Đế Tâm Kiều

Chương 7: Gặp rắc rối




Hắn là đế vương, có mưu lược, có tầm nhìn, cũng có khi phải đánh cược để đổi lấy cuộc sống xa hoa.
Hắn sợ nếu lúc này bỏ lỡ, lần sau muốn chạy trốn không biết phải chờ đến khi nào?
Vó ngựa tung ra, đáy lòng Lý Triệt nhanh chóng cân nhắc, lúc này nếu không chạy trốn được, hậu quả khi bị bắt trở về sẽ là gì, nhưng nếu như thành công, có lẽ tối nay hắn có thể đến Văn Sơn!
Kẻ ám sát còn chưa tìm ra, sống chết của hắn cũng chưa rõ.
Nếu cứ ngồi chờ chết, đám người kia ở chỗ tối, hắn ngoài sáng, chỉ có thể mặc người xâu xé. Cho dù là cấm quân tìm được hắn, kẻ ám sát vẫn sẽ tìm cơ hội ra tay, tính mạng hắn tùy thời đều có nguy hiểm.
Hắn nếu vẫn tiếp tục làm một con ngựa, sống chết chỉ là vấn đề thời gian.
Hắn cần phải đánh cược!
Cược hắn có thể thuận lợi chạy trốn tới Văn Sơn!
Đáy lòng đã có quyết định, cửa phía Đông trại nuôi ngựa liền ở trước mắt, hắn quay đầu liếc nhìn về hướng của Sở Lạc.
Nếu ngày sau hắn còn sống, có thể nhớ rõ đoạn kí ức này, điều duy nhất mà hắn cảm thấy may mắn có lẽ là vì gặp được đôi mắt kia, cùng với nghe qua thanh âm của nàng.
Lý Triệt quay đầu lại, bước chân bên dưới nhanh như bay.
"Con ngựa kia muốn chạy! Mau ngăn lại!" Trong trại nuôi ngựa không biết là gã sai vặt nào hô to một tiếng.
Mọi người đều sôi nổi phục hồi tinh thần, ngay cả Sở Lạc cùng Sở Linh đang nói chuyện trên khán đài cũng hoàn hồn.
Mắt thấy Khinh Trần liều mạng hướng về cửa lớn chạy tới, Sở Lạc cùng Sở Linh đều đồng loạt đứng dậy.
"Lục muội muội, là ngựa của ngươi.." Sở Linh quả thực không thể tin được.
Hôm qua mọi người đều cho ngựa dạo quanh vài vòng bên trong này, mới ra cửa đi đến ngoại ô, cũng không thấy ngựa của ai như vậy, "vèo" một tiếng liền vội vã hướng bên ngoài chạy đi. Trước mắt, trong trại nuôi ngựa cũng không chỉ có một con ngựa kia, những con ngựa khỏe mạnh khác cũng đang đi qua đi lại, con ngựa này lại mặc kệ chung quanh, gọi cũng không gọi được.
Trong mắt Sở Lạc cũng kinh ngạc.
Khinh Trần là một con ngựa lùn, chân không dài, có thể chạy đến độ nhanh như vậy, chứng tỏ nó muốn được ăn cả ngã về không mà chạy ra khỏi đây, một khắc cũng không nghĩ sẽ dừng lại, Sở Lạc nhìn bóng dáng nó, nhớ tới trước đó gã sai vặt nói, nó không ăn cỏ, chỉ uống hai ngụm nước, lau mình cho nó, nó đều sẽ dùng chân sau đá người.
Sở Lạc bỗng nhiên nghĩ, Khinh Trần cũng không phải không hợp đàn, mà là không thích nơi này.Hơn nữa bởi vì không thích, mới có thể nắm lấy cơ hội liền muốn chạy đi.
"Lục tiểu thư.." Lộ Bảo phía sau Sở Lạc cũng sửng sốt, chưa nghĩ đến sẽ nhìn thấy một màn như vậy.
Trong trại nuôi ngựa, đã có mấy gã sai vặt có tố chất huấn luyện lấy dây thừng, lên ngựa đuổi theo.
Tuấn mã lao nhanh, hai chân dài tung bước, không như Khinh Trần chân ngắn nhỏ, hai gã sai vặt đều một tay túm chặt dây cương, một tay đặt bên môi phát ra tiếng huýt sao vừa ngắn vừa dồn dập, cao cao thấp thấp, giống như cảnh cáo muốn Khinh Trần dừng lại.
Cũng không biết Khinh Trần có nghe được hay không, dù sao nó cũng không quay đầu lại, cũng chưa dừng lại, thậm chí, tốc độ vẫn không giảm, chỉ hướng về phía cổng lớn chạy đi.
