Đế Vương Sủng Thần

Chương 46: Sóng dữ




Edit: nhamy111
“Úy ca…” Vân Thiển còn chưa nói hết lời, thì chỉ thấy bóng dáng cao lớn kia nhanh chóng lướt qua nàng, sải bước đi về phía Cô Độc Hồng đang đứng dậy bên kia.
Ánh mắt của Cô Độc Úy hiện giờ là ánh mắt mà Vân Thiển chưa từng thấy qua, sắc bén, tàn nhẫn, khát máu,…và ở nơi đó còn có những con sóng dữ.
“Úy ca, không được…” mắt thấy Cô Độc Úy bực tức xông lên, không hề để ý đến hậu quả kinh người của hành động này, Vân Thiển nhanh chóng lấy tay cản hắn lại, bóng dáng cao lớn kia tự nhiên có chút hòa hoãn, vừa chạm đến thân thể hắn, Vân Thiển có thể cảm nhận được ngay hắn đang cứng ngắc.
Khuôn mặt tức giận của Cô Độc Úy nhăn nhó vặn vẹo, hắn bình thường lạnh lùng nhưng rất nhã nhặn, nay lửa giận bừng bừng nên trở nên trở nên đáng sợ kinh người, giống như Tu la từ địa ngục, chỉ cần Vân Thiển rút tay ra khỏi người hắn, người nam nhân này có thể sẽ nổi điên và mạnh mẽ xông lên
Hắn nghiến răng ken két, hai tay nắm thật chặt thành hai quả đấm, nổi đầy gân xanh, trong mắt lóe lên tia lửa giận không cách nào áp chế được, cho tới bây giờ Vân Thiển mới biết, khi hắn tức giận sẽ kinh khủng như vậy.
Cô Độc Hồng đứng dậy, sắc mặt tái nhợt, “Cô Độc Úy, có phải là gan ngươi quá lớn rồi phải không…” tay lau đi vết máu trên khóe miệng, hai huynh đệ trợn mắt nhìn nhau.
Vân Thiển chớp mắt, Cô Độc Hồng này vừa mới bị thương chưa lành, tất nhiên hắn không thể là đối thủ của Cô Độc Úy, nhưng nàng thật không hy vọng hai huynh đệ này lại ra tay vì nàng.
“Thiển mà ngươi cũng dám đụng…” Cô Độc Úy chậm rãi lên tiếng, nhẹ nhàng nhưng ma mị
“Hừ!” Cô Độc Hồng cười lạnh, con ngươi đen nhánh co rút “Thiển là gì của ngươi, dựa vào cái gì mà ta phải cần ngươi đồng ý…”
Thiển là gì của ngươi, lời này làm cho Cô Độc Úy có chút thất thần.
Hắn một mực để Vân Thiển bên cạnh hắn, không tha cho bất kỳ người nào đụng tới nàng, gắt gao bảo hộ nàng phía sau lưng mình, nhưng cho tới bây giờ, hắn cũng chưa bao giờ nghĩ tới, Vân Thiển rốt cuộc là gì của hắn, là huynh đệ? Hay bằng hữu? Không, tất cả điều đó đều không phải là điều hắn muốn.
Sắc mặt Vân Thiển trầm xuống, “Hiện giờ các ngươi đang là gì vậy, các ngươi muốn đem ta trở thành cái gì…” Giọng nói băng lãnh, hai ngươi chăm chú nhìn nàng, vì bọn họ vẫn chưa thấy qua này tức giận như vậy.
Nàng hít một hơi thật sâu, áp chế lửa giận, “Thái tử điện hạ, cái gì ngươi cũng đều đã có rồi, giờ đây ngươi lại muốn cái gì nữa…”
“Ngươi…” Cô Độc Hồng không chút do dự nói.
Cô Độc Úy không nhịn được đang muốn tiến lên, hắn thật muốn bẻ cổ Cô Độc Hồng ngay lập tức.
Nghe được lời này, Vân Thiển một chút cũng không có gì bất ngờ, nàng vừa ngăn Cô Độc Úy vừa thản nhiên nói “Thái tử điện hạ, ngài lại đang đùa rồi, Vân Thiển không thể cho ngài bất cứ điều gì, mong Thái tử điện hạ nương tay…”
Lời này vừa nói ra, sóng dữ trong mắt Cô Độc Úy đã hòa hoãn không ít.
