Trương Lạc đưa sashimi cá tới, mùi vị khi đó và bây giờ giống như đúc.
Sau đó, anh lại nhớ tới chuyện lúc nãy, cả người trở nên khó chịu.
Rõ ràng là anh muốn thử thái độ của Chiến Bắc Thiên, muốn xem lúc anh cắn Chiến Bắc Thiên, Chiến Bắc Thiên sẽ phản ứng thế nào, sẽ đối xử với mình ra sao.
Nhưng thật không ngờ, lại bị Chiến Bắc Thiên thử ngược lại mình, hại anh chẳng biết được rốt cuộc Chiến Bắc Thiên dùng thái độ gì để đối xử với mình, tin tưởng mình được bao nhiêu.
Chiến Bắc Thiên đang ngồi bên cửa sổ sát đất nghe thấy tiếng Mộ Nhất Phàm đặt đũa xuống, lấy lại tinh thần, quay đầu thấy anh đã ăn sạch đĩa sashimi cá, liền nói: “Sáng mai chúng ta sẽ rời thành G.”
“Ừ.”
Mộ Nhất Phàm nghe xong câu này, lại càng thêm bất an.
Ngày mai sẽ rời thành G, như vậy, trước khi rời thành G, anh phải tranh thủ lúc Chiến Bắc Thiên không chú ý mà bỏ đi mới được.
Bởi anh mải nghĩ đến xuất thần, thế nên không hề để ý bé con trong lòng đang ngẩng cái đầu nhỏ, nhãn cầu đảo vòng mà nhìn anh.
Mộ Nhất Phàm cũng không dám ngủ nướng như mọi khi, sau khi Chiến Bắc Thiên rời phòng, anh vội đứng lên đánh răng rửa mặt, thu dọn quần áo ngày thường bỏ vào trong ba lô.
Sau đó, anh thơm một cái lên bé con đang ngủ, rón rén rời khỏi phòng, đoạn đóng cửa phòng lại, vừa hay gặp Trịnh Quốc Tông vừa ra ngoài trở về.
Trịnh Quốc Tông liền tiến lên trước, thấp giọng nói: “Người trong biệt thự đều ra ngoài giúp đỡ hết rồi, tiếp theo cậu định rời đi kiểu gì đây? Bên ngoài đông người lắm, cậu muốn lén trốn đi cũng không được đâu.”
Mộ Nhất Phàm nói: “Cháu có thể đi cửa sau mà, chỉ cần tránh gặp người quen là được rồi.”
Trịnh Quốc Tông vỗ vỗ bờ vai anh, chân thành nói: “Tuy rằng tôi không biết cậu muốn làm gì, nhưng mà, cậu phải cẩn thận một chút, đừng vì mình là tang thi mà không kiêng kỵ gì cả, biết chưa?”
Mộ Nhất Phàm gật đầu.
“Với cả, khi nào gặp được Gia Minh, cậu nhắc nó cũng nên cẩn thận một chút, đừng vì muốn ăn thịt người sống mà đánh mất cả mạng mình, cậu biết đấy, thằng bé không thể chịu đựng được như cậu.”
Mộ Nhất Phàm ôm lấy ông: “Cháu sẽ nói cho cậu ấy biết, chú cứ yên tâm đi, con chú không kém cỏi như chú nghĩ đâu.”
Có thể trở thành cánh tay phải đắc lực của Tang Thi Vương, sao có thể là một người đơn giản được?
Trịnh Quốc Tông cũng không nhiều lời nữa: “Được rồi, làm xong chuyện cậu muốn làm, nhớ quay về tìm chúng tôi, biết không hả?”
“Vâng.”
Mộ Nhất Phàm không nhiều lời với ông nữa, nhân lúc chưa có ai quay về, vội đi xuống tầng một, rời ra khỏi từ cửa sau.
Giờ tất cả mọi người đều đang bận rộn chuyển đồ lên xe, cho nên, đội ngũ tuần tra trong khu biệt thự ít hơn nhiều, chỉ còn mỗi ba người hợp thành một đội tuần tra trong hoa viên, hơn nữa, cứ mỗi năm phút mới có một đội đi qua.
Còn những người đang đi lại trong hoa viên khác đều là vài người sống, thế nhưng, họ đang bận rộn khuân đồ hết cả, cũng không để ý tới Mộ Nhất Phàm.
Mộ Nhất Phàm nhân lúc đội tuần tra đi qua, vội vã chạy ra từ sân sau, chạy nhanh tới tường rào bên kia biệt thự.
Sau đó, chỉ cần anh cách biệt thự càng xa, sẽ càng ít người hơn.
Lúc anh đi tới chân tường rào biệt thự, xung quanh gần như không có bóng người qua lại, với anh mà nói đây là chuyện không thể tốt hơn.
Thế nhưng, bởi tường rào trong khu biệt thự dùng để tránh đám tang thi bên ngoài leo lên, thế nên đều bị người của Chiến Bắc Thiên dùng ván gỗ đóng cao lên.
Mộ Nhất Phàm ngẩng đầu nhìn tường rào cao gần năm mét, sầu não cào đầu một cái, đi một vòng xung quanh, mới tìm được một tường rào tương đối thấp để leo lên.
Sau đó, anh tốn rất nhiều sức mới trèo lên tường chắn được, anh cúi đầu nhìn cao độ mặt đất, không ngờ, lại trông thấy một gương mặt nhỏ nhắn đang cười khì khì: “Ba ba, nếu ba không đưa con đi cùng, con sẽ gọi bố đến đó!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.