Hai gã sai vặt mới nãy ở cửa nói chuyện phiếm đều bị dọa ngốc, mắt thấy nó đang phi đến, một người trong đó muốn đi đóng cửa, nhưng thật sự không kịp, nó nhanh như vậy, lại rõ ràng là hướng phía cửa chạy tới, nếu như bị con ngựa đụng phải, lại còn là con ngựa xông tới nhanh như vậy, kết cục có thể nghĩ ra!
Bọn họ sợ tới mức biến sắc, hướng hai bên mà né tránh.
Lý Triệt trong lòng cực kì vui mừng!
Không có hai người kia ngăn đón, cửa lớn liền ở trước mắt hắn, ở trong tầm nhìn có hạn, ngoài cửa lớn rộng mở thông suốt.
Hắn chạy đi!
Lý Triệt vui sướng khấp khởi, hướng tới ngạch cửa cuối cùng nhảy lên!
Hai gã sai vặt ban nãy sau khi né tránh, liền mỗi người nắm chặt đầu dây thừng hai bên, dây thừng này ước chừng lớn bằng một cái nắm tay to, bọn họ đồng loạt kéo lên, dây thừng vốn uốn lượn trên mặt đất bị kéo căng! Lý Triệt nhảy đến ngạch cửa cuối cùng, trước mặt liền xuất hiện một sợi dây thừng rất lớn.
Lý Triệt biến thành ngựa tầm nhìn vốn không tốt, chờ đến khi hắn thấy rõ, trong lòng hô to một tiếng "không ổn", nhưng đã không kịp. Hắn cứ vậy lao tới, muốn dừng cũng không dừng được, mắt thấy đã chạy trốn tới cửa, chỉ còn kém một bước này, hắn không có khả năng ở một bước cuối cùng đem nỗ lực trước đó đổ sông đổ bể.
Lý Triệt cắn chặt răng, hướng dây thừng kia ra sức đâm tới!
Có cơ hội!
Hắn nhắm mắt!
Nhưng lại quên mất hắn là một con ngựa chân lùn, chân vốn ngắn, có thể nhảy cao như vậy đã là kỳ tích, nhưng hai gã sai vặt nắm dây thừng kia đều có kinh nghiệm phong phú, làm sao sẽ bị một con ngựa chân lùn làm khó, Lý Triệt thả người nhảy lên, bọn họ cũng thuận thế nâng cao dây thừng, sau đó đem dây thừng buộc lên cây cột.
"Oanh" một tiếng!
Lý Triệt người ngã ngựa đổ, mắt đầy sao, muốn giãy giụa miễn cưỡng đứng lên, lại bị ngã đến ngốc, phương hướng đều không phân biệt được. Gã sai vặt đằng sau cũng đã cưỡi ngựa tới, Lý Triệt bị người ấn xuống, bị bộ thằng tròng lên trên cổ, chạy không thoát..
* * *Bởi vì chạy trốn thất bại, sau một hồi chịu khổ, gã sai vặt đem Khinh Trần đơn độc nhốt trong một chuồng ngựa không dùng đến.
Hầu phủ to như vậy, luôn có một hai con ngựa động kinh.
Gã sai vặt có biện pháp trị những con ngựa động kinh này, cái chuồng này đều nhốt những con ngựa không nghe lời.
Lý Triệt bộ dáng thất thần, cuộn trên mặt đất ở chuồng ngựa, uể oải không có tinh thần, đối với những lời uy hiếp tàn nhẫn trong miệng gã sai vặt hắn đều là vào tai này ra tai kia. Trong lòng suy nghĩ, hắn lần này chạy trốn thất bại, gã sai vặt trong trại nuôi ngựa đều sẽ tăng mạnh cảnh giác với hắn, hắn rất khó lại có cơ hội từ đây trực tiếp chạy đi.
Hắn cũng không biết bước tiếp theo phải làm như thế nào, cơ hội tiếp theo lại phải chờ tới khi nào.
Mới vừa rồi rõ ràng chỉ còn kém một bước..
Lý Triệt nhắm mắt, trong lòng có chút nhụt chí.