Đích thực Cô Độc Úy không phải là người dễ kích động, nhưng tất cả những chuyện liên quan đến người kia làm hắn không thể kìm chế được, tỷ như chuyện bây giờ.
Hai người trước sau đều vì một người mà lại có bộ dáng phát cuồng. Cô Độc Hồng hắn thật không hiểu, không hiểu vì sao mọi điều tốt đẹp đều tập trung trên người Cô Độc Úy, mà hắn, vĩnh viễn chỉ là một người thay thế, ngay cả vị trí Thái tử này cũng vậy, hắn thật không cam lòng.
Hắn chẳng qua chỉ muốn một thứ, đó là Vân Thiển mà thôi, có thể không nhắc đến hắn đã cố gắng như thế nào, đã tranh thủ bao nhiêu, nhưng người kia, thì càng ngày càng cách xa hắn.
“Bổn cung chỉ muốn ngươi…” Thái tử vị thì sao, ngai vàng hoàng đế thì sao, tất cả đều là hi vọng xa vời mà hắn không dám mơ tới.
Nam nhân này thật sự quá cố chấp, là cho hai người không khỏi cau mày.
“Thiển nhi, chúng ta đi…” ngăn lửa giận đang sôi trào trong lòng ngực, Cô Độc Úy cầm tay Vân Thiển đang để ngang trước người mình rồi xoay người rời đi.
Ánh mắt Cô Độc Hồng run lên “Ai cũng không được phép bước ra ngoài, Cô Độc Úy, ngươi cho rằng Thái tử điện là nơi mà ngươi có thể tự tiện ra vào sao, ở tại nơi này mà lại ra tay đả thương người, ngươi có biết tội không.”
Muốn vào được Thái tử điện, Cô Độc Úy chỉ có thể đem những người bên ngoài kia đánh ngất hoặc là đã giết chết toàn bộ. Vân Thiển cả kinh trong lòng, ngẩng đầu nhìn gò má hoàn mỹ của Cô Độc Úy, dùng ánh mắt để hỏi.
Gương mặt cứng ngắc của Cô Độc Úy trong nhánh mắt được buông lỏng, môi nhẹ nhàng nhếch lên nụ cười tà ác, “Hừ, Thái tử điện? Cô Độc Hồng, nếu không phải vì Thiển, ngươi cho rằng ngươi có thể ngồi yên ở vị trí này hay sao..” trong lời nói nồng đậm ý châm chọc.
Lời nói này vừa làm cho toàn thân Cô Độc Hồng cứng ngắc, cũng vừa chọc giận hắn.
Nghe đến lời này, Vân Thiển không khỏi quay đầu liếc nhìn đôi mắt đỏ ngầu của Cô Độc Hồng, thật ra, nếu không phải vì nàng, Cô Độc Hồng cũng sẽ không trở nên như thế, ý tự trách dần dần dâng lên trong lòng nàng.
“Ngươi cứ muốn đem hắn đi như vậy sao, ngươi đừng quên, sứ thần Lô Quốc chết bên trong Nhã các là sự thật, ngươi cho rằng các người có thể chống lại được hoàng mệnh sao…”Hắn là Thái tử, trong tương lai sẽ là hoàng đế Thánh hoàng triều, hai người kia đã hoàn toàn chọc giận hắn, sự kiên nhẫn trong hơn mười năm qua của hắn đã bị mài sạch sẽ.
“Chuyện của Nhã các tự ta sẽ điều tra rõ ràng, không cần Thái tử điện hạ hao tâm tổn trí” Cô Đôc Úy cũng không để lời uy hiếp của Cô Độc Hồng vào trong mắt, kéo Vân Thiển đi ra ngoài, “Cô Độc Hồng, đây là ranh giới cuối cùng của ta, ngươi đừng nên cố gắng chọc giận ta nữa…” âm thanh sâu thẳm của Cô Độc Úy từ xa bay đến.
Cô Độc Hồng giống như một con sư tử phát điên, dùng nội lực quét ngang, Thái tử điện lập tức bị oanh tạc một mảnh
Cô Độc Hồng bị lửa giận công tâm, lập tức ho khan rồi phun ra ngụm máu tươi, trên đầu vai bắt đầu rỉ máu, vết thương do hắn vận công nên đã bị rách ra.