Gã sai vặt vốn đang mắng đến hăng say, lại thấy nó dứt khoát nhắm mắt, căn bản không nghe hắn nói cái gì. Tức thì lửa giận dâng lên, bực bội nói, "Ngươi nếu là một con ngựa quý báu gì đó, Hầu gia nhà ta yêu thích ngựa, trại nuôi ngựa trong phủ xác thật có mấy chủng loại quý, còn có ngự tứ lương câu bệ hạ ban thưởng, những con ngựa này, chúng ta đều xem như chủ tử mà hầu hạ. Ngươi không nhìn xem chính ngươi là bộ dáng gì? Lấy cái gì cùng những con ngựa đó so sánh? Ngươi tính ra còn may mắn, Hầu gia đem ngươi tặng cho cô nương phủ Kiến An hầu, nếu đặt ở trại nuôi ngựa, là ngựa trong phủ mình, ngươi cho rằng ngươi còn có quả ngọt mà ăn hay sao?"
Lý Triệt vốn đã nhắm mắt, nghe được câu này của hắn, lại không khỏi trợn mắt lên.
Mắt ngựa trước giờ không có thần, giờ khắc này, gã sai vặt lại từ trong ánh mắt hắn thấy được uy nghiêm cùng tức giận.
Gã sai vặt ngẩn người, đột nhiên rùng mình một cái.
Tuy rằng hắn cũng không biết tại sao lại đối với một con ngựa chân lùn rùng mình, nhưng trước mắt, giống như kinh ngạc đến nói không ra lời, trong miệng không biết vì cái gì, cũng không dám tiếp tục, phảng phất có chút sợ hãi con ngựa tên Khinh Trần này.
Si ngốc một chút, gã sai vặt nắm tay ho nhẹ hai tiếng, roi ngựa trong tay chỉ thẳng hắn nói, "Chính ngươi ở chỗ này tỉnh táo lại cho ta! Ngươi thì lợi hại rồi, còn có thể tự mình tìm cửa ra mà chạy trốn, cũng không nhìn xem chân ngắn như vậy, cho rằng cửa lớn mở ra là có thể nhảy ra ngoài? Nói cho ngươi biết, dây thừng này đều chặn lại được những con tuấn mã so với ngươi cao lớn hơn nhiều, lại có thể để ngươi trốn thoát sao?"
Gã sai vặt cũng chỉ là xả giận, trong lòng lại rõ ràng, con ngựa đối diện sao có thể nghe hiểu được, liền không nói nữa, khép lại cửa chuồng ngựa, từ bên ngoài khóa kỹ rồi bỏ đi.
Chuồng ngựa này cùng những nơi khác không giống nhau, bởi vì để nhốt những con ngựa không nghe lời, cho nên giống như một cái phòng tối, Lý Triệt ở trong một góc, chỉ có vài sợi ánh sáng chiếu vào, trong đây không có con ngựa nào khác, chỉ có một mình hắn, ngược lại giúp hắn có thể an tĩnh suy nghĩ cẩn thận một chút.
Những lời gã sai vặt vừa nói, Lý Triệt đương nhiên nghe hiểu, cho nên ánh mắt cũng nặng nề.Trước đây là do hắn sơ sẩy, vẫn chưa nghĩ tới vấn đề này, nơi này là trại nuôi ngựa, chỉ cần có người canh giữ ở cửa, làm sao có thể dễ dàng chạy thoát như vậy?
Hắn chỉ là một con ngựa chân lùn bình thường, trong trại nuôi ngựa có nhiều ngựa tốt như vậy, giá trị ngàn vàng, trong đó còn có cả ngựa trước đây hắn ban cho Đông Xương hầu.
Gã sai vặt ở đây không có khả năng lơ là như vậy.
Những con ngựa khác đều không chạy ra được, dáng vẻ này của hắn trước mắt càng không thể.Chờ suy nghĩ thông suốt mọi chuyện, đáy lòng Lý Triệt buông tiếng thở dài, trước đây là do hắn xúc động, không có nghĩ kĩ hậu quả mà đã làm.
Mấy năm nay, hắn tự cho là rèn luyện cũng đủ nhiều, đã có thể cẩn thận trầm ổn, nhưng chờ đến khi xong việc chân chính nghĩ lại, đại điển tế trời trước đây cùng với việc hắn muốn chạy trốn hôm nay, không có gì khác nhau. Hắn cho rằng chính mình đã cân nhắc rõ ràng lợi và hại, cũng cho rằng mọi việc đều đã đắn đo chu toàn, nhưng kỳ thật, suy nghĩ của hắn vẫn là kém xa thực tế.
Người kia hẳn là lợi dụng tâm tư như vậy của hắn, động tay động chân trên đại điển tế trời.
Lý Triệt giống như đã thật lâu không có an tĩnh tự hỏi qua chuyện gì như bây giờ.
Kỳ thật sau khi đại điển tế trời xảy ra chuyện, hắn tỉnh lại biến thành ngựa, sợ hãi trong lòng chiếm giữ lý trí, cho dù hôm nay hắn thật sự trốn ra khỏi trại nuôi ngựa, chạy tới Văn Sơn lại như thế nào?
Hắn đi Văn Sơn là có thể khôi phục thân phận Văn đế trước đây sao?
Những điều này kỳ thật hắn cũng không xác định, đi Văn Sơn chỉ là ý niệm tức thời, bây giờ vì việc này mà bị chặt đứt đường lui, mất nhiều hơn được.
Lý Triệt nhớ tới khi thi hành chính sách mới có rất nhiều mâu thuẫn xung đột, có phải hay không nhất định phải lập tức dựng sào thấy bóng chặt đứt? Sau khi làm như vậy, liệu có thật giống như hắn kỳ vọng, lúc sau đều thuận buồm xuôi gió?
Hay đều là do hắn đơn phương tình nguyện?
Kỳ thật rất nhiều mâu thuẫn có thể điều hòa, cũng không phải phân rõ trắng đen, ích lợi của những thế gia kia có thể giữ lại, chính sách mới như vậy sẽ dễ dàng thực hiện hơn nhiều.Trước đây Lý Triệt có lẽ vĩnh viễn đều không nghĩ đến, hắn sẽ bởi vì có một ngày biến thành ngựa, sau khi liều mạng chạy trốn thất bại, lại nghĩ thông suốt phương pháp cải cách chính sách mới.
Lý Triệt tự giễu cười.
Có lẽ mới vừa rồi suy nghĩ đến nhập thần, cho nên không nghe được tiếng bước chân bên ngoài chuồng ngựa, chờ khi phục hồi tinh thần lại, chỉ nghe thấy âm thanh khóa cửa được cởi bỏ.
Ngựa là loài động vật cảnh giác, Lý Triệt dù đang uể oải không có tinh thần, lại vẫn theo bản năng cất bước đứng dậy. Lúc cửa chuồng ngựa mở ra một bên, Sở Lạc vừa lúc nhìn thấy hắn từ trên mặt đất đứng lên, lại cảnh giác nhìn người trước mặt bảo trì khoảng cách.
Trong chuồng ngựa không có quá nhiều ánh sáng, hắn không thấy rõ người trước mắt, nhưng mùi gỗ đàn hương trên người nàng nháy mắt làm hắn cảm thấy kiên định, an ổn, còn có vài phần áy náy.
Hắn làm trò trước mặt nàng chạy trốn, hơn nữa còn là chạy đến không muốn sống, mặc kệ có người ở sau lưng quát lớn cùng đuổi theo, hắn cũng không quay đầu lại.
Hôm nay người đem hắn từ trong chuồng ngựa ra ngoài, còn hỏi hắn có phải hay không không muốn trở lại nơi đó, đều là Sở Lạc, hắn theo bản năng cảm thấy chính mình có chút ăn cây táo, rào cây sung, càng có chút không dám nhìn nàng. May mà, ánh sáng xung quanh không rõ, trước mắt sắc trời cũng hơi tối sầm, hắn cũng không thể nào nhìn rõ nàng.
Trong lòng Lý Triệt thẹn ý có chút không thể nào che giấu.
"Sao lại tối như vậy?" Sở Lạc nhẹ giọng hỏi.
Gã sai vặt vội vàng nói, "Lục tiểu thư, nơi này chuyên dùng để nhốt những con ngựa con không nghe lời trong trại nuôi ngựa, cho nên chỉ để lại một chút ánh sáng, ngựa tính tình bướng bỉnh, nếu không nghe lời, ở chỗ này nhốt lại mấy ngày sẽ tốt lên không ít. Con ngựa này của Lục tiểu thư có chút ngoan cố, hôm nay mới chạy ra cửa trại nuôi ngựa, nếu như không kịp thời chặn lại, có lẽ còn sẽ gây ra chuyện, chọc phiền toái, tính tình khó thuần như vậy, ngày sau sợ sẽ va chạm đến Lục tiểu thư."
Lý Triệt nhìn về phía Sở Lạc, ánh sáng u ám rơi xuống, hắn mơ hồ chỉ có thể thấy một đôi mắt của nàng.
Trong lòng hắn thổn thức, giống như đứa trẻ vừa làm sai chuyện bị người lớn bắt gặp, có chút bực bội, lại có chút buồn bã, còn hơi lo lắng, không biết Sở Lạc có phải hay không cũng đang giận hắn.
Gã sai vặt nói xong, Sở Lạc liếc mắt nhìn về phía Lộ Bảo đứng bên cạnh.