“Cho tới bây giờ chưa có điều gì Bổn cung muốn mà không có được, Cô Độc Úy, Bổn cung muốn ngươi chết, thì ngươi nhất định phải chết…” ánh mắt hằn lên tia máu, Cô Độc Hồng cắn ra nhìn ngoài cửa, vô cùng thống hận nói.
Cô Độc Úy bây giờ hoàn toàn vô quyền vô thế, hắn bây giờ ngay cả một thần tử cũng không bằng. Cô Độc Hồng không nghĩ tới võ công Cô Độc Úy lại cao thâm như thế, hắn quét mắt nhìn ngoài cửa, thì thấy trên sàn nhà toàn là “thi thể”. Cô Độc Úy một ngày không biết mất, hắn sẽ có một ngày không an tâm.
Phương Hữu mang theo một đám thị vệ chạy về Thái tử điện, thấy trên mặt đất đầy “thi thể”, sắc mặt trầm xuống, vội vàng tiến lên đỡ Cô Độc Hồng một thần nhuốm đầy máu.
“Thái tử điện hạ, thuộc hạ đã tới chậm…”
Phương Hữu liếc nhìn vết thương trên người Cô Độc Hồng, không khỏi lo lắng, “Thái tử điện hạ, vết thương của người…”
Cô Độc Hồng dùng bàn tay ngăn lại, không muốn Phương Hữu đỡ, đôi mắt lạnh lẽo nheo lại.
“Cô Độc Úy xông vào Thái tử điện cướp phạm nhân, lại là hung thủ thật sự trong vụ án giết người tại Nhã các, chuyện đã được Bổn cung làm rõ, bắt được liền giết, không cần bẩm báo” sát khí nồng đậm, tia máu lóe lên trong ánh mắt.
Phương Hữu cả kinh, lập tức cuối đầu, cắn răng nói “Xin Thái tử điện hạ suy nghĩ lại”
Cô Độc Hồng mâu quang nhìn thấp, giờ phút này, đôi mắt hắn như ánh đao sắc bén đang xuyên thấu qua Phương Hữu.
Cho dù như thế, nhưng Phương Hữu biết Cô Độc Hồng chỉ do tức giận nên tạm thời mất lý trí, mặc dù bây giờ hắn là Thái tử đường đường chính chính, còn Cô Độc Úy chẳng là gì. Nhưng muốn quang minh chánh đại giết chết một hoàng tử, cuối cùng rước họa vào thân cũng là Cô Độc Hồng. Hơn nữa, hiện giờ không ai biết được chính xác suy nghĩ của hoàng thượng, nên không ai dám khinh suất, nếu giờ phút này Cô Độc Hồng lại tự nhiên hành động như vậy, về sau, nếu hoàng thượng hỏi tới thì bọn họ phải trả lời ra sao
Nhưng chuyện bất lợi cho Cô Độc Hồng như vậy, Phương Hữu hắn phải kiên trì để Cô Độc Hồng suy nghĩ lại.
“Bổn cung không đợi được nữa, Bổn cung nói đáng chết thì là đáng chết”
“Thái tử điện hạ, đại yến sáu nước sắp bất đầu rồi, hay người hãy chờ thêm chút nữa đi…” nội bộ bên trong Thành hoàng triều có biến, năm nước kia tất nhiên sẽ muốn thăm dò.
“Lời của Bổn cung, chẳng lẽ ngươi không nghe sao…” Cô Độc Hồng ho khan, giọng nói giờ đây không còn âm trầm lạnh lẽo.
Thân hình mọi người rung lên, Phương Hữu lập tức cúi đầu nói, “Tuân lệnh” rồi liền dẫn ám vệ mạnh nhất rời đi.
Lằng lặng đứng trước cửa Thái tử điện, nhóm nha hoàn được kêu đến đây hầu hạ nơm nớp lo sợ, chỉ dám đứng xa xa
“Thiển nhi, ngươi trốn không thoát đâu…”
Cho đến rất lâu, mọi người mới loáng thoáng nghe được câu nói nỉ non phát ra từ trong điện

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.