Lộ Bảo tiến lên, nhét mấy đồng tiền vào trong tay gã sai vặt, "Khiến tiểu ca đây lo lắng rồi."
Đưa bạc cho đại nha hoàn ở bên người Hầu phu nhân như Vân Hương, vốn hay được ban thưởng, nhiêu đó chưa chắc có thể vào mắt các nàng, nhưng với người khác thì ngược lại, đối với gã sai vặt ở đây, nếu cho nhiều đối phương chưa chắc dám nhận, mấy đồng bạc này lại khiến cho đối phương vui mừng.
Gã sai vặt quả nhiên cười ha hả nhận lấy, "Lục tiểu thư khách khí, đây là việc chúng tiểu nhân nên làm."
Sở Lạc cũng mỉm cười, "Ta thấy Khinh Trần có chút sợ tối, có thể làm phiền tìm chỗ nào có nhiều ánh sáng cho nó không?"
Gã sai vặt vội vàng đồng ý.
Hắn lúc trước còn sợ Lục tiểu thư nói là không muốn nhốt Khinh Trần, việc xảy ra hôm nay, tất nhiên sẽ có người nói với Hầu phu nhân, nếu như không nhốt nó lại, thì khó mà ăn nói với Hầu phu nhân. Nhưng Lục tiểu thư chỉ muốn để nơi này có thêm nhiều ánh sáng một chút, việc này hoàn toàn không có vấn đề gì.
Dù sao sau này Khinh Trần cũng sẽ đi theo Lục tiểu thư hồi kinh, đến lúc đó để cho người nuôi ngựa Kiến An hầu phủ thuần hóa cũng được.
Gã sai vặt được thưởng tiền, lập tức cười tủm tỉm bỏ đi mấy tấm chắn. Ánh sáng hoàng hôn theo đó rơi xuống, Lý Triệt cảm thấy hơi chói mắt, nheo mắt lại.
Ánh sáng xua tan bóng tối cùng khói mù trước đó, hắn cũng mơ hồ thấy được thân ảnh Sở Lạc.
Lộ Bảo cùng gã sai vặt bên cạnh nói cái gì, Lý Triệt cũng không nghiêm túc nghe, chỉ là sau đó nghe được tiếng bước chân hai người rời đi.
Trong chuồng ngựa, liền chỉ còn lại một mình Sở Lạc, Lý Triệt nghĩ, có lẽ nàng muốn nhân lúc không có người khác ở đây quở trách hắn, hắn cũng sẽ nhận.
Chỉ là mới vừa nghĩ đến chỗ này, chóp mũi lại ngửi thấy hương vị của cỏ khô.
Trước đó còn tốt, bây giờ, chỉ cảm thấy trong bụng đói đến kêu vang. Trừ bỏ buổi sáng nàng đút cho hắn chỗ cỏ kia, hắn đến giờ cũng chưa ăn qua cái gì khác, lại bị nhốt trong này nửa ngày, hắn kỳ thật rất đói.
"Không ăn sao?" Sở Lạc nhẹ giọng cười nói, "Ta vừa mới còn tiêu tiền cho ngươi.."
Không biết vì sao, Lý Triệt khóe miệng nhếch một cái, hắn cho rằng nàng là tới mắng hắn, lại một chữ đều không có, hắn cũng chậm rãi tiến lên, tâm tình theo đó mà tốt lên.
Hắn chậm rãi đến gần, sâu kín nhìn nàng, cũng há mồm ăn cỏ khô trong tay nàng.
Mà nàng thì nghiêng người dựa vào chỗ cạnh máng ăn, một nắm lại một nắm đưa vào trong miệng hắn.
Hai người đều đang cười, lại đều không hiểu được đối phương làm sao biết chính mình đang cười.
Mặt trời đã ngả về tây, Lý Triệt giống như bỗng nhiên minh bạch, nàng vì sao lại lấy cho hắn cái tên Khinh Trần này.
Hắn chợt có chút thích cái tên này.
Hắn chậm rì rì nhấm nuốt cỏ khô, bên cạnh, Sở Lạc ôn hòa nói, "Ngươi có phải hay không rất muốn đi ra ngoài?"
Lý Triệt dừng một chút, giả vờ nghe không hiểu, cũng sợ dọa đến nàng.
Sở Lạc rũ mi cười cười, "Ai mà không muốn ra khỏi chuồng ngựa cùng trại nuôi ngựa nhốt chính mình? Khinh Trần, chờ thêm mấy ngày, ta mang ngươi đi ra ngoài, cũng mang ngươi hồi kinh, được không?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.